Hôm nay tôi chào tạm biệt cái hang động tối tăm.

Tôi kéo mũ trùm đầu lên che mắt do ánh sáng mặt trời mùa hè thật chói chang. So với cái hang đá vôi mát mẻ thì nhiệt độ ngoài trời gần như nghẹt thở.

Tôi không quen với ánh nắng mặt trời.

Nhưng cảnh mây trôi trên bầu trời xanh thẳm, cùng với độ ẩm dễ chịu của khu rừng mang lại một cảm giác

thật mát mẻ.

Đây là bên ngoài sao? Tôi nghĩ trong đầu. Trông nó giống y trang các bức vẽ trong sách, dù không gì có thể tái hiện lại sự sống động của màu sắc, hay toàn bộ hoạt động của khu rừng.

Bọ bay, chim đang hót, động vật thong dong chạy bước nhỏ. Tôi vừa cuốc bộ xung quanh vừa quan sát. Thật dễ chịu khi bước trên chỗ lá rơi ẩm ướt, còn sỏi, cành cây với các mảnh vụn vụn

thì đau vô cùng.

Mùi của đất xốp, lá vụn và hoa quả thối rữa quyện lại với nhau tạo ra một dư hương phảng phất, êm đềm tới kỳ lạ.

Tôi nhìn lại cái hang.

Bóng tối của nó thật ấm cúng và thoải mái. Thật buồn khi phải rời xa, nhưng tôi đã chờ đợi quá lâu.

Tôi đã

đọc vô vàn những cuốn sách, giải quyết các cuộc tranh luận

mà tưởng không hồi kết. Dường như tôi đã dành cả một khoảng thời gian vô tận trong hang. Có lúc tôi nghĩ mình có thể ở đó luôn.

Nhưng tôi quá mệt mỏi với tất cả. Tôi không thể chờ được nữa.

“Ta đi đây, Mười ba.”

Nói lên quyết định, tôi như gỡ đi gánh nặng trong lòng.

Giơ ngón tay lên với lòng bàn tay hướng lên trời, tôi chỉ tay ra lối vào hang.

Miệng hang phát ra một tiếng, rồi sập xuống thành một đống sỏi đá.

Tưởng tượng cảnh Mười ba nhau mày khiến cho tôi cười khúc khích.

Một lúc sau, khi tản bộ qua khu rừng, tôi gặp lại một dòng suối nhỏ, chính dòng suối tôi vừa thấy lúc trước. Thú vị thật. Sao mình còn chưa rẽ hướng nào mà lại đâm đầu vào đúng dòng suối này được? Lầm bầm, tôi băng qua dòng suối một lần nữa. Khi quay đầu lại kiểm tra thì lại chẳng thấy dòng suối vừa qua đâu.

“Kết giới ư? Anh ta tỉ mỉ khó chịu thật đó. Phải chăng Y từ đầu đã biết ta sẽ phá vỡ lời hứa.”

Tôi hứa sẽ chờ. Tôi vốn định giữ lời đấy chứ, nhưng cứ tại Y bắt tôi chờ lâu quá cơ. Tôi đã chờ đủ rồi, trong đơn độc lâu quá rồi.

Làm sao giờ? Tôi nghĩ thơ thẩn vài giây rồi niệm thần chú thật nhanh, vung tay qua không trung.

“Hoạch thư, kỹ thứ tám —Kudola!”

Ngay tức khắc, một tiếng gầm rống lên khắp không khí, thổi bay luôn một phần khu rừng.

— Vài ngày đã trôi qua…

•••••

Tôi thấy rừng thường đẹp mê hồn vào hoàng hôn.

Các tia nắng của mặt trời dịu bớt đi, chắc chúng sẽ còn dịu tiếp khi mùa thu tới gần.

Khi mặt trời rơi xuống dưới các ngọn cây, cả khu rừng chìm vào bóng tối. Vào lúc khu rừng âm u nhuộm màu đỏ thẫm của mặt trời lặn, Khách lữ hành chắc hẳn đã phải chuẩn bị xong cho màn đêm ngay. Họ sẽ dập lửa trại và cuốn mình vào trong áo khoác rồi đợi chờ ánh sáng ban mai quay trở lại khu rừng tối đen như mực.

Thế mà tôi lại đang chạy thục mạng bên trong khu rừng, đôi mắt sưng tấy do ánh mặt trời vào hoàng hôn hôm nay.

Rừng hút hồn lúc chạng vạng? Mạng tôi còn đang nguy hiểm đây! Phát đám bụi và cành cây ngáng đường, tôi luồn qua sau một cái cây dừng lại lấy sức. Rồi sau đó—

“Săn Thư, Kỹ thứ tư—Redæst!”

Toàn bộ cái cây bị thổi bay theo sau là tiếng nổ. Tôi bị bắn sang một bên để ngã xoài xuống đất.

Thuốc nổ—? Có thuốc nổ không mùi quanh đây sao?

Tôi đang bị tấn công bởi những vũ khí mà mình còn không hiểu, thế nên tẩu vi thượng sách.

Đệch, đệch, đệch!

Tiếng bước chân lại gần, tôi nhanh chóng nhỏm dậy và phóng đi, trong khi một giọng the thé hét lên đằng sau đầy tức giận. Bộ màng nhĩ tôi thủng vì vụ nổ nên không nghe được âm thanh xung quanh. Mất thăng bằng, càng bước, đầu gối tôi càng loạng choạng.

Nhưng thời gian đâu mà nghỉ ngơi.

Chắc chắn tôi sẽ chết nếu dừng chạy.

Tôi sẽ bị chặt đầu rồi lột da, rồi bị đem ra làm vật trang trí. Tôi không biết mình bị đuổi theo bởi cướp hay ai muốn lột da tôi, nhưng cá là người đó không chịu ngồi xuống nói chuyện đâu.

Nền rừng bùn lầy, rễ cây chằng chịt làm tôi khó mà chạy tiếp. Những mũi tên làm từ lửa bay tới, sượt qua má tôi rồi đâm vào thân cây biến mất.

Cuối cùng tôi cũng biết kẻ tấn công là ai.

Đệch, vãi cả.

“Đi chết đi, con phù thủy! Bọn mày đi chết hết đi! Tao có sinh ra để bọn mày hiến tế quái đâu!’

Có đồn rằng phù thủy nước này dùng tà thuật chưa ai thấy bao giờ.

Lúc đấy thì tôi còn nghi, chứ ai mà cho tôi xem những mũi tên ánh sáng biến mất khi tiếp xúc thì tôi tin ngay.

Còn tệ hơn được nữa đâu—địch là một phù thủy.

Biết địch cũng tốt nhưng mà là phù thủy thì chết nữa. Tôi càng chạy thục mạng.

Đột nhiên, một bên chân tôi va vào—rễ cây.

Tệ hơn, chả còn đường trước mặt—đây là vách núi.

Xin cho con đáp xuống nhẹ nhàng, hay xuống sông cũng được

Amen, Tôi cầu tới Chúa, Người đâu có tồn tại. Tôi trượt khỏi vách và rơi xuống mặt đất phía sâu.

May là chỗ tôi rơi không có cao lắm… Không may là rơi đúng chỗ có nhà bộ hành đang nấu súp thay cho một con sông.

—Thật đó, mày xui đến đâu nữa.

Không, người xui là nhà lữ hành mà tôi sẽ đè bẹp. Che kín từ đầu đến chân, nhà lữ hành trông thật mảnh mai và yếu đuối. So với người này, tôi như một người khổng lồ.

Xin lỗi nhé, làm ơn tha lỗi cho tôi. Anh mà bị đè chết thì nếu còn thời gian tôi sẽ đào huyệt cho anh.

Ngay sau đó, tôi ngã sõng soài xuống mặt đất, đau hết cả bụng.

“Aáaaaaa”

Bên cạnh có tiếng thét tuyệt vọng .

Hình như nhà lữ hành đã tránh được cú ngã từ vách núi bất ngờ của tôi, nhưng hi sinh luôn nồi súp. Tôi rất xin lỗi.

Rên rỉ, tôi đang nhỏm dậy thì nhà lữ hành nắm chặt lấy cổ tôi và lắc lấy lắc để.

“Thằng chết tiệt!! Sao ngươi phí mất chỗ súp ta vừa nấu?! Biết mất bao lâu để ta nấu không hả?! Hoàn toàn khác với việc nấu thịt rừng đó! S-Sao-Sao ngươi dá-!”

“C-C-hờ, Chờ đã, bình tĩnh lại! Tôi rất xin lỗi mà, nhưng giờ không phải lúc cáu!”

“Không… Không phải lúc ư? Chuyện gì còn quan trọng hơn nồi súp-”

“Cẩn thận, đồ ngốc!”

Hét lên, tôi đưa người ra che chắn nhà lữ hành, đè cả hai xuống đất. Ngay đúng lúc quang tiễn lại bay qua đầu lần nữa.

“...Hiểu rồi, hình như có thật.”

“Mừng giờ mới đã hiểu. Đi thôi!”

Tôi vác nhà lữ hành lên vai rồi chạy. Chả hiểu sao mình lại mang người này theo.

“Nè, sao ngươi lại mang ta theo?”

Có vẻ cái cục nợ trên vai tôi cũng nghĩ thế. Ta sẽ hợp nhau thôi, phải không nhà lữ hành? Tôi nghĩ một lúc.

“Gió thổi chiều nào theo chiều ấy thôi!”

Tôi trả lời thật lòng. Nhưng nghĩ kĩ lại, để cái cục nợ này đằng sau để đánh lạc hướng chẳng phải hơn không.

Có quá muộn để quay xe?

Dù không biết được suy nghĩ phản phúc trong đầu tôi, cái cục nợ trên vai cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Là người khác chắc hiểu ngay.

“Ngươi… Ngươi đang bị truy đuổi đúng không?”

“Chưa nhận ra sao, có kẻ đang muốn giết tôi!”

“...Ngươi đã làm gì sao?”

“Có làm gì đâu! Họ muốn tế sống tôi— tế sống một con đọa thú” Không chịu được cái giọng bất đồng của nhà lữ hành. Tôi rống lên.

Đọa thú là loài nửa người, nửa thú nên bị gọi là quái vật. Chả ai biết sao mà quái vật, với cơ thể của loài thú như tôi thỉnh thoảng lại sinh ra trong một gia đình với bố mẹ bình thường.

Phù thủy muốn dùng đầu của đọa thú như dụng cụ tu luyện tà thuật. Vì thế tôi được định giá bởi những kẻ muốn thử bắt bán đầu mình cho phù thủy. Nói thẳng là tất cả các tên vô lại, bất hảo.

Lần đầu tiên bị tấn công là khi tôi lên mười ba tuổi— Nói sao được, là lỗi của tôi khi toán cướp tàn phá làng mình. Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, làm gì bảo vệ được làng khỏi toán cướp vũ trang.

Tôi sống sót, tuy với cái giá của ba mạng người.

Tôi cùng những đọa thú khác, bỏ nhà và trở thành lính đánh thuê. Để thoát lũ vô lại, tôi phải trở thành chúng. Kể từ đó, tôi đã chiến đấu trên chiến trường, nhân danh nước tuyệt vọng này tới đất nước tuyệt vọng khác.

Lính đánh thuê là những kẻ hiếu chiến. Chúng được thuê bởi một phe của cuộc chiến, rồi chết chiến đấu với lính đánh thuê của phe kia. Một cuộc chiến giữa các đế quốc, giao tranh giữa các ấp phong, hoặc tranh chấp biên cương giữa các dòng tộc nhỏ- nói buồn thật, nhưng kể cả đến việc tham gia ẩu đả, lính đánh thuê không bao giờ thiếu cơ hội kiếm vàng.

Bên trong hàng ngũ lính đánh thuê, những đọa thú là những chiến binh tốt nhất, họ luôn được chào đón ở bất kỳ cuộc xung đột nào. Vì thế họ cũng không hợp với các tổ chức đánh thuê được tổ chức kỹ lưỡng mà hoạt động độc lập.

Nói đúng hơn, các đọa thú không được sống bất cứ cách nào khác.

Không quan trọng là nước, thành phố nào, ngôi làng nào. Họ đều không được chào đón. Cả Giáo hội cũng coi chúng tôi như những sinh vật đê mạt, vì thế loài người ai cũng chỉ thấy ghê sợ.

Hơn nữa, bởi phù thủy thèm muốn đầu của đọa thú. Bọn thổ phỉ luôn đi đầu, dụ họ vào chỗ mai phục. Đây là lần đầu tôi bị tấn công trực diện bởi một mụ phù thủy. Có vẻ đến giờ mình may mắn thật. 

Trước đây tôi nghĩ phù thủy chỉ là hạng giật dây sau màn. Nhưng từ đây tôi sẽ coi chúng như một mối nguy thật sự.

Bây giờ phải cố chạy thoát trước đã.

Zoẹttt— tiếng rít trong không khí làm tôi ngay lập tức nấp sau một cái cây, Quang tiễn đâm vào thân cây, làm nõ nứt ra và đổ nhào.

“Đệch— làm sao ả làm được vậy chứ?! Từ bao giờ ả có được cái nỏ bán tự động vậy!”

Có nghe phù thủy làm được điều không thể với cả tà thuật, nhưng thế này thì không tưởng. Nguyền rủa ả, tôi chạy tiếp.

Tôi không biết gì nhiều về phù thủy và tà thuật, cơ mà ai cũng biết phù thủy cần phải hoàn thiện các nghi lễ lớn như một phần của thực hiện tà thuật. Sau khi mất hằng tháng để hoàn thành một nghi lễ, một phù thủy có thể nhận được sức mạnh đủ để dễ dàng hủy diệt một quốc gia. Có rất nhiều bản sử thi về Hiệp sĩ của Giáo hội đánh bại những phù thủy như vậy trước khi chúng kịp hoàn thành những nghi lễ.

Thực hành tà thuật yêu cầu rất nhiều thời gian, nên phù thủy

tự cô lập họ ở trong các hang ổ, để lũ thuộc hạ nhiều vô kể bảo vệ, trong khi họ hoàn tất các nghi lễ cần thiết. —Hay là tôi nghĩ nó như thế.

Không có thứ gì tôi biết

có thể giải thích tại sao mụ phù thủy này

có khả năng vừa chạy vừa bắn quang tiễn liên tiếp, đã vậy mà cho nổ tung một cái cây lớn mà không cần đến thuốc súng.

Tôi cực kì bối rối. Cơ mà ngừng chạy thì mình cũng chết trước khi hiểu.

“Đó… là Staim?”

Cái "cục nợ" đột nhiên nói gì đó.

Lờ đi, tôi tiếp tục chạy cho đến khi nó bắt đầu đập đập vào đầu.

“Nè, có thật sự phải chạy lắm không?”

“Ngốc ạ, tôi sẽ chết nếu mà dừng lại!”

“Đâu phải. —Rồi, thả ta xuống đi.”

Tất nhiên, tôi không chút thương tiếc quẳng cái "cục nợ" sang một bên. Nó bảo tôi đặt nó xuống, thế tôi đâu còn có nghĩa vụ mang nó theo. Xin chào tạm biệt, nhà lữ hành. Tôi sẽ tiếp tục sống.

Chạy được vài bước, tôi đâm đầu xuống đất một lần nữa, lần này do một trận động đất.

“Đệch… Đau thế nhừ!”

Rên rỉ, không hiểu sao ngước nhìn được lên, tôi không thể tin vào mắt mình.

Con phù thủy đuổi theo la hét, lảo đảo sụp xuống đất. Đất xung quanh ả trồi lên, nuốt cả cây cối. Chỉ trong chốc lát, xuất hiện một cái khối lập phương bằng đất trước mặt tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện