“Mà này Rintaro, kia là gì vậy?”

“Hả?”

Trong lúc tôi đang ngồi thư giãn trên sofa sau khi rửa xong bát đĩa, Rei chỉ tay về phía chiếc túi đựng đàn treo trên tường hỏi.

Mà, cổ cũng khá tò mò về nó. Hình như là từ hôm qua thì phải.

“Chuyện dài lắm. Tóm lại tôi sẽ biểu diễn âm nhạc vào lễ hội văn hóa.”

“Ơ, Rintaro á?”

“Không ngờ chứ gì?”

“Ừm. Khá bất ngờ.”

“Ờ, tôi cũng nghĩ vậy.”

Lúc tôi bảo với Yukio rằng mình sẽ biểu diễn trong lễ hội văn hóa, cậu chàng cũng bất ngờ không kém.

Tôi cầm lấy túi đàn rồi ôm nó ngồi xuống sofa.

Chiếc đàn mang tông màu trắng đen đơn điệu, may là Nogi không có thói quen chọn mọi thứ dựa trên độ dễ thương.

Nếu thế này thì dù có giữ nó, tôi cũng không cảm thấy khó chịu như kiểu đây rõ ràng là đồ đi mượn.

“Mà sao tự nhiên cậu lại muốn biểu diễn thế?”

“Mặt ngoài là vì muốn giúp đám Yusuke. Còn lý do thật sự là vì tôi muốn chơi thử một món nhạc cụ.”

“Mình không biết cậu có hứng thú với nhạc cụ đấy.”

“……Vì nó ngầu.”

“Hả?”

Tôi lúng túng ngoảnh mắt đi.

Sếp ở chỗ làm thêm của tôi, Yuzuki-sensei, đã từng nói rằng hãy sống một cuộc sống thấu hiểu mọi loại hình giải trí. Bản thân tôi cũng thích âm nhạc nên có thể nói không còn gì sung sướng hơn việc vừa làm việc vừa thưởng thức âm nhạc.

Việc nghe nhạc mỗi ngày đã vực dậy khao khát bên trong trái tim non trẻ chưa trưởng thành của tôi.

Tuy không muốn thử vai trò hát chính, nhưng ít nhất tôi vẫn muốn thử chơi Ghita, trống hay Bass một lần trong đời.

Từ đầu tôi cũng chẳng có sở thích đặc biệt gì, tôi thầm hy vọng mình có thể đắm mình vào nó và biến nó thành sở thích của riêng mình.

“Tôi chỉ là một thằng nam sinh trung học bình thường như bao thằng nam sinh khác. Tôi đơn thuần nghĩ rằng nếu được chơi một loại nhạc cụ thì hẳn sẽ thú vị lắm, hơn nữa trông nó cũng ngầu. Đó là lý do đấy.”

“……Đơn giản hơn mình nghĩ.”

“Chậc……xin lỗi nhé. Lý do cũng chẳng sâu xa mấy nhỉ.”

“Không đâu. Mình còn cảm thấy nhẹ nhõm vì Rintaro có mặt như vậy nữa kia. Mình sẽ ủng hộ cậu hết sức.”

Rei mỉm cười rướn mình về phía tôi, trông cổ như đang quan sát thứ gì đó thú vị lắm ấy.

Từ khi dành thời gian cạnh Rei thế này, tôi đã dần thành thật với bản thân hơn ――――không, là bị buộc phải thành thật hơn mới đúng.

Rei lúc nào cũng thành thật nói ra cảm xúc thực của bản thân nên có lẽ tôi đã bị ảnh hưởng bởi cổ.

Thú thực tôi từng nghĩ thay đổi bản thân vì ảnh hưởng từ người khác là chuyện gì đó rất kinh khủng, cơ mà giờ tôi thấy nó cũng không tệ như trong tưởng tượng.

“Tuy nhiên, thực tế dù có chơi mãi thì tôi vẫn không khá lên được.”

Tôi dùng tay mân mê những chiếc chốt nằm ở phía đuôi cây đàn, thứ được gọi là hộp chốt.

Hành động này người ta gọi là lên dây.

Ghita và Bass nếu không được chăm sóc cẩn thận sẽ dần lệch âm. Nguyên nhân rất đa dạng, ví dụ dây đàn sẽ co giãn tùy theo độ ẩm và nhiệt độ, thú thật tôi cũng không rõ lắm.

Thế nên trước khi chơi, bạn cần phải điều chỉnh lại âm thanh về đúng mức ban đầu. Hơi khó chịu một tẹo.

May là cây đàn nào cũng có một bộ phận giúp chỉnh âm, nó gọi là khóa đàn.

Khóa đàn nằm ở phía đuôi đàn, chừng nào không còn lệch âm nữa nghĩa là đã chỉnh âm xong.

Tôi dùng một tay giữ dây dọc cổ đàn, tay còn lại gảy dây đàn.

Tiếng nhạc vọng khắp căn phòng, đó là phần đầu bản nhạc tôi định biểu diễn.

Sau khi đem cây đàn nhận từ Nogi về nhà, tôi đã luyện đi luyện lại phần này. Dù không có nhiều thời gian, nhưng tôi vẫn xoay sở chơi một cách chậm rãi và liền mạch.

“……”

“Thế nào? Nghe cũng đủ biết tôi đang chơi bài nào nhỉ ――――Ủa, cô sao vậy?”

“À……không có gì, để mình xem thử.”

“Hả……?”

Ánh mắt của Rei hướng về phía tay tôi.

Bộ tay mình có gì kỳ lạ à? “Rintaro, cậu gảy đàn bằng ngón tay nhỉ.”

“Ớ? À, à ừ……Vì tất cả những nghệ sĩ tôi thích đều đàn bằng tay, hơn nữa cảm giác cũng thoải mái hơn dùng phím gảy.”

Người chơi Bass chia làm hai loại, dùng phím gảy và dùng tay không.

Hầu hết mọi người đều dùng tay không, nhưng thú thật tôi cũng không rõ điểm khác biệt chi tiết giữa hai loại.

Có lẽ sau này tôi sẽ hiểu rõ được nó, còn ngày đó chừng nào đến thì――――

“Rintaro nè, cho mình xem tay cậu nhé.”

“Ừ, được thôi.”

Tôi buông đàn và đưa tay về phía Rei.

Rei nắm lấy tay tôi như muốn nâng nó lên từ bên dưới, sau đó cổ đặt tay mình lên phía trên tay tôi. Cô ấy vuốt ve từng ngón tay của tôi rồi lần xuống lòng bàn tay.



Nhột ghê.

Cô ấy say sưa mân mê tay tôi với vẻ mặt nghiêm túc, do vậy dù có xấu hổ đi nữa thì tôi cũng ngại rút tay về.

“Này……Rei?”

“……”

“……Này-y”

“————Hầy.”

Sau một lúc đôi mắt mơ màng của cô ấy trở lại bình thường.

Cô ấy so sánh tay tôi và mặt cổ, sau đó xấu hổ buông tay ra.

“……Xin lỗi.”

“Đừng nói cô thuộc kiểu cuồng tay nhé……?”

“Mình nghĩ là không, nhưng có khi đúng là vậy thật.”

“Kiểu như bản thân cô cũng không nhận thức được à. Thế, tay tôi hợp nhãn cô không?”

“Ừm. Trước đây không nhìn kỹ nên không biết, nhưng có lẽ tay Rintaro thuộc đúng gu của mình đấy. Tay cậu lớn hơn mình nghĩ, ngón tay cậu cũng thon dài nữa. Ngoài ra mạch máu nổi lên trên tay cậu trông khá ……gợi cảm.”

“Dừng ở đây thôi! Này!?”

Chết thật, suýt nữa thì bị cuốn đi bởi bầu không khí nguy hiểm này rồi.

Cả hai lúng túng đảo mắt đi.

Không thể chịu nổi bầu không khí ngượng ngùng này được nữa, tôi bật TV lên.

“A……đây là.”

Trên TV là chương trình âm nhạc được chiếu vào khung giờ này hàng tuần.

Ngồi giữa người dẫn chương trình và nhân vật thường xuyên xuất hiện là nhóm khách mời của chương trình hôm nay, tôi nhận ra ba cô gái ngồi ở đó.

Đúng hơn là họ sống ngay cạnh nhà tôi.

“Chương trình mình ghi hình hôm trước này. Có vẻ nó lên sóng cùng ngày phát hành tập ảnh.”

“Chà……”

Chúng tôi dán mắt vào màn hình, góc biểu diễn âm nhạc bởi khách mời bắt đầu như thường lệ.

Nhóm khách mời thường biểu diễn những ca khúc mới của họ, mục đích là để quảng bá.

MilleSta cũng không ngoại lệ, họ biểu diễn ca khúc mới của mình, chương trình trở nên hào hứng hơn hẳn.

『Tập ảnh của chúng mình sẽ được phát hành cùng ngày với ca khúc mới bọn mình vừa biểu diễn』

『Chúng mình đã cố gắng lắm đó, nếu hứng thú thì mọi người hãy ủng hộ chúng mình nha』

『Những bạn mua CD ơi, vé bắt tay có thể được dùng trong sự kiện bắt tay của nhóm chúng mình đấy nhé!』

Sau màn quảng cáo của ba cô nàng, chương trình kết thúc.

Sự kiện bắt tay à. Nghe đến đây, tôi một lần nữa nhận ra sự thật rằng cả ba cô nàng đều là thần tượng.

“Mà này, tập ảnh được phát hành rồi nhỉ.”

“Ừ. À――――đúng rồi, để mình đưa Rintaro một bản.”

Nói rồi Rei lấy cuốn tạp chí từ trong túi xách ra, lật mặt bìa sau đó đưa nó cho tôi.

“Đây.”

“……Nhận tận tay thế này khiến tôi cảm thấy khá phức tạp vì người trong ảnh đang đứng ngay trước mặt mình.”

“Vậy ư?”

Vì đây là ảnh đồ tắm của họ mà.

Tuy đã quen ở cùng Rei, nhưng với nam thiếu niên trẻ tuổi thì nó quả là bỏng mắt.

Nhân tiện, tôi không sở hữu sách đen, tuy chuyện đó cũng chẳng đáng đề cập mấy. Tôi toàn mua bản điện tử thôi.

“Mà……nói là vậy, nhưng cảm ơn vì đã tặng nhé.”

“Ừm. Thành thật là tốt.”

“Ngừng, nghe cứ như tôi có động cơ ngầm ấy.”

Tôi nhận lấy tập ảnh và tạm đặt nó lên bàn.

Bất chợt, điện thoại của Rei vang lên.

“A, quản lý của tụi mình gọi. Mình ra ngoài một chút nha.”

“Ừ.”

Nói rồi Rei bước ra ngoài hành lang.

Cổ phải ra ngoài nhận điện thoại để chắc chắn người ngoài như tôi không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.

Tôi cầm tập ảnh trên bàn lên rồi về phòng.

Sau đó, tôi lấy ra một tập ảnh khác từ bên dưới gối.

“Không đời nào……mình dám nói mình đã mua trước một bản.”

Tôi đặt một cuốn lên kệ đựng manga và giấu cuốn còn lại về dưới gối.

Mong là tạm thời sẽ không bị lộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện