“…Là vậy sao, đám Heid đã thất bại rồi à?”
“Ừ, đúng thế. Nếu chỉ ra mệnh lệnh thì còn tốt, đằng này ngươi còn chỉ định cả địa điểm và thời gian, chặn đứng luôn đường chạy của bọn chúng. Ngươi thích chuốc lấy thù hằn nhỉ.”
“Những kẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ đã giao thì chỉ là mấy tên vô dụng mà thôi.”
Giọng nói phát ra từ quả cầu thuỷ tinh không có dấu hiệu dao động. Ngược lại, cách nói của hắn còn có vẻ như đang thích thú với tình huống hiện tại.
Ở bên cạnh, Lacra đang định nói gì đó nhưng lập tức bị Sir Ragdo giữ lại.
Tôi và Marito liếc mắt trao đổi rồi gật đầu. Giờ thì bắt đầu cuộc trò chuyện nào.
“Thế thì không biết ngài đây có việc gì mà phải chờ đợi liên lạc vậy?”
“Để xem nào. Vì đã có dịp nên ta muốn trò chuyện một lát ấy mà. Nếu ngươi có thời gian cùng ngồi xuống tán gẫu thì thật tốt.”
“Được thôi, tôi không ngại đâu. Đối với tôi, có được một cơ hội trò chuyện cùng anh cũng là điều rất may mắn.”
“Vậy mà còn đòi giết ta cơ đấy.”
“Tôi đã nhờ bọn họ mang đầu của anh về ấy mà. Cho dù chết, tôi cũng có thể moi ra tin tức từ đó.”
Sở thích kinh dị thật đấy. Chẳng lẽ não hắn bị nhồi nhét một cái thần thoại kinh dị nào đó hay sao? “Nếu ngươi có chuyện cần hỏi thì cứ nói trước cũng được.”
“Ái chà, vậy có được không? Quý ngài đây hẳn cũng có nhiều chuyện muốn hỏi tôi đây nhỉ?”
“Thứ ta cần ưu tiên hỏi chắc chỉ cỡ tên tuổi thôi. Ngươi cứ xưng tên mình ra để tiện nói chuyện đi, tên giả cũng không sao.”
“Ừm… thế thì tôi xin phép được xưng là Larheit vậy.”
Tôi hướng tầm mắt về phía Lacra, cô ấy lắc đầu. Có vẻ không phải người cô ấy quen biết.
“Vậy sao, thế thì từ giờ về sau xin được giúp đỡ, Larheit.”
“Ừm, tôi cũng vậy. Nhưng mà anh thật sự không định hỏi gì ư?”
“Hỏi gì mới được? Chuyện ngươi nịnh nọt Đại Giám Mục Ukka và phái ám bộ Methys sau lưng Lacra hả?”
“Làm sao lại là chuyện đó cơ chứ. Ngay thời điểm anh sắp đặt cuộc trò chuyện này thì hẳn là đã nhìn thấu vụ việc rồi. Tôi đang nói về mấy thứ như___ thân phận chẳng hạn?”
“Có gì ngoài chó săn của Ma Vương chứ?”
“…..”
Lời của kẻ bên kia quả cầu chợt ngừng lại. Sự trầm mặc khiến chung quanh trở nên nặng nề.
“…Liệu tôi có thể hỏi về quá trình khiến anh có suy nghĩ đó không?”
“Đơn giản như ngươi nghĩ thôi, ta đã giải mã quyển sách này rồi.”
Khuôn mặt kinh ngạc của Lacra cứ liên tục lặp lại. Nhắc mới nhớ, tôi vẫn luôn lừa cô ấy từ đầu. Nếu không phải do tình huống hiện tại thì tôi đã lấy mặt cô ấy ra mua vui rồi, giờ thì cứ nhịn đã.
“Ái chà chà… nội dung của quyển sách như thế nào vậy?”
“Đừng có giả ngu. Bởi vì ngươi biết nội dung nên mới phái người đi giết cái tên tuyên bố rằng có thể giải mã được chứ gì?”
“Không đâu, có thể là anh nói ngoa lên không chừng.”
“Không lẽ lộ ra quan hệ đó sẽ khiến ngươi gặp rắc rối sao? Hay là ngươi còn muốn được Ma Vương biến thành Ma tộc?”
“Anh nói__”
“Giọng điệu ngươi thay đổi rồi đấy. Thể hiện rằng bản thân vẫn thoải mái đi nào, quý ngài đứmg sau màn.”
Chắc chắn Larheit đang rất bực mình. Tôi vẫn có thể cảm nhận được điều đó cho dù cách một quả cầu thuỷ tinh.
“Mục đích của ta cũng không phải chọc giận gì cả nên sẽ nói luôn. Nội dung quyển sách là một bản ghi chú, trong đó nói về chuyện Ma Vương thứ tư xuất hiện trên thế giới này, [Thương Ma Vương]. Nói chính xác hơn, đây chính là bản quan sát ghi chép sau khi tạo ra [Thương Ma Vương].”
Đúng vậy, nội dung quyển sách giống như những gì tôi đọc được từ tiêu đề: Bản ghi chép điều tra mẫu số 4 [Thương Ma Vương].
“Ta sẽ giải thích đại khái. Có một kẻ đã dùng ma pháp Tái Sinh để hồi sinh và biến một người từng là nhân loại thành Ma Vương, và đây chính là bản ghi chép khi kẻ ấy tiếp xúc Ma Vương đó. Thậm chí còn viết rất cẩn thận là người thứ tư. Tức là đã có ít nhất bốn Ma Vương được tạo ra do sự nhúng tay của cùng một nhân vật.”
Thứ được viết đầu tiên là về cuộc đời trước khi trở thành Ma Vương. Được sinh ra như thế nào, sống ra sao, chết vì cái gì.
Tiếp sau là dữ liệu phân tích về năng lực và thiên phú của người đó.
Ngay từ đầu, kẻ tạo ra Ma Vương kia đã điều tra năng lực và thiên phú của đương sự với mục đích biến người đó thành Ma Vương. Thậm chí còn có dính líu đến cả cái chết của Ma Vương ấy.
“Chi tiết hơn thì kẻ đó cũng hỗ trợ những người đã được tái sinh thành Ma Vương. Thuật Tử Linh được viết trong đây có cấu trúc được giản lược rất nhiều từ ma pháp Tái Sinh, trở thành phiên bản đơn giản được dành riêng cho việc rút lấy linh hồn. Có vẻ như [Thương Ma Vương] cũng từng được gọi là ‘Vị vua bất tử’ thống trị Undead.”
Kẻ đó đã ban tri thức của mình cho các Ma Vương và để họ xung đột với thế giới. Và lịch sử tồi tệ nhất đã được sinh ra như thế.
“Trong phần năng lực ban tặng có cả mục [Năng lực chung]. Nghĩa là kẻ đó cũng ban những năng lực ấy cho Ma Vương khác. Một là phương pháp tạo dựng Ma Giới làm lãnh địa. Nhờ vào sức mạnh đó mà vùng đất có thể sinh ra Ma vật đã được tạo ra.”
Ma Vương sẽ lan truyền ma lực bản thân ra ngoài không khí và thẩm thấu vào mặt đất. Họ thành lập trận địa của mình, gọi đó là Ma Giới và có thể phát huy đầy đủ sức mạnh khi ở đó.
Những thực vật phát sinh tại vùng đất đó cũng trở nên biến dị, hoá thành Ma vật gây hại đến con người.
“Và thứ hai là phương pháp biến đổi con người thành Ma tộc.”
Đúng vậy, Ma tộc chỉ những kẻ vốn là con người nhưng bị biến đổi bởi ma lực của Ma Vương.
Việc kẻ đó truyền năng lực này cho các Ma Vương là vì gốc gác của bọn họ cũng là con người. Có lẽ đó là lý do chính khiến hắn ban loại phép thuật để họ có thể cuốn cả những người có quan hệ thân thiết với bản thân.
Con người không thể sống lâu dài tại Ma Giới. Nếu muốn giữ lại đồng bọn hồi còn sống thì cần phải biến họ thành Ma tộc.
“Không may là quyển sách này chỉ có ghi chép mà thôi. Thuật Tử Linh thì có giải thích bổ sung, nhưng mấy thứ khác thì không được viết đâu. Mà, dù sao ngươi cũng biết cả rồi.”
“…Có vẻ như chuyện anh đọc được quyển sách là thật nhỉ. Vậy anh đúng là người Chikyuu rồi.”
“Đúng thế. Và có vẻ ngươi thì không phải rồi, thật đáng tiếc.”
“Anh thật biết phán đoán đấy.”
“Phát âm của ngươi quá tệ. Nghe là biết ngươi chỉ từng biết nó qua truyền miệng mà thôi.”
“Ra là thế, chuyện đó thì không còn cách nào rồi.”
“Giờ thì ta cũng sẽ nói luôn lý do gọi ngươi là chó săn của Ma Vương. Quyển sách này có rất nhiều ghi chép về đời sống của Ma Vương. Bên trong cũng có cả những nội dung bất lợi đối với Ma Vương. Có lẽ nên nói đây là khuyết điểm hơn là nhược điểm.”
Chẳng hạn như do tính chất đặc biệt của ma lực bản thân mà Ma Vương rất khó bị ảnh hưởng từ ma pháp kẻ khác. Vậy thì sẽ xuất hiện những chuyện như không dễ tiếp nhận ma pháp Hồi Phục.
Có nghĩa là nếu bị trọng thương thì kẻ có thể chữa trị vết thương chỉ có bản thân họ mà thôi.
“Nếu chỉ biết nội dung bên trong quyển sách thì ngươi còn hơi xám, nhưng khi ngươi muốn cướp nó đi thì xem như đen thui rồi.”
“Phải vậy chăng? Tôi nghĩ khả năng cướp đoạt để mang về Yugura giáo vẫn là có đấy chứ.”
“Ngươi còn chẳng thông báo cho Giáo Hoàng mà nói hay nhỉ?”
“Tại sao anh lại có thể thẳng thừng nói Giáo Hoàng không biết vậy?”
“Nếu ông ấy mà biết chuyện ‘Hồi sinh Ma Vương đã chết’ thì Yugura giáo sẽ không như hiện tại đâu.”
“…Quả nhiên là trong sách viết cả chuyện ấy.”
Chính xác. Ma Vương là con người được dùng ma pháp Tái Sinh, là tồn tại mang sức mạnh có thể hồi sinh.
Tuy Yugura giáo luôn sẵn sàng tinh thần rằng Ma Vương sẽ xuất hiện một lần nữa, nhưng họ không tìm thấy bất cứ thứ gì chắc chắn chứng minh những kẻ đó sẽ sống lại.
Cứ cho là Yugura giáo đang vờ như không biết, vậy thì họ phải hiểu rằng sự thật này sẽ có khả năng truyền đi khắp thế giới.
Nếu Giáo Hoàng biết chuyện này thì ông ấy sẽ không giao chuyện quyển sách cho một kẻ gây ra sai lầm trong việc chọn người như Đại Giám Mục Ukka.
“Ai sẽ không muốn sự thật này được biết đến? Không còn ai ngoài Ma Vương cả. Và có một con người muốn cướp quyển sách vì mấy kẻ đó, thế thì có gì sai khi gọi hắn là chó săn của Ma Vương?”
“Nhưng mà tôi vẫn chưa hài lòng lắm. Tuy hành động của tôi trông có lợi cho Ma Vương, nhưng điều đó đâu chứng minh tôi có quan hệ với họ đâu?”
“Các ngươi đã đoạt đi một cánh tay của Docora phải không?”
“Giờ thì tên của hắn ta lại xuất hiện ở đây sao?”
“Khởi nguồn mọi chuyện đều đến từ kẻ từng là ám bộ Methys, Docora. Tại sao hắn lại muốn trộm quyển sách tới mức phải phản quốc? Điều đó đã khiến ta suy nghĩ đến sự tồn tại của các ngươi.”
“___Tôi xin được lắng nghe.”
“Docora biết rằng kẻ đã tạo ra các Cấm Kị, khởi đầu bằng ma pháp Tái Sinh, là một người Trái Đất. Nhưng Docora không đọc được quyển sách, nếu đọc được thì thuật Tử Linh mà hắn ta sử dụng sẽ còn thăng hoa đến cấp độ cao hơn.”
Một người thông minh nhìn vào hình minh hoạ trong sách thì có thể học thuật Tử Linh giống như Docora. Thế nhưng, trong phần chú thích lại còn viết những thông tin ở cấp độ cao hơn nữa.
Đó là phương pháp có thể sai sử những tồn tại cao cấp hơn Undead.
“Vậy thì làm sao mà Docora lại biết chuyện đấy? Đó là vì hắn đã nghe được từ ngươi.”
Trong lúc truy tìm đối tượng tiềm nhập, Docora đã tiếp xúc với bọn Larheit và đạt được thông tin đó.
Và rồi hắn ta hiểu được độ trọng yếu của nó và chạy trốn. Vào lúc ấy, hắn đã cướp đi quyển sách để làm lợi khí cho việc thương lượng.
“Khả năng lớn là khi ngươi nói về quyển sách thì bị hắn ta nghe thấy. Cho nên Docora mới trộm quyển sách và chạy khỏi đất nước. Nếu đã biết ngươi là kẻ lôi kéo Đại Giám Mục Ukka và có thể điều động ám bộ thì hắn sẽ không thể ở lại Methys nữa. Sau đó, Methys ra lệnh truy lùng Docora, bản thân hắn ta thì muốn dùng quyển sách làm tài liệu giao dịch nhưng lại không thể đọc được chữ. Cho nên hắn đã học thuật Tử Linh sơ đẳng và sống như sơn tặc.”
Đất nước mà bản thân hết mực tin tưởng đã bị xâm thực bởi chiếc bóng của Ma Vương. Cả quyển sách hắn cướp được và cho rằng có thể lợi dụng thì lại không phải là món đồ mà bản thân có thể xử lý.
Đối với Docora, tồn tại mà hắn có thể tin tưởng đã sớm bị đối phương khống chế. Cho nên hắn đã hạ mình làm sơn tặc sống quãng đời còn lại, sau đó thì người Trái Đất xuất hiện, cuối cùng là giao lại quyển sách khi chết đi.
Docora đã kỳ vọng người đó có thể phơi bày âm mưu của gã đàn ông ở phía bên kia quả cầu thuỷ tinh này.
“Có vẻ như Docora đúng thật là một ám bộ ưu tú. Nhận ra mối quan hệ và sự tồn tại của kẻ đã lẻn vào Yugura giáo như ngươi, sau đó thành công trộm đi quyển sách. Chuyện về sau khi hắn trở thành đám côn đồ vô lại thì… ta có chút cảm thông cho hắn.”
“Cũng phải, hắn ta đã từng rất ưu tú. Bởi vì tôi cũng không nghĩ hắn sẽ nhận ra thân phận thật sự của chính mình."
"Nhưng mà việc này cũng là cơ hội tốt đối với các ngươi. Nhờ hắn đem quyển sách bị Yugura giáo phong ấn ra ngoài nên mục đích của ngươi đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
Nếu chỉ không muốn bị biết bí mật trong quyển sách thì cứ thu hồi rồi phong ấn lại là được. Việc Larheit không làm vậy chứng tỏ bản thân hắn cũng đang nhắm vào quyển sách.
Dù đã trà trộn vào Yugura giáo, nhưng việc ra tay với quyển sách vẫn rất khó khăn. Nhưng Docora đã làm hộ hắn điều đó. Đây chính là rủi ro đi cùng cơ hội.
“Có vẻ như đa số người Chikyuu đều thông minh sáng suốt thật nhỉ.”
“Không cần nói lời khách sáo đâu. Kiểu gì trong lòng người lại chẳng giễu cợt chuyện ta cứ nói hết từ nãy đến giờ.”
“Ồ, anh biết được ư? Thông tin chính là vũ khí. Việc anh cứ ngạo mạn nói ra những gì mình biết chỉ khiến tôi nghĩ rằng anh thật ngu ngốc.”
“Ta không phải muốn sống một cách khôn khéo. Ta chỉ muốn sống bình an mà thôi.”
“Chuyện đó có gì khác nhau ư?”
“Nếu sống khôn khéo thì ta có thể trở thành một kẻ như ngươi đấy, Larheit. Lợi dụng người khác, chỉ có bản thân đi đến đỉnh cao và nhìn xuống mọi người. Nhưng mà nhé, ta cảm thấy mấy kẻ muốn sống như thế mới là ngạo mạn. Ta đây xin kiếu cái cuộc đời buồn nôn đó.”
“Anh thật nghiêm khắc với bản thân nhỉ. Lương tâm bị cắn rứt chỗ nào ư?”
“Dĩ nhiên là có rồi. [Ta] rất yếu đuối, không chỉ cơ thể mà cả con tim nữa. Cho nên ta sẽ không đi đến đỉnh cao gì đó. Chỉ cần tâm và thân có thể sống yên bình là đủ rồi. Nhưng mà những kẻ như ngươi lại cản trở chuyện đó.”
Từ sâu trong quả cầu thuỷ tinh vang lên tiếng động lớn và giọng nói giận dữ. Đó không phải âm thanh mà Larheit gây ra.
“___Không lẽ là…”
“Đúng thế đấy. Ta đã dự tính được chuyện ngươi dùng phương pháp gì đó để can thiệp vào liên lạc giữa Đại Giám Mục Ukka và Giáo Hoàng Eupalo. Tuy nhiên, ta đã dùng cách khác, đó là nhờ Đại Giám Mục Maya trực tiếp mật báo với Giáo Hoàng, tiện thể nói rằng ‘Trong tình hình khẩn cấp này, cái tên chậm chạp không liên lạc với Turize chính là kẻ chủ mưu’ thôi ấy mà!”
Âm thanh chiến đấu dữ dội truyền ra từ quả cầu. Chỉ một thời gian ngắn sau, tín hiệu từ quả cầu bị ngắt.
-------------------------------------------------------------------
Kẻ vừa lao vào phòng là Đại Giám Mục Ukka. Xung quanh là các Giám Mục chờ hiệu lệnh.
“Con chuột nhắt này! Dám cả gan lừa cả ta sao!”
“Ồ, Ukka-sama, nhìn tình hình thì có vẻ thôi miên đã bị giải trừ rồi nhỉ.”
Tôi thử dùng nụ cười đưa ra ám thị, không có hiệu quả. Vậy là ông ta đã dùng ma pháp gia tăng sức kháng cự với các năng lực loại can thiệp thần kinh sao. Dù có là tên ngốc thì quả nhiên vẫn có thể nghĩ ra mấy đối sách như thế này.
Có hai tuyến đường để chạy trốn. Cửa sổ hoặc lối đi mà đám Ukka đang ngăn chặn. Song, cửa sổ đã bị giăng kết giới sẵn. Tuy có thể phá huỷ nó, nhưng cũng sẽ vô nghĩa khi lộ ra sơ hở lúc ấy.
Đột phá chính diện liệu có thể không? Tuy là Đại Giám Mục, nhưng đó là kẻ có thực lực bị xem là yếu nhất trong các Đại Giám Mục. Nếu thực chiến thì mình sẽ có khả năng thắng lợi cao hơn.
“Ngươi đã không còn đường lui rồi. Ngoan ngoãn chịu trói đi!”
“Không phải vẫn còn con đường trước mặt hay sao?”
Tôi sử dụng ma pháp, đây là ma pháp tạo ra kết tinh ma lực để xuyên thủng đối phương. Sau khi thiết lập địa đểm phát sinh thì có thể khiến kết tinh đâm lên tại đó. Có thể thực hiện chỉ với một động tác, uy lực thì miễn bàn.
“Ngươi nghĩ có thể đánh trúng ta bằng nó sao!”
Trong khu vực nhỏ hẹp, Ukka né đi kết tinh được phát động đột ngột như đã dự đoán từ trước. Các Giám Mục khác cũng né tránh như vậy. Chuyển động tốt đấy, nhưng thế thì lọt vào bẫy rồi.
Tôi lập tức giải trừ kết tinh rồi phóng đến con đường vừa được nhường ra.
“Cảm ơn đã tránh đường, giờ thì tôi xin phép tạm biệt.”
“Đừng tưởng bở!”
Một luồng xung kích đột ngột ập đến toàn thân. Hướng ánh mắt lên trên, ra là vậy, ma pháp trận đã được vẽ trên trần nhà.
“Ma pháp Trọng Lực___ Không ngờ rằng nó lại được triển khai ngay trên đầu mình.”
Trọng lực gấp hàng trăm lần đặt lên cơ thể. Tôi lập tức sử dụng ma pháp Phòng Ngự, dù giảm được sát thương lên cơ thể, nhưng nó không thể giải trừ trọng lực đang đè nén. Thân thể tôi dần chìm xuống tạo nên từng vết nứt trên mặt sàn.
“So với cái danh Đại Giám Mục yếu nhất thì ngài làm tốt hơn tôi tưởng đấy.”
“Đúng là ta rất yếu. So với các Đại Giám Mục khác, thực lực hay chiến công của ta đều chỉ là vặt vãnh.”
Ánh mắt của Ukka khác hẳn bình thường. Đây chính là… ánh mắt khi ông ta nghiêm túc.
“___Nhưng dù thế, ta vẫn là Đại Giám Mục.”
Ukka ném ra gì đó. Đấy là… Phong Ma Thạch. Không tốt, nếu thứ đó chạm vào mình thì ma pháp Phòng Ngự sẽ bị giải trừ. Như thế thì mình sẽ phải trực tiếp chịu đựng ma pháp Trọng Lực bằng cơ thể.
Ma pháp Trọng Lực là thứ lấy ma pháp trận làm gốc rồi tạo ra ma lực có trọng lực lớn. Chỉ cần Phong Ma Thạch không đến gần ma pháp trận thì nó sẽ không bị mất tác dụng.
“Kết thúc rồi.”
“Cũng không hẳn đâu.”
Kết tinh đâm ra từ trong trần nhà. Chỉ cần ánh mắt hoặc ngón tay hướng về một điểm là có thể phát động ma pháp này. Kết tinh vừa xuất hiện đã phá huỷ trần nhà, khiến ma pháp trận mất đi cấu trúc của mình.
Tôi đứng lên và nắm lấy Phong Ma Thạch bị ném đến. Vì bị ảnh hưởng bởi “lĩnh vực phá hoại cấu trúc” nên kết tinh từ trần nhà liền tan biến.
“Úi chà, đúng là đường tơ kẽ tóc nhỉ.”
“Không hề, ta đã nói là kết thúc rồi.”
Tầm nhìn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, sức lực cơ thể bị cướp đi. Một mùi hương ngọt ngào xộc lên sống mũi, là hương thôi miên sao?
Vốn dĩ, kết giới là thứ lấy một điểm chuẩn làm trung tâm rồi phát động từ đó. Thế nhưng, Ukka đã lấy bản thân làm điểm chuẩn và khởi động kết giới lập thể bao hàm cả không gian xung quanh tôi.
Hương thôi miên tiếp tục cướp đi sức lực trong cơ thể. Tôi cần phải phá huỷ kết giới và chạy đi, nhưng vì bên cạnh đang có Phong Ma Thạch nên ma pháp cũng không thể___
“Vậy là… đường cùng… rồi nhỉ.”
Tôi lấy một con dao nhỏ từ trong túi.
“Ngươi đừng tưởng có thể phá huỷ kết giới bằng thứ đó.”
“Tôi vẫn có thể đấy, chỉ là không phải kết giới mà thôi.”
Đặt dao lên cổ và hít sâu một hơi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần.
“Giờ thì… tạm biệt nhé.”
Sau khi chấp nhận thất bại và nở nụ cười với người thắng, cánh tay tôi dùng hết sức cắt ngang qua.
-------------------------------------------------------------------
Sau đó, theo liên lạc từ Methys thì vì nhận ra mình không thể chạy trốn nên Larheit đã tự sát.
Do họ trù tính khả năng có kẻ thứ ba thu hồi nên thi thể hắn sẽ bị phong ấn nghiêm ngặt.
Tuy khá bất ngờ khi người dồn ép hắn vào đường cùng là Đại Giám Mục Ukka, nhưng hình như đối với Lacra thì không như vậy.
Sau khi hỏi thì có vẻ ông ấy là sư phụ dạy thực chiến cho Lacra. Chắc đây là cái kiểu thầy nào trò nấy rồi.
Dù tài năng thuộc hàng thấp nhất trong các Đại Giám Mục, nhưng ông ấy lại có nỗ lực và kỹ thuật để bù lại… Tự dưng có cảm giác thân thiết ghê.
Nói chung thì mấy kế hoạch của bên đó đều đúng như tôi phỏng đoán. Tiện thể, ông ta cũng chuyển sang bên bị truy hỏi trách nhiệm.
Đại Giám Mục Ukka bị Larheit sử dụng ma pháp Thôi Miên và lợi dụng theo ý mình.
Chuyện Larheit nhúng tay vào ám bộ Methys cũng là do sự cho phép của ông ta.
Tuy là bị thôi miên, nhưng Đại Giám Mục Ukka vẫn gây ra hậu quả rất lớn. Song, bên nhận thiệt hại là Turize thì không đặc biệt truy cứu tới cùng, việc dồn ép Larheit cũng đã trả lại sự trong sạch cho ông ấy.
Trong khoảng thời gian tới thì ông ta sẽ bị các Đại Giám Mục khác giám thị, nhưng sẽ không bị khiển trách thêm nữa.
Nếu một chuyên gia về phương diện kiếm tiền như ông ấy bị giáng cấp khỏi chức Đại Giám Mục thì tài chính của Yugura giáo sẽ nhận phải ảnh hưởng cực kỳ to lớn. Do đó, hẳn là họ sẽ không trừng phạt ông ấy quá nặng.
Marito giải thích 90% bí mật quyển sách cho Maya-san và để cô ấy báo cáo với Giáo Hoàng Eupalo. Kết quả là Giáo Hoàng đã xuất phát từ Methys, hiện tại đang hướng về Turize.
Mục đích là để tạ lỗi trực tiếp về vụ việc lần này, cùng với đó là đưa quyển sách trở về với vai trò là người có trách nhiệm cao nhất.
Lacra thì được lệnh chờ đợi trong khoảng thời gian ấy. Hẳn là cô ấy sẽ cùng trở về với Giáo Hoàng Eupalo.
“Vậy là mọi chuyện tạm lắng xuống rồi.”
“Không không. Nếu giả thuyết của cậu đúng thì không phải vẫn còn một tên Ma Vương đã gửi Larheit vào Methys sao?”
Lời nói của Marito khiến tôi nhăn mặt. Cũng phải ha, rốt cuộc thì vẫn chưa giải quyết được vấn đề gốc rễ. Liệu hắn đang chuẩn bị để Ma Vương hồi sinh, hay là Ma Vương đã hồi sinh và hiện đang hoạt động trong bóng tối? Mối đe doạ đến thế giới này vẫn còn đang tồn đọng.
“Chuyện đó thì Marito và Giáo Hoàng Eupalo cứ bàn bạc với nhau đi. Do cái ở trang cuối đó mà vấn đề đã trở nên vô cùng nhạy cảm rồi.”
“Ta thì đang muốn giao cậu vai trò truyền đạt lại chuyện ấy với Giáo Hoàng Eupalo đấy.”
Đúng thế, vấn đề lớn nhất của quyển sách vẫn còn tồn tại. Chỉ có chuyện này là tôi vẫn chưa nói với Maya-san hay Lacra, kể cả Illias cũng thế.
Marito đã nói rằng sau khi kể chuyện đó cho Giáo Hoàng Eupalo thì mới quyết định xem có nói với những người khác không.
Tôi cũng có cùng ý kiến. Bí mật này sẽ là thứ lật tung cả thế giới này. Thậm chí tôi nghĩ cho nó vào quên lãng còn tốt hơn.
“Tôi sẽ tham dự, nhưng anh làm quốc vương thì đi nói dùm đi. Cái gánh nặng này kinh khủng quá rồi.”
“Ơ kìa, không thì ta nhường ngôi cho cậu luôn cũng được.”
“Thôi nhé, tôi đi đây. Cảm ơn vì thời gian qua.”
Vụ việc đều đã xử lý xong xuôi. Trong khoảng thời gian sắp tới, tôi có lẽ sẽ không cần đến đây nữa. Tuy có chút bất an về tương lai phía trước, nhưng có vẻ tôi có thể sống bình yên một thời gian rồi.
“Đâu có, ngày mai cậu cũng tới đây mà?”
“Tại sao chứ?”
“Dù đã giải mã xong quyển sách, nhưng việc cậu kể cho ta nghe mấy chuyện ở thế giới khác vẫn chưa xong mà?”
“Không phải cái đó chỉ là xã giao cho việc giải mã quyển sách ư?”
“Cậu nói gì vậy? Ta đã đưa nhiều thứ vào trong chính sách rồi đấy chứ? Nên dĩ nhiên là chuyện hợp tác vẫn còn tiếp tục đó.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Tại thế giới này, tôi cảm thấy rất nhiều thứ bất tiện. Để có thể tái hiện nền văn minh đã quen thuộc ở Trái Đất, tôi sẽ cần thêm tài sản và quyền lực.
Làm việc dưới quyền Marito chính là con đường ngắn nhất để đáp ứng mong muốn đó của tôi.
“Nhưng đừng có kể mấy cái chuyện gây bạo loạn đấy!?”
“Hahaha, anh phải biết quan hệ giữa hai ta chứ?”
“Đừng có kể đấy!?”
Sau đó, tôi đi qua chỗ Maya-san. Tuy được cô ấy giúp đỡ nhiều chuyện, nhưng vì Marito mà tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy. Tôi cần xin lỗi về chuyện này.
Khi đến giáo hội thì cô ấy đang trong lúc giảng bài cho Ulffe.
“A, Shishou!”
“Ồ, lúc nào cũng học tập nhiệt tình nhỉ.”
“Ulffe-chan rất chăm chỉ học hành đấy. So với con bé thì cậu đây lại toàn đi bày trò xấu với bệ hạ.”
“Tôi đến để tạ lỗi về chuyện lần này nên xin cô đừng ghim trong lòng nữa.”
“Illias đã đánh trống lảng với tôi đấy? Tôi không muốn cậu gây ảnh hưởng xấu với con gái của bạn thân tôi lắm đâu…”
“Đúng như cô nói…”
“Mà kệ đi. Tôi cũng hiểu tình hình rồi, với lập trường của cậu thì chỉ cần đến xin lỗi là đạt chuẩn rồi. Dù sao cậu cũng không phải chỉ toàn gây ảnh hưởng xấu đến con bé.”
“Tôi thấy cũng như mọi khi thôi mà, có chuyện đó ư?”
“Đúng vậy, tính cách con bé dạo này đã dần chín chắn hơn. Từ trước đến giờ, Illias chỉ toàn đuổi theo chiếc bóng của bố mình, cho nên tôi nghĩ đây là thay đổi tốt.”
“Ra là chuyện đó…”
“Nhưng-mà! Illias là con gái của bạn thân. Tôi cũng mong muốn con bé có thể trưởng thành một cách đúng đắn. Mong cậu có thể lý giải được điều đó.”
“Tôi sẽ ghi nhớ chuyện ấy trong lòng.”
“Tốt lắm. Giờ thì tôi đi pha trà một chút nhé.”
Maya-san vừa cười vừa đi vào bên trong. Tiếp theo thì…
“Anh ngồi kế nhé.”
“Vâng, xin mời!”
Tôi ngồi cạnh Ulffe. Em ấy đang im lặng học chữ. Về độ thông thạo văn tự ở thế giới này thì em ấy đã giỏi hơn tôi rồi. Ulffe đang dần trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, văn võ song toàn, hiểu biết lễ nghĩa rồi.
“Ulffe, em cứ ngồi học và nghe anh nói nhé.”
“Vâng.”
“Trước tiên thì anh muốn xin lỗi em.”
“…Shishou đã làm gì không tốt với Ulffe sao?”
“Đúng vậy, tối hôm ấy, anh đã lấy em làm con mồi.”
Vì để dẫn dắt việc chiến đấu của đám ám bộ mà tôi đã lợi dụng một Ulffe yếu ớt.
“Cứ chiến đấu hết mình, có thua cũng không sao. Chỉ việc em chiến đấu là đã có ý nghĩa rồi. Anh sẽ lợi dụng điều đó.”
Khi Ulffe nghe lời giải thích đó, em ấy đã đồng ý không chút do dự. Dẫu đã quyết tâm sẽ cho con bé một tương lai tốt đẹp sau quá khứ bi thảm đó, nhưng tôi lại lôi con bé vào vụ việc lần này.
“Có lẽ đã có những phương pháp khác. Nhưng anh cho rằng đó là phương án hiệu quả nhất có thể nghĩ ra nên đã lợi dụng em. Thế này thì anh chẳng khác gì đám người tộc Hắc Lang cả.”
“Shishou không phải, bởi vì Shishou đã tức giận.”
“Tức giận gì… À, là chuyện đó sao.”
Tuy chỉ tiếp xúc Gazen trong một thời gian ngắn, nhưng việc một người quen biết bị giết đã khiến tôi kích động nhiều thứ.
Chính vì vậy mà Illias đã lo lắng khi nhìn ra sự thay đổi đó và cố gắng tiến lên như thế. Tôi thậm chí đã không do dự mà lợi dụng cả Ulffe.
Tinh thần tôi thật quá yếu. Vì vậy mà mấy chuyện bản thân đã làm đều trở nên nhẫn tâm hơn. Đúng là một kẻ không ra gì.
“Shishou đã tức giận vì Ulffe. Đó là báu vật lớn nhất của Ulffe. Nếu Shishou tức giận vì ai đó, Ulffe muốn cùng giúp đỡ Shishou.”
“…Vậy sao.”
Tôi vô thức xoa đầu Ulffe. Con bé đã trưởng thành rồi.
Ít nhất, con bé không có yếu đuối đến mức để cảm xúc bị dao động như “tên nào đó”.
“Nhưng nếu Shishou xin lỗi, thì Ulffe sẽ tha thứ.”
Không ổn, cứ ở với Ulffe là cảm xúc mình lại dao động kịch liệt, sắp khóc mất rồi.
“Ừm, cảm ơn em nhé. Và em cũng làm rất tốt, có thể thắng được ám bộ là tuyệt lắm đấy!”
“Ehehe!”
“Đúng rồi, anh định sắp tới sẽ trồng thực vật nhỏ trong nhà, chẳng hạn như là rau củ này. Ulffe có muốn cùng trồng không?”
“Vâng, Ulffe sẽ thử!”
“Đáp hay lắm!”
“Nhưng mà, ưm… rau không thích thì…”
“Nếu trồng thứ mình ghét thì có thể sẽ bắt đầu yêu thích nó đấy. Mà, nếu trồng thứ mình thích thì có lẽ sẽ càng thích hơn.”
“Vậy, Ulffe sẽ cố gắng cả hai!”
“Giỏi lắm!”
Giờ thì tìm thứ giống quyển sách mà Gazen đã mua nào. Như thế thì có thể tôi sẽ biết được anh ta định trồng loại rau gì. Lần tới tôi sẽ đến mộ chia cho anh ta một ít. Cơ mà vậy thì khả năng cao là Gazen sẽ bảo “Đưa rượu đi!” ấy chứ.
“Ừ, đúng thế. Nếu chỉ ra mệnh lệnh thì còn tốt, đằng này ngươi còn chỉ định cả địa điểm và thời gian, chặn đứng luôn đường chạy của bọn chúng. Ngươi thích chuốc lấy thù hằn nhỉ.”
“Những kẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ đã giao thì chỉ là mấy tên vô dụng mà thôi.”
Giọng nói phát ra từ quả cầu thuỷ tinh không có dấu hiệu dao động. Ngược lại, cách nói của hắn còn có vẻ như đang thích thú với tình huống hiện tại.
Ở bên cạnh, Lacra đang định nói gì đó nhưng lập tức bị Sir Ragdo giữ lại.
Tôi và Marito liếc mắt trao đổi rồi gật đầu. Giờ thì bắt đầu cuộc trò chuyện nào.
“Thế thì không biết ngài đây có việc gì mà phải chờ đợi liên lạc vậy?”
“Để xem nào. Vì đã có dịp nên ta muốn trò chuyện một lát ấy mà. Nếu ngươi có thời gian cùng ngồi xuống tán gẫu thì thật tốt.”
“Được thôi, tôi không ngại đâu. Đối với tôi, có được một cơ hội trò chuyện cùng anh cũng là điều rất may mắn.”
“Vậy mà còn đòi giết ta cơ đấy.”
“Tôi đã nhờ bọn họ mang đầu của anh về ấy mà. Cho dù chết, tôi cũng có thể moi ra tin tức từ đó.”
Sở thích kinh dị thật đấy. Chẳng lẽ não hắn bị nhồi nhét một cái thần thoại kinh dị nào đó hay sao? “Nếu ngươi có chuyện cần hỏi thì cứ nói trước cũng được.”
“Ái chà, vậy có được không? Quý ngài đây hẳn cũng có nhiều chuyện muốn hỏi tôi đây nhỉ?”
“Thứ ta cần ưu tiên hỏi chắc chỉ cỡ tên tuổi thôi. Ngươi cứ xưng tên mình ra để tiện nói chuyện đi, tên giả cũng không sao.”
“Ừm… thế thì tôi xin phép được xưng là Larheit vậy.”
Tôi hướng tầm mắt về phía Lacra, cô ấy lắc đầu. Có vẻ không phải người cô ấy quen biết.
“Vậy sao, thế thì từ giờ về sau xin được giúp đỡ, Larheit.”
“Ừm, tôi cũng vậy. Nhưng mà anh thật sự không định hỏi gì ư?”
“Hỏi gì mới được? Chuyện ngươi nịnh nọt Đại Giám Mục Ukka và phái ám bộ Methys sau lưng Lacra hả?”
“Làm sao lại là chuyện đó cơ chứ. Ngay thời điểm anh sắp đặt cuộc trò chuyện này thì hẳn là đã nhìn thấu vụ việc rồi. Tôi đang nói về mấy thứ như___ thân phận chẳng hạn?”
“Có gì ngoài chó săn của Ma Vương chứ?”
“…..”
Lời của kẻ bên kia quả cầu chợt ngừng lại. Sự trầm mặc khiến chung quanh trở nên nặng nề.
“…Liệu tôi có thể hỏi về quá trình khiến anh có suy nghĩ đó không?”
“Đơn giản như ngươi nghĩ thôi, ta đã giải mã quyển sách này rồi.”
Khuôn mặt kinh ngạc của Lacra cứ liên tục lặp lại. Nhắc mới nhớ, tôi vẫn luôn lừa cô ấy từ đầu. Nếu không phải do tình huống hiện tại thì tôi đã lấy mặt cô ấy ra mua vui rồi, giờ thì cứ nhịn đã.
“Ái chà chà… nội dung của quyển sách như thế nào vậy?”
“Đừng có giả ngu. Bởi vì ngươi biết nội dung nên mới phái người đi giết cái tên tuyên bố rằng có thể giải mã được chứ gì?”
“Không đâu, có thể là anh nói ngoa lên không chừng.”
“Không lẽ lộ ra quan hệ đó sẽ khiến ngươi gặp rắc rối sao? Hay là ngươi còn muốn được Ma Vương biến thành Ma tộc?”
“Anh nói__”
“Giọng điệu ngươi thay đổi rồi đấy. Thể hiện rằng bản thân vẫn thoải mái đi nào, quý ngài đứmg sau màn.”
Chắc chắn Larheit đang rất bực mình. Tôi vẫn có thể cảm nhận được điều đó cho dù cách một quả cầu thuỷ tinh.
“Mục đích của ta cũng không phải chọc giận gì cả nên sẽ nói luôn. Nội dung quyển sách là một bản ghi chú, trong đó nói về chuyện Ma Vương thứ tư xuất hiện trên thế giới này, [Thương Ma Vương]. Nói chính xác hơn, đây chính là bản quan sát ghi chép sau khi tạo ra [Thương Ma Vương].”
Đúng vậy, nội dung quyển sách giống như những gì tôi đọc được từ tiêu đề: Bản ghi chép điều tra mẫu số 4 [Thương Ma Vương].
“Ta sẽ giải thích đại khái. Có một kẻ đã dùng ma pháp Tái Sinh để hồi sinh và biến một người từng là nhân loại thành Ma Vương, và đây chính là bản ghi chép khi kẻ ấy tiếp xúc Ma Vương đó. Thậm chí còn viết rất cẩn thận là người thứ tư. Tức là đã có ít nhất bốn Ma Vương được tạo ra do sự nhúng tay của cùng một nhân vật.”
Thứ được viết đầu tiên là về cuộc đời trước khi trở thành Ma Vương. Được sinh ra như thế nào, sống ra sao, chết vì cái gì.
Tiếp sau là dữ liệu phân tích về năng lực và thiên phú của người đó.
Ngay từ đầu, kẻ tạo ra Ma Vương kia đã điều tra năng lực và thiên phú của đương sự với mục đích biến người đó thành Ma Vương. Thậm chí còn có dính líu đến cả cái chết của Ma Vương ấy.
“Chi tiết hơn thì kẻ đó cũng hỗ trợ những người đã được tái sinh thành Ma Vương. Thuật Tử Linh được viết trong đây có cấu trúc được giản lược rất nhiều từ ma pháp Tái Sinh, trở thành phiên bản đơn giản được dành riêng cho việc rút lấy linh hồn. Có vẻ như [Thương Ma Vương] cũng từng được gọi là ‘Vị vua bất tử’ thống trị Undead.”
Kẻ đó đã ban tri thức của mình cho các Ma Vương và để họ xung đột với thế giới. Và lịch sử tồi tệ nhất đã được sinh ra như thế.
“Trong phần năng lực ban tặng có cả mục [Năng lực chung]. Nghĩa là kẻ đó cũng ban những năng lực ấy cho Ma Vương khác. Một là phương pháp tạo dựng Ma Giới làm lãnh địa. Nhờ vào sức mạnh đó mà vùng đất có thể sinh ra Ma vật đã được tạo ra.”
Ma Vương sẽ lan truyền ma lực bản thân ra ngoài không khí và thẩm thấu vào mặt đất. Họ thành lập trận địa của mình, gọi đó là Ma Giới và có thể phát huy đầy đủ sức mạnh khi ở đó.
Những thực vật phát sinh tại vùng đất đó cũng trở nên biến dị, hoá thành Ma vật gây hại đến con người.
“Và thứ hai là phương pháp biến đổi con người thành Ma tộc.”
Đúng vậy, Ma tộc chỉ những kẻ vốn là con người nhưng bị biến đổi bởi ma lực của Ma Vương.
Việc kẻ đó truyền năng lực này cho các Ma Vương là vì gốc gác của bọn họ cũng là con người. Có lẽ đó là lý do chính khiến hắn ban loại phép thuật để họ có thể cuốn cả những người có quan hệ thân thiết với bản thân.
Con người không thể sống lâu dài tại Ma Giới. Nếu muốn giữ lại đồng bọn hồi còn sống thì cần phải biến họ thành Ma tộc.
“Không may là quyển sách này chỉ có ghi chép mà thôi. Thuật Tử Linh thì có giải thích bổ sung, nhưng mấy thứ khác thì không được viết đâu. Mà, dù sao ngươi cũng biết cả rồi.”
“…Có vẻ như chuyện anh đọc được quyển sách là thật nhỉ. Vậy anh đúng là người Chikyuu rồi.”
“Đúng thế. Và có vẻ ngươi thì không phải rồi, thật đáng tiếc.”
“Anh thật biết phán đoán đấy.”
“Phát âm của ngươi quá tệ. Nghe là biết ngươi chỉ từng biết nó qua truyền miệng mà thôi.”
“Ra là thế, chuyện đó thì không còn cách nào rồi.”
“Giờ thì ta cũng sẽ nói luôn lý do gọi ngươi là chó săn của Ma Vương. Quyển sách này có rất nhiều ghi chép về đời sống của Ma Vương. Bên trong cũng có cả những nội dung bất lợi đối với Ma Vương. Có lẽ nên nói đây là khuyết điểm hơn là nhược điểm.”
Chẳng hạn như do tính chất đặc biệt của ma lực bản thân mà Ma Vương rất khó bị ảnh hưởng từ ma pháp kẻ khác. Vậy thì sẽ xuất hiện những chuyện như không dễ tiếp nhận ma pháp Hồi Phục.
Có nghĩa là nếu bị trọng thương thì kẻ có thể chữa trị vết thương chỉ có bản thân họ mà thôi.
“Nếu chỉ biết nội dung bên trong quyển sách thì ngươi còn hơi xám, nhưng khi ngươi muốn cướp nó đi thì xem như đen thui rồi.”
“Phải vậy chăng? Tôi nghĩ khả năng cướp đoạt để mang về Yugura giáo vẫn là có đấy chứ.”
“Ngươi còn chẳng thông báo cho Giáo Hoàng mà nói hay nhỉ?”
“Tại sao anh lại có thể thẳng thừng nói Giáo Hoàng không biết vậy?”
“Nếu ông ấy mà biết chuyện ‘Hồi sinh Ma Vương đã chết’ thì Yugura giáo sẽ không như hiện tại đâu.”
“…Quả nhiên là trong sách viết cả chuyện ấy.”
Chính xác. Ma Vương là con người được dùng ma pháp Tái Sinh, là tồn tại mang sức mạnh có thể hồi sinh.
Tuy Yugura giáo luôn sẵn sàng tinh thần rằng Ma Vương sẽ xuất hiện một lần nữa, nhưng họ không tìm thấy bất cứ thứ gì chắc chắn chứng minh những kẻ đó sẽ sống lại.
Cứ cho là Yugura giáo đang vờ như không biết, vậy thì họ phải hiểu rằng sự thật này sẽ có khả năng truyền đi khắp thế giới.
Nếu Giáo Hoàng biết chuyện này thì ông ấy sẽ không giao chuyện quyển sách cho một kẻ gây ra sai lầm trong việc chọn người như Đại Giám Mục Ukka.
“Ai sẽ không muốn sự thật này được biết đến? Không còn ai ngoài Ma Vương cả. Và có một con người muốn cướp quyển sách vì mấy kẻ đó, thế thì có gì sai khi gọi hắn là chó săn của Ma Vương?”
“Nhưng mà tôi vẫn chưa hài lòng lắm. Tuy hành động của tôi trông có lợi cho Ma Vương, nhưng điều đó đâu chứng minh tôi có quan hệ với họ đâu?”
“Các ngươi đã đoạt đi một cánh tay của Docora phải không?”
“Giờ thì tên của hắn ta lại xuất hiện ở đây sao?”
“Khởi nguồn mọi chuyện đều đến từ kẻ từng là ám bộ Methys, Docora. Tại sao hắn lại muốn trộm quyển sách tới mức phải phản quốc? Điều đó đã khiến ta suy nghĩ đến sự tồn tại của các ngươi.”
“___Tôi xin được lắng nghe.”
“Docora biết rằng kẻ đã tạo ra các Cấm Kị, khởi đầu bằng ma pháp Tái Sinh, là một người Trái Đất. Nhưng Docora không đọc được quyển sách, nếu đọc được thì thuật Tử Linh mà hắn ta sử dụng sẽ còn thăng hoa đến cấp độ cao hơn.”
Một người thông minh nhìn vào hình minh hoạ trong sách thì có thể học thuật Tử Linh giống như Docora. Thế nhưng, trong phần chú thích lại còn viết những thông tin ở cấp độ cao hơn nữa.
Đó là phương pháp có thể sai sử những tồn tại cao cấp hơn Undead.
“Vậy thì làm sao mà Docora lại biết chuyện đấy? Đó là vì hắn đã nghe được từ ngươi.”
Trong lúc truy tìm đối tượng tiềm nhập, Docora đã tiếp xúc với bọn Larheit và đạt được thông tin đó.
Và rồi hắn ta hiểu được độ trọng yếu của nó và chạy trốn. Vào lúc ấy, hắn đã cướp đi quyển sách để làm lợi khí cho việc thương lượng.
“Khả năng lớn là khi ngươi nói về quyển sách thì bị hắn ta nghe thấy. Cho nên Docora mới trộm quyển sách và chạy khỏi đất nước. Nếu đã biết ngươi là kẻ lôi kéo Đại Giám Mục Ukka và có thể điều động ám bộ thì hắn sẽ không thể ở lại Methys nữa. Sau đó, Methys ra lệnh truy lùng Docora, bản thân hắn ta thì muốn dùng quyển sách làm tài liệu giao dịch nhưng lại không thể đọc được chữ. Cho nên hắn đã học thuật Tử Linh sơ đẳng và sống như sơn tặc.”
Đất nước mà bản thân hết mực tin tưởng đã bị xâm thực bởi chiếc bóng của Ma Vương. Cả quyển sách hắn cướp được và cho rằng có thể lợi dụng thì lại không phải là món đồ mà bản thân có thể xử lý.
Đối với Docora, tồn tại mà hắn có thể tin tưởng đã sớm bị đối phương khống chế. Cho nên hắn đã hạ mình làm sơn tặc sống quãng đời còn lại, sau đó thì người Trái Đất xuất hiện, cuối cùng là giao lại quyển sách khi chết đi.
Docora đã kỳ vọng người đó có thể phơi bày âm mưu của gã đàn ông ở phía bên kia quả cầu thuỷ tinh này.
“Có vẻ như Docora đúng thật là một ám bộ ưu tú. Nhận ra mối quan hệ và sự tồn tại của kẻ đã lẻn vào Yugura giáo như ngươi, sau đó thành công trộm đi quyển sách. Chuyện về sau khi hắn trở thành đám côn đồ vô lại thì… ta có chút cảm thông cho hắn.”
“Cũng phải, hắn ta đã từng rất ưu tú. Bởi vì tôi cũng không nghĩ hắn sẽ nhận ra thân phận thật sự của chính mình."
"Nhưng mà việc này cũng là cơ hội tốt đối với các ngươi. Nhờ hắn đem quyển sách bị Yugura giáo phong ấn ra ngoài nên mục đích của ngươi đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
Nếu chỉ không muốn bị biết bí mật trong quyển sách thì cứ thu hồi rồi phong ấn lại là được. Việc Larheit không làm vậy chứng tỏ bản thân hắn cũng đang nhắm vào quyển sách.
Dù đã trà trộn vào Yugura giáo, nhưng việc ra tay với quyển sách vẫn rất khó khăn. Nhưng Docora đã làm hộ hắn điều đó. Đây chính là rủi ro đi cùng cơ hội.
“Có vẻ như đa số người Chikyuu đều thông minh sáng suốt thật nhỉ.”
“Không cần nói lời khách sáo đâu. Kiểu gì trong lòng người lại chẳng giễu cợt chuyện ta cứ nói hết từ nãy đến giờ.”
“Ồ, anh biết được ư? Thông tin chính là vũ khí. Việc anh cứ ngạo mạn nói ra những gì mình biết chỉ khiến tôi nghĩ rằng anh thật ngu ngốc.”
“Ta không phải muốn sống một cách khôn khéo. Ta chỉ muốn sống bình an mà thôi.”
“Chuyện đó có gì khác nhau ư?”
“Nếu sống khôn khéo thì ta có thể trở thành một kẻ như ngươi đấy, Larheit. Lợi dụng người khác, chỉ có bản thân đi đến đỉnh cao và nhìn xuống mọi người. Nhưng mà nhé, ta cảm thấy mấy kẻ muốn sống như thế mới là ngạo mạn. Ta đây xin kiếu cái cuộc đời buồn nôn đó.”
“Anh thật nghiêm khắc với bản thân nhỉ. Lương tâm bị cắn rứt chỗ nào ư?”
“Dĩ nhiên là có rồi. [Ta] rất yếu đuối, không chỉ cơ thể mà cả con tim nữa. Cho nên ta sẽ không đi đến đỉnh cao gì đó. Chỉ cần tâm và thân có thể sống yên bình là đủ rồi. Nhưng mà những kẻ như ngươi lại cản trở chuyện đó.”
Từ sâu trong quả cầu thuỷ tinh vang lên tiếng động lớn và giọng nói giận dữ. Đó không phải âm thanh mà Larheit gây ra.
“___Không lẽ là…”
“Đúng thế đấy. Ta đã dự tính được chuyện ngươi dùng phương pháp gì đó để can thiệp vào liên lạc giữa Đại Giám Mục Ukka và Giáo Hoàng Eupalo. Tuy nhiên, ta đã dùng cách khác, đó là nhờ Đại Giám Mục Maya trực tiếp mật báo với Giáo Hoàng, tiện thể nói rằng ‘Trong tình hình khẩn cấp này, cái tên chậm chạp không liên lạc với Turize chính là kẻ chủ mưu’ thôi ấy mà!”
Âm thanh chiến đấu dữ dội truyền ra từ quả cầu. Chỉ một thời gian ngắn sau, tín hiệu từ quả cầu bị ngắt.
-------------------------------------------------------------------
Kẻ vừa lao vào phòng là Đại Giám Mục Ukka. Xung quanh là các Giám Mục chờ hiệu lệnh.
“Con chuột nhắt này! Dám cả gan lừa cả ta sao!”
“Ồ, Ukka-sama, nhìn tình hình thì có vẻ thôi miên đã bị giải trừ rồi nhỉ.”
Tôi thử dùng nụ cười đưa ra ám thị, không có hiệu quả. Vậy là ông ta đã dùng ma pháp gia tăng sức kháng cự với các năng lực loại can thiệp thần kinh sao. Dù có là tên ngốc thì quả nhiên vẫn có thể nghĩ ra mấy đối sách như thế này.
Có hai tuyến đường để chạy trốn. Cửa sổ hoặc lối đi mà đám Ukka đang ngăn chặn. Song, cửa sổ đã bị giăng kết giới sẵn. Tuy có thể phá huỷ nó, nhưng cũng sẽ vô nghĩa khi lộ ra sơ hở lúc ấy.
Đột phá chính diện liệu có thể không? Tuy là Đại Giám Mục, nhưng đó là kẻ có thực lực bị xem là yếu nhất trong các Đại Giám Mục. Nếu thực chiến thì mình sẽ có khả năng thắng lợi cao hơn.
“Ngươi đã không còn đường lui rồi. Ngoan ngoãn chịu trói đi!”
“Không phải vẫn còn con đường trước mặt hay sao?”
Tôi sử dụng ma pháp, đây là ma pháp tạo ra kết tinh ma lực để xuyên thủng đối phương. Sau khi thiết lập địa đểm phát sinh thì có thể khiến kết tinh đâm lên tại đó. Có thể thực hiện chỉ với một động tác, uy lực thì miễn bàn.
“Ngươi nghĩ có thể đánh trúng ta bằng nó sao!”
Trong khu vực nhỏ hẹp, Ukka né đi kết tinh được phát động đột ngột như đã dự đoán từ trước. Các Giám Mục khác cũng né tránh như vậy. Chuyển động tốt đấy, nhưng thế thì lọt vào bẫy rồi.
Tôi lập tức giải trừ kết tinh rồi phóng đến con đường vừa được nhường ra.
“Cảm ơn đã tránh đường, giờ thì tôi xin phép tạm biệt.”
“Đừng tưởng bở!”
Một luồng xung kích đột ngột ập đến toàn thân. Hướng ánh mắt lên trên, ra là vậy, ma pháp trận đã được vẽ trên trần nhà.
“Ma pháp Trọng Lực___ Không ngờ rằng nó lại được triển khai ngay trên đầu mình.”
Trọng lực gấp hàng trăm lần đặt lên cơ thể. Tôi lập tức sử dụng ma pháp Phòng Ngự, dù giảm được sát thương lên cơ thể, nhưng nó không thể giải trừ trọng lực đang đè nén. Thân thể tôi dần chìm xuống tạo nên từng vết nứt trên mặt sàn.
“So với cái danh Đại Giám Mục yếu nhất thì ngài làm tốt hơn tôi tưởng đấy.”
“Đúng là ta rất yếu. So với các Đại Giám Mục khác, thực lực hay chiến công của ta đều chỉ là vặt vãnh.”
Ánh mắt của Ukka khác hẳn bình thường. Đây chính là… ánh mắt khi ông ta nghiêm túc.
“___Nhưng dù thế, ta vẫn là Đại Giám Mục.”
Ukka ném ra gì đó. Đấy là… Phong Ma Thạch. Không tốt, nếu thứ đó chạm vào mình thì ma pháp Phòng Ngự sẽ bị giải trừ. Như thế thì mình sẽ phải trực tiếp chịu đựng ma pháp Trọng Lực bằng cơ thể.
Ma pháp Trọng Lực là thứ lấy ma pháp trận làm gốc rồi tạo ra ma lực có trọng lực lớn. Chỉ cần Phong Ma Thạch không đến gần ma pháp trận thì nó sẽ không bị mất tác dụng.
“Kết thúc rồi.”
“Cũng không hẳn đâu.”
Kết tinh đâm ra từ trong trần nhà. Chỉ cần ánh mắt hoặc ngón tay hướng về một điểm là có thể phát động ma pháp này. Kết tinh vừa xuất hiện đã phá huỷ trần nhà, khiến ma pháp trận mất đi cấu trúc của mình.
Tôi đứng lên và nắm lấy Phong Ma Thạch bị ném đến. Vì bị ảnh hưởng bởi “lĩnh vực phá hoại cấu trúc” nên kết tinh từ trần nhà liền tan biến.
“Úi chà, đúng là đường tơ kẽ tóc nhỉ.”
“Không hề, ta đã nói là kết thúc rồi.”
Tầm nhìn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, sức lực cơ thể bị cướp đi. Một mùi hương ngọt ngào xộc lên sống mũi, là hương thôi miên sao?
Vốn dĩ, kết giới là thứ lấy một điểm chuẩn làm trung tâm rồi phát động từ đó. Thế nhưng, Ukka đã lấy bản thân làm điểm chuẩn và khởi động kết giới lập thể bao hàm cả không gian xung quanh tôi.
Hương thôi miên tiếp tục cướp đi sức lực trong cơ thể. Tôi cần phải phá huỷ kết giới và chạy đi, nhưng vì bên cạnh đang có Phong Ma Thạch nên ma pháp cũng không thể___
“Vậy là… đường cùng… rồi nhỉ.”
Tôi lấy một con dao nhỏ từ trong túi.
“Ngươi đừng tưởng có thể phá huỷ kết giới bằng thứ đó.”
“Tôi vẫn có thể đấy, chỉ là không phải kết giới mà thôi.”
Đặt dao lên cổ và hít sâu một hơi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần.
“Giờ thì… tạm biệt nhé.”
Sau khi chấp nhận thất bại và nở nụ cười với người thắng, cánh tay tôi dùng hết sức cắt ngang qua.
-------------------------------------------------------------------
Sau đó, theo liên lạc từ Methys thì vì nhận ra mình không thể chạy trốn nên Larheit đã tự sát.
Do họ trù tính khả năng có kẻ thứ ba thu hồi nên thi thể hắn sẽ bị phong ấn nghiêm ngặt.
Tuy khá bất ngờ khi người dồn ép hắn vào đường cùng là Đại Giám Mục Ukka, nhưng hình như đối với Lacra thì không như vậy.
Sau khi hỏi thì có vẻ ông ấy là sư phụ dạy thực chiến cho Lacra. Chắc đây là cái kiểu thầy nào trò nấy rồi.
Dù tài năng thuộc hàng thấp nhất trong các Đại Giám Mục, nhưng ông ấy lại có nỗ lực và kỹ thuật để bù lại… Tự dưng có cảm giác thân thiết ghê.
Nói chung thì mấy kế hoạch của bên đó đều đúng như tôi phỏng đoán. Tiện thể, ông ta cũng chuyển sang bên bị truy hỏi trách nhiệm.
Đại Giám Mục Ukka bị Larheit sử dụng ma pháp Thôi Miên và lợi dụng theo ý mình.
Chuyện Larheit nhúng tay vào ám bộ Methys cũng là do sự cho phép của ông ta.
Tuy là bị thôi miên, nhưng Đại Giám Mục Ukka vẫn gây ra hậu quả rất lớn. Song, bên nhận thiệt hại là Turize thì không đặc biệt truy cứu tới cùng, việc dồn ép Larheit cũng đã trả lại sự trong sạch cho ông ấy.
Trong khoảng thời gian tới thì ông ta sẽ bị các Đại Giám Mục khác giám thị, nhưng sẽ không bị khiển trách thêm nữa.
Nếu một chuyên gia về phương diện kiếm tiền như ông ấy bị giáng cấp khỏi chức Đại Giám Mục thì tài chính của Yugura giáo sẽ nhận phải ảnh hưởng cực kỳ to lớn. Do đó, hẳn là họ sẽ không trừng phạt ông ấy quá nặng.
Marito giải thích 90% bí mật quyển sách cho Maya-san và để cô ấy báo cáo với Giáo Hoàng Eupalo. Kết quả là Giáo Hoàng đã xuất phát từ Methys, hiện tại đang hướng về Turize.
Mục đích là để tạ lỗi trực tiếp về vụ việc lần này, cùng với đó là đưa quyển sách trở về với vai trò là người có trách nhiệm cao nhất.
Lacra thì được lệnh chờ đợi trong khoảng thời gian ấy. Hẳn là cô ấy sẽ cùng trở về với Giáo Hoàng Eupalo.
“Vậy là mọi chuyện tạm lắng xuống rồi.”
“Không không. Nếu giả thuyết của cậu đúng thì không phải vẫn còn một tên Ma Vương đã gửi Larheit vào Methys sao?”
Lời nói của Marito khiến tôi nhăn mặt. Cũng phải ha, rốt cuộc thì vẫn chưa giải quyết được vấn đề gốc rễ. Liệu hắn đang chuẩn bị để Ma Vương hồi sinh, hay là Ma Vương đã hồi sinh và hiện đang hoạt động trong bóng tối? Mối đe doạ đến thế giới này vẫn còn đang tồn đọng.
“Chuyện đó thì Marito và Giáo Hoàng Eupalo cứ bàn bạc với nhau đi. Do cái ở trang cuối đó mà vấn đề đã trở nên vô cùng nhạy cảm rồi.”
“Ta thì đang muốn giao cậu vai trò truyền đạt lại chuyện ấy với Giáo Hoàng Eupalo đấy.”
Đúng thế, vấn đề lớn nhất của quyển sách vẫn còn tồn tại. Chỉ có chuyện này là tôi vẫn chưa nói với Maya-san hay Lacra, kể cả Illias cũng thế.
Marito đã nói rằng sau khi kể chuyện đó cho Giáo Hoàng Eupalo thì mới quyết định xem có nói với những người khác không.
Tôi cũng có cùng ý kiến. Bí mật này sẽ là thứ lật tung cả thế giới này. Thậm chí tôi nghĩ cho nó vào quên lãng còn tốt hơn.
“Tôi sẽ tham dự, nhưng anh làm quốc vương thì đi nói dùm đi. Cái gánh nặng này kinh khủng quá rồi.”
“Ơ kìa, không thì ta nhường ngôi cho cậu luôn cũng được.”
“Thôi nhé, tôi đi đây. Cảm ơn vì thời gian qua.”
Vụ việc đều đã xử lý xong xuôi. Trong khoảng thời gian sắp tới, tôi có lẽ sẽ không cần đến đây nữa. Tuy có chút bất an về tương lai phía trước, nhưng có vẻ tôi có thể sống bình yên một thời gian rồi.
“Đâu có, ngày mai cậu cũng tới đây mà?”
“Tại sao chứ?”
“Dù đã giải mã xong quyển sách, nhưng việc cậu kể cho ta nghe mấy chuyện ở thế giới khác vẫn chưa xong mà?”
“Không phải cái đó chỉ là xã giao cho việc giải mã quyển sách ư?”
“Cậu nói gì vậy? Ta đã đưa nhiều thứ vào trong chính sách rồi đấy chứ? Nên dĩ nhiên là chuyện hợp tác vẫn còn tiếp tục đó.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Tại thế giới này, tôi cảm thấy rất nhiều thứ bất tiện. Để có thể tái hiện nền văn minh đã quen thuộc ở Trái Đất, tôi sẽ cần thêm tài sản và quyền lực.
Làm việc dưới quyền Marito chính là con đường ngắn nhất để đáp ứng mong muốn đó của tôi.
“Nhưng đừng có kể mấy cái chuyện gây bạo loạn đấy!?”
“Hahaha, anh phải biết quan hệ giữa hai ta chứ?”
“Đừng có kể đấy!?”
Sau đó, tôi đi qua chỗ Maya-san. Tuy được cô ấy giúp đỡ nhiều chuyện, nhưng vì Marito mà tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy. Tôi cần xin lỗi về chuyện này.
Khi đến giáo hội thì cô ấy đang trong lúc giảng bài cho Ulffe.
“A, Shishou!”
“Ồ, lúc nào cũng học tập nhiệt tình nhỉ.”
“Ulffe-chan rất chăm chỉ học hành đấy. So với con bé thì cậu đây lại toàn đi bày trò xấu với bệ hạ.”
“Tôi đến để tạ lỗi về chuyện lần này nên xin cô đừng ghim trong lòng nữa.”
“Illias đã đánh trống lảng với tôi đấy? Tôi không muốn cậu gây ảnh hưởng xấu với con gái của bạn thân tôi lắm đâu…”
“Đúng như cô nói…”
“Mà kệ đi. Tôi cũng hiểu tình hình rồi, với lập trường của cậu thì chỉ cần đến xin lỗi là đạt chuẩn rồi. Dù sao cậu cũng không phải chỉ toàn gây ảnh hưởng xấu đến con bé.”
“Tôi thấy cũng như mọi khi thôi mà, có chuyện đó ư?”
“Đúng vậy, tính cách con bé dạo này đã dần chín chắn hơn. Từ trước đến giờ, Illias chỉ toàn đuổi theo chiếc bóng của bố mình, cho nên tôi nghĩ đây là thay đổi tốt.”
“Ra là chuyện đó…”
“Nhưng-mà! Illias là con gái của bạn thân. Tôi cũng mong muốn con bé có thể trưởng thành một cách đúng đắn. Mong cậu có thể lý giải được điều đó.”
“Tôi sẽ ghi nhớ chuyện ấy trong lòng.”
“Tốt lắm. Giờ thì tôi đi pha trà một chút nhé.”
Maya-san vừa cười vừa đi vào bên trong. Tiếp theo thì…
“Anh ngồi kế nhé.”
“Vâng, xin mời!”
Tôi ngồi cạnh Ulffe. Em ấy đang im lặng học chữ. Về độ thông thạo văn tự ở thế giới này thì em ấy đã giỏi hơn tôi rồi. Ulffe đang dần trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, văn võ song toàn, hiểu biết lễ nghĩa rồi.
“Ulffe, em cứ ngồi học và nghe anh nói nhé.”
“Vâng.”
“Trước tiên thì anh muốn xin lỗi em.”
“…Shishou đã làm gì không tốt với Ulffe sao?”
“Đúng vậy, tối hôm ấy, anh đã lấy em làm con mồi.”
Vì để dẫn dắt việc chiến đấu của đám ám bộ mà tôi đã lợi dụng một Ulffe yếu ớt.
“Cứ chiến đấu hết mình, có thua cũng không sao. Chỉ việc em chiến đấu là đã có ý nghĩa rồi. Anh sẽ lợi dụng điều đó.”
Khi Ulffe nghe lời giải thích đó, em ấy đã đồng ý không chút do dự. Dẫu đã quyết tâm sẽ cho con bé một tương lai tốt đẹp sau quá khứ bi thảm đó, nhưng tôi lại lôi con bé vào vụ việc lần này.
“Có lẽ đã có những phương pháp khác. Nhưng anh cho rằng đó là phương án hiệu quả nhất có thể nghĩ ra nên đã lợi dụng em. Thế này thì anh chẳng khác gì đám người tộc Hắc Lang cả.”
“Shishou không phải, bởi vì Shishou đã tức giận.”
“Tức giận gì… À, là chuyện đó sao.”
Tuy chỉ tiếp xúc Gazen trong một thời gian ngắn, nhưng việc một người quen biết bị giết đã khiến tôi kích động nhiều thứ.
Chính vì vậy mà Illias đã lo lắng khi nhìn ra sự thay đổi đó và cố gắng tiến lên như thế. Tôi thậm chí đã không do dự mà lợi dụng cả Ulffe.
Tinh thần tôi thật quá yếu. Vì vậy mà mấy chuyện bản thân đã làm đều trở nên nhẫn tâm hơn. Đúng là một kẻ không ra gì.
“Shishou đã tức giận vì Ulffe. Đó là báu vật lớn nhất của Ulffe. Nếu Shishou tức giận vì ai đó, Ulffe muốn cùng giúp đỡ Shishou.”
“…Vậy sao.”
Tôi vô thức xoa đầu Ulffe. Con bé đã trưởng thành rồi.
Ít nhất, con bé không có yếu đuối đến mức để cảm xúc bị dao động như “tên nào đó”.
“Nhưng nếu Shishou xin lỗi, thì Ulffe sẽ tha thứ.”
Không ổn, cứ ở với Ulffe là cảm xúc mình lại dao động kịch liệt, sắp khóc mất rồi.
“Ừm, cảm ơn em nhé. Và em cũng làm rất tốt, có thể thắng được ám bộ là tuyệt lắm đấy!”
“Ehehe!”
“Đúng rồi, anh định sắp tới sẽ trồng thực vật nhỏ trong nhà, chẳng hạn như là rau củ này. Ulffe có muốn cùng trồng không?”
“Vâng, Ulffe sẽ thử!”
“Đáp hay lắm!”
“Nhưng mà, ưm… rau không thích thì…”
“Nếu trồng thứ mình ghét thì có thể sẽ bắt đầu yêu thích nó đấy. Mà, nếu trồng thứ mình thích thì có lẽ sẽ càng thích hơn.”
“Vậy, Ulffe sẽ cố gắng cả hai!”
“Giỏi lắm!”
Giờ thì tìm thứ giống quyển sách mà Gazen đã mua nào. Như thế thì có thể tôi sẽ biết được anh ta định trồng loại rau gì. Lần tới tôi sẽ đến mộ chia cho anh ta một ít. Cơ mà vậy thì khả năng cao là Gazen sẽ bảo “Đưa rượu đi!” ấy chứ.
Danh sách chương