Hôm qua, vì không ăn tối, thế nên hiện tại chúng tôi đang thong thả tận hưởng bữa trưa của mình.
Hôm nay Pinea tiếp tục phục vụ đồ ăn bình thường mà không trọc ghẹo gì cả.
Nhưng khi chạm mặt nhau thì cô ấy lại gửi cho tôi một nụ cười ấm áp.
Khuôn mặt đó muốn thể hiện kiểu, “Yeah, yeah, tôi hiểu tất cả mà, không cần phải nói gì đâu.”
Nó làm tôi cảm thấy khó chịu.
“Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây?”(Marl)
“Yeah, hiện tại thì không có việc gì gấp cả.”(Taichi)
Tôi đã thử hỏi về lễ thành hôn và Marl nói rằng chúng tôi nên làm nó bình thường như các mạo hiểm giả khác.
Nếu là một quý tộc hay thường dân mà sống trong thị trấn thì phải đăng ký tại phòng thống đốc.
Đăng ký chính thức và tiến hành lễ thành hôn. Điều gì đó như thế.
Nhưng với các mạo hiểm giả thì hầu như họ chỉ làm yêu cầu thay đổi “Họ” của mình ở Guild.
Tôi quyết định sẽ làm việc đó và báo với Marl
“Vâng! Hãy làm ngay đi ạ!”(Marl)
“Yeah, đến Guild thôi.”(Taichi)
Sau khi xong việc, chúng tôi có thể uống trà hoặc rượu ở đó. Nếu chán thì tôi cũng có thể tập luyện tại sân tập.
Ngoài ra, chúng tôi còn k thiếu thốn chuyện tiền nong, tư trang, hay chiến lực. Có vẻ chúng tôi nên tìm một cách đi đến thị trấn khác.
Đã được đến thế giới này mà không đi tham quan một chút thì chán lắm.
Ở Crossroad cũng không có địa điểm nào thu hút tôi cả. Tôi cũng nên tìm những nơi như vậy nữa.
Marl cũng gật đầu chấp thuận. Sau khi ăn xong, chúng tôi tới Guild mạo hiểm giả.
——————————————————————————
“Yo, cậu đây rồi. Các kỵ sĩ cho gọi cậu đấy.”(Ulz)
Khi đến Guild, ông già Ulz bảo rằng đội kỵ sĩ muốn gặp tôi.
Có phải là về việc lũ Troll trước đó.
Khi tôi hỏi thì ông ấy nói họ chỉ muốn tôi đi một mình.
Vì vậy tôi không thể đưa Marl đi cùng được.
“Em nghĩ sao về việc này?”(Taichi)
“………Nếu đó chỉ là lời mời từ các kỵ sĩ thì chắc sẽ ổn thôi.”(Marl)
Khuôn mặt hạnh phúc trước đó của Marl đã trở nên nghiêm túc.
Không khí bắt đầu căng thẳng hơn rồi đây.
“Kể cả khi nói là “cho gọi” thì tôi nghĩ đây chỉ là mời đến gặp họ mà thôi. Họ sẽ không làm việc gì xấu đâu.”(Ulz)
Ông già Ulz khích lệ tôi với những từ ngữ quả quyết.
Chắc ông ấy lo về thái độ của Marl. Well, về phía đội kỵ sĩ thì tôi chỉ việc đi thôi.
“Anh không biết sẽ có chuyện gì xảy ra cả, vậy nên Marl, em ở lại đây đi. Và anh vẫn chưa nói với em điều này, nhưng anh đang nghĩ về việc đến một thị trấn khác, vì vậy anh muốn Marl thu thập vài thông tin hữu ích cho anh.”(Taichi)
“Em hiểu rồi, xin hãy cẩn thận, Taichi-san.”(Marl)
Tôi là thành viên của Guild mạo hiểm giả nên họ sẽ không làm việc gì khủng khiếp được đâu
Tôi rời khỏi Guild và tới doanh trại đội kỵ sĩ.
Nếu tôi nhớ đúng thì nó nằm ở khu vực phía Tây.
Ah, Tôi quên làm yêu cầu thay đổi “Họ” rồi.
—————————————————————————
Khi đến, tôi thấy rằng có vẻ như họ biết được việc mình đã tới, vì vậy họ lập tức đưa tôi đến chỗ gặp mặt.
Crossroad là một thị trấn lớn nhất thuộc vương quốc Karendale.
Cứ mỗi 5 năm sẽ có một lần bầu cử.
Và sẽ được chọn bởi các quý tộc có ảnh hưởng trong vương quốc.
Các quý tộc được bổ nhiệm chỉ có thể là Bá tước và những cấp bậc cao hơn.
Và cấp bậc từ cao tới thấp của quý tộc trong vương quốc này là Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, và Tòng nam tước.
Chi tiết hơn thì dĩ nhiên sẽ rối rắm hơn.
Ví dụ, người được bổ nhiệm như một kỵ sĩ sẽ được đối đãi như một quý tộc.
Hoặc là danh hiệu quý tộc không có trong dòng dõi như mạo hiểm giả, lính đánh thuê có công lao trên chiến trường.
Đây là kiến thức mà tôi có được từ Marl.
Mặc dù vậy, họ gọi tôi tới đây vì cái gì đây? “Tôi, Tôi đầu hàng!”
“Đủ rồi! Người chiến thắng, Taichi-dono!”
Sao tôi lại phải “tập luyện[note6667]” với những hiệp sĩ thế này?
Khi họ đưa tôi đến đây, còn chút thời gian nên tôi nâng kỹ năng <Kiếm thuật>, <Vũ khí dài> lên lv.4 và <chiến đấu tay không> lên lv.3.
Một điều nữa là những phép thuật mà tôi đã học thì tôi nâng hết lên lv.3.
Kết quả là tôi dễ dàng chiến thắng khi chiến đấu với các kỵ sĩ có cấp độ cao hơn tôi.
Tôi đã giải thích điều này trước đó, nhưng <Pháp quyền> không có trong danh sách kỹ năng mà tôi có thể chọn để nâng Level.
Nếu tôi có một kỹ năng mà không có trong danh sách thì tôi có nên phân loại chúng như một kỹ năng không? Khó nghĩ ghê.
Tôi vẫn còn điểm kỹ năng nên đã để dành chúng cho những phép thuật có ích trong tương lai.
“Cậu ấy có thể sử dụng nhiều khả năng phép thuật mạnh và cũng có tài năng về cả kiếm thuật nữa…..”
“Trong số các mạo hiểm giả thì thỉnh thoảng sẽ có một chiến binh toàn năng như vậy. Đừng đánh giá thấp họ.”
Các kỵ sĩ ngồi xem ở bên đang bàn tán về tôi.
Ufufu, xin lỗi, nó là “cheat” đấy.
Đối thủ tiếp theo cúi đầu chào tôi.
Tôi cũng cúi đầu chào lại và thủ thế.
Loại kiếm sử dụng trong việc tập luyện này là kiếm kim loại mà không có cạnh sắc nhọn, nhưng nếu nó đánh trúng bạn đủ lực thì nó có thể làm gãy xương của bạn
Điều này có chút tốt hơn so với việc dùng kiếm thật để luyện tập.
Nó dể dàng làm bạn bị thương, nhưng nó làm bạn có cảm giác như trong một trận chiến thực thụ vậy.
Và ngay cả khi bạn bị thương, sẽ có pháp sư chữa trị cho bạn.
“YAHH!”
Đối thủ kỵ sĩ hét lên và tiếp cận tôi.
Tôi bước qua một bên để né nhát chém nhắm vào vai và quay ngược lại tấn công bằng “kungfu”.
Nghe thì có vẻ chỉ có cái mẽ thôi, nhưng khi kết hợp với <Tay không> lv. 3, nó sẽ xuyên qua lớp giáp kim loại của kỵ sĩ
Nhưng kỵ sĩ lấy lại được cân bằng trong không trung và tấn công tôi lần nữa.
“OHHHH!”
“ORAAAA!”(Taichi)
Lần này chúng tôi trao đổi chiêu thức bằng kiếm.
Như mong đợi từ <Kiếm thuật>
lv.3, đòn tấn công của anh ấy rất sắc bén và mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại thì tôi đã lv.4 và là một bậc thầy mà khó có thể tìm được trong thế giới này rồi
Tôi gạt đi thanh kiếm và đấm anh ta trong tay đang giữ vũ khí.
Khi tôi chĩa thanh kiếm vào cổ kỵ sĩ đã mất đi kiếm của mình.
“Người chiến thắng! Taichi-dono!”
Khi lãnh đạo Walls tuyên bố điều đó, tiếng hò reo vỡ ra từ phía khán giả.
Tôi bắt tay với đối thủ rồi cúi chào nhau và tra lại thanh kiếm của mình.
Có vẻ như tay anh ta đang bị thương, vì vậy anh ta đến chỗ pháp sư để chữa trị.
Thật đáng buồn, ma pháp sư hôm nay không phải là ma pháp sư-chan có bộ ngực khủng và mái tóc vàng dài mà lại là một ông già có một bộ râu đẹp.
“Cách dùng kiếm thật tuyệt vời, cậu có muốn gia nhập đội kỵ sĩ……. à không, cậu có muốn là một người huấn luyện kiếm thuật độc quyền của gia đình tôi không?”
Người vừa nói là chỉ huy đội kỵ sĩ của Crossroad, Twanich. Một Tử tước thực thụ.
“Tôi phải từ chối rồi. Thật vinh dự cho tôi, nhưng tôi thích làm một mạo hiểm giả tự do hơn. Thêm vào đó là tôi không tự tin trong tính cách và tác phong của mình.”(Taichi)
“Um, thật đáng tiếc.”(Twanich)
Tôi vẫy tay và gửi cho anh ta một nụ cười gượng gạo. Chỉ huy Twanich trả lời tôi với một giọng điệu rất tiếc nuối.
Một cuộc sống không có nhiều tự do cũng ổn thôi, nhưng không phải là một cuộc sống công chức.
Nó sẽ làm tôi mất đi quãng thời gian ngọt ngào vào buổi sáng mất, guhehe.
“Ehh, và lý do khác mà anh gọi tôi đến đây là gì vậy?”(Taichi)
Anh muốn tôi tới đây không chỉ cho việc “tập luyện”, đúng không?
“Un, tôi nghe Walls nói rằng có một mạo hiểm giả đầy hứa hẹn. Đây không phải là sự tiếp đón tốt nhưng tôi muốn thấy kỹ năng của cậu bằng chính đôi mắt này. Và tôi cũng muốn trao huy chương cho người đã tiêu diệt lũ Troll nữa.”(Twanich)
Người đàn ông trông có vẻ là quản gia ở phía sau đưa cho anh ấy một cái khay đen.
“Có vài vấn đề về luật lệ nên tôi không thể thưởng tiền, thế nên tôi sẽ đưa cho cậu cái này.”(Twanich)
Chỉ huy Twanich trao cho tôi một thanh kiếm ngắn trên khay.
Tôi nhận nó bằng cả hai tay.
Thanh kiếm ngắn mà tôi nhận đã được bao bằng bao kiếm da và khá là nặng
“Tôi có thể xem qua nó chứ?”(Taichi)
Người chỉ huy gật đầu.
Tôi hỏi trước để thể hiện lịch sự rồi rút nó ra khỏi vỏ.
Từ sự phản chiếu của màu sắc trên kiếm, tôi hiểu rằng đây là một thanh kiếm tốt.
Đầu nhọn, kiếm dày và là loại đơn lưỡi, và trên tay cầm có cái gì đó khắc trên đó nữa
Tôi từng thấy thanh kiếm như vậy trước đây chưa nhỉ?
Ah, tôi nhớ rồi, đây là một con dao găm triệt phá trong game săn bắt.
“Trông nó không quá đắt nhưng lại rất đẹp.”(Taichi)
Khi tôi dùng <Thẩm định>
thì nó ghi là “Dao găm thợ săn.”
Kể cả không có hiệu ứng gì đặc biệt nhưng nó là một thanh kiếm khá tốt.
Tôi tra nó lại vào bao kiếm rồi đeo vào thắt lưng.
Có một cái chốt trên bao kiếm nên tôi không cần lo về việc nó bị rơi mất.
“Có vẻ như cậu thích nó.”(Twanich)
“Vâng, cảm ơn anh.”(Taichi)
Tôi đã xem xét đến việc mua một thanh kiếm ngắn trước đó, nhưng với điều này thì không cần nữa.
Sau tất cả thì nó là một thanh kiếm tốt, may vcl.
“Well, vậy cậu sẽ ở lại thị trấn trong bao lâu?”(Twanich)
“Để xem nào……. Tôi nghĩ tôi vẫn sẽ ở đây hôm nay hoặc ngày mai nhưng sẽ sớm rời khỏi đây thôi. Và tôi vẫn chưa có bất kỳ điểm đến nào cả.”(Taichi)
“Là vậy sao, vậy thì trước khi đi thì cậu nên báo lại đây nơi đến. Bởi vì nếu đó là một thị trấn lớn thì sẽ có khu doanh trại quân đội. Chúng tôi có thể chuẩn bị một lá thư giới thiệu cho cậu.”(Twanich)
Người chỉ huy nhiệt tình giúp đỡ tôi.
Tôi không biết sẽ được lợi gì từ một bức thư giới thiệu
Nhưng anh ấy rất có thiện chí vậy nên tôi sẽ nhận nó.
“Nhân tiện, tôi nghe nói Taichi-dono cũng rất giỏi trong phép thuật nữa nhỉ……….”(Twanich)
Lại “tập luyện” nữa sao!?
----------------------------------------------------------------
Well, bắn nhau trực tiếp bằng phép thuật rất là nguy hiểm nên nó trở thành buổi tập luyện chung với ma pháp sư.
Nhưng về giải thích chi tiết thì tôi không biết gì cả.
“Chào mừng đến với quân đoàn ma pháp sư Crossroad của vương quốc Karendale.”
Chỉ huy Twanich đưa tôi đến doanh trại quân đoàn ma pháp sư, không xa lắm từ sân tập của đội kỵ sĩ.
Nhìn kỹ thì có vẻ như đội kỵ sĩ và quân đoàn ma pháp sư là phân khu của cơ quan lớn có tên gọi là quân đội của vương quốc Karendale.
Những người đã tập hợp ở đó là các ma pháp sư và có cả ma pháp sư-chan ở đó nữa.
Tôi bắt tay và giới thiệu với mọi người.
Ma pháp sư-chan có vẻ tên là Linet.
“Trước khi luyện tập, cậu nên nói cho tôi biết về nguyên tố cậu giỏi nhất cái đã.”
“Nguyên tố xuất sắc nhất?”(Taichi)
Người vừa hỏi tôi là một pháp sư lớn tuổi trên sân tập trước đó.
Có vẻ ông ấy là lãnh đạo của quân đoàn pháp sư Crossroad này và có tên là Mark-san.
Khi tôi dùng <Thẩm định> lên ông ấy, nó hiện lên và ông ấy cũng có danh hiệu là Nam tước nữa.
“Hm? Cậu không biết nguyên tố mà cậu giỏi nhất sao?”(Mark)
“Yeah, Không. Tôi luyện tập phép thuật với sư phụ, nhưng ông ấy chỉ dạy cho tôi cách sử dụng nó, không có lý thuyết.”(Taichi)
“T, Tôi hiểu rồi. Đó là một cách luyện tập rất độc đáo.”(Mark)
Ông ta mỉm cười khi nghe tôi nói rồi lấy ra một “Thủy tinh cầu” có kích thước bằng lòng bàn tay.
Ông ấy lấy nó ra từ không trung, ổng có thể dùng được <Hộp kho báu> nữa sao?
“Giữ nó trong 30s rồi cậu sẽ thấy được nguyên tố cậu giỏi nhất và cả khả năng phép thuật của cậu nữa.”(Mark)
“Tôi hiểu rồi.”(Taichi)
Tôi nhận lấy “thủy tinh cầu” từ ông ấy, nhưng chỉ sau khoảng 10s, nó bắt đầu nóng lên và phát ra ánh sáng. Nó rất sáng trông thực sự rất nguy hiểm.
“Cái, điều này an toàn chứ?”(Taichi)
“K, thật kỳ lạ? Nó bị vỡ sao?”(Mark)
Trong khi chúng tôi nói chuyện, nó sáng hơn trước và bắt đầu rung lên.
Giờ tôi sợ rồi đấy! Nóng quá, nó đang cháy sao!
**Pichi**
Một vết nứt xuất hiện trên “Thủy tinh cầu” và ánh sáng nhạt dần
Rồi đột nhiên tĩnh lặng.
“Giờ, giờ nó thật sự vỡ ra rồi, tôi xin lỗi…”(Taichi)
“A, Ah, không sao đâu”(Mark)
Mark-san lấy lại quả cầu bị nứt từ tay tôi, rồi quay lại ra lệnh cho Linet-chan và những người khác.
“Vẫn còn một cái trong nhà kho, mang nó đến đây, nhanh lên.”(Mark)
“…...Đã hiểu!”
Linet-chan và những người khác tập trung trong nhà kho.
Và Mark-san hiện đang nắm lấy vai tôi, không cho tôi đi.
“……………………Gì vậy?”(Taichi)
“Well, well, well……………… sao cậu không ngồi xuống và nói chuyện với tôi chút nhỉ, cả Twanich-sama nữa.”(Mark)
Ông ta nở một nụ cười gây áp lực và kéo tôi về phía bàn. Này, tôi còn chưa đồng ý cơ mà.
Chỉ huy Twanich đi theo và lãnh đạo Walls cũng làm một khuôn mặt nghiêm túc.
“Cậu là Taichi-kun đúng không? Quê cậu ở đâu?”(Mark)
“Ehhh—- Trong một ngôi làng có tên là Shikyuu. Tôi chắc là ông chưa bao giờ nghe đến nó.”(Taichi)
“Vậy, Shikyuu đúng không.”(Mark)
Trong khi nói chuyện, các ma pháp sư tiến vào và đưa ra vài quả cầu và thứ gì đó trông như tấm bia đá.
Mark-san ra lệnh cho họ đặt nó trên bàn, dùng bia đá làm giá đỡ cho quả cầu và buộc lại bằng dây.
Rồi chèn cái gì đó trông giống một viên ngọc vào tấm bia và viết điều gì đó xuống. Sau đó những nét viết nguệch ngoạc ấy bắt đầu phát sáng.
Quả cầu cũng phát ra ánh sáng của chính nó.
“Đây là?”(Taichi)
“Một pháp cụ được gọi là [Kiểm tra trạng thái] nó sẽ hiển thị khả năng phép thuật và điểm tài năng của một người bằng số, cả kỹ năng của người đó nữa. Đáng tiếc là nó không được phổ biến vì nó cần một viên ngọc đắt tiền.”(Mark)
Nhưng hiện tại ở thủ đô đang thực hiện một cuộc nghiên cứu để giảm chi phí của nó.
Mark-san nói với tôi điều đó trong khi hoàn tất việc chuẩn bị.
“Giờ thì, Taichi-kun! Hãy đặt tay cậu lên quả cầu này!”(Mark)
Thật ra thì tôi có một cảm giác xấu về điều này, nhưng tôi không thể từ chối được.
Tôi mong nó sẽ ổn và hy vọng rằng những năng lực lạ thường của tôi không bị lộ ra.
Trong khi đang nghĩ điều đó thì tôi đặt tay mình lên quả cầu. Sau đó những dòng chữ chiếu trong ánh sáng hiện ra giữa không trung.
[Tên] Taichi Mitsuba
[Tuổi]19
[Level] 12
[Năng lượng sự sống] 182
[Khả năng phép thuật] 503
[Sức mạnh] 156
[Sức đề kháng] 161 [Nhanh nhẹn] 141
[Khéo léo] 117 [Sức mạnh phép thuật] 260
[Kỹ năng] <Kiếm thuật> 4, <Tay không> 3, <Vũ khí dài> 4, <Cung thuật> 1, <Ma quyền> 2, <Hỏa thuật> 3, <Thủy thuật> 3, <Phong thuật> 3, <Thổ thuật> 3, <phép thuật không thuộc tính> 3, <Tăng cường vật lý> 1, <Phép thuật tăng cường> 1, <Phép thuật phục hồi> 1, <Đàm phán> 2, <Nấu nướng> 1, <Thẩm định>.
Uwa, trạng thái thật của tôi hiển thị ra thật kìa.
Tuyệt thật, đây là [Kiểm tra trạng thái] sao, nó còn hiển thị ra cả cấp độ nữa huh?
Nhưng nó lại không hiển thị điểm kỹ năng?
Mà này, cái gì mà 19 tuổi chứ? Tôi đã 29 rồi cơ mà.
“Điều đó” làm tôi trở thành một tên vị thành niên, huh? Cũng đúng nhỉ vì cái bụng(mỡ) của tôi mất đi rồi còn đâu.
“Well, thứ này thật tuyệt…”(Taichi)
Tôi nói ra và nhìn xung quanh, nhưng mọi người chỉ há hốc mồm ra thôi
Huh, điều đó có nghĩa là gì đây?
“Level 12 với những chỉ số thật khác thường………. Nhưng với khả năng và sức mạnh phép thuật phi thường như vậy.”(Mark)
“Kỹ năng <Kiếm thuật> và <Vũ khí dài> 4!?”(Walls)
Đầu tiên là Mark-san và Walls, theo đó là Lent-chan và những người khác, mọi người bắt đầu bàn tán với nhau trong sự ngạc nhiên.
Giờ thì tôi cảm thấy thật sự, thật sự rất tệ rồi đấy.
“””Anh Hùng”””
“Không đâu, đây thực sự chỉ là hiểu lầm thôi.”(Taichi)
Tất nhiên rồi, tôi chối bỏ ngay lập tức.
Chỉ là một mạo hiểm giả rất mạnh thông thường đã là ổn rồi. Tôi không muốn có bất kỳ trách nhiệm nào về việc trở thành một Anh Hùng đâu.
Tôi sẽ được giao nhiệm vụ tiêu diệt Quỷ Vương mà không có một xu nào làm phần thưởng nữa!?
Như những cái game đó! Những game nổi tiếng!
“Như đã nói trước đó, tôi đến đây từ một vùng nông thôn và sống với sư phụ. Cha và mẹ tôi là những người bình thường không có bất kỳ dòng máu Anh Hùng nào trong chúng tôi cả. Lý do mà tôi sống một mình với sư phụ là vì ông ấy đã nhận nuôi tôi khi bố mẹ tôi mất vì bệnh.”(Taichi)
“Đừng chối nữa. Chỉ với cấp độ của cậu mà đã có chỉ số cao như vậy. Cậu không thể giấu được điều này đâu, và xuất thân của cậu cũng không có liên quan đến việc này.”(Twanich)
Chỉ huy Twanich lắc đầu.
Nó có vẻ sai vì các chỉ số cơ bản sao huh?
“Nghe này, với người bình thường thì mỗi cấp độ, chỉ số cơ bản của họ chỉ tăng từ 1-3 thôi. Ngay cả khi nó biến đổi với tài năng…Nhưng những chỉ số này hoàn toàn không thuộc thế giới này trừ khi cậu là một Anh Hùng. Đặc biệt là với sức mạnh phép thuật có cấp độ cao như vậy.”(Mark)
Mark-san cũng nghi ngờ tôi nữa.
Ugh, tôi cũng chả còn lời bào chữa nào cả.
“Được rồi……………Tôi bỏ cuộc. Anh Hùng thì cần làm những việc gì đây?”(Taichi)
“Mới đầu, cậu có rất nhiều nhiệm vụ để làm. Trước tiên, cậu nên báo cáo nơi cậu sống, quốc gia mà cậu làm mạo hiểm giả và báo cáo trạng thái Anh Hùng cho Guild mạo hiểm giả, diện kiến khi đất nước có lệnh triệu tập cậu. Trong trường hợp Anh Hùng vẫn đang ở trong một quốc gia mà có lệnh triệu tập thì cũng cần phải diện kiến ở đó nữa.”(Twanich)
Chỉ huy Twanich trả lời câu hỏi của tôi.
Ràng buộc đầu tiên thì ổn thôi, nhưng đáp lại lời triệu tập thì thật là rắc rối.
Hơn thế nữa, tôi phải làm gì nếu đang trong một nhiệm vụ, tôi phải bỏ dở nó sao?
“Còn quyền lợi thì cậu sẽ nhận được sự giúp đỡ từ các nước khác. Cậu sẽ có được thẻ thông hành để đi qua các quốc gia, không giới hạn. Nếu cậu đối mặt với cuộc kiểm tra, cậu chỉ việc đi qua thôi. Nó sẽ làm cho chuyến phiêu lưu của cậu dễ dàng hơn đúng không? Một điều nữa về điều kiện thứ hai, lệnh triệu tập, quốc gia đó sẽ làm một yêu cầu, và trong cả hai quốc gia mà cậu cư trú cần cung cấp cho cậu sự giúp đỡ ở mọi khía cạnh. Như là khi cậu làm việc của mạo hiểm giả và không thể từ bỏ nhiệm vụ. Các quốc gia sẽ đảm nhận nó cho cậu và hoàn thành nó.”(Twanich)
Tôi hiểu rồi. Có vẻ như giới hạn thấp hơn tôi nghĩ nhiều.
“Có rất nhiều việc, nhưng đó là những việc chính. Nếu một quốc gia ở tình thế cần đến sức mạnh của Anh Hùng thì họ sẽ chuẩn bị một phần thưởng xứng đáng. Và triệu tập chủ yếu là về việc tiêu diệt những con quái vật mà quá sức đối với họ thôi.”(Twanich)
“…………………….Vậy thì tôi sẽ được đặt vào lực lượng tiêu diệt các con quái vật mà họ không thể tiêu diệt được sao huh?”(Taichi)
Chỉ huy Twanich co mày khi nghe tôi đáp lại.
“Đừng lo lắng nhiều quá. Với tôi, nếu tôi có thể chiến đấu với chúng thì tôi cũng muốn làm điều đó cho đất nước của mình và các đất nước khác nữa.”(Taichi)
Nó là một câu chuyện nổi tiếng giống nhau với cả 2 thế giới.
Số phận của Anh Hùng.
“Chắc là cậu đang cảnh giác… Sau việc này, xin hãy tới thủ đô để nhận nhiệm vụ chính thức của Anh Hùng.”(Twanich)
Sau khi nói xong, anh ấy đi ra ngoài với Walls và những người khác đi theo anh ấy, để tôi lại quân đoàn ma pháp sư.
“Cậu là anh hùng đầu tiên của vương quốc Karendale trong 50 năm. Mọi thứ sẽ trở nên khó khăn nhưng hãy làm tốt nhất cậu có thể nhé.”(Mark)
Mark-san đánh nhẹ vào vai tôi và cảm ơn vì cái công việc vất vả đó.
Giờ thì tôi đang ở với một pháp sư “thực thụ”, chắc tôi nên hỏi anh ấy về phép thuật nhỉ.
Yeah, hỏi vài phép thuật đời sống cần thiết thôi.
“Anh có thể dạy phép thuật cho tôi không? Tôi đã học 4 nguyên tố và đặc tính không thuộc tính của phép thuật từ sư phụ rồi, nhưng vẫn còn nhiều loại và tôi cũng chưa biết tên của chúng nữa……………………”(Taichi)
Tôi vẫn có vài cảm xúc mâu thuẫn.
Tuy nhiên, thông tin là vũ khí
Và tôi cần càng nhiều càng tốt.
——————————————————————————————
-Anh Hùng-
Bạn có thể gọi họ là những chủng loại đột biến của loài người. Họ có thể là 1 trong một trăm ngàn hay trong 1 triệu. Sự gia tăng chỉ số của họ gấp từ 2 đến 6 lần so với người bình thường.
Nhiều quốc gia đã ký một hiệp ước vào khoảng 500 năm trước, chấp thuận việc họ sẽ không coi Anh Hùng như một tài sản riêng của nước họ.
Họ là sức mạnh của cả thế giới dùng để chống lại các sinh vật nguy hiểm đối với loài người.(Chẳng hạn là những con quái vật khổng lồ như rồng.)
Có một câu chuyện được truyền lại nói rằng một anh hùng có kinh nghiệm có thể hạ gục một con rồng mà bình thường sẽ cần đến một đội quân hàng ngàn kỵ sĩ.
Khi một Anh Hùng đồng ý với hiệp ước, họ sẽ có được đầy đủ sự hỗ trợ và bảo vệ của đất nước.
Trong quá khứ, đã có một Quỷ Vương muốn chinh phục thế giới. Anh ta có thể cũng là một Anh Hùng.
Hôm nay Pinea tiếp tục phục vụ đồ ăn bình thường mà không trọc ghẹo gì cả.
Nhưng khi chạm mặt nhau thì cô ấy lại gửi cho tôi một nụ cười ấm áp.
Khuôn mặt đó muốn thể hiện kiểu, “Yeah, yeah, tôi hiểu tất cả mà, không cần phải nói gì đâu.”
Nó làm tôi cảm thấy khó chịu.
“Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây?”(Marl)
“Yeah, hiện tại thì không có việc gì gấp cả.”(Taichi)
Tôi đã thử hỏi về lễ thành hôn và Marl nói rằng chúng tôi nên làm nó bình thường như các mạo hiểm giả khác.
Nếu là một quý tộc hay thường dân mà sống trong thị trấn thì phải đăng ký tại phòng thống đốc.
Đăng ký chính thức và tiến hành lễ thành hôn. Điều gì đó như thế.
Nhưng với các mạo hiểm giả thì hầu như họ chỉ làm yêu cầu thay đổi “Họ” của mình ở Guild.
Tôi quyết định sẽ làm việc đó và báo với Marl
“Vâng! Hãy làm ngay đi ạ!”(Marl)
“Yeah, đến Guild thôi.”(Taichi)
Sau khi xong việc, chúng tôi có thể uống trà hoặc rượu ở đó. Nếu chán thì tôi cũng có thể tập luyện tại sân tập.
Ngoài ra, chúng tôi còn k thiếu thốn chuyện tiền nong, tư trang, hay chiến lực. Có vẻ chúng tôi nên tìm một cách đi đến thị trấn khác.
Đã được đến thế giới này mà không đi tham quan một chút thì chán lắm.
Ở Crossroad cũng không có địa điểm nào thu hút tôi cả. Tôi cũng nên tìm những nơi như vậy nữa.
Marl cũng gật đầu chấp thuận. Sau khi ăn xong, chúng tôi tới Guild mạo hiểm giả.
——————————————————————————
“Yo, cậu đây rồi. Các kỵ sĩ cho gọi cậu đấy.”(Ulz)
Khi đến Guild, ông già Ulz bảo rằng đội kỵ sĩ muốn gặp tôi.
Có phải là về việc lũ Troll trước đó.
Khi tôi hỏi thì ông ấy nói họ chỉ muốn tôi đi một mình.
Vì vậy tôi không thể đưa Marl đi cùng được.
“Em nghĩ sao về việc này?”(Taichi)
“………Nếu đó chỉ là lời mời từ các kỵ sĩ thì chắc sẽ ổn thôi.”(Marl)
Khuôn mặt hạnh phúc trước đó của Marl đã trở nên nghiêm túc.
Không khí bắt đầu căng thẳng hơn rồi đây.
“Kể cả khi nói là “cho gọi” thì tôi nghĩ đây chỉ là mời đến gặp họ mà thôi. Họ sẽ không làm việc gì xấu đâu.”(Ulz)
Ông già Ulz khích lệ tôi với những từ ngữ quả quyết.
Chắc ông ấy lo về thái độ của Marl. Well, về phía đội kỵ sĩ thì tôi chỉ việc đi thôi.
“Anh không biết sẽ có chuyện gì xảy ra cả, vậy nên Marl, em ở lại đây đi. Và anh vẫn chưa nói với em điều này, nhưng anh đang nghĩ về việc đến một thị trấn khác, vì vậy anh muốn Marl thu thập vài thông tin hữu ích cho anh.”(Taichi)
“Em hiểu rồi, xin hãy cẩn thận, Taichi-san.”(Marl)
Tôi là thành viên của Guild mạo hiểm giả nên họ sẽ không làm việc gì khủng khiếp được đâu
Tôi rời khỏi Guild và tới doanh trại đội kỵ sĩ.
Nếu tôi nhớ đúng thì nó nằm ở khu vực phía Tây.
Ah, Tôi quên làm yêu cầu thay đổi “Họ” rồi.
—————————————————————————
Khi đến, tôi thấy rằng có vẻ như họ biết được việc mình đã tới, vì vậy họ lập tức đưa tôi đến chỗ gặp mặt.
Crossroad là một thị trấn lớn nhất thuộc vương quốc Karendale.
Cứ mỗi 5 năm sẽ có một lần bầu cử.
Và sẽ được chọn bởi các quý tộc có ảnh hưởng trong vương quốc.
Các quý tộc được bổ nhiệm chỉ có thể là Bá tước và những cấp bậc cao hơn.
Và cấp bậc từ cao tới thấp của quý tộc trong vương quốc này là Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, và Tòng nam tước.
Chi tiết hơn thì dĩ nhiên sẽ rối rắm hơn.
Ví dụ, người được bổ nhiệm như một kỵ sĩ sẽ được đối đãi như một quý tộc.
Hoặc là danh hiệu quý tộc không có trong dòng dõi như mạo hiểm giả, lính đánh thuê có công lao trên chiến trường.
Đây là kiến thức mà tôi có được từ Marl.
Mặc dù vậy, họ gọi tôi tới đây vì cái gì đây? “Tôi, Tôi đầu hàng!”
“Đủ rồi! Người chiến thắng, Taichi-dono!”
Sao tôi lại phải “tập luyện[note6667]” với những hiệp sĩ thế này?
Khi họ đưa tôi đến đây, còn chút thời gian nên tôi nâng kỹ năng <Kiếm thuật>, <Vũ khí dài> lên lv.4 và <chiến đấu tay không> lên lv.3.
Một điều nữa là những phép thuật mà tôi đã học thì tôi nâng hết lên lv.3.
Kết quả là tôi dễ dàng chiến thắng khi chiến đấu với các kỵ sĩ có cấp độ cao hơn tôi.
Tôi đã giải thích điều này trước đó, nhưng <Pháp quyền> không có trong danh sách kỹ năng mà tôi có thể chọn để nâng Level.
Nếu tôi có một kỹ năng mà không có trong danh sách thì tôi có nên phân loại chúng như một kỹ năng không? Khó nghĩ ghê.
Tôi vẫn còn điểm kỹ năng nên đã để dành chúng cho những phép thuật có ích trong tương lai.
“Cậu ấy có thể sử dụng nhiều khả năng phép thuật mạnh và cũng có tài năng về cả kiếm thuật nữa…..”
“Trong số các mạo hiểm giả thì thỉnh thoảng sẽ có một chiến binh toàn năng như vậy. Đừng đánh giá thấp họ.”
Các kỵ sĩ ngồi xem ở bên đang bàn tán về tôi.
Ufufu, xin lỗi, nó là “cheat” đấy.
Đối thủ tiếp theo cúi đầu chào tôi.
Tôi cũng cúi đầu chào lại và thủ thế.
Loại kiếm sử dụng trong việc tập luyện này là kiếm kim loại mà không có cạnh sắc nhọn, nhưng nếu nó đánh trúng bạn đủ lực thì nó có thể làm gãy xương của bạn
Điều này có chút tốt hơn so với việc dùng kiếm thật để luyện tập.
Nó dể dàng làm bạn bị thương, nhưng nó làm bạn có cảm giác như trong một trận chiến thực thụ vậy.
Và ngay cả khi bạn bị thương, sẽ có pháp sư chữa trị cho bạn.
“YAHH!”
Đối thủ kỵ sĩ hét lên và tiếp cận tôi.
Tôi bước qua một bên để né nhát chém nhắm vào vai và quay ngược lại tấn công bằng “kungfu”.
Nghe thì có vẻ chỉ có cái mẽ thôi, nhưng khi kết hợp với <Tay không> lv. 3, nó sẽ xuyên qua lớp giáp kim loại của kỵ sĩ
Nhưng kỵ sĩ lấy lại được cân bằng trong không trung và tấn công tôi lần nữa.
“OHHHH!”
“ORAAAA!”(Taichi)
Lần này chúng tôi trao đổi chiêu thức bằng kiếm.
Như mong đợi từ <Kiếm thuật>
lv.3, đòn tấn công của anh ấy rất sắc bén và mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại thì tôi đã lv.4 và là một bậc thầy mà khó có thể tìm được trong thế giới này rồi
Tôi gạt đi thanh kiếm và đấm anh ta trong tay đang giữ vũ khí.
Khi tôi chĩa thanh kiếm vào cổ kỵ sĩ đã mất đi kiếm của mình.
“Người chiến thắng! Taichi-dono!”
Khi lãnh đạo Walls tuyên bố điều đó, tiếng hò reo vỡ ra từ phía khán giả.
Tôi bắt tay với đối thủ rồi cúi chào nhau và tra lại thanh kiếm của mình.
Có vẻ như tay anh ta đang bị thương, vì vậy anh ta đến chỗ pháp sư để chữa trị.
Thật đáng buồn, ma pháp sư hôm nay không phải là ma pháp sư-chan có bộ ngực khủng và mái tóc vàng dài mà lại là một ông già có một bộ râu đẹp.
“Cách dùng kiếm thật tuyệt vời, cậu có muốn gia nhập đội kỵ sĩ……. à không, cậu có muốn là một người huấn luyện kiếm thuật độc quyền của gia đình tôi không?”
Người vừa nói là chỉ huy đội kỵ sĩ của Crossroad, Twanich. Một Tử tước thực thụ.
“Tôi phải từ chối rồi. Thật vinh dự cho tôi, nhưng tôi thích làm một mạo hiểm giả tự do hơn. Thêm vào đó là tôi không tự tin trong tính cách và tác phong của mình.”(Taichi)
“Um, thật đáng tiếc.”(Twanich)
Tôi vẫy tay và gửi cho anh ta một nụ cười gượng gạo. Chỉ huy Twanich trả lời tôi với một giọng điệu rất tiếc nuối.
Một cuộc sống không có nhiều tự do cũng ổn thôi, nhưng không phải là một cuộc sống công chức.
Nó sẽ làm tôi mất đi quãng thời gian ngọt ngào vào buổi sáng mất, guhehe.
“Ehh, và lý do khác mà anh gọi tôi đến đây là gì vậy?”(Taichi)
Anh muốn tôi tới đây không chỉ cho việc “tập luyện”, đúng không?
“Un, tôi nghe Walls nói rằng có một mạo hiểm giả đầy hứa hẹn. Đây không phải là sự tiếp đón tốt nhưng tôi muốn thấy kỹ năng của cậu bằng chính đôi mắt này. Và tôi cũng muốn trao huy chương cho người đã tiêu diệt lũ Troll nữa.”(Twanich)
Người đàn ông trông có vẻ là quản gia ở phía sau đưa cho anh ấy một cái khay đen.
“Có vài vấn đề về luật lệ nên tôi không thể thưởng tiền, thế nên tôi sẽ đưa cho cậu cái này.”(Twanich)
Chỉ huy Twanich trao cho tôi một thanh kiếm ngắn trên khay.
Tôi nhận nó bằng cả hai tay.
Thanh kiếm ngắn mà tôi nhận đã được bao bằng bao kiếm da và khá là nặng
“Tôi có thể xem qua nó chứ?”(Taichi)
Người chỉ huy gật đầu.
Tôi hỏi trước để thể hiện lịch sự rồi rút nó ra khỏi vỏ.
Từ sự phản chiếu của màu sắc trên kiếm, tôi hiểu rằng đây là một thanh kiếm tốt.
Đầu nhọn, kiếm dày và là loại đơn lưỡi, và trên tay cầm có cái gì đó khắc trên đó nữa
Tôi từng thấy thanh kiếm như vậy trước đây chưa nhỉ?
Ah, tôi nhớ rồi, đây là một con dao găm triệt phá trong game săn bắt.
“Trông nó không quá đắt nhưng lại rất đẹp.”(Taichi)
Khi tôi dùng <Thẩm định>
thì nó ghi là “Dao găm thợ săn.”
Kể cả không có hiệu ứng gì đặc biệt nhưng nó là một thanh kiếm khá tốt.
Tôi tra nó lại vào bao kiếm rồi đeo vào thắt lưng.
Có một cái chốt trên bao kiếm nên tôi không cần lo về việc nó bị rơi mất.
“Có vẻ như cậu thích nó.”(Twanich)
“Vâng, cảm ơn anh.”(Taichi)
Tôi đã xem xét đến việc mua một thanh kiếm ngắn trước đó, nhưng với điều này thì không cần nữa.
Sau tất cả thì nó là một thanh kiếm tốt, may vcl.
“Well, vậy cậu sẽ ở lại thị trấn trong bao lâu?”(Twanich)
“Để xem nào……. Tôi nghĩ tôi vẫn sẽ ở đây hôm nay hoặc ngày mai nhưng sẽ sớm rời khỏi đây thôi. Và tôi vẫn chưa có bất kỳ điểm đến nào cả.”(Taichi)
“Là vậy sao, vậy thì trước khi đi thì cậu nên báo lại đây nơi đến. Bởi vì nếu đó là một thị trấn lớn thì sẽ có khu doanh trại quân đội. Chúng tôi có thể chuẩn bị một lá thư giới thiệu cho cậu.”(Twanich)
Người chỉ huy nhiệt tình giúp đỡ tôi.
Tôi không biết sẽ được lợi gì từ một bức thư giới thiệu
Nhưng anh ấy rất có thiện chí vậy nên tôi sẽ nhận nó.
“Nhân tiện, tôi nghe nói Taichi-dono cũng rất giỏi trong phép thuật nữa nhỉ……….”(Twanich)
Lại “tập luyện” nữa sao!?
----------------------------------------------------------------
Well, bắn nhau trực tiếp bằng phép thuật rất là nguy hiểm nên nó trở thành buổi tập luyện chung với ma pháp sư.
Nhưng về giải thích chi tiết thì tôi không biết gì cả.
“Chào mừng đến với quân đoàn ma pháp sư Crossroad của vương quốc Karendale.”
Chỉ huy Twanich đưa tôi đến doanh trại quân đoàn ma pháp sư, không xa lắm từ sân tập của đội kỵ sĩ.
Nhìn kỹ thì có vẻ như đội kỵ sĩ và quân đoàn ma pháp sư là phân khu của cơ quan lớn có tên gọi là quân đội của vương quốc Karendale.
Những người đã tập hợp ở đó là các ma pháp sư và có cả ma pháp sư-chan ở đó nữa.
Tôi bắt tay và giới thiệu với mọi người.
Ma pháp sư-chan có vẻ tên là Linet.
“Trước khi luyện tập, cậu nên nói cho tôi biết về nguyên tố cậu giỏi nhất cái đã.”
“Nguyên tố xuất sắc nhất?”(Taichi)
Người vừa hỏi tôi là một pháp sư lớn tuổi trên sân tập trước đó.
Có vẻ ông ấy là lãnh đạo của quân đoàn pháp sư Crossroad này và có tên là Mark-san.
Khi tôi dùng <Thẩm định> lên ông ấy, nó hiện lên và ông ấy cũng có danh hiệu là Nam tước nữa.
“Hm? Cậu không biết nguyên tố mà cậu giỏi nhất sao?”(Mark)
“Yeah, Không. Tôi luyện tập phép thuật với sư phụ, nhưng ông ấy chỉ dạy cho tôi cách sử dụng nó, không có lý thuyết.”(Taichi)
“T, Tôi hiểu rồi. Đó là một cách luyện tập rất độc đáo.”(Mark)
Ông ta mỉm cười khi nghe tôi nói rồi lấy ra một “Thủy tinh cầu” có kích thước bằng lòng bàn tay.
Ông ấy lấy nó ra từ không trung, ổng có thể dùng được <Hộp kho báu> nữa sao?
“Giữ nó trong 30s rồi cậu sẽ thấy được nguyên tố cậu giỏi nhất và cả khả năng phép thuật của cậu nữa.”(Mark)
“Tôi hiểu rồi.”(Taichi)
Tôi nhận lấy “thủy tinh cầu” từ ông ấy, nhưng chỉ sau khoảng 10s, nó bắt đầu nóng lên và phát ra ánh sáng. Nó rất sáng trông thực sự rất nguy hiểm.
“Cái, điều này an toàn chứ?”(Taichi)
“K, thật kỳ lạ? Nó bị vỡ sao?”(Mark)
Trong khi chúng tôi nói chuyện, nó sáng hơn trước và bắt đầu rung lên.
Giờ tôi sợ rồi đấy! Nóng quá, nó đang cháy sao!
**Pichi**
Một vết nứt xuất hiện trên “Thủy tinh cầu” và ánh sáng nhạt dần
Rồi đột nhiên tĩnh lặng.
“Giờ, giờ nó thật sự vỡ ra rồi, tôi xin lỗi…”(Taichi)
“A, Ah, không sao đâu”(Mark)
Mark-san lấy lại quả cầu bị nứt từ tay tôi, rồi quay lại ra lệnh cho Linet-chan và những người khác.
“Vẫn còn một cái trong nhà kho, mang nó đến đây, nhanh lên.”(Mark)
“…...Đã hiểu!”
Linet-chan và những người khác tập trung trong nhà kho.
Và Mark-san hiện đang nắm lấy vai tôi, không cho tôi đi.
“……………………Gì vậy?”(Taichi)
“Well, well, well……………… sao cậu không ngồi xuống và nói chuyện với tôi chút nhỉ, cả Twanich-sama nữa.”(Mark)
Ông ta nở một nụ cười gây áp lực và kéo tôi về phía bàn. Này, tôi còn chưa đồng ý cơ mà.
Chỉ huy Twanich đi theo và lãnh đạo Walls cũng làm một khuôn mặt nghiêm túc.
“Cậu là Taichi-kun đúng không? Quê cậu ở đâu?”(Mark)
“Ehhh—- Trong một ngôi làng có tên là Shikyuu. Tôi chắc là ông chưa bao giờ nghe đến nó.”(Taichi)
“Vậy, Shikyuu đúng không.”(Mark)
Trong khi nói chuyện, các ma pháp sư tiến vào và đưa ra vài quả cầu và thứ gì đó trông như tấm bia đá.
Mark-san ra lệnh cho họ đặt nó trên bàn, dùng bia đá làm giá đỡ cho quả cầu và buộc lại bằng dây.
Rồi chèn cái gì đó trông giống một viên ngọc vào tấm bia và viết điều gì đó xuống. Sau đó những nét viết nguệch ngoạc ấy bắt đầu phát sáng.
Quả cầu cũng phát ra ánh sáng của chính nó.
“Đây là?”(Taichi)
“Một pháp cụ được gọi là [Kiểm tra trạng thái] nó sẽ hiển thị khả năng phép thuật và điểm tài năng của một người bằng số, cả kỹ năng của người đó nữa. Đáng tiếc là nó không được phổ biến vì nó cần một viên ngọc đắt tiền.”(Mark)
Nhưng hiện tại ở thủ đô đang thực hiện một cuộc nghiên cứu để giảm chi phí của nó.
Mark-san nói với tôi điều đó trong khi hoàn tất việc chuẩn bị.
“Giờ thì, Taichi-kun! Hãy đặt tay cậu lên quả cầu này!”(Mark)
Thật ra thì tôi có một cảm giác xấu về điều này, nhưng tôi không thể từ chối được.
Tôi mong nó sẽ ổn và hy vọng rằng những năng lực lạ thường của tôi không bị lộ ra.
Trong khi đang nghĩ điều đó thì tôi đặt tay mình lên quả cầu. Sau đó những dòng chữ chiếu trong ánh sáng hiện ra giữa không trung.
[Tên] Taichi Mitsuba
[Tuổi]19
[Level] 12
[Năng lượng sự sống] 182
[Khả năng phép thuật] 503
[Sức mạnh] 156
[Sức đề kháng] 161 [Nhanh nhẹn] 141
[Khéo léo] 117 [Sức mạnh phép thuật] 260
[Kỹ năng] <Kiếm thuật> 4, <Tay không> 3, <Vũ khí dài> 4, <Cung thuật> 1, <Ma quyền> 2, <Hỏa thuật> 3, <Thủy thuật> 3, <Phong thuật> 3, <Thổ thuật> 3, <phép thuật không thuộc tính> 3, <Tăng cường vật lý> 1, <Phép thuật tăng cường> 1, <Phép thuật phục hồi> 1, <Đàm phán> 2, <Nấu nướng> 1, <Thẩm định>.
Uwa, trạng thái thật của tôi hiển thị ra thật kìa.
Tuyệt thật, đây là [Kiểm tra trạng thái] sao, nó còn hiển thị ra cả cấp độ nữa huh?
Nhưng nó lại không hiển thị điểm kỹ năng?
Mà này, cái gì mà 19 tuổi chứ? Tôi đã 29 rồi cơ mà.
“Điều đó” làm tôi trở thành một tên vị thành niên, huh? Cũng đúng nhỉ vì cái bụng(mỡ) của tôi mất đi rồi còn đâu.
“Well, thứ này thật tuyệt…”(Taichi)
Tôi nói ra và nhìn xung quanh, nhưng mọi người chỉ há hốc mồm ra thôi
Huh, điều đó có nghĩa là gì đây?
“Level 12 với những chỉ số thật khác thường………. Nhưng với khả năng và sức mạnh phép thuật phi thường như vậy.”(Mark)
“Kỹ năng <Kiếm thuật> và <Vũ khí dài> 4!?”(Walls)
Đầu tiên là Mark-san và Walls, theo đó là Lent-chan và những người khác, mọi người bắt đầu bàn tán với nhau trong sự ngạc nhiên.
Giờ thì tôi cảm thấy thật sự, thật sự rất tệ rồi đấy.
“””Anh Hùng”””
“Không đâu, đây thực sự chỉ là hiểu lầm thôi.”(Taichi)
Tất nhiên rồi, tôi chối bỏ ngay lập tức.
Chỉ là một mạo hiểm giả rất mạnh thông thường đã là ổn rồi. Tôi không muốn có bất kỳ trách nhiệm nào về việc trở thành một Anh Hùng đâu.
Tôi sẽ được giao nhiệm vụ tiêu diệt Quỷ Vương mà không có một xu nào làm phần thưởng nữa!?
Như những cái game đó! Những game nổi tiếng!
“Như đã nói trước đó, tôi đến đây từ một vùng nông thôn và sống với sư phụ. Cha và mẹ tôi là những người bình thường không có bất kỳ dòng máu Anh Hùng nào trong chúng tôi cả. Lý do mà tôi sống một mình với sư phụ là vì ông ấy đã nhận nuôi tôi khi bố mẹ tôi mất vì bệnh.”(Taichi)
“Đừng chối nữa. Chỉ với cấp độ của cậu mà đã có chỉ số cao như vậy. Cậu không thể giấu được điều này đâu, và xuất thân của cậu cũng không có liên quan đến việc này.”(Twanich)
Chỉ huy Twanich lắc đầu.
Nó có vẻ sai vì các chỉ số cơ bản sao huh?
“Nghe này, với người bình thường thì mỗi cấp độ, chỉ số cơ bản của họ chỉ tăng từ 1-3 thôi. Ngay cả khi nó biến đổi với tài năng…Nhưng những chỉ số này hoàn toàn không thuộc thế giới này trừ khi cậu là một Anh Hùng. Đặc biệt là với sức mạnh phép thuật có cấp độ cao như vậy.”(Mark)
Mark-san cũng nghi ngờ tôi nữa.
Ugh, tôi cũng chả còn lời bào chữa nào cả.
“Được rồi……………Tôi bỏ cuộc. Anh Hùng thì cần làm những việc gì đây?”(Taichi)
“Mới đầu, cậu có rất nhiều nhiệm vụ để làm. Trước tiên, cậu nên báo cáo nơi cậu sống, quốc gia mà cậu làm mạo hiểm giả và báo cáo trạng thái Anh Hùng cho Guild mạo hiểm giả, diện kiến khi đất nước có lệnh triệu tập cậu. Trong trường hợp Anh Hùng vẫn đang ở trong một quốc gia mà có lệnh triệu tập thì cũng cần phải diện kiến ở đó nữa.”(Twanich)
Chỉ huy Twanich trả lời câu hỏi của tôi.
Ràng buộc đầu tiên thì ổn thôi, nhưng đáp lại lời triệu tập thì thật là rắc rối.
Hơn thế nữa, tôi phải làm gì nếu đang trong một nhiệm vụ, tôi phải bỏ dở nó sao?
“Còn quyền lợi thì cậu sẽ nhận được sự giúp đỡ từ các nước khác. Cậu sẽ có được thẻ thông hành để đi qua các quốc gia, không giới hạn. Nếu cậu đối mặt với cuộc kiểm tra, cậu chỉ việc đi qua thôi. Nó sẽ làm cho chuyến phiêu lưu của cậu dễ dàng hơn đúng không? Một điều nữa về điều kiện thứ hai, lệnh triệu tập, quốc gia đó sẽ làm một yêu cầu, và trong cả hai quốc gia mà cậu cư trú cần cung cấp cho cậu sự giúp đỡ ở mọi khía cạnh. Như là khi cậu làm việc của mạo hiểm giả và không thể từ bỏ nhiệm vụ. Các quốc gia sẽ đảm nhận nó cho cậu và hoàn thành nó.”(Twanich)
Tôi hiểu rồi. Có vẻ như giới hạn thấp hơn tôi nghĩ nhiều.
“Có rất nhiều việc, nhưng đó là những việc chính. Nếu một quốc gia ở tình thế cần đến sức mạnh của Anh Hùng thì họ sẽ chuẩn bị một phần thưởng xứng đáng. Và triệu tập chủ yếu là về việc tiêu diệt những con quái vật mà quá sức đối với họ thôi.”(Twanich)
“…………………….Vậy thì tôi sẽ được đặt vào lực lượng tiêu diệt các con quái vật mà họ không thể tiêu diệt được sao huh?”(Taichi)
Chỉ huy Twanich co mày khi nghe tôi đáp lại.
“Đừng lo lắng nhiều quá. Với tôi, nếu tôi có thể chiến đấu với chúng thì tôi cũng muốn làm điều đó cho đất nước của mình và các đất nước khác nữa.”(Taichi)
Nó là một câu chuyện nổi tiếng giống nhau với cả 2 thế giới.
Số phận của Anh Hùng.
“Chắc là cậu đang cảnh giác… Sau việc này, xin hãy tới thủ đô để nhận nhiệm vụ chính thức của Anh Hùng.”(Twanich)
Sau khi nói xong, anh ấy đi ra ngoài với Walls và những người khác đi theo anh ấy, để tôi lại quân đoàn ma pháp sư.
“Cậu là anh hùng đầu tiên của vương quốc Karendale trong 50 năm. Mọi thứ sẽ trở nên khó khăn nhưng hãy làm tốt nhất cậu có thể nhé.”(Mark)
Mark-san đánh nhẹ vào vai tôi và cảm ơn vì cái công việc vất vả đó.
Giờ thì tôi đang ở với một pháp sư “thực thụ”, chắc tôi nên hỏi anh ấy về phép thuật nhỉ.
Yeah, hỏi vài phép thuật đời sống cần thiết thôi.
“Anh có thể dạy phép thuật cho tôi không? Tôi đã học 4 nguyên tố và đặc tính không thuộc tính của phép thuật từ sư phụ rồi, nhưng vẫn còn nhiều loại và tôi cũng chưa biết tên của chúng nữa……………………”(Taichi)
Tôi vẫn có vài cảm xúc mâu thuẫn.
Tuy nhiên, thông tin là vũ khí
Và tôi cần càng nhiều càng tốt.
——————————————————————————————
-Anh Hùng-
Bạn có thể gọi họ là những chủng loại đột biến của loài người. Họ có thể là 1 trong một trăm ngàn hay trong 1 triệu. Sự gia tăng chỉ số của họ gấp từ 2 đến 6 lần so với người bình thường.
Nhiều quốc gia đã ký một hiệp ước vào khoảng 500 năm trước, chấp thuận việc họ sẽ không coi Anh Hùng như một tài sản riêng của nước họ.
Họ là sức mạnh của cả thế giới dùng để chống lại các sinh vật nguy hiểm đối với loài người.(Chẳng hạn là những con quái vật khổng lồ như rồng.)
Có một câu chuyện được truyền lại nói rằng một anh hùng có kinh nghiệm có thể hạ gục một con rồng mà bình thường sẽ cần đến một đội quân hàng ngàn kỵ sĩ.
Khi một Anh Hùng đồng ý với hiệp ước, họ sẽ có được đầy đủ sự hỗ trợ và bảo vệ của đất nước.
Trong quá khứ, đã có một Quỷ Vương muốn chinh phục thế giới. Anh ta có thể cũng là một Anh Hùng.
Danh sách chương