(Cảm ơn "mèo xuyên không", "Thiên Lục", "Người bên lề", "zXgKL92518" đã đề cử cho truyện nha hê hê hê.)
"Ngưng tụ thần thức, và gì nữa không?"
"Không, hết rồi, chỉ vậy thôi."
Nghe tới đây, Tiêu Nghị liền xụ mặt xuống, hiển nhiên tác dụng của trận này không đủ làm hắn hài lòng.

Dù sao cũng đúng thôi, Tiêu đường đường là thiếu tộc trưởng của một gia tộc cỡ trung như Tiêu gia, thiên phú và căn cơ là hoàn toàn không cần phải bàn cãi, mặc dù hiện tại không có gia tộc chống lưng nhưng truyền thừa và căn cơ của hắn vẫn còn đó, Tiêu Nghị đối với chuyện ngưng tụ thần thức hoàn toàn là mười phần chắc chín nào cần cái trận pháp chó má "Ngưng Thần Trận" làm chi?

"Sư đệ đây là cho rằng ta cũng phế vật như đám tán tu ngoài kia, ngay cả ngưng tụ thần thức cũng cần trận pháp hổ trợ đấy à?"
Nghe thế, Trần Lâm liền biết Tiêu Nghị không hiểu dụng ý của hắn vì thế nên hắn liền quyết định nhắc nhở thêm một chút:

"Sư huynh phải nghĩ cho kỹ nha, dù sao ngươi không dùng được thì cũng có những người khác có thể dùng được nha."
"Người khác dùng được thì sao? Bèo nước với nhau mà thôi chẳng lẽ ta còn phải cho bọn hắn mượn trận pháp để tròn chữ "Đại nghĩa" hay gì?"

Thấy Tiêu Nghị vẫn khờ như vậy, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ sau đó lại nhắc nhở thêm:
"Nếu không phải bèo nước mà là họ hàng huynh đệ, tộc nhân của sư huynh thì sao?"
"Thì liên quan gì đến ta, dù sao bọn hắn..."

Tiêu Nghị vừa nói được một nửa, hắn liền chợt ngộ ra gì đó sau đấy liền thay đổi ánh mắt mà nhìn lấy "Ngưng Thần Trận" trước mắt.



Đúng nha, ta có thể không cần trận này nhưng những tộc nhân thiên phú kém mãi không Trúc Cơ được cũng chưa chắc sẽ không cần, có trận này chẳng phải mỗi năm gia tộc liền tiết kiệm đi được mấy viên Trúc Cơ Đan rồi? Đây không phải thời cơ lấy công chuộc tội khi nào là thời cơ lấy công chuộc tội nữa?

Nghĩ vậy, Tiêu Nghị vội cầm lấy nguyên bộ trận pháp của "Ngưng Thần Trận" để đánh giá một chút.
Nhìn kỹ hồi lâu cũng không nhìn ra vấn đề, Tiêu Nghị lại nhìn sang Trần Lâm rồi hỏi:
"Trận này là thật chứ? Và có khuyết điểm hay yêu cầu nào để sử dụng hay không?"

Cũng không trách được vì sao Tiêu Nghị lại làm kỹ như thế, dù sao hắn vừa bị hố thảm một phen mới rơi vào tình trạng suy sụp như hiện tại, vì thế nên tâm lý có chút như "Chim sợ cành cong" sợ bản thân lại bị hố thêm phát nữa cũng là bình .

Thấy Tiêu Nghị phản ứng như thế, Trần Lâm chợt cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là tu dưỡng của dân đàm phán thâm niên khiến hắn vẫn ôn hòa và điềm tĩnh như ban đầu hoàn toàn không có chút dị thường nào, Trần Lâm ung dung trả lời:

"Tất nhiên là thật, và sử dụng cũng không có yêu cầu gì đặc biệt ngoại trừ hơi hao linh thạch một xíu thôi, nếu vẫn không tin thì sư đệ sẵn sàng cùng sư huynh đi tìm "Nội Vụ Đường" để làm công chứng nha."

Nghe vậy, Tiêu Nghị cũng hơi tin tưởng một chút, hắn nhìn trận pháp trên tay sau đó trầm ngâm một lát rồi nói:
"Thành giao, hiện tại chúng ta đi làm công chứng rồi sau đấy sư đệ có thể lấy miếng ngọc giản đó đi."

Thấy Tiêu Nghị đồng ý, Trần Lâm liền cũng vô cùng phối hợp mà đi theo đối phương để làm công chứng xác nhận trận pháp hắn giao là thật.
Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, sau đó cả hai cùng rời khỏi đại môn của "Nội Vụ Đường" với tâm thái hài lòng thỏa ý.

Có lẽ là cảm giác được thành ý của Trần Lâm, trước khi chia tay, Tiêu Nghị đắn đo một chút liền gọi Trần Lâm một tiếng rồi thiện chí nhắc nhở:

"Trần sư đệ, mặc dù hiện tại nói cái này hơi trễ, nhưng pháp kia có rủi ro cao lắm thật không đáng luyện đâu, nghe vi huynh, đàng hoàng đi con đường Trúc Cơ bình thường vẫn tốt hơn nhiều, mặc dù hơi tốn thời gian một chút vì phải tu luyện nhưng được cái ổn định hơn ."

Nghe vậy, Trần Lâm cũng tươi cười khách khí nói:
"Sư đệ sẽ cân nhắc thật kỹ, đa tạ Tiêu sư huynh đã nhắc nhở."
Nói xong, Trần Lâm liền quay người rời đi.

Tiêu Nghị thấy vậy liền biết đối phương cũng không để những lời của hắn vào tai, vì vậy nên liền có chút bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, chỉ là xét đến cuối cùng thì cả hai cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, có thể nhiều lời để khuyên tới như này đã là hắn tận lòng, đối phương sau đó không nghe để rồi tự lãnh hậu quả vậy chỉ có thể tự trách bản thân đối phương quá tự đại mà thôi.

Còn hắn hiện tại...

Tiêu Nghị nhìn trận bàn của "Ngưng Thần Trận" trên tay rồi hơi suy tư, chỉ là một bộ trận pháp mà thôi hiển nhiên là khó mà có thể đánh đồng được với truyền thừa của gia tộc, nhưng hắn dù sao thì cũng là nhi tử của tộc trưởng, chỉ cần lại tỏ ra hối lỗi một tí thì hẵn là có thể được tha thứ đi.

"Ài chỉ là muốn tiếp tục làm thiếu tộc trưởng thì có lẽ hơi khó khăn rồi."

Cảm thán một tiếng, Tiêu Nghị liền lắc đầu một cái rồi rời đi, hiện tại nếu có thể được trở lại trong gia tộc hắn liền đã đủ thỏa mãn lắm rồi, còn chức thiếu tộc trưởng gì đó thì cứ tạm thời để đấy đi, dù sao suy cho cùng hắn vẫn là nhi tử của tộc trưởng, tương lai chắc chắn vẫn còn rất nhiều cơ hội để lập công và lấy lại những gì đã mất.

...
Sau khi trao đổi được "Vô Ngã Chân Tướng Pháp", Trần Lâm liền cảm thấy bản thân hôm nay đã thu hoạch đủ, vì vậy nên cũng không còn hứng thú tiếp tục đi lung tung nữa mà lựa chọn đi thẳng về động phủ.

Đóng kín đại môn, Trần Lâm đi xuống mật thất làm việc và chỉnh lý lại thân thể một chút sau đó an vị trên bồ đoàn liền bắt đầu thông qua [Đồng Khí Liên Chi] để giáng lâm qua bên Thường Nguyệt.

Theo dõi thấy quá trình đúc "Đạo Cơ" của cô vợ trẻ vẫn rất thuận lợi và ổn định, Trần Lâm liền yên tâm mà thu ý thức về lại bản thể.

Dựa theo tình huống hiện tại, chắc khoảng một tuần nữa Thường Nguyệt liền có thể hoàn thành quá trình đúc "Đạo Cơ" để rồi từ đó đặt chân cảnh giới "Song Đạo Trúc Cơ".
Về lý thuyết, "Song Đạo Trúc Cơ" hoàn toàn có thể lực bại Kim Đan kỳ bình thường, không thể không nói là vô cùng kinh khủng.

Chỉ là đấy là lý thuyết trên giấy, trong thực tế "Song Đạo Trúc Cơ" muốn phát huy ra toàn bộ thực lực của bản thân thì cần phải có một quãng thời gian để làm nóng , giống như động cơ đốt trong cần thời gian để nổ máy vậy, vì thế nếu mà một "Song Đạo Trúc Cơ" và một "Kim Đan" thật đánh nhau, giai đoạn đầu "Song Đạo Trúc Cơ" sẽ ăn thua thiệt lớn, đợi đến lúc bộc phát ra được lực lượng tương đương "Kim Đan Kỳ" thì không biết khi ấy có còn đủ lực để đánh tiếp không là một chuyện khó mà nói được.

Nhưng dù vậy thì "Song Đạo Trúc Cơ" cũng cơ hồ là đã hoàn toàn có thể đi ngang trong nội môn rồi, chỉ cần không gây chuyện với một đám thiên chi kiêu tử ở bậc cao nhất trong nội môn và không gây chuyện với cấp bậc trưởng lão trở lên là được.

Nghĩ vậy, Trần Lâm không khỏi cũng chợt hứng thú với cảnh giới "Trúc Đạo Cơ" này.

Bởi vì thiên phú của hắn quá kém, Ngũ Linh Căn tu luyện được tới Trúc Cơ đã khó, sau khi Trúc Cơ lại muốn tu luyện tiếp thì thật sự có chút thiên phương dạ đàm, nhất là khi mà hiện tại Thường Nguyệt đã sắp trở thành "Song Đạo Trúc Cơ" rồi, trước khi đột phá Kim Đan, cô vợ trẻ liền không cần phải tu luyện nữa mà chỉ cần học cách làm chủ lực lượng của bản thân liền đủ.

Trần Lâm không muốn cô vợ trẻ khi ấy phải phân tâm hấp thụ linh khí để tu luyện thay hắn, vì vậy nên hắn cũng dự định thử đi con đường "Trúc Đạo Cơ" này.

Dựa theo những gì Lưu trưởng lão giảng thuật cho Thường Nguyệt, muốn đi thông được con đường "Trúc Đạo Cơ" này cần phải sở hữu lượng tiềm năng bẩm sinh to lớn, bởi lực lượng tiềm năng là nền tảng của "Đạo Cơ", thực lực của một tu sĩ "Trúc Đạo Cơ" mạnh yếu cũng phụ thuộc rất lớn vào tiềm năng của đối phương.

Mà Trần Lâm tự nhận thiên phú thể chất của hắn rất kém, sợ là không có bao nhiêu tiềm năng để đúc "Đạo Cơ" cả, dù sao nếu hắn có thiên phú về thể chất thì linh căn của hắn cần phải tốt hơn một chút mới đúng, này là bởi thể chất của tu sĩ là cầu nối giữa "Nguyên" và linh khí bên ngoài, nếu tiềm năng thể chất quá kém sẽ dẫn đến tình huống linh căn cũng không tốt theo, dù sao linh căn cũng thuộc vào phạm trù của "Thể".

Chỉ là mặc dù yếu về khía cạnh "Thể", nhưng Trần Lâm lại cảm thấy bản thân rất có thiên phú ở phương diện "Hồn" và "Nguyên", bằng chứng là linh lực của hắn vô cùng hùng hậu và tinh khiết, mặc dù này có một phần công lao của công pháp hắn tu luyện là "Ngũ Khí Triều Nguyên" quyết, nhưng dựa theo lời của vị sư muội Hồng Nghê kia, "Hồn" là đầu nguồn của "Nguyên", mà có lẽ vì thân là người hai đời hoặc cũng có thể vì lý do bẩm sinh mà thiên phú về "Hồn" của hắn trùng hợp là tốt nhất, vì vậy nên hắn có tiềm năng không nhỏ ở phương diện của "Nguyên" bởi được thơm lây từ "Hồn" cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.

Biết được thế mạnh của mình ở đâu, Trần Lâm cũng không khỏi cân nhắc bản thân nên lựa chọn phương diện "Hồn" hay "Nguyên" hay là cả hai để đúc "Đạo Cơ" đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện