Chương 2991

Lại một giọng nói khác vang lên, chỉ thấy đại trưởng lão nhà họ Đường dẫn theo từng người của nhà họ chạy vội đến, tuy rằng người nhà họ không nhiều lắm, mà đại trưởng lão trông cũng đã lớn tuổi, nhưng giọng nói của ông ta khí thế mạnh mẽ, trong mắt ngập tràn sự kiên định, ý chí chiến đấu trên người ông ta đều không hề thua kém với những người trẻ tuổi.

“Ha ha ha, không nghĩ tới tôi đã sắp đến tuổi bước chân vào quan tài rồi mà vẫn có thể tham gia một sự kiện lớn như vậy, cho dù có phải chết cũng không hối tiếc” Một tràng cười lớn vang lên, dưới sự giúp đỡ của Chúc Ngọc Linh thì Chúc Nguyên Cửu cũng xuất hiện cách đó không xa.

“Nếu như nhà họ Khương chúng tôi không tham gia vào sự kiện này, mà để tổ tiên nhà chúng tôi biết được, thì cho dù ở dưới suối vàng họ cũng sẽ không tha thứ cho tôi” Khương Phát Thần dẫn theo một đám người nhà họ Khương từ xa đi tới.

“Phải đấy, mặc dù nhà họ Cơ chúng tôi không phải là một gia tộc lớn, nhưng làm loại chuyện này cũng không thể thiếu chúng tôi được.” Cơ Thịnh Nhân cũng xuất hiện.

“Ha ha ha, nhà họ Bạch chúng tôi không nói gì hết, chỉ có một điều, chúng tôi muốn xung phong xông trận trước!” Bóng dáng Bạch Phi Vân cũng lộ diện.

“Thưa Quân vương, xin hãy tha thứ vì chúng tôi đã đến muộn, lão tổ của ba nhà chúng tôi đã cưỡi hạc về Tây Thiên, cho nên cần phải tổ chức tang lễ đơn giản” Khương Phát Thần nhìn lên trời.

“Qua đời…” Trương Thác nhìn tổ khí mà ba người Khương Phát Thần đang cõng sau lưng, lão tổ của cả ba nhà đều đã qua đời, nhất định có liên quan đến tổ khí này, khiến mấy nhà họ không ai có năng lực điều binh, cho nên lần này có thể mang binh đến đây, điều đó chứng tỏ rằng ba vị lão tổ của họ đều là những người đáng kính.

Từng giọng nói không ngừng vang lên, tất cả tràn đầy quyết tâm, họ chạy vội tới chiến trường thì đã chuẩn bị sẵn †âm lý đón nhận cái chết.

“Tốt! Tốt! Tốt!” Trương Huyền liên tiếp hô to ba chữ tốt: “Các vị, ngày hôm nay tất cả chúng ta cùng nhau hướng tới mục tiêu đó! Trương Thác tôi không biết nói những lời hào hùng, chúng ta xông lên!”

“Xông lên!”

Hai chữ này được thốt ra từ trong miệng của hàng trăm ngàn binh lính, ngay cả sông băng đều đang rung chuyển.

“Cậu Trương cũng đừng quên chúng tôi chứ, chúng tôi không phải chỉ đến để lánh nạn đâu!”

Nhóm người Tôn chủ Thiên Nhã Trúc đã thay xong áo giáp, tay cầm cờ hiệu dẫn theo đám đông mênh mông cuồn cuộn, gia nhập vào trong đội ngũ đó.

“Thật ra chúng tôi muốn đọ một chút” Tôn chủ Lãng Trung Hiếu mở miệng nói: “Xem thử ai là người dũng cảm hơn khi ở trước mặt thú nhân!”

Kiếm Thanh Quân không nói lời nào, nhưng thanh kiếm vốn đã rỉ sét trong tay bà ta lúc này đã được mài sắc, ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh trên thân kiếm.

Đây là trận chiến của toàn nhân loại, một trận chiến giữa các chủng tộc khác nhau.

Trương Thác bật cười ở trên không trung, tiếng cười vô cùng vang dội, sau đó anh vãy tay chỉ về phía chiến trường.

“Xuất phát!”

Cờ hiệu được phất lên, hết thế lực này đến thế lực khác tiến về phía trận địa.

Mọi người cùng nhau đẩy cỗ máy chiến tranh khổng lồ, mũi tên dài mười mét toát ra sát ý lạnh lẽo.

Trương Thác ở trên không trung nhìn chằm chằm vào phía trước, sau đó hít sâu một hơi.

“Đảo Quang Minh, tập hợp!”

Bóng người mặc áo đen cầm thanh đao trong tay, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu đen đi theo đẳng sau đội quân. Bọn họ hành động một cách lặng lẽ, tựa như những bóng ma trong màn đêm, những chiếc mặt nạ quỷ màu đen che khuất gương mặt của họ, thế nhưng có thể nhận thấy rõ ràng: bước chân của họ vô cùng kiên định.

Đây là một cuộc đại chiến, một cuộc chiến giữa hai chủng tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện