“Sir Ratzel, ta sẽ giao nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân cho cô kể từ ngày hôm nay.”
Tôi được Marito triệu gọi cùng với Illias. Ngay khi vừa vào phòng làm việc, Illias được anh ta thông báo về chuyện phân bổ nhân sự.
Bảo vệ yếu nhân. Đúng như cái tên, đây là nhiệm vụ bảo vệ một nhân vật trọng yếu nào đó. Tuy cũng có thể xem tuần tra là công việc tiêu biểu của hiệp sĩ, nhưng tại một thế giới huyền ảo thì quả nhiên vị trí hộ vệ vẫn là thứ mang âm hưởng hấp dẫn nhất.
“Thần làm hộ vệ ư?”
“Đúng thế. Sir Ratzel, cô đã chứng minh được rằng thực lực của mình có thể đối đầu ám bộ của Methys. Chắc hẳn nhiệm vụ này sẽ không thành vấn đề với cô.”
Đúng thế. So với việc loanh quanh tuần tra trong phố thì đây sẽ là cơ hội tốt để Illias phát huy thực lực của mình.
Nhưng mà bảo vệ yếu nhân sao… sẽ là ai đây nhỉ? Dù có vài người phù hợp, nhưng sau một hồi nghĩ ngợi thì tôi chưa vẫn không tìm ra được ai cả. Vậy có lẽ vừa có gì đó thay đổi không chừng.
“Từ hôm nay tức là Giáo Hoàng Eupalo đã đến Turize rồi sao?”
“Không đâu, ngài ấy hẳn vẫn đang đi qua địa phận Garne mà thôi. Hình như họ có khá nhiều người nên nên tốc độ di chuyển không thể nào nhanh được.”
“Ra là thế. Vậy thì cô ấy sẽ bảo vệ ai đây?”
“Là cậu đấy.”
“Gì cơ?”
Marito chỉ về phía tôi. Xung quanh không có ai nên có vẻ anh ta đang nói về tôi rồi.
“Cậu vẫn chưa có tự giác về bản thân nhỉ? Không lẽ cậu quên mình là một nhân tài quý trọng có thể đọc ngôn ngữ Chikyuu sao?”
“À…”
Vì đó không phải kỹ năng gì đặc biệt nên tôi không mấy để ý. Nhưng đối với thế giới này, một người có thể đọc quyển sách sở hữu thông tin vô cùng trọng yếu đúng là rất quý hiếm.
Nếu tôi sở hữu kỹ thuật chuyên nghiệp nào đó thì không nói gì. Thế nhưng chỉ vì có thể đọc tiếng Nhật mà lại được đối xử như nhân vật trọng yếu thì tôi cảm thấy có chút nhột trong người.
“Trong trường hợp có ai khác biết được điều này, khả năng xuất hiện kẻ nhắm vào mạng sống của cậu như tên Larheit là rất cao. Nếu bị nhắm đến thì cậu cũng không thể bảo vệ bản thân phải không?”
“Không sai.”
Đối với những kẻ địch từ đầu đến giờ thì tôi chưa từng có cảm giác sẽ thắng được ai cả. Nếu có súng thì… không, vẫn không được.
Nếu cỡ như bọn sơn tặc thì có lẽ còn có tác dụng. Nhưng biết không chừng thế giới này vẫn tồn tại những người có thể tránh đạn ngay khi vừa nhìn thấy.
Giống như Illias, dù hôm trước bị cuốn vào vụ nổ nhưng cô ấy vẫn không gặp phải một vết thương nào. Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện dùng súng nhắm đặt ở cự ly thật xa rồi bắn vào sơ hở trong ma pháp Cường Hoá Ma Lực, nhưng chắc là cô ấy vẫn có thể ứng phó được.
“Chuyện cũng sẽ thuận tiện bởi vì cậu và Sir Ratzel sống cùng một nhà. Cậu không nghĩ vậy sao?”
“Đúng là tiện thật.”
Đây đúng là ý kiến rất hay. Illias là người quen cũng như ở chung nhà, thực lực thì không cần phải bàn. Nếu có thêm hộ vệ khác ở chung thì ngôi nhà lại càng chật chội rồi.
Thường thì những người trở thành đối tượng bảo hộ đều phải sống trong một toà nhà lớn hơn. Tôi ít thấy bộ phim nào mà nhân viên an ninh lại ở trong nhà dân làm việc.
Nhưng mà Illias là hộ vệ sao… Hừm…
“Illias à…”
“Này, anh có gì bất mãn với tôi à?”
“Nếu cậu đã nghĩ đến ai đó thì ta có thể đổi người cho cậu, nhưng Sir Ragdo thì không được đâu đấy.”
Dĩ nhiên là không thể để Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn làm hộ vệ rồi. Tôi ngược lại còn thấy hơi sợ ấy chứ. Tuy Illias trông có vẻ muốn nói gì đó, nhưng tôi phải thành thật suy tính về chuyện này.
“Nếu xét về độ phù hợp thì đúng là Illias thuận tiện nhất.”
“Ừm, vậy thì cậu ghét hộ vệ là nữ sao?”
Bệ hạ ngài đây đang muốn chơi trò cưa bom à? Đúng là tôi không phải không nghĩ gì về việc được nữ giới bảo vệ, nhưng xét theo tiêu chuẩn của thế giới này thì tôi nên vứt bỏ lối suy nghĩ phiến diện đó.
“Không hề. Ngược lại thì tôi càng chào đón nữ giới hơn đấy. Tiếc là bản thân không cảm nhận được chút quyến rũ nào từ Illias cả.”
“Ồ…”
Tôi đang bị nhìn chăm chăm bởi ánh mắt phẫn nộ… à không, là ánh mắt khinh miệt nhỉ? Nhưng đành chịu thôi, tôi cũng là đàn ông mà.
“___Không liên quan đến nam hay là nữ, Illias chính là người phù hợp với nhiệm vụ này. Chỉ là độ tương thích thì…”
“Tương thích? Vậy cậu nghĩ mình sẽ tương thích tốt với ai?”
“Ưm… Nếu xét trong các hiệp sĩ tôi biết thì… ông Kara là người thích hợp nhất.”
Ông Kara rất giỏi giang. Ông ấy không chỉ có thực lực mà còn là người mà tôi có thể dễ đưa vào kế hoạch của mình.
Mấy quả ném thương đó đúng là mạnh thật. Kiểu… lúc tưởng tượng ra chiến lược trong đầu mà có một cách để giải quyết vụ việc từ cự ly xa thì phải gọi là sướng kinh khủng.
“Sir Domitrucovcon ư… đúng là ông ấy có vẻ tương thích tốt với cậu nhỉ. Nhưng hiện tại thì ông ấy đang ở trong vị trí giám sát hiện trường làm việc rồi.”
“Vậy sao? Đúng là mấy ông lão đội Ragdo toàn người nhiệt tình tập luyện cả… Thế thì ông ấy thích hợp với vị trí đó hơn là thực hiện nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân nhiều.”
“Ta có thể lôi vài tên hiệp sĩ trẻ tuổi từ đội Leanor đấy, cậu có muốn gặp mặt thử không?”
“Không cần. Nếu phải làm vậy thì chọn người đã biết rõ thực lực như Illias sẽ nhanh hơn nhiều.”
Tôi cũng đâu thể mời mấy tên hiệp sĩ ghét Illias về nhà chứ.
“Vậy quyết định thế nhé. Sir Ratzel, đây là vương lệnh. Hãy bảo vệ cậu ta cho tốt vào.”
“….Vâng, thưa bệ hạ.”
Từ bây giờ, cơ hội để tôi và cô ấy cùng hành động sẽ tăng lên.
Nghĩ lại thì lịch trình của tôi và Illias lệch nhau khá nhiều. Vì nơi làm việc khác nhau nên đành phải chịu, nhưng hiện tại có thể liên lạc thường xuyên thì cũng tiện lợi hơn rồi.
Tuy thế giới này cũng có kỹ thuật truyền tin cự ly xa, nhưng nó lại là dạng ma pháp thuộc cấp độ bí thuật của Yugura giáo. Thật khó mà áp dụng vào cuộc sống bình thường được.
Nhưng Illias cũng thường hay phàn nàn lắm… Thế thì mình sẽ khó làm mấy việc xấu rồi… Ý tôi là đời sống mất vệ sinh ấy nhé? À, có lẽ không thể đi chơi phố buổi đêm sẽ khá khó chịu đấy.
Trước mắt thì chúng tôi nên gặp mấy người đội Ragdo để chuyển giao công việc tuần tra của cô ấy.
“Vậy chúng ta đến chỗ đội Ragdo thôi nào.”
“…Ờ.”
Ủa ủa? Illias-san đây trông có vẻ khó chịu chuyện gì đó nhỉ? Tuy biết cô bất mãn vì đối tượng cần bảo vệ lần này chỉ là một kẻ như tôi, nhưng làm thế thì có phải lộ liễu quá không? Mặc dù không định nói về mấy cái ý thức chuyên nghiệp gì đó, nhưng lát nữa tôi nên nhắc nhở cô ấy một chút.
Và chúng tôi đến khu vực huấn luyện của đội Ragdo. Ulffe cũng đang hưng phấn tập luyện cùng mọi người.
“Ồ, là cậu à. Hôm trước cậu làm tốt lắm.”
Ông Kara cất tiếng gọi tôi. Trong vụ việc ám bộ hôm trước, ông ấy được Sir Ragdo gọi đi với danh nghĩa diệt trừ đạo tặc nhắm vào quyển sách. Trừ những người có vai trò quan trọng và Illias thì ông ấy là người duy nhất biết chuyện.
Vốn dĩ tôi đã cảm thấy có lỗi vì lỡ nói ra tiêu đề quyển sách khiến ông ấy phải giữ bí mật, nhưng rốt cuộc thì chúng tôi vẫn lôi ông ấy vào cuộc.
Dù thế, ông ấy vẫn tươi cười gia nhập khiến tôi cảm thấy vô cùng yên lòng. Ông Kara còn nói rằng “Có khả năng sẽ xuất hiện một lần sóng gió trước khi ta chết phải không nào? Thế thì quá vinh hạnh cho một hiệp sĩ rồi.”
“Tôi chỉ đưa ra đề xuất thôi mà. Thành quả đạt được chính là nhờ những kỹ thuật mà các ông đã trau dồi mà thôi.”
“Fuhahaha! Cậu có thể hiểu được điều đó là quá đủ rồi. Hôm nay cậu đến để luyện tập hay sao?”
“Không phải, thật ra thì Illias___”
“Dạo này tôi vẫn chưa đối chiến nghiêm túc lần nào thì phải. Ông Kara, tôi có thể nhờ ông đấu một trận không?”
“___Cũng không vấn đề, nhưng mà… Này cậu nhóc qua đây chút coi.”
Tôi bị ông Kara lôi đi kéo giãn khoảng cách với Illias. Sau đó là lời thầm thì của ông ấy vang lên.
“Bộ có gì xảy ra à? Sao mà Illias đằng đằng sát khí vậy?”
“Ưm, thật ra thì cô ấy được Mari___ bệ hạ giao nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân. Nói chung là thế này.”
Illias bắt đầu vung vẩy hai tay thay cho động tác khởi động. Chỉ vung tay thôi mà cũng khiến tôi cảm thấy được sự khủng bố của nó, quả đúng là Illias.
“Ừm. Đúng là nếu cậu có thể đọc được quyển sách đó thì đã đủ lý do cho vụ bảo vệ yếu nhân rồi. Nhưng nếu vậy thì ta không nghĩ cô ấy sẽ trở nên như thế đâu… Cậu có nói chuyện gì khác hay không?”
“Cũng không hẳn… Tôi chỉ nói rằng nếu là Illias thì sẽ phù hợp thôi.”
“Thế thì cô ấy sẽ vui mừng chứ sao lại giận được chứ.”
“Chứ gì nữa. À, nhưng lúc được hỏi có muốn ai khác không thì tôi đã nói là ông Kara sẽ tương thích tốt nhất.”
“.….”
À, có vẻ là chuyện này rồi. Ông Kara lộ vẻ mặt ngán ngẩm. Sau đó thì ông ấy thở một hơi thật dài rồi tiếp tục nói.
“Là nó đó… Đối với hiệp sĩ thì bảo vệ chính là công việc đáng tự hào. Cho dù có phù hợp, nhưng nếu bị người ta nói rằng kẻ khác tốt hơn thì họ sẽ bất mãn chứ sao.”
“Thiệt hả trời.”
Tôi chỉ đơn thuần nói về chuyện tương thích tính cách thôi mà cô ấy lại để bụng như vậy sao? À, nhưng đúng là tôi nói với suy nghĩ rằng cặp với ai sẽ tốt hơn chứ không chỉ riêng chuyện hộ vệ.
“Chậc chậc, thật tệ quá đi… Ta sẽ cố khuyên nhủ cô ấy, nhưng cậu nhớ phải đãi rượu ta vào lần tới đấy.”
“Thật xin lỗi, đành nhờ ông vậy.”
“Cứ giao cho ta. Dù sao ta cũng nhận được lời tán thưởng mà. Hãy xem ta thể hiện đây!”
Ừm, quả nhiên ông Kara thật đáng tin cậy. Và thế là cuộc đối chiến giữa ông Kara và Illias chính thức thông qua. Những người xung quanh ngừng luyện tập và ghé vào xem tình hình.
Kể cả trong đội Ragdo với những con người kỳ cựu, Illias vẫn luôn tự hào về thực lực đứng thứ hai toàn đội. Dù thế, tôi nghe nói rằng vì cách biệt giữa hạng hai và hạng ba quá lớn nên cô ấy không thể rèn luyện chỉn chu được.
Nhưng tôi biết rõ thực lực của ông Kara. Những lần thảo phạt sơn tặc, diễn xuất ở ngôi làng tộc Hắc Lang cùng với diệt trừ ám bộ. Tuy Illias là quái vật vượt ngoài tiêu chuẩn, nhưng kỹ thuật siêu việt của ông ấy hẳn sẽ không kém cạnh.
Thực tế, dù Ulffe đang trưởng thành nhanh chóng, nhưng em ấy vẫn chưa thể đánh trúng ông Kara một lần nào.
Trong khi tôi nghĩ vậy thì cuộc chiến đã bắt đầu.
“Hự!”
Ông Kara đạp lên mặt đất, dùng tốc độ kinh khủng đưa Illias vào phạm vi của thanh thương. Tiếp theo đó là một tia sáng không thể nhìn rõ bắn ra. Tuy nhiên, Illias không hề thủ thế mà chỉ dùng bao kiếm ngăn cản đòn tấn công một cách dễ dàng.
Tốc độ của ông Kara không khác biệt với lúc ở tộc Hắc Lang. Độ sắc bén thì rõ ràng còn hơn cả lúc ấy.
“Ô!!!!”
Những đòn tấn công mãnh liệt lặp lại cùng tiếng gào thét đều nhắm chính xác vào Illias. Dù thế, Illias vẫn không hề di chuyển một bước. Cô ấy chỉ sử dụng tay để ngăn cản ngọn thương.
Tôi hoàn toàn không hiểu được phải có thị lực mạnh đến mức nào mới có thể phòng ngự được cơn mưa công kích không thể nhìn thấy đó.
“Cố lên Illias! Xử đẹp ông Kara đi!”
Ulffe, em học từ đó ở đâu vậy? Mặc dù cũng đành chịu vì em ấy luôn ở cạnh mấy ông già này, nhưng lát sau phải nhắc nhở Ulffe mới được.
Hơn nữa, Ulffe vẫn chưa có hảo cảm với ông Kara nên em ấy toàn nghiêm túc tấn công trong lúc luyện tập. Tôi vẫn nên giúp em ấy giải toả hiểu lầm mới được.
Mọi người xung quanh đều ủng hộ cả hai. Còn tôi nên ủng hộ ai bây giờ? …..Không cần phải do dự. Làm sao tôi lại không ủng hộ vị anh hùng thách thức quái vật vì tôi cơ chứ!
“Cố lên ông Kara! Tốc độ thì ông vẫn chưa thua đâu!”
“….Ồ…”
Chuyển động của cả hai bỗng nhiên ngừng lại. À không, phải là bị ngăn lại mới đúng.
Illias đang một tay cầm bao kiếm một tay nắm lấy thanh thương. Không chỉ thế, cô ấy chỉ đang dùng ngón cái và ngón trỏ. Một tay chặn lưỡi kiếm là đây chứ đâu.
Cơ mà cái cảnh gì đây? Cô đang ra dáng Ma Vương lắm đó, Illias-san.
Ông Kara muốn di chuyển nhưng thanh thương lại không hề động đậy chút nào. Thậm chí ông ấy đang bắt đầu lơ lửng. Illias đang nâng cả ông Kara và thanh thương khổng lồ chỉ bằng lực ngón tay.
“…..Oh Jesus.”
Trong một khoảnh khắc rất ngắn, Illias thả ông Kara đang lơ lửng giữa không trung. Đó chỉ là khoảng thời gian vài phần mười giây từ khi thả tay cho đến lúc rơi xuống. Nhưng chỉ trong thời gian đó, cô ấy đã dùng bao kiếm trong tay còn lại đánh lên thanh thương.
“Ù ô!?”
Nếu chân không chạm đất thì toàn bộ xung kích đều sẽ dồn vào người. Dù ông Kara có thể sử dụng độ cứng của thương và kỹ thuật phòng thủ để ngăn cản sát thương, nhưng về tư thế thì ông ấy không thể làm gì được.
Kết quả là ông Kara bị đánh bay thẳng về phía xa. Tôi lại nhớ đến tình trạng thê thảm của tên ám bộ bị đá đi lần trước.
Tôi ngay lập tức hướng tầm mắt về phía ông Kara. Sau khi xoay vài vòng thì ông ấy đã lấy lại tư thế. Cuối cùng thì cắm thương lên mặt đất và triệt tiêu hoàn toàn quán tính.
“Cái sức mạnh quái quỷ gì đây. Thế này thì Bol cũng chỉ là thằng nhãi con mà thôi.”
Ông Kara ngẩng mặt lên. Ở đó đã xuất hiện Illias đang vung bao kiếm____ mà khoan đã, từ khi nào cô ở đó vậy? Khoảng cách ít nhất cũng phải 50m. Tôi không hề thấy bóng dáng chạy đến của cô ấy, vậy tức là Illias phóng tới chỉ bằng một bước ư?
Có vẻ như cô ấy là kiểu người sẽ hăng máu khi bị nhắc đến chuyện tốc độ đây.
“Ôôô!!?”
Ông Kara nhanh tay rút thương lên chặn lại thanh kiếm. Trên mặt đất liền xuất hiện vết nứt và nổ tung kèm theo tiếng động ầm ĩ.
“Ông… ông Kara!?”
Xung quanh toàn bụi đất mịt mù nên tôi không thể thấy rõ. Ông Kara có sao không? Tôi căng mắt ra nhìn và đợi đến khi khói bụi biến mất.
Bên trong xuất hiện bóng mờ, không lâu sau thì bóng dáng hai người họ cũng hiện ra rõ ràng.
Ông Kara đã ngăn cản hoàn toàn đòn tấn công của Illias và chống chịu được toàn bộ xung kích. Nhưng tình huống có chút lạ, cả hai người họ vẫn không chuyển động. Không ai truy kích hay phản kích gì cả.
“Cảm ơn ông vì đã đấu một trận.”
Illias nói thế, rời khỏi tư thế chiến đấu và đeo bao kiếm trở lại hông.
Nhưng ông Kara vẫn chưa động đậy tí nào. Tôi chạy đến vì nhận ra gì đó.
“Ông Kara, ông có sao không?”
“…..Hông của ta….”
Đòn công kích từ thanh kiếm đã khiến phần hông của ông ấy phải tuyên bố thọ mệnh đã tận. Nhìn thấy bộ dạng thảm thương của lão binh thật khiến con tim phải thổn thức.
“Ông Karaaa!”
Sau đó, ông Kara được đưa đến cơ sở điều trị bằng cáng. Tuy sử dụng ma pháp trị liệu sẽ chữa được, nhưng thể lực tối đa của phần hông ấy lại giảm đi rồi.
Thật xin lỗi, ông Kara. Lần tới ông thích gì thì tôi sẽ đãi cái đó…
“Illias mạnh quá!”
“Tôi biết là cô mạnh, nhưng cô cũng phải có lòng trắc ẩn với người già một chút chứ.”
“Anh nói gì vậy. Ông Kara là một người vô cùng lão luyện. Nếu tôi chỉ đánh một cách nửa vời thì sẽ bị cuốn theo chiến lược của ông ấy mất.”
“Nhưng cô vẫn có thể rèn luyện khi bị cuốn theo nhịp độ của đối phương mà.”
Cô ấy đã dùng một đòn cực mạnh đánh gục người đầy kỹ thuật như ông Kara. Thật đáng thương khi ông ấy không được thể hiện kỹ thuật đã trui rèn của mình. Tôi chắp hai tay về phía ông Kara đang được ông Bol gì đấy khiêng đi.
“Như thế thì… đâu thể chứng minh rõ ràng ai hơn ai đâu?”
Ra là chuyện đó sao. Tôi rốt cuộc cũng hiểu được toàn bộ ý tứ của ông Kara. Thế này thì tôi cần phải sớm cởi bỏ hiểu lầm mới được.
“Cô để tâm chuyện tôi nói tương thích với ông Kara nhất sao? Ý của tôi chỉ là nói về việc ông ấy sẽ hợp với tôi hơn khi tính đến kế hoạch thôi mà?”
“…Nghĩa là sao?”
“Cô thấy nhiều lần thì cũng hiểu rồi chứ. Tôi là người thích lý luận và mấy kiểu tác chiến đúng như lý thuyết. Ông Kara vừa có vai trò rõ ràng vừa gây cảm giác ổn định. Điều mị hoặc nhất là ở chỗ ông ấy đủ khả năng trở thành yếu tố quan trọng có thể quyết định trận chiến.”
“Vậy tôi thì sao?”
“Cô quá mạnh. Chỉ cần cô xuất hiện là tình huống sẽ nghiêng hoàn toàn về một phía. Thế thì quá là phản quy tắc rồi.”
Ông Kara giống như quân Hương Xa hoặc Quế Mã trong Shogi vậy. Chúng là yếu tố trọng yếu liên quan đến việc chiếu hết sau khi đã dồn ép đối phương.
Ngược lại, Illias là dạng chạy thẳng một đường như Phi Xa hoặc Giác Hành. Và đó còn là con cờ có thể ăn sạch đối phương nữa.
“Đó là đang đánh giá cao tôi ư?”
“Nếu nói về độ đáng tin cậy thì cô chắc chắn là số một. Tôi không biết thực lực của Sir Ragdo, nhưng sức mạnh của Illias thì tôi đã được chứng kiến nhiều lần rồi.”
“Vậy… vậy sao. Nhưng tôi lại có cảm giác anh bất mãn với tôi…”
“Nếu chỉ là bảo vệ thì tôi không có gì phải phàn nàn với cô. Nhưng theo những gì tôi hình dung thì cô sẽ là người phụ trợ cho hành động sau này của tôi. Cô cảm thấy trong lúc cò kè mặc cả với đối phương mà cứ vứt con bài tẩy đập đối phương ra bã thì có vui không?”
“Hừm, chuyện đó…”
“Dĩ nhiên nếu là chuyện liên quan tới tương lai người dân hay tình thế của đất nước thì đấy không phải trường hợp để kén chọn.”
Ngay từ đầu thì tôi đã định tiếp tục tiến hành mọi chuyện mà không có Illias… Nhưng chuyện nào thì phải ra chuyện đó.
“Nhưng mà tôi không thể cứ trông cậy quá nhiều vào Illias. Cho dù có giữ lại ở mức độ vừa phải, nhưng nếu cứ đẩy hết mọi thứ lên cô thì điều đó chẳng tốt cho tôi tí nào khi sống ở thế giới này. Chuyện này không phải xấu, chỉ là nó quá tốt đi.”
“A… ưm… cũng phải nhỉ. Đúng là tôi muốn anh nhờ cậy mình, nhưng nếu cứ như vậy thì cũng không tốt cho anh thật…”
“Ngay cả quan hệ bây giờ thì tôi cũng đã dựa dẫm khá nhiều rồi. Nếu từ giờ tôi lại còn thường xuyên ở cạnh cô thì dĩ nhiên tôi phải suy nghĩ về chuyện đó chứ.”
Tôi đặt tay lên đầu Illias. Cô ấy chính là kiểu người phải truyền đạt thật rõ ràng mới được. Tuy hơi xấu hổ, nhưng nếu không nói thì ông Kara sẽ không thể được báo đáp mất.
“Illias, tôi không muốn khiến cô trở thành nguyên nhân khiến bản thân trở nên vô dụng. Nếu vì vậy mà làm cô khó chịu thì tôi thật lòng xin lỗi.”
“….Vậy sao, nhưng tôi cũng… Tôi phải đến chỗ ông Kara xin lỗi đã.”
Illias nói vậy rồi quay lại cơ sở điều trị. Ưm… như thế này có ổn không nhỉ?
“Ulffe, em nghĩ anh nói vậy có ổn không?”
Dẫu có hiểu được cảm xúc thể hiện ngoài mặt, nhưng tôi không thể lý giải cả những gì diễn ra trong lòng cô ấy.
Tôi cảm nhận được mình và Illias có vài nhận thức khác biệt rất nhỏ nhặt. Tuy mong muốn có một mối quan hệ tốt đẹp, nhưng quả nhiên vẫn có gì đó khác biệt trong thứ mà cả hai truy cầu ở đối phương. Vì thế nên tôi mới muốn hỏi ý kiến người thứ ba.
“Ưm… ông Kara thật khó chịu!”
“Em cũng nên làm lành với ông ấy đi chứ…”
“Ulffe sẽ chiến đấu… một cách tích cực!”
“Ai lại dạy em___ À, mình có dạy.”
Nhất là tôi đã dùng rất nhiều lần trước mặt Illias. Xin phép tự kiểm điểm. Về mặt chữ thì nó biểu hiện suy nghĩ muốn gia tăng hảo cảm trong phạm vi bản thân có thể. Nhưng thực tế thì nó lại là lời thường dùng để từ chối…
“Ulffe cũng muốn được Shishou nói vậy giống như Illias.”
“Cho dù không đến mức như Illias, nhưng anh vẫn trông cậy vào Ulffe mà.”
“Muốn bằng nhau cơ.”
Ulffe đang trưởng thành, và cũng đang bắt đầu có dục vọng của mình. Khi đã sống thì dục vọng chính là luồng suy nghĩ giúp chúng ta hành động. Thật đáng mừng khi Ulffe đã bắt đầu có mong muốn của mình.
Tuy quá cưỡng cầu sẽ khiến chúng ta không thể nhìn thấy xung quanh và gây ảnh hưởng xấu đến người khác, nhưng Ulffe hiện tại vẫn chưa cần tôi giúp em ấy phanh lại. Cứ để em ấy giữ dục vọng đó trong người vậy.
“Vậy sao, dù không phải ngay lập tức nhưng em nhất định sẽ thành công thôi. Cố gắng lên nhé.”
“Vâng!”
“À, nhưng mà không được sử dụng bạo lực đâu đấy? Phải hứa với anh nhé.”
“Chiến đấu, một cách tích cực!”
Tôi thật sự bắt đầu nghĩ rằng có phải em ấy đang hiểu cách sử dụng từ đó theo tiêu chuẩn của thế giới bên này hay không nữa.
Thế nhưng khi tiếp xúc với Illias thì tôi lại thoáng nghĩ đến. Cô ấy không giỏi lắm trong việc chia sẻ suy nghĩ với người khác. À, cũng có khả năng do “tên nào đó” nói chuyện khó hiểu mà thôi, nhưng dù sao cô ấy vẫn có khuyết điểm ấy.
Một cô bé mất đi bố mẹ, xung quanh thì lại toàn là người già. Những hiệp sĩ gần tuổi thì xa lánh, không hề có một người bạn thật sự. Thế thì cô ấy tệ trong đối nhân xử thế cũng là điều dễ hiểu.
Tuy kỹ năng đối nhân xử thế của tôi không phải gọi là cao, nhưng tôi vẫn có thể ứng phó với người khác không quá khó khăn. Ít nhất thì tôi mong là như vậy.
Quả nhiên tôi vẫn nên tiến hành kế hoạch đó. Chuẩn bị tinh thần đi nhé, Illias.
-------------------------------------------------------------------
Sau khi tạm biệt anh ta, tôi đi xem xét tình hình của ông Kara. Ông Kara hiện đang nằm sấp trên giường, sau lưng được đặt một Ma Thạch toả ma lực làm dịu cơn đau.
Trị liệu đã hoàn tất, nhưng cơn đau vẫn chưa thể hoàn toàn mất đi. Mục đích của việc này chính là như vậy.
“Ra là Illias à? Không phải cô đi về cùng với cậu nhóc rồi sao?”
“Tôi nhớ ra mình chưa xin lỗi ông Kara chỉn chu nên mới quay lại. Thật lòng xin lỗi… tôi đã khiến ông gặp phải đau đớn chỉ vì bị cảm xúc cá nhân cuốn theo.”
“Fuafua! Trông có vẻ cậu nhóc đã nói gì đó với cô rồi nhỉ. Không cần phải để ý, ta đã biết rõ tình hình. Nếu bản thân gặp phải chuyện đó thì ta cũng sẽ làm vậy thôi.”
Vậy ra lúc đó hai người thầm thì nói chuyện chính là về chuyện đó sao? Dù đã nhận ra tâm tình của mình và có thể can ngăn bằng lời nói, nhưng ông Kara vẫn chấp nhận cuộc chiến. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì sự nông cạn của bản thân.
“Cô không cần phải trầm ngâm như vậy. Kẻ thua cuộc và gặp phải chuyện này chính là ta đấy. Bộ cô định cướp đi vị trí của ta chắc?”
“Không, cũng không phải như vậy…”
“Theo ta nhìn thấy, việc cô cố chấp mong muốn được cậu nhóc đánh giá cao bản thân chính là một điều rất đáng mừng.”
“Cố chấp sao… có lẽ là vậy.”
Đúng là từ khi gặp được anh ấy, tôi tự giác được bản thân có cảm xúc mong muốn được ỷ lại, mong muốn có thể bảo vệ anh ấy. Và chính lần này, vì cảm nhận được mình bị so sánh với ông Kara và trở nên thua kém khiến tôi không thể kiềm chế bản thân.
“Nhưng mà không ngờ lúc đó cậu nhóc lại cổ vũ ta đấy. Cậu ta đúng là liều mạng thật. Nhờ thế mà ta tưởng mình sắp chết tới nơi rồi.”
“Một lần nữa thật lòng xin lỗi ông…”
Giữa những tiếng cổ vũ, tôi đã trở nên hăng máu khi nghe được anh ta ủng hộ ông Kara chứ không phải mình. Rốt cuộc, tuy nói rằng chỉ là so tài luyện tập, nhưng tôi đã làm ra hành động đánh nát lợi thế của đối phương.
Tôi vẫn còn rất non nớt. Nhưng tôi không thể hiểu được tại sao bản thân lại trở nên như vậy.
“Trông có vẻ cô vẫn chưa hiểu được tại sao bản thân lại cố chấp như thế với cậu nhóc nhỉ?
Nếu cô muốn thì ta có thể nói cho cô biết đấy.”
“Ông hiểu được ư? Thế thì mong rằng có thể được ông khai sáng.”
“Chính là tình yêu đấy.”
“Ông Kara, cái hông của ông hay bị đau thật đấy, biết không chừng đập nát một lần sẽ tốt hơn nhiều đó?”
“Khoan đã ta đùa chút thôi. Đừng có rút kiếm!”
Thiệt tình, người ta đang thật sự phiền não cơ mà.
“Ta đã có vợ con rồi nên dĩ nhiên sẽ hiểu được mấy chuyện tình yêu. Nhưng cảm xúc mà cô hướng đến cậu nhóc lại là một loại khác nữa.”
“Đó là…?”
“Một cảm xúc gần giống như khao khát. Ta nói trước, cái này khác với lòng ngưỡng mộ của cô đối với người cha hiệp sĩ của mình. Thứ cô hướng tới cậu ta chính là lòng ngưỡng mộ với một kẻ sở hữu thứ mà mình không có. Tuy hiện tại, lòng ngưỡng mộ khát khao trở thành một hiệp sĩ như cha cô vẫn chưa thể thực hiện, nhưng cô vẫn sẽ chạm được điều đó vào một ngày trong tương lai. Nhưng trường hợp của cậu nhóc thì khác. Nó vốn đã khác biệt với lối sống của hiệp sĩ ngay từ căn bản.”
“Thứ tôi không có…”
“Nếu cần thiết thì cậu ta có thể thấu hiểu cả những tâm hồn ác độc. Và cậu ta không hề ngại việc bước trên con đường đó. Một sức mạnh khác hẳn với tinh thần hiệp sĩ.”
Đúng vậy, lối sống của anh ấy khác biệt rất lớn với tín niệm của một hiệp sĩ như tôi. Ít nhất, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ bước lên con đường đó. Nhưng anh ấy thì lại không có chút do dự nào.
Nhưng thế thì có nghĩa tôi đang hâm mộ lối sống ngoại đạo đó của anh ta sao?
“Không cần phải ưu sầu như vậy. Ta có thể bảo chứng tinh thần hiệp sĩ của cô là hàng thật giá thật. Cô không hề ngưỡng mộ con đường tà ác, cũng như không quan tâm tinh thần sẵn sàng dấn thân vào tà đạo ấy. Cái cô đang ngưỡng mộ chỉ là việc cậu ta có thể bước trên cả hai con đường mà thôi.”
“Ông có thể nói dễ hiểu một chút được không…”
“Liệu cô có thể giữ vững tinh thần hiệp sĩ mà bước trên con đường tà ác không?”
“Tôi… không thể. Không cách nào làm như vậy được.”
“Chính thế. Và nếu cô làm như vậy thì đó đã không phải con đường hiệp sĩ rồi. Nhưng mà cậu nhóc ấy lại có thể lý giải cả hiệp sĩ đạo lẫn ngoại đạo. Cậu ta có thể thực hiện điều cô không làm được. Đó chính là điểm khác biệt mà cô cảm nhận được và trở nên ngưỡng mộ cậu ấy.”
Tôi đã luôn sợ hãi việc anh ấy bước trên con đường tà ác. Bởi vì tôi hiểu rằng nếu là bản thân thì đó là con đường không lối về. Song, anh ấy lại có thể thản nhiên di chuyển trên ranh giới ấy.
Quả nhiên không phải cứ bắt chước là có thể làm được điều đó. Vì vậy mà tôi mới có cảm xúc gần với ngưỡng mộ sao…
“Chủ yếu là cô mong muốn được thừa nhận bởi người có thể thản nhiên thực hiện việc cô không thể làm mà thôi."
"Điều đó… đúng là vậy.”
Muốn được trông cậy, muốn được anh ấy nghĩ mình là số một. Đó là vì tôi mong muốn mình được anh ấy thừa nhận.
Chính vì anh ta có thể làm điều tôi không thể nên tôi mới mong muốn được thừa nhận bởi anh ấy.
“Rốt cuộc vẫn là vì tôi chưa đủ chín chắn sao?”
“Không cần phải xem nhẹ bản thân như thế. Ta cũng cảm thấy vui nếu được cậu nhóc đó đánh giá cao đấy. Vì vậy mà ta mới nghiêm túc đáp ứng lời mời của cô.”
“Ông cũng nghĩ như vậy ư?”
“Không chỉ cậu nhóc mới có thể thực hiện điều bản thân không thể làm. Bệ hạ không phải cũng như thế sao?”
Đúng rồi. Khác với các hiệp sĩ cầm kiếm chiến đấu, bệ hạ là người lãnh đạo quốc gia. Đó là điều mà tôi không thể làm. Chính vì vậy nên tôi mới cảm thấy càng tự hào khi được bệ hạ thừa nhận.
“Đây là vì cô từ trước đến giờ chỉ tiếp xúc với các hiệp sĩ. Bỗng nhiên một ngày lại có cậu nhóc xuất hiện ngay cạnh, và cậu ta lại là đối tượng mà cô có thể dễ được thừa nhận hơn. Có ham muốn mới có động lực, đó là điều rất tự nhiên. Đối với cô lúc này thì đấy không phải chuyện xấu.”
Với một người còn non nớt như tôi thì bệ hạ là một người quá xa vời. Tuy nghe rằng ngài ấy thừa nhận thực lực của mình, nhưng cảm giác đó lại vô cùng mờ mịt. Có lẽ còn rất lâu nữa thì tôi mới có thể được thừa nhận theo ý nghĩa thật sự.
Về điểm này, nếu anh ta ở bên cạnh và công nhận tôi thì bản thân sẽ nhận thức được điều đó rất rõ ràng. Lẽ dĩ nhiên, mục tiêu gần sẽ dễ cảm nhận hơn là mục tiêu xa.
“…Xin cảm ơn ông. Tôi đã có thể bình tâm trở lại rồi.”
“Nhưng tình huống như vậy thường sẽ tiến đến quan hệ nam nữ đó.”
“Ông vẫn còn nói chuyện đó sao?”
“Dù sao cô cũng là một mỹ nhân, cậu nhóc có mang suy nghĩ như vậy cũng không phải quá kỳ lạ đâu.”
Đáng tiếc là anh ta không hề có chút nào như vậy. Lúc nào anh ta cũng tỏ thái độ phiền toái vì tôi cư xử bạo lực. Kể cả Ulffe mà tôi cũng thấy vô cùng xinh đẹp thì anh ta vẫn tiếp xúc như một người cha vậy…. Hửm, mình lại đang cảm thấy đáng tiếc sao?
“Anh ta trông có vẻ thích hành xử lớn hơn tuổi. Chắc hẳn tuổi tác của tôi không lọt vào trong mắt xanh của anh ta rồi.”
“Vậy là mỹ nhân thuộc Yugura giáo kia sao?”
Lacra ư? Anh ta đối xử với Lacra như thế nào nhỉ?
Trông họ có vẻ hợp tính, nhưng về quan hệ nam nữ thì… Không, đó không phải kiểu đối xử với một người phụ nữ.
Ban đầu, Lacra từng sử dụng ma pháp Quyến Rũ với anh ấy, nhưng về cơ bản, đó chỉ nhằm để moi móc thông tin mà thôi… Nhưng mà xét theo mặt khác thì nói rằng họ thân thiết cũng đúng. Cơ mà anh ta lại thật sự ghét bỏ chuyện ở chung…
“Anh ta không đối xử cô ấy như nữ giới.”
“Nếu vậy thì chẳng lẽ là người lớn tuổi hơn như Maya-san?”
Maya có tuổi tác gần với mẹ của tôi. Tuy anh ta đặt ra khoảng cách với cô ấy trong vụ quyển sách, nhưng nghĩ lại thì ban đầu họ cũng khá là thân thiết.
Cách tiếp xúc với Maya của anh ta rất ôn hoà, giọng điệu cũng lịch sự. Ra là vậy sao…
“Có khả năng…”
“Vậy sao… thôi cô cứ cố gắng nhé.”
“Cố gắng cái gì chứ?”
“Ờ thì… nếu cậu nhóc thích người lớn tuổi hơn, vậy thì đánh giá với người nhỏ hơn như cô sẽ bị hạ thấp khá nhiều ấy.”
“Hừm, đúng là vậy… Tuy trước giờ tôi từng bị nương tay vì là nữ, nhưng cái kiểu phân biệt vì tuổi tác thì là lần đầu.”
Anh ta đánh giá cao tôi, nhưng thái độ bình thường lại luôn cộc lốc. Hoá ra là như vậy.
Tôi dần nhận ra có nhiều điểm hợp lý. Nhưng nếu đã hiểu ra thì tôi lại có cảm giác muốn thử thêm nữa.
“Được, tôi bắt đầu có động lực rồi.”
“Ừm… hình như ta vừa gây ra hiểu lầm trí mạng rồi… Mà kệ đi. Nhưng cô không được quên rằng cậu nhóc vẫn có sự ngưỡng mộ đối với cô. Hãy nhớ lấy điều đó.”
“Gì cơ? Có chuyện đó sao?”
“Lý do cô không đi theo ngoại đạo là vì cô nghiêm túc bám chặt lấy con đường hiệp sĩ của mình. Cô cứ hiểu đó cũng là điều mà cậu nhóc không thể thực hiện được.”
“Ra là vậy…”
Anh ta cũng giống như tôi, cũng bị thu hút bởi thứ mình không sở hữu. Tôi có thể cho là như vậy sao?
“Nhất là nếu xét về độ tôn kính với hiệp sĩ thì cậu nhóc ngưỡng mộ ta hơn cô. Chuyện này thì tuỳ vào sự cố gắng của cô thôi.”
Tôi không thể phản bác gì về điều đó. Ông Kara là một hiệp sĩ lão luyện, tôi thì chỉ là một kẻ còn non nớt mà thôi.
“Nhưng cô vẫn là một hiệp sĩ, nên là hãy cứ ưỡn ngực tự hào đi.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Tôi được Marito triệu gọi cùng với Illias. Ngay khi vừa vào phòng làm việc, Illias được anh ta thông báo về chuyện phân bổ nhân sự.
Bảo vệ yếu nhân. Đúng như cái tên, đây là nhiệm vụ bảo vệ một nhân vật trọng yếu nào đó. Tuy cũng có thể xem tuần tra là công việc tiêu biểu của hiệp sĩ, nhưng tại một thế giới huyền ảo thì quả nhiên vị trí hộ vệ vẫn là thứ mang âm hưởng hấp dẫn nhất.
“Thần làm hộ vệ ư?”
“Đúng thế. Sir Ratzel, cô đã chứng minh được rằng thực lực của mình có thể đối đầu ám bộ của Methys. Chắc hẳn nhiệm vụ này sẽ không thành vấn đề với cô.”
Đúng thế. So với việc loanh quanh tuần tra trong phố thì đây sẽ là cơ hội tốt để Illias phát huy thực lực của mình.
Nhưng mà bảo vệ yếu nhân sao… sẽ là ai đây nhỉ? Dù có vài người phù hợp, nhưng sau một hồi nghĩ ngợi thì tôi chưa vẫn không tìm ra được ai cả. Vậy có lẽ vừa có gì đó thay đổi không chừng.
“Từ hôm nay tức là Giáo Hoàng Eupalo đã đến Turize rồi sao?”
“Không đâu, ngài ấy hẳn vẫn đang đi qua địa phận Garne mà thôi. Hình như họ có khá nhiều người nên nên tốc độ di chuyển không thể nào nhanh được.”
“Ra là thế. Vậy thì cô ấy sẽ bảo vệ ai đây?”
“Là cậu đấy.”
“Gì cơ?”
Marito chỉ về phía tôi. Xung quanh không có ai nên có vẻ anh ta đang nói về tôi rồi.
“Cậu vẫn chưa có tự giác về bản thân nhỉ? Không lẽ cậu quên mình là một nhân tài quý trọng có thể đọc ngôn ngữ Chikyuu sao?”
“À…”
Vì đó không phải kỹ năng gì đặc biệt nên tôi không mấy để ý. Nhưng đối với thế giới này, một người có thể đọc quyển sách sở hữu thông tin vô cùng trọng yếu đúng là rất quý hiếm.
Nếu tôi sở hữu kỹ thuật chuyên nghiệp nào đó thì không nói gì. Thế nhưng chỉ vì có thể đọc tiếng Nhật mà lại được đối xử như nhân vật trọng yếu thì tôi cảm thấy có chút nhột trong người.
“Trong trường hợp có ai khác biết được điều này, khả năng xuất hiện kẻ nhắm vào mạng sống của cậu như tên Larheit là rất cao. Nếu bị nhắm đến thì cậu cũng không thể bảo vệ bản thân phải không?”
“Không sai.”
Đối với những kẻ địch từ đầu đến giờ thì tôi chưa từng có cảm giác sẽ thắng được ai cả. Nếu có súng thì… không, vẫn không được.
Nếu cỡ như bọn sơn tặc thì có lẽ còn có tác dụng. Nhưng biết không chừng thế giới này vẫn tồn tại những người có thể tránh đạn ngay khi vừa nhìn thấy.
Giống như Illias, dù hôm trước bị cuốn vào vụ nổ nhưng cô ấy vẫn không gặp phải một vết thương nào. Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện dùng súng nhắm đặt ở cự ly thật xa rồi bắn vào sơ hở trong ma pháp Cường Hoá Ma Lực, nhưng chắc là cô ấy vẫn có thể ứng phó được.
“Chuyện cũng sẽ thuận tiện bởi vì cậu và Sir Ratzel sống cùng một nhà. Cậu không nghĩ vậy sao?”
“Đúng là tiện thật.”
Đây đúng là ý kiến rất hay. Illias là người quen cũng như ở chung nhà, thực lực thì không cần phải bàn. Nếu có thêm hộ vệ khác ở chung thì ngôi nhà lại càng chật chội rồi.
Thường thì những người trở thành đối tượng bảo hộ đều phải sống trong một toà nhà lớn hơn. Tôi ít thấy bộ phim nào mà nhân viên an ninh lại ở trong nhà dân làm việc.
Nhưng mà Illias là hộ vệ sao… Hừm…
“Illias à…”
“Này, anh có gì bất mãn với tôi à?”
“Nếu cậu đã nghĩ đến ai đó thì ta có thể đổi người cho cậu, nhưng Sir Ragdo thì không được đâu đấy.”
Dĩ nhiên là không thể để Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn làm hộ vệ rồi. Tôi ngược lại còn thấy hơi sợ ấy chứ. Tuy Illias trông có vẻ muốn nói gì đó, nhưng tôi phải thành thật suy tính về chuyện này.
“Nếu xét về độ phù hợp thì đúng là Illias thuận tiện nhất.”
“Ừm, vậy thì cậu ghét hộ vệ là nữ sao?”
Bệ hạ ngài đây đang muốn chơi trò cưa bom à? Đúng là tôi không phải không nghĩ gì về việc được nữ giới bảo vệ, nhưng xét theo tiêu chuẩn của thế giới này thì tôi nên vứt bỏ lối suy nghĩ phiến diện đó.
“Không hề. Ngược lại thì tôi càng chào đón nữ giới hơn đấy. Tiếc là bản thân không cảm nhận được chút quyến rũ nào từ Illias cả.”
“Ồ…”
Tôi đang bị nhìn chăm chăm bởi ánh mắt phẫn nộ… à không, là ánh mắt khinh miệt nhỉ? Nhưng đành chịu thôi, tôi cũng là đàn ông mà.
“___Không liên quan đến nam hay là nữ, Illias chính là người phù hợp với nhiệm vụ này. Chỉ là độ tương thích thì…”
“Tương thích? Vậy cậu nghĩ mình sẽ tương thích tốt với ai?”
“Ưm… Nếu xét trong các hiệp sĩ tôi biết thì… ông Kara là người thích hợp nhất.”
Ông Kara rất giỏi giang. Ông ấy không chỉ có thực lực mà còn là người mà tôi có thể dễ đưa vào kế hoạch của mình.
Mấy quả ném thương đó đúng là mạnh thật. Kiểu… lúc tưởng tượng ra chiến lược trong đầu mà có một cách để giải quyết vụ việc từ cự ly xa thì phải gọi là sướng kinh khủng.
“Sir Domitrucovcon ư… đúng là ông ấy có vẻ tương thích tốt với cậu nhỉ. Nhưng hiện tại thì ông ấy đang ở trong vị trí giám sát hiện trường làm việc rồi.”
“Vậy sao? Đúng là mấy ông lão đội Ragdo toàn người nhiệt tình tập luyện cả… Thế thì ông ấy thích hợp với vị trí đó hơn là thực hiện nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân nhiều.”
“Ta có thể lôi vài tên hiệp sĩ trẻ tuổi từ đội Leanor đấy, cậu có muốn gặp mặt thử không?”
“Không cần. Nếu phải làm vậy thì chọn người đã biết rõ thực lực như Illias sẽ nhanh hơn nhiều.”
Tôi cũng đâu thể mời mấy tên hiệp sĩ ghét Illias về nhà chứ.
“Vậy quyết định thế nhé. Sir Ratzel, đây là vương lệnh. Hãy bảo vệ cậu ta cho tốt vào.”
“….Vâng, thưa bệ hạ.”
Từ bây giờ, cơ hội để tôi và cô ấy cùng hành động sẽ tăng lên.
Nghĩ lại thì lịch trình của tôi và Illias lệch nhau khá nhiều. Vì nơi làm việc khác nhau nên đành phải chịu, nhưng hiện tại có thể liên lạc thường xuyên thì cũng tiện lợi hơn rồi.
Tuy thế giới này cũng có kỹ thuật truyền tin cự ly xa, nhưng nó lại là dạng ma pháp thuộc cấp độ bí thuật của Yugura giáo. Thật khó mà áp dụng vào cuộc sống bình thường được.
Nhưng Illias cũng thường hay phàn nàn lắm… Thế thì mình sẽ khó làm mấy việc xấu rồi… Ý tôi là đời sống mất vệ sinh ấy nhé? À, có lẽ không thể đi chơi phố buổi đêm sẽ khá khó chịu đấy.
Trước mắt thì chúng tôi nên gặp mấy người đội Ragdo để chuyển giao công việc tuần tra của cô ấy.
“Vậy chúng ta đến chỗ đội Ragdo thôi nào.”
“…Ờ.”
Ủa ủa? Illias-san đây trông có vẻ khó chịu chuyện gì đó nhỉ? Tuy biết cô bất mãn vì đối tượng cần bảo vệ lần này chỉ là một kẻ như tôi, nhưng làm thế thì có phải lộ liễu quá không? Mặc dù không định nói về mấy cái ý thức chuyên nghiệp gì đó, nhưng lát nữa tôi nên nhắc nhở cô ấy một chút.
Và chúng tôi đến khu vực huấn luyện của đội Ragdo. Ulffe cũng đang hưng phấn tập luyện cùng mọi người.
“Ồ, là cậu à. Hôm trước cậu làm tốt lắm.”
Ông Kara cất tiếng gọi tôi. Trong vụ việc ám bộ hôm trước, ông ấy được Sir Ragdo gọi đi với danh nghĩa diệt trừ đạo tặc nhắm vào quyển sách. Trừ những người có vai trò quan trọng và Illias thì ông ấy là người duy nhất biết chuyện.
Vốn dĩ tôi đã cảm thấy có lỗi vì lỡ nói ra tiêu đề quyển sách khiến ông ấy phải giữ bí mật, nhưng rốt cuộc thì chúng tôi vẫn lôi ông ấy vào cuộc.
Dù thế, ông ấy vẫn tươi cười gia nhập khiến tôi cảm thấy vô cùng yên lòng. Ông Kara còn nói rằng “Có khả năng sẽ xuất hiện một lần sóng gió trước khi ta chết phải không nào? Thế thì quá vinh hạnh cho một hiệp sĩ rồi.”
“Tôi chỉ đưa ra đề xuất thôi mà. Thành quả đạt được chính là nhờ những kỹ thuật mà các ông đã trau dồi mà thôi.”
“Fuhahaha! Cậu có thể hiểu được điều đó là quá đủ rồi. Hôm nay cậu đến để luyện tập hay sao?”
“Không phải, thật ra thì Illias___”
“Dạo này tôi vẫn chưa đối chiến nghiêm túc lần nào thì phải. Ông Kara, tôi có thể nhờ ông đấu một trận không?”
“___Cũng không vấn đề, nhưng mà… Này cậu nhóc qua đây chút coi.”
Tôi bị ông Kara lôi đi kéo giãn khoảng cách với Illias. Sau đó là lời thầm thì của ông ấy vang lên.
“Bộ có gì xảy ra à? Sao mà Illias đằng đằng sát khí vậy?”
“Ưm, thật ra thì cô ấy được Mari___ bệ hạ giao nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân. Nói chung là thế này.”
Illias bắt đầu vung vẩy hai tay thay cho động tác khởi động. Chỉ vung tay thôi mà cũng khiến tôi cảm thấy được sự khủng bố của nó, quả đúng là Illias.
“Ừm. Đúng là nếu cậu có thể đọc được quyển sách đó thì đã đủ lý do cho vụ bảo vệ yếu nhân rồi. Nhưng nếu vậy thì ta không nghĩ cô ấy sẽ trở nên như thế đâu… Cậu có nói chuyện gì khác hay không?”
“Cũng không hẳn… Tôi chỉ nói rằng nếu là Illias thì sẽ phù hợp thôi.”
“Thế thì cô ấy sẽ vui mừng chứ sao lại giận được chứ.”
“Chứ gì nữa. À, nhưng lúc được hỏi có muốn ai khác không thì tôi đã nói là ông Kara sẽ tương thích tốt nhất.”
“.….”
À, có vẻ là chuyện này rồi. Ông Kara lộ vẻ mặt ngán ngẩm. Sau đó thì ông ấy thở một hơi thật dài rồi tiếp tục nói.
“Là nó đó… Đối với hiệp sĩ thì bảo vệ chính là công việc đáng tự hào. Cho dù có phù hợp, nhưng nếu bị người ta nói rằng kẻ khác tốt hơn thì họ sẽ bất mãn chứ sao.”
“Thiệt hả trời.”
Tôi chỉ đơn thuần nói về chuyện tương thích tính cách thôi mà cô ấy lại để bụng như vậy sao? À, nhưng đúng là tôi nói với suy nghĩ rằng cặp với ai sẽ tốt hơn chứ không chỉ riêng chuyện hộ vệ.
“Chậc chậc, thật tệ quá đi… Ta sẽ cố khuyên nhủ cô ấy, nhưng cậu nhớ phải đãi rượu ta vào lần tới đấy.”
“Thật xin lỗi, đành nhờ ông vậy.”
“Cứ giao cho ta. Dù sao ta cũng nhận được lời tán thưởng mà. Hãy xem ta thể hiện đây!”
Ừm, quả nhiên ông Kara thật đáng tin cậy. Và thế là cuộc đối chiến giữa ông Kara và Illias chính thức thông qua. Những người xung quanh ngừng luyện tập và ghé vào xem tình hình.
Kể cả trong đội Ragdo với những con người kỳ cựu, Illias vẫn luôn tự hào về thực lực đứng thứ hai toàn đội. Dù thế, tôi nghe nói rằng vì cách biệt giữa hạng hai và hạng ba quá lớn nên cô ấy không thể rèn luyện chỉn chu được.
Nhưng tôi biết rõ thực lực của ông Kara. Những lần thảo phạt sơn tặc, diễn xuất ở ngôi làng tộc Hắc Lang cùng với diệt trừ ám bộ. Tuy Illias là quái vật vượt ngoài tiêu chuẩn, nhưng kỹ thuật siêu việt của ông ấy hẳn sẽ không kém cạnh.
Thực tế, dù Ulffe đang trưởng thành nhanh chóng, nhưng em ấy vẫn chưa thể đánh trúng ông Kara một lần nào.
Trong khi tôi nghĩ vậy thì cuộc chiến đã bắt đầu.
“Hự!”
Ông Kara đạp lên mặt đất, dùng tốc độ kinh khủng đưa Illias vào phạm vi của thanh thương. Tiếp theo đó là một tia sáng không thể nhìn rõ bắn ra. Tuy nhiên, Illias không hề thủ thế mà chỉ dùng bao kiếm ngăn cản đòn tấn công một cách dễ dàng.
Tốc độ của ông Kara không khác biệt với lúc ở tộc Hắc Lang. Độ sắc bén thì rõ ràng còn hơn cả lúc ấy.
“Ô!!!!”
Những đòn tấn công mãnh liệt lặp lại cùng tiếng gào thét đều nhắm chính xác vào Illias. Dù thế, Illias vẫn không hề di chuyển một bước. Cô ấy chỉ sử dụng tay để ngăn cản ngọn thương.
Tôi hoàn toàn không hiểu được phải có thị lực mạnh đến mức nào mới có thể phòng ngự được cơn mưa công kích không thể nhìn thấy đó.
“Cố lên Illias! Xử đẹp ông Kara đi!”
Ulffe, em học từ đó ở đâu vậy? Mặc dù cũng đành chịu vì em ấy luôn ở cạnh mấy ông già này, nhưng lát sau phải nhắc nhở Ulffe mới được.
Hơn nữa, Ulffe vẫn chưa có hảo cảm với ông Kara nên em ấy toàn nghiêm túc tấn công trong lúc luyện tập. Tôi vẫn nên giúp em ấy giải toả hiểu lầm mới được.
Mọi người xung quanh đều ủng hộ cả hai. Còn tôi nên ủng hộ ai bây giờ? …..Không cần phải do dự. Làm sao tôi lại không ủng hộ vị anh hùng thách thức quái vật vì tôi cơ chứ!
“Cố lên ông Kara! Tốc độ thì ông vẫn chưa thua đâu!”
“….Ồ…”
Chuyển động của cả hai bỗng nhiên ngừng lại. À không, phải là bị ngăn lại mới đúng.
Illias đang một tay cầm bao kiếm một tay nắm lấy thanh thương. Không chỉ thế, cô ấy chỉ đang dùng ngón cái và ngón trỏ. Một tay chặn lưỡi kiếm là đây chứ đâu.
Cơ mà cái cảnh gì đây? Cô đang ra dáng Ma Vương lắm đó, Illias-san.
Ông Kara muốn di chuyển nhưng thanh thương lại không hề động đậy chút nào. Thậm chí ông ấy đang bắt đầu lơ lửng. Illias đang nâng cả ông Kara và thanh thương khổng lồ chỉ bằng lực ngón tay.
“…..Oh Jesus.”
Trong một khoảnh khắc rất ngắn, Illias thả ông Kara đang lơ lửng giữa không trung. Đó chỉ là khoảng thời gian vài phần mười giây từ khi thả tay cho đến lúc rơi xuống. Nhưng chỉ trong thời gian đó, cô ấy đã dùng bao kiếm trong tay còn lại đánh lên thanh thương.
“Ù ô!?”
Nếu chân không chạm đất thì toàn bộ xung kích đều sẽ dồn vào người. Dù ông Kara có thể sử dụng độ cứng của thương và kỹ thuật phòng thủ để ngăn cản sát thương, nhưng về tư thế thì ông ấy không thể làm gì được.
Kết quả là ông Kara bị đánh bay thẳng về phía xa. Tôi lại nhớ đến tình trạng thê thảm của tên ám bộ bị đá đi lần trước.
Tôi ngay lập tức hướng tầm mắt về phía ông Kara. Sau khi xoay vài vòng thì ông ấy đã lấy lại tư thế. Cuối cùng thì cắm thương lên mặt đất và triệt tiêu hoàn toàn quán tính.
“Cái sức mạnh quái quỷ gì đây. Thế này thì Bol cũng chỉ là thằng nhãi con mà thôi.”
Ông Kara ngẩng mặt lên. Ở đó đã xuất hiện Illias đang vung bao kiếm____ mà khoan đã, từ khi nào cô ở đó vậy? Khoảng cách ít nhất cũng phải 50m. Tôi không hề thấy bóng dáng chạy đến của cô ấy, vậy tức là Illias phóng tới chỉ bằng một bước ư?
Có vẻ như cô ấy là kiểu người sẽ hăng máu khi bị nhắc đến chuyện tốc độ đây.
“Ôôô!!?”
Ông Kara nhanh tay rút thương lên chặn lại thanh kiếm. Trên mặt đất liền xuất hiện vết nứt và nổ tung kèm theo tiếng động ầm ĩ.
“Ông… ông Kara!?”
Xung quanh toàn bụi đất mịt mù nên tôi không thể thấy rõ. Ông Kara có sao không? Tôi căng mắt ra nhìn và đợi đến khi khói bụi biến mất.
Bên trong xuất hiện bóng mờ, không lâu sau thì bóng dáng hai người họ cũng hiện ra rõ ràng.
Ông Kara đã ngăn cản hoàn toàn đòn tấn công của Illias và chống chịu được toàn bộ xung kích. Nhưng tình huống có chút lạ, cả hai người họ vẫn không chuyển động. Không ai truy kích hay phản kích gì cả.
“Cảm ơn ông vì đã đấu một trận.”
Illias nói thế, rời khỏi tư thế chiến đấu và đeo bao kiếm trở lại hông.
Nhưng ông Kara vẫn chưa động đậy tí nào. Tôi chạy đến vì nhận ra gì đó.
“Ông Kara, ông có sao không?”
“…..Hông của ta….”
Đòn công kích từ thanh kiếm đã khiến phần hông của ông ấy phải tuyên bố thọ mệnh đã tận. Nhìn thấy bộ dạng thảm thương của lão binh thật khiến con tim phải thổn thức.
“Ông Karaaa!”
Sau đó, ông Kara được đưa đến cơ sở điều trị bằng cáng. Tuy sử dụng ma pháp trị liệu sẽ chữa được, nhưng thể lực tối đa của phần hông ấy lại giảm đi rồi.
Thật xin lỗi, ông Kara. Lần tới ông thích gì thì tôi sẽ đãi cái đó…
“Illias mạnh quá!”
“Tôi biết là cô mạnh, nhưng cô cũng phải có lòng trắc ẩn với người già một chút chứ.”
“Anh nói gì vậy. Ông Kara là một người vô cùng lão luyện. Nếu tôi chỉ đánh một cách nửa vời thì sẽ bị cuốn theo chiến lược của ông ấy mất.”
“Nhưng cô vẫn có thể rèn luyện khi bị cuốn theo nhịp độ của đối phương mà.”
Cô ấy đã dùng một đòn cực mạnh đánh gục người đầy kỹ thuật như ông Kara. Thật đáng thương khi ông ấy không được thể hiện kỹ thuật đã trui rèn của mình. Tôi chắp hai tay về phía ông Kara đang được ông Bol gì đấy khiêng đi.
“Như thế thì… đâu thể chứng minh rõ ràng ai hơn ai đâu?”
Ra là chuyện đó sao. Tôi rốt cuộc cũng hiểu được toàn bộ ý tứ của ông Kara. Thế này thì tôi cần phải sớm cởi bỏ hiểu lầm mới được.
“Cô để tâm chuyện tôi nói tương thích với ông Kara nhất sao? Ý của tôi chỉ là nói về việc ông ấy sẽ hợp với tôi hơn khi tính đến kế hoạch thôi mà?”
“…Nghĩa là sao?”
“Cô thấy nhiều lần thì cũng hiểu rồi chứ. Tôi là người thích lý luận và mấy kiểu tác chiến đúng như lý thuyết. Ông Kara vừa có vai trò rõ ràng vừa gây cảm giác ổn định. Điều mị hoặc nhất là ở chỗ ông ấy đủ khả năng trở thành yếu tố quan trọng có thể quyết định trận chiến.”
“Vậy tôi thì sao?”
“Cô quá mạnh. Chỉ cần cô xuất hiện là tình huống sẽ nghiêng hoàn toàn về một phía. Thế thì quá là phản quy tắc rồi.”
Ông Kara giống như quân Hương Xa hoặc Quế Mã trong Shogi vậy. Chúng là yếu tố trọng yếu liên quan đến việc chiếu hết sau khi đã dồn ép đối phương.
Ngược lại, Illias là dạng chạy thẳng một đường như Phi Xa hoặc Giác Hành. Và đó còn là con cờ có thể ăn sạch đối phương nữa.
“Đó là đang đánh giá cao tôi ư?”
“Nếu nói về độ đáng tin cậy thì cô chắc chắn là số một. Tôi không biết thực lực của Sir Ragdo, nhưng sức mạnh của Illias thì tôi đã được chứng kiến nhiều lần rồi.”
“Vậy… vậy sao. Nhưng tôi lại có cảm giác anh bất mãn với tôi…”
“Nếu chỉ là bảo vệ thì tôi không có gì phải phàn nàn với cô. Nhưng theo những gì tôi hình dung thì cô sẽ là người phụ trợ cho hành động sau này của tôi. Cô cảm thấy trong lúc cò kè mặc cả với đối phương mà cứ vứt con bài tẩy đập đối phương ra bã thì có vui không?”
“Hừm, chuyện đó…”
“Dĩ nhiên nếu là chuyện liên quan tới tương lai người dân hay tình thế của đất nước thì đấy không phải trường hợp để kén chọn.”
Ngay từ đầu thì tôi đã định tiếp tục tiến hành mọi chuyện mà không có Illias… Nhưng chuyện nào thì phải ra chuyện đó.
“Nhưng mà tôi không thể cứ trông cậy quá nhiều vào Illias. Cho dù có giữ lại ở mức độ vừa phải, nhưng nếu cứ đẩy hết mọi thứ lên cô thì điều đó chẳng tốt cho tôi tí nào khi sống ở thế giới này. Chuyện này không phải xấu, chỉ là nó quá tốt đi.”
“A… ưm… cũng phải nhỉ. Đúng là tôi muốn anh nhờ cậy mình, nhưng nếu cứ như vậy thì cũng không tốt cho anh thật…”
“Ngay cả quan hệ bây giờ thì tôi cũng đã dựa dẫm khá nhiều rồi. Nếu từ giờ tôi lại còn thường xuyên ở cạnh cô thì dĩ nhiên tôi phải suy nghĩ về chuyện đó chứ.”
Tôi đặt tay lên đầu Illias. Cô ấy chính là kiểu người phải truyền đạt thật rõ ràng mới được. Tuy hơi xấu hổ, nhưng nếu không nói thì ông Kara sẽ không thể được báo đáp mất.
“Illias, tôi không muốn khiến cô trở thành nguyên nhân khiến bản thân trở nên vô dụng. Nếu vì vậy mà làm cô khó chịu thì tôi thật lòng xin lỗi.”
“….Vậy sao, nhưng tôi cũng… Tôi phải đến chỗ ông Kara xin lỗi đã.”
Illias nói vậy rồi quay lại cơ sở điều trị. Ưm… như thế này có ổn không nhỉ?
“Ulffe, em nghĩ anh nói vậy có ổn không?”
Dẫu có hiểu được cảm xúc thể hiện ngoài mặt, nhưng tôi không thể lý giải cả những gì diễn ra trong lòng cô ấy.
Tôi cảm nhận được mình và Illias có vài nhận thức khác biệt rất nhỏ nhặt. Tuy mong muốn có một mối quan hệ tốt đẹp, nhưng quả nhiên vẫn có gì đó khác biệt trong thứ mà cả hai truy cầu ở đối phương. Vì thế nên tôi mới muốn hỏi ý kiến người thứ ba.
“Ưm… ông Kara thật khó chịu!”
“Em cũng nên làm lành với ông ấy đi chứ…”
“Ulffe sẽ chiến đấu… một cách tích cực!”
“Ai lại dạy em___ À, mình có dạy.”
Nhất là tôi đã dùng rất nhiều lần trước mặt Illias. Xin phép tự kiểm điểm. Về mặt chữ thì nó biểu hiện suy nghĩ muốn gia tăng hảo cảm trong phạm vi bản thân có thể. Nhưng thực tế thì nó lại là lời thường dùng để từ chối…
“Ulffe cũng muốn được Shishou nói vậy giống như Illias.”
“Cho dù không đến mức như Illias, nhưng anh vẫn trông cậy vào Ulffe mà.”
“Muốn bằng nhau cơ.”
Ulffe đang trưởng thành, và cũng đang bắt đầu có dục vọng của mình. Khi đã sống thì dục vọng chính là luồng suy nghĩ giúp chúng ta hành động. Thật đáng mừng khi Ulffe đã bắt đầu có mong muốn của mình.
Tuy quá cưỡng cầu sẽ khiến chúng ta không thể nhìn thấy xung quanh và gây ảnh hưởng xấu đến người khác, nhưng Ulffe hiện tại vẫn chưa cần tôi giúp em ấy phanh lại. Cứ để em ấy giữ dục vọng đó trong người vậy.
“Vậy sao, dù không phải ngay lập tức nhưng em nhất định sẽ thành công thôi. Cố gắng lên nhé.”
“Vâng!”
“À, nhưng mà không được sử dụng bạo lực đâu đấy? Phải hứa với anh nhé.”
“Chiến đấu, một cách tích cực!”
Tôi thật sự bắt đầu nghĩ rằng có phải em ấy đang hiểu cách sử dụng từ đó theo tiêu chuẩn của thế giới bên này hay không nữa.
Thế nhưng khi tiếp xúc với Illias thì tôi lại thoáng nghĩ đến. Cô ấy không giỏi lắm trong việc chia sẻ suy nghĩ với người khác. À, cũng có khả năng do “tên nào đó” nói chuyện khó hiểu mà thôi, nhưng dù sao cô ấy vẫn có khuyết điểm ấy.
Một cô bé mất đi bố mẹ, xung quanh thì lại toàn là người già. Những hiệp sĩ gần tuổi thì xa lánh, không hề có một người bạn thật sự. Thế thì cô ấy tệ trong đối nhân xử thế cũng là điều dễ hiểu.
Tuy kỹ năng đối nhân xử thế của tôi không phải gọi là cao, nhưng tôi vẫn có thể ứng phó với người khác không quá khó khăn. Ít nhất thì tôi mong là như vậy.
Quả nhiên tôi vẫn nên tiến hành kế hoạch đó. Chuẩn bị tinh thần đi nhé, Illias.
-------------------------------------------------------------------
Sau khi tạm biệt anh ta, tôi đi xem xét tình hình của ông Kara. Ông Kara hiện đang nằm sấp trên giường, sau lưng được đặt một Ma Thạch toả ma lực làm dịu cơn đau.
Trị liệu đã hoàn tất, nhưng cơn đau vẫn chưa thể hoàn toàn mất đi. Mục đích của việc này chính là như vậy.
“Ra là Illias à? Không phải cô đi về cùng với cậu nhóc rồi sao?”
“Tôi nhớ ra mình chưa xin lỗi ông Kara chỉn chu nên mới quay lại. Thật lòng xin lỗi… tôi đã khiến ông gặp phải đau đớn chỉ vì bị cảm xúc cá nhân cuốn theo.”
“Fuafua! Trông có vẻ cậu nhóc đã nói gì đó với cô rồi nhỉ. Không cần phải để ý, ta đã biết rõ tình hình. Nếu bản thân gặp phải chuyện đó thì ta cũng sẽ làm vậy thôi.”
Vậy ra lúc đó hai người thầm thì nói chuyện chính là về chuyện đó sao? Dù đã nhận ra tâm tình của mình và có thể can ngăn bằng lời nói, nhưng ông Kara vẫn chấp nhận cuộc chiến. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì sự nông cạn của bản thân.
“Cô không cần phải trầm ngâm như vậy. Kẻ thua cuộc và gặp phải chuyện này chính là ta đấy. Bộ cô định cướp đi vị trí của ta chắc?”
“Không, cũng không phải như vậy…”
“Theo ta nhìn thấy, việc cô cố chấp mong muốn được cậu nhóc đánh giá cao bản thân chính là một điều rất đáng mừng.”
“Cố chấp sao… có lẽ là vậy.”
Đúng là từ khi gặp được anh ấy, tôi tự giác được bản thân có cảm xúc mong muốn được ỷ lại, mong muốn có thể bảo vệ anh ấy. Và chính lần này, vì cảm nhận được mình bị so sánh với ông Kara và trở nên thua kém khiến tôi không thể kiềm chế bản thân.
“Nhưng mà không ngờ lúc đó cậu nhóc lại cổ vũ ta đấy. Cậu ta đúng là liều mạng thật. Nhờ thế mà ta tưởng mình sắp chết tới nơi rồi.”
“Một lần nữa thật lòng xin lỗi ông…”
Giữa những tiếng cổ vũ, tôi đã trở nên hăng máu khi nghe được anh ta ủng hộ ông Kara chứ không phải mình. Rốt cuộc, tuy nói rằng chỉ là so tài luyện tập, nhưng tôi đã làm ra hành động đánh nát lợi thế của đối phương.
Tôi vẫn còn rất non nớt. Nhưng tôi không thể hiểu được tại sao bản thân lại trở nên như vậy.
“Trông có vẻ cô vẫn chưa hiểu được tại sao bản thân lại cố chấp như thế với cậu nhóc nhỉ?
Nếu cô muốn thì ta có thể nói cho cô biết đấy.”
“Ông hiểu được ư? Thế thì mong rằng có thể được ông khai sáng.”
“Chính là tình yêu đấy.”
“Ông Kara, cái hông của ông hay bị đau thật đấy, biết không chừng đập nát một lần sẽ tốt hơn nhiều đó?”
“Khoan đã ta đùa chút thôi. Đừng có rút kiếm!”
Thiệt tình, người ta đang thật sự phiền não cơ mà.
“Ta đã có vợ con rồi nên dĩ nhiên sẽ hiểu được mấy chuyện tình yêu. Nhưng cảm xúc mà cô hướng đến cậu nhóc lại là một loại khác nữa.”
“Đó là…?”
“Một cảm xúc gần giống như khao khát. Ta nói trước, cái này khác với lòng ngưỡng mộ của cô đối với người cha hiệp sĩ của mình. Thứ cô hướng tới cậu ta chính là lòng ngưỡng mộ với một kẻ sở hữu thứ mà mình không có. Tuy hiện tại, lòng ngưỡng mộ khát khao trở thành một hiệp sĩ như cha cô vẫn chưa thể thực hiện, nhưng cô vẫn sẽ chạm được điều đó vào một ngày trong tương lai. Nhưng trường hợp của cậu nhóc thì khác. Nó vốn đã khác biệt với lối sống của hiệp sĩ ngay từ căn bản.”
“Thứ tôi không có…”
“Nếu cần thiết thì cậu ta có thể thấu hiểu cả những tâm hồn ác độc. Và cậu ta không hề ngại việc bước trên con đường đó. Một sức mạnh khác hẳn với tinh thần hiệp sĩ.”
Đúng vậy, lối sống của anh ấy khác biệt rất lớn với tín niệm của một hiệp sĩ như tôi. Ít nhất, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ bước lên con đường đó. Nhưng anh ấy thì lại không có chút do dự nào.
Nhưng thế thì có nghĩa tôi đang hâm mộ lối sống ngoại đạo đó của anh ta sao?
“Không cần phải ưu sầu như vậy. Ta có thể bảo chứng tinh thần hiệp sĩ của cô là hàng thật giá thật. Cô không hề ngưỡng mộ con đường tà ác, cũng như không quan tâm tinh thần sẵn sàng dấn thân vào tà đạo ấy. Cái cô đang ngưỡng mộ chỉ là việc cậu ta có thể bước trên cả hai con đường mà thôi.”
“Ông có thể nói dễ hiểu một chút được không…”
“Liệu cô có thể giữ vững tinh thần hiệp sĩ mà bước trên con đường tà ác không?”
“Tôi… không thể. Không cách nào làm như vậy được.”
“Chính thế. Và nếu cô làm như vậy thì đó đã không phải con đường hiệp sĩ rồi. Nhưng mà cậu nhóc ấy lại có thể lý giải cả hiệp sĩ đạo lẫn ngoại đạo. Cậu ta có thể thực hiện điều cô không làm được. Đó chính là điểm khác biệt mà cô cảm nhận được và trở nên ngưỡng mộ cậu ấy.”
Tôi đã luôn sợ hãi việc anh ấy bước trên con đường tà ác. Bởi vì tôi hiểu rằng nếu là bản thân thì đó là con đường không lối về. Song, anh ấy lại có thể thản nhiên di chuyển trên ranh giới ấy.
Quả nhiên không phải cứ bắt chước là có thể làm được điều đó. Vì vậy mà tôi mới có cảm xúc gần với ngưỡng mộ sao…
“Chủ yếu là cô mong muốn được thừa nhận bởi người có thể thản nhiên thực hiện việc cô không thể làm mà thôi."
"Điều đó… đúng là vậy.”
Muốn được trông cậy, muốn được anh ấy nghĩ mình là số một. Đó là vì tôi mong muốn mình được anh ấy thừa nhận.
Chính vì anh ta có thể làm điều tôi không thể nên tôi mới mong muốn được thừa nhận bởi anh ấy.
“Rốt cuộc vẫn là vì tôi chưa đủ chín chắn sao?”
“Không cần phải xem nhẹ bản thân như thế. Ta cũng cảm thấy vui nếu được cậu nhóc đó đánh giá cao đấy. Vì vậy mà ta mới nghiêm túc đáp ứng lời mời của cô.”
“Ông cũng nghĩ như vậy ư?”
“Không chỉ cậu nhóc mới có thể thực hiện điều bản thân không thể làm. Bệ hạ không phải cũng như thế sao?”
Đúng rồi. Khác với các hiệp sĩ cầm kiếm chiến đấu, bệ hạ là người lãnh đạo quốc gia. Đó là điều mà tôi không thể làm. Chính vì vậy nên tôi mới cảm thấy càng tự hào khi được bệ hạ thừa nhận.
“Đây là vì cô từ trước đến giờ chỉ tiếp xúc với các hiệp sĩ. Bỗng nhiên một ngày lại có cậu nhóc xuất hiện ngay cạnh, và cậu ta lại là đối tượng mà cô có thể dễ được thừa nhận hơn. Có ham muốn mới có động lực, đó là điều rất tự nhiên. Đối với cô lúc này thì đấy không phải chuyện xấu.”
Với một người còn non nớt như tôi thì bệ hạ là một người quá xa vời. Tuy nghe rằng ngài ấy thừa nhận thực lực của mình, nhưng cảm giác đó lại vô cùng mờ mịt. Có lẽ còn rất lâu nữa thì tôi mới có thể được thừa nhận theo ý nghĩa thật sự.
Về điểm này, nếu anh ta ở bên cạnh và công nhận tôi thì bản thân sẽ nhận thức được điều đó rất rõ ràng. Lẽ dĩ nhiên, mục tiêu gần sẽ dễ cảm nhận hơn là mục tiêu xa.
“…Xin cảm ơn ông. Tôi đã có thể bình tâm trở lại rồi.”
“Nhưng tình huống như vậy thường sẽ tiến đến quan hệ nam nữ đó.”
“Ông vẫn còn nói chuyện đó sao?”
“Dù sao cô cũng là một mỹ nhân, cậu nhóc có mang suy nghĩ như vậy cũng không phải quá kỳ lạ đâu.”
Đáng tiếc là anh ta không hề có chút nào như vậy. Lúc nào anh ta cũng tỏ thái độ phiền toái vì tôi cư xử bạo lực. Kể cả Ulffe mà tôi cũng thấy vô cùng xinh đẹp thì anh ta vẫn tiếp xúc như một người cha vậy…. Hửm, mình lại đang cảm thấy đáng tiếc sao?
“Anh ta trông có vẻ thích hành xử lớn hơn tuổi. Chắc hẳn tuổi tác của tôi không lọt vào trong mắt xanh của anh ta rồi.”
“Vậy là mỹ nhân thuộc Yugura giáo kia sao?”
Lacra ư? Anh ta đối xử với Lacra như thế nào nhỉ?
Trông họ có vẻ hợp tính, nhưng về quan hệ nam nữ thì… Không, đó không phải kiểu đối xử với một người phụ nữ.
Ban đầu, Lacra từng sử dụng ma pháp Quyến Rũ với anh ấy, nhưng về cơ bản, đó chỉ nhằm để moi móc thông tin mà thôi… Nhưng mà xét theo mặt khác thì nói rằng họ thân thiết cũng đúng. Cơ mà anh ta lại thật sự ghét bỏ chuyện ở chung…
“Anh ta không đối xử cô ấy như nữ giới.”
“Nếu vậy thì chẳng lẽ là người lớn tuổi hơn như Maya-san?”
Maya có tuổi tác gần với mẹ của tôi. Tuy anh ta đặt ra khoảng cách với cô ấy trong vụ quyển sách, nhưng nghĩ lại thì ban đầu họ cũng khá là thân thiết.
Cách tiếp xúc với Maya của anh ta rất ôn hoà, giọng điệu cũng lịch sự. Ra là vậy sao…
“Có khả năng…”
“Vậy sao… thôi cô cứ cố gắng nhé.”
“Cố gắng cái gì chứ?”
“Ờ thì… nếu cậu nhóc thích người lớn tuổi hơn, vậy thì đánh giá với người nhỏ hơn như cô sẽ bị hạ thấp khá nhiều ấy.”
“Hừm, đúng là vậy… Tuy trước giờ tôi từng bị nương tay vì là nữ, nhưng cái kiểu phân biệt vì tuổi tác thì là lần đầu.”
Anh ta đánh giá cao tôi, nhưng thái độ bình thường lại luôn cộc lốc. Hoá ra là như vậy.
Tôi dần nhận ra có nhiều điểm hợp lý. Nhưng nếu đã hiểu ra thì tôi lại có cảm giác muốn thử thêm nữa.
“Được, tôi bắt đầu có động lực rồi.”
“Ừm… hình như ta vừa gây ra hiểu lầm trí mạng rồi… Mà kệ đi. Nhưng cô không được quên rằng cậu nhóc vẫn có sự ngưỡng mộ đối với cô. Hãy nhớ lấy điều đó.”
“Gì cơ? Có chuyện đó sao?”
“Lý do cô không đi theo ngoại đạo là vì cô nghiêm túc bám chặt lấy con đường hiệp sĩ của mình. Cô cứ hiểu đó cũng là điều mà cậu nhóc không thể thực hiện được.”
“Ra là vậy…”
Anh ta cũng giống như tôi, cũng bị thu hút bởi thứ mình không sở hữu. Tôi có thể cho là như vậy sao?
“Nhất là nếu xét về độ tôn kính với hiệp sĩ thì cậu nhóc ngưỡng mộ ta hơn cô. Chuyện này thì tuỳ vào sự cố gắng của cô thôi.”
Tôi không thể phản bác gì về điều đó. Ông Kara là một hiệp sĩ lão luyện, tôi thì chỉ là một kẻ còn non nớt mà thôi.
“Nhưng cô vẫn là một hiệp sĩ, nên là hãy cứ ưỡn ngực tự hào đi.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Danh sách chương