Bởi vì bình thường luôn là nền văn minh cấp cao thôn tính nền văn minh cấp thấp, mà thời không nơi đây rõ ràng kém hơn điểm giao Hư Chân kia nhiều.
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, người này chắc chắn biết một số tin tức gì đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân cười nói: “Ông vui là được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới.
Linh hồn thần bí đột nhiên hỏi: “Diệp công tử, ngươi nhận được truyền thừa của Nguỵ Thần kia rồi?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ”.
Linh hồn thần bí nói: “Nguỵ Thần kia có một món vật phẩm, là một tấm bùa... ở trên người ngươi sao?”
Diệp Quân nghi hoặc nói: “Tấm bùa thần bí? Không thấy đâu cả!”
Sau khi linh hồn thần bí im lặng một lát, nói: “Đó là một món Đạo khí, đó là bảo bối được Ngụy Thần giấu kỹ, vật này có uy lực rất lớn, nhưng có một cái điều cực kì tai hại... Nhưng, nếu Diệp công tử đã không nhìn thấy vậy thì không cần phải để ý đến nữa”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn nhìn về phía Diệp Quân một cái, người này rất không thành thật!
Cường giả thần bí lại nói: “Diệp công tử rất không đơn giản, vị Nguỵ Thần này không chỉ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ mà trí mưu cũng cực kì đỉnh cao, trận đại chiến năm đó, gã dựa vào mưu trí của mình để trở thành người sống sót cuối cùng, cũng là một trong số ít ”Thần” còn sống sót, mà Diệp công tử lại có thể có được truyền thừa của gã... Thật sự là không đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Nhờ Nguỵ Thần tiền bối coi trọng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Tên ngốc, ngươi đừng giả bộ nữa, tên Nguỵ Thần kia đã chết ở trong tay ngươi đúng không? Không đúng, ngươi không có đủ thực lực để giết chết gã... Nếu như ta không đoán nhầm thì gã đã chết dưới…”
Nói đến đây, ông ta lại đột nhiên ngừng lại, không có nói tiếp.
Diệp Quân cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ta biết, ông vẫn luôn cảm thấy là ta đang gọi người, nhưng ta có thể nói cho ông biết, ta quả thật không có gọi người đến, về phần tin hay không thì tùy ông, Nhưng nếu như ông không tin thì chúng ta sẽ bỏ vụ tranh đấu này đi!”
Hai mắt của Chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Bỏ tranh đấu!
Ông ta biết, nếu như ông tabỏ tranh đấu thì chắc chắn tên nhóc này sẽ không còn ràng buộc nào cả.
Ông ta không hề hoài nghi việc tên này sẽ gọi người nhà đến chém chết mình ngay tức khắc!
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo cân nhắc xong xuôi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Ta tin ngươi, Diệp Quân ngươi sao có thể chủ động gọi người chứ? Nếu như ta không đoán sai thì Nguỵ Thần kia chắc là đã bị ngươi gài bẫy, lại không có đầu óc mà lại chủ động đi trêu chọc người nhà của ngươi, đúng không?”
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, người này chắc chắn biết một số tin tức gì đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân cười nói: “Ông vui là được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới.
Linh hồn thần bí đột nhiên hỏi: “Diệp công tử, ngươi nhận được truyền thừa của Nguỵ Thần kia rồi?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ”.
Linh hồn thần bí nói: “Nguỵ Thần kia có một món vật phẩm, là một tấm bùa... ở trên người ngươi sao?”
Diệp Quân nghi hoặc nói: “Tấm bùa thần bí? Không thấy đâu cả!”
Sau khi linh hồn thần bí im lặng một lát, nói: “Đó là một món Đạo khí, đó là bảo bối được Ngụy Thần giấu kỹ, vật này có uy lực rất lớn, nhưng có một cái điều cực kì tai hại... Nhưng, nếu Diệp công tử đã không nhìn thấy vậy thì không cần phải để ý đến nữa”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn nhìn về phía Diệp Quân một cái, người này rất không thành thật!
Cường giả thần bí lại nói: “Diệp công tử rất không đơn giản, vị Nguỵ Thần này không chỉ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ mà trí mưu cũng cực kì đỉnh cao, trận đại chiến năm đó, gã dựa vào mưu trí của mình để trở thành người sống sót cuối cùng, cũng là một trong số ít ”Thần” còn sống sót, mà Diệp công tử lại có thể có được truyền thừa của gã... Thật sự là không đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Nhờ Nguỵ Thần tiền bối coi trọng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Tên ngốc, ngươi đừng giả bộ nữa, tên Nguỵ Thần kia đã chết ở trong tay ngươi đúng không? Không đúng, ngươi không có đủ thực lực để giết chết gã... Nếu như ta không đoán nhầm thì gã đã chết dưới…”
Nói đến đây, ông ta lại đột nhiên ngừng lại, không có nói tiếp.
Diệp Quân cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ta biết, ông vẫn luôn cảm thấy là ta đang gọi người, nhưng ta có thể nói cho ông biết, ta quả thật không có gọi người đến, về phần tin hay không thì tùy ông, Nhưng nếu như ông không tin thì chúng ta sẽ bỏ vụ tranh đấu này đi!”
Hai mắt của Chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Bỏ tranh đấu!
Ông ta biết, nếu như ông tabỏ tranh đấu thì chắc chắn tên nhóc này sẽ không còn ràng buộc nào cả.
Ông ta không hề hoài nghi việc tên này sẽ gọi người nhà đến chém chết mình ngay tức khắc!
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo cân nhắc xong xuôi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Ta tin ngươi, Diệp Quân ngươi sao có thể chủ động gọi người chứ? Nếu như ta không đoán sai thì Nguỵ Thần kia chắc là đã bị ngươi gài bẫy, lại không có đầu óc mà lại chủ động đi trêu chọc người nhà của ngươi, đúng không?”
Diệp Quân không nói lời nào.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Ngươi còn ác độc hơn cha mình, cha ngươi chỉ là tự mình lừa dối chính mình, nhưng ngươi thì sao? Đúng là không có lần nào ngươi gọi người, nhưng luôn có cách khiến kẻ địch ‘chủ động’ chọc vào người nhà ngươi... Như vậy thì lương tâm của ngươi sẽ không cắn rứt chứ gì. Dù sao, người không phải do ngươi gọi đến, là kẻ thù của ngươi chủ động trêu chọc... Điều này vừa giải quyết được phiền toái, lại có thể yên tâm sống tiếp, không có tâm ma trong lòng...”
Nói đến đây, ông ta nở nụ cười: “Như vậy chứ gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông muốn phá đạo tâm của ta à?
“Ha ha!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Ta làm sao có thể phá huỷ được đạo tâm của ngươi? Đến cả tâm của mình mà cũng có thể lừa gạt... Người khác làm sao có thể phá được đạo tâm của ngươi?”
Diệp Quân cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, chúng ta đổi một góc độ khác để bàn luận đến vấn đề này, từ khi vừa mới bắt đầu, ông đã luôn nhắm vào ta... Ông cứ nhắm mãi vào ta, đối với ta mà nói, có công bằng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Ông luôn nói người nhà ta thế này thế nọ... Nên ông tới ức hiếp ta lại tự cảm thấy là điều đương nhiên, là sao? Còn người nhà ta bắt nạt ông thì lại không được? Ông tiêu chuẩn kép với ta à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, còn muốn nói cái gì đó nữa nhưng hai mắt Diệp Quân đột nhiên biến thành màu đỏ như máu: “Ngươi còn nói nhảm thêm một câu, bây giờ ông đây sẽ gọi người, gọi cha ta, gọi cô cô ta, gọi ông nội ta, gọi bác ta, để cho bọn họ cùng chém chết ngươi!”
Bầu không khí này trong lúc bất chợt đã trở nên giương cung bạt kiếm!
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn đang cách mình vài trượng, giận dữ quát: “Con mẹ nó, ngươi đi chậm một chút được không? Sắp đâm vào ta rồi, vội đi đầu thai à!”
Cổ Bàn vẫn luôn xem kịch hay: “???”
Một giây sau, gã tức giận đến sắc mặt đều biến thành xanh, cả người như bị thiêu đốt lên: “Đệt bà, ngươi con mẹ nó không coi ta là người đúng không…”
….
Danh sách chương