Chương 2992
Bên trong cuộc đại chiến này, không một ai có thể may mắn thoát khỏi, kết quả của cuộc chiến đều có liên quan mật thiết đến tất cả mọi người.
Đặt chân lên chiến trường cổ kia.
Trương Thác trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, cưỡi một con ngựa cao lớn, hiên ngang dẫn đầu đại quân.
Ở sau lưng Trương Thác chính là Triệu Chính Khải, Lam Vân Dương, Sài Vạn Hoành, người đứng đầu của ngũ đại gia tộc, cùng với thủ lĩnh của các thế lực khác, mỗi người đều cưỡi trên một con ngựa cao lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Vô số vũ khí khổng lồ được sắp xếp chỉnh tề phía sau đội quân, mỗi người đều nín thở tập trung tinh thần, chờ đợi cuộc đại chiến đến. Bước chân của bọn họ thống nhất, một đội quân đen nghịt từng bước từng bước hành quân về phía trước.
Bên trong chiếc lồng sắt bọc tấm vải đen, những tiếng gào thét không ngừng vang lên.
Ở phía thế giới tâm trái đất, xuất hiện một cánh cổng cắt ngang chân trời.
Cổ Lực Đơn cưỡi trên lưng Hắc Hổ, nhìn đại lục ở trước mặt. Sau lưng Cổ Lực Đơn là đội quân thú nhân đông nghìn nghịt, không chỉ có thú nhân mà còn có đủ các loại thú dữ to lớn. Trí tuệ của thú nhân không thua kém gì loài người, hơn nữa, hình thể cường tráng của bọn họ có thể phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ hơn nhiều.
Cổ Lực Đơn cầm trong tay một cây trường mâu to lớn, anh †a chỉ về hướng trước mặt: “Xuất phát!”
Cổ Lực Đơn vừa mới dứt lời, Hắc Hổ đã chở anh ta chạy về phía đại lục. Thời điểm đặt chân lên đại lục, cơ thể của Cổ Lực Đơn đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt, lập tức cao hơn mười mét, cơ thể anh ta bắt đầu hóa thú, những múi cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện. Thế nhưng mười mấy mét vẫn chưa phải là giới hạn của Cổ Lực Đơn, chỉ thấy kích thước cơ thể anh ta vẫn tiếp tục tăng lên, đến khi cả người cao gần ba mươi mét mới dừng lại.
Đội quân thú nhân đen nghìn nghịt cũng theo chân tiến tới chiến trường cổ, nhìn từ xa, nom bọn họ không khác gì những người khổng lồ Titan cổ đại.
Thú nhân to lớn đối đầu với loài người nhỏ bé, đây rõ ràng là một cuộc chiến không công bằng, thế nhưng từ trước tới giờ, chiến tranh chưa bao giờ có cái gì gọi là công bằng cả, không phải sao?
Bầu trời tối sầm cả lại.
“Hút Trương Thác ghìm cương điều khiển con ngựa cao lớn dừng lại. Bọn họ đang đứng trên đỉnh cao nhất của chiến trường cổ xưa, trước mắt anh là vô số thú nhân với mật độ dày đặc, từng bước từng bước tiến tới, cơ thể khổng lồ của bọn họ lấp lóe trong bóng đêm.
“Haizz” Triệu Chính Khải cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Trương Thác, nhìn về phía trước, thở dài một hơi: “Đừng nói, áp lực này thật sự đúng là quá lớn rồi”
“Làm gì có ai không áp lực đâu” Trương Thác quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trong đội quân phần lớn đều là những người trẻ tuổi, tuổi từ mười tám đến hai mươi lăm, hầu hết những người ở độ tuổi này vẫn còn đang sống dưới sự chăm sóc của cha mẹ. Thế nhưng giờ phút này, những người chiến sĩ ấy đã đứng dậy, dũng cảm đối đầu với thú nhân, không hề để ý tới sống chết của bản thân.
Trương Thác nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi này, rồi quay sang nói với Triệu Chính Khải: “Nhưng anh nhìn bọn họ mà xem, ánh mắt đều rất kiên định”
“Tuổi của cậu cũng đâu có lớn” Lam Vân Dương thúc ngựa đi tới, ánh mắt của ông ta đảo qua người Trương Thác, rồi dừng lại trên người Lâm Ngữ Lam: “Theo như tôi được biết, thời điểm hai người kết hôn, ngay cả một buổi lễ hẳn hoi cũng không tổ chức được, thậm chí những sính lễ tươm tất cũng đều bị tịch thu. Sau khi vụ này kết thúc, chúng tôi tổ chức bù cho hai người một đám cưới khác nhé?”
“Cái này để nói sau đi” Trương Thác cười cười: “Chờ sau khi tôi ra quyết định không giết anh đã, những lời này để sau này rồi nói cũng không muộn”
“Đi” Lam Vân Dương nhếch miệng cười một tiếng.
Con ngựa dưới thân liên tục chuyển động, bốn vó ngựa không ngừng đi qua đi lại, mặt đất hơi rung chuyển, sự rung chuyển này càng lúc càng gia tăng biên độ theo thời gian.
Trong bóng tối, đại quân thú nhân đã chuyển từ đi thành chạy, bọn họ cũng đã nhìn thấy kẻ thù của mình ở trên đỉnh núi ngựa dưới thân, thì thầm nói.