“Mừng về nhà.”
Lúc Rei quay lại thì tôi đang đứng trong bếp.
Tôi chào cô ấy với vẻ mặt thản nhiên và đặt ly cà phê mình pha trong lúc rảnh xuống cho cổ.
Rei cảm ơn tôi, cô ấy nhấp môi nhâm nhi ly cà phê rồi hít một hơi.
“Quản lý bảo rằng buổi biểu diễn tiếp theo đã được quyết định.”
“Ồ, vậy à.”
“Ừm. Buổi biểu diễn kế tiếp rơi vào dịp Halloween. Sau đó bọn mình sẽ có thêm một tua diễn vào cuối năm.”
“Tua diễn, nghĩa là các cô sẽ đi biểu diễn khắp cả nước ư?”
“Đúng vậy.”
Vậy thì trong thời gian đó Rei và hai cô nàng kia sẽ tạm thời vắng nhà à.
“Trong thời gian lưu diễn các cô sẽ nghỉ học đúng không?”
“Chắc vậy. Đây là tua diễn đầu tiên của bọn mình nên mình cũng không rõ sẽ ra sao.”
Dù đây chỉ là tưởng tượng của riêng tôi, nhưng chắc trong thời gian lưu diễn ba người bọn họ sẽ không thể tự do di chuyển trong ít nhất hai tuần nhỉ? Dù hơi lo về số ngày lên lớp, nhưng vì từ trước đến nay Rei đã cố gắng vắng học ít nhất có thể nên số ngày vắng học vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nếu họ vượt qua được khoảng thời gian khổ cực như thế này thì quả là đáng khâm phục.
“Các cô sẽ tiến gần đến giấc mơ của mình hơn một bước à.”
“……Ừm. Có lẽ, rất gần rồi.”
Rei siết chặt tay với vẻ mặt đầy mong chờ.
Ước mơ của cô ấy là được biểu diễn tại Budoukan.
Với những cô gái đã trở thành Idol quốc dân như họ thì ước mơ ấy không hề xa vời.
Tuy nhiên nó vẫn không hề dễ dàng.
――――Giả sử, khi giấc mơ ấy thành hiện thực.
Không biết Rei sẽ làm gì tiếp theo đây.
“? Sao vậy?”
“……Không, không có gì.”
Tôi lắc đầu đáp lời cô ấy và nhìn lên đồng hồ.
Không ngờ đã trễ thế này rồi.
“Cũng đến lúc cô nên về phòng rồi. Mai cô phải dậy sớm mà?”
“Ự……đúng ha. Sáu giờ sáng mai gọi mình dậy nhé?”
“Đừng lo. Tôi lên lịch sẵn rồi.”
“Cảm ơn. Không có Rintaro chắc khổ lắm. Giá mà được phép thì mình sẽ dắt theo cậu lưu diễn luôn.”
“Cái đó thì không được. Tôi không muốn vắng học.”
“……Mình biết. Mình sẽ không đòi hỏi chuyện bất khả thi đâu.”
Nhỏ này, bộ chống cự thêm một chút thì chết à
Từ mai, Rei sẽ lại xa nhà.
Dường như mỗi thành viên trong nhóm Millefeuille Stars sẽ phụ trách một bài hát đơn khác nhau, Rei là người đầu tiên bắt tay vào làm việc.
Quay MV và nhiều hoạt động khác, có vẻ cô ấy sẽ còn bận rộn hơn nữa đây.
“Cỡ tháng Chín mình sẽ ít bận hơn nhưng mà ……”
“Vậy thì tôi sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc đó. Nếu có việc cần nhờ thì tôi sẽ giúp hết sức mình.”
“Ừ, Cảm ơn cậu. ――――Mà này, mình vẫn chưa quên quyền ra lệnh của bản thân đâu nhé.”
――――Chậc.
“Nếu quên luôn thì tốt rồi.”
“Yên tâm, mình sẽ dùng nó vào thời khắc quan trọng nhất.”
“……Làm ơn nhẹ tay giùm.”
Đây là hình phạt vì để thua trong trận bóng chuyền bãi biển.
Mia đã dùng quyền ra lệnh của mình, còn Rei và Kanon thì vẫn chưa hề động đến nó.
Điều đó khiến tôi vừa mừng vừa lo.
“Vậy thì chúc ngủ ngon nhé Rintaro.”
“Àa……chúc ngủ ngon.”
Nói xong câu cuối cùng, Rei rời khỏi phòng.
Chỉ còn một mình trong phòng, tôi thở dài.
Từ ngày mai, Rei sẽ vắng nhà.
Tôi ít nhiều sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng có một chuyện còn đáng lo hơn.
“Một tuần kể từ ngày mai à……”
Lời hứa của tôi với Mia trong trận bóng chuyền bãi biển.
Lời hứa nấu ăn cho Mia trong một tuần kể từ ngày mai.
Lý do lời hứa có hiệu lực từ ngày mai là vì Mia sẽ trở về cùng ngày Rei rời đi.
Dù muốn hay không thì mai tôi vẫn phải gặp cổ.
Và đương nhiên lúc đó tôi sẽ phải hồi đáp lời tỏ tình của Mia――――
“……Hầy.”
Trước hết cứ đi ngủ đã.
Câu trả lời đã được quyết định rồi.
◇◆◇
Ngày hôm sau đến cùng chút u sầu.
Tôi dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ. Sau đó qua dọn phòng cho Rei, đến khi xong xuôi hết mọi việc tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống sofa nhà mình.
Có lúc tôi từng nghĩ dọn dẹp là việc không cần phải làm thường xuyên, nhưng giữ nhà cửa sạch sẽ mang đến cho tôi cảm giác thoải mái lạ thường.
Bản thân tôi cũng thường dọn dẹp đến quên cả thời gian.
“……Cũng đến lúc rồi.”
Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi hờ hững lên tiếng.
Một tin nhắn từ Mia hiển thị trên bảng thông báo.
Tôi cầm lấy bộ dụng cụ nấu ăn của mình và rời khỏi phòng.
Mười giây đi bộ trên hành lang.
Tôi đang đứng trước cánh cửa cách xa phòng mình nhất.
Tôi nhấn chuông cửa vài lần.
『――――Mời vào』
Nghe thấy tiếng của Mia từ loa ngoài, tôi mở cửa.
“X-xin lỗi đã làm phiền……”
Không hiểu sao tôi lại đột nhiên căng thẳng khi bước vào phòng của một cô gái cùng lứa.
Ừ thì phòng của Rei cũng được tính là phòng con gái――――Nhưng vì qua đó dọn dẹp cho cổ suốt nên cảm giác căng thẳng đã biến mất từ lâu.
Còn chuyện đó tốt hay xấu thì……Ừm, sao cũng được.
“Chà, cậu đến rồi.”
“……Hứa rồi mà.”
Tôi gãi má, Mia đang ở ngay trước mặt tôi.
Trên mình Mia là bộ thường phục cổ từng mặc ở nhà nghỉ hồi đi biển, trông khá mới mẻ.
Dù là đồ mặc trong nhà nhưng trông nó chẳng kém sang chút nào, chỉ chất vải tốt không thôi thì không đời nào đạt đến hiệu quả này.
“Ơ, trước đây cậu đã thấy mình mặc bộ này rồi mà, sao giờ lại ngượng ngùng thế?”
“Nói đùa. Tôi không yếu lòng đến mức dao động chỉ vì bộ dạng khác với ngày thường của một cô gái đâu.”
“Hửーm. Thế mà trông lúng túng thế kia à.”
Tha cho tôi giùm.
“Mà kệ đi. Nói chuyện trước đã. ――――câu trả lời, cậu có thể cho mình biết không?”
“……Àà.”
Tôi đi theo Mia vào trong phòng.
Nội thất căn phòng lấy màu xanh lam tươi mát làm tông màu chủ đạo, tông màu tượng trưng của cô ấy.
Tôi khá thích cách bày trí này.
“Nào, ngồi xuống đi.”
Bị thúc giục, tôi ngồi xuống sofa.
Cô ấy lấy chai nước lọc ra khỏi tủ lạnh và đưa nó cho tôi.
“Cảm ơn.”
“Xin lỗi nha. Mình muốn pha cà phê giống cậu lắm nhưng tiếc là không có đủ dụng cụ.”
“Đừng lo. Tôi không phải loại người phiền phức móc mỉa lòng hiếu khách của người khác đâu.”
Tôi mua máy pha cà phê chỉ vì mong muốn của bản thân.
“……Được rồi.”
Tôi nhấp một ngụm nước rồi ngẩng đầu lên.
Tôi muốn tránh lãng phí thời gian. Rõ ràng điều tiếp theo sẽ rất khó nói.
“Trước hết, tôi muốn cho cô câu trả lời.”
“……Ừm.”
Tôi ngập ngừng một chập rồi nói ra.
“Tôi, không thể hẹn hò với cô.”
Dù nghe được câu trả lời, vẻ mặt của cô ấy vẫn không hề thay đổi.
Cứ như cô ấy đã biết trước kết quả.
“Ừm, ra là vậy nhỉ. Mình có thể nghe lý do không?”
“……Người yêu tôi, tôi muốn chắc chắn người đó phải là người tôi có thể yêu suốt đời. Vậy nên tôi không muốn đưa ra quyết định vội vàng khi còn trong độ tuổi chưa chín chắn.”
Hình như trước đây tôi đã nói ra điều tương tự với Mia.
Hơn nữa――――trở thành người yêu tôi có nghĩa là sau này người đó phải đi làm thay phần tôi.
Nghe qua thì tệ hại thật, nhưng đó là con đường mà tôi đã chọn.
Chính vì người ấy sẽ phải gánh vác trọng trách nặng nề như vậy nên tôi buộc phải lựa chọn cẩn thận hết sức có thể.
Tôi không muốn bị bỏ rơi một lần nào nữa.
“……Cô ổn không?”
“À, ừ. Mình ổn.”
Vẻ mặt tối sầm lại đã gây ra lo lắng không cần thiết.
Đây không phải lúc để nghĩ về bản thân.
Nếu không nói ra lý do rõ ràng thì――――
“――――Hơn nữa. Cô không chỉ đơn thuần là thích tôi đúng chứ?”
Nghe đến đó, vẻ mặt Mia chợt đổi sắc.
Lúc Rei quay lại thì tôi đang đứng trong bếp.
Tôi chào cô ấy với vẻ mặt thản nhiên và đặt ly cà phê mình pha trong lúc rảnh xuống cho cổ.
Rei cảm ơn tôi, cô ấy nhấp môi nhâm nhi ly cà phê rồi hít một hơi.
“Quản lý bảo rằng buổi biểu diễn tiếp theo đã được quyết định.”
“Ồ, vậy à.”
“Ừm. Buổi biểu diễn kế tiếp rơi vào dịp Halloween. Sau đó bọn mình sẽ có thêm một tua diễn vào cuối năm.”
“Tua diễn, nghĩa là các cô sẽ đi biểu diễn khắp cả nước ư?”
“Đúng vậy.”
Vậy thì trong thời gian đó Rei và hai cô nàng kia sẽ tạm thời vắng nhà à.
“Trong thời gian lưu diễn các cô sẽ nghỉ học đúng không?”
“Chắc vậy. Đây là tua diễn đầu tiên của bọn mình nên mình cũng không rõ sẽ ra sao.”
Dù đây chỉ là tưởng tượng của riêng tôi, nhưng chắc trong thời gian lưu diễn ba người bọn họ sẽ không thể tự do di chuyển trong ít nhất hai tuần nhỉ? Dù hơi lo về số ngày lên lớp, nhưng vì từ trước đến nay Rei đã cố gắng vắng học ít nhất có thể nên số ngày vắng học vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nếu họ vượt qua được khoảng thời gian khổ cực như thế này thì quả là đáng khâm phục.
“Các cô sẽ tiến gần đến giấc mơ của mình hơn một bước à.”
“……Ừm. Có lẽ, rất gần rồi.”
Rei siết chặt tay với vẻ mặt đầy mong chờ.
Ước mơ của cô ấy là được biểu diễn tại Budoukan.
Với những cô gái đã trở thành Idol quốc dân như họ thì ước mơ ấy không hề xa vời.
Tuy nhiên nó vẫn không hề dễ dàng.
――――Giả sử, khi giấc mơ ấy thành hiện thực.
Không biết Rei sẽ làm gì tiếp theo đây.
“? Sao vậy?”
“……Không, không có gì.”
Tôi lắc đầu đáp lời cô ấy và nhìn lên đồng hồ.
Không ngờ đã trễ thế này rồi.
“Cũng đến lúc cô nên về phòng rồi. Mai cô phải dậy sớm mà?”
“Ự……đúng ha. Sáu giờ sáng mai gọi mình dậy nhé?”
“Đừng lo. Tôi lên lịch sẵn rồi.”
“Cảm ơn. Không có Rintaro chắc khổ lắm. Giá mà được phép thì mình sẽ dắt theo cậu lưu diễn luôn.”
“Cái đó thì không được. Tôi không muốn vắng học.”
“……Mình biết. Mình sẽ không đòi hỏi chuyện bất khả thi đâu.”
Nhỏ này, bộ chống cự thêm một chút thì chết à
Từ mai, Rei sẽ lại xa nhà.
Dường như mỗi thành viên trong nhóm Millefeuille Stars sẽ phụ trách một bài hát đơn khác nhau, Rei là người đầu tiên bắt tay vào làm việc.
Quay MV và nhiều hoạt động khác, có vẻ cô ấy sẽ còn bận rộn hơn nữa đây.
“Cỡ tháng Chín mình sẽ ít bận hơn nhưng mà ……”
“Vậy thì tôi sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc đó. Nếu có việc cần nhờ thì tôi sẽ giúp hết sức mình.”
“Ừ, Cảm ơn cậu. ――――Mà này, mình vẫn chưa quên quyền ra lệnh của bản thân đâu nhé.”
――――Chậc.
“Nếu quên luôn thì tốt rồi.”
“Yên tâm, mình sẽ dùng nó vào thời khắc quan trọng nhất.”
“……Làm ơn nhẹ tay giùm.”
Đây là hình phạt vì để thua trong trận bóng chuyền bãi biển.
Mia đã dùng quyền ra lệnh của mình, còn Rei và Kanon thì vẫn chưa hề động đến nó.
Điều đó khiến tôi vừa mừng vừa lo.
“Vậy thì chúc ngủ ngon nhé Rintaro.”
“Àa……chúc ngủ ngon.”
Nói xong câu cuối cùng, Rei rời khỏi phòng.
Chỉ còn một mình trong phòng, tôi thở dài.
Từ ngày mai, Rei sẽ vắng nhà.
Tôi ít nhiều sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng có một chuyện còn đáng lo hơn.
“Một tuần kể từ ngày mai à……”
Lời hứa của tôi với Mia trong trận bóng chuyền bãi biển.
Lời hứa nấu ăn cho Mia trong một tuần kể từ ngày mai.
Lý do lời hứa có hiệu lực từ ngày mai là vì Mia sẽ trở về cùng ngày Rei rời đi.
Dù muốn hay không thì mai tôi vẫn phải gặp cổ.
Và đương nhiên lúc đó tôi sẽ phải hồi đáp lời tỏ tình của Mia――――
“……Hầy.”
Trước hết cứ đi ngủ đã.
Câu trả lời đã được quyết định rồi.
◇◆◇
Ngày hôm sau đến cùng chút u sầu.
Tôi dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ. Sau đó qua dọn phòng cho Rei, đến khi xong xuôi hết mọi việc tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống sofa nhà mình.
Có lúc tôi từng nghĩ dọn dẹp là việc không cần phải làm thường xuyên, nhưng giữ nhà cửa sạch sẽ mang đến cho tôi cảm giác thoải mái lạ thường.
Bản thân tôi cũng thường dọn dẹp đến quên cả thời gian.
“……Cũng đến lúc rồi.”
Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi hờ hững lên tiếng.
Một tin nhắn từ Mia hiển thị trên bảng thông báo.
Tôi cầm lấy bộ dụng cụ nấu ăn của mình và rời khỏi phòng.
Mười giây đi bộ trên hành lang.
Tôi đang đứng trước cánh cửa cách xa phòng mình nhất.
Tôi nhấn chuông cửa vài lần.
『――――Mời vào』
Nghe thấy tiếng của Mia từ loa ngoài, tôi mở cửa.
“X-xin lỗi đã làm phiền……”
Không hiểu sao tôi lại đột nhiên căng thẳng khi bước vào phòng của một cô gái cùng lứa.
Ừ thì phòng của Rei cũng được tính là phòng con gái――――Nhưng vì qua đó dọn dẹp cho cổ suốt nên cảm giác căng thẳng đã biến mất từ lâu.
Còn chuyện đó tốt hay xấu thì……Ừm, sao cũng được.
“Chà, cậu đến rồi.”
“……Hứa rồi mà.”
Tôi gãi má, Mia đang ở ngay trước mặt tôi.
Trên mình Mia là bộ thường phục cổ từng mặc ở nhà nghỉ hồi đi biển, trông khá mới mẻ.
Dù là đồ mặc trong nhà nhưng trông nó chẳng kém sang chút nào, chỉ chất vải tốt không thôi thì không đời nào đạt đến hiệu quả này.
“Ơ, trước đây cậu đã thấy mình mặc bộ này rồi mà, sao giờ lại ngượng ngùng thế?”
“Nói đùa. Tôi không yếu lòng đến mức dao động chỉ vì bộ dạng khác với ngày thường của một cô gái đâu.”
“Hửーm. Thế mà trông lúng túng thế kia à.”
Tha cho tôi giùm.
“Mà kệ đi. Nói chuyện trước đã. ――――câu trả lời, cậu có thể cho mình biết không?”
“……Àà.”
Tôi đi theo Mia vào trong phòng.
Nội thất căn phòng lấy màu xanh lam tươi mát làm tông màu chủ đạo, tông màu tượng trưng của cô ấy.
Tôi khá thích cách bày trí này.
“Nào, ngồi xuống đi.”
Bị thúc giục, tôi ngồi xuống sofa.
Cô ấy lấy chai nước lọc ra khỏi tủ lạnh và đưa nó cho tôi.
“Cảm ơn.”
“Xin lỗi nha. Mình muốn pha cà phê giống cậu lắm nhưng tiếc là không có đủ dụng cụ.”
“Đừng lo. Tôi không phải loại người phiền phức móc mỉa lòng hiếu khách của người khác đâu.”
Tôi mua máy pha cà phê chỉ vì mong muốn của bản thân.
“……Được rồi.”
Tôi nhấp một ngụm nước rồi ngẩng đầu lên.
Tôi muốn tránh lãng phí thời gian. Rõ ràng điều tiếp theo sẽ rất khó nói.
“Trước hết, tôi muốn cho cô câu trả lời.”
“……Ừm.”
Tôi ngập ngừng một chập rồi nói ra.
“Tôi, không thể hẹn hò với cô.”
Dù nghe được câu trả lời, vẻ mặt của cô ấy vẫn không hề thay đổi.
Cứ như cô ấy đã biết trước kết quả.
“Ừm, ra là vậy nhỉ. Mình có thể nghe lý do không?”
“……Người yêu tôi, tôi muốn chắc chắn người đó phải là người tôi có thể yêu suốt đời. Vậy nên tôi không muốn đưa ra quyết định vội vàng khi còn trong độ tuổi chưa chín chắn.”
Hình như trước đây tôi đã nói ra điều tương tự với Mia.
Hơn nữa――――trở thành người yêu tôi có nghĩa là sau này người đó phải đi làm thay phần tôi.
Nghe qua thì tệ hại thật, nhưng đó là con đường mà tôi đã chọn.
Chính vì người ấy sẽ phải gánh vác trọng trách nặng nề như vậy nên tôi buộc phải lựa chọn cẩn thận hết sức có thể.
Tôi không muốn bị bỏ rơi một lần nào nữa.
“……Cô ổn không?”
“À, ừ. Mình ổn.”
Vẻ mặt tối sầm lại đã gây ra lo lắng không cần thiết.
Đây không phải lúc để nghĩ về bản thân.
Nếu không nói ra lý do rõ ràng thì――――
“――――Hơn nữa. Cô không chỉ đơn thuần là thích tôi đúng chứ?”
Nghe đến đó, vẻ mặt Mia chợt đổi sắc.
Danh sách chương