(Cảm ơn "Người bên lề", "ASTRA", "HeoKhôngTungTăng", "Eleven12", "mèo xuyên không" đã đề cử nha hê hê hê.)
"Đấu Chiến Thần Binh Lục."
"Một bộ truyền thừa ghi lại kinh nghiệm rèn đúc và phương pháp luyện chế hơn một trăm loại thần binh khác biệt của một vị thợ rèn vô danh, từng món thần binh đều sở hữu những ưu điểm đặc sắc riêng, nhưng tất cả đều có một điểm chung đó là đủ phóng khoáng, tự do, đa dạng nhằm thích ứng với đủ loại kẻ địch trên đời."
Thường Nguyệt mặc dù chưa từng thử rèn đúc bao giờ, chỉ là nàng cũng biết bản thân mình không có hứng thú với mấy chuyện như vậy, vì vậy nên cô vợ trẻ đối với truyền thừa vừa đổi được cũng không phải quá hài lòng lắm, nhưng được cái tất cả những thần binh đã xuất hiện trong đoạn cutscene (cắt cảnh) kia lúc được sử dụng để chiến đấu lại trong tương đối đặc sắc và thích mắt, vì vậy mà Thường Nguyệt cũng không phàn nàn gì thêm, dự định về nhà (ném cho Trần Lâm) nghiên cứu sau.
Hiện tại truyền thừa cũng đã lấy được, nàng cũng không còn thứ gì mới mẻ để lấy ra làm trao đổi với "Kim Cổ Thạch Bia" bởi nếu đúng như dự đoán thì thứ này sợ là đã sớm thu nhận xong gần như tất cả pháp thuật, bí thuật trên đời rồi, khẩu vị kén tới cực điểm, nên Thường Nguyệt giờ đây dự định bắt đầu thực hiện quá trình đúc đạo cơ dựa theo truyền thừa đã được sư tôn chuẩn bị sẵn.
Chỉ là lúc này, Trần Lâm lại chợt lên tiếng cắt ngang.
"Hoãn lại một chút, ngươi thử chiếu lại chút tri thức này xem có đổi được gì không."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng xem thử đoạn ký ức vừa được đồng bộ qua, lướt qua một chút, sắc mặt nàng không khỏi chợt cổ quái mà hỏi:
"Ngươi thật sự muốn ta đổi đống này à?"
"Ừm, thử một chút xem, dù sao cũng không mất gì cả."
Thứ Trần Lâm muốn Thường Nguyệt đem đi trao đổi thật ra cũng không phải thứ gì quá cao siêu mà chính là ngôn ngữ lập trình trận pháp ".Flut" mà hắn tự sáng tạo ra cùng với một chút phương thức ứng dụng ".Flut".
Bởi đã sớm có ý nghĩ nghĩ đem ".Flut" giảng dạy cho thuộc hạ để đào tạo trợ thủ hổ trợ hắn xây dựng các trận pháp phức tạp nhanh hơn và dễ dàng hơn trong khi bản thân hắn không cần phải đích thân lập trình quá nhiều nữa, nói trắng ra là hắn muốn có người code thay mình, hay gọi thẳng là thợ code ấy.
Nên Trần Lâm từ lâu đã bắt đầu xây dựng quy trình giảng dạy và đào tạo "thợ code" lý tưởng của hắn, và thứ hắn muốn Thường Nguyệt chiếu lại chính là những gì hắn sẽ dạy hay nói đúng hơn là muốn dạy cho người khác trong tương lai.
Từ những thứ cơ bản như "nhập môn lập trình", "Kỹ thuật lập trình" đến những thứ hơi phức tạp một chút như "cấu trúc dữ liệu và giải thuật" và "lập trình hướng đối tượng"... tất cả đều được gói gọn trong đoạn ký ức hắn vừa đồng bộ cho Thường Nguyệt.
Mặc dù không đến mức bưng cả cái khóa IT nhét vào, nhưng cũng đã kém không nhiều rồi.
Hiện tại Trần Lâm chỉ lo về một vấn đề thôi là liệu lộ trình mình vẽ ra có logic và có tính phổ cập hay không, dù sao thì bánh vẽ luôn dễ nhưng khi triển khai mới là lúc các vấn đề liên tiếp nhảy ra.
Và lúc này đây là cơ hội không thể tuyệt vời hơn để kiểm tr.a thử xem.
Dõi theo hư ảnh của cô vợ trẻ từ lúc bắt đầu nhập môn lập trình, trải qua quá trình không ngừng gõ phím ngày đêm, giải từ 300 bài code thiếu nhi tới các giải thuật khó nhằn và nhức não, đến cuối cùng hoàn toàn lĩnh ngộ được cốt lõi của ".Flut".
Mặc dù ở giữa có chút hồi hộp, nhưng kết quả thì chung quy không làm cho Trần Lâm thất vọng, sau khi Thường Nguyệt chiếu xong toàn bộ lộ trình để từ một thanh niên yêu đời tay mơ không biết gì về lập trình cho tới khi trở thành một tên developer đụt, cận, trĩ thâm niên, "Kim Cổ Thạch Bia" giờ đây tựa như có cảm ứng mà bắt đầu xuất hiện dị tượng, từng tia quang mang không ngừng xuất hiện và dần bao trùm toàn bộ tảng đá.
Đến khi hoàn toàn đắm chìm trong kim quang, "Kim Cổ Thạch Bia" chợt bộc phát ra quang mang như lần trước.
Chỉ là Trần Lâm và Thường Nguyệt có để ý thấy được, kim quang lần này dường như càng dày đặc, càng mãnh liệt hơn một chút.
Ngay lập tức, trong đầu Thường Nguyệt liền xuất hiện một đoạn cutscene mới.
Nhưng lần này không còn là bóng dáng của người thợ rèn kia nữa mà là một hư ảnh quen thuộc vô cùng.
Chỉ thấy đó là một hình bóng... vĩ ngạn, không có bất kỳ ngôn từ mĩ miều nào có thể miêu tả hoàn toàn được bóng lưng ấy, chỉ có thể dùng "vĩ ngạn" mà xưng...
...
Ở ngoài động phủ, tông chủ và Lưu Lăng Vân giờ đây đang đạp không mà đứng giữa không trung để theo dõi kỳ biến.
Bọn hắn đều biết nếu được tấm bia đá kia lựa chọn thì sẽ có dị tượng "Kim Quang Xung Tiêu" xuất hiện.
Chỉ là theo thời gian từng phút trôi qua, Lưu Lăng Vân tính toán được lúc này đồ đệ của mình dù chậm nhất thì có lẽ cũng đã sắp hoàn thành xong quá trình ngưng tụ thần thức rồi, nhưng dị tượng vẫn chưa từng xuất hiện, vì vậy có thể suy đoán nàng e là cũng thất bại giống bản thân.
"Ài, xem ra là không được rồi, hi vọng đứa nhỏ kia không nên bị đả kích."
Lưu Lăng Vân lòng có xúc động liền không khỏi than thở một câu.
Ở bên cạnh, tông chủ cũng không đáp lời mà chỉ trầm ngâm nhìn lấy không gian trước mắt, ánh mắt hắn sâu thẩm tựa như có thể nhìn xuyên thấu vách đá mà xem được cảnh tượng bên trong.
"Quái, đáng lý phải được chứ?"
Thầm nói một câu, ngay lúc tông chủ cũng có chút hoài nghi liệu Thường Nguyệt có làm được không thì đột nhiên, kim quang xuất hiện và xuyên thấu tường đá để phóng lên trời.
Dị tượng xuất hiện đột ngột khiến cho vô số ánh mắt từ khắp các nơi trong nội môn, và trong cả những chổ sâu xa nhất của Thiên Nguyên Huyền Tông đều bị thu hút nhìn tới.
Người không biết chuyện thì nghi hoặc, người biết nội tình thì chấn kinh hoặc ngoài ý muốn hoặc hoảng hốt, hoặc là tất cả đều có.
Ví dụ như Lưu Lăng Vân vào lúc này.
"Làm được rồi, nàng thế mà có thể làm được rồi?"
Lưu Lăng Vân trừng lớn mắt, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin nổi.
Nàng sinh ra với thiên phú dị bẩm, nói là vô tiền khoáng hậu cũng không sai.
Vì vậy mà Lưu Lăng Vân trước giờ luôn cảm thấy kiêu ngạo bởi sự ưu việt của bản thân.
Nhưng sự kiêu ngạo ấy chẳng có giá trị gì khi nàng bất lực đứng đối diện với tấm bia đá kia.
Chỉ là nếu như ai cũng không cách nào được công nhận như nàng cũng thôi đi.
Nhưng hiện tại lại có một hậu bối với thiên phú kém hơn nàng nhưng lại có thể được bia đá kia công nhận, điều mà nàng vĩnh viễn không làm được.
Tâm tình của Lưu Lăng Vân lúc này đây thế nào thì có thể nghĩ.
Chỉ là mặc dù không cam lòng thì không cam lòng, một phần không nhỏ trong Lưu Lăng Vân vẫn chợt cảm thấy tự hào, dù sao đó cũng là đồ đệ của nàng, chuyện kinh hãi thế tục đồ đệ làm được thì thân là sư phụ như nàng đây cũng cảm thấy có thành tựu vô cùng.
Dù sao thế nhân có câu "Mẹ bằng con mà quý" thì hiện tại nàng bằng đồ đệ mà quý nha.
Trái ngược với tâm tư lẫn lộn của Lưu Lăng Vân lúc này, tông chủ ngược lại thì trầm ổn hơn nhiều.
Tựa như hắn đã sớm dự đoán từ trước, mà lại còn có lòng tin không nhỏ.