“Anh về rồi đây.”(Taichi)
Khi tôi trở lại Guild mạo hiểm giả thì mặt trời đã gần lặn tới nơi.
Khá muộn rồi… nhưng vì tôi đã được học lý thuyết cũng như thực chiến của nhiều loại ma pháp khác nhau cùng với ma pháp sư ở quân đoàn, khá là đáng khi bỏ thời gian ở đó.
Tôi cũng biết được rằng có nhiều loại <Cấm thuật> mà cần phải có sự cho phép mới được quyền sử dụng, chẳng hạn như phép thuật <Điều khiển tâm trí> và <Tẩy não>. Tôi không nên học chúng.
“Mừng trở về—. Anh đi hơi lâu nhỉ.”(Marl)
Marl ngừng viết cái gì đó ở quầy rồi ra chào đón tôi.
Cô ấy chắc hẳn vừa hệ thống hóa lại thông tin mình thu được trong hôm nay.
“Uhh, anh đã được công nhận là Anh Hùng.”(Taichi)
“…………………Eh?”(Marl)
“Anh vừa trở thành Anh Hùng… và chính thức được công nhận, anh cần phải tới thủ đô sớm thôi.”(Taichi)
Tôi phải thừa nhận rằng mình đã gian lận.
Nhưng được công nhận là Anh Hùng quả thật quá khó tin đi, HAHAHA.
“Ehh………..Anh đang đùa đúng không?”(Marl)
“Đáng tiếc, đó là sự thật. Họ còn xác nhận điều đó với pháp cụ được gọi là <Kiểm tra trạng thái> nữa cơ (Taichi)
Nghe tôi giải thích, Marl quay ngoắt sang nhìn ông già Ulz như thể ổng vừa sát hại cha mẹ cô.
Ông già rùng mình vì cái nhìn đó và gãi đầu như thể không thể giúp gì được.
“Xin lỗi, Jou-chan, nhưng tôi không thể chống lại người có cấp bậc cao hơn mình được.”(Ulz)
“………Đi thôi, Taichi-san”(Marl)
Không khí trở nên căng thẳng.
Gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi vẫn đang ngư ngơ, không hiểu chuyện gì xảy ra thì bị Marl kéo ra khỏi Guild
Đây là lần đầu tôi thấy Marl hành động như vậy.
Marl luôn thân thiện và lễ phép, vậy mà cô ấy lại nhìn ông già Ulz như thế. Giờ thì tôi thật sự lo rồi đây.
——————————————————————————————
“Mừng trở lại………Có chuyện gì vậy?”(Pinea)
“Pinea-san, làm ơn mang bữa tối lên phòng giúp tôi.”(Marl)
Marl dúi một xu đồng lớn vào tay Pinea, người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, và kéo tôi lên tầng 2.
Tôi bị lôi lên mà không thể nói bất cứ điều gì trước thái độ nghiêm túc của Marl.
Kéo tôi vào phòng, Marl đóng sập cửa lại, vòng tay qua sau lưng và dựa vào cửa.
“Taichi-san……………….Anh có biết tính nghiêm trọng của việc trở thành Anh Hùng không?”(Marl)
“O, ou…….”(Taichi)
Tôi cảm thấy áp lực trước sự tức giận của Marl.
Mình đã làm sai điều gì sao?
“Nhiệm vụ của Anh Hùng là tiêu diệt những con quái mạnh mà quốc gia không thể làm được. Mặt khác, đất nước cần phải bảo vệ và giúp đỡ Anh Hùng… nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi.”(Marl)
“Ngoài mặt??”(Taichi)
“Thực tế thì, họ ngầm chọn giết Anh Hùng thay vì chăm sóc, vì Anh Hùng khó bị kiểm soát và có thế chống lại quốc gia bất cứ lúc nào. Nghe này, Taichi-san, Anh Hùng có thể tự mình tiêu diệt các con quái vật nguy hiểm trong khi một quân đội kỵ sĩ sẽ phải chịu thương vong cao khi làm vậy đấy”(Marl)
“Marl sợ anh phải chịu [Định mệnh của anh hùng], đúng không?”(Taichi)
Có lẽ cô ấy hiểu được điều mà tôi nói, Marl mở to mắt.
Ngay cả khi tôi nghe về Anh Hùng thì điều tương tự đã tới tâm trí tôi.
“Từ góc nhìn của đất nước, Anh Hùng thực ra chỉ là một tên phiền phức. Nếu một ngày nào đó anh ta có tâm trạng xấu và bắt đầu chạy lung tung gây chuyện, họ chẳng thể nào ngăn anh ta lại được. Vua cũng sợ vì Anh Hùng có thể nổi loạn cướp ngôi của mình. Với sức mạnh và quyền lực của Anh Hùng, anh ta có thể dễ dàng lôi kéo người khác về phía mình.”(Marl)
Như cô ấy nói, buổi gặp đầu tiên với họ có thể là để thuyết phục… hoặc là chuẩn bị cho một vụ ám sát.
Thay vì quan ngại cả đống thứ, chi bằng họ loại bỏ luôn gốc rễ vấn đề, sẽ dễ dàng hơn.
Nếu tôi là vua thì tôi cũng sẽ làm vậy.
“Em nghĩ sao? Họ sẽ tới ám sát anh sao?”(Taichi)
“Anh Hùng đã không xuất hiện ở vương quốc Karendale trong 50 năm, vì vậy em không thể phủ nhận việc đó được. Mặc dù điều này đã bắt đầu tin đồn việc các ứng cử viên Anh Hùng đã bị sát hại bí mật khi còn nhỏ để ngăn chặn mầm mống rắc rối.”(Marl)
Marl gật đầu một cách nghiêm túc.
Nếu đúng như tin đồn, thì vương quốc Karendale chắc đã gửi sát thủ đến ám sát tôi khi họ vẫn còn nắm chắc được tình hình.
Hiện tại thì họ đã biết được chỉ số và kỹ năng của tôi rồi
Từ đó, có lẽ họ cũng biết tôi là một đối thủ khó xơi.
Có một cơ may đó là họ đang bàn luận xem liệu có nên giết tôi không.
Nhưng trước hết, chúng tôi nên làm gì đây?
“Marl, chúng ta sẽ phải cắm trại ngoài thị trấn một thời gian, em sẽ đi với anh chứ?”(Taichi)
“Em luôn bên cạnh anh dù anh có đi đâu đi nữa, Taichi-san. Vì em đã nhận thanh kiếm Mithril rồi mà.”(Marl)
Tôi ôm và xoa đầu Marl. Cô vừa nói vài thứ quá dễ thương đi.
Khi nghĩ về việc sẽ xảy ra từ nay trở đi, nước mắt tôi lại rơi .Vì từ nay tôi không còn cô đơn nữa.
Nhưng nếu tình hình tệ đi, tôi có thể trở thành kẻ thù của vương quốc Karendale.
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”(Marl)
“Thứ nhất, chúng ta nên mua những đồ cần thiết cho việc cắm trại. Cả đồ bảo dưỡng vũ khí, và nhiều đồ ăn nữa.”(Taichi)
“…………Anh sẽ chạy trốn sao?”(Marl)
Tôi mỉm cười hạnh phúc với Marl vẫn đang lo lắng.
“Trong thời gian này, anh vẫn chưa nhận nhiệm vụ chính thức của Anh Hùng, vậy nên về cơ bản, anh không bị buộc phải làm gì cả.”(Taichi)
Phải không? Nghe tôi nói vậy, Marl nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Và khi cắm trại ở ngoài, chúng ta sẽ đi săn quái vật. Chúng ta có thể nâng cao cấp độ của mình lên, em có biết vì sao không?”(Taichi)
“Vâng, cấp độ tăng lên thì chúng ta sẽ mạnh lên… Đó sẽ là một lợi thế lớn đối với Anh Hùng………. Giờ thì em hiểu rồi.”(Marl)
Nhìn Marl có vẻ đã hiểu được ý định của tôi
“Nếu anh mạnh hơn, thì họ không thể dễ dàng sờ gáy chúng ta được, phải không?”(Marl)
“Uhm, anh sẽ trở nên đủ mạnh để họ không thể đối đầu với ta. Như thế, khả năng sát thủ được phái đi sẽ giảm xuống.”(Taichi)
Nếu không thể giết tôi dễ dàng, thì họ buộc phải đàm phán.
Mặc dù hiện tại tôi không có nhiều tham vọng nhưng nếu lúc nào cũng phải cảnh giác việc bị ám sát, thì có khi tôi bị điên mất.
Ngoài ra, để Marl không bị giữ làm con tin thì tôi cần cô ấy trở lên mạnh hơn.
“Chúng ta cần phải mua nhiều thứ…….. có lẽ là tốt hơn để Guild giúp chúng ta điều này.”(Taichi)
“Không được. Vì Guild mạo hiểm giả có mối liên kết với vương quốc nên họ có thể để lộ thông tin ra ngoài. Guild mạo hiểm giả được thành lập để tìm ra Anh Hùng cơ mà.”(Marl)
“………….Ra vậy.”(Taichi)
Nhiệm vụ tiêu diệt quái vật của Guild mạo hiểm giả cho phép họ theo dõi các mạo hiểm giả với sự tiến bộ khác thường và sức mạnh, mà dẫn họ tới một Anh Hùng.
Họ cũng có những trách nhiệm khác như kiểm soát dân số, đào tạo các mạo hiểm giả tài năng, bảo vệ hòa bình, và hỗ trợ buôn bán.
Người thiết lập cơ chế này hẳn là một nhà lãnh đạo giỏi.
“Được rồi, lấy trang bị rồi đi quanh thị trấn thôi.”(Taichi)
“Vâng”(Marl)
Chúng tôi cùng nhau chạy quanh thị trấn cho tới lúc hoàng hôn.
Lúc đi mua sắm về, chúng tôi đã gặp Pinea giận dữ vì đã mang bữa tối vào một căn phòng trống không.
———————————————————————————
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ra khỏi thị trấn khi cánh cổng đã mở
Không kiểm tra, khác với khi vào, vì vậy chúng tôi dễ dàng đi qua.
Chúng tôi che mặt với áo khoác trùm đầu mà chúng tôi đã mua hôm qua
Về lý do để rời đi, chúng tôi đã nói với Chiếc Giường Vàng “Chúng tôi đã thuê nhà trong thị trấn.” Vì chúng tôi không nói địa chỉ mới, sẽ mất vài ngày cho tới khi họ biết được là chúng tôi bỏ trốn.
Cửa hàng chúng tôi đã mua đồ cắm trại hôm qua cũng nghi ngờ chúng tôi.
Tôi đã xài 15 vàng cho pháp cụ phép thuật cần thiết, vì vậy chúng tôi thật sự không giấu được.
Phải chịu thôi, bởi những công cụ tiện lợi như vậy thì tôi sẽ phải chi nhiều tiền vì chúng tôi cần
Tổng là khoảng 1.5 triệu yen. Tiêu xài rất nhiều trong một giờ, nếu chúng tôi có thể giấu đi thực tế đó, bạn sẽ khó mà thể tin được
Hiện tại, đây là lần đầu chúng tôi rời khỏi lãnh thổ của đội kỵ sĩ Crossroad.
“Chúng ta nên nhắm mục tiêu là băng qua khu rừng hướng về phía Tây Nam vì nó rộng lớn hơn và có tin đồn rằng có vài tàn tích cổ trong khu rừng nữa. Ngoài ra, nếu chúng ta băng qua khu rừng, chúng ta sẽ vào lãnh thổ của vương quốc Miscronia.”(Marl)
Như Marl giải thích, có vẻ như giữa các quốc gia khác nhau thì Miscronia có sự đối đãi tốt hơn với Anh Hùng.
Bởi vì trong Hoàng tộc có dòng dõi của Anh Hùng.
Cũng có rất nhiều quý tộc là tổ tiên của đồng đội Anh Hùng.
“Hoh, điều đó thật thú vị. Vậy để bắt đầu, chúng ta nên đi và thám hiểm tàn tích.”(Taichi)
Xác định xong điểm đến, chúng tôi lên đường.
Tôi bỏ tất cả đồ dùng và thức ăn vào trong <Kho lưu trữ>, vì vậy chúng tôi có thể đi bộ thoải mái mà không phải mang bất cứ hành lý nào.
Tuy nhiên, Marl mang một ít thức ăn, nước, và dược phẩm vì lúc nào cũng có khả năng tôi và cô ấy sẽ phải tách nhau.
Sau một lúc đi bộ, chúng tôi đụng độ với một con heo rừng nhỏ.
Mặc dù nó yếu nhưng thịt nó rất ngon. Phải để Marl thực chiến với nó thôi.
“Yosh, làm tốt vào nhé Marl. Một khi em né đòn tấn công của nó, hãy chém vào mạn sườn của nó.”(Taichi)
“V, Vâng!”(Marl)
Marl rút ra kiếm ngắn Mithril và vào thế chiến đấu đối mặt với con heo rừng nhỏ với phần thắt lưng hơi cong lại.
Con heo rừng nhỏ coi Marl như một kẻ thù và tấn công cô ấy.
Mặc dù thắt lưng cong lại, cô ấy né đòn tấn công của nó khá nhanh, và đâm vào mạn sườn của nó.
Tôi nên nói gì nhỉ… cô ấy né không tệ, nhưng đòn tấn công thì hơi yếu một chút.
Có lẽ cô ấy không muốn làm bị thương một sinh vật sống.
Phải tốn ít thời gian, nhưng cô ấy đã giết được con heo rừng nhỏ.
“Anh nên dạy em cách để cầm một thanh kiếm trước tiên”(Taichi)
“Em, Em sẽ cố gắng.”(Marl)
—————————————————————————————
Sau khi giết nhiều các quái vật nhỏ trong lúc hướng về khu rừng thì trời đột nhiên tối sầm lại.
“Cắm trại ở đây tối nay……… sẽ ổn chứ?”(Marl)
“Ou, để đó cho anh.”(Taichi)
Chắc là Marl lo lắng về việc quái vật sẽ tấn công trong đêm.
Nhưng không vấn đề gì cả vì tôi đã hỏi ma pháp sư từ trước về phép thuật cần thiết cho việc cắm trại bên ngoài rồi
Tôi dùng điểm kỹ năng còn lại để nâng phép thuật <Kết giới> lên Lv.3 và <Phép thuật phục hồi> lên Lv.2.
Điểm kỹ năng hiện tại của tôi là 0. Nếu tôi muốn có kỹ năng mới, tôi cần phải lên cấp.
Sau đó tôi chuẩn bị “Chiến côn” và bất đầu tập trung sức mạnh phép thuật
Tôi không có ý định chiến đấu nữa trong hôm nay, vì vậy tôi truyền khá nhiều phép thuật
“Safe shelter!”(Taichi)
Tôi cắm “Chiến côn” xuống đất và giải phóng lượng sức mạnh phép thuật mà tôi truyền vào.
Từ chỗ tôi cắm cây gậy, một phép thuật hình thành và phát ra khoảng 5m
Ở ngoài hình tròn, một rào chắn ánh sáng được tạo nên và kết thúc ở đỉnh của cây “Chiến côn”
Tôi truyền vào 100 Mp. Khi tôi kiểm tra rào chắn với <Thẩm định>, thì biết được nó duy trì được khoảng 10 giờ, vậy ra nó mất 10 Mp mỗi giờ.
Nó tốn khá nhiều nếu so với tỉ lệ hồi Mp của tôi.
Mp max của tôi là 670, và tôi dùng 100, khá là tốn đấy. May thay, tôi đã nâng cao phục hồi Mp và sức mạnh phép thuật.
“Waa, thật tuyệt”(Marl)
“Đây là <Phép thuật kết giới> mà anh đã học được từ ma pháp sư ở doanh trại trước khi rời khỏi thị trấn. Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy ngầu. Với nó, chúng ta không phải lo lắng khi đêm xuống. Nó sẽ không bị phá vỡ, chấp cả lũ Troll.”(Taichi)
Nó có thể cản được ánh nắng và mưa, và chúng tôi có thể đốt lửa trại bên trong nữa. Thật là một kỹ năng tiện lợi. Tiện lợi muôn năm!
Còn về nhà vệ sinh thì sao nhỉ? Hehehe, chúng tôi có thể dùng pháp cụ nhà vệ sinh di động.
Những bất tiện thông thường với việc chuẩn bị thức ăn, vệ sinh, và cắm trại đều được giải quyết với pháp cụ phép thuật.
Bếp phép thuật là 3 vàng, nhà vệ sinh di động là 5 vàng.
Mọi thứ chỉ cần dùng phép thuật là xong. Wow, quả là một pháp cụ thân thiện với môi trường.
“Chuẩn bị thức ăn nào.”(Taichi)
Tôi đặt một cái thớt lên thùng gỗ và tập trung phép thuật của tôi vào bếp.
Tôi cũng lấy xoong, chảo và chén đĩa ra từ <Kho lưu trữ>.
“Thực đơn tối nay sẽ là súp và thịt heo rừng nhỏ mà chúng ta đã săn sáng nay.”(Taichi)
Tôi dùng <Sinh thuật> để đổ đầy nước vào nồi và để thịt ướp muối-xông khói vào.
Sau đó tôi cho vào nồi một loại rau củ trông như cà rốt, thêm cả loại “giống” bắp cải.
Nếu tôi lỡ làm quá nhiều, chúng tôi có thể ăn phần còn lại vào ngày mai.
“Taichi-san có thể nấu ăn nữa sao.”(Marl)
“Nếu chỉ như này, thì có lẽ ổn”(Taichi)
Thịt heo rừng nhỏ được lưu trữ trong <Kho lưu trữ> đã được cắt ra rồi ướp muối và tiêu.
Khi nồi súp đã sôi thì tôi nếm thử nó. Thêm tí muối nữa nào.
Thức ăn, muối, và rất nhiều gia vị, vì vậy không có vấn đề gì cả.
Chúng tôi có thể sống như vậy trong 2 tháng.
“Đây chỉ là món ăn đơn giản, vì vậy đừng mong đợi quá nhiều. Nhưng nếu có thời gian, anh muốn thử làm món gì ngon hơn.”(Taichi)
“Bất kể thứ anh làm thì em sẽ ăn hết!”(Marl) (có vẻ như Marl của chúng ta không biết nấu ăn -Eng trans-)
“Em là loại con gái thế nào vậy!?” Tôi nghĩ như thế trong khi đang xiên thịt.
Món súp với vị ngọt của rau củ và sự đậm đà của thịt xông khói, nó rất ngon.
Thịt heo vẫn còn tươi, vì vậy có thể ăn mà không cần thêm bất kỳ gia vị nào. Và nếu tôi ăn nó với bánh mì, dĩ nhiên còn ngon hơn nữa.
<Kho lưu trữ>
tiện vãi chày.
-----------------------------------------------------------------------------
“Hoh, ra đây là tàn tích sao.”(Taichi)
Chúng tôi rời khỏi Crossroad đã 3 ngày rồi.
Chúng tôi đã hạ gục không ít quái vật trong khi băng qua khu rừng để tới đích đến của mình.
Rêu phủ khắp khu tàn tích, nơi có vẻ như được xây dựng từ đá.
Có vẻ chúng tôi đang đứng trước lối vào.
Khi nhìn vào trong, tôi thấy một con đường thẳng dẫn tới nơi giống như một ngôi đền được xây dựng phủ trong rêu.
Nó có không gian rộng lớn, có lẽ bằng một sân bóng chày.
“Có vẻ như là một khu đất thiêng. Nhưng nhìn từ đây thì em không thấy bất kỳ lễ vật nào.”(Marl)
Marl kiểm tra xung quanh bằng mắt ở cạnh tôi và trên tay cô ấy đã thủ sẵn nỏ.
Trong 3 ngày vừa qua, cấp độ của tôi đã tăng lên 16, Marl lên Lv.7.
Cô ấy giờ có thể giết vài con goblin một cách dễ dàng.
Ngoài việc đạt được kỹ năng <Kiếm thuật>, Marl còn học được <Ẩn nấp> và <Truy dấu>.
Mặc dù là một công chúa nhưng kỹ năng cô ấy có được lại là của một tên trộm hoặc một trinh sát.
Nhưng ít nhất cô ấy đang mạnh lên. Đây là một điều tốt.
Còn tôi thì chỉ đạt được kỹ năng <Truy dấu ma thuật>, vì vậy điểm kỹ năng của tôi hiện tại là 18.
“Taichi-san, vào trong thôi.”(Marl)
“Yeah, nếu nó là một thánh địa, có lẽ sẽ không có bẫy đâu.”(Taichi)
Khi tôi bước vào tàn tích cổ, chúng tôi cảm thấy nó đã được thanh tẩy bằng cách nào đó
Vì vậy, tôi thử dò xét xung quanh với <Truy dấu ma thuật> mà mình mới có được.
Nó cho tôi biết được xung quanh chứa đầy sức mạnh phép thuật
Không đúng lắm… Nếu nơi này chứa đầy phép thuật, chắc chắn sẽ có rất nhiều quái vật.
Nhưng phép thuật ở đây rất thuần khiết, không có bất kỳ dấu hiệu ô nhiễm nào.
Vì không có cây cao nào mọc lên, cho nên bóng tối của khu rừng không chạm tới được nơi này. Toàn bộ khu vực sáng rực, khiến cho hoa lá đâm chồi nảy lộc.
“Trong đây rất tĩnh lặng nhỉ.”(Taichi)
“Mặc dù đã bị lãng quên, nó đã từng được dùng để thờ cúng thần linh. Hệ thống phép thuật cổ đại được tạo ra từ xa xưa có thể vẫn được kích hoạt.”(Marl)
Trong khi bước lên cầu thang bị bao phủ bởi rêu, tôi nhìn quanh khu vực lân cận.
Khi tôi nghĩ về nó, đây chỉ là khu vực trong tàn tích, nơi mà cây cối không phát triển được. Thật kỳ lạ…
Thông thường thì cây cối phải mọc um tùm chứ.
Nhưng với mảnh đất thờ cúng này, trường hợp đó dường như không phải.
Kênh mương mà được đào quanh tàn tích còn có cá nhỏ đang bơi nữa.
“Nơi đây thật đẹp. Nếu không nằm ở giữa khu rừng, thì nơi đây ắt hẳn đã thu hút không ít khách tham quan.”(Taichi)
“Đúng vậy………”(Marl)
Có rất nhiều tòa nhà bằng đá được xây xung quanh thánh địa nữa.
Chắc họ đã dùng nó như một nơi nghỉ cho các linh mục hoặc tín đồ của nơi này.
Nhưng chúng tôi rời khỏi tòa nhà cuối cùng sau khi vào thánh địa.
“…………..Có vẻ như không có thứ gì làm tổ ở đây.”(Taichi)
Nếu có động vật hay quái vật ở đây, nó sẽ có mùi hôi của động vật và chất thải.
Nhưng không có bất kỳ điều gì như thế ở đây cả.
Không phải nó rất kỳ lạ sao? Có nước, nó có thể dùng như một nơi trú mưa, và trông nó an toàn, không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Tại sao lại không có bất kỳ sự sống nào ở đây?
“Marl, em có cảm thấy được chút gì không?”(Taichi)
“…………Không gì cả, em không nhận thấy bất kỳ nguy hiểm hay kẻ thù nào cả.”(Marl)
Marl nghiêng đầu trả lời.
Nếu là Marl, cô ấy có thể cảm thấy điều gì đó.
Tôi không thể cảm nhận được gì cả.
Tiến sâu vào trong, chúng tôi thấy vài xác chết.
Mặc dù còn lại mỗi xương, dường như không có bất kỳ thương tích nào trên họ.
Quần áo họ mặc cũng rách nát theo thời gian.
Cũng có những vật phẩm vàng sáng lấp lánh xung quanh.
Có vẻ chúng thuộc về những nữ tu ở đây.
Tôi tìm được cái gì đó thú vị trong số những vật phẩm đó.
“Một chiếc nhẫn, phải không?”(Marl)
“Ah, nó được làm từ Mithril, và nó cũng được phù phép với ma thuật nữa.”(Taichi)
Tôi dùng thẩm định và xác định được nó là một chiếc “Nhẫn bảo hộ”.
Nó có thể bảo vệ người đeo khỏi cái chết một lần .
Nó không bị nguyền rủa, vì vậy tôi lấy nó.
“Em có thể không muốn vì nó thuộc về người chết, những hãy đeo nó. Trong nó có chứa phép thuật bảo vệ, vì vậy hãy đeo nó khi cần thiết.”(Taichi)
Tôi đưa chiếc nhẫn cho Marl và chắp tay lại cầu nguyện cho người đã khuất.
Nếu tôi nói cho cô ấy biết về hiệu ứng thật sự của nó, cô ấy sẽ tìm cách từ chối. Vì vậy tôi không thể nói cho cô ấy toàn bộ sự thật được.
Tôi sẽ ổn thôi, nhưng Marl vẫn còn yếu.
Khi Marl thấy tôi cầu nguyện, cô ấy cũng cầu nguyện theo.
Tôi để lại các xác chết dựa vào tường, và chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào trong. Ở đó, chúng tôi tìm thấy phòng cầu nguyện, không, nó là một đại sảnh
Ở xa về phía cuối sảnh, có một cái bệ thờ và hai bức tượng lớn phía sau
Nhưng mà điều đáng chú ý nhất là…
“Xác chết… có rất nhiều ở đây.”(Marl)
“Ah, và mọi người có vẻ như đang cầu nguyện về hướng bàn thờ.”(Taichi)
Tất cả trang phục của họ đều bị mục nát, và xương cốt gần như đã không còn nguyên vẹn.
Và như tôi nghĩ, ngay cả khi họ đang trong lúc cầu nguyện, không có bất kỳ vết thương hay là dấu vết gãy xương trong bất kì người nào.
Có vẻ như họ cầu nguyện đến kiệt sức và rồi chết như thế.
Khi tôi dùng <Truy dấu ma thuật> để dò xét, tôi thấy một dấu vết nhỏ của phép thuật trên hai cái xác.
Chắc phải có gì đó giống pháp cụ phép thuật như chiếc nhẫn trước đó.
Ngoài điều đó, còn có phép thuật phát ra từ bệ thờ.
Có gì đó trên bệ thờ sao?
“Anh cảm nhận được chút sức mạnh phép thuật của những cái xác, có thể có gì đó giống chiếc nhẫn bảo hộ. Nhặt chúng thôi.”(Taichi)
“Vâng, dù sao mình cũng là mạo hiểm giả mà.”(Marl)
Ngoài săn quái vật, dò xét dungeon và thám hiểm tàn tích cũng là nguồn thu nhập với các mạo hiểm giả.
Theo như tôi thấy, không có dấu vết của bất kì ai vào nơi này trước chúng tôi, thế nên trong này ắt phải có kho báu.
“Chúng là nhẫn và dây chuyền.”(Marl)
“Đồ cùi cả, nhưng vẫn có vài cái khá tốt.”(Taichi)
Chúng tôi có được <Nhẫn bảo hộ>, <Bùa kháng phép thuật bóng tối>, <Nhẫn phép thuật>.
3 vật phẩm phép thuật.
Ngoài điều đó, còn có vật phẩm bằng vàng và Mithril không có hiệu ứng nào nữa.
Và còn lại thì tất cả đều bị rỉ sét.
“Anh sẽ đeo chiếc nhẫn dẫn phép thuật. Marl nên đeo cái còn lại.”(Taichi)
Chúng tôi lau những vật phẩm còn lại bằng khăn và cho chúng vào <Kho lưu trữ>.
<Nhẫn phép thuật> thì tôi đeo vào ngón giữa tay trái
Với nó, tôi có thể dùng nhiều sức mạnh phép thuật ngay cả khi tôi chơi tay không.
Marl cũng đeo các vật phẩm mà tôi đưa cho cô ấy.
“Well, em cảm thấy có chút không thoải mái.”(Marl)
“Dù sao thì người chết không thể dùng nó nữa, chì cần quen với nó thôi.”(Taichi)
Sẽ tốt hơn là để những điều này bị lãng quên theo thời gian. Tôi cảm thấy có lỗi với những nghệ nhân làm ra chúng.
Rồi chúng tôi tiếp tục tới bệ thờ ở cuối căn phòng.
Ngay cả khi tôi nói là bệ thờ, nó đủ lớn cho một người nằm lên.
“Không có gì ở đây cả”(Taichi)
“Vâng.”(Marl)
Có phép thuật tập trung ở cái bệ thờ này, nhưng nó không có gì đặc biệt cả.
Well, tôi đã nghĩ có thể tìm được vài “thánh nữ” khỏa thân nằm ngủ, hay một vũ khí huyền thoại.
Thực tế có chút thất vọng.
“Thực sự thì, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy nhỉ?”(Marl)
“Well, chắc có lẽ là kết quả của nghi lễ nào đó”(Taichi)
Tôi nhìn sang mấy bức tượng.
Chắc là do thời gian, nhưng khuôn mặt của tượng nam nhân đã bị ăn mòn đến biến dạng
“Anh nghĩ đây là tượng của một vị thần mà họ tôn thờ, em biết tên ông ta không?”(Taichi)
“Không ạ…………. Khuôn mặt đã bị biến dạng, và cũng không có bất kỳ thánh cụ nào nữa.”(Marl)
Như Marl giải thích thì thần trong thế giới này có thánh cụ của riêng họ.
Nói chung là, sẽ có một thánh cụ để xác định họ trên mỗi bức tượng.
Vậy là, bức tượng này không để lại ấn tượng gì trong tâm trí tôi.
“Vậy nó là một vị thần cổ xưa được tôn thờ trong thời cổ đại sao?”(Taichi)
“Có lẽ vậy. Nếu một nhà khảo cổ học ở đây, họ có thể biết gì đó, nhưng em không thể cho anh biết bất cứ điều gì được.”(Marl)
Marl lắc đầu.
Well, chúng tôi không biết gì cả, nhưng khi chúng tôi quay ngược lại thì có chuyện xảy ra.
Ánh sáng chiếu qua đã biến mất.
Những ngọn đuốc trên tường bỗng phát sáng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ảo giác sao?
[Làm ơn hãy ban cho chúng tôi, làm ơn hãy ban cho chúng tôi.]
Tôi nhìn vào bệ thờ sau khi lần theo giọng nói.
Tôi thấy những người mà nên là những cái xác, mặc đồng phục như nhau, cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Dâng lên sức mạnh phép thuật của họ……….. Không, mọi người còn trao đi mạng sống của mình vào lời cầu nguyện.
Thậm chí có cả trẻ em trong số đó nữa.
[Làm ơn hãy ban cho chúng tôi, xin hãy ban cho chúng tôi, thần linh ơi. Làm ơn ban cho chúng tôi một Anh Hùng]
Ngọn lửa sự sống của họ, từng người một, vụt tắt và ra đi.
Không, cả khi đã gục xuống, họ vẫn dùng hết sức lực để cầu nguyện.
Điều này không kết thúc với chỉ với việc từ bỏ mạng sống của mình. Họ còn trao đi linh hồn của mình.
Tôi nhìn vào bệ thờ ở đằng sau.
Đứng đó là một cậu trai tóc đen mặc đồng phục trường học(TLN: Một thanh niên người Nhật.)—————–Sau đó ảo cảnh kết thúc và khung cảnh trở lại như lúc trước
Có vẻ như Marl cũng thấy cảnh đó, khi cô ấy nhìn xung quanh không ngừng và tới dựa vào tôi.
Đó là một sự kiện đã xảy ra ở đây sao?
“Marl, chức vụ Anh Hùng này, họ đánh đổi tất cả để triệu hồi sao?”(Taichi)
“K, Không, Anh Hùng chỉ là ai đó có tài năng tuyệt đỉnh mà hiếm khi được sinh ra thôi. Điều gì đó như từ bỏ linh hồn để triệu hồi một Anh Hùng thì em chưa bao giờ nghe cả”(Marl)
Vì Marl nói với tôi rằng Anh Hùng chỉ là một người dị thường thôi, không phải một người được triều hồi.
Vậy việc triệu hồi “Anh Hùng” đó là cái gì?
“…………………………Hãy để ý xung quanh để tìm thêm manh mối thôi.”(Taichi)
“……………………………Vâng.”(Marl)
—————————————————————————————
-Pháp cụ-
Là một công cụ dùng phép thuật như một nguồn sức mạnh.
Nó rất đắt, nhưng gần đây có một phương pháp sản suất khối lượng lớn đã được thực thi.
Điều này giúp nó được tìm thấy dễ dàng trong đa số các thị trấn lớn.
Pháp cụ dùng thường ngày như bếp di động mà dùng một lượng nhỏ sức mạnh phép thuật để nấu ăn rất phổ biến và nhanh hết hàng.
Nhà vệ sinh di động mà có thể tái sử dụng, que giữ lửa dễ dùng hơn nhiều so với một hộp nhiên liệu.
Giá cả đa dạng, nhưng thậm chí que giữ lửa rẻ nhất cũng tốn 1 bạc.
Thứ đắt như nồi đun nước nóng cho bồn tắm có giá khoảng 70 vàng.
Cũng có vũ khí phép thuật như “Kiếm phép” nữa.
Khi tôi trở lại Guild mạo hiểm giả thì mặt trời đã gần lặn tới nơi.
Khá muộn rồi… nhưng vì tôi đã được học lý thuyết cũng như thực chiến của nhiều loại ma pháp khác nhau cùng với ma pháp sư ở quân đoàn, khá là đáng khi bỏ thời gian ở đó.
Tôi cũng biết được rằng có nhiều loại <Cấm thuật> mà cần phải có sự cho phép mới được quyền sử dụng, chẳng hạn như phép thuật <Điều khiển tâm trí> và <Tẩy não>. Tôi không nên học chúng.
“Mừng trở về—. Anh đi hơi lâu nhỉ.”(Marl)
Marl ngừng viết cái gì đó ở quầy rồi ra chào đón tôi.
Cô ấy chắc hẳn vừa hệ thống hóa lại thông tin mình thu được trong hôm nay.
“Uhh, anh đã được công nhận là Anh Hùng.”(Taichi)
“…………………Eh?”(Marl)
“Anh vừa trở thành Anh Hùng… và chính thức được công nhận, anh cần phải tới thủ đô sớm thôi.”(Taichi)
Tôi phải thừa nhận rằng mình đã gian lận.
Nhưng được công nhận là Anh Hùng quả thật quá khó tin đi, HAHAHA.
“Ehh………..Anh đang đùa đúng không?”(Marl)
“Đáng tiếc, đó là sự thật. Họ còn xác nhận điều đó với pháp cụ được gọi là <Kiểm tra trạng thái> nữa cơ (Taichi)
Nghe tôi giải thích, Marl quay ngoắt sang nhìn ông già Ulz như thể ổng vừa sát hại cha mẹ cô.
Ông già rùng mình vì cái nhìn đó và gãi đầu như thể không thể giúp gì được.
“Xin lỗi, Jou-chan, nhưng tôi không thể chống lại người có cấp bậc cao hơn mình được.”(Ulz)
“………Đi thôi, Taichi-san”(Marl)
Không khí trở nên căng thẳng.
Gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi vẫn đang ngư ngơ, không hiểu chuyện gì xảy ra thì bị Marl kéo ra khỏi Guild
Đây là lần đầu tôi thấy Marl hành động như vậy.
Marl luôn thân thiện và lễ phép, vậy mà cô ấy lại nhìn ông già Ulz như thế. Giờ thì tôi thật sự lo rồi đây.
——————————————————————————————
“Mừng trở lại………Có chuyện gì vậy?”(Pinea)
“Pinea-san, làm ơn mang bữa tối lên phòng giúp tôi.”(Marl)
Marl dúi một xu đồng lớn vào tay Pinea, người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, và kéo tôi lên tầng 2.
Tôi bị lôi lên mà không thể nói bất cứ điều gì trước thái độ nghiêm túc của Marl.
Kéo tôi vào phòng, Marl đóng sập cửa lại, vòng tay qua sau lưng và dựa vào cửa.
“Taichi-san……………….Anh có biết tính nghiêm trọng của việc trở thành Anh Hùng không?”(Marl)
“O, ou…….”(Taichi)
Tôi cảm thấy áp lực trước sự tức giận của Marl.
Mình đã làm sai điều gì sao?
“Nhiệm vụ của Anh Hùng là tiêu diệt những con quái mạnh mà quốc gia không thể làm được. Mặt khác, đất nước cần phải bảo vệ và giúp đỡ Anh Hùng… nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi.”(Marl)
“Ngoài mặt??”(Taichi)
“Thực tế thì, họ ngầm chọn giết Anh Hùng thay vì chăm sóc, vì Anh Hùng khó bị kiểm soát và có thế chống lại quốc gia bất cứ lúc nào. Nghe này, Taichi-san, Anh Hùng có thể tự mình tiêu diệt các con quái vật nguy hiểm trong khi một quân đội kỵ sĩ sẽ phải chịu thương vong cao khi làm vậy đấy”(Marl)
“Marl sợ anh phải chịu [Định mệnh của anh hùng], đúng không?”(Taichi)
Có lẽ cô ấy hiểu được điều mà tôi nói, Marl mở to mắt.
Ngay cả khi tôi nghe về Anh Hùng thì điều tương tự đã tới tâm trí tôi.
“Từ góc nhìn của đất nước, Anh Hùng thực ra chỉ là một tên phiền phức. Nếu một ngày nào đó anh ta có tâm trạng xấu và bắt đầu chạy lung tung gây chuyện, họ chẳng thể nào ngăn anh ta lại được. Vua cũng sợ vì Anh Hùng có thể nổi loạn cướp ngôi của mình. Với sức mạnh và quyền lực của Anh Hùng, anh ta có thể dễ dàng lôi kéo người khác về phía mình.”(Marl)
Như cô ấy nói, buổi gặp đầu tiên với họ có thể là để thuyết phục… hoặc là chuẩn bị cho một vụ ám sát.
Thay vì quan ngại cả đống thứ, chi bằng họ loại bỏ luôn gốc rễ vấn đề, sẽ dễ dàng hơn.
Nếu tôi là vua thì tôi cũng sẽ làm vậy.
“Em nghĩ sao? Họ sẽ tới ám sát anh sao?”(Taichi)
“Anh Hùng đã không xuất hiện ở vương quốc Karendale trong 50 năm, vì vậy em không thể phủ nhận việc đó được. Mặc dù điều này đã bắt đầu tin đồn việc các ứng cử viên Anh Hùng đã bị sát hại bí mật khi còn nhỏ để ngăn chặn mầm mống rắc rối.”(Marl)
Marl gật đầu một cách nghiêm túc.
Nếu đúng như tin đồn, thì vương quốc Karendale chắc đã gửi sát thủ đến ám sát tôi khi họ vẫn còn nắm chắc được tình hình.
Hiện tại thì họ đã biết được chỉ số và kỹ năng của tôi rồi
Từ đó, có lẽ họ cũng biết tôi là một đối thủ khó xơi.
Có một cơ may đó là họ đang bàn luận xem liệu có nên giết tôi không.
Nhưng trước hết, chúng tôi nên làm gì đây?
“Marl, chúng ta sẽ phải cắm trại ngoài thị trấn một thời gian, em sẽ đi với anh chứ?”(Taichi)
“Em luôn bên cạnh anh dù anh có đi đâu đi nữa, Taichi-san. Vì em đã nhận thanh kiếm Mithril rồi mà.”(Marl)
Tôi ôm và xoa đầu Marl. Cô vừa nói vài thứ quá dễ thương đi.
Khi nghĩ về việc sẽ xảy ra từ nay trở đi, nước mắt tôi lại rơi .Vì từ nay tôi không còn cô đơn nữa.
Nhưng nếu tình hình tệ đi, tôi có thể trở thành kẻ thù của vương quốc Karendale.
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”(Marl)
“Thứ nhất, chúng ta nên mua những đồ cần thiết cho việc cắm trại. Cả đồ bảo dưỡng vũ khí, và nhiều đồ ăn nữa.”(Taichi)
“…………Anh sẽ chạy trốn sao?”(Marl)
Tôi mỉm cười hạnh phúc với Marl vẫn đang lo lắng.
“Trong thời gian này, anh vẫn chưa nhận nhiệm vụ chính thức của Anh Hùng, vậy nên về cơ bản, anh không bị buộc phải làm gì cả.”(Taichi)
Phải không? Nghe tôi nói vậy, Marl nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Và khi cắm trại ở ngoài, chúng ta sẽ đi săn quái vật. Chúng ta có thể nâng cao cấp độ của mình lên, em có biết vì sao không?”(Taichi)
“Vâng, cấp độ tăng lên thì chúng ta sẽ mạnh lên… Đó sẽ là một lợi thế lớn đối với Anh Hùng………. Giờ thì em hiểu rồi.”(Marl)
Nhìn Marl có vẻ đã hiểu được ý định của tôi
“Nếu anh mạnh hơn, thì họ không thể dễ dàng sờ gáy chúng ta được, phải không?”(Marl)
“Uhm, anh sẽ trở nên đủ mạnh để họ không thể đối đầu với ta. Như thế, khả năng sát thủ được phái đi sẽ giảm xuống.”(Taichi)
Nếu không thể giết tôi dễ dàng, thì họ buộc phải đàm phán.
Mặc dù hiện tại tôi không có nhiều tham vọng nhưng nếu lúc nào cũng phải cảnh giác việc bị ám sát, thì có khi tôi bị điên mất.
Ngoài ra, để Marl không bị giữ làm con tin thì tôi cần cô ấy trở lên mạnh hơn.
“Chúng ta cần phải mua nhiều thứ…….. có lẽ là tốt hơn để Guild giúp chúng ta điều này.”(Taichi)
“Không được. Vì Guild mạo hiểm giả có mối liên kết với vương quốc nên họ có thể để lộ thông tin ra ngoài. Guild mạo hiểm giả được thành lập để tìm ra Anh Hùng cơ mà.”(Marl)
“………….Ra vậy.”(Taichi)
Nhiệm vụ tiêu diệt quái vật của Guild mạo hiểm giả cho phép họ theo dõi các mạo hiểm giả với sự tiến bộ khác thường và sức mạnh, mà dẫn họ tới một Anh Hùng.
Họ cũng có những trách nhiệm khác như kiểm soát dân số, đào tạo các mạo hiểm giả tài năng, bảo vệ hòa bình, và hỗ trợ buôn bán.
Người thiết lập cơ chế này hẳn là một nhà lãnh đạo giỏi.
“Được rồi, lấy trang bị rồi đi quanh thị trấn thôi.”(Taichi)
“Vâng”(Marl)
Chúng tôi cùng nhau chạy quanh thị trấn cho tới lúc hoàng hôn.
Lúc đi mua sắm về, chúng tôi đã gặp Pinea giận dữ vì đã mang bữa tối vào một căn phòng trống không.
———————————————————————————
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ra khỏi thị trấn khi cánh cổng đã mở
Không kiểm tra, khác với khi vào, vì vậy chúng tôi dễ dàng đi qua.
Chúng tôi che mặt với áo khoác trùm đầu mà chúng tôi đã mua hôm qua
Về lý do để rời đi, chúng tôi đã nói với Chiếc Giường Vàng “Chúng tôi đã thuê nhà trong thị trấn.” Vì chúng tôi không nói địa chỉ mới, sẽ mất vài ngày cho tới khi họ biết được là chúng tôi bỏ trốn.
Cửa hàng chúng tôi đã mua đồ cắm trại hôm qua cũng nghi ngờ chúng tôi.
Tôi đã xài 15 vàng cho pháp cụ phép thuật cần thiết, vì vậy chúng tôi thật sự không giấu được.
Phải chịu thôi, bởi những công cụ tiện lợi như vậy thì tôi sẽ phải chi nhiều tiền vì chúng tôi cần
Tổng là khoảng 1.5 triệu yen. Tiêu xài rất nhiều trong một giờ, nếu chúng tôi có thể giấu đi thực tế đó, bạn sẽ khó mà thể tin được
Hiện tại, đây là lần đầu chúng tôi rời khỏi lãnh thổ của đội kỵ sĩ Crossroad.
“Chúng ta nên nhắm mục tiêu là băng qua khu rừng hướng về phía Tây Nam vì nó rộng lớn hơn và có tin đồn rằng có vài tàn tích cổ trong khu rừng nữa. Ngoài ra, nếu chúng ta băng qua khu rừng, chúng ta sẽ vào lãnh thổ của vương quốc Miscronia.”(Marl)
Như Marl giải thích, có vẻ như giữa các quốc gia khác nhau thì Miscronia có sự đối đãi tốt hơn với Anh Hùng.
Bởi vì trong Hoàng tộc có dòng dõi của Anh Hùng.
Cũng có rất nhiều quý tộc là tổ tiên của đồng đội Anh Hùng.
“Hoh, điều đó thật thú vị. Vậy để bắt đầu, chúng ta nên đi và thám hiểm tàn tích.”(Taichi)
Xác định xong điểm đến, chúng tôi lên đường.
Tôi bỏ tất cả đồ dùng và thức ăn vào trong <Kho lưu trữ>, vì vậy chúng tôi có thể đi bộ thoải mái mà không phải mang bất cứ hành lý nào.
Tuy nhiên, Marl mang một ít thức ăn, nước, và dược phẩm vì lúc nào cũng có khả năng tôi và cô ấy sẽ phải tách nhau.
Sau một lúc đi bộ, chúng tôi đụng độ với một con heo rừng nhỏ.
Mặc dù nó yếu nhưng thịt nó rất ngon. Phải để Marl thực chiến với nó thôi.
“Yosh, làm tốt vào nhé Marl. Một khi em né đòn tấn công của nó, hãy chém vào mạn sườn của nó.”(Taichi)
“V, Vâng!”(Marl)
Marl rút ra kiếm ngắn Mithril và vào thế chiến đấu đối mặt với con heo rừng nhỏ với phần thắt lưng hơi cong lại.
Con heo rừng nhỏ coi Marl như một kẻ thù và tấn công cô ấy.
Mặc dù thắt lưng cong lại, cô ấy né đòn tấn công của nó khá nhanh, và đâm vào mạn sườn của nó.
Tôi nên nói gì nhỉ… cô ấy né không tệ, nhưng đòn tấn công thì hơi yếu một chút.
Có lẽ cô ấy không muốn làm bị thương một sinh vật sống.
Phải tốn ít thời gian, nhưng cô ấy đã giết được con heo rừng nhỏ.
“Anh nên dạy em cách để cầm một thanh kiếm trước tiên”(Taichi)
“Em, Em sẽ cố gắng.”(Marl)
—————————————————————————————
Sau khi giết nhiều các quái vật nhỏ trong lúc hướng về khu rừng thì trời đột nhiên tối sầm lại.
“Cắm trại ở đây tối nay……… sẽ ổn chứ?”(Marl)
“Ou, để đó cho anh.”(Taichi)
Chắc là Marl lo lắng về việc quái vật sẽ tấn công trong đêm.
Nhưng không vấn đề gì cả vì tôi đã hỏi ma pháp sư từ trước về phép thuật cần thiết cho việc cắm trại bên ngoài rồi
Tôi dùng điểm kỹ năng còn lại để nâng phép thuật <Kết giới> lên Lv.3 và <Phép thuật phục hồi> lên Lv.2.
Điểm kỹ năng hiện tại của tôi là 0. Nếu tôi muốn có kỹ năng mới, tôi cần phải lên cấp.
Sau đó tôi chuẩn bị “Chiến côn” và bất đầu tập trung sức mạnh phép thuật
Tôi không có ý định chiến đấu nữa trong hôm nay, vì vậy tôi truyền khá nhiều phép thuật
“Safe shelter!”(Taichi)
Tôi cắm “Chiến côn” xuống đất và giải phóng lượng sức mạnh phép thuật mà tôi truyền vào.
Từ chỗ tôi cắm cây gậy, một phép thuật hình thành và phát ra khoảng 5m
Ở ngoài hình tròn, một rào chắn ánh sáng được tạo nên và kết thúc ở đỉnh của cây “Chiến côn”
Tôi truyền vào 100 Mp. Khi tôi kiểm tra rào chắn với <Thẩm định>, thì biết được nó duy trì được khoảng 10 giờ, vậy ra nó mất 10 Mp mỗi giờ.
Nó tốn khá nhiều nếu so với tỉ lệ hồi Mp của tôi.
Mp max của tôi là 670, và tôi dùng 100, khá là tốn đấy. May thay, tôi đã nâng cao phục hồi Mp và sức mạnh phép thuật.
“Waa, thật tuyệt”(Marl)
“Đây là <Phép thuật kết giới> mà anh đã học được từ ma pháp sư ở doanh trại trước khi rời khỏi thị trấn. Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy ngầu. Với nó, chúng ta không phải lo lắng khi đêm xuống. Nó sẽ không bị phá vỡ, chấp cả lũ Troll.”(Taichi)
Nó có thể cản được ánh nắng và mưa, và chúng tôi có thể đốt lửa trại bên trong nữa. Thật là một kỹ năng tiện lợi. Tiện lợi muôn năm!
Còn về nhà vệ sinh thì sao nhỉ? Hehehe, chúng tôi có thể dùng pháp cụ nhà vệ sinh di động.
Những bất tiện thông thường với việc chuẩn bị thức ăn, vệ sinh, và cắm trại đều được giải quyết với pháp cụ phép thuật.
Bếp phép thuật là 3 vàng, nhà vệ sinh di động là 5 vàng.
Mọi thứ chỉ cần dùng phép thuật là xong. Wow, quả là một pháp cụ thân thiện với môi trường.
“Chuẩn bị thức ăn nào.”(Taichi)
Tôi đặt một cái thớt lên thùng gỗ và tập trung phép thuật của tôi vào bếp.
Tôi cũng lấy xoong, chảo và chén đĩa ra từ <Kho lưu trữ>.
“Thực đơn tối nay sẽ là súp và thịt heo rừng nhỏ mà chúng ta đã săn sáng nay.”(Taichi)
Tôi dùng <Sinh thuật> để đổ đầy nước vào nồi và để thịt ướp muối-xông khói vào.
Sau đó tôi cho vào nồi một loại rau củ trông như cà rốt, thêm cả loại “giống” bắp cải.
Nếu tôi lỡ làm quá nhiều, chúng tôi có thể ăn phần còn lại vào ngày mai.
“Taichi-san có thể nấu ăn nữa sao.”(Marl)
“Nếu chỉ như này, thì có lẽ ổn”(Taichi)
Thịt heo rừng nhỏ được lưu trữ trong <Kho lưu trữ> đã được cắt ra rồi ướp muối và tiêu.
Khi nồi súp đã sôi thì tôi nếm thử nó. Thêm tí muối nữa nào.
Thức ăn, muối, và rất nhiều gia vị, vì vậy không có vấn đề gì cả.
Chúng tôi có thể sống như vậy trong 2 tháng.
“Đây chỉ là món ăn đơn giản, vì vậy đừng mong đợi quá nhiều. Nhưng nếu có thời gian, anh muốn thử làm món gì ngon hơn.”(Taichi)
“Bất kể thứ anh làm thì em sẽ ăn hết!”(Marl) (có vẻ như Marl của chúng ta không biết nấu ăn -Eng trans-)
“Em là loại con gái thế nào vậy!?” Tôi nghĩ như thế trong khi đang xiên thịt.
Món súp với vị ngọt của rau củ và sự đậm đà của thịt xông khói, nó rất ngon.
Thịt heo vẫn còn tươi, vì vậy có thể ăn mà không cần thêm bất kỳ gia vị nào. Và nếu tôi ăn nó với bánh mì, dĩ nhiên còn ngon hơn nữa.
<Kho lưu trữ>
tiện vãi chày.
-----------------------------------------------------------------------------
“Hoh, ra đây là tàn tích sao.”(Taichi)
Chúng tôi rời khỏi Crossroad đã 3 ngày rồi.
Chúng tôi đã hạ gục không ít quái vật trong khi băng qua khu rừng để tới đích đến của mình.
Rêu phủ khắp khu tàn tích, nơi có vẻ như được xây dựng từ đá.
Có vẻ chúng tôi đang đứng trước lối vào.
Khi nhìn vào trong, tôi thấy một con đường thẳng dẫn tới nơi giống như một ngôi đền được xây dựng phủ trong rêu.
Nó có không gian rộng lớn, có lẽ bằng một sân bóng chày.
“Có vẻ như là một khu đất thiêng. Nhưng nhìn từ đây thì em không thấy bất kỳ lễ vật nào.”(Marl)
Marl kiểm tra xung quanh bằng mắt ở cạnh tôi và trên tay cô ấy đã thủ sẵn nỏ.
Trong 3 ngày vừa qua, cấp độ của tôi đã tăng lên 16, Marl lên Lv.7.
Cô ấy giờ có thể giết vài con goblin một cách dễ dàng.
Ngoài việc đạt được kỹ năng <Kiếm thuật>, Marl còn học được <Ẩn nấp> và <Truy dấu>.
Mặc dù là một công chúa nhưng kỹ năng cô ấy có được lại là của một tên trộm hoặc một trinh sát.
Nhưng ít nhất cô ấy đang mạnh lên. Đây là một điều tốt.
Còn tôi thì chỉ đạt được kỹ năng <Truy dấu ma thuật>, vì vậy điểm kỹ năng của tôi hiện tại là 18.
“Taichi-san, vào trong thôi.”(Marl)
“Yeah, nếu nó là một thánh địa, có lẽ sẽ không có bẫy đâu.”(Taichi)
Khi tôi bước vào tàn tích cổ, chúng tôi cảm thấy nó đã được thanh tẩy bằng cách nào đó
Vì vậy, tôi thử dò xét xung quanh với <Truy dấu ma thuật> mà mình mới có được.
Nó cho tôi biết được xung quanh chứa đầy sức mạnh phép thuật
Không đúng lắm… Nếu nơi này chứa đầy phép thuật, chắc chắn sẽ có rất nhiều quái vật.
Nhưng phép thuật ở đây rất thuần khiết, không có bất kỳ dấu hiệu ô nhiễm nào.
Vì không có cây cao nào mọc lên, cho nên bóng tối của khu rừng không chạm tới được nơi này. Toàn bộ khu vực sáng rực, khiến cho hoa lá đâm chồi nảy lộc.
“Trong đây rất tĩnh lặng nhỉ.”(Taichi)
“Mặc dù đã bị lãng quên, nó đã từng được dùng để thờ cúng thần linh. Hệ thống phép thuật cổ đại được tạo ra từ xa xưa có thể vẫn được kích hoạt.”(Marl)
Trong khi bước lên cầu thang bị bao phủ bởi rêu, tôi nhìn quanh khu vực lân cận.
Khi tôi nghĩ về nó, đây chỉ là khu vực trong tàn tích, nơi mà cây cối không phát triển được. Thật kỳ lạ…
Thông thường thì cây cối phải mọc um tùm chứ.
Nhưng với mảnh đất thờ cúng này, trường hợp đó dường như không phải.
Kênh mương mà được đào quanh tàn tích còn có cá nhỏ đang bơi nữa.
“Nơi đây thật đẹp. Nếu không nằm ở giữa khu rừng, thì nơi đây ắt hẳn đã thu hút không ít khách tham quan.”(Taichi)
“Đúng vậy………”(Marl)
Có rất nhiều tòa nhà bằng đá được xây xung quanh thánh địa nữa.
Chắc họ đã dùng nó như một nơi nghỉ cho các linh mục hoặc tín đồ của nơi này.
Nhưng chúng tôi rời khỏi tòa nhà cuối cùng sau khi vào thánh địa.
“…………..Có vẻ như không có thứ gì làm tổ ở đây.”(Taichi)
Nếu có động vật hay quái vật ở đây, nó sẽ có mùi hôi của động vật và chất thải.
Nhưng không có bất kỳ điều gì như thế ở đây cả.
Không phải nó rất kỳ lạ sao? Có nước, nó có thể dùng như một nơi trú mưa, và trông nó an toàn, không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Tại sao lại không có bất kỳ sự sống nào ở đây?
“Marl, em có cảm thấy được chút gì không?”(Taichi)
“…………Không gì cả, em không nhận thấy bất kỳ nguy hiểm hay kẻ thù nào cả.”(Marl)
Marl nghiêng đầu trả lời.
Nếu là Marl, cô ấy có thể cảm thấy điều gì đó.
Tôi không thể cảm nhận được gì cả.
Tiến sâu vào trong, chúng tôi thấy vài xác chết.
Mặc dù còn lại mỗi xương, dường như không có bất kỳ thương tích nào trên họ.
Quần áo họ mặc cũng rách nát theo thời gian.
Cũng có những vật phẩm vàng sáng lấp lánh xung quanh.
Có vẻ chúng thuộc về những nữ tu ở đây.
Tôi tìm được cái gì đó thú vị trong số những vật phẩm đó.
“Một chiếc nhẫn, phải không?”(Marl)
“Ah, nó được làm từ Mithril, và nó cũng được phù phép với ma thuật nữa.”(Taichi)
Tôi dùng thẩm định và xác định được nó là một chiếc “Nhẫn bảo hộ”.
Nó có thể bảo vệ người đeo khỏi cái chết một lần .
Nó không bị nguyền rủa, vì vậy tôi lấy nó.
“Em có thể không muốn vì nó thuộc về người chết, những hãy đeo nó. Trong nó có chứa phép thuật bảo vệ, vì vậy hãy đeo nó khi cần thiết.”(Taichi)
Tôi đưa chiếc nhẫn cho Marl và chắp tay lại cầu nguyện cho người đã khuất.
Nếu tôi nói cho cô ấy biết về hiệu ứng thật sự của nó, cô ấy sẽ tìm cách từ chối. Vì vậy tôi không thể nói cho cô ấy toàn bộ sự thật được.
Tôi sẽ ổn thôi, nhưng Marl vẫn còn yếu.
Khi Marl thấy tôi cầu nguyện, cô ấy cũng cầu nguyện theo.
Tôi để lại các xác chết dựa vào tường, và chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào trong. Ở đó, chúng tôi tìm thấy phòng cầu nguyện, không, nó là một đại sảnh
Ở xa về phía cuối sảnh, có một cái bệ thờ và hai bức tượng lớn phía sau
Nhưng mà điều đáng chú ý nhất là…
“Xác chết… có rất nhiều ở đây.”(Marl)
“Ah, và mọi người có vẻ như đang cầu nguyện về hướng bàn thờ.”(Taichi)
Tất cả trang phục của họ đều bị mục nát, và xương cốt gần như đã không còn nguyên vẹn.
Và như tôi nghĩ, ngay cả khi họ đang trong lúc cầu nguyện, không có bất kỳ vết thương hay là dấu vết gãy xương trong bất kì người nào.
Có vẻ như họ cầu nguyện đến kiệt sức và rồi chết như thế.
Khi tôi dùng <Truy dấu ma thuật> để dò xét, tôi thấy một dấu vết nhỏ của phép thuật trên hai cái xác.
Chắc phải có gì đó giống pháp cụ phép thuật như chiếc nhẫn trước đó.
Ngoài điều đó, còn có phép thuật phát ra từ bệ thờ.
Có gì đó trên bệ thờ sao?
“Anh cảm nhận được chút sức mạnh phép thuật của những cái xác, có thể có gì đó giống chiếc nhẫn bảo hộ. Nhặt chúng thôi.”(Taichi)
“Vâng, dù sao mình cũng là mạo hiểm giả mà.”(Marl)
Ngoài săn quái vật, dò xét dungeon và thám hiểm tàn tích cũng là nguồn thu nhập với các mạo hiểm giả.
Theo như tôi thấy, không có dấu vết của bất kì ai vào nơi này trước chúng tôi, thế nên trong này ắt phải có kho báu.
“Chúng là nhẫn và dây chuyền.”(Marl)
“Đồ cùi cả, nhưng vẫn có vài cái khá tốt.”(Taichi)
Chúng tôi có được <Nhẫn bảo hộ>, <Bùa kháng phép thuật bóng tối>, <Nhẫn phép thuật>.
3 vật phẩm phép thuật.
Ngoài điều đó, còn có vật phẩm bằng vàng và Mithril không có hiệu ứng nào nữa.
Và còn lại thì tất cả đều bị rỉ sét.
“Anh sẽ đeo chiếc nhẫn dẫn phép thuật. Marl nên đeo cái còn lại.”(Taichi)
Chúng tôi lau những vật phẩm còn lại bằng khăn và cho chúng vào <Kho lưu trữ>.
<Nhẫn phép thuật> thì tôi đeo vào ngón giữa tay trái
Với nó, tôi có thể dùng nhiều sức mạnh phép thuật ngay cả khi tôi chơi tay không.
Marl cũng đeo các vật phẩm mà tôi đưa cho cô ấy.
“Well, em cảm thấy có chút không thoải mái.”(Marl)
“Dù sao thì người chết không thể dùng nó nữa, chì cần quen với nó thôi.”(Taichi)
Sẽ tốt hơn là để những điều này bị lãng quên theo thời gian. Tôi cảm thấy có lỗi với những nghệ nhân làm ra chúng.
Rồi chúng tôi tiếp tục tới bệ thờ ở cuối căn phòng.
Ngay cả khi tôi nói là bệ thờ, nó đủ lớn cho một người nằm lên.
“Không có gì ở đây cả”(Taichi)
“Vâng.”(Marl)
Có phép thuật tập trung ở cái bệ thờ này, nhưng nó không có gì đặc biệt cả.
Well, tôi đã nghĩ có thể tìm được vài “thánh nữ” khỏa thân nằm ngủ, hay một vũ khí huyền thoại.
Thực tế có chút thất vọng.
“Thực sự thì, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy nhỉ?”(Marl)
“Well, chắc có lẽ là kết quả của nghi lễ nào đó”(Taichi)
Tôi nhìn sang mấy bức tượng.
Chắc là do thời gian, nhưng khuôn mặt của tượng nam nhân đã bị ăn mòn đến biến dạng
“Anh nghĩ đây là tượng của một vị thần mà họ tôn thờ, em biết tên ông ta không?”(Taichi)
“Không ạ…………. Khuôn mặt đã bị biến dạng, và cũng không có bất kỳ thánh cụ nào nữa.”(Marl)
Như Marl giải thích thì thần trong thế giới này có thánh cụ của riêng họ.
Nói chung là, sẽ có một thánh cụ để xác định họ trên mỗi bức tượng.
Vậy là, bức tượng này không để lại ấn tượng gì trong tâm trí tôi.
“Vậy nó là một vị thần cổ xưa được tôn thờ trong thời cổ đại sao?”(Taichi)
“Có lẽ vậy. Nếu một nhà khảo cổ học ở đây, họ có thể biết gì đó, nhưng em không thể cho anh biết bất cứ điều gì được.”(Marl)
Marl lắc đầu.
Well, chúng tôi không biết gì cả, nhưng khi chúng tôi quay ngược lại thì có chuyện xảy ra.
Ánh sáng chiếu qua đã biến mất.
Những ngọn đuốc trên tường bỗng phát sáng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ảo giác sao?
[Làm ơn hãy ban cho chúng tôi, làm ơn hãy ban cho chúng tôi.]
Tôi nhìn vào bệ thờ sau khi lần theo giọng nói.
Tôi thấy những người mà nên là những cái xác, mặc đồng phục như nhau, cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Dâng lên sức mạnh phép thuật của họ……….. Không, mọi người còn trao đi mạng sống của mình vào lời cầu nguyện.
Thậm chí có cả trẻ em trong số đó nữa.
[Làm ơn hãy ban cho chúng tôi, xin hãy ban cho chúng tôi, thần linh ơi. Làm ơn ban cho chúng tôi một Anh Hùng]
Ngọn lửa sự sống của họ, từng người một, vụt tắt và ra đi.
Không, cả khi đã gục xuống, họ vẫn dùng hết sức lực để cầu nguyện.
Điều này không kết thúc với chỉ với việc từ bỏ mạng sống của mình. Họ còn trao đi linh hồn của mình.
Tôi nhìn vào bệ thờ ở đằng sau.
Đứng đó là một cậu trai tóc đen mặc đồng phục trường học(TLN: Một thanh niên người Nhật.)—————–Sau đó ảo cảnh kết thúc và khung cảnh trở lại như lúc trước
Có vẻ như Marl cũng thấy cảnh đó, khi cô ấy nhìn xung quanh không ngừng và tới dựa vào tôi.
Đó là một sự kiện đã xảy ra ở đây sao?
“Marl, chức vụ Anh Hùng này, họ đánh đổi tất cả để triệu hồi sao?”(Taichi)
“K, Không, Anh Hùng chỉ là ai đó có tài năng tuyệt đỉnh mà hiếm khi được sinh ra thôi. Điều gì đó như từ bỏ linh hồn để triệu hồi một Anh Hùng thì em chưa bao giờ nghe cả”(Marl)
Vì Marl nói với tôi rằng Anh Hùng chỉ là một người dị thường thôi, không phải một người được triều hồi.
Vậy việc triệu hồi “Anh Hùng” đó là cái gì?
“…………………………Hãy để ý xung quanh để tìm thêm manh mối thôi.”(Taichi)
“……………………………Vâng.”(Marl)
—————————————————————————————
-Pháp cụ-
Là một công cụ dùng phép thuật như một nguồn sức mạnh.
Nó rất đắt, nhưng gần đây có một phương pháp sản suất khối lượng lớn đã được thực thi.
Điều này giúp nó được tìm thấy dễ dàng trong đa số các thị trấn lớn.
Pháp cụ dùng thường ngày như bếp di động mà dùng một lượng nhỏ sức mạnh phép thuật để nấu ăn rất phổ biến và nhanh hết hàng.
Nhà vệ sinh di động mà có thể tái sử dụng, que giữ lửa dễ dùng hơn nhiều so với một hộp nhiên liệu.
Giá cả đa dạng, nhưng thậm chí que giữ lửa rẻ nhất cũng tốn 1 bạc.
Thứ đắt như nồi đun nước nóng cho bồn tắm có giá khoảng 70 vàng.
Cũng có vũ khí phép thuật như “Kiếm phép” nữa.
Danh sách chương