Ức hiếp người quá đáng!



Lần này Cổ Bàn không thể nhịn được nữa, sau khi cơ thể bị cháy đã đánh thẳng một quyền qua chủ nhân bút Đại Đạo.



Hiển nhiên là chủ nhân bút Đại Đạo đã chuẩn bị từ lâu nên đã giơ tay đáp lại một quyền.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở bên cạnh liên tục vỗ tay: "Hay, hay, hay lắm..."





Ầm!



Khi sức mạnh của Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo va chạm nhau đã tạo ra một làn sóng xung kích với sức mạnh bùng nổ khủng khiếp, khiến cả hai lảo đảo lùi lại phía sau.



Ánh mắt Diệp Quân rơi vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đang chuẩn bị ra tay, lúc này thể linh hồn của người kia trên người chủ nhân bút Đại Đạo đang cúi người ghì chặt hắn lại.







Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.



Sau khi một hồi đối đầu của Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo, cả hai đều không thể làm gì được đối phương nhưng lại thu hút được rất nhiều cường giả nhìn ngó.



Thế nên cả hai đều dừng lại.



Cổ Bàn liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người của chủ nhân bút Đại Đạo rồi cười khẩy: "Ông sợ người nhà hắn vậy sao? Nếu là ta thì ta cũng không nhịn nổi.”



Châm dầu vào lửa!



Chủ nhân bút Đại Đạo không thèm để ý đến tên Cổ Bàn đang châm dầu vào lửa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ta phát hiện tên ngốc này càng ngày càng khó đối phó.



Thật là kiểu gì cũng không chịu!



Dù mềm hay cứng, người này cũng không chịu, gần như là không có khả năng ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn.



Hơn nữa, ý của người này bây giờ lại là kiểu thế này: Dù bây giờ ta không gọi người nhưng ta sẽ không bao giờ từ bỏ quyền lợi gọi người.



Hơn nữa, bây giờ người này dường như không hề phản đối việc gọi người chút nào.



Không thể ép được!



Cứ ép buộc bản thân thì chuyện tồi tệ sẽ xảy ra!



Chủ nhân bút Đại Đạo chợt cười: "Diệp Quân, giao thiệp với nhà họ Dương nhiều năm như vậy, ta vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm và danh dự của nhà họ Dương cậu."



Diệp Quân liếc mắt nhìn thoáng qua chủ nhân bút Đại Đạo, lần này hắn thật sự động sát tâm rồi.



Thật không biết xấu hổ!



Mẹ nó!



Cảnh giới ông cao hơn ta không biết bao nhiêu, ông tới đánh ta mà còn không cho ta gọi người ư?



Thật nực cười!



Lần này hắn đến đây tranh Đại Đạo với người này là do sự sắp xếp của cha hắn. Nếu không hắn sẽ không lãng phí thời gian ở đây với chủ nhân bút Đại Đạo, bởi vì hắn biết sự sắp xếp của cha hắn chắc chắn là có ý nghĩa thâm sâu.



Phải cho cha nở mặt nở mày!



Nhưng không có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo ông có thể lải nhải dài dòng với ta.



Sau chuyện này, chủ nhân bút Đại Đạo không dám giễu cợt Diệp Quân nữa, ba người nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng không muốn nói nên suốt đường đi không nói lời nào.



Đi không biết bao lâu, bất ngờ linh hồn bí ẩn lên tiếng: "Không ổn..."



Ba người lập tức nhíu mày lại vì không biết từ lúc nào, sương mù đã xuất hiện xung quanh họ.


Diệp Quân đã âm thầm đề phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện