(Cảm ơn "Người bên lề" đã đề cử cho truyện nha hê hê.)
"Hi vọng đứa nhỏ kia nhận được truyền thừa không tệ."
Nghĩ như vậy, Lưu Lăng Vân cố gắng trấn định lại nội tâm đang xao động lúc này.
Chỉ là còn chưa kịp đợi nàng hoàn toàn bĩnh tĩnh lại.
Kim quang lắng xuống chưa được bao lâu, một đợt kim quang càng mãnh liệt hơn bộc phát khiến Lưu Lăng Vân không khỏi chợt nhìn lé cả mắt.
Bị chiếu cho mờ mắt không chỉ mỗi nàng, vô số đại năng khác trong tông môn cũng bị diện tượng liên tục này làm cho choáng váng đầu óc.
"Hai đạo, hai đạo kim quang? Này làm sao có thể? Này chẳng phải nói nha đầu ấy đã đạt được thành tựu chỉ có bậc tiên tổ mới làm được sao?"
Lưu Lăng Vân nhớ lại một chút bí văn có đề cập, vào thời đại ấy, mặc dù trong tông môn có không ít đệ tử nhận được truyền thừa từ thạch bia, nhưng chỉ có số ít mới có thể nhận được hai đạo truyền thừa trở lên.
Mặc dù không hiểu cơ chế chọn người của thạch bia là gì, và những bậc tiền bối đã nhận được hơn một đạo truyền thừa cũng không có điểm chung cụ thể nào, tu vi cao thấp không đều, thiên phú cũng cao thấp không đều, xuất thân giàu nghèo hỗn tạp, nam nữ đều có đủ cả.
Nhưng mặc kệ tình huống thế nào, tất cả các bậc đệ tử được nhận hơn một đạo truyền thừa khi ấy chỉ cần không bị ch.ết yếu giữa đường thì cơ hồ đều đạt được thành tựu không tầm thường, đều là đại năng có thể trấn áp một phương.
Nhưng chỉ có vào thời đại hoàng kim ấy mới có người đạt được hai đạo truyền thừa trở lên, càng về sau, người được bia đá công nhận ngày càng ít, có thể lấy được truyền thừa lác đác không có mấy chứ đừng nói chi là nhận được hai đạo truyền thừa.
Thậm chí tới nay, truyền văn về trường hợp được nhận hơn một đạo truyền thừa còn bị không ít người nghi vấn, dù sao thời đại kia quá xa xưa, trong khi mấy ngàn năm trở lại đây thì không có bất kỳ trường hợp nào như thế được ghi nhận cả.
Chỉ là sau hôm nay, đoán chừng những tiếng nói chất vấn kia sẽ bị xóa bỏ hết.
"Ài cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu đây, vạn chúng chú mục mặc dù có chổ tốt không nhỏ, nhưng càng nhiều là phiến phức không ngừng mà tìm đến, ài."
Thầm than thở một câu, Lưu Lăng Vân không khỏi vì tương lai của đồ đệ mà lo lắng.
Ngược lại thì tông chủ vẫn bình tĩnh như mọi khi mà lặng im chiêm ngưỡng cột kim quang trước mắt, trong lòng như có suy nghĩ điều suy nghĩ, trên gương mặt trẻ trung hơi có phần yêu dị của tông chủ chợt nở nụ một cười.
"Tông chủ, ngài cười vì Thường Nguyệt làm được chuyện chỉ có bậc tiên tổ mới làm được sao?"
Thấy tông chủ chợt đột ngột tươi cười, Lưu Lăng Vân chợt nghi hoặc mà hỏi.
Nghe vậy, tông chủ không để ý chút nào mà tùy tiện đáp:
"Không phải, chỉ là chợt nhớ tới chút chuyện hài hước nên cười thôi, đối với việc nha đầu kia lấy được truyền thừa, ta ngược lại còn có chút đáng tiếc đây."
"Ách, tông chủ đáng tiếc vì chuyện gì?"
Lưu Lăng Vân nghi hoặc hỏi.
"Ngươi không nghĩ tới sao, đám lão già kia khi biết lại có người nhận được hai đạo truyền thừa cùng lúc sẽ nghĩ thế nào đây?"
Nghe thế, Lưu Lăng Vân hơi suy nghĩ một chút liền nói ra:
"Giống như mọi khi, à không phải là hơn cả mọi khi, bọn hắn sẽ cho rằng hòn đá kia có linh trở lại và nghĩ cách đưa tôn tử hậu bối tới để thử một phen, khi ấy Linh Tuyền Sơn sợ rằng sẽ lại đất chật người đông như mọi khi rồi."
"Ngươi nói đúng đấy, nên là thật đáng tiếc nha."
"Ách, tông chủ vì cớ gì lại tiếc? Chẳng phải càng đông người kiểm tra, cơ hội lấy được truyền thừa mới càng cao sao?"
"Thì đúng là thế, chỉ là tông môn có thể thêm truyền thừa mới, nhưng ta thì thiếu mất một hòn đá kê cửa lý tưởng nha."
"..."
Nghe xong, Lưu Lăng Vân cơ hồ là khờ cả người, hoàn toàn không biết phải nói sao đây nữa.
Nàng nhịn không được mà bất đắc dĩ hỏi:
"Tông chủ, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?"
"Có chuyện gì thì hỏi đi đừng ngại."
"Mặc dù hơi thất lễ, nhưng mà ngài là làm sao ngồi lên chức tông chủ được hay vậy?"
Nghe thế, tông chủ cũng trầm ngâm mấy giây, mặt không xấu hổ liền đáp:
"Cũng không rõ nữa, chỉ vô tình liền ngồi lên vị trí này mà thôi, chắc vì ta đẹp trai nên được đông đảo nữ đệ tử và nữ trưởng lão bỏ phiếu bình chọn."
Nghe xong, Lưu Lăng Vân liền khờ cả người lần hai.
Giờ phút này, trong lòng nàng không khỏi vì có được một vị tông chủ như vậy mà chợt cảm thấy lo lắng cho tương lai của tông môn.
...
Ở một chổ động phủ nào đấy ngoài ngoại môn.
Hồng Nghê sau khi trải qua công đoạn thi triển bí thuật "Ittou Shura" và nhồi linh lực vào tế bào xong liền bắt đầu sử dụng đan dược đã luyện chế sẵn để điều dưỡng.
Ngay khi nàng cảm thấy thân thể đã hoàn toàn khỏe mạnh lại rồi, Hồng Nghê liền dự định bắt đầu quá trình tu luyện của ngày hôm nay.
Hơi khổ cực một chút, nhưng không có cách, ai bảo mục tiêu và hoài bão cả đời của nàng vẫn còn đó, không thể đánh thông "Kim Cổ Thạch Môn" nàng liền quyết sẽ không dừng lại một giây một phút nào, mà dù có vượt qua thành tựu kiếp trước để đánh vỡ thạch môn kia nàng cũng sẽ không dừng lại.
Chỉ cần còn đường, thì Thiên Hồng Nữ Đế sẽ còn đi.
Nhắm mắt dưỡng thần, vừa định tu luyện, Hồng Nghê liền chợt cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc.
Nàng cảm nhận được khí tức "Kim Cổ".
"Chẳng lẽ là tu luyện quá độ nên gặp phải vấn đề rồi?"
Nhíu mày tự hỏi một câu, Hồng Nghê liền chợt nghiêm nghị bắt đầu tự kiểm tr.a toàn diện một phen để xem bản thân có vấn đề nào không để mà mà còn sớm khắc phục.
Chỉ là còn chưa đợi nàng kiểm tr.a xong, cái cảm giác quen thuộc kia lại một lần nữa xuất hiện, mà lại càng mãnh liệt hơn lần trước một chút.
Lúc này Hồng Nghê sao còn không nhận ra đây cũng không phải bản thân nghĩ lung tung mà là sự thật.
Sắc mặt chợt biến, Hồng Nghê chạy vội ra khỏi động phủ, trong mắt như có kim quang mà nhìn về một phương hướng.
Tại đó, mặc dù mắt thường không thể thấy được nhưng bằng một "góc độ" khác, Hồng Nghê có thể quan sát được tại nơi đó, nồng nặc khí tức tương tự "Kim Cổ Thạch Môn" đang bốc lên.
"Sao có thể, làm sao có thể, thứ đó tại sao lại ở đây, làm sao lại xuất hiện ngay lúc này?"
Nhớ lại lời sấm bản thân từng đọc được ở kiếp trước, Hồng Nghê không khỏi chợt cảm thấy hơi hoảng bởi mỗi lần "Kim Cổ Thạch Môn" xuất hiện đại biểu cho một lần "Tiên Kiếp" giáng lâm.
"Tiên kiếp giáng lâm thạch môn mở, Cực đạo đăng lâm đấu trường hà."
Mặc dù quyết chí sẽ đánh bại được "Kim Cổ Thạch Môn" nhưng nếu hiện tại thứ kia liền xuất hiện thì nàng cũng chỉ có thể quỳ chịu thua, thời gian quá ngắn, dù nàng đã từng là Nữ Đế cũng không thể làm gì được cả, ngay cả "Bản Mệnh Bảo Thuật" cũng không tỉnh lại kịp huống chi là ngưng tụ "Cực Đạo" để liều mạng một trận đây.
"Không được, bình tĩnh, phải bình tĩnh lại, luồng khí tức kia mặc dù tương tự nhưng cũng không có mãnh liệt như "Kim Cổ Thạch Môn" chân chính, với cả trước đó cũng chưa từng có dấu hiệu của sự kiện "Tiên Kiếp" sắp giáng lâm, nên chuyện này hẵn là có nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó mà ta không biết."
Nghĩ vậy, ánh mắt Hồng Nghê một lần nữa trở nên điềm tĩnh mà sắc bén, mặc dù ở khoảng cách vô cùng xa, nàng vẫn dõi theo cột kim quang kia, trong lòng có vài ý nghĩ nào đấy.
"Mặc dù tình huống hiện tại cũng không tệ hại như thế, nhưng đây cũng là một đòn cảnh cáo với ta, trước đó bản thân quả thật quá ỷ y và buông thả, nếu có ngoài ý muốn xuất hiện thì sợ là khó có thể hồi chuyển được gì nữa, xem ra là tình thế bắt buộc rồi, hiện tại phải bắt đầu cực đoan hơn một chút vậy."
Nghĩ vậy, Hồng Nghê liền âm thầm đặt mục tiêu trong lòng phải sớm bước xong bước đầu tiên trên "Thiên Kiêu Lộ".
Bởi nàng đã có sẵn "Chân Ngã" thừa hưởng của kiếp trước, vì vậy không cần đi lại bước thứ hai mà có thể bắt đầu tìm cách bước ra bước thứ ba và bước thứ bốn, cũng là một trong những bước khó đi và quan trọng nhất trên con đường của thiên kiêu tam tinh.
"Luyện ra tuyệt thế chân hồn."
"Tỉnh lại bản mệnh bảo thuật."