(Cảm ơn "zXgKL92518" "mèo xuyên không" "Người bên lề" "4 mắt" "ASTRA" "HeoKhôngTungTăng" "Lười viết" "zXgKL92518" đã đề cử nha hehehe.)
Tại trong buổi trao đổi không ngừng đi dạo, Trần Lâm liên tục ghé thăm các gian hàng để xem xem có vật gì mình cần không.

Không thể không nói, chất lượng vật phẩm ở đây rất tốt, có lẽ là bởi vì người được tham gia đa phần không phú vì quý, đồng thời sự kiện này cũng được tổ chức rất bài bản nên từ đầu tới giờ Trần Lâm chưa thấy món đồ lởm nào.

Tất nhiên đi đôi với chất lượng được đảm báo đó là giá cả cũng cao đến đáng sợ, thấp nhất cũng là lấy đơn vị nghìn linh thạch mà tính, cao nhất thậm chí có vài trăm vạn, nói chung thì ở nơi đây chỉ có vật phẩm từ phân khúc tầng trung trở lên, có lẽ cũng vì vậy mà các đệ tử bình dân hoặc chưa tới Luyện Khí tầng tám tầng chín như hắn cũng không được mời vì dù có đến cũng vô dụng, đầu tiên là hầu bao hạn hẹp khó mà mua sắm được đồ vật ở đây, mà dù có trả nổi thì bởi vì vật phẩm ở đẳng cấp có chút cao, tu vi không đủ cũng sài không được, vì vậy nên khả năng tiêu phí cũng thấp, nên cũng không lạ khi ban tổ chức cũng lười mới nhóm người này đến.

Chỉ là Trần Lâm lại là tình huống đặc biệt, tu vi hắn thấp nhưng tu vi vợ hắn thì cao nha, hắn không dùng được thì có thể để cô vợ trẻ dùng, nói chung là chỉ sợ không trả nổi thôi chứ về phần dùng được bao nhiêu thì Trần Lâm vô tư không lo.

"Ồ, quyển bí tịch nhập môn "khôi lỗi thuật" này không tệ, không biết vị sư huynh này muốn bán bao nhiêu?"
Đang ung dung đi dạo trên đường, Trần Lâm chợt vô tình nhìn thấy một quyển bí tịch ưng ấy, bởi dạo gần đây hắn quả thật hơi có hứng thú với khôi lỗi thuật.

Mà ở phía đối diện là một vị nam đệ tử nhìn có chút lớn tựa như đã hơn bốn mươi tuổi rồi, tu vi là Luyện Khí tầng chín.
Đối phương thấy Trần Lâm có hứng thú liền nhìn lại quyển bí tịch trên bàn sau đó liền lạnh nhạt mà nói:



"Bí tịch nhập môn khôi lỗi thuật, xuất xứ từ Bách Nghệ Liên Minh, ở trang cuối có mộc đỏ làm chứng, về giá cả à... không lấy linh thạch, chỉ lấy Trúc Cơ Đan hoặc các loại linh vật trợ đột phá Trúc Cơ, sư đệ xem đó mà ra giá đi, phù hợp thì bán luôn."

Nghe vậy, Trần Lâm cũng có chút ngạc nhiên không ngờ bí tịch lại có xuất xứ chính ngạch hẳn hoi như vậy.

Quả nhiên khi mở tới trang cuối, một con dấu mộc đỏ in ở ngay góc biểu thị cho đây là bí tịch đã qua kiểm định, Trần Lâm hơi vận dụng linh lực để truyền vừa, mộc đỏ liền sáng lên và xuất hiện tiêu chí của Bách Nghệ Liên Minh, này xem như mộc đỏ có tám chín phần mườilà thật, bởi Trần Lâm có thể thấy được từng tia linh văn trong mộc đỏ này tổ hợp lại thành một cơ chế trận pháp nhỏ, mặc dù không phải là không làm giả được, nhưng làm gì có Trận Pháp Sư nào lại rảnh hơi đi làm giả mộc đỏ của Bách Nghệ Liên Minh để bán thứ bí tịch cấp thấp như này?

"Sao rồi sư đệ, hài lòng rồi chứ?"
"Cũng được, chỉ là tại sao nội dung trong sách lại trắng trơn thế này?"
"Không trắng thì chẳng lẽ còn phải có chữ để người đọc thử sao? Thế thì ta bán cho chó mua à?"

Tính tình có chút nóng nảy, sư huynh trung niên liền kiếm chế không được mà văng tục, chỉ là rất nhanh hắn liền nhớ tới bản thân hiện tại đang làm chuyện mua bán, chửi bậy thì không lợi cho sinh ý lắm, vì vậy nên sắc mặt hắn nhanh chóng hòa hoãn lại rồi giải thích.

"Không dối gạt sư đệ, quyển sách này đã được phong nội dung rồi, nhưng ngươi cũng nên vì thế mà vui mừng bởi như vậy đại biểu đó hoàn toàn là sách mới được xuất bản và chưa từng qua tay ai cả, nội dung trăm phần trăm là nguyên bản sẽ không bị kẻ xấu cố ý xuyên tạc rồi đem đi bán để hại người, vì vậy nên sư huynh thật sự khuyến khích sư đệ nên mua nếu có khả năng, mấy năm gần đây "Khôi Lỗi Sư" ngày càng ít nên người viết mấy quyển bí tịch như này cũng dần ít theo, sợ là không bao lâu nữa liền thành hàng lưu niệm không xuất bản nữa đâu."

"Vậy thì thật đa tạ sư huynh nhắc nhở rồi."

Tươi cười cảm tạ một câu, Trần Lâm cũng không để ý lời nói của đối phương lắm bởi hắn biết việc hưng suy của một ngành nào đó là hiện tượng bình thường và đều tuân theo quy luật cung cầu cả thôi, mấy năm gần đây là thời điểm loạn thế vừa qua, nhu cầu khôi lỗi thấp xuống nên ngành "Khôi Lỗi Sư" hơi có chút tiêu điều, nhưng một khi có sự kiện lớn xảy ra như đại tông nào đó khai chiến với ma tông nào đó, hoặc là có bí cảnh mới xuất hiện, ngành khôi lỗi liền có thể lại phát đạt trở lại, khôi lỗi bán đắt như tôm tươi cũng không nói chơi đâu.

Nhìn trở lại quyển bí tịch trên tay, Trần Lâm trầm ngâm một chút liền quyết định mua, chỉ là trước đó hắn cần thương lượng lại một chút về vấn đề giá cả mới được.

"Sư huynh, sách của ngươi không thể nói là không tốt, nhưng dùng thứ này đổi Trúc Cơ Đan thì chẳng phải hơi có chút sư tử ngoạm quá rồi sao?"

"Ách, sư đệ nói đùa, ta cũng không phải thách giá ngươi mà là thứ này thật rất đáng giá, ngươi phải hiểu mấy năm gần đây Bách Nghệ Liên Minh xuất bản những ấn phẩm như này ngày càng ít, trong khi Trúc Cơ Đan mỗi năm tông môn đều xuất ra một nhóm nhỏ nha, chẳng lẽ sư đệ không thấy được sự chênh lệch giữa cả hai sao?"

Sư huynh trung niên không cam lòng bị ép giá liền muốn dùng miệng lưỡi thuyết phục một chút, chỉ là khi nhìn thấy Trần Lâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh đang vừa cười điềm đạm vừa nhìn hắn, sư huynh trung niên chỉ có thể tặc lưỡi thầm tiếc một tiếng sau đó liền thở dài nói:

"Được rồi, nếu sư đệ có thể dùng Trúc Cơ Đan để đổi thì ngươi có thể lấy thêm một món bất kỳ nữa trên gian hàng này xem như đồ tặng kèm, hôm nay xem như ta thua thiệt một chút vậy."
Nghe thế, Trần Lâm liền cảm tạ một tiếng liền không chút khách khí xem xét các đồ vật trên gian hàng.

Không thể không nói vẫn còn nhiều đồ tốt lắm, từ đan dược, linh dược, pháp khí, linh phù, khôi lỗi, thậm chí còn có một bộ trận pháp không biết có tác dụng gì... nói chung là đa dạng phong phú vô cùng.
"Không biết thằng cha này vừa móc mộ phần của ai lên mới lấy được nhiều đồ tốt như vậy nữa."

Trần Lâm thầm nói một tiếng, tất nhiên là hắn đoán được vị sư huynh này lấy hàng ở đâu, nếu không phải là mộ phần của tu sĩ khác thì cũng là trên thi thể của người khác, và cũng bởi vì không phải đồ của mình nên đối phương mới dễ thỏa hiệp như vậy, vì dù sao cũng là làm ăn không vốn.

Chỉ là dù biết thì biết, Trần Lâm vẫn thấy tiện nghi liền lấy.
Nhắm trúng một cây linh dược loại nhân xâm, Trần Lâm lấy ra viên Trúc Cơ Đan được tông môn thưởng cho rồi nói:
"Ta lấy thêm cây linh dược này, chúng ta hiện tại trao đổi được chứ?"
"Tốt."

Vội đồng ý vì sợ đối phương đổi ý, sư huynh trung niên liền nhận lấy bình ngọc, đối phương mở nắp ra, mắt không tự giác mà chợt nhìn chăm chăm vào một viên đan dược trắng như sữa trong bình, vẻ si mê tựa như sắp hóa thành thực chất mà tuôn ra .

"Haha đan dược tốt, lần này thật sự cảm ơn vị sư đệ này rồi, ta gọi Ngô Điền, không biết quý danh sư đệ là?"
"Sư đệ gọi Trần Lâm, rất vinh hạnh được biết Ngộ Điền sư huynh."
"Không không phải là sư huynh rất vinh hạnh mới đúng."

Ngô Điền cười lớn, hiển nhiên là hắn vì một viên Trúc Cơ Đan mà truy tìm đã lâu rồi, thậm chí có lẽ đã hơn mười năm cũng không chừng, vì vậy mà hiện tại mới có thể vui vẻ như thấy cha mẹ đã mất chợt sống lại vậy.

Thấy thế, Trần Lâm đoán đối phương có lẽ từng đột phá Trúc Cơ rồi nhưng thất bại mất, vì vậy mà lãng phí đi một cơ hội quý giá mà tông môn phát cho, nên hiện tại mới có thể có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Đầu óc linh quang, Trần Lâm chợt cảm giác đây có thể là cơ hội buôn bán, vì vậy mà hắn liền thử hỏi:
"Sư huynh, nếu sư đệ đoán không lầm thì chắc sư huynh đây chuẩn bị đột phá Trúc Cơ nhỉ?"
"Đúng vậy, sư đệ có gì cần chỉ giáo sao?"

"Không không, chỉ giáo thì không đến mức, chỉ là sư đệ đang có một bộ "Ngưng Thần Trận" không sài, không biết sư huynh có hứng thú không?"
Nghe thế, Ngô Điền liền có chút không tin tưởng, hắn sợ mình nghe nhầm nên liền hỏi lại:

"Sư đệ nói sao? Ngươi có "Ngưng Thần Trận" á? Ngươi có chắc đó là "Ngưng Thần Trận" mà không phải những trận khác không?"
"Hoàn toàn chắc chắn, nếu sư huynh không tin, sư đệ thậm chí có thể cùng sư huynh đi kiểm định thử nha."

Nghe thế, hơi thở Ngô Điền liền chợt gấp rút, hắn sống lâu như thế tất nhiên là biết ý nghĩa của "Ngưng Thần Trận" như thế nào, quá trình đột phá Trúc Cơ khó khăn nhất là ở khâu ngưng tụ thần thức, nhưng trên đời lại có rất ít thủ đoạn có thể trợ giúp quá trình ngưng tụ thần thức của tu sĩ, dù là Trúc Cơ Đan cũng chỉ có thể đảm bảo tu sĩ ngưng tụ thần thức thất bại còn có thể giữ mạng để có cơ hội làm lại thôi chứ cũng không thể trợ giúp gì quá nhiều được.

Vì vậy nên những thủ đoạn có thể hổ trợ tu sĩ ngưng tụ thần thức đều giá trị và quý hiếm vô cùng, "Ngưng Thần Trận" chính là một ví dụ trong đó.

Trận này Ngô Điền có nghe qua, mặc dù trận pháp không đến cấp độ nhị giai, nhưng bởi yêu cầu khắt khe của trận nên chỉ có những Trận Pháp Sư đồng sở hữu thần thức vô cùng ưu tú và thủ pháp tinh xảo mới có thể chế được, vì vậy nên độ hiếm vô cùng cao, dù có xuất hiện cũng sẽ sớm bị thế gia đại tộc hoặc các tông môn mua sạch.

"Trần sư đệ nếu dám bán hôm nay Ngô mỗ liền dám mua, ra cái giá đi."
"Tốt, vậy đổi toàn bộ sạp hàng của sư huynh thì như nào?"
"Con mẹ nó ngươi... thôi cũng được, chỉ là ta cần sư đệ phải làm cam đoan trận pháp là thật."

Ngô Điền vừa nghe Trần Lâm muốn đem đổi cả sạp hàng của hắn, hắn liền muốn mở miệng mắng, chỉ là Ngô Điền chợt nhớ lại bản thân ngày trước đổ cũng là đổ ở khâu ngưng tụ thần thức này, dù cho hiện có thể làm lại hắn cũng không có tự tin mình trăm phần trăm sẽ thành công, mà hắn đã lớn tuổi lắm rồi, lại trễ mấy năm nữa liền muốn lở mất khoảng thời gian hoàng kim của tu sĩ để đột phá Trúc Cơ mất, vì vậy Ngô Điền chỉ có thể nhịn thịt đau mà cắn răng đổi "Ngưng Thần Trận" của Trần Lâm.

"Thôi thôi dù sao cũng không tính là lỗ lắm, ta dùng trận này để ngưng tụ thần thức xong thì trận vẫn còn đó vẫn có thể đem đi cho những tu sĩ khác thuê, mặc dù hơi tốn thời gian chút nhưng không qua mấy năm liền có thể lấy lại vốn thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện