Trans: Angharad
--------------------------------------------------------
Tôi đứng lẻ loi giữa rừng quan khách, sững sờ không thốt nên lời khi nghe thấy giọng nói tuyên bố xé bỏ hôn ước của mình lan ra khắp đại sảnh khiêu vũ.
Điện hạ nhìn xuống, nhíu mày lại tỏ vẻ chán ghét. Nép sát vào lồng ngực anh là Lilith, người lúc ấy mới 15 tuổi, đuôi mắt con bé ngân ngấn lệ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này...? Hủy bỏ hôn ước.
Những gì Điện hạ vừa nói sẽ chính thức phá vỡ thỏa thuận giữa gia đình Hoàng gia với ngôi nhà quý tộc đang bảo hộ tôi. Công khai một chuyện như thế trước bàn dân thiên hạ quả thật vô cùng kì quái.
Tuy nhiên Điện hạ đang cực kì nghiêm túc.
“Cách cô đối xử với em gái Lilith của mình là không thể nào dung thứ được! Cắt xé trang phục của em ấy, bắt em phải quét dọn những nơi bẩn thỉu nhất và còn muốn đổ tội ăn trộm cho Lilith, cô mất hết liêm sỉ rồi sao?”
“Không đú...!”
“Cô thậm chí thuê người hầu đánh đập em mình, nhạo báng em ấy trong khi giả vờ mình thanh khiết. Ngay cả chú cún yêu quý của Lilith cũng bị ngươi bỏ vào bao tải đá cho đến chết, cái thú vui điên loạn gì vậy hả....!”
“Điện hạ, không phải đâu! Tất cả những gì Ngài vừa nói, Lilith mới là người....!”
Tôi định thanh minh song kịp thời ngậm miệng lại. Suýt nữa tôi lại đi vào vết xe đổ của mình rồi.
Chú chó con lông xù dễ thương mà tôi lén chăm sóc bị ném vào trong một túi vải gai và bị đám người hầu đá đến chết. Bọn chúng luôn nghe lời Lilith.... Không, không đúng, thời gian trôi đi chúng cũng bắt đầu thích hành hạ tôi.
Tôi đã nén đau, nghĩ rằng rồi sẽ có ngày mình rời khỏi căn nhà đó cùng Nina.
Đưa mắt nhìn quanh, tất cả những bạn học và quý tộc trong đại sảnh đều nhất loạt nhìn xuống tôi với nét mặt khinh bỉ hệt Điện hạ.
Đó là lúc tôi nhận ra Lilith đã nhúng tay sâu vào trong giới thượng lưu như thế nào. Sẽ không một ai đứng về phía tôi, đặc biệt sau màn luận tội công khai này và bị hủy bỏ hôn ước.
Nói cách khác, từ lâu họ đã xem Maria Wenschlee thành kẻ địch.
“Điện hạ.....!”
“Ngụy biện vô ích thôi! Ngươi vẫn muốn lừa gạt ta dù cho ta đã biết mọi tội trạng của ngươi sao?”
Tôi lùi bước trước những ngôn từ nhẫn tâm mà y vừa rủa xả vào mặt tôi.
“Lần đầu thấy ngươi cô độc khóc thảm thương như thế, ta đã nghĩ ngươi là một thiếu nữ nhu mì và hiền lành......! Nhưng không ngờ ngươi lại là một ả rắn độc, rắp tâm lừa dối ta trong khi hành hạ em gái mình không thương tiếc.”
“Cái....!”
“Ngươi xuất thân là con của gái điếm nữa chứ! Hừm, xem ra mẹ nào con nấy cả! Ta thật sự tội nghiệp cho Ngài Wenschlee và Công tước phu nhân đã vô tình rước loại phụ nữ trời sinh nham hiểm như ngươi vào nhà họ!”
Đôi tay Điện hạ siết chặt lấy eo Lilith.
Về phần Lilith, con bé nhẹ nhàng lắc đầu, hai hàng lông mi dài lấp lánh những giọt nước mắt li ti như châu ngọc.
“Hoàng tử Andy, xin đừng đổ mọi tội lỗi lên chị ấy....! Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Maria mãi mãi là chị gái duy nhất của em...!”
“Ôi Lilith...! Nàng đúng là một người nhân hậu....!”
“Ước nguyện duy nhất của em là giải thoát anh khỏi mối hôn ước này thôi, Điện hạ Andy.... Giờ ước nguyện đã thành, tất cả những uất ức em phải chịu vừa qua, dường như chúng đã tan biến vào hư vô rồi....”
“Lilith...”
Hai người họ nhìn nhau như sắp sửa trao nhau một nụ hôn lãng mạn tới nơi vậy. Song lời thủ thỉ của con nhỏ vẫn không đủ nguôi đi cơn giận trong Điện hạ.
“Ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi tổn thương Lilith thêm lần nào nữa. Nếu không bảo vệ được người con gái mình yêu thì ta làm sao có tư cách bảo vệ quốc gia này khi đăng quang vương vị chứ? Vì Lilith, vì công dân của quốc gia này, ta tuyên bố kể từ lúc này ta hủy bỏ hôn ước của mình với Maria Wenschlee!”
“....!”
Tuyên bố vừa dứt thì mọi người trong sảnh đồng loạt vỗ tay reo hò.
“Từ bây giờ ngươi bị trục xuất! Bị cấm đem theo bất cứ gì ngoài bộ đồ trên người! Cút khỏi đây như một kẻ tội đồ đáng nguyền rủa, và không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt ta cùng Lilith nữa!”
“Điện hạ.....!”
Nếu mình trắng tay rời khỏi quốc gia này, Nina sẽ ra sao đây?!
Bỏ mặc một đứa trẻ bệnh tật trong ngôi nhà đó là không thể. Mình đi rồi bọn họ sẽ chuyển mục tiêu sang Nina. Mình nguyện đánh cược mọi thứ khác trừ chuyện này.
“Cầu xin Ngài! Tôi sẽ rời khỏi đất nước này như ý Ngài. Nhưng làm ơn hãy hứa với tôi, về chi phí điều trị bệnh cho Nina....!”
“Im miệng! Ngươi còn dám đòi tiền của ta nữa sao?!”
“Cái đó....!”
Hùa theo với ý đồ chặn đứng lời van xin của tôi, quan khách trong buổi tiệc từng người một bắt đầu la ó và chế nhạo tôi.
“Trục xuất cô ta! Tống ả ra khỏi đây!”
“Cô ta nên thấy may mắn đã giữ được mạng nhờ có Tiểu thư Lilith cầu tình cho. Đồ tạp chủng dơ bẩn của gái điếm!”
Lưu đày.
Trục xuất, trục xuất, trục xuất.
Những hô hào đó kết thành giai điệu vần vũ quanh đại sảnh như một cơn bão ác nghiệt. Tôi gần như muốn ngã quỵ bởi cảm giác buồn nôn trong người, làn sóng ác ý đổ dồn về phía tôi từ mọi hướng thật sự quá sức chịu đựng của một phàm nhân.
“Làm ơn, thưa Điện hạ..... Hãy rủ lòng thương cho chị gái em....”
Từng giọt nước mắt lăn xuống trên gò má trắng nõn của Lilith. Đương nhiên “rủ lòng thương” mà cô ta nói mang nghĩa hoàn toàn khác.
Tôi đứng chết trân tại đó, không biết nên làm gì hay nói gì khác. Toàn thân chới với trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, tôi cắn môi và thực hiện đối sách duy nhất mà não bộ còn nghĩ ra được: quay đầu bỏ chạy khỏi đại sảnh khiêu vũ.
“Ôi trời, nhìn cô ta chạy kìa! Ahahaha!”
“Chậc, mọi người đều biết nhân cách hạ đẳng của cô ta rồi thì giả bộ sợ sệt cũng vô ích. Ahh, nhưng đúng là bất ngờ ghê!”
........Mình phải chạy trốn.
Trước khi tôi và Nina bị chia cắt bởi chiêu trò của Lilith, tôi nhất định phải đưa em chạy trốn theo mình.
----------------0----------------
“Các hiệp sĩ, mau đuổi theo cô ta. Bám sát ả đến khi nào ả ra khỏi biên giới.”
Giọng nói bình thản của Hoàng Thái tử Andy truyền đi khắp đại sảnh.
Song cô gái xinh đẹp đang nép trong lồng ngực anh lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“.....Xin đừng làm thế, Điện hạ. Gia đình em sẽ gặp thêm phiền phức mất.....”
“Ồ Lilith. Nàng đúng là một người tử tế mà....!”
“Xin Ngài yên tâm. Gia tộc Wenschlee tình nguyện giám sát chị ấy....”
Thiếu nữ tặng cho Điện hạ của mình một nụ cười tựa làn gió xuân mơn man, rồi ngước đôi mắt đong đầy nước lên nhìn y.
“Em sẽ cho gọi người hầu của mình...”
----------------0-----------------
“*KHỤ*,*KHỤ*, hộc!!”
“Em có sao không?! Nina!”
Bên trong cỗ xe ngựa xóc nảy lên xuống, tôi ôm chặt lấy em gái mình, vuốt tay trên tấm lưng gầy yếu của em.
“E-Em ổ....*Khụ*....”
Đứa bé hổn hển đáp lại. Máu hẳn đã trào ngược xuống cổ họng em ấy.
Đầu óc tôi bây giờ chỉ còn nghĩ đến chuyện ra khỏi xe ngựa càng nhanh càng tốt và cho Nina nghỉ ngơi. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn do xe đi quá chậm, nhưng nghĩ lại chắc có lẽ người đánh xe đang cẩn thận để không làm tình trạng của Nina trầm trọng thêm.
Nhà Wenschlee đã quyết định chúng tôi sẽ ngồi xe ngựa ra khỏi biên giới, như chỉ đạo của Hoàng Thái tử.
Cô gái cả tin là tôi kiếp trước thậm chí còn biết ơn cái nhà ấy đã giúp mình một tay, dù đó chỉ là lần giúp đỡ cuối cùng muộn màng.
“Quan trọng hơn là chuyện gì đã xảy ra vậy chị h....*khụ*, *khụ*, ọc.....!”
“Em đừng sợ. Bình tĩnh và hít một hơi sâu....”
“E...Em không sợ.”
Nina mới 9 tuổi đầu đã bắt đầu ho ra máu mỗi ngày.
Xe ngựa xóc nảy quá dữ dội chắc chắn đã khiến em chịu nhiều đau đớn, nhưng đứa bé vẫn ngẩng đầu lên, cố trấn an tôi là em không sao.
“Nhưng, chị hai, nhìn chị giống như vừa mới khóc....”
“Chị....”
Lúc ấy nước mắt đã chực trào dâng trong đôi mắt tôi.
Dù cho bị mọi người phỉ nhổ và khinh thường, chí ít tôi còn có Nina bên cạnh.
Dù nội tâm thể xác có tổn thương cỡ nào, cô em gái bé bỏng của tôi vẫn sẽ luôn quan tâm đến chị nó.
“Chị xin lỗi.....Chị thật sự xin lỗi, Nina.”
Tôi ôm chặt lấy Nina, song vẫn dè chừng để không làm đau em ấy.
“Chị hai sẽ luôn bảo vệ em Nina. Khỏi bất cứ thứ gì....”
Làm sao mày dám nói thế trong khi một chút năng lực hay phương tiện để bảo vệ Nina, mày cũng không có đây?
Nhưng dẫu tiếc hận cỡ nào thì tôi cũng không quay ngược thời gian lại được. Và rồi, chúng tôi đã đến cái nơi ấy.
Có chuyện gì vậy? Tôi của lúc ấy nhủ thầm.
Cỗ xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại.
“.....?”
Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy khung cảnh một khu rừng ở phạm vi ngoài Kinh đô hoàng gia.
Đừng nói vượt biên, chúng tôi thậm chí chưa đến gần biên giới nữa là. Lòng tôi đang nổi lên nghi ngờ thì người hầu nhà Wenschlee vốn lãnh trách nhiệm xà ích đi đến bên cửa xe.
“Bước ra mau.”
“Cái gì....?”
Nghe giọng của xà ích, tôi đâm ra bối rối.
“Không nghe tao bảo à? Bước ra mau đồ khốn!”
“Aaa....!”
Thấy hắn vung roi quất ngựa về phía chúng tôi, tôi theo bản năng liền dùng thân mình chắn cho Nina. Âm thanh roi quất xuống như một sự cảnh cáo cùng tiếng đôi bốt hắn giẫm trên nền đất nghe rất dọa người.
“Chị hai....”
“Không sao đâu Nina. Xuống dưới hít thở không khí thoáng đãng một chút nhé?”
Trấn an Nina đang run lẩy bẩy xong, chúng tôi ra khỏi xe ngựa.
Cảnh tượng khu rừng hiện lên mờ mờ ảo ảo nhờ đón nhận ánh sáng nhu hòa của mặt trăng chiếu xuống tạo một cảm giác tĩnh mịch lạ lùng. Xe ngựa dừng cạnh một bờ hồ, nhưng mặt nước vốn dĩ lấp lánh dưới nắng ban ngày bao nhiêu thì đêm đến lại lộ rõ cái miệng quái gở chực chờ nuốt sạch sẽ mọi thứ vào lòng nó bấy nhiêu.
“Cuối cùng cũng chịu tới. Bọn ta chờ lâu rồi đấy.”
“Biết sao được. Tiểu thư Lilith đã rộng lòng bảo ta cứ từ từ thưởng thức để tránh phát sinh thêm sự cố mà.”
“.....?!”
Khoảng 6 tên đàn ông bước ra từ những thân cây gần đó.
Vài người trông giống đầu bếp và người hầu nhà Wenschlee, ngoài ra toàn là gương mặt lạ.
“Các người làm gì ở đây....”
Chính là vào lúc đó.
Một gã tung một cú đấm vào mặt tôi, khiến tôi lảo đảo cả người.
“Chị hai! Chị hai ơi, chị ha- *khụ*, *KHỤ*!”
Tôi va vào một cái cây gần mình, toàn bộ không khí trong phổi dường như bị hút sạch ra ngoài. Tiếng ho khan của Nina lẫn tiếng cười khoái trá của bọn đàn ông vang vọng quanh khu vực bờ hồ.
“Gyahaha! Không ngờ ngươi nhắm mặt nó đầu tiên luôn á!”
“Chậc, phí của giời. Mặt ả đâu đáng bị vậy đâu, ngươi mắc gì phải đấm vào chỗ đó?”
“Im mồm, bộ ngươi không thấy đàn bà quằn quại vì đau là tuyệt nhất à? Hơn nữa chẳng phải Tiểu thư Lilith cũng khuyến khích chúng ta làm thế sao?”
“.....!”
Tôi cố gắng hớp không khí vào phổi nhanh nhất có thể rồi dồn lực hét lên the thé.
“Nina, chạy mau! Em phải ra khỏi đây.... Ah!”
“Khôngggg!!”
Trước khi em ấy kịp nghe tôi nói gì, một tên đã thô bạo tóm lấy Nina từ phía sau rồi nắm hai tay em ấy nhấc lên cao.
“KHÔNGGGGGG! DỪNG LẠI! CHỊ HAI ƠIIIIIII! *khụ*”
“Ah đáng tiếc. Thế mà tao còn mong ngóng lắm vì nghe bảo có thêm một con bé nhỏ nữa, nhưng đứa này toàn xương là xương.”
“Này này, ngươi điếc hả? Con đó bị bệnh đó, đồ bạo dâm.”
Lúc đó tôi chẳng hiểu hiểu nổi lũ đàn ông gớm ghiếc với giọng điệu đê tiện kia đang nói gì.
Hoặc đúng hơn là tôi từ chối hiểu. Bọn chúng định làm gì em gái tôi, một đứa trẻ mới 9 tuổi chứ?
“A thôi kệ đi. Hưởng thụ mình con ả này đủ rồi.”
“Chờ một chút. Nhớ những “từ mấu chốt” tiểu thư Lilith dạy chúng ta không?”
“Ồồ, suýt nữa ta quên mất.”
Bọn chúng nhìn xuống tôi, gã nấy gã nấy miệng ngoác đến tận mang tai. Tôi còn nhớ rõ cảm giác lông tóc trên người mình đều dựng đứng lên vì ớn lạnh trước sợ hãi.
“Vì em gái, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì, đúng không? Giờ thì chị hai, mày đã sẵn sàng vì em gái chưa nào?”
--------------------------------------------------------
Tôi đứng lẻ loi giữa rừng quan khách, sững sờ không thốt nên lời khi nghe thấy giọng nói tuyên bố xé bỏ hôn ước của mình lan ra khắp đại sảnh khiêu vũ.
Điện hạ nhìn xuống, nhíu mày lại tỏ vẻ chán ghét. Nép sát vào lồng ngực anh là Lilith, người lúc ấy mới 15 tuổi, đuôi mắt con bé ngân ngấn lệ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này...? Hủy bỏ hôn ước.
Những gì Điện hạ vừa nói sẽ chính thức phá vỡ thỏa thuận giữa gia đình Hoàng gia với ngôi nhà quý tộc đang bảo hộ tôi. Công khai một chuyện như thế trước bàn dân thiên hạ quả thật vô cùng kì quái.
Tuy nhiên Điện hạ đang cực kì nghiêm túc.
“Cách cô đối xử với em gái Lilith của mình là không thể nào dung thứ được! Cắt xé trang phục của em ấy, bắt em phải quét dọn những nơi bẩn thỉu nhất và còn muốn đổ tội ăn trộm cho Lilith, cô mất hết liêm sỉ rồi sao?”
“Không đú...!”
“Cô thậm chí thuê người hầu đánh đập em mình, nhạo báng em ấy trong khi giả vờ mình thanh khiết. Ngay cả chú cún yêu quý của Lilith cũng bị ngươi bỏ vào bao tải đá cho đến chết, cái thú vui điên loạn gì vậy hả....!”
“Điện hạ, không phải đâu! Tất cả những gì Ngài vừa nói, Lilith mới là người....!”
Tôi định thanh minh song kịp thời ngậm miệng lại. Suýt nữa tôi lại đi vào vết xe đổ của mình rồi.
Chú chó con lông xù dễ thương mà tôi lén chăm sóc bị ném vào trong một túi vải gai và bị đám người hầu đá đến chết. Bọn chúng luôn nghe lời Lilith.... Không, không đúng, thời gian trôi đi chúng cũng bắt đầu thích hành hạ tôi.
Tôi đã nén đau, nghĩ rằng rồi sẽ có ngày mình rời khỏi căn nhà đó cùng Nina.
Đưa mắt nhìn quanh, tất cả những bạn học và quý tộc trong đại sảnh đều nhất loạt nhìn xuống tôi với nét mặt khinh bỉ hệt Điện hạ.
Đó là lúc tôi nhận ra Lilith đã nhúng tay sâu vào trong giới thượng lưu như thế nào. Sẽ không một ai đứng về phía tôi, đặc biệt sau màn luận tội công khai này và bị hủy bỏ hôn ước.
Nói cách khác, từ lâu họ đã xem Maria Wenschlee thành kẻ địch.
“Điện hạ.....!”
“Ngụy biện vô ích thôi! Ngươi vẫn muốn lừa gạt ta dù cho ta đã biết mọi tội trạng của ngươi sao?”
Tôi lùi bước trước những ngôn từ nhẫn tâm mà y vừa rủa xả vào mặt tôi.
“Lần đầu thấy ngươi cô độc khóc thảm thương như thế, ta đã nghĩ ngươi là một thiếu nữ nhu mì và hiền lành......! Nhưng không ngờ ngươi lại là một ả rắn độc, rắp tâm lừa dối ta trong khi hành hạ em gái mình không thương tiếc.”
“Cái....!”
“Ngươi xuất thân là con của gái điếm nữa chứ! Hừm, xem ra mẹ nào con nấy cả! Ta thật sự tội nghiệp cho Ngài Wenschlee và Công tước phu nhân đã vô tình rước loại phụ nữ trời sinh nham hiểm như ngươi vào nhà họ!”
Đôi tay Điện hạ siết chặt lấy eo Lilith.
Về phần Lilith, con bé nhẹ nhàng lắc đầu, hai hàng lông mi dài lấp lánh những giọt nước mắt li ti như châu ngọc.
“Hoàng tử Andy, xin đừng đổ mọi tội lỗi lên chị ấy....! Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Maria mãi mãi là chị gái duy nhất của em...!”
“Ôi Lilith...! Nàng đúng là một người nhân hậu....!”
“Ước nguyện duy nhất của em là giải thoát anh khỏi mối hôn ước này thôi, Điện hạ Andy.... Giờ ước nguyện đã thành, tất cả những uất ức em phải chịu vừa qua, dường như chúng đã tan biến vào hư vô rồi....”
“Lilith...”
Hai người họ nhìn nhau như sắp sửa trao nhau một nụ hôn lãng mạn tới nơi vậy. Song lời thủ thỉ của con nhỏ vẫn không đủ nguôi đi cơn giận trong Điện hạ.
“Ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi tổn thương Lilith thêm lần nào nữa. Nếu không bảo vệ được người con gái mình yêu thì ta làm sao có tư cách bảo vệ quốc gia này khi đăng quang vương vị chứ? Vì Lilith, vì công dân của quốc gia này, ta tuyên bố kể từ lúc này ta hủy bỏ hôn ước của mình với Maria Wenschlee!”
“....!”
Tuyên bố vừa dứt thì mọi người trong sảnh đồng loạt vỗ tay reo hò.
“Từ bây giờ ngươi bị trục xuất! Bị cấm đem theo bất cứ gì ngoài bộ đồ trên người! Cút khỏi đây như một kẻ tội đồ đáng nguyền rủa, và không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt ta cùng Lilith nữa!”
“Điện hạ.....!”
Nếu mình trắng tay rời khỏi quốc gia này, Nina sẽ ra sao đây?!
Bỏ mặc một đứa trẻ bệnh tật trong ngôi nhà đó là không thể. Mình đi rồi bọn họ sẽ chuyển mục tiêu sang Nina. Mình nguyện đánh cược mọi thứ khác trừ chuyện này.
“Cầu xin Ngài! Tôi sẽ rời khỏi đất nước này như ý Ngài. Nhưng làm ơn hãy hứa với tôi, về chi phí điều trị bệnh cho Nina....!”
“Im miệng! Ngươi còn dám đòi tiền của ta nữa sao?!”
“Cái đó....!”
Hùa theo với ý đồ chặn đứng lời van xin của tôi, quan khách trong buổi tiệc từng người một bắt đầu la ó và chế nhạo tôi.
“Trục xuất cô ta! Tống ả ra khỏi đây!”
“Cô ta nên thấy may mắn đã giữ được mạng nhờ có Tiểu thư Lilith cầu tình cho. Đồ tạp chủng dơ bẩn của gái điếm!”
Lưu đày.
Trục xuất, trục xuất, trục xuất.
Những hô hào đó kết thành giai điệu vần vũ quanh đại sảnh như một cơn bão ác nghiệt. Tôi gần như muốn ngã quỵ bởi cảm giác buồn nôn trong người, làn sóng ác ý đổ dồn về phía tôi từ mọi hướng thật sự quá sức chịu đựng của một phàm nhân.
“Làm ơn, thưa Điện hạ..... Hãy rủ lòng thương cho chị gái em....”
Từng giọt nước mắt lăn xuống trên gò má trắng nõn của Lilith. Đương nhiên “rủ lòng thương” mà cô ta nói mang nghĩa hoàn toàn khác.
Tôi đứng chết trân tại đó, không biết nên làm gì hay nói gì khác. Toàn thân chới với trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, tôi cắn môi và thực hiện đối sách duy nhất mà não bộ còn nghĩ ra được: quay đầu bỏ chạy khỏi đại sảnh khiêu vũ.
“Ôi trời, nhìn cô ta chạy kìa! Ahahaha!”
“Chậc, mọi người đều biết nhân cách hạ đẳng của cô ta rồi thì giả bộ sợ sệt cũng vô ích. Ahh, nhưng đúng là bất ngờ ghê!”
........Mình phải chạy trốn.
Trước khi tôi và Nina bị chia cắt bởi chiêu trò của Lilith, tôi nhất định phải đưa em chạy trốn theo mình.
----------------0----------------
“Các hiệp sĩ, mau đuổi theo cô ta. Bám sát ả đến khi nào ả ra khỏi biên giới.”
Giọng nói bình thản của Hoàng Thái tử Andy truyền đi khắp đại sảnh.
Song cô gái xinh đẹp đang nép trong lồng ngực anh lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“.....Xin đừng làm thế, Điện hạ. Gia đình em sẽ gặp thêm phiền phức mất.....”
“Ồ Lilith. Nàng đúng là một người tử tế mà....!”
“Xin Ngài yên tâm. Gia tộc Wenschlee tình nguyện giám sát chị ấy....”
Thiếu nữ tặng cho Điện hạ của mình một nụ cười tựa làn gió xuân mơn man, rồi ngước đôi mắt đong đầy nước lên nhìn y.
“Em sẽ cho gọi người hầu của mình...”
----------------0-----------------
“*KHỤ*,*KHỤ*, hộc!!”
“Em có sao không?! Nina!”
Bên trong cỗ xe ngựa xóc nảy lên xuống, tôi ôm chặt lấy em gái mình, vuốt tay trên tấm lưng gầy yếu của em.
“E-Em ổ....*Khụ*....”
Đứa bé hổn hển đáp lại. Máu hẳn đã trào ngược xuống cổ họng em ấy.
Đầu óc tôi bây giờ chỉ còn nghĩ đến chuyện ra khỏi xe ngựa càng nhanh càng tốt và cho Nina nghỉ ngơi. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn do xe đi quá chậm, nhưng nghĩ lại chắc có lẽ người đánh xe đang cẩn thận để không làm tình trạng của Nina trầm trọng thêm.
Nhà Wenschlee đã quyết định chúng tôi sẽ ngồi xe ngựa ra khỏi biên giới, như chỉ đạo của Hoàng Thái tử.
Cô gái cả tin là tôi kiếp trước thậm chí còn biết ơn cái nhà ấy đã giúp mình một tay, dù đó chỉ là lần giúp đỡ cuối cùng muộn màng.
“Quan trọng hơn là chuyện gì đã xảy ra vậy chị h....*khụ*, *khụ*, ọc.....!”
“Em đừng sợ. Bình tĩnh và hít một hơi sâu....”
“E...Em không sợ.”
Nina mới 9 tuổi đầu đã bắt đầu ho ra máu mỗi ngày.
Xe ngựa xóc nảy quá dữ dội chắc chắn đã khiến em chịu nhiều đau đớn, nhưng đứa bé vẫn ngẩng đầu lên, cố trấn an tôi là em không sao.
“Nhưng, chị hai, nhìn chị giống như vừa mới khóc....”
“Chị....”
Lúc ấy nước mắt đã chực trào dâng trong đôi mắt tôi.
Dù cho bị mọi người phỉ nhổ và khinh thường, chí ít tôi còn có Nina bên cạnh.
Dù nội tâm thể xác có tổn thương cỡ nào, cô em gái bé bỏng của tôi vẫn sẽ luôn quan tâm đến chị nó.
“Chị xin lỗi.....Chị thật sự xin lỗi, Nina.”
Tôi ôm chặt lấy Nina, song vẫn dè chừng để không làm đau em ấy.
“Chị hai sẽ luôn bảo vệ em Nina. Khỏi bất cứ thứ gì....”
Làm sao mày dám nói thế trong khi một chút năng lực hay phương tiện để bảo vệ Nina, mày cũng không có đây?
Nhưng dẫu tiếc hận cỡ nào thì tôi cũng không quay ngược thời gian lại được. Và rồi, chúng tôi đã đến cái nơi ấy.
Có chuyện gì vậy? Tôi của lúc ấy nhủ thầm.
Cỗ xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại.
“.....?”
Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy khung cảnh một khu rừng ở phạm vi ngoài Kinh đô hoàng gia.
Đừng nói vượt biên, chúng tôi thậm chí chưa đến gần biên giới nữa là. Lòng tôi đang nổi lên nghi ngờ thì người hầu nhà Wenschlee vốn lãnh trách nhiệm xà ích đi đến bên cửa xe.
“Bước ra mau.”
“Cái gì....?”
Nghe giọng của xà ích, tôi đâm ra bối rối.
“Không nghe tao bảo à? Bước ra mau đồ khốn!”
“Aaa....!”
Thấy hắn vung roi quất ngựa về phía chúng tôi, tôi theo bản năng liền dùng thân mình chắn cho Nina. Âm thanh roi quất xuống như một sự cảnh cáo cùng tiếng đôi bốt hắn giẫm trên nền đất nghe rất dọa người.
“Chị hai....”
“Không sao đâu Nina. Xuống dưới hít thở không khí thoáng đãng một chút nhé?”
Trấn an Nina đang run lẩy bẩy xong, chúng tôi ra khỏi xe ngựa.
Cảnh tượng khu rừng hiện lên mờ mờ ảo ảo nhờ đón nhận ánh sáng nhu hòa của mặt trăng chiếu xuống tạo một cảm giác tĩnh mịch lạ lùng. Xe ngựa dừng cạnh một bờ hồ, nhưng mặt nước vốn dĩ lấp lánh dưới nắng ban ngày bao nhiêu thì đêm đến lại lộ rõ cái miệng quái gở chực chờ nuốt sạch sẽ mọi thứ vào lòng nó bấy nhiêu.
“Cuối cùng cũng chịu tới. Bọn ta chờ lâu rồi đấy.”
“Biết sao được. Tiểu thư Lilith đã rộng lòng bảo ta cứ từ từ thưởng thức để tránh phát sinh thêm sự cố mà.”
“.....?!”
Khoảng 6 tên đàn ông bước ra từ những thân cây gần đó.
Vài người trông giống đầu bếp và người hầu nhà Wenschlee, ngoài ra toàn là gương mặt lạ.
“Các người làm gì ở đây....”
Chính là vào lúc đó.
Một gã tung một cú đấm vào mặt tôi, khiến tôi lảo đảo cả người.
“Chị hai! Chị hai ơi, chị ha- *khụ*, *KHỤ*!”
Tôi va vào một cái cây gần mình, toàn bộ không khí trong phổi dường như bị hút sạch ra ngoài. Tiếng ho khan của Nina lẫn tiếng cười khoái trá của bọn đàn ông vang vọng quanh khu vực bờ hồ.
“Gyahaha! Không ngờ ngươi nhắm mặt nó đầu tiên luôn á!”
“Chậc, phí của giời. Mặt ả đâu đáng bị vậy đâu, ngươi mắc gì phải đấm vào chỗ đó?”
“Im mồm, bộ ngươi không thấy đàn bà quằn quại vì đau là tuyệt nhất à? Hơn nữa chẳng phải Tiểu thư Lilith cũng khuyến khích chúng ta làm thế sao?”
“.....!”
Tôi cố gắng hớp không khí vào phổi nhanh nhất có thể rồi dồn lực hét lên the thé.
“Nina, chạy mau! Em phải ra khỏi đây.... Ah!”
“Khôngggg!!”
Trước khi em ấy kịp nghe tôi nói gì, một tên đã thô bạo tóm lấy Nina từ phía sau rồi nắm hai tay em ấy nhấc lên cao.
“KHÔNGGGGGG! DỪNG LẠI! CHỊ HAI ƠIIIIIII! *khụ*”
“Ah đáng tiếc. Thế mà tao còn mong ngóng lắm vì nghe bảo có thêm một con bé nhỏ nữa, nhưng đứa này toàn xương là xương.”
“Này này, ngươi điếc hả? Con đó bị bệnh đó, đồ bạo dâm.”
Lúc đó tôi chẳng hiểu hiểu nổi lũ đàn ông gớm ghiếc với giọng điệu đê tiện kia đang nói gì.
Hoặc đúng hơn là tôi từ chối hiểu. Bọn chúng định làm gì em gái tôi, một đứa trẻ mới 9 tuổi chứ?
“A thôi kệ đi. Hưởng thụ mình con ả này đủ rồi.”
“Chờ một chút. Nhớ những “từ mấu chốt” tiểu thư Lilith dạy chúng ta không?”
“Ồồ, suýt nữa ta quên mất.”
Bọn chúng nhìn xuống tôi, gã nấy gã nấy miệng ngoác đến tận mang tai. Tôi còn nhớ rõ cảm giác lông tóc trên người mình đều dựng đứng lên vì ớn lạnh trước sợ hãi.
“Vì em gái, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì, đúng không? Giờ thì chị hai, mày đã sẵn sàng vì em gái chưa nào?”
Danh sách chương