Trans: Angharad

----------------------------------------------------------

Cuộc sống hệt như trong địa ngục ấy bóp nghẹt lấy tôi không ngơi nghỉ, và cơ hội thoát thân dường như bằng 0.

Ngày qua ngày, Lilith luôn đeo bộ mặt vui tươi đắc chí lên tra tấn chị kế mình.

Ra lệnh cho đám hầu nam quấy rối tôi. Đặt điều xằng bậy khiến các hầu gái nghĩ xấu về tôi. Nói dối mẹ và lôi kéo cha về phe nó.

Lilith sử dụng khuôn mặt đẹp tinh xảo như thiên sứ kết hợp nụ cười duyên hút hồn, cộp mác với giọng nói lảnh lót như rót mật vào tai ấy để mê hoặc mọi người đồng tình với nó.

Con bé bắt đầu phô diễn hết sức mạnh của bộ kĩ năng này khi tôi của kiếp trước và nó nhập học cùng nhau.

“Uuuuu..... *Hic*...”

“Nín đi nào, Tiểu thư Lilith.”

Một bạn học dịu dàng ôm Lilith vào lòng.

Trong khi tôi lại bị hai nam sinh dồn vào một góc vắng vẻ trong khu vườn trường. Trên bãi cỏ trước mặt tôi vương vãi các loại đá quý và trang sức.

Trơ mắt nhìn cơ man bao nhiêu là đồ vật xa lạ rơi xuống từ cặp sách bị dốc ngược của mình, cơ thể tôi cứng ngắc lại vì hãi hùng.

“Hết giờ học liền lén lút một mình ra sau vườn trường, tôi biết ngay cô có âm mưu gì mà....”

“Cô đến đây để cất giấu đồ vật mình trộm được đúng không? Không ngờ tiểu thư danh giá của nhà Wenschlee lại là kẻ ăn cắp!”

“Này thôi đi, đừng gọi đứa con gái ăn trộm của một kỹ nữ là ‘tiểu thư danh giá’. Làm thế là vũ nhục nhà Wenschlee đấy hiểu chưa?”

“Ahahaha, đúng đúng!”

Tiếng cười độc địa của hắn văng vẳng trong khu vườn. Chúng cười toe toét đến mức cong gập cả người lại.

Nhẫn đính đá lấp lánh và trâm cài tóc màu sắc sặc sỡ. Vòng tay màu hổ phách và dây chuyền nạm ngọc trai.

Đây là những món đồ nữ sinh trong trường hay đeo nhằm khoe khoang với nhau trong lớp.

Tiêu rồi..... Nếu mấy thứ này rơi ra từ cặp mình, nghĩa là....

Hết đường chối cãi.

Dù cho tôi xuất thân từ mối quan hệ ngoài giá thú, nhưng ác cảm mà bạn cùng lớp dành cho tôi – người vẫn đang là con gái của Công tước quả thật nhiều đến độ vô lý.

Và hiển nhiên, những ánh mắt căm tức kia lại chĩa về phía tôi lần nữa.

“Này..... Bị bắt tại trận rồi mà còn dám thèm thuồng chúng à?!”

“Áá....!”

Nam sinh bóp chặt tay tôi mạnh hơn. Tôi phải thét lên vì cảm giác xương mình đang nứt ra trong lòng bàn tay y.

Lilith nghẹn ngào cất tiếng trong làn nước mắt.

“Mình rất xin lỗi, mọi người....!”

Giọng nói rụt rè đầy thành tâm đó có công hiệu khơi dậy bản năng che chở trong bất kỳ ai vô tình hay hữu ý nghe thấy.

“Mình.....Mình.....! Mình đã không lường hết được con người thật sự của chị ấy như thế nào bấy lâu nay....!”

Các nam sinh nữ sinh có mặt ở đấy đều quay sang an ủi Lilith, kẻ đang nước mắt giàn giụa.

“Xin đừng tự trách mình nữa, cậu không làm gì sai cả. Một người tốt bụng như Tiểu thư Lilith hẳn phải gom đủ dũng khí lắm mới dám tố cáo một kẻ ăn cắp như thế....!”

“Mình xin lỗi......*Hic*, Uwaaa.....”

Chắn trước mặt cô gái xinh đẹp kia như muốn bảo vệ nàng ta, đám nam sinh liếc nhìn xuống tôi.

“Ê.... Xin lỗi Tiểu thư Lilith mau, Maria Wenschlee.”

“.....Hở!”

Giọng của nam sinh sặc mùi khinh thường. Bị linh tính mách bảo nguy hiểm sắp tới, tim tôi hẫng mất một nhịp.

“Chúng tôi sẽ bắt cô xin lỗi từng người bị cô trộm đồ, nhưng đầu tiên nhận lỗi với Tiểu thư Wenschlee đã.”

“Đúng vậy. Bởi vì cô là thứ hạ đẳng đáng ghét dám ngang nhiên ăn cắp, cô đã khiến Tiểu thư một phen khổ sở rồi kìa.”

“Tôi....Nhưng....!”

“Định cãi chày cãi cối nữa à?!”

“Hiii!”

Nhưng, tôi phải giải oan cho mình.....! Nếu chùn bước lúc này thì tôi sẽ bị chụp mũ thành tội phạm, và tình hình sẽ ngày càng bất lợi.

Nên tôi hoảng hốt vội lắc đầu.

“Tôi... Tôi không phải trộm.....!”

“Thế tại sao những vật này nằm trong cặp sách của cô?!”

“Là do, cô ta.... Nhất định là do Lilith bỏ chúng vào túi của tôi!!”

“....”

Tôi bị áp lực dồn ép và buông ra một câu không thể ngu xuẩn hơn.

Không khí vốn dĩ lạnh tanh nay lập tức rơi xuống âm độ.

“Ah....”

Mình hồi trước đúng là đần hết nói nổi.

Tôi đã nói ra thứ cấm kỵ nhất không được phép nói trong thời khắc ấy.

Con người tôi bây giờ, kẻ đã tái sinh, tuyệt đối sẽ không nhắc đến Lilith vào lúc này. Song tôi của trước kia đã ngu ngốc đâm đầu vào cái bẫy giăng sẵn cho mình.

“Ai... mà ngờ khi quẫn trí cô lại có gan phun ra được lời lẽ đê hèn đó chứ...!”

Nữ sinh đang ôm Lilith nhìn xuống tôi như thể cái gì đó làm bẩn mắt cô ta.

“Sao cô dám đổ tội lên Tiểu thư Lilith hả?!”

“Tôi chịu đủ cái ngữ bẩn thỉu này rồi! Mau xử lý cô ta thôi!”

“Trong....”

“Tiểu thư Lilith, sao vậy?”

Lilith hơi run lên khi được hỏi.

“Trong...Trong gia tộc Wenschlee, nếu có người làm xấu mặt gia đình... phải dùng hình phạt đòn roi lên kẻ đó nếu không gia đình sẽ thêm mất mặt...”Hic*.”

“L-Lilith....!”

“N-Nhưng mình nào dám làm chuyện kinh khủng đó....!! Dùng chính đôi tay này đánh chị, mình....!”

Đôi mắt Lilith nhuốm vẻ khổ sở, song đồng thời lóe lên thứ gì đó rất khác thường.

“Ai đó.... Ai đó, có thể....!”

“....”

Đôi mắt ngập nước kia hướng về phía đám nam sinh.

Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt bọn chúng đồng loạt thay đổi.

“Dừ... Dừng lại...!”

Lúc ấy cho dù tôi van xin cỡ nào chúng đều bỏ ngoài tai hết.

“Chừa mặt ả ra. Dẫu là con của gái điếm đi nữa thì giáo viên có thể sẽ tra hỏi đó.”

“Haha! Đột nhiên tao thấy hưng phấn ghê!”

“KHÔNG! DỪNG LẠ....DỪNG LẠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!”

---------------0----------------

Lại một lần nữa tôi vô phương phản kháng.

Nếu bỏ chạy, tôi sẽ không bảo vệ được Nina. Đứa em gái của tôi, người bị di truyền căn bệnh phổi từ mẹ, phải sống dựa vào trị liệu đắt đỏ....

Sẽ ổn thôi.

Trong kiếp trước, tôi luôn niệm đi niệm lại những câu chữ ấy như tụng kinh, một mực chịu đựng và không bao giờ chống trả.

Cho rằng nếu cứ hi vọng thì biết đâu mọi chuyện lại tốt đẹp hơn. Quả thật ngu hết thuốc chữa.

Khi lên 16 mình sẽ kết hôn. Mình không quan tâm ngôi vị Hoàng hậu, nhưng miễn là mình có thể đem theo Nina và biến khỏi ngôi nhà kia....!

Thế là tôi cố kìm nén đến thời khắc đó.

Dù thể xác đau đớn thế nào, tinh thần nhục nhã ra sao, tôi phải nghiến răng và cam chịu tất.

Maria Wenschlee khắc sâu quyết tâm đó vào lòng.

---------------0---------------

Và rồi vài năm trôi qua, tôi cuối cùng đã đến tuổi trưởng thành.

“Ta vốn dĩ nhất kiến chung tình với nàng kể từ lần đầu bắt gặp cảnh nàng khóc thật thê lương trong khu vườn ấy. Nhưng không ngờ tất cả chỉ là giả dối, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng....!”

Giọng nói của Hoàng tử Điện hạ ngân vang trong đại sảnh khiêu vũ.

Bên cạnh người đàn ông vốn dĩ là chồng sắp cưới của tôi, đang ôm chặt tay anh ấy, là Lilith. Hằng hà sa số đôi mắt lạnh lẽo của bạn cùng lớp và những quý tộc khách mời trong sảnh khiêu vũ nhìn như khoan vào tôi.

“Maria! Hôn ước giữa ta và ngươi đến đây là chấm dứt!”

---------------------------------------------------------

Đến giờ mài dao rồi bà con :v

2 chương sau dễ gây tăng xông máu, mở quạt + máy lạnh trước khi đọc....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện