Tôi đã mơ thấy một giấc mơ.

Bối cảnh trong mơ là New York, Hoa Kỳ.

Nhiều trai xinh gái đẹp đang đi qua đi lại xung quanh tôi.

Chà――――đây là nơi mình ở à.

Tôi chấp nhận sự thật, dù gì đây cũng chỉ là một giấc mơ.

『Rei, Mia. Sẵn sàng đi chưa?』

“……Rồi. Lúc nào cũng OK hết á.”

Tôi ném kịch bản lên chiếc ghế tôi đang ngồi rồi đứng dậy.

Đây là một giấc mơ, nhưng nó không quá xa vời.

Khoác lên mình một bộ trang phục lộng lẫy, tôi cất bước ra trước ống kính.

Tôi hít một hơi rồi nhìn về phía chàng trai đang xách hành lý hộ tôi.

Tôi và anh ấy chạm mắt nhau, và rồi――――

Giấc mơ của tôi kết thúc.

◇◆◇

Giờ đang là nửa cuối tháng Tám.

Thằng bạn thân của tôi, Inaba Yukio, đang đi du lịch nước ngoài cùng cha mẹ.

Còn công việc chăm nom của tôi á? Đối tượng chăm sóc của tôi, nàng thần tượng nổi tiếng Otosaki Rei, gần đây đang bận ghi hình nên hiếm khi về nhà. Cô ấy luôn về nhà với bộ dạng mệt mỏi và thường chui vô phòng ngủ ngay lập tức.

Dù thuộc dạng siêu nhân với năng lực thể chất vượt trội nhưng cổ vẫn bị hành đến mức đó. Thế cũng đủ biết công việc của Rei vất vả đến nhường nào.

Với đứa tuân theo phương châm công việc là kẻ thù như tôi thì nó quả là công việc vất vả ngoài sức tưởng tượng.

(Những lúc thế này…… đến mình cũng thấy khổ giùm cổ.)

Tôi nhâm nhi ly soda dưa lưới vừa mua tại quầy đồ uống.

Sau đó nhìn về phía hai thằng con trai đang ngồi trên sofa trước mặt mình.

“Này, hai cậu…… phải làm sao để Azusa để ý đến tớ đây?”

“Phải làm sao á, cậu…… từng thử dùng mấy đòn hào nhoáng chưa.”

Doumoto, ý cậu là sao. Đừng nói là ‘đòn’ theo nghĩa đen nhé.

Đây là nhà hàng tôi từng hẹn gặp Nikaido hồi trước.

Hôm nay, Kakihara đã gọi tôi ra đây.

Lúc đầu tôi vẫn còn do dự, nhưng khi cậu ta đồng ý khao tôi bữa trưa thì ý chí yếu ớt của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Và thế là tôi được cậu ta đãi một đĩa mì ý và một ly nước giải khát.

“Thất bại toàn tập! Kết quả là cậu ấy thậm chí còn từ chối lời mời đi chơi riêng nữa kia.”

“Chắc là do cậu chưa đủ mạnh! Cậu phải đáp trả lại bằng đòn mạnh hơn nữa!”

“Thế thì Azura sẽ bị đánh bay mất!”

Thật đấy, mấy tên này đang nói cái quái gì vậy? Tôi vờ ho một tiếng để cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Kakihara đã mời tôi đến đây làm quân sư tình yêu, chí ít tôi cũng phải đóng góp ở mức tối thiểu.

“Ờm, thú thật khiến người trong lòng để ý mình không phải chuyện dễ.”

“C-có lẽ đúng vậy thật……”

“Trước tiên phải khiến đối phương nhìn nhận cậu như một người đàn ông đã, hiểu chứ? Ví dụ như cứu Nikaido khỏi tình thế khó khăn chẳng hạn.”

“……Cái đó thì mình làm rồi mà.”

――――Phải rồi nhỉ.

Cậu ta từng nhiều lần bảo vệ Nikaido khỏi mấy tay ghẹo gái dạo trên đường từ trường luyện thi về.

Trước đây tôi từng hỏi cô ấy câu này.

‘Chẳng phải Kakihara Yusuke chính là hoàng tử của cậu sao.’

Và câu trả lời của cô nàng Nikaido là.

‘Không. Có lẽ không phải là vậy đâu.’

Tuy thấy tiếc cho Kakihara, nhưng thú thật cậu ta hết hy vọng rồi.

Nếu giờ mà lật ngược được tình thế, thì có lẽ sau này tôi sẽ biến nó thành câu chuyện truyền miệng lưu danh thiên cổ trong những buổi nhậu. Cơ mà tôi không nghĩ mình sẽ tìm được bạn nhậu sau khi trở thành ông chồng nội trợ toàn thời gian đâu.

“Cậu có ý tưởng nào không. Kiểu như bí chiêu một phát lật cờ ấy.”

Ngừng ngay, Doumoto. Đừng nói oang oang ra như vậy. Lật cờ có nghĩa là phe mình hiện đang thua đấy. Đừng ép Kakihara phải đối mặt với sự thật nữa.

“Này, Yusuke. Cậu sẽ không lựa chọn từ bỏ đâu nhỉ.”

“……Đúng, tớ sẽ không từ bỏ. Trừ khi Azusa tìm được người yêu hoặc tớ bị từ chối hoàn toàn.”

“Tuy nói thế này thì không hay, nhưng Yusuke khá nổi tiếng, nếu cậu muốn tìm bạn gái thì khối cô xếp hàng chờ tới lượt chứ đùa. Cơ mà nhỉ?”

“Ầy, lòng mình chỉ có Azusa thôi.”

“……Hiểu rồi. Nếu cậu đã nói vậy.”

Nói thật, tôi rất muốn ủng hộ chuyện tình cảm của Kakihara.

Lúc đầu tôi rất nản vì không muốn dính dán đến mấy chuyện rắc rối――――mà không, giờ tôi vẫn còn nản, nhưng tôi đồng cảm với Kakihara và tôi cũng thích thái độ toàn tâm toàn ý của cậu ấy.

Hiện giờ Nikaido không hề có chút tình cảm yêu đương gì với cậu ta. Nếu không vượt qua được giai đoạn này thì khổ.

Dẫu vậy, nếu có thể thì tôi vẫn muốn Kakihara có được trái tim người mình yêu.

Miễn không mời gọi rắc rối về phía mình thì tôi vẫn muốn giúp cậu ấy.

Để có được câu trả lời cho tình cảm đang hằng mong chờ kia thì phải khôn khéo lợi dụng một sự kiện nào đó.

“Yusuke, là lễ hội văn hóa.”

“Hả?”

“Hãy tỏ tình vào lễ hội văn hóa. Cậu biết truyền thuyết đô thị của trường chúng ta không?”

“Hình như là……nếu tỏ tình trên sân khấu được dựng tại buổi hậu lễ hội thì nhất định sẽ thành công……”

“Đúng, chính nó.”

Tại lễ hội trường chúng tôi, hậu lễ hội là sự kiện nơi toàn bộ học sinh ăn mừng sau khi vất vả làm việc cống hiến cho lễ hội trường.

Ngay cả những giáo viên ngày thường nghiêm khắc cũng thả lỏng nhắm mắt cho qua một vài sai phạm nhất định.

Và trong buổi ăn mừng ấy có một thứ gọi là ‘sân khấu tự do’.

Mỗi học sinh được phép dùng sân khấu 15 phút cho các hoạt động như biểu diễn nhạc nhẹ bởi những học sinh không thuộc câu lạc bộ âm nhạc, khiêu vũ giải trí hoặc hài kịch hai người.

Truyền thuyết nói rằng nếu bạn tỏ tình trên sân khấu thì lời thổ lộ chắc chắn sẽ được đáp lại.

Chính xác thì nó không mơ hồ như truyền thuyết đô thị.

Vì năm nào cũng có những cặp đôi thành công tỏ tình trong sự kiện này.

Nó đã trở thành điềm báo, vào sự kiện này, những lời tỏ tình bình thường cầm chắc thất bại sẽ dễ dàng thành thành công hơn một chút.

――――Nhưng thực tế thì…

Việc tỏ tình công khai sẽ tạo ra bầu không khí khiến đối phương khó lòng từ chối.

Nghe nói một số cặp đôi dù đã chấp nhận lời thổ lộ nhưng lại chia tay ngay trong tuần đó.

Đây là một nước đi hèn hạ, nhưng theo tôi Nikaido sẽ không dễ bị cuốn theo bầu không khí hậu lễ hội.

Cô ấy rất mạnh mẽ.

Cô ấy đủ sức để nói lời từ chối, bằng chứng là cổ đã từ chối lời mời đi chơi của Kakihara.

Nói cách khác xác suất bị từ chối là rất cao――――nếu bị từ chối công khai như vậy thì sẽ thỏa mãn điều kiện bị từ chối hoàn toàn mà Kakihara vừa đưa ra.

Lúc đó công việc của tôi sẽ kết thúc.

“Này, khoan đã. Dùng sân khấu tự do cũng được, nhưng chẳng phải nó dành cho những học sinh buốn biểu diễn sao? Mình nghĩ dùng nó làm địa điểm tỏ tình thì khó mà chấp nhận được.”

Ồ, sắc sảo đến bất ngờ đấy, Doutomo.

“Nếu muốn dùng ý tưởng này thì phải nghĩ ra tiết mục cần diễn trước nhỉ. Yusuke, Ryuji, hai người lên đó diễn hài kịch được không?”

“Tỏ tình sau màn hài kịch á……?”

“……Đúng vậy ha.”

Ừm, vậy là ý kiến hài kịch bị dẹp bỏ.

Phải làm gì đây. Tiết mục tối đa hai người và phải tạo nên bầu không khí lãng mạn để tỏ tình.

Nếu một người thì có thể độc tấu.

Chà, quả là ý kiến hay.

“Hợp tấu thì sao――――”

“Ý kiến hay! Tụi mình hãy thành lập một ban nhạc đi!”

――――Ơ kìa?

“Mình có sở thích chơi trống! Yusuke biết chơi Ghita đúng không?”

“Hở? À-à ừm……là cây đàn hồi trước mình mua cùng Ryuji nhỉ.”

“Chính nó! Mình đã ngừng chơi sau vài lần dùng nó chơi đệm, đây chính là lúc để nó tỏa sáng!”

Ra vậy, một ban nhạc à.

Tùy ca khúc mà có thể tạo ra bầu không khí phù hợp để tỏ tình.

Nhưng một ban nhạc chỉ có Ghita và trống……nghe khá khó nhằn.

“Rintaro sẽ chơi bass! Vậy là chúng ta sẽ có một ban nhạc ba người!”

Sao lại lôi thằng này vào làm gì.

“Không, à thì…… mình không biết chơi bass đâu nhé?”

“Không sao đâu! Còn tận một tháng nữa mà, chỉ một bài thôi, không sao đâu!”

Logic của bọn đa tài chắc.

Vì là tay mơ nên tôi đành phải học từ đầu, nhìn vào bản âm phổ rồi đánh đến khi nào nhớ thì thôi.

Tôi biết nó khó đến mức nào.

Dù chơi một bản nhạc bao nhiêu lần đi nữa thì độ khó cũng không đổi nhiều.

“Rintaro……! Xin cậu đấy! Vào ban nhạc của tụi này đi!”

“……”

Không, còn lâu. Nghĩ về thường thức đi.

Cơ mà tôi là người đưa ra ý kiến đó. Giúp cả hai đến mức này rồi mà rút lui giữa chừng thì quả là vô trách nhiệm.

May là――――tôi có rất nhiều thời gian.

Vẫn còn hai tuần trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, nếu ở nhà luyện đàn thì chắc vẫn ăn nổi.

……Chắc vậy nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện