Trans: Angharad

----------------------------------------------------

Tôi bị bạo hành và xâm hại hết lần này đến lần khác, trong khi Nina bị buộc phải chứng kiến toàn cảnh ấy.

Mọi nơi trên thân thể đều thét gào vì đau đớn tột độ. Da thịt như bị nung chảy. Quá ghê tởm, đáng sợ, đau muốn giằng xé cùng sự căm hận thiêu đốt đến mọi ngóc ngách trong tâm can.

Tôi thậm chí muốn cắn lưỡi tự vẫn tại chỗ cho xong. Nhưng làm thế chẳng khác nào đẩy Nina vào nguy hiểm.

Chớm nghĩ đến tự vẫn thôi đã là một sai lầm từ đầu.

Tôi tuyệt vọng ép mình phải tỉnh táo. Xóa bỏ mọi suy nghĩ, đừng nghĩ gì nữa. Mỗi lần tôi bị đấm, mỗi lần tôi bị chúng cưỡng đoạt, tôi đều không kêu một tiếng nào.

“Chậc, con này bị gì vậy? Chơi nó nhiều thế mà không có lấy tí phản kháng. Chán bỏ xừ ra.”

“Chị hai....Chị....”

“Nói gì đi gái! Hay mày muốn hiệp nữa?! Quất luôn ha!”

“Dừng ở đây thôi.”

“!”

Một âm thanh sôi nổi vui tươi cất lên giữa rừng đêm thanh vắng nghe thật chói tai làm sao.

Trái tim vốn dĩ gần chết lặng trong tôi như được thắp lại một ngọn lửa mới. Một cỗ xe ngựa dừng lại trước mặt đám đông, và một phụ nữ bước ra.

“Tiểu thư Lilith! Hehe, chúng tôi đợi Người lâu rồi!”

“Hây dà, đám các ngươi bỏ ngoài tai những gì ta dặn dò rồi sao? Chẳng phải ta đã bảo Nina là công cụ duy nhất chi phối được chị đại Maria à?”

Lilith nhìn xuống tôi rồi mỉm cười, còn gã đàn ông cưỡi trên người tôi vẫn đang say sưa nhấp hông của hắn. Rồi cô ta chỉ tay về phía Nina.

“Ném con bé đó xuống hồ.”

“Aah....!”

“Cái gì!! Dừng lại mau Lilith!! Làm ơn chí ít hãy thả Nina ra!!”

“Không được nè chị gái yêu quý. Nếu em không làm đến mức này thì chị đâu có chịu chơi tới bến với Lilith đâu?”

Y lấy tay che miệng cười khúc khích một chút. Rồi mặc kệ tôi van xin, hai gã đàn ông cầm lấy hai bên tay Nina không chút chần chừ quăng đứa trẻ xuống nước.

“Ahh!”

“NINA!”

Một tiếng “Ùm!” vang lên, và Nina đã rơi tõm xuống hồ.

“DỪNG LẠI!! KHÔNGGGG, NINAAA! LÀM ƠN, CỨU CON BÉ VỚI!!”

“Gyahaha! Nè nhìn cho kỹ đi chị hai, con nhỏ kia đang ráng mò về với chị nó kìa. Mày không dạy nó bơi hử?”

“Làm ơn, tôi xin cô, phổi em tôi không khỏe!! Nó không bơi được, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì mà nên làm ơn cứu nó đi!!”

“Ồ hô, cách này đúng là hay hơn thật! Giờ con nhỏ kia chả khác nào cá mắc cạn rồi! Tiểu thư Lilith quả nhiên nói đúng!”

“Vậy sao? Fufu, nhìn ngươi mà xem?”

Cặp mắt Lilith sáng rỡ lên khi trông thấy chị kế ả giãy dụa gào khóc, ả liếm đầu lưỡi một vòng quanh đôi môi mỏng xinh xắn của mình.

“Ồ cô ta bắt đầu khóc kìa, nhìn nhộn ghê! Nè chị đại, chị biết không? Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong đời em đó!!”

“....Tôi...Làm ơn....! Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì, tất cả những gì cô muốn, làm ơn chỉ cần cứu Nina thôi....!!”

Tiếng quẫy đạp nước trong hồ vốn rất ồn ào đã dần dần nhỏ lại, trả lại sự bình lặng vốn có cho phong cảnh rừng đêm.

“Ah....!”

Tâm trí Maria Wenschlee bỗng chốc trắng xóa. Nỗi buồn đau, sự giận dữ, cơn tuyệt vọng, lòng thù hận đồng loạt xé nát mọi suy nghĩ còn sót lại trong đầu cô.

“KHÔNGGGGGGGGGGGGGG, NINA!!”

“Câm miệng con khốn!”

Dù bọn chúng có đấm đá tôi cỡ nào vẫn không ngăn được tôi gọi tên Nina.

Đến tận khi đôi mắt sưng húp của tôi khép lại, tầm nhìn cũng biến thành một màn đen. Máu trong người đã thôi ồ ạt chảy ra và đầu ngón tay đánh mất đi xúc giác.

Mặc cho nỗi tuyệt vọng đang tan biến dần theo ý thức của tôi vào cõi hư vô, tàn lửa của oán hận và phẫn nộ lại ngày một bùng cháy dữ dội hơn.

Tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày.

Tuyệt đối không tha thứ. Không chỉ Lilith, ả đàn bà kinh tởm đó, tất cả những kẻ nợ tao nữa.

.....

Rồi, một ngày nào đó, tao sẽ báo thù.

----------------0------------------

......

“.....”

Lúc Maria tỉnh giấc mộng và mở mắt ra, cô gái thấy mình đang ngồi trong một cỗ xe ngựa xa hoa.

Đôi mắt mơ màng lập tức lấy lại khí thế sắc bén, cô chớp chớp đôi lông mi dài và nhìn xuống cơ thể mình.

Cô ấy không ở trong khu rừng kia hay bị bao vây bởi đám du côn. Ngược lại cô đang mặc một chiếc váy lộng lẫy.

Maria này không còn là Maria Wenschlee, kẻ bị đánh đến chết theo lệnh của đứa em gái cùng cha khác mẹ nữa.

Cô gái phản chiếu trong kính cửa sổ bên cạnh kia vô cùng xinh đẹp, đường nét có thể sánh ngang với một con búp bê.

Mái tóc màu mật ong như của “mẹ”. Đôi mắt tròn xoe trong sáng. Khuôn mặt nghiêm cẩn tràn đầy nghị lực, khác xa khuôn mặt của cô gái chỉ biết chịu đựng tra tấn dằn vặt trước đây.

Nhìn chính mình trong gương, Maria thở nhẹ một hơi.

.......Mình lại mơ về kiếp trước.

Giấc mơ lúc còn là Maria kia, cô gái bị giết bởi đứa em kế Lilith.

Thỉnh thoảng khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ đó, Maria lại tự hỏi liệu đâu mới chính là con người thật của y. Thế nên cô nhắm mắt lại, lặp lại những lời luôn tự dặn dò với chính mình.

Maria này không phải chị em kế với con ả kia.

Cô không còn là cô gái bất lực, bị ám ảnh phải che chở cho người em bệnh tật của mình đến mức cam chịu đủ mọi bắt nạt. Sau khi hồi sinh làm con gái của ả đàn bà đó, và hoàn thành chuyến du học trong 2 năm, cô đã sẵn sàng cho công cuộc báo thù của mình....

“Maria.”

“....”

Đột nhiên bị điểm tên, thiếu nữ sực tỉnh khỏi thế giới riêng của y.

“Chúng ta gần đến biên giới quốc gia của mẹ cô rồi.”

“....”

Thiếu nữ nhíu mày quan sát thanh niên tóc đen ngồi đối diện. Cô chẳng thèm che giấu sự bực tức của mình khi bị gián đoạn dòng suy nghĩ.



“.....Anh còn ngồi đây à?”

“Phủ quá nha. Cô đối xử kiểu đó với người bạn duy nhất của cô ở nước ngoài hử?”

“Bớt giỡn đi. Chúng ta còn ngồi đây nói chuyện với nhau chẳng phải do lợi ích chung sao?”

Maria chẳng cần thứ gọi là bạn.

Cái cô cần là vũ khí. Vũ khí để lôi cổ con đàn bà kia xuống và ăn tươi nuốt sống ả, bắt ả trả một cái giá thật đắt cho tất cả những khốn khổ Maria từng gánh chịu trong kiếp trước.

“Haa.... Quả nhiên là lòng dạ sắt đá.”

Thanh niên đẹp trai kia nở nụ cười tự mãn. Một nụ cười lộ rõ sự xấu xa trắng trợn.

“Ít nhất cũng nên cảm ơn anh đã giúp tôi về. Tôi vĩnh viễn không muốn leo lên xe ngựa của con đàn bà đó.”

“Do ký ức kiếp trước của cô sao?”

“Ai biết chứ?”

“.....Bình thường tôi chả thích than vãn đâu, nhưng mà....”

Nam nhân này, người duy nhất biết Maria tái sinh, khoanh tay lại ngã ra sau lưng ghế.

“Cô biết người chết không cần trả thù đâu, đúng không?”

“.....Ý anh là gì?”

Đến nước này rồi còn bàn lùi ư? Nếu thế thì đúng là thật đáng khinh. Maria trừng mắt nhìn y, đôi mắt đẹp tỏa ra khí lạnh buốt.

“Nina sẽ không muốn cô trả thù đâu.”

“.....Ồ?”

“Nếu cô đi loanh quanh thực hiện mấy chuyện kinh khủng đó rồi bảo là vì Nina thì tệ quá. Làm cho mình chứ ai lại làm cho người....”

Maia bình thản khép mắt lại.

“Là vì ta.”

Mười lăm năm đã trôi qua từ khi Maria kia chết.

Lilith, người sinh con không lâu sau khi Maria chết cũng không hay biết gì. Rằng con gái cô ta thực chất chính là người chị kế tái sinh của mình.

Trong 15 năm từ khi chào đời, Maria đã luôn nhẫn nhịn.

Cô gọi ả đàn bà mình căm thù hơn tất cả mọi thứ trên đời là “mẹ”, gã đàn ông phản bội cô là “cha”. Thiếu nữ ra sức áp chế cơn thịnh nộ đang điên cuồng sôi sục trong ruột gan mình và đợi chờ thời cơ.

Con người yếu đuối trước đây của mình đã chết.

Maria trải qua quá trình giáo dục tương xứng với một công chúa, có được kiến thức lẫn các mối quan hệ, lôi kéo thêm đồng minh và tăng sức ảnh hưởng của mình.

Cô chuẩn bị mọi hành trang ngay từ thuở đầu. Và giờ, cô đã sẵn sàng.

“Đến lúc bắt đầu rồi. Ta sẽ khiến tất cả hối hận đã sinh ra trên cõi đời này.”

Kể từ lúc này, Maria sẽ báo thù.

......Trừng phạt.

Lưỡi búa trừng phạt trong tay cô sẽ giáng xuống tất cả lũ súc sinh đang nhởn nhơ tận hưởng cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau của chúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện