“Làm thế nào… Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!”

Tôi liếc nhìn nhà lữ hành, vốn không nghĩ là sẽ có gì đặc biệt, chỉ để đờ người vì sốc.

Cô ấy cởi chiếc mũ trùm đầu, để lại mái tóc màu bạch kim long lanh bồng bềnh như trong gió.

—Một cô gái.

Lại còn đẹp tuyệt trần nữa.

Mặc nguy hiểm rình rập, tôi không khỏi nhớ lại khi ở trong vòng tay mình, cô ta nhẹ và mảnh mai thế nào. Cô ấy có một giọng điệu thật bình tĩnh và tự tin, nhưng giọng lại quá cao cho một đấng nam nhi. Phần đàn ông trong tôi hối hận lúc đó đã không sờ soạng cô ta nhiều hơn, một trong số những thứ không đúng đắn trong tình hình như thế này. Tiếc thật.

Nhưng có lẽ nào? Cô gái này—cô ấy làm chuyện này sao?

Ngoài cô ấy, mụ phù thủy và tôi là hai người duy nhất ở đây.

Rõ ràng trận động đất là nhắm vào mụ phù thủy, tôi thì sao làm mấy trò vậy được. Còn nói khác được nữa đâu.

Mọi chuyện kết thúc trong nháy mắt.

Những bức tường hợp lại thành một khối lập phương đất đá to lớn. Bản thân khối lập phương hòa vào với tự nhiên như đã luôn ở đây, lại vừa gây chú ý bởi hình thù đáng sợ của nó.

“Cầm thư, kỹ thứ ba—Etraak. Thoát mà dùng phép yếu như là Staim thì sẽ mất tầm một tuần. Cô ả sử dụng Edarest sẽ dễ hơn. Nhưng còn phải nghỉ ngơi trước đã, cổ trông mệt rồi. Giờ—Ngươi có thể giải thích cho ta được không?”

Đôi môi đỏ mọng của cô gái nhếch lên cười khẩy. Cô ấy có hàng lông mi dài, vừa đủ để che đi cặp mắt tím sắc xanh rạng ngời như đá quý

Tôi vẫn ở đó, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào cô ấy như thằng đần.

“Cô… Cô là…Phù thủy…?”

Cô gái quay sang tôi. Quả nhiên cô sở hữu một vẻ đẹp đến mức gây sợ hãi. Nhưng cái nhìn tự tin thay cho nụ cười ban nãy lại làm tôi thấy cô thật ngây thơ và hồn nhiên.

Cứ như thể cô ấy trở thành một người khác vậy.

“Chính xác—Ta là một phù thủy. Phù thủy Đen tối, người hiểu được ý nghĩa của thứ vô nghĩa, kẻ triệu hồi vật thể từ hư không.”

Ồ. Ừ. Hiểu rồi. Oke.

Không chần chừ, tôi đứng dậy… và chạy bay đi.

••••

Nếu có điểm gì tốt khi sinh ra là đọa thú, đó là thể chất tôi vượt xa người thường.

Tôi mà chạy hết tốc lực thì không ai có thể đuổi kịp. Còn nếu đấm nhau với một người bình thường, người đó sẽ chết còn tôi thì rời đi không có tí vết thương. Tôi có một cơ thể hoàn hảo cho việc đánh nhau.

Có vẻ như tôi đã cắt đuôi được cô phù thủy.

Tôi chạy thục mạng qua khu rừng theo con đường mòn hai bên là cỏ. Thở dốc, tôi lẩn ra đằng sau một cái cây rồi cẩn thận nhìn lại hướng mình vừa chạy. Khu rừng đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm vào tầm này, tôi cũng không cảm thấy ai đang đuổi theo mình cả. Thế nhưng tôi vẫn chưa thể nới lỏng cảnh giác. Sau khi chắc chắn rằng mình đã an toàn, tôi

mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thụp xuống dựa lưng vào thân cây.

Thiệt tình—Quả là thảm họa. Tôi nhìn xung quanh xem có nguy hiểm không một lần cuối rồi bắt đầu dựng trại dưới ánh trăng mờ ảo.

Kể cả cô phù thủy có sở hữu một vẻ đẹp đến mấy, cô ấy là kẻ thù nguy hiểm nhất của tôi. Giả sử tôi bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của phù thủy đến mức muốn để cô ấy lấy mạng mình, cái bản năng sinh tồn vẫn sẽ lấn át ham muốn tình dục. Sao thì, Sẽ không có ai thương tiếc cho cái chết của Đọa thú. Vì thế chỉ có tôi than cho cái chết của chính mình thôi.

Đọa thú bị xua đuổi trên mọi ngóc ngách của thế giới. Do ngoại hình chúng tôi bất bình thường, nhưng cũng vì phần lớn Đọa thú

đi làm lính đánh thuê và thổ phỉ, chúng tôi cơ bản là quân giết người. Nếu là một bậc cha mẹ, tôi sẽ làm tất cả để ngăn con mình lại gần đọa thú. “Đừng có bước chân vào làng, tiệm tao, ánh mắt của tao—.”

Nói tóm lại, trên khắp thế giới tuyệt nhiên không có một đồng minh nào của đọa thú.

Tôi thật may mắn khi là lính đánh thuê vì không bao giờ phải lo chuyện đủ ăn đủ uống, nhưng chuyện lấy mạng người, muốn hay không, làm tôi khó chịu.

Tôi chỉ muốn mở một quán bar rồi cắm dùi với một người phụ nữ tôi yêu, sống thảnh thơi tới cuối đời nhưng thế giới không cho tôi có phúc ấy.

“Với dung mạo của mình thì…”

Thở dài, tôi khinh khỉnh nhìn đôi tay lông lá của mình.

Phần lớn đọa thú mang cơ thể của các loài thú ăn thịt to lớn . Nhiều người có hình hài của loài gấu hoặc sói, nhưng tôi lại không biết tôi là con gì. Chắc thuộc họ mèo, nhưng trời chắc không tệ đến mức cho tôi là mèo đâu. Tôi có lông trắng kẻ sọc đen nhẹ, màu trắng chiếm chủ đạo, tạo ra một hoa văn cầu kỳ. Có thể do tôi tưởng tượng nhưng nó làm tôi nổi hơn vào ban đêm, nên tôi phải dùng một cái áo choàng đen để che thân lại.

“Ừ thì, có còn hơn không.”

Tôi gượng cười để tự an ủi

Tôi dần trở nên nội quan, nhưng lúc còn trẻ tôi từng suy nghĩ ủ ê tới mức tự cắt mình rồi nhìn máu rỉ ra. Tôi cứ nghĩ thôi, cho đến khi đau quá làm tôi phải bỏ cuộc. Chuyện này xảy ra ngay sau khi tôi rời làng. Tôi đến sống trên một ngọn núi hoang, trên mình mẩy đầy máu, ăn chim chuột qua ngày. Tôi có thể hiểu sâu hơn về bản thân của mình sau chuyện đó.

Thế nào thì, tôi là một con quái vật, sẽ không có ai thương cho tôi nếu mình có chết đi . Ai mà thương tôi chỉ một chút là tôi cũng đã có thêm động lực sống.

Mười năm đã trôi qua, các vết thương thời đó đã lành. Kể cả sự cô đơn tàn phá tôi do các khó khăn mình phải chịu cũng đã trôi qua—Không, nó chỉ nguôi đi thôi.

Sống một mình thế cũng hay. Ngoài ra có thể có một người con gái trên thế gian này có sở thích đủ lạ lùng để đáp lại tình yêu của tôi. Tôi chỉ biết hi vọng thế. Tôi không tin cái chuyện kể cả gái bán hoa cũng từ chối ở cạnh Đọa thú, nhưng—

“Giá như mà mày sinh ra là loài thú dễ mến hơn…”

Này nhá, dù tôi không biết có Đọa thú với cơ thể của mấy loài thú dễ thương kiểu như thỏ hay không, các Đọa thú ấy chắc chắn sẽ được đối xử tốt hơn những kẻ như tôi với cơ thể của loài ăn thịt.

Tôi khuấy súp, lo nghĩ về những thứ mà mình không thể làm gì được.

Tôi vô ý bỏ lại con thỏ mình vừa mới săn trước khi bị mụ phù thủy truy diết, thế nên tôi

đành phải nấu bằng thảo mộc quanh đây và thịt muối khô tôi dành khi nguy cấp. Tôi rắc ít muối vào nồi. Cho vào một tảng mỡ mà tôi bọc gia để túi đem theo. Sau khi nêm nếm, tôi cho thêm ít muối nữa. Hừm, thế này chắc là ngon nhất rồi. Chỉ cần đợi thêm một lúc để gia vị trong nồi quyện vào với nhau. Tôi lục túi, lấy ra một chiếc la bàn và bản đồ. Tôi mở bản đồ ra trên đồi.

—Bản đồ Vương quốc Wenias, bản đã chỉnh sửa—

Nhiều thương buôn tập trung ở thành phố Foamicaum để bán hàng. Ở đó có đủ thứ xa xỉ trên đời.

Ở Đế đô Prasta, có các buổi biểu diễn hàng tuần trong quảng trường thành phố vào ngày của nữ thần.

Đặc sản: Lợn rừng Ebru Quay (loài lợn bản địa của Wenias). Thịt mềm và ngọt nữa.

Chú ý! Lợn rừng Ebru sống trong rừng. Nghiêm cấm hành vi săn bắt Ebru. Hãy luôn men theo đường.

Đọc cái dòng cuối, tôi chau mày.

“Tôi không có ở trong rừng vì tôi muốn thế, tha cho tôi tý đi, eh?”

Vương quốc Wenias nằm ở chính giữa

của lục địa. Khi xưa nó là một nước bị cô lập bởi dãy núi xung quanh, nhưng nhờ

vào việc đào hầm qua núi, họ thiết lập giao thương với các nước lân bang, còn thu hút được vô số nhà lữ hành và thương nhân.

Vùng núi hiểm trở tới mức phí nhập cảnh vào Wenias có cao tới mấy, mọi người vẫn trả để dùng đường ngầm. Hầm lớn không tưởng, chứa quá nhiều quán trọ tới mức chúng xây mặt dối mặt với nhau. Ở trong cái đường hầm tối đen này cứ đây đó lại có những chiếc đèn lồng rực rỡ màu sắc thắp sáng xung quanh, làm khung cảnh trông cứ như trong mơ. Tôi mà là đứa con nít thì sẽ thấy phấn khích cực. Có điều gần đây lan truyền in đồn rằng vương quốc Wenias đang có một vấn đề nhỏ.

Vì Vương Quốc đang trải qua giai đoạn khó khăn, trộm cướp hoành hành. Đầu tiên là các thương buôn, các nhà bộ hành bắt đầu tránh nước này do họ sợ nguy hiểm nếu vướng vào xung đột .

Kết quả là Vương Quốc Wenias có nguồn thu chính từ lợi nhuận thu từ những người đi đường đang đến hồi sụp đổ. Hiển nhiên những người đứng đầu vương quốc đang tìm cách giải quyết vấn đề này. Điều đầu tiên họ làm là củng cố lực lượng quân đội—bằng cách thuê lính đánh thuê. Tin tức lan truyền trong và ngoài vương quốc, để đến tai những lính đánh thuê như tôi.

Vì thế, tôi đang di chuyển tới Prasta, đế đô của Weinas để kiếm việc. Theo biên cảnh thì quân đội sẽ chủ yếu là đọa thú, họ bảo tôi phải đem thư giới thiệu tới thủ đô, rườm rà quá.

Có rất nhiều loài thú bản địa ở Wenias, để tránh chúng, tôi phải đi vòng qua vùng thôn quê. Thế nên tôi không thể bỏ cái bản đồ. Tôi trỏ ngón tay qua tấm bản đồ, thứ đã cũ nát vì bị xóa đi viết lại quá nhiều. Từ chỗ tôi ban đầu dựng trại, qua khu dừng, tới con đường mà tôi hiện giờ đang ở. Thế nghĩa là Prasta nằm ở—.

“Lối đó, hở?”

Ngước lên sau khi xác nhận hướng để đi, tôi đờ người. Có giáng người trùm đầu được chiếu sáng bởi ngọn lửa bập bùng đang lấy cái múc để ăn súp tôi.

••••

“ÁAA!”

Tôi la lên. Thường tôi cảnh giác xung quanh lắm, kể cả so với một Đọa Thú. Chưa có ai làm bất ngờ tôi được bao giờ. Kể cả với các giác quan nhạy bén của mình, tôi hoàn toàn không biết người này lại gần. Hơn nữa, đó chính là người phụ nữ đẹp tuyệt trần lúc trước—hay, cô phù thủy. Tệ hơn nữa, cô ta đang thịt bữa tối của tôi nữa. Không biết tôi giận điều nào hơn nữa.

“Này! Đừng có tự nhiên thịt súp tôi!!”

Từ lời vừa thốt rõ ràng là tôi quan tâm tới món súp của mình nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện