Chúng tôi tìm mọi ngóc ngách của mảnh đất thiêng, nhưng chả tìm được một manh mối nào cả.
Tôi nghĩ chúng tôi có lẽ đã tìm được một số tài liệu hay ghi chép gì đó, nhưng càng ngày càng vô vọng.
Không có cả thứ như bia đá nữa.
“Tất cả đây sao?”(Taichi)
Cái mà chúng tôi tìm được là một bức tượng nhỏ của một vị thần, ở trong đại sảnh kế bên phòng thờ.
Và đúng như chúng tôi nghĩ, nó cũng chả giúp gì được.
Trước đó, cái này có thật là một bức tượng của thần không? Chúng tôi nghĩ rằng có thể kiếm được thêm, vì vậy chúng tôi tiếp tục tìm bên ngoài tòa nhà giống như khu trung tâm, nhưng……………….
“Vẫn không có gì cả….”(Marl)
“Ừ.”(Taichi)
Cũng chẳng có tý manh mối nào trong tòa nhà trông như khu trung tâm cả.
Tóm lại là, có vài đồ gốm bị nứt nhưng khi tôi dùng <Thẩm định>, thì biết được chúng chỉ là đồ bỏ đi
Tôi dùng <Thẩm định> lên cả tượng thần nữa, nhưng nó chỉ hiển thị [Tượng thần cổ đại].
Cuối cùng, không có bất kỳ thông tin nào cả.
Vì vậy, tôi cho nó vào <Kho lưu trữ> một thời gian.
———————————————————————————
Bầu không khí bớt căng thẳng khi cứ đi mà không tìm được gì. Và hiện tại thì tôi đang nằm vật vờ ở đầu cầu thang phủ đầy rêu.
Marl lấy bụng tôi làm gối và nằm xuống.
Well, chúng tôi lấy được nhiều kho báu nhưng lại chẳng giải được cái bí ẩn nào ở đây, vậy nên khá là cay cú.
Bỏ đi, đây đâu phải game. Tôi không cần tìm hiểu cái bí ẩn mà không thể giải đáp.
“Marl—“(Taichi)
“Daaạ–?”(Marl)
“Anh———–“(Taichi)
“Dạ—–“(Marl)
“Có vẻ như chính là kiểu anh hùng được triệu hồi—-“(Taichi)
“Heh—……..Eh?”(Marl)
Marl ngồi dậy và nhìn vào mặt tôi.
Đôi mắt nghiêm túc của cô ấy rất dễ thương làm tôi chỉ muốn ôm cô ấy ngay thôi.
“Sự thật là, trước khi nhận ra, anh đã ở trên cánh đồng phía trước của Crossroad vào ngày anh gặp em. Không có một ai cạnh anh cả, nhưng trong <Kho lưu trữ> của anh, có chút tiền và vài trang bị cần thiết cơ bản, vì vậy anh chọn trở thành mạo hiểm giả.”(Taichi)
Tôi nhắm mắt và kể chuyện của tôi cho Marl.
Marl không nói gì cả.
“Well, anh vẫn giữ được ký ức, vậy nên chính xác thì anh không phải người thế giới này. Thế giới của anh đối nghịch với thế giới này: không có những thứ như phép thuật hay quái vật. Anh sống trong một đất nước yên bình không có chiến tranh trong 50 năm.”(Taichi)
Marl nằm xuống và dùng bụng tôi làm gối lần nữa.
Độ nặng trên cơ thể làm tôi thấy thoải mái
“Em nhận ra được đúng không, rằng anh không giống những người khác.”(Taichi)
“Taichi-san là Taichi-san.”(Marl)
Marl đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi.
Tôi không thể tin là mình đang được nghe câu nói mà các nhân vật chính hư cấu với sức mạnh siêu nhiên được nghe.
“Là một người quan trọng của em”(Marl)
Nếu phải mô tả cảm xúc của tôi lúc này, tôi vô cùng hạnh phúc.
Tôi ngày càng đổ cô ấy rồi.
**phhh** Marl đột nhiên câm lặng.
Và có gì đó rớt xuống trên ngực tôi
Tôi nhặt lên và kiểm tra nó, nó là một mũi tên, bắn từ nỏ.
“Taichi-san!”(Marl)
“<Bảo vệ>!”(Taichi)
Tôi ngay lập tức nâng tay trái lên và giải phóng sức mạnh phép thuật, tạo ra một rào chắn ánh sáng để chặn những thứ được bắn đến.
Tôi hiện giờ đang ôm Marl để bảo vệ cô ấy và kiểm tra khu vực lân cận chúng tôi.
Thứ được bắn đến là mũi tên.
Khi tôi dùng <Thẩm định> vào mũi tên trên đất, tôi biết được chúng được tẩm độc gây chết người
Chiếc nhẫn Mithril mà Marl đang đeo đã vỡ và rơi xuống từ tay cô ấy.
“Oi, oi, diễn biến hơi nhanh rồi đấy!?”(Taichi)
Tôi dùng <Truy dấu ma thuật> để dò xét khu rừng quanh tàn tích.
Bởi vì sinh vật sống luôn để lại một lượng ít phép thuật, khi tôi dùng <Truy dấu ma thuật>, tôi có thể thấy họ đang ở đâu.
Tôi mở “Bảng chọn” ra và nâng <Kháng độc> lên Lv.2, có vẻ cấp độ max của nó là 3.
Nếu tôi muốn nó max, tôi cần 9 điểm, và số điểm kỹ năng còn lại của tôi cũng là 9………..
Tôi muốn nâng nó tới giới hạn, nhưng hiện tại thì tôi nên để dành điểm lại
Nếu không chết tức tưởi, tôi có thể dùng phép thuật để giải độc tố.
Nhưng, họ đuổi theo chúng tôi quá nhanh.
Chúng tôi không làm bất kỳ điều gì mờ ám trước khi rời đi, vậy nên quá là kỳ lạ khi họ biết vị trí của chúng tôi,
“<Lá chắn gió>!”(Taichi)
Tôi che bản thân mình bằng một cơn lốc xoáy, bế Marl lên trong tư thế công chúa, và lao tới tòa nhà giống khu trung tâm.
Tất cả mũi tên bay đến đều bị đầy lùi bởi <Lá chắn gió> của tôi
Điều này cho thấy <Phong thuật> Lv.2 rất hữu ích.
“Đừng ra khỏi đây trừ khi anh cho phép.”(Taichi)
“T, Taichi-s————-!”(Marl)
“<Tường đất>!”(Taichi)
Tôi đặt Marl xuống, cô ấy có vẻ muốn nói gì đó với tôi, và chặn lối vào bằng <Tường đất>. Giờ đây, nếu mà không phá vỡ nó, thì họ không thể gây thương tích cho cô ấy được.
“………….Được rồi”(Taichi)
Tôi đã đấu với nhiều người lúc trước ở Guild và doanh trại đội kỵ sĩ, nhưng giờ sẽ là lần đầu tôi giết ai đó.
Tôi ép đôi chân ngừng run bằng chiến khí.[note6839]
Một nhóm đực rựa trong bộ đồ đen như sát thủ bao vây tôi.
Có khoảng 30 tên.
“Chúng mày, hẳn là đã chuẩn bị tinh thần rồi nhỉ.”(Taichi)
Nếu không có chiếc nhẫn đó, Marl chắc đã chết rồi. Điều đó có nghĩa là những tên khốn đó đã giết Marl một lần.
Trong khi nghĩ điều đó, bóng tối lấp đầy tâm trí tôi.
“Tao sẽ giết mày…………………………….Tao sẽ giết lũ khốn chúng mày, đừng có mơ về việc sẽ nhận được một cái chết nhẹ nhàng nhé.”(Taichi)
Nghĩ rằng tao sẽ tha thứ cho mày sau khi tra tấn mày sao? Đéo đâu nhé.
Chúng đã một lần giết Marl rồi.
Tôi truyền phép thuật vào “Chiến côn”.
Với lượng sức mạnh phép thuật này, nếu đánh trúng một con người thì sẽ bốc hơi không vết tích.
**click**(sfx) bật yan mode.
Tôi không quan tâm nữa.
Chúng đột ngột lao tới từ ba hướng.
Những thanh kiếm được tẩm độc của chúng lóe lên trước tôi, nhằm chém tôi.
“Hyahha–!!”(Taichi)
Tôi xoay ngang cây “Chiến côn” chứa đầy phép thuật.
Ba tên mà lao vào tôi không né được vì chúng đang trong không trung.
Chúng hưởng trọn cú xoay “Chiến côn” của tôi.
**Splat**
Ba cơ thể nát ra từng mảnh, bay rải rác xung quanh.
Các mảnh xương và thịt bay đi rất nhanh, trở thành những mảnh vụn gây sát thương lên những tên sát thủ đang thủ thế đợi tấn công.
Một nửa trong số chúng ăn cứt, chỉ có vài tên nhạy bén mới có thể né được.
Haha, cái gì đây?
Chúng chết nhanh quá.
Tụi mày đang đùa tao sao?
Là sao đây, thế quái nào mà bọn này ăn l*l nhanh thế?
“Hah!”(Taichi)
Tôi nhảy vào vũng máu và đập “Chiến côn” vào một tên vẩn đang lúm khúm né đòn
**Splat**
Giống cà chua thế này.
Cái quái gì vậy?
Chúng quá yếu, quá mỏng manh.
Vô dụng, đúng rồi, vì chúng là rác rưởi mà nhỉ.
Tao sẽ không tha, không tha, không tha thứ cho tụi mày.
“Mặc dù tụi mày chỉ là rác rưởi!”(Taichi)
Rồi có một tên trong số chúng hành động.
Vũ khí của anh ta là kiếm ngắn và thanh kiếm lờ mờ phát sáng. <Tấn công phép thuật> sao?
Tôi xoay “Chiến côn” mà được truyền phép thuật lần nữa trong khi tiếp nhận nhát chém.
**PAN!**
Một âm thanh nổ phát ra, như một vụ đâm xe ô tô.
“Chiến côn” của tôi phá nát kiếm của tên đó ra từng mảnh.
Tên sát thủ tròn xoe con mắt, phép thuật của tao không yếu ớt giống loại rác rưởi như mày đâu!
Tôi đập “Chiến côn” vào tên vừa chém tôi.
Mạn sườn tôi đau—— ai đó trong số chúng đã đâm tôi với thanh kiếm ngắn mà tôi không để ý.
Trong giây phút sinh tử đó, tôi uốn cong cơ thể để không dễ thăng thiên và dùng khuỷu tay đập vỡ đầu tên đó.
Tôi cảm nhận được hộp sọ của tên đó bị nghiền nát khi tên đó ngã xuống không còn hồn vía.
Tôi không biết tại sao, mặc dù có thanh kiếm đâm xuyên mạn sườn tôi nhưng tôi lại chả thấy đau lắm.
Và cảm giác kì lạ đang lan ra này, là chất độc sao?
Tập trung, tôi dùng <Phép giải độc>.
Đau, vết thương của tôi nó đau kinh khủng! Khốn kiếp, tôi sẽ giết sạch chúng!
Tôi vừa nảy ra một ý tưởng, đó là thử nghiệm kỹ thuật mới lên bọn chúng.
“O Water!”(Taichi)
Một quả cầu nước lớn nhanh chóng hình thành phía trên tôi, rồi lập tức nén lại như một quả bóng rổ.
Tôi tập trung sức mạnh phép thuật, khóa mục tiêu, và kích hoạt.
<Thủy cầu> giờ đã bắn đi với một áp lực nước lớn.
Lũ rác rưởi bận đồ đen đang la hét.
Tao cố tình không bắn trúng lục phủ ngũ tạng để nghe tụi mày gào thét trong đau đớn đấy, tụi mày biết không.
Có hai tên không ăn đạn, tụi mày may mắn đấy.
Hẳn là chúng đã quyết định rút lui vì chúng đã quay lại và bắt đầu chạy, nhưng quá trễ rồi.
Tôi đâm “Chiến côn” xuyên qua tên đang chạy trốn
Rồi ném cơ thể đó vào tên còn lại
Sau khi nghe được âm thanh va chạm, tên sát thủ đồ đen còn lại đã lăn xuống các bậc thang bị bao phủ bởi rêu.
Tôi dùng <Phép thuật phục hồi> trong khi bước tới chỗ tên còn lại.
Vài cái xương của cô ta chắc đã gãy.[note6838]
Tên sát thủ còn lại đang đau đớn rên rỉ trong khi từ từ bò ra khỏi dưới cái xác mà tôi đã ném.
“Cô đang nghĩ bò đi đâu thế?”(Taichi)
Tôi nói như là đang trò chuyện với một con vật đang cố gắng bỏ trốn.
Tôi đá đi cái xác và nắm đầu tên sát thủ.
Tôi kéo cô ta lên cầu thang và lột mặt lạ ra.
“Hoh”(Taichi)
May mắn làm sao. Mặc dù hèn hạ, cô ta vẫn là một mĩ nhân. Trông khoảng 20 tuổi
Nửa má trái của cô ta đã bị phủ đầy máu, đầu cô ta hẳn phải đau lắm.
Tôi túm lấy mái tóc đen đẫm trong máu và quay đầu đang rên rỉ tới chỗ đồng đội của cổ, đang rên rỉ trong bể máu.
Tôi sẽ làm cho chúng hối hận.
“Cô thấy chứ? Cô thấy điều này đúng không? những tên đồng phạm rác rưởi của cô. Cô nghĩ cô sẽ giết được tôi sao? Cô nghĩ cô có thể cướp Marl, một người rất quan trọng với tôi, từ tôi sao? Đúng vậy không? Nếu cô muốn cướp đi một người quan trọng của tôi, cô chắc đã chuẩn bị cho hậu quả rồi, đúng không?”(Taichi)
Tôi tiếp tục kéo mái tóc đen của cô ta.
Có 7 người còn sống, không tệ.
Tôi lấy ra dây thừng từ <Kho lưu trữ> và trói lại giữ cho ta khỏi trốn thoát.
Rồi tôi kéo một tên bị thương nặng không thể di chuyển, và đặt tên đó trước mặt cô ta.
Tôi lột mặt lạ ra
Một tên đực rựa đã qua 20.
Chân đã gãy, có cái gì đó màu trắng đâm qua vai anh ta.
Có lẽ là một phần ba của khúc xương.
“Tuyệt, tôi sẽ nói cho cô luật lệ. Tôi sẽ hỏi tên rác rưởi này, nếu tên này không trả lời, Tôi sẽ hỏi cô câu hỏi tương tự. Nếu cô không trả lời, thì đời tên này coi như chấm hết. Rất dễ đúng không?”(Taichi)
Biểu hiện của cô ta khi nghe điều đó, làm máu S của tôi nổi lên.
Cái loại rác rưởi này. Bạn cần nghiền nát, không, giẫm nát tinh thần của chúng, nghiền nát cả về thể chất và tinh thần.
“Điều này chắc sẽ rất thú vị, tôi sẽ giết cô sau cùng.”(Taichi)
Tôi sẽ mở lòng một chút
Ngay cả khi cô ta là rác tưởi thì vẫn là phụ nữ.
Tôi sẽ hủy hoại cô ta.
—————————————————————————————
“……………………Fuu”(Taichi)
Tôi đã đốt xác chết và tiêu hủy tro của chúng bằng gió, tôi thở ra một hơi.
Trên mặt đất gần chỗ nữ sát thủ———–Flam, cơ thể bầm dập, bất lực của cô ta nằm trải ra đấy.
Cô ta nhìn lên trời với đôi mắt vô hồn.
Tôi bỏ lại Flam đang run lẩy bẩy trên đất, rồi hủy bỏ <Tường đất> để Marl ra ngoài.
Khi thấy tôi, Marl nhảy ra với khuôn mặt sưng tấy đầy nước mắt.
“Taiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiichiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii-saaaaaaaaaaannnnnn!! UWAHHHHHHHHHHHHH!”(Marl)
“Có anh đây, có anh đây, xin lỗi em nhé.”(Taichi)
Tôi nhẹ nhàng ôm Marl và vỗ nhẹ lưng cô ấy trong khi cô ấy đang dúi mặt vào ngực và ôm chặt lấy tôi.
Ngay cả khi bóng tối trong tim tôi được chữa trị, nhưng điều này chưa kết thúc.
Tôi nắm tay Marl và kéo đi, tới chỗ Flam.
“C, Cái này……Taichi-san, anh làm nó sao?”(Marl)
“Ah, Ừ. Đây là tên rác rưởi đã cố giết Marl, điều này vẫn chưa đủ đối với cô ta đâu.”(Taichi)
Thấy tình trạng của Flam, Marl biết tôi đã làm gì cô ta.
Và cũng thấy rằng chỉ có mỗi Flam ở đây, cô ấy cũng biết chuyện đã xảy ra với lũ còn lại.
“Em vẫn sẽ theo anh chứ?”(Taichi)
“………..Vâng”(Marl)
Marl nói và nhìn tôi với khuôn mặt u sầu, vuốt ve mặt tôi trong khi đang khóc.
Không, đó không phải là một khuôn mặt u sầu.
Sao em lại làm một khuôn mặt như là đang xin lỗi vậy? Và sao trông em như sắp đi chết thế?
“Đừng lo lắng, anh sẽ không để tên rác rưởi nào giết Marl cả. Anh sẽ bảo vệ em.”(Taichi)
Tôi ôm Marl, và cô ấy cũng ôm lại tôi.
Đúng rồi, nên là như vậy
Tôi dùng phép thuật để làm sạch Flam và chữa trị cho cô ta.
Cả mồ hôi và máu đã lập tức được loại bỏ, các vết thương trên người cô ta cũng được chữa lành.
Rồi mặc cho cô ta bộ đồ phụ của Marl và trói cô ta vào một cái cột đất được tôi dùng phép thuật tạo ra.
“Làm gì với người này đây?”(Marl)
“Thứ rác rưởi này, cô ta chính là kỵ sĩ của vương quốc Karendale. Vì vậy, em nghĩ rằng mang theo cô ta như một lợi thế để thương lượng và bằng chứng cho vụ tấn công. Anh nghĩ sao?”(Marl)
“Họ chắc chắn sẽ nói không biết cô ta và bác bỏ điều đó.”(Marl)
“Đúng vậy, cô ta cũng không gia nhập đội kỵ sĩ, chắc anh nên giết và thiêu hủy cô ta nhỉ………………… Well, hay là che giấu thân phận cô ta và bán đi như một nô lệ?”(Taichi)
“Nếu “cố ý giết người” có trong “Thành tích và tội ác” của cô ta, thì khả năng đó khá cao.”(Marl)
Marl giải thích, vì vậy tôi nhìn vào Flam.
“Ah, có đó.”(Taichi)
Tên: Flam Folsess
Level: 19
Kỹ năng: <Etique> 1, <Cưỡi ngựa> 2, <Kiếm thuật> 3, <Bắn(nỏ, cung,..)> 2, <Ẩn thân> 2, <Ám sát> 2, <Lừa đảo> 1.
Danh hiệu:
Sát thủ, kỵ sĩ của vương quốc Karendale.
Thành tích và tội ác: Cố ý giết người.
Đó là thông tin tôi có được từ <Thẩm định>.
Sức mạnh chiến đấu của cô ta cao hơn Marl.
Và cả giết người hay hãm hiếp đều không có trong “Thành tích và tội ác” của tôi
Tôi đã nghĩ là sẽ có điều gì đó như “hãm hiếp” được thêm vào chứ.
“Nhân tiện thì, anh không có điều gì như “giết người” hay “hãm hiếp”, em biết vì sao không?”(Taichi)
“Em nghĩ vì những tên đó đã tấn công chúng ta trước. Với những người có tội danh giết người,cố ý giết người, hãm hiếp, cướp, và bạo hành, thì dù anh có làm gì chúng, sẽ không có tội ác nào trong danh sách của anh.”(Marl)
“………….Ai là người ban bố cái luật đó vậy?”(Taichi)
“Người đặt ra “Thành tích và tội ác” là một vị “thần phán xét”.”(Marl)
“……………Là vậy sao.”(Taichi)
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đám người này thành công trong việc giết tôi và Marl, giờ thì tôi tò mò rồi đấy.
Nhưng không phải chúng đến đây vì nhận được nhiệm vụ trừ khử tôi và Marl sao? Mà thôi, nghĩ ngợi vô ích.
Đúng vậy, mạnh thắng yếu thua, quả không sai.
“À, anh có thể nói cho em được không? Điều anh tra hỏi được từ chúng.”(Marl)
Tôi gật đầu và giải trình những điều mà tôi có được.
Đầu tiên, những tên sát thủ bẩn thỉu này đến từ vương quốc Karendale.
Có vẻ chúng là lực lượng đặc biệt mà được đào tạo ám sát để làm việc trong bóng tối, được chọn từ những tài năng trong đội kỹ sĩ.
Lực lượng đặc biệt không được ghi danh như một hiệp sĩ chính thức.
Hành động này đã được sự cho phép bởi đám quý tộc ủng hộ việc giết Anh Hùng.
Và với “Dao thợ săn” mà tôi nhận được từ chỉ huy Twanich, chúng theo dấu chúng tôi tới tàn tích.
“Có lẽ nó là [Secret seal]. Taichi-san, có chỗ khắc kỳ lạ nào trên con dao không?”(Marl)
“Có một cái trên tay cầm?”(Taichi)
Chắc là vết khắc trên tay cầm.
Tuy nhiên, có nhiều [Secret seal] với các khả năng khác nhau.
Nó phụ thuộc vào đặc tính của [Secret seal] được khắc.
Cái trên tay cầm này có vẻ như được dùng để theo dấu mục tiêu.
Khi tôi hỏi Marl liệu nó có hoạt động nếu được khắc bên trong, và câu trả lời là không. Khắc ở mặt ngoài thì nó mới hoạt động.
“Chắc chúng ta phải xóa nó ngay nhỉ?”(Taichi)
“Đừng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta cứ để vậy.”(Marl)
Trong khi nghiêng đầu với câu trả lời của Marl, tôi nghe thấy tiếng lá xào xạc.
Từ âm thanh đó, tôi biết có rất nhiều người đang tiến tới chỗ tôi.
“Taichi-dono! Cậu an toàn chứ!?”(Walls)
Thứ bước ra khỏi khu rừng quanh tàn tích và xuất hiện trước chúng tôi là đội kỹ sĩ của Crossroad được lãnh đạo bởi Walls và lính của anh ta.
“Anh có việc gì ở đây thế, người từ đội kỵ sĩ của vương quốc Karendale đã gửi tới chỗ tôi những sát thủ sao?”(Taichi)
Tôi lấy “Chiến côn” ra khỏi <Kho lưu trữ> và nhìn họ từ trên đầu cầu thang
Đội trưởng Walls làm khuôn mặt an tâm khi thấy tôi, nhưng lại trở lên căng thẳng khi nghe tôi chỉ trích.
Tôi ra ám hiệu bằng mắt với Marl và tới kéo Flam, người vẫn đang ngơ ngác, tới đây.
“Có 30 tên trước đó, nhưng giờ thì chỉ còn mình cô ta còn sống thôi. Và cô ta đã “nôn” ra rất nhiều thông tin thú vị nữa đấy.”(Taichi)
Tôi giả vờ cười và nhìn xuống từng người một.
Đội trưởng Walls dường như ăn nói thận trọng khi giải thích.
“Chắc chắn là Taichi-dono rất tức giận. Nhưng xin hãy hiểu rằng không chỉ có lũ coi Taichi-dono như một mối đe dọa trong Karendale. Cũng có những người muốn bảo vệ Taichi-dono nữa, vì vậy chúng tôi——“(Walls)
“Đầu tiên là phái sát thủ đi, và nếu họ thất bại, thì để anh đến thuyết phục tôi. Đó là kế hoạch của bên anh đúng chứ?”(Taichi)
Tôi bật lại lời anh ta với lời nói lạnh lùng ngay cả đến bản thân tôi còn ngạc nhiên.
Đương nhiên rồi, làm sao tôi có thể tin chúng được?
“Không phải! Điều đó không đúng! Chúng tôi……!”(Walls)
“Tôi sẽ nói điều này. Làm thế quái nào mà tôi có thể tin một người đã đâm sau lưng tôi đây? Nếu tôi theo anh quay lại Crossroad, tôi sẽ không bị giết trong khi đang ngủ chứ? Hah?”(Taichi)
Đội trưởng Walls có vẻ đã kết thúc việc dụ dỗ của anh ta với lời phản biện của tôi
Well, tôi chỉ việc giết và đốt xác chúng thành tro là xong.
Đúng vậy, đó là cách dễ nhất.
Vì vậy tôi truyền sức mạnh phép thuật vào “Chiến côn”——-Bỗng Marl ôm tôi.
“Bình tĩnh nào, Taichi-san. Đúng là chúng ta không thể tin họ dễ dàng được, nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục coi vương quốc Karendale là kẻ thù nữa. Chúng ta nên tin họ một thời gian. Hai người đã từng cùng nhau tiêu diệt lũ Troll trước đó mà, đúng không?”(Marl)
Marl nhìn tôi với đôi mắt van xin.
Tin họ sao? Những tên đó?
Nhưng Marl đúng, chúng tôi là chiến hữu trước đó.
“…………..anh hiểu rồi.”(Taichi)
“Cám ơn anh, Taichi-san. Và Walls-dono, chúng tôi có thể tin tưởng anh chứ?”(Marl)
“Tôi xin thề trên danh nghĩa của mình.”(Walls)
Đội trưởng Walls quỳ gối và cúi đầu.
————————————————————————————
Đã 2 ngày kể từ khi chúng tôi rời khỏi tàn tích.
Vượt qua khu rừng, tiêu diệt hết quái vật mà chúng tôi đụng độ trên đường trở lại, và rồi chúng tôi đã tới Crossroad.
Với số lượng người như vậy, không có nhiều quái vật có “đủ can đảm” để tấn công.
Chúng tôi quay lại với cùng một con đường mà chúng tôi đã đi, vì vậy nó nhanh hơn nhiều
Mặc dù nó chỉ là đội một, nhưng số lượng người là khoảng 20.
Chúng tôi để Flam cho họ.
Vì khi thấy tôi, cô ta sẽ nhớ lại chiều tối hôm đó và phát điên.
Mặc dù nó đã thức tỉnh tính máu S của tôi, thật tốn thời gian.
Cũng chả có giá trị gì trong việc mang cô ta theo chúng tôi, vì vậy tôi để cô ta lại cho đội kỵ sĩ.
Dẫu vậy, cô ta vẫn có “Cố ý giết người” trong “Thành tích và tội ác”. Để họ xử lý việc này là cách tốt nhất
Tôi đã nghĩ về việc bán cô ta như một nô lệ, nhưng nó quá rắc rối.
Sau khi về lại Crossroad, chúng tôi ăn đồ ăn nhẹ và uống chút nước ép lạnh ở quầy bar của Guild mạo hiểm giả.
Về phần tôi, thì là mì ống Napoleon với nhiều nước xốt. Marl là thịt lợn và sandwich trứng luộc với bánh mì mềm.
Có nhiều món khá đắt trên thực đơn quầy bar của Guild.
Rẻ nhất là mì ống salt-boiled, mà chỉ có salt và mì ống.
“Cô cậu đã rời đi hơn một tuần. Tôi nghĩ cô cậu bỏ đi là tốt, nhưng cậu lại quay lại với nhiều của cải thế này…….”(Ulz)
Ông ấy hẳn là đã kiểm tra xong xác lũ quái vật chúng tôi mang về.
Ông già Ulz, trông đã gầy đi một chút, hiện tại đang ngồi cạnh chúng tôi và đặt một cái túi lên bàn với một tiếng nặng trịch **kling**.
Phần thưởng là rất nhiều vì tôi đã lôi ra hết xác quái vật mà chúng tôi đã giết trên đường tới tàn tích trong <Kho lưu trữ>.
Kế hoạch hôm nay là nghỉ ngơi. Ngày mai chúng tôi sẽ báo cáo tới doanh trại đội kỵ sĩ như họ yêu cầu.
Tôi không biết cái gì sẽ xảy ra, vì vậy tôi lập tức đổi quái vật thành tiền.
Rank mạo hiểm giả của chúng tôi cũng tăng.
Tôi tăng từ E lên D, Marl từ F lên E.
“Vậy cậu sẽ làm gì? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra?”(Ulz)
Ông già Ulz đã thấy chúng tôi rời khỏi Crossroad và quay trở lại, vì vậy ông ấy hỏi.
Ông ấy cũng làm việc cho vương quốc Karendale.
Tôi có nghĩ về nó, nhưng có vẻ như Marl đã lên kế hoạch hay cái gì đó rồi.
Vì vậy, tôi nghĩ một chút trước khi kể lại cho ông già Ulz.
“Tôi sẽ làm rõ tình hình hiện tại. Với tôi, đất nước này có thể sụp đổ, nhưng tôi vẫn không thể nghĩ được gì cả. Nếu Marl không đeo chiếc “Nhẫn bảo hộ” đó, cô ấy đã chết rồi. Tôi không thể bỏ qua dễ thế được.”(Taichi)
“………Điều đó đã nói lên tất cả.”(Ulz)
“Tôi muốn rời khỏi chốn này.”(Taichi)
“……..Sau những chuyện đã xảy ra, cậu nghĩ họ sẽ để cậu đi sao?”(Ulz)
Tôi biểu hiện một nụ cười không lo sợ với câu hỏi của ông ta.
Có để tôi đi không à? Đương nhiên rồi.
“Sau những chuyện xảy ra, không phải là sẽ có một cuộc “tổng chiến tranh” sao?”(Taichi)
Khi nghe câu trả lời của tôi, nụ cười của ông già trở nên méo mó.
Và Marl nhìn tôi trong im lặng.
———————————————————————————
Sau khi chúng tôi nhận tiền từ quái vật, chúng tôi hướng tới “Chiếc giường vàng”.
Trong rừng, chúng tôi đã giết [Giant mantis] và [Night Stalker(Giant black panther)]. Xác của chúng đem lại một khoản cho chúng tôi
Túi tiền chúng tôi ngày càng dày hơn.
Chúng tôi chuẩn bị 15 vàng để bỏ trốn, nhưng giờ chúng tôi có nhiều gấp đôi.
[The Giant mantis] rất có giá vì lưỡi càng, thịt, và vỏ. Còn về [Night stalker], bộ da đen của nó đẹp và thịt nó thì siêu đắt.
Có cả vũ khí mà tôi lấy được từ lũ sát thủ đó, nhưng tôi để chúng lại trong <Kho lưu trữ> làm vũ khí dự phòng.
“Ara? Hai người đã rời đi cả tuần rồi! Muốn ăn trưa không?”(Pinea)
Váo quán trọ, chúng tôi thấy Pinea, cô ấy đang dọn dẹp trong khi đâm chọc tôi.
Cô ấy vẫn nhỏ như trước.
Dù đã nhiều lần thấy cô ấy, tôi vẫn không thể tin được cô ấy lớn tuổi hơn tôi.
Vì vậy, đây chính là thứ mà họ gọi là loli.
“Không, Chúng tôi muốn một phòng. Tôi muốn một phòng đôi một đêm.”(Taichi)
“Khách-san thân mến, chúng tôi không phải là khách sạn nhé. Bên cạnh đó, không phải hai người đã thuê nhà rồi sao?”(Pinea)
“Đó là nói dối thôi, có vài chuyện đã xảy ra, cô hiểu chứ.”(Taichi)
“………..Hah, vậy thì hãy tới chỗ chồng tôi.”(Pinea)
Pinea có vẻ đã mệt với câu trả lời của tôi và quay lại việc dọn dẹp.
Phải chịu thôi, chúng tôi cần làm điều đó để lừa họ.
Dù cho kết quả thì chả có ý nghĩa gì cả.
———————————————————————————
Khi chúng tôi nghỉ ngơi trong phòng, chúng tôi cởi bỏ áo giáp và cả hai nằm trên giường, duỗi chân tay ra.
Phòng chúng tôi đã nhận giống với phòng lúc trước.
Mặc dù chúng tôi lúc trước ở đây chưa tới một tuần, đây là nơi mà chúng tôi có một cuộc sống bình yên.
Trò chuyện trêu chọc lẫn nhau với bầu không khí ngọt ngào(tình cảm).
Kiếm tiền, luyện tập, và sống với Marl. Nghĩ lại thì, đó là quãng thời gian vui vẻ.
“Vì cái quái gì mà nó lại trở thành như thế này.”(Taichi)
Tôi vươn tay lên trần nhà.
29 người đã bị giết bởi bàn tay này.
Và không chỉ là giết.
Tôi còn tra tấn họ——-Không chỉ chà đạp lên tinh thần Flam, tôi cũng làm vậy với 7 tên khác nữa.
Tôi lấy đi sự sống của từng tên sát thủ đã bị thương và không thể di chuyển được.
Nhưng những kẻ thù bẩn thỉu ấy là những sát thủ mà cũng nhắm đến việc ám sát chúng tôi.
Bởi điều đó, tôi không có lựa chọn nào ngoài giết họ, và tôi có quyền làm điều đó theo ý mình.
Vì vậy tôi hủy hoại, rape, và nghiền nát chúng.
Tôi có quyền làm vậy, và chúng đáng bị như vậy.
Cho chúng thấy thứ mà chúng phải nhận khi cố cướp đi thứ quan trọng từ tôi.
Đoạt lấy, giết, hủy hoại. Tôi sẽ làm như tôi muốn.
Đó là vì sao tôi không sai.
Không sai, không sai, không sai, không sai.
Tôi chắc chắn không sai.
Không, đúng hay sai, đó không phải vấn đề.
Lấy đi một mạng sống, tội ác này không thể xóa đi được.
Tội giết người sao? Vậy thì thế giới này đầy rẫy tội nhân rồi.
Giết vì thức ăn, giết để tự vệ. Chúng đều là tội lỗi.
Nhưng thứ mà tôi giết là con người, không phải động vật hay quái vật.
Đó là tội ác đã giết đồng tộc của mình.
Không, con người, động vật, hay quái vật, đó cũng chả phải vấn đề.
Tất cả sự sống đều như nhau, đó là tại sao nó không phải một tội ác.
Tôi không sai, tôi không sai, tôi không s——
“Taichi-san”(Marl)
Marl nắm lấy tay tôi.
Thật ấm áp, tôi không biết vì sao nước mắt tôi lại rơi
“Taichi-san giết họ và hủy hoại cô ta là để bảo vệ em. Đương nhiên rồi, vì Taichi-san yêu em, là người bạn đời của em, làm như vậy cũng là điều bình thường thôi. Bởi thế nên, làm ơn đừng cảm thấy tội lỗi, Taichi-san làm điều đó vì em, vì vậy em mới là người có lỗi.”(Marl)
Tôi nhìn sang bên cạnh.
Marl mỉm cười dịu dàng với tôi.
Rồi kéo đầu tôi vào vòng tay cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi.
Tôi bị Marl ôm lấy. Bởi hương thơm và sự ấm áp ấy, nước mắt tôi không ngừng trào ra
Tôi sợ, sợ mất đi lý trí của tôi.
Tôi biết rằng tôi phải làm nó, nhưng tôi không muốn.Tôi không nên hoàn thành nó.
Tôi khóc và nói hết ra với Marl.
Marl an ủi tôi, như một người mẹ đang an ủi con mình.
—————————————————————————————
“Ay, Ay, em tệ lắm đấy, từ đó vẫn không đủ để nói về em đâu.”(Taichi)
“Khi anh nói, những từ ngữ buồn rầu cứ tuôn ra, quả là Taichi-san! Hôm qua anh rất dễ thương, ôm em và khóc như một đứa bé “Ah, ah, Tôi không nghe thấy gì hết.”” ((Marl(Taichi))
Tôi bịt tai lại. Không, tôi không có nghe thấy gì hết.
Tôi không thể lấy cô ấy, cô gái này là quá đủ rồi, cô là một người phụ nữ quỷ quyệt!
“Em đang dẫn anh đi lạc hướng đấy, em nên có được danh hiệu [Corrupter of Men].”(Taichi)
“Well, danh hiệu đó không tệ, nó rất kỳ lạ mặc dù—-“(Marl)
Cô ấy trêu chọc tôi trong khi lè lưỡi. Cô ấy thật sự quá đáng lắm rồi, cô gái này.
Mà, tôi cũng cảm thấy thoải mái khi nói hết lòng mình ra.
Tạm biệt tôi của ngày hôm qua, chào tôi của ngày hôm nay.
“Chúng ta nên làm gì hôm nay?”(Marl)
“Anh sẽ ra ngoài, tất nhiên rồi. Anh đang bị theo dõi nữa.”(Taichi)
Để chúng tôi không bỏ trốn lần nữa, họ đã theo dõi chúng tôi.
Không phải là tôi không thể chạy, nhưng giờ chưa phải lúc.
“Em hiều rồi, đi thôi Taichi-san.”(Marl)
“Ah, nhưng sau khi chúng ta rửa mặt và ăn sáng đã.”(Taichi)
“Chúng ta đã không thưởng thức đồ ăn của Pinea-san một thời gian rồi, em rất trông chờ nó!”(Marl)
Bữa sáng là bánh mì nướng và súp rau có nhiều nguyên liệu trong nó.
Và dù vẫn đang là buổi sáng, chúng tôi cũng có thịt troll hầm như một món đặc biệt nữa.
Thịt Troll dai và không ngon lắm, nhưng nó khá là chắc dạ.
-------------------------------------------------------------
Note trans: Chào mọi người, mình hiện đã gia nhập nhóm SHINYAZ và nhóm có lập Discord để chém gió, giao lưu với các trans của những bộ khác nên mọi người có thể vô và chém gió vui vẻ nhé ^^
Link Discord:
Copy và vào link trên. Chọn Accept Invite.
Trước khi vào Discord mình muốn nói rõ cho các bạn vài điều (Những ai sẽ vào đó)
+ Không bàn luận về chính trị Việt Nam và vấn đề nạo phá thai trong ấy.
+ Nói chuyện lịch sự.
+ Sẽ bổ sung sau.
Hẹn gặp các bạn ở Room Discord.
Tôi nghĩ chúng tôi có lẽ đã tìm được một số tài liệu hay ghi chép gì đó, nhưng càng ngày càng vô vọng.
Không có cả thứ như bia đá nữa.
“Tất cả đây sao?”(Taichi)
Cái mà chúng tôi tìm được là một bức tượng nhỏ của một vị thần, ở trong đại sảnh kế bên phòng thờ.
Và đúng như chúng tôi nghĩ, nó cũng chả giúp gì được.
Trước đó, cái này có thật là một bức tượng của thần không? Chúng tôi nghĩ rằng có thể kiếm được thêm, vì vậy chúng tôi tiếp tục tìm bên ngoài tòa nhà giống như khu trung tâm, nhưng……………….
“Vẫn không có gì cả….”(Marl)
“Ừ.”(Taichi)
Cũng chẳng có tý manh mối nào trong tòa nhà trông như khu trung tâm cả.
Tóm lại là, có vài đồ gốm bị nứt nhưng khi tôi dùng <Thẩm định>, thì biết được chúng chỉ là đồ bỏ đi
Tôi dùng <Thẩm định> lên cả tượng thần nữa, nhưng nó chỉ hiển thị [Tượng thần cổ đại].
Cuối cùng, không có bất kỳ thông tin nào cả.
Vì vậy, tôi cho nó vào <Kho lưu trữ> một thời gian.
———————————————————————————
Bầu không khí bớt căng thẳng khi cứ đi mà không tìm được gì. Và hiện tại thì tôi đang nằm vật vờ ở đầu cầu thang phủ đầy rêu.
Marl lấy bụng tôi làm gối và nằm xuống.
Well, chúng tôi lấy được nhiều kho báu nhưng lại chẳng giải được cái bí ẩn nào ở đây, vậy nên khá là cay cú.
Bỏ đi, đây đâu phải game. Tôi không cần tìm hiểu cái bí ẩn mà không thể giải đáp.
“Marl—“(Taichi)
“Daaạ–?”(Marl)
“Anh———–“(Taichi)
“Dạ—–“(Marl)
“Có vẻ như chính là kiểu anh hùng được triệu hồi—-“(Taichi)
“Heh—……..Eh?”(Marl)
Marl ngồi dậy và nhìn vào mặt tôi.
Đôi mắt nghiêm túc của cô ấy rất dễ thương làm tôi chỉ muốn ôm cô ấy ngay thôi.
“Sự thật là, trước khi nhận ra, anh đã ở trên cánh đồng phía trước của Crossroad vào ngày anh gặp em. Không có một ai cạnh anh cả, nhưng trong <Kho lưu trữ> của anh, có chút tiền và vài trang bị cần thiết cơ bản, vì vậy anh chọn trở thành mạo hiểm giả.”(Taichi)
Tôi nhắm mắt và kể chuyện của tôi cho Marl.
Marl không nói gì cả.
“Well, anh vẫn giữ được ký ức, vậy nên chính xác thì anh không phải người thế giới này. Thế giới của anh đối nghịch với thế giới này: không có những thứ như phép thuật hay quái vật. Anh sống trong một đất nước yên bình không có chiến tranh trong 50 năm.”(Taichi)
Marl nằm xuống và dùng bụng tôi làm gối lần nữa.
Độ nặng trên cơ thể làm tôi thấy thoải mái
“Em nhận ra được đúng không, rằng anh không giống những người khác.”(Taichi)
“Taichi-san là Taichi-san.”(Marl)
Marl đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi.
Tôi không thể tin là mình đang được nghe câu nói mà các nhân vật chính hư cấu với sức mạnh siêu nhiên được nghe.
“Là một người quan trọng của em”(Marl)
Nếu phải mô tả cảm xúc của tôi lúc này, tôi vô cùng hạnh phúc.
Tôi ngày càng đổ cô ấy rồi.
**phhh** Marl đột nhiên câm lặng.
Và có gì đó rớt xuống trên ngực tôi
Tôi nhặt lên và kiểm tra nó, nó là một mũi tên, bắn từ nỏ.
“Taichi-san!”(Marl)
“<Bảo vệ>!”(Taichi)
Tôi ngay lập tức nâng tay trái lên và giải phóng sức mạnh phép thuật, tạo ra một rào chắn ánh sáng để chặn những thứ được bắn đến.
Tôi hiện giờ đang ôm Marl để bảo vệ cô ấy và kiểm tra khu vực lân cận chúng tôi.
Thứ được bắn đến là mũi tên.
Khi tôi dùng <Thẩm định> vào mũi tên trên đất, tôi biết được chúng được tẩm độc gây chết người
Chiếc nhẫn Mithril mà Marl đang đeo đã vỡ và rơi xuống từ tay cô ấy.
“Oi, oi, diễn biến hơi nhanh rồi đấy!?”(Taichi)
Tôi dùng <Truy dấu ma thuật> để dò xét khu rừng quanh tàn tích.
Bởi vì sinh vật sống luôn để lại một lượng ít phép thuật, khi tôi dùng <Truy dấu ma thuật>, tôi có thể thấy họ đang ở đâu.
Tôi mở “Bảng chọn” ra và nâng <Kháng độc> lên Lv.2, có vẻ cấp độ max của nó là 3.
Nếu tôi muốn nó max, tôi cần 9 điểm, và số điểm kỹ năng còn lại của tôi cũng là 9………..
Tôi muốn nâng nó tới giới hạn, nhưng hiện tại thì tôi nên để dành điểm lại
Nếu không chết tức tưởi, tôi có thể dùng phép thuật để giải độc tố.
Nhưng, họ đuổi theo chúng tôi quá nhanh.
Chúng tôi không làm bất kỳ điều gì mờ ám trước khi rời đi, vậy nên quá là kỳ lạ khi họ biết vị trí của chúng tôi,
“<Lá chắn gió>!”(Taichi)
Tôi che bản thân mình bằng một cơn lốc xoáy, bế Marl lên trong tư thế công chúa, và lao tới tòa nhà giống khu trung tâm.
Tất cả mũi tên bay đến đều bị đầy lùi bởi <Lá chắn gió> của tôi
Điều này cho thấy <Phong thuật> Lv.2 rất hữu ích.
“Đừng ra khỏi đây trừ khi anh cho phép.”(Taichi)
“T, Taichi-s————-!”(Marl)
“<Tường đất>!”(Taichi)
Tôi đặt Marl xuống, cô ấy có vẻ muốn nói gì đó với tôi, và chặn lối vào bằng <Tường đất>. Giờ đây, nếu mà không phá vỡ nó, thì họ không thể gây thương tích cho cô ấy được.
“………….Được rồi”(Taichi)
Tôi đã đấu với nhiều người lúc trước ở Guild và doanh trại đội kỵ sĩ, nhưng giờ sẽ là lần đầu tôi giết ai đó.
Tôi ép đôi chân ngừng run bằng chiến khí.[note6839]
Một nhóm đực rựa trong bộ đồ đen như sát thủ bao vây tôi.
Có khoảng 30 tên.
“Chúng mày, hẳn là đã chuẩn bị tinh thần rồi nhỉ.”(Taichi)
Nếu không có chiếc nhẫn đó, Marl chắc đã chết rồi. Điều đó có nghĩa là những tên khốn đó đã giết Marl một lần.
Trong khi nghĩ điều đó, bóng tối lấp đầy tâm trí tôi.
“Tao sẽ giết mày…………………………….Tao sẽ giết lũ khốn chúng mày, đừng có mơ về việc sẽ nhận được một cái chết nhẹ nhàng nhé.”(Taichi)
Nghĩ rằng tao sẽ tha thứ cho mày sau khi tra tấn mày sao? Đéo đâu nhé.
Chúng đã một lần giết Marl rồi.
Tôi truyền phép thuật vào “Chiến côn”.
Với lượng sức mạnh phép thuật này, nếu đánh trúng một con người thì sẽ bốc hơi không vết tích.
**click**(sfx) bật yan mode.
Tôi không quan tâm nữa.
Chúng đột ngột lao tới từ ba hướng.
Những thanh kiếm được tẩm độc của chúng lóe lên trước tôi, nhằm chém tôi.
“Hyahha–!!”(Taichi)
Tôi xoay ngang cây “Chiến côn” chứa đầy phép thuật.
Ba tên mà lao vào tôi không né được vì chúng đang trong không trung.
Chúng hưởng trọn cú xoay “Chiến côn” của tôi.
**Splat**
Ba cơ thể nát ra từng mảnh, bay rải rác xung quanh.
Các mảnh xương và thịt bay đi rất nhanh, trở thành những mảnh vụn gây sát thương lên những tên sát thủ đang thủ thế đợi tấn công.
Một nửa trong số chúng ăn cứt, chỉ có vài tên nhạy bén mới có thể né được.
Haha, cái gì đây?
Chúng chết nhanh quá.
Tụi mày đang đùa tao sao?
Là sao đây, thế quái nào mà bọn này ăn l*l nhanh thế?
“Hah!”(Taichi)
Tôi nhảy vào vũng máu và đập “Chiến côn” vào một tên vẩn đang lúm khúm né đòn
**Splat**
Giống cà chua thế này.
Cái quái gì vậy?
Chúng quá yếu, quá mỏng manh.
Vô dụng, đúng rồi, vì chúng là rác rưởi mà nhỉ.
Tao sẽ không tha, không tha, không tha thứ cho tụi mày.
“Mặc dù tụi mày chỉ là rác rưởi!”(Taichi)
Rồi có một tên trong số chúng hành động.
Vũ khí của anh ta là kiếm ngắn và thanh kiếm lờ mờ phát sáng. <Tấn công phép thuật> sao?
Tôi xoay “Chiến côn” mà được truyền phép thuật lần nữa trong khi tiếp nhận nhát chém.
**PAN!**
Một âm thanh nổ phát ra, như một vụ đâm xe ô tô.
“Chiến côn” của tôi phá nát kiếm của tên đó ra từng mảnh.
Tên sát thủ tròn xoe con mắt, phép thuật của tao không yếu ớt giống loại rác rưởi như mày đâu!
Tôi đập “Chiến côn” vào tên vừa chém tôi.
Mạn sườn tôi đau—— ai đó trong số chúng đã đâm tôi với thanh kiếm ngắn mà tôi không để ý.
Trong giây phút sinh tử đó, tôi uốn cong cơ thể để không dễ thăng thiên và dùng khuỷu tay đập vỡ đầu tên đó.
Tôi cảm nhận được hộp sọ của tên đó bị nghiền nát khi tên đó ngã xuống không còn hồn vía.
Tôi không biết tại sao, mặc dù có thanh kiếm đâm xuyên mạn sườn tôi nhưng tôi lại chả thấy đau lắm.
Và cảm giác kì lạ đang lan ra này, là chất độc sao?
Tập trung, tôi dùng <Phép giải độc>.
Đau, vết thương của tôi nó đau kinh khủng! Khốn kiếp, tôi sẽ giết sạch chúng!
Tôi vừa nảy ra một ý tưởng, đó là thử nghiệm kỹ thuật mới lên bọn chúng.
“O Water!”(Taichi)
Một quả cầu nước lớn nhanh chóng hình thành phía trên tôi, rồi lập tức nén lại như một quả bóng rổ.
Tôi tập trung sức mạnh phép thuật, khóa mục tiêu, và kích hoạt.
<Thủy cầu> giờ đã bắn đi với một áp lực nước lớn.
Lũ rác rưởi bận đồ đen đang la hét.
Tao cố tình không bắn trúng lục phủ ngũ tạng để nghe tụi mày gào thét trong đau đớn đấy, tụi mày biết không.
Có hai tên không ăn đạn, tụi mày may mắn đấy.
Hẳn là chúng đã quyết định rút lui vì chúng đã quay lại và bắt đầu chạy, nhưng quá trễ rồi.
Tôi đâm “Chiến côn” xuyên qua tên đang chạy trốn
Rồi ném cơ thể đó vào tên còn lại
Sau khi nghe được âm thanh va chạm, tên sát thủ đồ đen còn lại đã lăn xuống các bậc thang bị bao phủ bởi rêu.
Tôi dùng <Phép thuật phục hồi> trong khi bước tới chỗ tên còn lại.
Vài cái xương của cô ta chắc đã gãy.[note6838]
Tên sát thủ còn lại đang đau đớn rên rỉ trong khi từ từ bò ra khỏi dưới cái xác mà tôi đã ném.
“Cô đang nghĩ bò đi đâu thế?”(Taichi)
Tôi nói như là đang trò chuyện với một con vật đang cố gắng bỏ trốn.
Tôi đá đi cái xác và nắm đầu tên sát thủ.
Tôi kéo cô ta lên cầu thang và lột mặt lạ ra.
“Hoh”(Taichi)
May mắn làm sao. Mặc dù hèn hạ, cô ta vẫn là một mĩ nhân. Trông khoảng 20 tuổi
Nửa má trái của cô ta đã bị phủ đầy máu, đầu cô ta hẳn phải đau lắm.
Tôi túm lấy mái tóc đen đẫm trong máu và quay đầu đang rên rỉ tới chỗ đồng đội của cổ, đang rên rỉ trong bể máu.
Tôi sẽ làm cho chúng hối hận.
“Cô thấy chứ? Cô thấy điều này đúng không? những tên đồng phạm rác rưởi của cô. Cô nghĩ cô sẽ giết được tôi sao? Cô nghĩ cô có thể cướp Marl, một người rất quan trọng với tôi, từ tôi sao? Đúng vậy không? Nếu cô muốn cướp đi một người quan trọng của tôi, cô chắc đã chuẩn bị cho hậu quả rồi, đúng không?”(Taichi)
Tôi tiếp tục kéo mái tóc đen của cô ta.
Có 7 người còn sống, không tệ.
Tôi lấy ra dây thừng từ <Kho lưu trữ> và trói lại giữ cho ta khỏi trốn thoát.
Rồi tôi kéo một tên bị thương nặng không thể di chuyển, và đặt tên đó trước mặt cô ta.
Tôi lột mặt lạ ra
Một tên đực rựa đã qua 20.
Chân đã gãy, có cái gì đó màu trắng đâm qua vai anh ta.
Có lẽ là một phần ba của khúc xương.
“Tuyệt, tôi sẽ nói cho cô luật lệ. Tôi sẽ hỏi tên rác rưởi này, nếu tên này không trả lời, Tôi sẽ hỏi cô câu hỏi tương tự. Nếu cô không trả lời, thì đời tên này coi như chấm hết. Rất dễ đúng không?”(Taichi)
Biểu hiện của cô ta khi nghe điều đó, làm máu S của tôi nổi lên.
Cái loại rác rưởi này. Bạn cần nghiền nát, không, giẫm nát tinh thần của chúng, nghiền nát cả về thể chất và tinh thần.
“Điều này chắc sẽ rất thú vị, tôi sẽ giết cô sau cùng.”(Taichi)
Tôi sẽ mở lòng một chút
Ngay cả khi cô ta là rác tưởi thì vẫn là phụ nữ.
Tôi sẽ hủy hoại cô ta.
—————————————————————————————
“……………………Fuu”(Taichi)
Tôi đã đốt xác chết và tiêu hủy tro của chúng bằng gió, tôi thở ra một hơi.
Trên mặt đất gần chỗ nữ sát thủ———–Flam, cơ thể bầm dập, bất lực của cô ta nằm trải ra đấy.
Cô ta nhìn lên trời với đôi mắt vô hồn.
Tôi bỏ lại Flam đang run lẩy bẩy trên đất, rồi hủy bỏ <Tường đất> để Marl ra ngoài.
Khi thấy tôi, Marl nhảy ra với khuôn mặt sưng tấy đầy nước mắt.
“Taiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiichiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii-saaaaaaaaaaannnnnn!! UWAHHHHHHHHHHHHH!”(Marl)
“Có anh đây, có anh đây, xin lỗi em nhé.”(Taichi)
Tôi nhẹ nhàng ôm Marl và vỗ nhẹ lưng cô ấy trong khi cô ấy đang dúi mặt vào ngực và ôm chặt lấy tôi.
Ngay cả khi bóng tối trong tim tôi được chữa trị, nhưng điều này chưa kết thúc.
Tôi nắm tay Marl và kéo đi, tới chỗ Flam.
“C, Cái này……Taichi-san, anh làm nó sao?”(Marl)
“Ah, Ừ. Đây là tên rác rưởi đã cố giết Marl, điều này vẫn chưa đủ đối với cô ta đâu.”(Taichi)
Thấy tình trạng của Flam, Marl biết tôi đã làm gì cô ta.
Và cũng thấy rằng chỉ có mỗi Flam ở đây, cô ấy cũng biết chuyện đã xảy ra với lũ còn lại.
“Em vẫn sẽ theo anh chứ?”(Taichi)
“………..Vâng”(Marl)
Marl nói và nhìn tôi với khuôn mặt u sầu, vuốt ve mặt tôi trong khi đang khóc.
Không, đó không phải là một khuôn mặt u sầu.
Sao em lại làm một khuôn mặt như là đang xin lỗi vậy? Và sao trông em như sắp đi chết thế?
“Đừng lo lắng, anh sẽ không để tên rác rưởi nào giết Marl cả. Anh sẽ bảo vệ em.”(Taichi)
Tôi ôm Marl, và cô ấy cũng ôm lại tôi.
Đúng rồi, nên là như vậy
Tôi dùng phép thuật để làm sạch Flam và chữa trị cho cô ta.
Cả mồ hôi và máu đã lập tức được loại bỏ, các vết thương trên người cô ta cũng được chữa lành.
Rồi mặc cho cô ta bộ đồ phụ của Marl và trói cô ta vào một cái cột đất được tôi dùng phép thuật tạo ra.
“Làm gì với người này đây?”(Marl)
“Thứ rác rưởi này, cô ta chính là kỵ sĩ của vương quốc Karendale. Vì vậy, em nghĩ rằng mang theo cô ta như một lợi thế để thương lượng và bằng chứng cho vụ tấn công. Anh nghĩ sao?”(Marl)
“Họ chắc chắn sẽ nói không biết cô ta và bác bỏ điều đó.”(Marl)
“Đúng vậy, cô ta cũng không gia nhập đội kỵ sĩ, chắc anh nên giết và thiêu hủy cô ta nhỉ………………… Well, hay là che giấu thân phận cô ta và bán đi như một nô lệ?”(Taichi)
“Nếu “cố ý giết người” có trong “Thành tích và tội ác” của cô ta, thì khả năng đó khá cao.”(Marl)
Marl giải thích, vì vậy tôi nhìn vào Flam.
“Ah, có đó.”(Taichi)
Tên: Flam Folsess
Level: 19
Kỹ năng: <Etique> 1, <Cưỡi ngựa> 2, <Kiếm thuật> 3, <Bắn(nỏ, cung,..)> 2, <Ẩn thân> 2, <Ám sát> 2, <Lừa đảo> 1.
Danh hiệu:
Sát thủ, kỵ sĩ của vương quốc Karendale.
Thành tích và tội ác: Cố ý giết người.
Đó là thông tin tôi có được từ <Thẩm định>.
Sức mạnh chiến đấu của cô ta cao hơn Marl.
Và cả giết người hay hãm hiếp đều không có trong “Thành tích và tội ác” của tôi
Tôi đã nghĩ là sẽ có điều gì đó như “hãm hiếp” được thêm vào chứ.
“Nhân tiện thì, anh không có điều gì như “giết người” hay “hãm hiếp”, em biết vì sao không?”(Taichi)
“Em nghĩ vì những tên đó đã tấn công chúng ta trước. Với những người có tội danh giết người,cố ý giết người, hãm hiếp, cướp, và bạo hành, thì dù anh có làm gì chúng, sẽ không có tội ác nào trong danh sách của anh.”(Marl)
“………….Ai là người ban bố cái luật đó vậy?”(Taichi)
“Người đặt ra “Thành tích và tội ác” là một vị “thần phán xét”.”(Marl)
“……………Là vậy sao.”(Taichi)
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đám người này thành công trong việc giết tôi và Marl, giờ thì tôi tò mò rồi đấy.
Nhưng không phải chúng đến đây vì nhận được nhiệm vụ trừ khử tôi và Marl sao? Mà thôi, nghĩ ngợi vô ích.
Đúng vậy, mạnh thắng yếu thua, quả không sai.
“À, anh có thể nói cho em được không? Điều anh tra hỏi được từ chúng.”(Marl)
Tôi gật đầu và giải trình những điều mà tôi có được.
Đầu tiên, những tên sát thủ bẩn thỉu này đến từ vương quốc Karendale.
Có vẻ chúng là lực lượng đặc biệt mà được đào tạo ám sát để làm việc trong bóng tối, được chọn từ những tài năng trong đội kỹ sĩ.
Lực lượng đặc biệt không được ghi danh như một hiệp sĩ chính thức.
Hành động này đã được sự cho phép bởi đám quý tộc ủng hộ việc giết Anh Hùng.
Và với “Dao thợ săn” mà tôi nhận được từ chỉ huy Twanich, chúng theo dấu chúng tôi tới tàn tích.
“Có lẽ nó là [Secret seal]. Taichi-san, có chỗ khắc kỳ lạ nào trên con dao không?”(Marl)
“Có một cái trên tay cầm?”(Taichi)
Chắc là vết khắc trên tay cầm.
Tuy nhiên, có nhiều [Secret seal] với các khả năng khác nhau.
Nó phụ thuộc vào đặc tính của [Secret seal] được khắc.
Cái trên tay cầm này có vẻ như được dùng để theo dấu mục tiêu.
Khi tôi hỏi Marl liệu nó có hoạt động nếu được khắc bên trong, và câu trả lời là không. Khắc ở mặt ngoài thì nó mới hoạt động.
“Chắc chúng ta phải xóa nó ngay nhỉ?”(Taichi)
“Đừng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta cứ để vậy.”(Marl)
Trong khi nghiêng đầu với câu trả lời của Marl, tôi nghe thấy tiếng lá xào xạc.
Từ âm thanh đó, tôi biết có rất nhiều người đang tiến tới chỗ tôi.
“Taichi-dono! Cậu an toàn chứ!?”(Walls)
Thứ bước ra khỏi khu rừng quanh tàn tích và xuất hiện trước chúng tôi là đội kỹ sĩ của Crossroad được lãnh đạo bởi Walls và lính của anh ta.
“Anh có việc gì ở đây thế, người từ đội kỵ sĩ của vương quốc Karendale đã gửi tới chỗ tôi những sát thủ sao?”(Taichi)
Tôi lấy “Chiến côn” ra khỏi <Kho lưu trữ> và nhìn họ từ trên đầu cầu thang
Đội trưởng Walls làm khuôn mặt an tâm khi thấy tôi, nhưng lại trở lên căng thẳng khi nghe tôi chỉ trích.
Tôi ra ám hiệu bằng mắt với Marl và tới kéo Flam, người vẫn đang ngơ ngác, tới đây.
“Có 30 tên trước đó, nhưng giờ thì chỉ còn mình cô ta còn sống thôi. Và cô ta đã “nôn” ra rất nhiều thông tin thú vị nữa đấy.”(Taichi)
Tôi giả vờ cười và nhìn xuống từng người một.
Đội trưởng Walls dường như ăn nói thận trọng khi giải thích.
“Chắc chắn là Taichi-dono rất tức giận. Nhưng xin hãy hiểu rằng không chỉ có lũ coi Taichi-dono như một mối đe dọa trong Karendale. Cũng có những người muốn bảo vệ Taichi-dono nữa, vì vậy chúng tôi——“(Walls)
“Đầu tiên là phái sát thủ đi, và nếu họ thất bại, thì để anh đến thuyết phục tôi. Đó là kế hoạch của bên anh đúng chứ?”(Taichi)
Tôi bật lại lời anh ta với lời nói lạnh lùng ngay cả đến bản thân tôi còn ngạc nhiên.
Đương nhiên rồi, làm sao tôi có thể tin chúng được?
“Không phải! Điều đó không đúng! Chúng tôi……!”(Walls)
“Tôi sẽ nói điều này. Làm thế quái nào mà tôi có thể tin một người đã đâm sau lưng tôi đây? Nếu tôi theo anh quay lại Crossroad, tôi sẽ không bị giết trong khi đang ngủ chứ? Hah?”(Taichi)
Đội trưởng Walls có vẻ đã kết thúc việc dụ dỗ của anh ta với lời phản biện của tôi
Well, tôi chỉ việc giết và đốt xác chúng thành tro là xong.
Đúng vậy, đó là cách dễ nhất.
Vì vậy tôi truyền sức mạnh phép thuật vào “Chiến côn”——-Bỗng Marl ôm tôi.
“Bình tĩnh nào, Taichi-san. Đúng là chúng ta không thể tin họ dễ dàng được, nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục coi vương quốc Karendale là kẻ thù nữa. Chúng ta nên tin họ một thời gian. Hai người đã từng cùng nhau tiêu diệt lũ Troll trước đó mà, đúng không?”(Marl)
Marl nhìn tôi với đôi mắt van xin.
Tin họ sao? Những tên đó?
Nhưng Marl đúng, chúng tôi là chiến hữu trước đó.
“…………..anh hiểu rồi.”(Taichi)
“Cám ơn anh, Taichi-san. Và Walls-dono, chúng tôi có thể tin tưởng anh chứ?”(Marl)
“Tôi xin thề trên danh nghĩa của mình.”(Walls)
Đội trưởng Walls quỳ gối và cúi đầu.
————————————————————————————
Đã 2 ngày kể từ khi chúng tôi rời khỏi tàn tích.
Vượt qua khu rừng, tiêu diệt hết quái vật mà chúng tôi đụng độ trên đường trở lại, và rồi chúng tôi đã tới Crossroad.
Với số lượng người như vậy, không có nhiều quái vật có “đủ can đảm” để tấn công.
Chúng tôi quay lại với cùng một con đường mà chúng tôi đã đi, vì vậy nó nhanh hơn nhiều
Mặc dù nó chỉ là đội một, nhưng số lượng người là khoảng 20.
Chúng tôi để Flam cho họ.
Vì khi thấy tôi, cô ta sẽ nhớ lại chiều tối hôm đó và phát điên.
Mặc dù nó đã thức tỉnh tính máu S của tôi, thật tốn thời gian.
Cũng chả có giá trị gì trong việc mang cô ta theo chúng tôi, vì vậy tôi để cô ta lại cho đội kỵ sĩ.
Dẫu vậy, cô ta vẫn có “Cố ý giết người” trong “Thành tích và tội ác”. Để họ xử lý việc này là cách tốt nhất
Tôi đã nghĩ về việc bán cô ta như một nô lệ, nhưng nó quá rắc rối.
Sau khi về lại Crossroad, chúng tôi ăn đồ ăn nhẹ và uống chút nước ép lạnh ở quầy bar của Guild mạo hiểm giả.
Về phần tôi, thì là mì ống Napoleon với nhiều nước xốt. Marl là thịt lợn và sandwich trứng luộc với bánh mì mềm.
Có nhiều món khá đắt trên thực đơn quầy bar của Guild.
Rẻ nhất là mì ống salt-boiled, mà chỉ có salt và mì ống.
“Cô cậu đã rời đi hơn một tuần. Tôi nghĩ cô cậu bỏ đi là tốt, nhưng cậu lại quay lại với nhiều của cải thế này…….”(Ulz)
Ông ấy hẳn là đã kiểm tra xong xác lũ quái vật chúng tôi mang về.
Ông già Ulz, trông đã gầy đi một chút, hiện tại đang ngồi cạnh chúng tôi và đặt một cái túi lên bàn với một tiếng nặng trịch **kling**.
Phần thưởng là rất nhiều vì tôi đã lôi ra hết xác quái vật mà chúng tôi đã giết trên đường tới tàn tích trong <Kho lưu trữ>.
Kế hoạch hôm nay là nghỉ ngơi. Ngày mai chúng tôi sẽ báo cáo tới doanh trại đội kỵ sĩ như họ yêu cầu.
Tôi không biết cái gì sẽ xảy ra, vì vậy tôi lập tức đổi quái vật thành tiền.
Rank mạo hiểm giả của chúng tôi cũng tăng.
Tôi tăng từ E lên D, Marl từ F lên E.
“Vậy cậu sẽ làm gì? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra?”(Ulz)
Ông già Ulz đã thấy chúng tôi rời khỏi Crossroad và quay trở lại, vì vậy ông ấy hỏi.
Ông ấy cũng làm việc cho vương quốc Karendale.
Tôi có nghĩ về nó, nhưng có vẻ như Marl đã lên kế hoạch hay cái gì đó rồi.
Vì vậy, tôi nghĩ một chút trước khi kể lại cho ông già Ulz.
“Tôi sẽ làm rõ tình hình hiện tại. Với tôi, đất nước này có thể sụp đổ, nhưng tôi vẫn không thể nghĩ được gì cả. Nếu Marl không đeo chiếc “Nhẫn bảo hộ” đó, cô ấy đã chết rồi. Tôi không thể bỏ qua dễ thế được.”(Taichi)
“………Điều đó đã nói lên tất cả.”(Ulz)
“Tôi muốn rời khỏi chốn này.”(Taichi)
“……..Sau những chuyện đã xảy ra, cậu nghĩ họ sẽ để cậu đi sao?”(Ulz)
Tôi biểu hiện một nụ cười không lo sợ với câu hỏi của ông ta.
Có để tôi đi không à? Đương nhiên rồi.
“Sau những chuyện xảy ra, không phải là sẽ có một cuộc “tổng chiến tranh” sao?”(Taichi)
Khi nghe câu trả lời của tôi, nụ cười của ông già trở nên méo mó.
Và Marl nhìn tôi trong im lặng.
———————————————————————————
Sau khi chúng tôi nhận tiền từ quái vật, chúng tôi hướng tới “Chiếc giường vàng”.
Trong rừng, chúng tôi đã giết [Giant mantis] và [Night Stalker(Giant black panther)]. Xác của chúng đem lại một khoản cho chúng tôi
Túi tiền chúng tôi ngày càng dày hơn.
Chúng tôi chuẩn bị 15 vàng để bỏ trốn, nhưng giờ chúng tôi có nhiều gấp đôi.
[The Giant mantis] rất có giá vì lưỡi càng, thịt, và vỏ. Còn về [Night stalker], bộ da đen của nó đẹp và thịt nó thì siêu đắt.
Có cả vũ khí mà tôi lấy được từ lũ sát thủ đó, nhưng tôi để chúng lại trong <Kho lưu trữ> làm vũ khí dự phòng.
“Ara? Hai người đã rời đi cả tuần rồi! Muốn ăn trưa không?”(Pinea)
Váo quán trọ, chúng tôi thấy Pinea, cô ấy đang dọn dẹp trong khi đâm chọc tôi.
Cô ấy vẫn nhỏ như trước.
Dù đã nhiều lần thấy cô ấy, tôi vẫn không thể tin được cô ấy lớn tuổi hơn tôi.
Vì vậy, đây chính là thứ mà họ gọi là loli.
“Không, Chúng tôi muốn một phòng. Tôi muốn một phòng đôi một đêm.”(Taichi)
“Khách-san thân mến, chúng tôi không phải là khách sạn nhé. Bên cạnh đó, không phải hai người đã thuê nhà rồi sao?”(Pinea)
“Đó là nói dối thôi, có vài chuyện đã xảy ra, cô hiểu chứ.”(Taichi)
“………..Hah, vậy thì hãy tới chỗ chồng tôi.”(Pinea)
Pinea có vẻ đã mệt với câu trả lời của tôi và quay lại việc dọn dẹp.
Phải chịu thôi, chúng tôi cần làm điều đó để lừa họ.
Dù cho kết quả thì chả có ý nghĩa gì cả.
———————————————————————————
Khi chúng tôi nghỉ ngơi trong phòng, chúng tôi cởi bỏ áo giáp và cả hai nằm trên giường, duỗi chân tay ra.
Phòng chúng tôi đã nhận giống với phòng lúc trước.
Mặc dù chúng tôi lúc trước ở đây chưa tới một tuần, đây là nơi mà chúng tôi có một cuộc sống bình yên.
Trò chuyện trêu chọc lẫn nhau với bầu không khí ngọt ngào(tình cảm).
Kiếm tiền, luyện tập, và sống với Marl. Nghĩ lại thì, đó là quãng thời gian vui vẻ.
“Vì cái quái gì mà nó lại trở thành như thế này.”(Taichi)
Tôi vươn tay lên trần nhà.
29 người đã bị giết bởi bàn tay này.
Và không chỉ là giết.
Tôi còn tra tấn họ——-Không chỉ chà đạp lên tinh thần Flam, tôi cũng làm vậy với 7 tên khác nữa.
Tôi lấy đi sự sống của từng tên sát thủ đã bị thương và không thể di chuyển được.
Nhưng những kẻ thù bẩn thỉu ấy là những sát thủ mà cũng nhắm đến việc ám sát chúng tôi.
Bởi điều đó, tôi không có lựa chọn nào ngoài giết họ, và tôi có quyền làm điều đó theo ý mình.
Vì vậy tôi hủy hoại, rape, và nghiền nát chúng.
Tôi có quyền làm vậy, và chúng đáng bị như vậy.
Cho chúng thấy thứ mà chúng phải nhận khi cố cướp đi thứ quan trọng từ tôi.
Đoạt lấy, giết, hủy hoại. Tôi sẽ làm như tôi muốn.
Đó là vì sao tôi không sai.
Không sai, không sai, không sai, không sai.
Tôi chắc chắn không sai.
Không, đúng hay sai, đó không phải vấn đề.
Lấy đi một mạng sống, tội ác này không thể xóa đi được.
Tội giết người sao? Vậy thì thế giới này đầy rẫy tội nhân rồi.
Giết vì thức ăn, giết để tự vệ. Chúng đều là tội lỗi.
Nhưng thứ mà tôi giết là con người, không phải động vật hay quái vật.
Đó là tội ác đã giết đồng tộc của mình.
Không, con người, động vật, hay quái vật, đó cũng chả phải vấn đề.
Tất cả sự sống đều như nhau, đó là tại sao nó không phải một tội ác.
Tôi không sai, tôi không sai, tôi không s——
“Taichi-san”(Marl)
Marl nắm lấy tay tôi.
Thật ấm áp, tôi không biết vì sao nước mắt tôi lại rơi
“Taichi-san giết họ và hủy hoại cô ta là để bảo vệ em. Đương nhiên rồi, vì Taichi-san yêu em, là người bạn đời của em, làm như vậy cũng là điều bình thường thôi. Bởi thế nên, làm ơn đừng cảm thấy tội lỗi, Taichi-san làm điều đó vì em, vì vậy em mới là người có lỗi.”(Marl)
Tôi nhìn sang bên cạnh.
Marl mỉm cười dịu dàng với tôi.
Rồi kéo đầu tôi vào vòng tay cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi.
Tôi bị Marl ôm lấy. Bởi hương thơm và sự ấm áp ấy, nước mắt tôi không ngừng trào ra
Tôi sợ, sợ mất đi lý trí của tôi.
Tôi biết rằng tôi phải làm nó, nhưng tôi không muốn.Tôi không nên hoàn thành nó.
Tôi khóc và nói hết ra với Marl.
Marl an ủi tôi, như một người mẹ đang an ủi con mình.
—————————————————————————————
“Ay, Ay, em tệ lắm đấy, từ đó vẫn không đủ để nói về em đâu.”(Taichi)
“Khi anh nói, những từ ngữ buồn rầu cứ tuôn ra, quả là Taichi-san! Hôm qua anh rất dễ thương, ôm em và khóc như một đứa bé “Ah, ah, Tôi không nghe thấy gì hết.”” ((Marl(Taichi))
Tôi bịt tai lại. Không, tôi không có nghe thấy gì hết.
Tôi không thể lấy cô ấy, cô gái này là quá đủ rồi, cô là một người phụ nữ quỷ quyệt!
“Em đang dẫn anh đi lạc hướng đấy, em nên có được danh hiệu [Corrupter of Men].”(Taichi)
“Well, danh hiệu đó không tệ, nó rất kỳ lạ mặc dù—-“(Marl)
Cô ấy trêu chọc tôi trong khi lè lưỡi. Cô ấy thật sự quá đáng lắm rồi, cô gái này.
Mà, tôi cũng cảm thấy thoải mái khi nói hết lòng mình ra.
Tạm biệt tôi của ngày hôm qua, chào tôi của ngày hôm nay.
“Chúng ta nên làm gì hôm nay?”(Marl)
“Anh sẽ ra ngoài, tất nhiên rồi. Anh đang bị theo dõi nữa.”(Taichi)
Để chúng tôi không bỏ trốn lần nữa, họ đã theo dõi chúng tôi.
Không phải là tôi không thể chạy, nhưng giờ chưa phải lúc.
“Em hiều rồi, đi thôi Taichi-san.”(Marl)
“Ah, nhưng sau khi chúng ta rửa mặt và ăn sáng đã.”(Taichi)
“Chúng ta đã không thưởng thức đồ ăn của Pinea-san một thời gian rồi, em rất trông chờ nó!”(Marl)
Bữa sáng là bánh mì nướng và súp rau có nhiều nguyên liệu trong nó.
Và dù vẫn đang là buổi sáng, chúng tôi cũng có thịt troll hầm như một món đặc biệt nữa.
Thịt Troll dai và không ngon lắm, nhưng nó khá là chắc dạ.
-------------------------------------------------------------
Note trans: Chào mọi người, mình hiện đã gia nhập nhóm SHINYAZ và nhóm có lập Discord để chém gió, giao lưu với các trans của những bộ khác nên mọi người có thể vô và chém gió vui vẻ nhé ^^
Link Discord:
Copy và vào link trên. Chọn Accept Invite.
Trước khi vào Discord mình muốn nói rõ cho các bạn vài điều (Những ai sẽ vào đó)
+ Không bàn luận về chính trị Việt Nam và vấn đề nạo phá thai trong ấy.
+ Nói chuyện lịch sự.
+ Sẽ bổ sung sau.
Hẹn gặp các bạn ở Room Discord.
Danh sách chương