Ai da, lâu rồi mới lại có cảm giác thoải mái thế này!

Tôi đưa tay về phía bầu trời xanh, vươn vai và ngáp một cái.

Quên đi mấy chuyện quyển sách hay Ma Vương, tôi ra phố tản bộ một mình sau khoảng thời gian dài.

Illias bận bịu với công việc hiệp sĩ, Ulffe thì đang luyện tập trong lâu đài. Ulffe hiện đã hoà nhập vào khu phố này rồi. Không chỉ thế, em ấy còn được phát giấy thông hành và có thể tự do ra vào lâu đài nữa.

Ulffe không chỉ được các thành viên đội Ragdo yêu thích mà còn rất nhiệt tình trong các buổi huấn luyện. Vì thế, Sir Ragdo đã đặc biệt chuẩn bị thứ đó cho em ấy.

Mặc dù vẫn không có nhiều thẩm quyền bằng giấy thông hành của tôi, nhưng đối với người bình thường… không, đối với thành viên tộc Hắc Lang thì em ấy cũng đã có đãi ngộ cực kỳ đặc biệt.

Kể cả mấy lão già luôn mài giũa kỹ thuật thì Ulffe cũng là một cô bé rất đáng để dạy dỗ. Trong thời gian tới, có lẽ em ấy sẽ được sử dụng nhiều loại vũ khí hơn. Tôi cảm thấy thật sợ hãi đối với tương lai.

Tuy vậy, nếu là Ulffe thì em ấy hẳn sẽ làm chủ được sức mạnh ấy chứ không giống như Illias.

“Nhưng mà trời đẹp thật đấy…”

“Sụt sịt.”

Tôi đang ngồi trên băng ghế tại quảng trường và tắm ánh nắng mặt trời. Tuy dạo trước vừa xảy ra cuộc chiến với đám ám bộ, nhưng hiện giờ nơi này đã không còn chút vết tích nào sót lại.

Những chỗ bị phá huỷ đã được sửa lại thật đẹp đẽ. Sức mạnh của ma pháp xịn thật đấy.

Đúng rồi, là ma pháp! Kể từ khi đến thế giới này, cơ thể tôi toàn bị bảo là ma lực thấp đến mức tuyệt vọng, rồi còn chưa cần nói đến sử dụng ma pháp, ngay cả việc người khác dùng ma pháp lên bản thân cũng đã không được rồi. Cơ mà không biết tôi có thể sử dụng chút ma pháp gì được không nhỉ? Xem nào, bắt đầu từ ngọn lửa cỡ que diêm cũng được đó. Ma lực có vẻ cũng giống thể lực ở điểm càng sử dụng nhiều thì lượng hồi phục và giá trị tuyệt đối sẽ càng gia tăng. Nếu tôi cũng tập huấn đặc biệt thì liệu chúng có phát triển thêm chút nào không nhỉ?

Nếu trong thân thể tồn tại chút ít ma lực thì tôi cũng có khả năng sử dụng ma pháp quy mô lớn nếu có sự hỗ trợ từ Ma Pháp Trận hay xúc tác gì đó.

Nhưng phải nhờ ai hướng dẫn đây? Illias thì khỏi nhắc đến. Maya-san thì trông có vẻ sắp bận rộn, dù sao cô ấy cũng đang bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội.

Trong lâu đài hình như cũng có người chuyên ngành ma pháp. Tạo dựng sẵn quan hệ với họ có lẽ cũng ổn.

“Aa… thời tiết thật đẹp…”

“Sụt sịt.”

Nhắc mới nhớ, từ khi đến thế giới này thì tôi vẫn chưa giao tiếp với người khác quá nhiều.

Tuy trải dài từ bên trên là đức vua, bên dưới là quán nhậu trong phố, nhưng đó cũng chỉ là rải rác mà thôi.

Nhưng nếu gia tăng mấy mối quan hệ kiểu hỏi địa chỉ liên lạc rồi tạm biệt hoặc gọi đi uống rượu theo kiểu xã giao thì cũng không ổn lắm…

Tôi không muốn tiếp xúc mấy thứ cứng nhắc đó ở thế giới này, và cũng không cần thiết phải làm như vậy.

Song, tôi vẫn có chút mong muốn giao tiếp như người thường. Không biết có cô gái nào chịu chơi đùa với tôi không nhỉ?

“Trời đẹp thật… Ai da, quá là đẹp luôn…”

“Sụt sịt.”

“……”

“Sụt sịt.”

“Hay là đi ăn trưa thôi nhỉ.”

“Anh định bơ tôi luôn vậy hả!?”



Đôi chân bị giữ lại. Trên chân tôi bỗng có thêm trọng lượng của một người.

“Bỏ ra, Lacra. Hôm nay là ngày trời đẹp đấy.”

“Thế thì anh đừng bỏ mặc người khốn khổ như tôi chứ Thượng Thư-sama!?”

Cái người cố tình khóc thút thít nãy giờ là Lacra. Dĩ nhiên tôi quyết định bơ đi cô ấy, nhưng nếu Lacra đã làm đến thế này thì cũng khó mà dứt ra được. Vả lại, tôi cũng không phải không cảm thấy nhột trong người.

Trong vụ việc quyển sách, tôi không chỉ lừa dối mà còn lợi dụng Lacra. Tuy sau đó, tôi đã cùng Marito tạ lỗi cô ấy, nhưng có lẽ vẫn nên lắng nghe cô ấy một chút.

Tiện thể thì tôi đã được Marito chính thức tuyển dụng vào vị trí dự bị Thượng Thư nên xưng hô của Lacra vẫn không thay đổi.

“Thực ra là tôi bị Maya-sama đuổi khỏi giáo hội mất rồi…”

“Tôi còn chưa hỏi lý do thì đừng có nói chứ. Ra là vậy, cô bị trục xuất khỏi Yugura giáo rồi cơ à? Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Chuyện có đến mức đó đâu!?”

“Gì chứ. Kiểu gì thì cô cũng được bảo là chờ đợi tới lúc Giáo Hoàng Eupalo đến, nhưng vì không có nơi nương thân nên phải xin ở nhờ giáo hội của Maya-san, dạo này công việc chuẩn bị lễ hội thu hoạch bắt đầu bận rộn nên cô muốn giúp đỡ nhưng lại mắc sai lầm làm phiền người ta, cuối cùng bị mắng là phiền toái nên cút ra ngoài đi phải không?”

“Sao anh lại có thể nói thẳng một hơi vậy!? Tại sao anh lại biết được vậy!?”

“Dĩ nhiên là tôi biết rồi.”

Hiện tại, giáo hội của Maya-san đang nháo nhào vì đám người Yugura giáo. Do lễ hội thu hoạch đang đến gần nên có rất nhiều nhân viên sang nơi này hỗ trợ.

Ngoài chiến đấu thì Lacra chỉ là một con ngáo. Trong vụ quyển sách, khi thấy Lacra thiết lập kết giới thì tôi còn nghĩ cô ấy có thể làm một số việc. Nhưng về sau hỏi lại Maya-san thì cô ấy bảo rằng nếu là giáo sĩ bình thường thì họ chỉ tốn 1/10 thời gian mà thôi. Thật xấu hổ khi tôi từng nghĩ chúng là thứ tiêu tốn nhiều thời gian như vậy.

Bỏ chuyện đó sang một bên. Nếu một Lacra như vậy muốn giúp đỡ thì chỉ tổ gây lãng phí thời gian. Hôm trước, lúc tôi đưa đón Ulffe đến giáo hội thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ bên trong.

"Thượng Thư-sama, hãy giúp tôi với~”

“Cô muốn tôi phải làm sao chứ? Tôi không tài năng đến mức chữa được tật ngáo của cô đâu.”

“Chuyện đó thì anh không cần lo! À không, đáng lo mới đúng!”

“Nhân tiện thì tôi không cho ở trọ được đâu.”

“Tại sao!? Không phải chúng ta cũng gọi là quen biết hay sao!”

“Tôi đang ở chung nhà của Illias. Làm sao tôi có thể tuỳ tiện thêm người chứ!”

“Ôi chao!?”

Lacra lộ vẻ bất ngờ và xấu hổ. Tôi có thể dự đoán những lời tiếp theo của cô ấy.

“Không ngờ chỉ có hai người sống chung dưới một mái nhà!”

“Có cả Ulffe nữa.”

“Đeo bám quấn quýt!?”

“Cô có tự dùng ma pháp Quyến Rũ lên bản thân không đấy?”

“E hèm, tôi không thể để chuyện như vậy xảy ra được! Nếu người như Thượng Thư-sama phạm phải sai lầm khi ở cùng hai người đó thì phải làm sao đây!”

“Mấy cái sai lầm đó tuỳ theo độ nặng nhẹ thì có thể xảy ra thảm sát đấy. Cho dù tôi có muốn thì cũng vậy thôi.”

“…Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng hai người họ vẫn chỉ là những cô gái chưa đầy 20 đó!”

“Cô có trí tưởng tượng phong phú đấy.”

“Không được, tôi phải giám sát nơi này thật kỹ càng! Tôi sẽ bảo vệ hai người họ khỏi âm mưu đen tối của Thượng Thư-sama!”

“Cô mới là đứa có âm mưu đấy. Ngoan ngoãn ngủ bụi đi.”

“Ngủ dưới trời đêm buồn lắm đó!? Đáng sợ lắm đó!?”

“Tôi từng ngủ trong núi nên hiểu cảm giác của cô. Nhưng rồi chúng sẽ trở thành kỷ niệm đẹp.”

“Tôi chán ngủ dưới băng ghế quảng trường lắm rồi!”

Cho nên con nhỏ này mới đột nhiên xuất hiện bên mình đấy à? Nhìn kỹ thì dưới ghế có trải một tấm chiếu. Cô ta không phải Giám Mục sao? Tuy Maya-san là Đại Giám Mục, nhưng có thể đuổi cổ một Giám Mục ra khỏi giáo hội thì cũng không phải dạng vừa đâu.

“Nếu nói thế mà cô vẫn không chịu nghe thì để Illias trực tiếp từ chối vậy…”

Tôi đành phải bỏ cuộc. Nếu Lacra đã tỏ vẻ suồng sã với bọn tôi như vậy thì thuyết giáo nửa vời chỉ phản tác dụng mà thôi.

Đành phải để người đã khiến Lacra sợ hãi ít nhiều như Illias từ chối thẳng vậy.

“Được thôi.”

“Yay!”

“Đừng có giỡn mặt!”

“Sao tôi lại bị mắng chứ!?”

Chúng tôi gặp Illias đang dùng bữa trưa tại quán hàng rong ở chợ. Kết quả là cô ấy đồng ý ngay tắp lự.

“Nếu để người ta thấy giáo sĩ phải ngủ ở quảng trường thì sẽ gây ra vấn đề trong việc đối xử với Yugura giáo đấy. Hơn nữa, làm gì có hiệp sĩ nào lại để phụ nữ ngủ dưới tiết trời giá lạnh cơ chứ?”

“Này, cô bình tĩnh suy nghĩ xem. Trong nhà chỉ có ba phòng ngủ thôi đó?”

“Đúng vậy.”

“Trước tiên, xét theo tâm lý của người ở cùng thì sao có thể để gia chủ ngủ chung phòng được?”

“Cũng phải. Nhờ Illias-san giúp đỡ mà làm vậy thì có hơi…”

“Tôi thì không sao, nhưng khiến đối phương cảm thấy ái ngại thì cũng không ổn lắm.”

“Tiếp theo thì phải tránh nam nữ ở chung phòng, phải không?”

“Đúng vậy. Tuy anh không thể ra tay với bất kỳ ai, nhưng thế thì vẫn vi phạm đạo đức chung.”

“Tức là không thể nhường hai phòng đó rồi.”

“Để cô ấy ngủ chung phòng với Ulffe không được sao?”

“Nếu là Ulffe-chan thì tôi không ngại đâu!”

“Đồ ngốc, lỡ mà em ấy bị lây bệnh ngáo thì sao!”

“Sao anh nỡ nói vậy chứ!?”

“……”

“Illias-san!?”

Quả nhiên là nặng tới mức cả Illias cũng phải đắn đo. À không, cái dòng não cơ bắp của cô cũng không vừa đâu.

“Nếu anh ở gác xếp thì sao?”

“Cảm ơn những ngày tháng đã qua. Tôi mang Ulffe đi đây.”

“Chờ đã, tôi đùa thôi. Nếu dọn dẹp kho chứa đồ thì chắc là trống thêm được một phòng rồi?”

“Nhiều đồ nặng lắm, tôi không giúp đâu.”

“Gì đây, anh ở chung mà lại định để gia chủ lao lực à?”

“Hự...”

“Hẳn Ulffe cũng sẽ giúp mà không phàn nàn gì.”

“Hự…!”

“Fufu, tình thế nghịch chuyển rồi nhỉ.”

Lacra ưỡn ngực như đang tự hào chiến thắng. Nếu cứ thế này thì giai cấp trong nhà của mình sẽ lại hạ thấp mất. Hay là mình nên tính toán đến chuyện chuyển chỗ ở nhỉ? Không được, thế thì lại giống như mình chạy trốn khỏi Lacra vậy.

“Tôi đơn thuần chỉ muốn khiến Lacra tuyệt vọng và hối hận mà thôi.”

“Anh đang nói thật lòng đấy hả?”

Sau đó thì Illias tiếp tục công việc hiệp sĩ. Tôi sẽ____ không thể dẫn Lacra về nhà ngay như vậy được.

Kho chứa đồ ở tầng hai không chỉ đặt kệ tủ mà còn lưu trữ những món đồ mà cha mẹ Illias sử dụng hồi còn sống. Kho chứa đồ ở tầng một thì bảo quản những thứ khác, chẳng hạn như di vật và những món đồ tạp nham.

Trong kho chứa đồ bao gồm cả mấy món vũ trang như kiếm, thương hay áo giáp. Chúng tôi cần phải đưa hết bọn chúng xuống tầng một và dọn dẹp.

Khi hỏi thì Illias bảo rằng lúc trả nhà trước kia, cô ấy chỉ tuỳ tiện mang theo những thứ có thể vận chuyển và chẳng sắp xếp mấy. Cho nên Illias muốn nhân dịp này để phân loại mọi thứ.

Hiển nhiên đây là lao động khổ sai. Sai Lacra làm cũng được nhưng chắc chắn cô ta sẽ làm hỏng. Chúng tôi cần người có sức mạnh, vậy nên chúng tôi đã đi đón Ulffe.

“A, Shishou!”

“Xin lỗi vì làm phiền em trong lúc luyện tập, Ulffe.”

“Không sao, chỗ này vừa mới tập xong!”

“Vậy à. Thế thì tuy hơi đột ngột nhưng chúng ta có tin buồn.”

“Tin buồn…”

“Lacra sẽ đến nhà chúng ta ở.”

“Buồn ở chỗ nào chứ!?”

Dĩ nhiên là tin buồn rồi. Dù sao thì tỉ lệ nam nữ lại bị nới rộng ra. Không còn cái gì có thể khiến tôi lạc lõng hơn.

Nếu là harem thì cũng vui đấy, nhưng tôi chẳng có mối quan hệ như vậy nào với ai hết. Mà cho dù có là harem thì cân bằng sức mạnh cũng vô cùng lệch lạc. Đàn ông đúng là khó xử thật đấy.

“Lacra đến… là buồn sao?”

“Không có chuyện đó đâu Ulffe-chan! Thượng Thư-sama chỉ đang xấu tính mà thôi!”

“Nói vậy thì người đuổi cô đi là Maya-san cũng xấu tính đấy.”

“….Maya-sama cũng có chút nhẫn tâm nữa.”

“Ulffe thích Lacra, không sao hết.”

“Trời ơi cưng quá đi!”

“Lacra, khó chịu.”

Khốn kiếp. Lòng bao dung của Ulffe đúng là không thể xem thường. Thế thì khó mà bỏ phiếu đa số để đuổi cô ta đi rồi.

Tôi đành phải bỏ cuộc. Vừa đi về, tôi vừa nói chuyện dọn dẹp phòng chứa đồ với Ulffe.

“Về nhà.”

“Tôi về rồi.”

“Về rồi đây!”

Đã xem mình là người trong nhà luôn rồi cơ đấy. Đến Ulffe ngày đầu còn biết ngại ngùng. Nhưng giờ có bắt bẻ cũng không giải quyết được gì. Vẫn nên nhanh làm cho xong việc thôi.

“Giờ thì Ulffe hãy đem mấy món anh bảo ra phòng khách tầng một theo thứ tự. Trong đó có đồ quan trọng của Illias nên phải cẩn thận đấy.”

“Vâng!”

“Tôi nên làm gì đây?”

“Đừng làm gì hết.”

“Quá đáng!?”

“Tôi không đùa đâu. Ngoài Ulffe ra thì sẽ rất nguy hiểm nếu vận chuyển mấy món vũ khí với áo giáp xuống tầng dưới. Hai người cùng làm thì cũng không phải không được, nhưng tôi không muốn làm với cô.”

“Vừa giải thích xong lại vả mặt người ta tiếp!”

Tôi đã mô phỏng chuyện này trong đầu nhiều lần và kiểu gì cũng sẽ xuất hiện người bị thương. Nên tuy cảm thấy có lỗi nhưng tôi đành phải để Ulffe làm vậy.

“Nhưng mà không làm gì thì…”

“Vậy cô cứ đi tắm đi, vừa ngủ bụi mấy ngày còn gì.”

“…Anh sẽ không nhìn lén chứ?”

“Tin tưởng tôi đi. Tôi không chỉ chịu được dụ hoặc và còn có thể ném sâu vào nữa.”

“Anh đừng có làm vậy nhe!?”

Kết quả là tôi đã thành công nhốt nhân vật nguy hiểm vào phòng tắm và bắt đầu làm việc.

Di vật chủ yếu là quần áo, vũ khí và giáp. Ngoài ra thì còn các dụng cụ làm việc dành cho giáo sĩ cùng với những vật dụng thường ngày. Vì hơi lộn xộn nên tôi sẽ phân loại và sắp xếp lại chúng.

“Ulffe, trước tiên thì em hãy đem đống vũ khí và giáp trong này ra mép phải phòng khách. Kệ đặt quần áo thì bên trái, ở giữa là vật dụng thường ngày___ Mấy cái này thì để anh mang cho.”

“Đã rõ!”

Được rồi, nếu đã làm thì phải làm nhanh chóng và triệt để. Tôi xắn tay áo lên và chuyển đồ đạc đến cửa ra vào để Ulffe dễ vận chuyển.

Trước kia tôi đã phải làm một mình, bây giờ có thêm người thì quả nhiên nhanh hơn hẳn. Đặc biệt, với người có sức mạnh và biết Cường Hoá Ma Lực như Ulffe, cho dù là đồ gia dụng nặng nhất cũng sẽ vô cùng nhẹ nhàng với em ấy.

Thật đáng ghen tị quá đi. Bản thân tôi còn phải chiến đấu với cơn đau nhức cơ bắp diễn ra hằng ngày.

“Kyaaaaaaaaa! S…sâu!? Thượng Thư-samaaaa!?”

Tôi nghe thấy tiếng thét thất thanh từ phòng tắm. Hơn nữa còn bị vu khống nữa chứ. Tôi nhận ra dù mình có đến thì cũng sẽ không nhận được kết quả tốt đẹp.

“Ulffe, em đến xem thử đi. Với lại giải thích với cô ta là anh chưa làm gì hết.”

“Vâng! Shishou có chứng cứ ngoại phạm!”

Em học cái đó từ đâu đấy? Mà cách nói đó còn nghe giống thủ phạm hơn ấy chứ.

Và em ấy đã yên ổn trở về đúng như dự đoán. Tuy nhiên, dường như em ấy bị ai đó dính nước ôm lấy nên trên người Ulffe cũng có vài chỗ bị ướt.

“Bị nhốt vào phòng tắm mà vẫn còn làm phiền người khác thì quả là…”

Vẫn nên gấp rút hoàn thành thì tốt hơn. Nếu để Lacra gia nhập giúp đỡ thì chuyện có lẽ sẽ trở nên tệ hơn nữa. Thỉnh thoảng cũng nên nghiêm túc làm việc thôi.

“___Ngon lành, xong việc rồi.”

“Xong việc!”

Chúng tôi đã hoàn thành việc vận chuyển đồ đạc. Tiếp theo sẽ là dọn vệ sinh. Vì ngày trước đã từng tổng vệ sinh một lần nên cũng không quá nặng nhọc.

Nhưng Lacra sau khi tắm xong kia đã hào phóng nói rằng hãy giao cho cô ấy nên tôi quyết định nghe theo.

Hẳn là cô ta sẽ làm đổ xô nước rồi kết thúc trong khi căn phòng vẫn còn bẩn. Tôi ngó lơ tiếng hét từ tầng hai và nhanh chân chui vào phòng tắm để tẩy rửa vết bẩn.

Sau đó thì tôi bảo Ulffe đi tắm. Bản thân thì bơ đi tiếng nức nở từ tầng trên và bắt đầu pha trà.

“Ulffe tắm xong rồi, Shishou!”

“Ồ, cảm ơn vì đã vất vả làm việc nhé. Anh vừa pha trà xong nên em cứ uống đi.”

“Cảm ơn Shishou!”

“Tôi dọn xong rồi…”

“Ồ, trong phòng tắm còn nước đấy, cô vào tắm rửa lần nữa đi.”

Dù đã tắm một lần nhưng Lacra hiện tại còn nhem nhuốc hơn cả trước khi vào nhà. Vì thế, tôi một lần nữa đẩy cô ấy vào phòng tắm.

“Anh đừng có ném sâu vào nữa đấy!?”

“Tôi còn chưa làm gì nữa cơ.”

Nên làm gì tiếp đây? Hôm nay không có sẵn gối nệm nên đành thôi vậy, ngày mai cứ ra chỗ Ban-san mua là được. Dù sao thì Lacra cũng cần mấy đồ dùng thường ngày khác nữa.

Do đó, hiện giờ không còn việc gì với Lacra nữa. Vấn đề còn lại là xử lý đống đồ trong phòng khách này như thế nào.

Ulffe cũng đang thích thú ngắm nghía đống đồ dùng thường ngày. Có nhiều món đồ được cấp bậc quý tộc sử dụng nên chúng đều là những thứ hiếm lạ đối với người xuất thân bình thường như Ulffe.

Có vẻ khi còn nhỏ, Illias đã sống trong một căn nhà khá lớn. Còn hiện giờ thì cô ấy đang trải qua cuộc sống giống như tu sĩ vậy. Nếu chỉ xét trình độ thì cô ấy hẳn đã đạt cấp bậc tiên nhân rồi ấy chứ.

Tôi tò mò cầm lấy một thanh kiếm nhỏ nhất. Dù thế, độ nặng của nó vẫn khiến tôi cảm nhận được nó không phải thứ thuộc về cuộc sống bình thường.

Khi định thử rút kiếm ra khỏi bao thì nó bị vướng lại khiến tôi gặp khó khăn. Sau một phút vật lộn, tôi rốt cuộc thành công rút kiếm ra và tận mắt nhìn thân kiếm.

“___Kiếm tốt thật.”

Cho dù dân nghiệp dư cũng có thể hiểu được. Trên lưỡi kiếm được săn sóc không hề có chút sứt mẻ nào. Đây có phải là thanh kiếm thường dùng trong các nghi lễ không nhỉ? Trên lưỡi kiếm được khảm một vài phụ kiện tuy đơn giản nhưng vô cùng đẹp đẽ. Thân kiếm thì được mài nhẵn đến mức có thể phản chiếu bóng dáng của tôi.

“Hoài niệm thật đấy. Đó là thanh kiếm cha tôi được đức vua tiền nhiệm ban tặng.”

Tôi suýt nữa đánh rơi thanh kiếm vì giật mình khi âm thanh của Illias phát ra từ sau lưng. Nhưng nhờ sức nặng của thanh kiếm nên tôi mới không bị run tay.

“Đừng có đột nhiên nói chuyện như vậy chứ, nguy hiểm lắm đó.”

“Tôi đã gọi anh một lần rồi ấy chứ.”

“Vậy là do tôi chăm chú quá rồi. Mừng cô trở về, Illias.”

“Ừm, tôi về rồi. Cơ mà nhìn thế này thì đúng là nhiều thật đấy.”

Illias nhìn đống di vật trong phòng khách rồi than thở. Nếu cứ để nguyên thì chúng tôi sẽ không thể dùng bữa được.

“Xử lý thì xử lý, nhưng cô cũng có kỉ niệm về chúng mà phải không? Cô định làm thế nào?”

“Tuy hơi đắn đo nhưng cũng phải phân loại một ít đã. Quần áo của mẹ thì có khả năng tôi sẽ mặc trong tương lai nên chắc phải dùng ma pháp chống sâu mọt để bảo quản… Còn quần áo của bố thì… anh cần không?”

“Cũng được, kích thước thì vừa in. Cả vụ không loè loẹt cũng hợp ý tôi.”

“Vì ông ấy là một hiệp sĩ rất nghiêm chỉnh. Nếu anh mặc vào mà có thể được tính cách ông ấy ảnh hưởng một chút thì tốt.”

“Người ta gọi mấy di vật có tác dụng đó là vật phẩm bị nguyền rủa đấy.”

Chỉ mặc quần áo cũng khiến tính cách thay đổi thì ai muốn mặc chứ. Nhưng nghĩ kĩ thì trang phục của nhân viên văn phòng cũng giống như một cái công tắc thao túng tính cách vậy. Ừm.

“Nếu anh muốn sử dụng vũ khí hay áo giáp thì cứ lựa chọn tuỳ thích.”

“Tôi không có thể lực để mặc giáp và cũng không có sức để vung vũ khí đâu. Tôi chỉ cần cái này là đủ rồi.”

Thứ tôi đang trang bị ở hông được làm từ nguyên liệu của anh bạn tôi nhặt trong rừng lúc trước. Vì sẵn dịp nên tôi đã nhờ người làm thành một cây kiếm gỗ.

“Chỉ nhiêu đó thì ngay cả tập luyện cũng không đủ. Đập một cái là gãy liền đấy.”

“Không sao cả. Treo kiếm lủng lẳng cũng chỉ tổ khiến đối phương sợ mà thôi.”

Ở Nhật Bản thì chỉ cần cầm kiếm gỗ thôi đã bị cảnh sát hỏi thăm rồi! Thêm cả người đi đường cũng sẽ thích thú đứng xa mà nhìn nữa!

“Khoan đã, nếu truyền ma lực vào thì có thể dùng được chăng? Mà thôi, cuối cùng thì nó cũng sẽ bị gãy sau một nhát.”

“Tóm lại, tôi tuyệt đối không cho cô mượn cộng sự này đâu.”

“Nếu muốn dùng làm bạn đời thì ít nhất anh cũng phải tìm cái gì tốt hơn chứ… Cái này cứ như đồ chơi cho trẻ con vậy.”

Đúng như Illias đã nói. Ở thế giới này, khi cầm kiếm gỗ đi đường thì cũng có lúc tôi bị đối xử như trẻ con, nhưng ai thèm quan tâm chứ.

“Đây là đồ vật để giúp tôi không quên đi trải nghiệm ban đầu khi mới đến thế giới này. Nó là vũ khí chiến đấu và lòng kiêu hãnh của tôi đó.”

“…Thế thì đành chịu vậy.”

Vũ khí tôi có thể sử dụng chỉ là thứ này. Cho dù đồng bọn xung quanh có mạnh đến mức nào thì tôi cũng chỉ có bấy nhiêu sức mạnh.

Tôi không được phép quên điều đó. Không được phép ỷ lại quá nhiều vào đồng bọn. Tôi chỉ là một kẻ yếu đuối trong thế giới này.

“Thực ra tôi muốn mang theo cộng sự đời đầu cơ…”

“Chắc là còn tro đấy, cần tôi vào quân doanh lấy không?”

“Trông có vẻ sẽ hợp làm phân bón cho đống rau.”

Nếu bảo với người khác mình ăn rau được nuôi dưỡng bằng tro cốt của cộng sự thì chắc chắn sẽ bị người ta né xa luôn.

Dù sao thì việc xử lý quần áo đã hoàn thành. Trong đống vũ trang thì những thứ dùng trong nghi lễ sẽ được giữ lại, những thứ không dùng thì góp vào đội Ragdo. Mấy món đồ mua bán của mẹ cô ấy được đưa sang Maya-san. Vật dụng thường ngày thì chúng tôi sẽ giao cho thương hội những món còn dùng được. Một số món mà bố mẹ cô ấy thường sử dụng sẽ được giữ lại đặt trong phòng riêng của Illias.

“Anh muốn cái nào thì cứ nói đi. Nếu có thể được sử dụng thì chúng sẽ hạnh phúc hơn đấy.”

“Chỉ cần quần áo là đủ rồi. Đồ đạc nhiều lên thì lúc dọn ra ngoài sẽ cồng kềnh lắm.”

Chỉ mỗi việc chuyển nhà thôi là đã vất vả rồi. Tôi có ý định sẽ di chuyển với đồ đạc tối thiểu trong thế giới này thôi. Ngay cả cái rương lưu trữ đồ kỷ niệm cũng đã khó mang đi rồi, nhưng cái đó thì tôi sẽ nhắm mắt cho qua.

“…Anh định dọn ra ngoài sao?”

“Cũng không phải ngay bây giờ. Dù sao đi nữa, nếu tôi hoặc cô kết hôn lập gia đình thì đâu thể tiếp tục sống chung phải không? Tuy Illias chỉ mới tuổi trưởng thành, nhưng tôi đã không còn trẻ nữa rồi.”

Nếu Illias kết hôn và lập gia đình thì làm sao có thể để một người đàn ông trưởng thành sống chung được chứ? Ngược lại thì tôi cũng thế.

“Cũng… cũng đúng nhỉ.”

“Ngoài ra, nếu không cần thiết phải tiếp tục ở đây thì tôi nghĩ mình cũng nên du lịch các nước khác nữa.”

“Anh bất mãn với Turize sao?”

“Không hề. Người quen đều là người tốt, đức vua cũng thân thiện. Nếu ở mấy nước khác thì có lẽ tôi khó mà sở hữu điều kiện tốt như vậy.”

Có người cho ở trọ, có cửa hàng cung cấp thức ăn mình thích, có thương nhân hiểu chuyện, có vị vua nâng đỡ bản thân. Nói thật là tôi đã đạt được quá nhiều thứ.

Nhưng tôi không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ vĩnh viễn như vậy. Tôi không rõ mình nghĩ thế vì sự thận trọng hay là do tôi quá lo lắng___ Hoặc có lẽ là cả hai. Dù sao, nếu là Nhật Bản hiện đại thì chỉ 10 năm cảnh sắc cũng đổi dời rồi.

“Vậy thì tại sao anh lại muốn rời đi___”

“Bởi vì tôi muốn tìm phương pháp trở về thế giới cũ.”

Tuy cảm thấy không tệ khi sống ở đây, nhưng tôi cũng chưa hề từ bỏ thế giới cũ. Tôi vẫn chưa tìm ra thứ gì liên quan đến phương pháp trở về dù đã giải nghĩa quyển sách.

Nhưng một người Trái Đất đã từng đạt đến đỉnh cao của thế giới này với Ma pháp Tái Sinh, thứ được truyền tụng là Cấm Kị. Vậy thì đâu thể nói rằng sẽ không có phương pháp quay lại thế giới cũ phải không?

Tại Turize này đã không còn thông tin nào về chúng nữa. Tuy vẫn có khả năng nó sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó, nhưng cũng không thể chắc chắn được.

“….Anh còn bạn bè và gia đình ở Chikyuu sao?”

“Ai biết được. Nếu chỉ xét quan hệ con người thì bên này vẫn đỡ hơn nhiều.”

“Vậy mà anh vẫn muốn tìm phương pháp quay về ư?”

“Tôi vẫn đang tận hưởng cuộc sống tại đây. Tôi muốn chăm sóc Ulffe và cũng muốn trả ơn Illias. Nhưng nhắc đến tương lai thì tôi cũng chẳng biết chuyện sẽ đi về đâu. Có lẽ tôi vẫn còn luyến tiếc sự tiện lợi ở đó, hoặc có thể tôi sẽ mất đi động lực sống tại thế giới này.”

Thực tế, nơi này không hề hợp với tôi. Dù đến một thế giới huyễn ảo thì hiện thực vẫn còn đó.

Những người xung quanh tôi toàn là siêu nhân cả. Chỉ cần thổi một hơi thì tôi cũng có thể gặp phải vết thương nguy hiểm đến mạng sống.

Ở Nhật Bản hiện đại thì cùng lắm chỉ là chú ý tai nạn rồi thôi. Tuy cũng có mấy tên tội phạm lừa đảo hay cướp bóc, nhưng tam quyền phân lập vẫn còn hoạt động khá hiệu quả. [note45460]

Rất rõ ràng rằng nơi mà tôi có thể bảo vệ mình bằng những thứ đã học được sẽ là thế giới cũ.

"Tôi không phải người sẽ sống theo cách mà bản thân đã quyết định như Illias. Nhưng có khả năng tôi sẽ tìm thấy con đường như vậy vào một lúc nào đó. Nếu là thế, tôi nghĩ mình nên có càng nhiều lựa chọn càng tốt. Đó chính là thói quen từ hồi tôi còn ở thế giới bên này.”

Những người có thể trực tiếp tiến thẳng đến giấc mơ hay dã tâm của mình thì tốt. Nhưng không phải ai cũng sở hữu con đường mình tin tưởng. Vì vậy họ phải chuẩn bị để bản thân có thêm một chút lợi thế khi tìm thấy con đường mình muốn bước đi.

“Tôi sẽ không làm mấy chuyện quên ơn hay vô trách nhiệm bỏ mặc mọi thứ mà quay về đâu. Bởi vì để lại kỉ niệm cay đắng không phải lối sống bình an mà tôi mong muốn.”

“Tôi không lo lắng về những vấn đề đó, chỉ là…”

“Sao vậy?”

“…Nếu không có anh thì Ulffe sẽ buồn lắm.”

“Có lẽ là thế. Tôi hẳn cũng sẽ buồn. Vậy nên tôi mới muốn giúp con bé trải nghiệm và có được càng nhiều cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn nữa.”

Ulffe rất quấn quýt tôi. Thậm chí em ấy có thể sẽ nói rằng muốn theo tôi quay về thế giới kia.

Do đó, tôi nên giúp con bé trưởng thành và tìm ra một lý do để ở lại thế giới này. Tôi phải có trách nhiệm làm như vậy.

“___Nếu có lúc Ulffe mong muốn anh nhất thì phải làm sao?”

“Thế thì đó là vì tôi vẫn chưa dạy hết mọi thứ về thế giới này cho con bé. Tôi sẽ kiên nhẫn dắt con bé đi đây đi đó. Nhưng tôi sẽ không giao Ulffe cho một tên chẳng ra gì đâu.”

Tôi hẳn đang là người số một trong lòng Ulffe… Chắc vậy. Nhưng người có tuổi tác gần với em ấy lại là Illias. Nhất định trong tương lai gần, hai người sẽ càng trở nên thân thiết hơn nữa.

Sau khi quen thuộc với các mối quan hệ, em ấy sẽ không chỉ dừng ở tình bạn mà còn tiến tới tình yêu. Khi đó, Ulffe sẽ có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn nhiều.

“Hầy… Anh cứ như một người cha vậy.”

“Thì tôi cũng lớn tuổi hơn em ấy mà. Tôi đã quyết tâm phải chăm sóc Ulffe rồi.”

“Ít nhất thì tôi mong anh có thể xử sự cho hợp với trang phục của bố tôi.”

“Cái đó thì khó đấy. Nếu có thể gặp ông ấy lúc còn sống thì chắc tôi còn bắt chước được một chút.”

Sau đó, chúng tôi phân loại đống di vật còn lại. Vì ngày hôm sau mới phải xử lý nên công việc đến đây kết thúc. Ngoài ra, vì Lacra kì kèo đòi chăn nệm nên chúng tôi đành để cô ấy ngủ cùng Ulffe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện