“Không, ngay từ đầu mình cũng chả có đàn mà dùng.”

Tôi không muốn phí tiền mua một cây đàn giá cả chục vạn Yên chỉ để dùng trong một buổi biểu diễn dài mười lăm phút.

Cũng không thể đi mượn vì người tôi quen chẳng ai sở hữu nó.

“Thật ra Honoka có đàn đấy. Lúc đầu mua về để mình, Yusuke và Honoka hợp tấu nhưng sau đó cổ thấy chán rồi bỏ luôn.”

“Nogi là người chơi bass à.”

Hừm, dựa theo tính cách của Nogi, hẳn sớm muộn gì cổ cũng thấy chán.

Theo tôi vai trò của người chơi Ghita, trống và ca sĩ thú vị hơn nhiều. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng của riêng tôi.

“Chắc nhỏ vẫn chưa quẳng nó đi đâu, để mai mình qua mượn thử xem.”

“……Thôi được. Cậu đã làm đến thế thì đành chịu vậy.”

Tôi không muốn lộ mặt trước đám đông nhưng lần này Kakihara mới là ngôi sao của buổi diễn.

Nếu chơi một cách hời hợt thì chắc sẽ không ai để ý đến mình đâu.

Hơn nữa――――tôi cũng khá hứng thú với mấy món nhạc cụ.

“Yusuke sẽ đảm nhiệm phần hát chính và Ghita. Vì cậu vừa hát hay vừa khéo léo. Mình sẽ đặt mic phía trước để cậu hát phần điệp khúc.”

“……Sao vai trò của tớ nặng quá vậy?”

“Nhưng giờ đi đâu tìm người hát chính đây?”

“Nhờ Honoka thì sao?”

“Mục tiêu cuối cùng của tụi mình là tỏ tình mà, nhét thêm con gái vào ban nhạc thì kỳ lắm, đúng không?”

“À……cũng đúng.”

Tuy không thể nói ra cụ thể, nhưng tôi đồng tình với ý kiến của Doumoto.

Mà chủ yếu là vì cách nghĩ chỉ có bọn con trai mới bày ra mấy trò ngu xuẩn như thế này.

“……Nếu là bài mình từng luyện trước đây thì chắc là được.”

“Tốt, quyết định vậy đi?”

Quyết định luôn rồi hả.

Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Mà mục đích ban đầu của buổi diễn là phục vụ cho kế hoạch tỏ tình của Kakihara, thế nên tôi chỉ cần làm ở mức tối thiểu là được.

Tiếp theo――――。

“――――Thế hát bài nào đây?”

“Nghe kỹ đây! Nếu nói đến tình ca của đàn ông thì chỉ có thể là bài đó!”

Cái tên mà Doumoto nói ra nổi tiếng đến mức đến tôi cũng biết.

◇◆◇

Ngày hôm sau.

Tôi ghé qua nhà ga gần trường.

Tôi đến đây để mượn cây đàn của Nogi.

Sau buổi bàn bạc tại nhà hàng gia đình hôm qua, Doumoto đã giải tích tình hình cho Nogi và nhận được câu trả lời ‘Nếu là ngày mai thì để mình mang đến cho’.

Và thế là tôi đã đến điểm hẹn, cơ mà――――

“Shidou! Xin lỗi vì đã để ông chờ nhé!”

“À, là Nogi à.”

“Ái chà, ông đợi lâu chưa?”

“Không, mình chỉ vừa mới đến thôi,”

“Vậy à!”

Thật ra tôi đã đợi hơn mười phút.

Chính xác là tròn mười hai phút dưới cái nắng như thiêu đốt này! “Được, đây là cây Bass như đã hứa.”

Nói rồi Nogi đưa chiếc bao chứa đàn cô ấy mang trên vai ra.

Khoảnh khắc cầm lấy nó, tôi đã suýt ngã xuống đất. Nó nặng ngoài sức tưởng tượng của tôi.

“Chà……nặng hơn mình nghĩ. Mang nó đến đây chắc vất vả lắm nhỉ? Cảm ơn nhé.”

“Không đâu! Đây là để ủng hộ tình yêu của Yusuke mà! Mà cậu cũng không cần trả nó lại đâu.”

“Hả!?”

Tôi kinh ngạc nhìn Nogi, nhưng cô ấy ngoảnh mặt đi.

“À thì. Má đã nổi giận với mình. Bà ấy nói nếu mình không dùng nữa thì nó vừa chiếm không gian vừa cản trở. Nên khi mình nói sẽ cho bạn mượn, bà ấy bảo cứ đem cho luôn đi.”

“Hả, nhưng…… nó đắt lắm mà nhỉ.”

“Ahaha, thật ra nó khá rẻ, chỉ hai vạn yên thôi.”

Hai vạn cũng khá là cao rồi, nhưng thú thật tôi cũng chẳng rõ giá cả thị trường nhạc cụ.

Chắc nó nằm ở phân khúc giá rẻ. Có lẽ vậy.

Hoặc cổ thuộc loại không coi trọng đồng tiền.

“Nếu cậu thấy khó xử thì sau này mời mình đi ăn nhé! Chỗ nào sang chảnh tí nha!”

“Gian xảo ghê nhỉ……được, mình hiểu rồi. Thật ra mình rất ngại mượn đồ người khác, cảm ơn nhé.”

Khi dùng đồ đi mượn, tôi luôn bị phân tâm bởi những chuyện thừa thãi. Như là cẩn thận tránh làm bẩn nó, xài sao để không làm hư nó, vân vân. Dĩ nhiên đó là chuyện hiển nhiên, nhưng vấn đề là tôi thường nghĩ quá lên.

Điều đó làm tôi khổ muốn chết.

“Vậy ư!……Ừm, chúc may mắn. Mong các cậu sẽ thành công.”

“……Ừ. Mình sẽ cố hết sức.”

“Ừm! Thế thì cố lên! Bữa nay mình có hẹn đi chơi với Azurin rồi, bye nhá!”

“Thật sự cảm ơn cậu. Cậu giúp nhiều rồi.”

“Đừng để ý! Thôi, hẹn gặp lại trên trường!”

“Ừ, lên trường gặp lại.”

Tôi vẫy tay tiễn Nogi khi cổ vẫy tay lại với tôi.

Cô ấy quả là người tốt.

Cô ấy biết quan tâm và rất được những người xung quanh yêu quý.

――Chắc đó là lý do.

Có lẽ cô ấy đã lờ mờ đoán được sự kiện này sẽ khiến tình bạn giữa bốn người bị rạn nứt trong tương lai.

Nếu hai người thành đôi thì tốt. Nhưng một khi thất bại thì nhiều thứ sẽ không còn như xưa được nữa.

“……Cảm giác đó, tôi hiểu mà.”

Tôi nói một mình với hư không.

Bản thân tôi cũng có chuyện cần phải lo nghĩ.

Đã vài ngày trôi qua từ khi Mia tỏ tình, tôi vẫn chưa trả lời cô ấy.

Tôi không muốn để cô ấy chờ thêm nữa.

Cũng đến lúc nói ra cảm xúc thật sự của mình rồi.

◇◆◇

Tiếng sùng sục vang lên từ chiếc nồi trên bếp.

Phòng bếp ngập trong mùi hương đặc trưng của cà ri, và theo lẽ hiển nhiên nó kích thích cảm giác thèm ăn của tôi.

Một cô nàng tóc vàng đang ngồi dựa lưng

một mình trên ghế sofa trong phòng khách nhà tôi.

Otosaki Rei, lâu rồi mới thấy cô Idol này ghé qua đây.

“……Món cà ri gần chín rồi này.”

“Chờ mãi. Lâu rồi mới được ăn đồ Rintaro nấu, mong ghê.”

“Nói lâu là vậy, nhưng thật ra chỉ mới một tuần chứ mấy.”

“Một tuần không gặp Rintaro cũng đủ khiến mình cô đơn rồi.”

“……Vậy ư.”

“Rintaro thì sao?”

“Ờm……chỉ hơi chút thôi.”

“Chỉ hơi thôi à. Nhưng mình vẫn mừng lắm.”

Hự, dễ thương thế không biết.

Từ hồi đi biển về, Rei càng ngày càng quyến rũ hơn.

Có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy như vậy vì chưa từng nghe thấy ai nói thế với mình. Nghĩ lại đúng là xấu hổ――――

“Trước hết cứ chiều theo ý cô và nhanh dọn bữa tối ra đã. Nào, dọn bàn đi. Tôi bưng ra ngay đây.”

“Ừm, hiểu rồi.”

Tôi mở nắp nồi rồi đảo thêm vài lần.

Món cà ri tôi nấu hôm nay là cà ri rau củ mùa hạ với nguyên liệu là các loại rau củ đặc trưng mùa hè. Có thể một số người sẽ ghét cà tím hay ớt xanh, nhưng với những người không kén ăn như tôi và Rei thì chẳng có vấn đề gì cả.

“Đây, xong rồi đấy.”

“Oa……nhiều rau ghê!”

“Cà ri rau củ mùa hạ. Nào, cầm muỗng lên thôi.”

“Ừ, chúc ngon miệng.”

Cầm muỗng lên, Rei xúc cơm cùng sốt cà ri rồi cho vào miệng.

Sau khi nhai một lúc, mặt cô ấy tươi hẳn lên.

“Ngon quá!”

“Cảm ơn.”

Ngồi cạnh cô ấy, tôi cũng múc cà ri cho vào miệng như cô ấy.

Ừm――――Đúng là ngon thật.

Rau củ được cắt nhỏ thành miếng vừa ăn trộn cùng nước sốt cà ri, hương vị khác hẳn với vị đặc trưng của thịt.

Dù chán ăn do cái nóng mùa hè đi chăng nữa thì vẫn có thể ăn thoải mái vì rau không nặng bụng như thịt.

“Mừng là cô thích ăn cà ri. Món này muốn làm bao nhiêu cũng được.”

“Ừm, mình thích cà ri cực. Nhất là cà ri Rintaro nấu. Lúc nào cậu cũng làm vô cùng kỳ công, điều đó khiến mình rất vui.”

“Cô đấy, lúc nào cũng khen ngợi tích cực như vậy. Nếu được khen như thế thì quả là xứng đáng với toàn bộ tâm trí cùng công sức bỏ ra mỗi khi nấu ăn.”

Dù cho đó chỉ là món cà ri bình thường, thì Rei vẫn sẽ vui vẻ ăn hết không chút phàn nàn.

Nhưng thế thì――――chán chán thế nào ấy.

Cà ri là một món ăn với vô số biến thể, nên tôi muốn thử nghiệm nhiều hương vị khác nhau.

Nói theo hướng cực đoan, thì tôi đang dùng bản thân và Rei làm chuột bạch thí nghiệm những món ăn mới.

Đương nhiên, tiền đề là món tôi nấu phải ở mức chấp nhận được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện