Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi nói chuyện với Yukinoshita và những người khác trong phòng câu lạc bộ.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi chỉ bao gồm đến trường và về nhà. Ngay cả ở nhà, tôi cũng không gặp được Komachi và thực sự không có được một cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh nào với nó. Đối tượng tâm sự duy nhất là con mèo kamakura.
Hôm này tôi cũng có thể đi thẳng về nhà sau giờ chủ nhiệm mà không cần phải đến câu lạc bộ.
Không có lời nào của giáo viên chủ nhiệm lọt vào tai tôi. Tiết học nhanh chóng kết thúc.
Tôi cầm lấy cặp và đứng lên. Yuigahama vẫn còn trong lớp vì tôi có thể nghe thấy giọng cậu ấy trộn lẫn cùng tiếng những người khác. Tôi cúi đầu xuống để không bị nhận ra và bước đi.
Ra đến trước cửa thì có ai đó đột nhiên vỗ lên vai tôi.
“Nói chuyện với tớ một chút được không?”
Tôi quay người lại và đứng trước mặt là Hayama với một nụ cười ấm áp.
“…. Cậu muốn nói gì?”
Hayama quan sát xung quanh trước khi nói tôi đi theo. Xem ra cậu ta không muốn bị người khác chú ý.
Nhưng tôi không thích đứng sát nhau như thế này. Dù sao thì Ebina vẫn còn ở trong lớp… chuyện này, có chút… xấu hổ quá…
Mà sao cũng được. Chúng tôi chưa từng nói chuyện bình thường với nhau vậy nên chẳng có chuyện gì bí mật đến mức cần ở riêng cả.
Nếu có thì chỉ là những chuyện liên quan đến chuyến đi thực tế vừa rồi. Nhưng đó cũng là điều mà chúng tôi đều đã quyết định là sẽ không nhắc lại nữa.
Tôi nhìn cậu ấy thắc mắc.
Hayama nhún vai, cười bối rối. Xem ra đã đến lúc rồi.
“Là về Orimota và Nakamichi.”
“Ừm.”
Do chị Haruno nên cậu ấy buộc phải đến gặp mặt hai người họ. Ra là vậy, tôi đoán chuyện này gây rắc rối cho cậu ấy. Nhưng thật đáng tiếc, tôi chẳng thể làm được điều gì.
Nhưng đó không phải là mối bận tâm của Hayama.
“Tớ muốn thảo luận với cậu một chút về thứ bảy này.”
“Ừ, hả.”
Thứ bảy? Nhắc đến thứ bảy thì, có gì vào hôm đó nhỉ? Đó là ngày trước thời điểm của siêu anh hùng à? Vậy ra cậu ấy muốn nói về Jewelpet Sunshine và Pretty Rhythm. Vậy ra cậu muốn biết những chương trình này có được phát sóng hay không? Nếu chỉ có vậy thì đâu cần phải làm mọi chuyện rắc rối đến thế chứ.
Không thể nào mà Hayama lại hỏi về những chuyện như vậy được.
Vậy thì, ý của cậu ấy là gì…
Hayama nghi ngờ nhìn tôi.
“Không lẽ bọn họ không nói với cậu? Tớ nhận được nhắn tin mời đi chơi ở Chiba vào thứ bảy.”
“À, không, không có ai nói với tớ cả…”
Đi chơi? Đó là phạm trù mà tôi không hiểu được, thưa quý ngài…
Hay là tôi để lỡ mất nhỉ? Sao có thể chứ, tôi chưa từng đổi địa chỉ mail. Nhưng rõ ràng là tôi không được tin nhắn. A, ra vậy, đó là bởi vì bọn họ không biết được địa chỉ mail của tôi, bọn họ đúng là nhút nhát mà.
Hmm, có lẽ là trong kiếp sau.
Không cần phải nghĩ nhiều khi tôi không được mời.
Nhưng Hayama có vẻ vẫn chưa hiểu, nghiêng đầu nói.
“Vậy à… tớ nghĩ là bọn họ ám chỉ tất cả chúng ta khi nói đến buổi hẹn.”
Nếu xem xét vấn đề từ quan điểm của Hayama thì đúng. Cậu ấy là người luôn mong muốn mọi người hợp tác với nhau.
“Chà, đó chỉ là cái cớ thôi. Với lại một người không thể đến nếu không được mời. Các cậu cứ tự nhiên.”
“Không được mời à?”
Hayama gật đầu và mỉm cười nói tiếp.
“Cậu đi cùng với tớ nhé? Nếu số lượng đủ để bắt cặp thì sẽ vui hơn.”
“Làm như tớ sẽ đi…”
Cậu là đồ ngốc à? Không được mời có nghĩa là đã bị từ chối rồi đấy, Anhxtanh. Quá hiển nhiên là ngay vào lúc thấy tôi xuất hiện, khuôn mặt của bọn họ sẽ hiện lên dòng chứ “tại sao cậu ta lại ở đây?”.
Ngoài phản ứng của họ ra còn có các vấn đề khác.
“Bỏ qua cái đó đi, cậu thực sự nghĩ là tớ sẽ đi chơi với cậu à?”
Hayama thu hồi nụ cười và trở nên nghiêm túc. Có lẽ tôi cũng đang làm một khuôn mặt tương tự.
Chúng tôi khác biệt nhau đến mức mà tôi không thể tưởng tượng được cảnh cả hai hẹn gặp nhau bên ngoài trường học. Không, không cần thiết phải ở ngoài trường, tình huống hiện tại vốn đã rất bất thường rồi.
Dù nghĩ theo cách nào đi nữa thì bộ đôi này cũng hoàn toàn quái đản.
Tôi vẫn chưa thể quên được màn trình diễn về lòng thương hại của Hayama lần trước.
Khoảnh khắc mà vị trí của chúng tôi được phân định rõ ở phía trên và phía dưới cũng là lúc khoảng cách giữa chúng tôi được xác định. Tôi không được phép bước về phía bên kia cũng như không cho phép Hayama vượt qua lằn ranh.
Đó là sự khắt nghiệt của thế giới và cả bản thân tôi.
Cả hai chúng tôi đứng đó, yên lặng nhìn nhau.
Người lên tiếng trước là Hayama.
“Cậu không thể coi như đang giúp tớ được sao?”
Trước sự bất ngờ của tôi, Hayama cúi đầu xuống. Tôi không nhìn thấy được mặt, nhưng dựa trên nắm tay đang bóp chặt, cậu ấy chắc chắn không cười.
Tôi không thể hiểu được cậu ấy nghĩ gì mà đi xa đến mức sẵn sàng cúi đầu. Dù sao thì tôi cũng không quan tâm.
“Tớ không nghĩ là mình có thể giúp được gì với lại cậu có thể nhờ người khác giúp được mà?”
Hayama từ từ nhìn lên nhưng vẫn giữ tư thế cúi đầu.
“… Hơn nữa, hôm đó là ngày nghỉ nên tớ cũng không muốn đi ra ngoài. Ừm, thế này thì sao? Cậu mời thêm một người bạn khác đi cùng và giới thiệu cho bọn họ. Như vậy, mọi thứ đều hoàn hảo.”
Tôi rời đi ngay sau khi nói ra từ cuối cùng.
“Tớ biết rồi…”
Tiếng thì thầm vang lên trước khi tôi kịp đóng cửa lại.
× × ×
Tôi về nhà và lười biếng nằm chơi cho đến giữa đêm. Ti vi được bật lên, sách nằm rải rác khắp nơi, còn tôi thì đang cắm tai nghe chơi game trên di động. Hệ thống thương mại quốc tế quả là một sản phẩm hoàn hảo cho những người cô đơn.
Cha mẹ tôi về nhà muộn và trước những lời la mắng của họ, tôi chỉ trả lời mơ hồ bằng “dạ vâng”, “con biết rồi ạ” khiến họ để tôi lại muốn làm gì thì làm.
Bình thường thì tôi sẽ nhảy thẳng lên giường và đọc sách, nhưng gần đây, tôi không thể tập trung làm bất cứ việc gì.
Đã quá nửa đêm, tôi ngáp dài trên ghế sô pha và duỗi dài người chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng khách mở ra.
Tôi đoán là con mèo Kamakura chạy lăng xăng trong nhà. Nhưng cuối cùng lại không phải, đứng đó là Komachi đang mặc bộ đồ ngủ với cái nhìn bất mãn.
Tôi lo lắng tìm từ để nói thì Komachi lên tiếng trước.
“Anh, điện thoại.”
“Hả?”
Tôi ngạc nhiên lấy ra điện thoại di động và nhìn qua. Không có cuộc gọi nhỡ, không tin nhắn và cũng không phải pin yếu. Chà, tao thực sự ghét mày đấy.
Con bé muốn nói gì nhỉ? Tôi quay lại nhìn Komachi và kịp thời giơ tay ra theo phản xạ, bắt lấy một chiếc điện thoại di động trước khi nó tông thẳng vào mặt. Lúc tôi nhìn lại, đó là điện thoại của Komachi.
“Em đi ngủ đây. Lúc nào anh nói xong thì cứ để ở đây.”
“A, được.”
Con bé nói nhanh rồi đi về phòng.
Tôi nhìn vào điện thoại di động của Komachi, trên màn hình là một cuộc gọi chờ.
Tôi không biết ở đầu bên kia là ai nhưng nếu Komachi đã chuyển cho tôi thì chắc là một người quen.
Tôi nhận cuộc gọi và lên tiếng. Giọng tôi có chút mệt mỏi.
“… A lô?”
“Hallo!”
Một giọng nói vui tươi, đầy sức sống thôi thúc tôi dập máy ngay lập tức vang lên từ phía bên kia. Tôi đặt điện thoại ra xa tai một chút và kiểm tra lại màn hình một lần nữa. Trên màn hình là Yukinoshita Haruno.
Tại sao chị ấy lại gọi tôi? Còn nữa, làm thế nào mà con người này lại biết số điện thoại của Komachi… ? Tràn đầy thắc mắc, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại và từ đầu bên kia phát ra tiếng nói “này”.
Vì đã nhận cuộc gọi nên tôi không còn cách nào khác ngoài tiếp tục nói chuyện. Tôi đầu hàng và để điện thoại lại gần tai một lần nữa.
“Có chuyện gì ạ?”
“Em đang cãi nhau với em gái à?”
Trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác. Liệu Komachi đã nói gì đó hay chỉ đơn giản là chị ấy đoán được? Có lẽ mối ác cảm truyền kiếp giữa anh chị em ruột không phải là nói suông. Ư, dạ dày của tôi đột nhiên quặn lên khiến tôi chỉ muốn dập máy.
“So sánh với chị thì vẫn chưa thể gọi là cãi cọ được.”
Tôi mỉa mai đáp lại khiến chị Haruno bật cười.
“Ahaha, chị hiểu rồi.”
“Mà làm thế nào mà chị biết số điện thoại của Komachi?”
“Sau lễ hội văn hóa, chị có gặp con bé một chút. Bọn chị đã trao đổi vào lúc đó.”
Ra vậy… Dù mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên nhưng bọn họ đã cho nhau số điện thoại. Đứa em gái của tôi quan hệ rộng quá. Khoan đã, không phải như thế nghĩa là con bé có nhiều số liên lạc hơn tôi sao? “Mà quên cái đó đi, chị nghe được vài điều như là em không định đến cuộc hẹn à?”
“Đúng hơn là em không được mời…”
Có chuyện gì với chị ấy vậy? Không phải chị ấy gọi điện để trách mắng tôi đấy chứ? Khoan đã, vậy là Hayama đã nói với chị ấy? A, cậu ấy không nên làm thế…
Trong khi tôi đang nghĩ cách giải thích cho chị ấy hiểu thì một giọng nói dịu dàng vang lên từ đầu bên kia.
“Hayato đã mời thì sao em không đi cùng với nó?”
“Không. Thực sự thì em không thể…”
Việc này thật vô lý. Nếu tôi đi thì bọn con gái sẽ chẳng vui vẻ gì. Cả tôi cũng thế. Nếu tôi không có mặt thì bọn họ sẽ thoải mái trò chuyện hơn.
“Thôi nào, em sẽ được hẹn hò với cô gái mà mình từng thích đấy?”
Chị ấy cười ranh mãnh nói.
“Em không nghĩ đó là ‘thích’.”
“Ô, vậy sao?”
Tôi không cần có thêm thời gian để đưa ra câu trả lời, tôi đã luôn suy nghĩ từ thời trung học cơ sở đến giờ rồi. Từng từ một vuột ra khỏi miệng tôi một cách tự nhiên.
“Đó hoàn toàn là tình cảm đơn phương và vì là một sự hiểu nhầm nên em không thể coi là thật được.”
Chỉ bởi vì cậu ấy nói chuyện và lắng nghe khiến tôi trở nên tò mò và tự thuyết phục bản thân rằng cậu ấy thích tôi. Thứ tình cảm ích kỷ như thế không thể nào so sánh với tình yêu được.
Tỏ tình là hành vi thể hiện cảm xúc yêu thích của mình với đối tượng. Với tôi thì sao? Ngay cả bây giờ tôi cũng không có chút tự tin nào để trả lời câu hỏi đó nếu được hỏi.
Tiếng thở dài vang lên từ đầu bên kia.
Sau một thời gian im lặng, chị ấy bật cười khúc khích. Dù không gặp mặt trực tiếp nhưng dám chắc là đôi môi chị ấy đang dãn ra thành một nụ cười đầy mê hoặc.
Giọng nói của chị Haruno vang lên rõ ràng và đầy sức sống.
“Em cứ như một con quái vật ăn logic ấy.”
“Cái gì? Hoàn toàn không đúng.”
Đột nhiên bị gán cho một cái biệt danh kỳ cục, tôi bật cười đáp trả.
“Rồi. Vậy thì là kẻ chuyên lo xa.”
Giọng nói của chị Haruno không mang theo chút trêu chọc nào. Tôi biết chị ấy hoàn toàn chân thành.
Có lẽ vì vậy nên.
Tôi cảm thấy ấm áp khó nói thành lời.
Tôi biết sự tự nhận thức của bản thân đã không thể cứu chữa được nữa. Nó đã đến mức độ có thể phủ nhận cả khả năng tự nhận thức của bản thân tôi. Nó tựa như một con quái vật thức dậy sau giấc ngủ dài trong mê cung ở những câu chuyện thần thoại. Đến cuối cùng thì con quái vật đó sẽ bị giết bởi một người hùng, có lẽ vậy.
Một giọng nói mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi tình trạng ngơ ngác khi đắm chìm trong suy nghĩ.
“Được rồi. Em sẽ đến buổi hẹn nhé?”
“Không được! Ngày hôm đó em có chút việc phải làm.”
Mặc dù tôi không tỉnh táo lắm nhưng những lời đó được bật ra ngay lập tức cứ như được lập trình sẵn.
“Vậy nên buổi hẹn đã được chuyển sang thứ sáu. Em không muốn ra ngoài vào cuối tuần, đúng không?”
Nhưng kẻ thù lại quá xảo quyệt. Chị Haruno nhanh chóng gạt đi cái cớ của tôi. Đợi chút, sao chị ấy lại biết được tôi nói vậy? Chị ấy nghe được từ Hayama? Aaa, sao chị ấy lại tự quyết định mọi thứ vậy chứ?
“Ưm, hôm đó cũng…”
“… Cho dù em đã đi chơi với Yukino? Ý chị là em thậm chí còn đi cùng với Gahama.”
Kỳ nghỉ hè bất chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Lý do là vì cậu ấy được giới thiệu vào lúc đó. Chà, cậu ấy chắc chắn phải là một trong những người may mắn, những người bẩm sinh đã thu hút sự vui vẻ, thú vị. Những con người được chọn hiếm hoi.
Vậy nên, cho dù có xem xét thêm hai chuyện này thì vẫn không thể gọi là một cuộc hẹn hò được.
Chúng không thể so sánh với nhau.
Tôi không biết làm thế nào để diễn ta diễn tả chính xác khoảng thời gian đó. Vậy nên tôi quyết định nói bất cứ điều gì mà tôi có thể nghĩ ra được.
“Lần đó là một buổi đi mua sắm và làm người mang đồ. Không có gì hơn đâu ạ.”
“Đúng. Chỉ là đi chơi với nhau thôi mà. Em là người hộ tống Hayama hoặc cứ xem như em ngẫu nhiên đi cùng đường với họ.”
Đến lúc này, tôi không thể tiếp tục phản bác được nữa. Nếu tôi liên kết buổi đi chơi với một ý nghĩa đặc biệt thì tôi cũng tự chôn mình với buổi mua sắm và làm người mang đồ của Yukinoshita trước đây.
Grrr… Tôi nghẹn lại không nói được gì và chị Haruno tiếp tục đẩy thêm một cú.
“Hay không lẽ… em mong đợi một điều gì khác?”
“Không thể nào có chuyện đó.”
Tôi theo phản xạ trả lời ngay lập tức. Một tiếng cười thích thú vang lên.
“Thế thì không còn vấn đề nữa rồi. Hơn nữa, Hayato không phải là người sẽ cúi đầu khi nhờ vả người khác đâu.”
“Vậy sao? Nhưng hình như cậu ta nhờ giúp đỡ hơi nhiều đấy.”
“Nhưng nó không gạt đi lòng tự trọng hạ mình xuống. Em biết chuyện đó khó khăn đến thế nào mà.”
Thật vậy sao?
“Nếu em không xuất hiện thì chị sẽ đến tận nhà đấy!”
Cái… chị là bạn thưở nhỏ của em chắc? Mà chị thậm chí còn biết cả địa chỉ nhà em nữa cơ à. Đáng sợ quá. Nói mới nhớ, hình như chị em nhà Yukinoshita và Hayama quen nhau từ nhỏ.
Trong lúc đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ không liên quan, thì cuộc gọi chấm dứt. Chị ấy là một người ích kỷ thích nói gì thì nói, nhưng đó cũng là điều tạo nên con người được gọi là Yukinoshita Harunno.
Theo như hướng dẫn trước đó của Komachi, tôi đặt điện thoại lên bàn. Tôi không thể lên phòng để trả trực tiếp vì sẽ chỉ diễn ra cuộc trao đổi như lần trước. Hơn nưa, con bé đã nói là đi ngủ nên có lẽ nó sẽ không trả lời… Hmm, con bé có thể giả vờ như không nghe thấy.
Tôi hơi mệt một chút sau cuộc nói chuyện điện thoại kéo dài.
Tôi nằm gục xuống ghế sô pha và bắt đầu nghĩ. Cứ thế này, tôi có thể ngủ quên như lần trước. Tôi nên về phóng trong lúc vẫn còn tỉnh táo. Như vậy thì Komachi cũng có thể đến lấy điện thoại thoải mái hơn.
Tiếng mở và đóng cửa vang vọng khắp nhà khi tôi rời phòng khách trở về phòng của mình. Tôi đổ sập xuống giường.
Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Cho dù chỉ là bề ngoài, tôi cũng sẽ ra ngoài đi chơi với con gái. Ấy là chưa nói đến trong đó còn có cô gái tôi từng tỏ tình trước đây.
Thực ra tôi không cần phải nghĩ nhiều. Tất cả những gì tôi phải làm là trộn lẫn trong nhóm và chờ đến khi kết thúc. Tương tự như tấm biển quảng cáo trước cửa hàng, yên lặng cùng thời gian.
Lần này cũng vậy. Tôi là người hộ tống của Hayama, tham gia để lấp chỗ trống. Trong hộp cơm trưa, đó là rau muối. Tôi thậm chí không thể trở thành Baran. Tôi cũng không thể trở thành Hiệp Sĩ Rồng và càng không thể bắn ra Dragonic Aura. [1]
× × ×
Gần đến ngày hẹn với Hayama nhưng không có ai liên lạc với tôi. Có lẽ bọn họ không biết cách, nhưng mà… Cái cảm giác thêm vào cho đủ chỗ này… Đối xử với kẻ lấp chỗ trống như vậy thì khác nào với gia vị thức ăn chứ?
Tôi đến trường như bình thường, hòa lẫn với xung quanh và hướng về lớp học.
Mất một lúc để tôi đi đến chỗ ngồi.
Như thường lệ, Hayama được vây quanh bởi nhóm của mình ở phía sau lớp học, Toba, Miura, Yuigahama và vài người nữa. Cậu ấy nói chuyện với bọn họ như bình thường và mặc dù có kế hoạch hẹn hò nhóm vào hôm nay, trông cậu ấy không có nhiều khác biệt.
Chắc Hayama đã quen với tình huống này. Thật khác biệt với một kẻ lấp chỗ trống như tôi, ngồi đây và lo lắng một cách ngu ngốc “lúc nào thì bọn họ liên lạc với mình? Phải đợi đến khi nào đây?”…
Có lẽ sự bồn chồn của tôi được viết lên mặt rõ đến mức Hayama có thể nhận ra và khéo léo di chuyển đến gần.
Cậu ấy ngần ngừ một lúc để tìm từ rồi cất tiếng hỏi một cách lộn xộn.
“Về hôm nay, lúc nào cậu có thể đi?”
Có cái gì đó không đúng ở đây… Đừng nói là cậu muốn chúng ta cùng đi đến chỗ hẹn đấy…?
“Thế còn câu lạc bộ của cậu.”
Hôm nay là cuối tuần nên Hayama sẽ phải tham gia câu lạc bộ trừ khi cậu ấy ngụ ý muốn tôi đợi đến khi câu lạc bộ kết thúc. Chắc chắn tôi sẽ không làm thế.
Tuy nhiên, Hayama thờ ơ đáp.
“Hôm nay là ngày nghỉ. Đôi khi sân bãi quá đông nên bọn tớ quyết định giải lao.”
Đúng là sân trường của chúng tôi khá nhỏ. Câu lạc bộ bóng đá, câu lạc bộ bóng chày, câu lạc bộ các môn phối hợp và câu lạc lạc bộ bóng bầu dục đều dùng chung. Vậy nên thỉnh thoảng cũng có những ngày như thế này.
“A, đúng… thế thì chỉ cần cho tớ biết chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu là được.”
Cho dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ không cùng nhau đi từ trường đến Chiba. Gặp nhau tại một địa điểm hẹn trước là được.
Bên cạnh đó, tôi không có tâm trạng kéo dài cuộc nói chuyện này. Tôi nhận ra Yuigahama đang nhìn qua nên muốn nhanh chóng kết thúc.
Hayama tỏ ra đã hiểu, lùi lại một chút và lấy điện thại ra.
“Được… Cậu không phiền cho tớ số chứ?”
“Không.”
Tôi viết số của mình xuống một tờ giấy in. Tôi để quên điện thoại của mình ở nhà nhưng trí nhớ của tôi khá tốt.
“Rất đúng với phong cách của cậu khi chỉ cho mỗi số điện thoại.”
Trong khi lưu số, Hayama cười khúc khích. Chết tiệt, chúng ta sẽ không nhắn tin nói chuyện với nhau nên chỉ cần mỗi số là đủ rồi.
“Được rồi. Gặp lại sau.”
Cậu ấy quay lại chỗ ngồi sau khi để lại những lời đó. Không buồn liếc nhìn, tôi chống tay lên cằm dựa và nhắm mắt lại.
Còn chín giờ nữa trước khi đến Chiba. Bây giờ thì chắc chắn là tôi phải đi. Tôi càng lúc càng có ít động lực hơn.
Xem ra tôi sẽ phải trải qua một ngày ảm đảm.
× × ×
Tôi vội vàng rời khỏi lớp ngay khi tiết chủ nhiện kết thúc.
Địa điểm tập trung nằm trước nhà ga Chiba vì Orimota và người bạn sẽ đến bằng tàu.
Đó là một vị trí tốt để tìm ra nhau nhưng lại không phải là nơi để đứng chờ quá lâu.
Do xuất phát đến Chiba ngay khi tan trường nên tôi có khoảng một giờ để chuẩn bị. Tôi buộc xe đạp vào một nơi thích hợp và quyết đinh giết thời gian tại một quán cà phê cách đó không xa.
Tôi bước vào quán, gọi một ly cà phê và ngồi gần cửa sổ. Vị trí này không quá nóng và tôi có thể hít thở được khí trời trong khi thưởng thức ly cà phê.
Tôi thích cà phê nguội hơn. Loại MAX có thể dùng quanh năm nhưng nó đặc biệt ngon vào mùa này.
Nhưng mà một vài thương hiệu khác cũng không tồi… Cà phê đắng quá.
Tôi đeo tai nghe và bắt đầu đọc sách. Cà phê chỉ khá bình thường nhưng cảm giác vẫn rất dễ chịu.
Tôi lật từng trang sách trong khi nghe các bài hát nối tiếp nhau.
Chiếc cốc mà tôi cầm rất ấm.
Tôi kéo tay áo lên vào nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay để tính xem bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Vẫn còn một lúc nữa trước khi đến giờ hẹn. Tôi ngồi lơ đãng nghĩ về những việc cần làm từ bây giờ thì ánh sáng từ đèn đường đột nhiên biến mất.
Có ai đó đang vỗ nhẹ vào tấm kính cửa sổ.
Tôi quay mặt lại nhìn thì thấy chị Haruno đang đứng vẫy tay… Thế quái nào mà bà cô này lại ở đây?
Miệng chị ấy mấp máy nói cái gì đấy không rõ. Vi cách một lớp kính nên tôi lắc đầu ra hiệu không thể nghe được. Chị Haruno nhún vai và đi về phía cửa.
Sự hấp dẫn tự nhiên của Yukinoshita Haruno khiến hầu hết mọi người đều phải lén nhìn khi chị ấy đi ngang qua. Ngay cả khi đã vào cửa hàng, chị Haruno vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt.
Chị ấy mua một ly cà phê ở bàn đăng ký rồi đến ngồi đối diện tôi.
“Chị đang làm gì…”
Là thứ đầu tiên tôi thốt lên.
Chị Haruno cho đường và sữa vào ly cà phê rồi dùng thìa khuấy đều. Tiếp đó, chị ấy nở một nụ cười không thể đáng sợ và xảo quyệt hơn. Ưm, mặt chị ấy bây giờ còn đen hơn cả cà phê.
“Chỉ để theo dõi cuộc hẹn giữa một đứa em trai và một đứa em rể thôi. Là chị lớn trong nhà, tất nhiên là chị phải quan tâm rồi.”
“Em không phải là em rể của chị…”
Ai đó tương tự như một đứa em trai có lẽ ám chỉ đến Hayama khi mà chị Haruno lớn hơn cậu ấy ba tuổi. Nhưng làm ơn đừng nói cứ như là hai đứa bọn em đang hẹn hò với nhau vậy, xin chị đấy…
Chị Haruno tiếp tục nói nhưng lại giống như đang tự hỏi.
“Hơn nữa… chị có chút tò mò tại sao nó lại đi xa đến như vậy để kéo em đi cùng.”
Nụ cười của chị ấy đã thay đổi. Nó đáng sợ và ranh mãnh hơn.
Nhưng chị sẽ hiểu nếu thấy Hayama lúc ở trường. Cậu ẩy chỉ không thể chịu được khi có ai đó bị bỏ lại phía sau. Giống như việc tôi không được mời dù có mặt ở đó.
Vậy nên không có gì cần phải lo lắng. Thực ra thì người mà tôi tò mò là Yukinoshita Haruno.
“Chị hình như khá rảnh…”
Tôi nói lên thắc mắc trong lòng và chị Haruno hờ hững đáp lại.
“Chuyện đó là bình thường với một sinh viên có tiền và điểm số xuất sắc.”
Chậc, chị ấy vừa kheo khoang về bản thân một cách khéo léo.
Sinh viên đại học có rất nhiều thời gian cho bản thân.. nếu không tính đến công việc bán thời gian, nghiên cứu và bài tập về nhà.
Và còn rất nhiều thứ mà họ có thể làm. Đầu tiên, không cần phải đến lớp nghe giảng. Vào mùa xuân, họ đến triển lãm hoa; vào mùa hè, họ có BBQ; vào mùa thu, họ hóa trang tham gia Halloween; vào mùa đông, họ tham gia các bữa tiệc thân mật. Cả một năm nốc đồ cồn hay đại loại thế. Hầu hết bọn họ sinh hoạt gần trường, tại một trung tâm trò chơi, máy đánh bạc hay thậm chí là ở các nhà nghỉ Mahjong. Nếu sinh viên là như vậy thì tôi không nghĩ là tôi có thể hội nhập được…
Chị Haruno không mang lại cảm giác đó một chút nào. Nhưng lại xuất hiện một câu hỏi khác: Bình thường chị ấy làm gì…? Trong khi đang đoán già đoán non thì tôi đột nhiên nhớ đến một điều liên quan nên cất tiếng hỏi.
“Chị không có nhiều bạn bè phải không?”
“Đúng vậy, chỉ có Hikigaya mới chịu dành thời gian với chị thôi…”
Chị ấy cố tình giả vờ đau đớn khóc. Aaa, thật phiền phức.
Nhưng tôi không muốn để chuyện này trôi qua như một trò đùa.
Chị Haruno là người không sợ phải ở một mình. Hơn nữa, chị ấy còn là con cả nhà Yukinoshita, không quá ngạc nhiên nếu chị ấy bị cô lập.
Chị ấy được mọi người ngưỡng mộ do năng lực xuất chúng của mình và do đó, nhận được sự tôn trong, nhưng điều này cũng hàm chứa những mảng tối. Sẽ có rất nhiều người tiếp cận chị ấy để chia sẻ danh tiếng. Mặc dù đúng là tôi đã thấy chị ấy đi chơi với bạn bè vào lần trước.
Nhưng tôi cho rằng không có nhiều người mà chị ấy có thể thành lập một mối quan hệ ngang bằng.
Có lẽ vì vậy nên chị ấy mới quá cứng đầu với đứa em gái của mình, người cũng đang ở trong tình trạng tương tự.
Nhận ra tôi đột nhiên yên lặng, chị Haruno lên tiếng với một nụ cười làm hòa.
“Hmm, lúc trước là đùa thôi, chị không định làm phiền bọn em, vậy nên em không cần phải lo lắng.”
Tôi quay lại với thực tại và trả lời ngay lập tức.
“A, vâng. Chị cứ tự nhiên.”
“Ô, một câu trả bất ngờ đấy.”
Chị Haruno chớp mắt ngạc nhiên. Tôi không quan tâm lắm nếu chị ấy xuất hiện và trở thành một đống phiền phức. Thực ra tôi còn muốn chị ấy đến đập nát toàn bộ chuyện này CNCT (càng nhanh càng tốt). Như vậy tôi có thể về nhà sớm hơn.
“Vậy thì chị sẽ chấp nhận lời mời của em. À, đến giờ rồi.”
Thời điểm đến cuộc hẹn đang đến gần, chị Haruno nhìn đồng hồ đeo tay và nói. Tôi cũng liếc qua cái của mình. Sắp đến lúc rồi. Nếu tôi rời cửa hàng ngay lập tức, tôi có thể đến nơi đúng giờ. Bình tĩnh và xuất phát thôi.
Tôi nhanh nhẹn thu thập vật dụng của mình đang đặt rải rác trên bàn và chỗ ngồi. Chị Haruno ngồi đó cười toe toét nhìn tôi.
“Cố lên nhé!”
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức để không trở nên phiền toái.”
Đúng là chị Haruno không định đi cùng. Có lẽ chị ấy chọn cách kín đáo theo dõi.
“Đi chơi vui vẻ!”
Chị Haruno vẫy tay chào. Tôi quay đầu lại, cúi chào chị ấy và đi ra khỏi cửa hàng.
× × ×
Mặt trời lặn xuống phía sau đường chân trời, thành phố bắt đầu nhịp sống về đêm. Phía trước nhà ga, có rất nhiều người cũng đang đợi đến cuộc hẹn như tôi.
Lúc này đã là tối thứ Sáu. Có lẽ nhiều người cũng hẹn nhau đi uống.
Những cặp đôi vừa gặp mặt trao đổi vài từ rồi nắm tay nhau rời đi.
Tôi kéo tay áo xem lại thời gian. Vừa đúng năm giờ chiều. Đây là lúc chúng tôi hẹn gặp nhau. Nếu là người đầu tiên đến chỗ hẹn thì tôi sẽ thành người rất trông đợi cuộc hẹn này, nên tôi không hào hứng lắm. Nhưng tôi sẽ gây rắc rối cho người khác khi đến trễ, trái ngược với mục đích của kẻ lấp chỗ trống.
Hơn nữa, điểm hẹn có chút vấn đề. Tôi nên tránh việc đi đi lại lại trước cửa nhà ga và cản đường người khác.
Ngay trước khi đồng hồ điểm năm giờ, Hayama là người đầu tiên đến nơi. Hình như cậu ấy đến bằng tàu hỏa do đi ra cùng với đám đông từ cửa soát vé. Dù lẫn trong đám đông, thân hình cậu ấy vẫn rất nổi bật nên không khó để nhận ra.
Hayama đang chỉnh lại chiếc cà vạt thắt kiểu bolo trong khi quan sát xung quanh thì thấy tôi. Cậu ấy giơ tay lên ra hiệu và đi về phía tôi.
“Xin lỗi, tớ đến trễ quá.”
“À, cậu đến đúng giờ.”
Một hai phút không phải là vấn đề. Tôi không phải là một người quá tỉ mỉ về thời gian nên không quan tâm lắm.
Bây giờ là thời gian chờ đợi các quý cô… Trong khi tôi đang quan sát khu vực này, Hayama đứng cạnh tôi và cũng làm điều tương tự. Trông cậu ấy có vẻ như muốn nói điều gì đó.
“… Xin lỗi đã bắt cậu đi cùng. Cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Cám ơn.”
“Không có gì. Tớ đến vì bị chị Yukinoshita dọa. Nếu cậu muốn cám ơn thì hãy nói với chị ấy.”
Đúng là nếu chị Haruno không liên lạc với tôi thì tôi chắc chắn sẽ không đi. Trông thế này chứ tôi không giỏi từ chối yêu cầu của những cô gái lớn tuổi. Và cũng không nên quên rằng tôi cũng không cự tuyệt được lời cầu xin từ mấy đứa em gái. Thậm chí tôi cũng chỉ do dự một chút nếu bọn con gái trong lớp nhờ giúp đỡ. Ôi trời ơi, con gái đúng là đáng sợ.
Tôi không bận tâm lắm đến chuyện Hayama tận dụng điểm yếu của tôi. Phạm vi rộng lớn của trò bạn thân của bạn thân khiên tôi thấy sợ hãi. Đây không hẳn là để cảnh cáo nhưng ít ra thì tôi cũng muốn được phàn nàn.
“Nhưng mà cậu đâu cần phải nhờ người đó để…”
“A, hình như bọn họ đến rồi.”
Hayama cắt ngang và chỉ về phía khá xa. Hình ảnh là Orimoto và người bạn đang đi đến đó rõ dần.
Lúc nhận ra, bọn họ đi nhanh về phía chúng tôi.
“Xin lỗi đã bắt các cậu phải chờ!”
“Xin lỗi đã đến trễ…”
Orimoto không quan tâm đến những thứ tầm thường như thời gian nhưng cô bạn Nakamichi hay gì gì đó thì lại loay hoay cúi đầu giải thích.
“Không có gì… Chúng ta đi thôi?”
Hayama nhẹ nhàng cười và bắt đầu di chuyển. Orimoto và người bạn đi theo. Xem ra Hayama đã giải thích tình hình trước đó vì khi thây tôi, bọn họ không có chút ngạc nhiên nào.
“Đầu tiên là đi xem phim nhé?”
Hayama đi chậm lại để các cô gái theo kịp và bắt chuyện.
Tôi bắt đầu lẽo đẽo đi theo họ.
Không phải là tôi đang cư xử như một Yamato Nadeshiko đâu. Tất nhiên là nhìn thì có vẻ như tôi đang chú tâm vào khoảng cách giữa mọi người nhưng thực ra là có lý do lớn hơn đằng sau.
Lúc tôi gặp Orimoto và người bạn, cảm giác kỳ quặc như có cái gì đó không đúng xuất hiện.
Nếu phải nói thành lời, đó là cảm giác thất vọng khiến tôi nghĩ “hôm nay sẽ diễn ra như thế vậy?”. Cho dù ban đầu chỉ là ý định hời hợt thì đi chơi với con gái vẫn là sự kiện lớn đối với một học sinh trung học.
Vậy nên tôi khá ngạc nhiên khi có cảm giác này.
Kể cả khoảng thời gian giữa đầu mùa hè và trong kỳ nghỉ hè cũng rất khác biệt. Tôi thậm chí còn tự thuyết giáo bản thân không được hiểu nhầm. Nhưng hôm nay tôi không cảm thấy lo lắng chút nào.
Tôi không biết phải nghĩ về cái gì…
Thực ra, lúc Hayama xuất hiện, ít nhất tôi cũng có chút phản ứng. À, cái đó thì hẳn nhiên.
Tôi im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ xem phim rồi đi mua sắm. Giữa đường, chúng tôi sẽ dừng lại tại trung tâm trò chơi, kiếm cái gì đó để ăn và thế là xong. Đó cũng là những điểm chính của một cuộc hẹn.
Rất cơ bản.
Mười lăm phút đã trôi qua.
Những câu mà tôi đã nói cho đến giờ là: “Ừ”, “không”, “chắc vậy”, “Aah”, “vậy sao”, “tớ biết rồi”. Tôi khá chắc là game chiến đấu đối kháng tay đôi còn có nhiều lời thoại hơn thế…
Nhưng nếu nghĩ theo cách khác thì không phải việc tôi có thể thoải mái nói chuyện bằng số đề tài ít ỏi chứng tỏ khả năng giao tiếp của tôi là vô cùng tốt? Vậy thì rõ ràng là những kẻ không buồn nói chuyện với tôi chỉ là những khúc gỗ kém cỏi.
Sau khi lan man về mọi thứ và dừng lại tại một số chỗ, chúng tôi cuối cùng đã đến được rạp chiếu phim. Khoảng cách từ nhà ga đến đây chỉ khoảng năm phút nêu đi một mình nhưng bốn người chúng tôi phải mất hơn thế nhiều lần.
Đầu tiên là đi xem phim.
Mặc dù chúng tôi cùng vào rạp, nhưng xem bộ phim nào là do các cô gái quyết định. Còn tôi? Dĩ nhiên là không có quyền lên tiếng. Nhưng may mắn thay, bọn họ chọn bộ phim mà tôi chưa xem vào lên trước nên tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Hayama nhanh nhẹn chạy đi mua vé. Đúng là Hayama ~ ! Thật đáng tin cậy ~ !
Nhiệm vụ của tôi vào những lúc như thế này là chạy đi mua đồ uống. Nhưng tôi chỉ là kẻ bổ khuyết, người được mời để lấp chỗ trống, kẻ mà sự tồn tại là không thể chối cãi. Vậy nên đừng mong đợi điều gì đó quá lôi cuốn. [2]
Xem ra bọn họ có tính trước thời gian để chúng tôi vào phòng chiếu ngay mà không phải chờ.
Thứ tự ghế là Hayama ngồi giữa hai cô gái trong khi tôi ngồi cạnh Orimoto. Vị trí của Hayama thì không có gì phải bàn, vấn đề là tôi sẽ ngồi ở đâu. Chỗ thích hợp nhất là ở bên Orimoto vì chúng tôi quen nhau.
Cả bọn ngồi xuống chờ bộ phim bắt đầu. Tiếng nói chuyện ồn ào khắp phòng, ê, thực ra là từ bên phải tôi. Bọn họ thì thầm nói chuyện đầy hào hứng.
Tôi dựa vào tay ghế trái và nghiêng người nghiêng sang phải. Đó là tư thế ngồi thiền trên tòa bạch liên của Miroku cũng được biết đến như là “Âu dia, tôi đang nghe, đang nghe đây.” [3]. Tư thế này tạo cảm giác như tôi cũng đang tham gia cuộc nói chuyện. Tôi không cần phải lo lắng cho người khác và ngược lại, không ai phải miễn cưỡng quan tâm đến tôi.
Đèn trong phóng được tắt đi, mọi người rơi vào im lặng.
Trong ánh sáng lờ mờ, bộ phim về tên cướp bắt đầu chiếu. Gần đây, những bộ phim về đề tại cướp bóc tràn ngập các rạp chiếu phim. Khi nhân vật mọi người mong đợi xuất hiện, tiếng cười khúc khích vang lên. [4]
Trong khi tôi đang theo dõi bộ phim, có ai đó gõ nhẹ vào tay vịn bên phải. Lúc tôi nhìn qua, Orimoto che mồm nói khẽ.
“Hikigaya đến rạp chiếu phim. Tớ cá là bọn bạn hồi trung học cơ sở sẽ phấn khích lắm nếu biết được đấy.”
“Có lẽ…”
“Chắc chắn!”
Orimoto gật đầu trong lúc cố gắng nhịn cười.
Tôi ghét phải thừa nhận nhưng chắc chắn là bọn họ sẽ cực kỳ thích thú.
Kể cả chính tôi cũng cảm thấy kích động.
Tôi chắc rằng bản thân tôi trong quá khứ cũng vậy. Còn hơn cả hạnh phúc, hắn sẽ đào một cái hố, nhảy xuống và lảm nhảm những cái thứ không đầu không cuối. “Thật ra tớ không quá muốn một cuộc hẹn đâu, thật đấy.” Và cuối cùng thì không đi thật. Tôi thật sự không hiểu được cái lô gic quái đản về trinh tiết đầy bí ẩn của chính mình hồi trung học cơ sở.
Cho dù không phải mọi thứ đều đã thay đổi thì đi đến một nơi như thế này, có lẽ tôi cũng đã trưởng thành hơn một chút.
Ít nhất thì, tôi không còn hiểu nhầm và có những ảo tưởng nữa.
Cho dù có ai đó ngồi gần, cho dù khuôn mặt họ lại sát, tôi cũng sẽ không có những ý nghĩ kỳ quái gì nữa.
Khi tôi dựa người vào tay ghế vịn bên trái thì Orimoto làm điều tương tự với tay ghế vịn bên phải.
Cảm giác xa cách này thật hoài niệm. Nó khiến tôi nhớ lại những ngày trung học cơ sở. Bây giờ nhìn lại, Orimota và tôi chưa bao giờ ở gần nhau như lúc này. Nhưng đó là điều mà con người tên Orimoto làm với người cậu ấy không có hứng thú. Tất cả chỉ có vậy.
Tuy vậy, ngay lúc này, tôi biết mình đã có thể đặt dấu chấm hết cho một điều chưa từng được bắt đầu.
× × ×
Lúc rời khỏi rạp, những cơn gió lạnh đập vào má tôi.
Trong hai giờ chúng tôi theo dõi bộ phim, nhiệt độ ngoài trời đã hạ xuống.
Bộ phim khá hay. Có khá nhiều trường đoạn đáng chú ý khiến tôi không thấy buồn ngủ. Nếu phải bình luận thì nó mang phong cách rất Hollywood.
Tôi không phải là người duy nhất có ấn tượng đó. Hayama và hai cô gái cũng nói điều tương tự khi thảo luận với nhau. Nói chung thì đó cũng là lý do người ta thường chọn đi xem phim trong một cuộc hẹn. Vì nó cung cấp cho chúng ta đề tài để nói chuện ngay sau khi ra khỏi rạp; cái này chắc đã được hướng dẫn cụ thể trên tạp chí Hot-dog PRESS. [5]
Trong khi Nakamichi liên tục “cái đó tuyệt quá” và “cái đó cũng rất thú vị”, Hayama lịch sự mỉm cười và gật đầu. Orimoto cũng tích cực tham gia thảo luận.
“Nghiêm túc mà nói thì không lẽ vụ nổ đó lớn đến thế? Hikigaya hoàn toàn giật bắn lên khi đến cảnh đó. Thật là hài hước. Phản ứng của cậu ấy khiến tớ không nhịn được cười.”
“À, âm thanh có chút lớn hơn tớ nghĩ…”
Tôi bị cuốn vào cuộc nói chuyện nên đành đáp lại. Dù sao thì phớt lờ người gọi tên mình là rất bất lịch sự. Hơn nữa, điều quan trọng của hôm nay là không trở nên phiền phức.
Hayama tiếp lời.
“Đoạn đó tớ cũng bị bất ngờ.”
“Nhưng tớ nhớ là cậu rất bình tĩnh mà?”
Nakamichi đứng cạnh Hayama và nói trong lúc nhìn vào cậu ấy. Orimoto vỗ tay một cái thật kêu nhằm đánh lạc hướng.
“Tớ cũng nghĩ thế! Đúng là khá bất ngờ, nhưng Hayama không bị ảnh hướng lắm ~ c-còn Hikigaya thì…!”
Orimoto cố nhịn để không phá lên người đến mức cả người run lên. Nakamichi nhìn tôi và cũng bắt đầu khúc khích.
H-hmm, xem ra mọi người đều thích thú với vai diễn chú hề của tôi (ánh mắt không thân thiện)?
Nếu bọn họ cười một kẻ lấp chỗ trống thì tôi không phải là phiền phức. Vậy là được rồi.
Hayama cười lưỡng lự nhìn hai cô gái rồi nhìn đồng hồ và lên tiếng thúc giục.
“Chúng ta cần nhanh lên nếu không sẽ muộn mất.”
“A, đúng. Lúc nào thì các cửa hàng đóng cửa nhỉ?”
Orimoto hỏi. Tất nhiên là tôi không biết câu trả lời. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết chúng ta định đi đến của hàng nào… Và tại sao tôi lại phải tham gia vào một chuyến đi bí ẩn quanh thị chấn của mình chứ? [6]
Nakamichi lấy điện thoại ra tra cứu rồi trả lời.
“Ở đây nói là 8h30.”
“Không thể nào! Như thế không phải là, chúng ta hoàn toàn không có thời gian sao?”
Orimoto vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian. Hiện tại đã là 7h30. Chúng tôi còn chừng một giờ nữa. Tôi không biết bọn con gái thường mất bao lâu cho một lần mua sắm, nhưng hiện tại có lẽ không còn nhiều thời gian để lãng phí.
Không ai bảo ai, mọi người đều đi nhanh hơn.
Từ tốc độ của Hayama, tôi có thể ước đoán rằng chúng tôi đang rời đường Nampa-Dori để đi đến trung tâm thương mại PARCO.
Nampa-Dori [7] là một cái tên kinh khủng. Vậy mà còn có một cái cầu trong Kaihin-Makuhari mang tên cầu Nampa. Chuyện gì với Chiba vậy?
Chúng tôi tiếp tục di chuyển trong khi liếc nhìn các cửa hàng chạy dọc trên đường cho đến khi đến một ngã tư. Ở đầu bên kia là một công viên khá rộng mà chúng tôi có thể thấy rất nhiều thanh thiếu niên đang chơi trượt ván và khêu vũ.
Kế hoạch tiếp theo là đi mua sắm.
Chúng tôi đi vào PARCO và trong khi bước lên cầu thang cuốn, có một cuộc thảo luận về loại trang phục nào sẽ hợp với đồng phục mùa đông, khăng quàng cổ, vân vân… nói thêm là tôi không được tính vào.
Sau đó chúng tôi lên tầng hai.
Tầng này tràn ngập các cửa hàng để nữ sinh trung học thoải mái giết thời gian như các của hàng thời trang phụ nữ, nội thất hay đa dụng.
Các cửa hàng nội thất và đa dụng có giường, ghế sô pha và cho phép khách đi vào nghỉ ngơi, đắm mình trong bầu không khí nhẹ nhàng. Hai người sẽ gần nhau hơn nếu ngồi chung trên một chiếc sô pha; đó là nếu nhìn nhận theo quan điểm của Hot-dog PRESS.
Liên quan đến quần áo và phụ kiện, tôi hoàn toàn mù tịt trong vấn đề này.
Con trai thường làm gì để vượt qua quãng thời gian như thế này nhỉ?
Lần cuối tôi đi mua sắm tại khu vực dành cho phụ nữ, tôi đã rất xấu hổ, và hôm nay cảm giác đó lại quay lại.
Lúc đó tôi giả vờ như không quan tâm đến cái gì cả.
Nhưng hôm nay thì có vẻ như không cần phải làm vậy.
Đó là bởi vì có Hayama ở đây hay do chúng tôi là một nhóm bốn người? Cả nhân viên cửa hàng cũng không đặc biệt chú ý đến.
Nếu chúng tôi chọn quà cho ai đó thì tôi có thể nói lên vài ý kiến. Nhưng từ góc nhìn của hai cô gái này, tôi hoàn toàn không biết.
Tôi đứng yên bên cạnh Hayama chờ thời gian trôi qua.
“Hayama, cái này thế nào?”
“Thế còn cái này?”
Orimoto và Nakamichi bắt đầu một show diễn thời trang và độc chiếm Hayama.
Nói cách khác, do có rất nhiều thời gian rảnh rỗi nên tôi quyết định đi dạo một vòng. Tôi tưởng tượng rằng mình là vệ sỹ của một nhân vật quan trọng trong lúc khoanh vùng khu vực. Tôi kín đáo đặt tay lên tai như là đang liên lạc với ai đó qua thiết bị không dây và giả vờ như đang tìm kiếm vị trí của tay bắn tỉa.
Có vài điều thú vị lọt vào mắt tôi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Nhưng mà thử quần áo thì không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, chúng ta đang mặc đồng phục,đúng không?”
“Cậu là người muốn thử chiếc giày ống này, Yumiko…”
Tôi thận trong tìm kiếm người đang nói và nhận ra bạn cùng lớp đang ở trong một cửa hàng ở phía bên kia.
Đó là Miura Yumiko đang đứng trước gương với vẻ mặt không chắc chắn và Ebina Hina với vẻ mặt cam chịu.
“Đen tuyền à?”
Cậu ấy thì thầm tự nói rồi cầm lấy đôi bốt da đen và đi thử. Cậu ấy đứng lại trước gương một lần nữa với vẻ băn khoăn. Ebina, người vẫn đứng nhìn, có vẻ như nghĩ ra được điều gì đấy. Cậu ấy vỗ hai tay và ngoác miệng cười.
“Cái này được không? Bốt đen và đồng phục có thể khiến người ta nghĩ cậu là một kẻ ăn chơi đấy.”
“… Đừng bận tâm. Và nếu còn nói thế một lần nữa thì tớ sẽ đá cậu đấy.”
Bằng đôi bốt cậu ấy đang mang. Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh đó.
Miura làm mặt đã hiểu và bất mãn tháo đôi bốt ra. Nhìn qua thì cậu ấy có vẻ bực bội nhưng tôi nghĩ cậu ấy đang khá vui vẻ.
Xem ra bọn họ đang khá chơi đùa với nhau. Nhưng tôi có một chút lấn cấn khi không thấy Yuigahama ở đây. Bất cứ lúc nào bọn họ đi chơi hay đi mua sắm, hình ảnh ba người bọn họ đi cùng nhau như là điều hiển nhiên. Chắc cậu ấy có việc khác phải làm.
“Da Hoẵng có lẽ tốt hơn?”
Ebina lấy ra thứ khác từ kệ tủ và chậm rãi xoay quanh Miura. Giữa lúc đó, Ebina phát hiện ra tôi đang nhìn bọn họ.
“A.”
Lần cuối cùng chúng tôi mặt đối mặt với nhau là trong chuyến đi thực tế. Thời gian như đóng băng khi cả hai bên đều không biết phản ứng như thế nào.
Nhận thấy sự bất thường, Miura quay đầu lại.
“Ebina, có chuyện gì vậy?”
Và cậu ấy cũng nhận ra tôi, nói chính xác hơn, cậu ấy nhận ra Hayama ở trong cửa hàng đằng xa và cả hai người kia nữa.
“Ha-Haya…”
Mái tóc vàng mềm mại, hơi uốn cong của cậu ấy rung lên khi đứng dậy đột ngột.
Bị vướng phải đôi bốt cậu ấy vừa tháo ra, Miura ngã xuống.
Quần lót! Màu hồng! Thật không ngờ!
Woa, tôi suýt chút nữa đã nghĩ “May mà hôm nay mình quyết định đi chơi ~ !”
“C-ca, Yumiko, cậu không sao chứ!?”
Ebina vội vàng chay lại giúp cậu ấy đứng lên.
Miura đau đớn rên rỉ. HÌnh như là cậu ấy bị thương ở mông do lúc ngã xuống cơ thể vẫn giữ tình trạng đứng lên. Ebina nhẹ nhàng vuốt ve giảm đau. Bức tranh kỳ diệu nào thế này?
“Kuuuuuuuuh, ugh, Ha-Haya…”
Với cơn đau vẫn âm ỷ, Miura nhìn Hayama bằng đôi mắt ngập nước.
Aah. Thật quá đau đớn. Cả trái tim và cơ thể đều đau nhói.
Nhưng được thấy một cô gái bình thường đầy tự tin và quyết đoán trong làn nước mắt quả là rất ấn tượng!
Mà sao cũng được, nhưng bây giờ không phải là lúc bị cảm khái. Dựa trên phản ứng của Miura, vẫn cần một lúc nữa trước khi cậu ấy hồi phục và đi thẳng đến trước mặt Hayato, chiến đấu với Orimoto cùng với người bạn. Nếu cậu ấy lại bùng nổ như lần trước khi gặp Isshiki thì đó sẽ là một vấn đề lớn. Tôi có thể sẽ phải ở lại lâu hơn, về nhà muộn hơn.
Tôi lén lút lùi lại phía sau Hayama và thì thầm thông báo.
“Hayama, chúng ta nên đi sang chỗ khác.”
“Ê?”
Nghe tôi nói, Hayama xem lại đồng hồ. Không, tớ không nói về thời gian. Tớ đang nói về thứ khác đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng Hayama đột nhiên trở nên độc đoán và thì thào, “Đúng vậy.” Cậu ấy gọi hai người kia.
“Có mấy thứ tớ muốn xem qua một chút.”
Orimoto và Nakamichi trả lại quần áo và phụ kiện trở về chỗ cũ.
“Okay, cậu muốn xem thứ gì thế?”
“Chúng ta đi trước nhé?”
Cậu ấy lảng tránh câu hỏi của Orimoto và dẫn các cô gái đi về phía trước.
Chúng tôi kéo giãn khoảng cách với Miura và Ebina. Bây giờ là thời điểm mua sắm của Hayama.
Cho đến lúc này, tôi không có ý định tham gia. Không phải là tôi không muốn mua gì nhưng chỗ duy nhất mà tôi có thể đến là hiệu sách và trong trường hợp đó thì tôi thà đi một mình còn hơn.
“Tớ muốn đến của hàng thiết bị trượt tuyết.”
Hayama lên tiếng trong khi đi về phía cầu thang tự động. Dụng cụ thể thao được bày bán ở tầng sáu.
Từ phía đi xuống vọng lại những tiếng ồn ào.
“Irohasu. Tớ đã nói là Murasaki Sports rất tốt mà, đúng không?”
“Không hẳn. A, thế còn cửa hàng Lions Sports ở lối ra phía tây?”
“Đó là cửa hàng cho bóng chày. Nó không có chữ “sports” trong tên.”
Có hai người xuất hiện. Một người có mái tóc ngắn ép thẳng và người kia với mái tóc dài nhuộm nâu. Trong tay họ là những túi đồ thể thao mà chúng tôi đang nhắm đến.
“Ô, ô? Là Hayama đây mà.”
Xuống đến cuối, Tobe là người nhận ra Hayama trước và kêu lên.
“Yoo, Haaaayaatoo!”
“Có chuyện gì không Tobe?”
Hayama bối rối hỏi lại khi Tobe đột nhiên bám lấy cậu ta. Tobe có vẻ không vui và bắt đầu phàn nàn trong khi vuốt tóc.
“Nghe tớ này. Irohasu đột nhiên muốn một bộ áo đồ thể thao mới nên bọn tớ đã đến đây và em ấy chỉ nói về protein…”
Trong khi cậu ta vẫn tiếp tục nói, Orimoto, người bạn và tôi không nhịn được mà thở dài. Tobe nghẹn lời, lùi lại hai bước. Rõ ràng là cậu ta nghĩ chúng tôi đang trong một buổi hẹn đôi.
“Ê… A, xin lỗi đã chen ngang. Là lỗi của tớ! Tớ sẽ đi ngay đây. Đúng không Irohasu?”
Tobe bối rối nói và quay lại nhưng Irohasu không còn ở đó.
Bởi vì Isshiki đang đứng cạnh tôi.
Quá nhanh! Irohasu quá nhanh! Thật đáng sợ!
“Sao thế ~ ? A, anh đang đi dạo à?”
Em ấy nhẹ nhàng nói trong lúc nhăn răng cười. Những lời vốn bình thường khi gặp đàn anh trong thành phố giờ lại mang đến một ấn tượng thật kỳ quặc.
Bởi vì chúng nghe như em ấy đang nói “Anh thật cảm đảm khi dám lờ yêu cầu của em và chạy đi hẹn hò”. Không, không, anh thực sự không quên. Anh đã nghĩ nát óc cho yêu cầu của em rồi, vậy nên…
“À, không phải anh đang đi dạo hay…”
Trong khi tôi nghĩ cách để giải thích, Isshiki nắm chặt lấy tay áo và dùng đôi mắt hếch nhìn tôi như một con thú nhỏ. Cái gì thế? Em ấy quá dễ thương, đợi chút, rắc rối rồi đây.
Trong khi tôi đang nghi ngờ thì em ấy đột ngột kéo áo đến mức khiến cả người tôi nghiêng về phía trước.
Mặt tôi hạ xuống ngang tầm với Isshiki. Đôi môi màu hồng của em ấy run rẩy, bắt đầu di chuyển.
“Bọn họ là ai vậy? A, là bạn gái của anh à? Ê, nhưng mà lại có đến hai người… Quan hệ của bọn họ là thế nào vậy?”
Nguy hiểm… Thật quá đáng sợ.
Làm sao mà em ấy có thể nở một nụ cười vui vẻ trong khi thốt lên những lời lạnh lùng thế chứ…?
“Chuyện này, thì là…”
Trong khi tôi đang tìm cách trả lời để xoa dịu tình hình thì Hayama lên tiếng gọi Isshiki.
“Xin lỗi Iroha. Là anh ép cậu ấy đi cùng.”
“Aaah, là vậy sao ~ . Em cũng đang định lên phía trên, anh không phiền nếu đi cùng chứ?”
Em ấy bỏ tay áo tôi và quay lại với Hayama, quả là mạnh mẽ đến bất ngờ.
Bên kia, Tobe đáng cố gọi Isshiki lại. Cám ơn trời, tôi không còn bị em ấy nắm nữa…
“Thôi nào Irohasu, chúng ta nên đi thôi.”
“Cả hai đang đi mua sắm đúng không…? Vậy thì Iroha, Tobe, tớ sẽ gặp hai người sau.”
Hayama giơ tay lên chào và Isshiki cũng vậy.
“Vâng ~ . Gặp bọn anh sau.”
Sau đó, Ishiki vẫy tay chào tôi.
“Lần tới gặp nhau, senpai, nhớ kể chi tiết cho em nhé ~ .”
A, thôi quên đi, dù sao thì tôi vẫn không thoát khỏi em ấy được. Chắc chắn là tôi sẽ bắt ép phải phun ra cho bằng hết vào lần tới.
Lần gặp tới có lẽ sẽ rơi vào ngày diễn ra cuộc bầu cử. Như vậy, chúng tôi không cần phải gặp nhau trong một khoảng thời gian nữa.
Tốt nhất nếu em ấy thất bại do các lá phiếu bất tín nhiệm do bài diễn văn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thiển cận, vì nó có thể làm xấu đi hình ảnh của em ấy. Hơn nữa, không có gì đảm bào rằng em ấy không nhận được phiếu bầu cho dù bài diễn văn có tệ đến thế nào đi nữa. Đó cũng là một khó khăn cần tính đến.
Mà dù sao thì đó là chuyện có thể giải quyết nhanh chóng. Tôi sẽ thử nói chuyện với em ấy vào đầu tuần tới… Vậy thì tôi phải giải thích như thế nào nhỉ?
Trong khi tôi đang suy nghĩ về việc tôi không được tin tưởng đến thế nào và đống vấn đề cần phải lo lắng, Isshiki và Tobe rời đi.
Tobe vẫn liên tục “đúng”, “đi thôi!” và còn nhiều nữa, cố gắng làm cho Isshiki vui vẻ. Đúng là một đôi bạn tốt.
“Hài, Irohasu, đến của hàng Lion sports đi!”
“A, đúng. Dù sao thì cửa hàng đó cũng chủ yếu dành cho bóng rổ.”
Tôi có thể nghe được giọng nói rất thương tâm từ phía của họ.
“… Em ấy đúng là độc nhất.”
Tôi buột miệng thốt lên ấn tượng của mình khi thấy bọn họ rời đi. Nghe vậy, Hayama cười gượng.
“Ừ. Em ấy quả thật rất phiền nhiễu.”
“Còn cần cậu phải nói à ...”
Ô? Đang khoe khoang đấy à? Không phải, nghĩ lại đi, Hayama vừa nói điều gì đó đáng ngạc nhiên.
“Vậy là Iroha cũng cư xử như thế với cậu…?”
“Hả?”
Tôi quay lại không hiểu điều Hayama ám chỉ. Đột nhiên, khuôn mặt cậu ấy trở nên nghiêm túc.
“…Em ấy cư xử như thế không chỉ với mình tớ, Iroha gặp rất nhiều người và em ấy thường muốn thể hiện sự dễ thương của mình. Em ấy cho rằng bản thân có hình tượng cần giữ gìn. Và tớ cũng nghĩ là em ấy muốn được yêu mến. Thế nên, rất hiếm khi em ấy trở nên thành thật như thế.”
Thế không phải là em ấy không thích tôi đến mức có thể biểu hiện con người thật ra à…?
Khi hai người kia đi xuống dưới cùng và dần biến mất, Orimoto và người bạn, vốn vẫn giữ một khoảng cách tiến lại. Là bọn họ trở nên chu đáo hay cho rằng tốt nhất là không nên đến gần gã tóc xoăn và nên cảnh giác với sự hiện diện của Isshiki?
Chúng tôi theo cầu thang cuốn đi lên tầng sáu. Lên đến nói, chúng tôi đi vào cửa hàng đầu tiên xuất hiện trước mặt.
“Bọn họ là bạn cậu à?”
“Ừm, bọn tớ cùng tham gia câu lạc bộ bóng đá.”
Hayama trả lời thắc mắc của Nakamichi. Orimoto cũng chen vào bằng một động tác tỏ ra ngạc nhiên.
“Tớ cũng nghĩ thế! Bọn họ rất tự nhiên.”
Vậy sao…? Tobe mang lại cảm giác của một cầu thủ bóng đá. Nếu được hỏi cậu ấy hợp với cái gì, tôi sẽ không thể trả lời. Mà cũng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng không phải là Orimoto quan tâm đến Tobe.
“Hayama, hình như cậu có chơi bóng đá?”
Rõ ràng đây là điều mà cô ấy muốn hỏi.
“Ừ, nhưng tớ chỉ nghiêm túc khi vào trung học.”
Hô, sốc quá. Tôi cứ nghĩ là phải từ khi nhỏ hơn cơ. Tôi suýt nữa đã nói ra điều đó nhưng có lẽ nó đã được viết rõ trên mặt nên Hayama gượng cười nói thêm.
“Hồi tiểu học tớ quan tâm đến rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ thử chơi bóng đá. Chỉ có vậy thôi.”
Quả nhiên là vậy, tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu. Mà sao phản ứng của tôi cứ như là đang có nhiều hứng thú với Hayama còn hơn cả các cô gái ở đây thế nhỉ. Tôi không quan tâm gì đâu, chỉ đơn giản vì tôi không có gì để làm thôi.
Bầu không khí có một chút khó xử nên tôi quyết định di dời nó đi bằng cách nghịch mấy đồ thể thao và kẹp tay.
Bây giờ nghĩ lại thì Hayama đúng là một người bí ẩn. Không phải là tôi muốn biết điều gì, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói về bản thân. Theo một cách nào đó, khá giống với Yukinoshita. Phải chăng đây là cái mà người ta thường gọi là sự khiêm tốn của tầng lớp cao.
Nhờ đó, ngay cả người không để ý như tôi cũng muốn nghe câu chuyện của cậu ấy. Và tất nhiên là hai cô gái đi cùng cũng cắn câu.
“Oooh. Nhưng không phải trường trung học cơ sở của cậu rất mạnh sao, Hayama?”
“Mà câu lạc bộ trường bọn tớ thì lại khá yếu?”
Orimoto quay đầu lại phía tôi để xác nhận. Hạ thấp trường mình để tâng bốc nơi khác, chà, sự khiêm tốn của tầng lớp giữa. Tôi gật đầu đáp lại.
Orimoto “ah” lên như nhớ ra được gì đó.
“Nói mới nhớ, Hikigaya. Cậu không tham gia câu lạc bộ nào, nhưng mà, hình như là, có nhận được giải thưởng cho một bài kiểm tra phải không?”
“Ừ.”
Chuyện như thế đúng là có xảy ra… Cái được gọi là “bài kiểm tra thể thao” chỉ đơn giản là các học sinh ghi lại kết quả của nhau. Về cơ bản là mọi người ghi lại bất cứ kết quả nào mà họ thấy. Trong trường hợp của tôi, người bắt cặp không có động lực thi đấu và do 20 mét chạy tiếp sức, bọn họ trở nên quá mệt và không còn quan tâm đến kết quả nữa. Nhờ đó, tôi được điểm A. Nhưng kể cả thế thì yêu cầu cũng khá thấp. Trong lớp có rất nhiều người cũng được điểm A.
Tất nhiên là tôi cho rằng Hayama cũng lấy được con điểm tương tự.
Hayama với lấy vài món đồ thể thao và lên tiếng.
“Cậu có nhận được huy chương nào từ cái đó không?”
Hayama hình dung dựa trên ký ức mơ hồ của mình. Vì thế, cánh cửa ký ức của tôi mở toang ra.
“Có, có! Xem nào, trong lễ bế mạc, khi Hikigaya bước lên nhận phần thưởng, tất cả mọi người đều cười phá lên.”
Orimoto cũng cười rộ lên khi nhớ lại chuyện trước đây. Nakamichi thì đặt tay lên miệng cố gắng nhịn cười do những hình ảnh mà cô ấy tưởng tượng ra.
Ahaha. Tôi cũng cố gắng tạo ra một nụ cười.
Những điều như vậy cũng khá bình thường khi mà một người không hề nổi bật đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý. Cũng giống như khi có người phát âm rất chuẩn tiếng Nhật hoặc tiếng Anh. Sẵn sàng đón nhận sự khai sáng là lòng khiêm tốn của tầng lớp dưới.
Hai co gái trông có vẻ thỏa mãn sau khi cười no bụng và bắt đầu cầm quần áo thể thao khác đo xem có hợp với Hayama không trong lúc thì thầm “Trượt tuyết có lẽ sẽ vui lắm nhỉ.”
Tôi đứng phía sau quan sát bọn họ, Hayama yên lặng đi đến bên cạnh.
“… Cậu có khoảng thời gian trung học thật kỳ lạ.”
“Nhiều chuyện.”
Nó không kỳ lạ. Rất nhiều người cũng trải qua theo cách đó. Nếu có gì đó đặc biệt, thì nó hợp với Hayama hơn.
Nhưng Hayama không ám chỉ điều này. Cậu ấy nhún vai và tiếp tục.
“Ý tớ không phải thế … nghe nói lúc còn học trung học cơ sở, cậu thích cô ấy?”
Hayama nói và nhìn về phía Orimoto.
“Vậy đó là kiểu của cậu à…? Tớ khá là bất ngờ.”
“Cậu thật khó chịu…”
Hayama cười trêu ghẹo tôi. Cậu ấy là người luôn giữ một nụ cười bình thản trên môi do thói quen cư xử, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy thực sự vui vẻ.
Cho dù cậu ấy không nói, tôi cũng biết.
Tôi thậm chí còn dám nói rằng chuyện đó không là gì cả, nhưng sự thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ là một phần của tôi.
Cho dù tôi có ngoảnh mặt đi không thừa nhận, sự thực là tôi đã từng nghĩ mình thích Orimoto và tỏ tình với cô ấy vẫn không thay đổi. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Orimoto là người đặc biệt duy nhất.
“Không hẳn thế. Cậu hiểu nhầm rồi. Tớ cũng thích những cô gái điềm đạm và cả những người ồn ào nữa… chà, đại loại thế.”
Nói những điều này khiến tôi có một chút xấu hổ. Tôi ngập ngừng một chút trước khi nói hết.
“Những cái đó không thể gọi là thích được.”
Hayama bật cười. Thái độ trưởng thành đó của cậu ấy khiến tôi tức giận. Một sự khó chịu không nói thành lời trào lên. Tôi có nén lại và chậm rãi nói.
“… Hơn nữa, cho dù trước kia là vậy nhưng không có nghĩa là bây giờ vẫn thế.”
“… Đúng.”
Hayama gật đầu, có vẻ bị thuyết phục. Cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng kết thúc.
Ngay cả vậy, Hayama vẫn đứng cạnh tôi.
Chúng tôi im lặng đứng đó trong lúc lắng nghe bản nhạc đang phát của BGM, còn Orimoto và người bạn thì đang líu lo với nhau.
“Vậy là…”
Hayama đột nhiên lên tiếng.
Cậu ngập ngừng và nói thì ngắt quãng. Tôi quay lại nhìn khiến Hayama lặng lẽ nhìn sang hướng khác. Nhìn vào một nơi xa xôi nào đó, không nằm trong cửa hàng này.
“Cậu thực sự chưa từng thích ai?”
Câu hỏi như xiết chặt lấy dạ dày của tôi. Tôi ngừng thở trong một lúc, không thốt lên được từ nào. Đó là điều mà tôi chưa từng một lần nghĩ đến.
Nhưng trực giác cho tôi biết đứng yên không phải là điều nên làm và tôi hé miệng ra. Nhưng vẫn không có tiếng nào được thốt lên.
Tôi đứng đó mà không nói lại được một lời, Hayama nở một nụ cười tự giễu.
“… Cả cậu và tớ.”
Cậu ấy yên lặng nhìn lên như đang nhìn vào bầu trời. Vẻ mặt nhìn nghiêng như đang ăn năn về một điều gì đó.
“Thế nên tớ mới hiểu nhầm.”
Tiếng thì thầm của cậu ấy tan dần trong không khí và biến mất.
“Hayama, cái này thế nào?”
Giọng nói của Orimoto vang lên. Hayama mạnh mẽ nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra một lần nữa. Cậu ấy lại trở về với khuôn mặt sống động, vui vẻ như thường lệ.
“Cái nào.”
Cậu ấy đi về phía Orimoto và người bạn trong khi nói, đúng như cái cách của Hayama mà tôi biết.
Tuy nhiên, một Hayama Hayato mà tôi không biết có vẻ mặt đau đớn đến mức khiến cậu ấy gần như sắp khóc.
× × ×
Trong lúc bọn họ lựa chọn đồ thể thao thì đã đến lúc đóng cửa hàng. Cũng có nghĩa là đã đến gần cuối công việc dài đằng đẵng của tôi như là một kẻ lấp chỗ trống. Lúc chúng tôi ra ngoài, bầu trời đã tối đen như mực và không khí trở nên rất lạnh.
Hayama xem lại đồng hồ và gọi Orimoto cùng với người bạn.
“Các cậu có thấy đói không?”
“Có!”
Orimoto trả lời ngay lập tức khiến Hayama phải cười khổ. Cậu ấy không thể phớt lờ yêu cầu mạnh mẽ của Orimoto. Nhưng tôi lại nghĩ đây là lúc mà một ông chú nên thể hiện khía cạnh rụt rè của mình.
“Được rồi, chúng ta ăn gì đây?”
Nakamichi có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó khác nhưng rồi vẫn khiêm tốn trả lời.
“Với tớ thì cái gì cũng được.”
“Ăn gì à, xem nào…”
Orimoto xoay xoay và nhìn tôi. Khuôn mặt cô ấy như đang có ý định tinh quái nào đó.
Nếu bọn họ hỏi ý kiến tôi thì tôi có thể trả lời. Tôi muốn về nhà sớm vậy nên tôi sẽ chọn đâu đó gần đây. Như vậy, lựa chọn thích hợp nhất là cửa hàng ở ngay ngoài kia.
“Tớ nghĩ nên đến Saizeriya .”
Tôi biết Saizeriya có rất nhiều cơ sở nên không phải lo không tìm được. Nhưng đáp lại là cái nìn lãnh đạm của Nakamichi.
“… Êeeh.”
Không phải cậu vừa nói rằng cái gì cũng được sao…? Vậy thì còn vấn đề gì nữa? Cậu không thích Saizeriya? Hay là không thích tôi?
Mà thôi, không quan tâm đến tôi cũng được nhưng cậu cần xin lỗi Saizeriya. Đừng ghét lây cho Saizeriya nhé!
Ở hướng khác, Orimoto ôm bụng nói đứt quãng “Saize… Saize, huh… Sa, i, ze…” và phá lên cười. Trong lúc tôi đang nghĩ cứ như thế này thì chúng tôi rồi sẽ chẳng chọn được cái gì thì Hayama đứng ra hòa giải.
“Tớ nghĩ là lúc này không nên ăn mặn nữa nên chúng ta có thể đến quán cà phê đầu kia.”
Hayama chỉ về hướng quán cà phê bên kia đường. Đó là một cửa hàng sang trọng và hợp thời trang nên được các cô gái gật đầu đồng ý. Bọn họ chắc chắn gật đầu vì đó là lời đề nghị của Hayama, chắc vậy…? Nếu tôi buột miệng lần nữa thì sẽ không còn được nhìn thấy ngày mai. Về cơ bản là “Luật pháp quy định rằng bạn không nổi tiếng vì ở trong một ban nhạc mà bạn nổi tiếng vì bạn là một kẻ nổi tiếng trong ban nhạc đó.”
Chúng tôi qua đường và đi vào cửa hàng.
Bên trong khá ấm áp, ánh đèn mờ ảo tạo nên bầu không khí thoải mái.
Sau khi gọi món, chúng tôi đi lên tầng hai.
Cửa hàng khá vắng khách, có lẽ bởi vì đêm đã khuya.
Vài người ngồi cạnh cầu thang, bên cửa sổ khá vắng, chỉ có một. Xa hơn là các bàn trống. Nhóm chúng tôi quyết định chọn chúng. Từ vị trí này có thể thấy được chỗ ngồi dành cho người hút thuốc cạnh quầy thu ngân qua tấm kính trong suốt.
Ở tring đó có một vị khách nữ đội mũ che kín hết khuôn mặt đang đeo tai nghe và tất nhiên, cô ấy không có bất cứ một cái gạt tàn nào cho dù đó là khu vực dành cho người hút thuốc.
Chị ấy thực sự đi theo…
Chị Yukinoshita Haruno kín đáo vẫy tay để chỉ mình tôi có thể nhận ra.
Nhưng xem ra chị ấy không có ý định chen ngang vào nên tôi xem như không thấy… Dù sao thì cho đến giờ, chị ấy vẫn chưa làm gì.
Hayama cũng đã nhận ra nhưng không nói gì. Hiển nhiên là cậu ấy đang tỏ ra phớt lờ.
Orimoto và người bạn không hề nhận ra chị Haruno. Chuyện này không có gì lạ. Có lẽ bọn họ chưa từng nghĩ rằng chị gái học đại học lại có thể chạy theo quan sát cuộc hẹn của đứa em trong buổi hẹn hò. Kể cả tôi cũng không nghĩ thế.
Hơn nữa, cả hai đang hăng say nói chuyện với Hayama. Bất cứ thứ gì khác khó mà lọt nổi vào mắt họ. Kể cả tôi cung ~ bao gồm trong đó.
Nhờ đồ uống ấm, các cô gái nói chuyện thoải mái hơn. Tôi yên lặng ngồi nghe. Hầu hết thời gian, tôi đảm bảo là không quên trả lời khi được nói đến trong khi thổi cho ly cà phê nguội bớt.
Khi tôi ngước đầu lên và nhận ra ly cà phê của mình đã nguội, cuộc trò chuyện dừng lại.
Orimoto có vẻ như không biết nói về chuyện gì và nhìn tôi cầu cứu. Ê, cái gì, tớ cần nói cái gì đó à? Tôi có gắng tụ tập hết mọi trí thông minh của mình lại nhưng hóa ra là lại lo lắng không đâu.
Orimoto bật cười và nói một cách chế giễu.
“Nhưng mà Saizeriya thì tuyệt đối không thể!”
“Ừ.”
Nakamichi cũng khúc khích cười theo.
… Hô. Xin lỗi đã hỏi điều này một lần nữa, nhưng tên cậu là gì thế, cái gì đó michi?
Tôi có thể hiểu được việc Orimoto lấy tôi ra làm trò cười vì cậu ấy quen biết tôi từ hồi học trung học cơ sở. Thực tế thì nó rất bình thường. Nhưng đối với người bạn của cậu ấy thì lại là một chuyện khác…
Một khi đã coi thường người khác thì người ta có thể nói bất cứ điều gì mình muốn. Trước khi tôi biết điều này, tôi đã trở thành kẻ mà ai cũng có thể nói và lầm bất cứ điều gì.
Tự làm tự chịu, cái quá khứ do chính tôi tạo ra là thứ không thể thay đổi được nên tôi không thể có ý kiến gì nếu đó là Orimoto.
Tôi cam chịu không nói lại. Aaa, cà phê cũng như cuộc đời, vị đều đắng chát.
Tôi gượng gạo cười, có chút khô đắng. Hayama ngồi cạnh tôi đặt cốc của mình xuống.
“Tớ không nghĩ là mình thích loại chuyện này…”
“A. Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế!”
Nakamura trả lời cứ như cô ấy không biết mình vừa nói đến chuyện gì.
“Tớ không nói cái đó.”
Hayama mỉm cười.
Giọng của cậu ấy còn ngọt hơn cả sô cô la như đang nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Điều tớ muốn nói là hai cậu.”
Cậu ấy rạng ngời nói cứ như ánh mặt trời.
“Ê-Êr mm…”
Orimoto và Nakamichi bối rối đáp lại vì không kịp xử lý thông tin. Tôi cũng không nắm bắt được hàm ý trong những lời nói của cậu ấy và cảm thấy khó hiểu.
Không ai nói nên lời, bản nhạc của BGM đang phát trong cửa hàng dường như nghe to hơn.
Trong không khí im lặng, có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang và đang lại gần chúng tôi.
“… Xem ra bọn họ đến rồi.”
Hayama lẩm bẩm đứng dậy.
Tiếp đó, cậu ấy giơ tay lên chào và theo hướng nhìn là Yukinoshita và Yuigahama. Bọn họ mặc đồng phục và đeo cặp sách như đang trên đường về nhà.
Tôi đứng lên theo phản xạ khi những vị khách không mời xuất hiện.
“Các cậu…”
“Hikki…”
Yuigahama cười buồn yên lặng đứng đó. Cậu ấy ép chặt dây đeo chiếc ba lô sau lưng.
Đứng cạnh cậu ấy là Yukinoshita đang nhìn xuống chúng tôi. Đôi mắt lạnh lùng vô cảm.
Thái độ của hai người họ như muốn hành hạ, khôngcho tôi ngoảnh mặt đi.
“Sao các cậu lại ở đây…?”
Người trả lời câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng tôi là Hayama.
“Tớ là người gọi họ đến.”
Không chỉ mình tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy mà cả Orimoto và người bạn cũng vậy. Có lẽ họ không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Hayama đột nhiên trở nên khắc nghiệt và trên hết là những người lạ mặt xuất hiện. Không chỉ thế, người gọi hai cô gái kia đến lại chính là Hayama.
Trong khi chúng tôi đang bối rối không biết phải làm gì, Hayama quay lại nói với Orimoto và người bạn.
“Hikigaya không phải là người như các cậu nghĩ.”
Nụ cười trên gương mặt Hayama biến mất, thay vào đó là sự thù địch rõ nét. Orimoto và người bạn hóa đá dưới ánh mắt sắc lạnh đó.
“Cậu ấy chơi cùng với những cô gái còn tuyệt vời hơn các người rất nhiều. Vậy nên hãy dừng việc nói bất cứ những gì mình thích chỉ bởi vẻ ngoài cô độc của cậu ấy!?”
Hướng mà Hayama chỉ là Yukinoshita và Yuigahama. Orimoto và người bạn nhìn theo rồi thở dài.
Họ không thốt ra được thành lời. Có thể do bị vỡ mộng về con người tên Hayama Hayato, cũng có thể vì nỗi sợ hãi đang lớn dần hoặc là cả hai.
Bọn họ bối rối không biết phải đáp lại như thế nào. Sự im lặng lại nổi lên.
Ngoại trừ một người.
Là do sự tưởng tượng của tôi hay thực sự có tiếng cười khinh bỉ vang lên ở ghế ngồi bên cạnh quầy tính tiền trong khu vực hút thuốc lá?
Cuối cùng, Orimoto hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
“Xin lỗi, tớ về nhà đây.”
Cô ấy cầm túi xách lên khiến Nakamichi hốt hoảng chạy theo.
“A, xin lỗi. Tớ cũng vậy…”
Cả hai đứng lên và đi về phía cầu thang. Giữa đường, lúc băng qua Yukinoshita và Yuigahama, cô ấy dừng lại trong một khoảng khắc và nhìn thoáng qua hai người.
Yukinoshita tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi và Hayama cứ như trong tầm mắt của cậu ấy không tồn tại người tên Orimoto trong khi Yuigahama không thoải mái quay đi chỗ khác do bị nhìn.
“Hiểu rồi.”
Orimoto lẩm nhẩm rồi tiếp tục bước đi. Trong lúc Nakamichi đi xuống cầu thang, cô ấy quay lại nhìn Hayama một lần nữa trước khi quay mặt đi và yên lặng đi tiếp.
Sau khi Orimoto và Nakamichi rời đi, Yukinoshita phát ra một tiếng thở dài nhỏ rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tớ nhận được lời nhắn là chúng ta gặp nhau về chuyện liên quan đến cuộc bầu cử.”
Yukinoshita lạnh lùng liếc nhìn Hayama. Ánh mắt cay nghiệt của cậu ấy còn hơn bất cứ lời nói nào. Hayama không đáp lại mà quay đầu đi.
“Về cuộc bầu cử? ý cậu là hội học sinh?”
Yukinoshita phớt lờ câu hỏi của tôi còn Hayama thì yếu ớt gật đầu. Yuigahama lắp bắp cố gắng làm dịu bầu không khí.
“Ư-ưm, Yukinon và tớ nghĩ có thể đề nghị Hayato làm ứng viên, nên hôm nay bọn tớ đến nói chuyện với cậu ấy và, và…”
Cậu ấy nói như nuốt từng lời nhưng đến cuối cùng thì không biết nói gì tiếp nữa.
Quả nhiên là Yukinoshita và Yuigahama có ý định tiến cử Hayama. Quyết định này không quá bất ngờ. Ngược lại, nó là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu Hayama thực sự chấp nhận chuyện này thì lại rất kỳ quặc. Cho dù cậu ấy có là kiểu người không thể từ chối khi được người khác yêu cầu giúp đỡ đến mức nào chăng nữa thì Hayama vẫn đang hoạt động trong một câu lạc bộ. Hơn hết, cậu ấy còn là chủ tịch. Nếu cậu ấy không nghiêm túc đối với bất cứ một công việc nào thì sẽ gây ra rắc rối cho cả hai bên. Vậy nên, không thể nào có chuyện cậu ấy dễ dàng chấp nhận đề nghị của họ được.
Tôi đứng yên nhìn Hayama mà không thể hiểu được ý định thực sự của cậu ấy. Hayama nhìn lại tôi và yếu ớt đáp lại.
“Tớ chỉ muốn làm điều mà tớ có thể làm được.”
Người đáp lại những lời đó không phải là tôi.
“Hmm, hiểu rồi, chị hiểu rồi.”
Người phụ nữ vẫn ngồi trong góc của khu vực dành cho người hút thuốc từ đầu đến giờ đứng lên. Người đó tháo mũ xuống và đi về phía chúng tôi.
“… Chị Haruno.”
Lần đầu tiên, Yukinoshita run rẩy. Có lẽ cậu ấy không nghĩ là sẽ gặp chị gái mình ở một nơi như thế này. Trông thấy phản ứng đó, một nụ cười hiểm độc dần thành hình trên khuôn mặt chị Haruno.
“Vậy là Yukino không định thử làm chủ tịch hội học sinh à? Chị đã nghĩ là em chắc chắn sẽ làm cơ.”
Chị ấy từ từ tiến đến, thu hẹp khoảng cách rồi đứng trước mặt Yukinoshita. Cậu ấy cắn môi rồi từ từ gục đầu xuống.
Nhưng dù ngoảnh mặt đi, cậu ấy cũng không thể không nghe.
“Cái cách mà em đẩy mọi việc cho người khác hoàn toàn giống với mẹ.”
Yukinoshita không thể đáp lại những lời đó và tất cả những gì mà cậu ấy có thể làm là nắm chặt tay lại. Chị Haruno áp mặt lại gần và nhẹ nhàng cọ vào gáy cậu ấy.
“Trò này rất hợp với em đấy, Yukino. Em không cần phải làm gì cả, sẽ luôn có người thay em làm mọi chuyện, đúng không?”
Chị ấy kéo nhẹ một đường từ đầu ngón tay mềm mại thuôn dài cho đến chiếc gáy nhợt nhạt của cậu ấy. Động tác của chị Haruno vẫn tiếp tục như muốn cắt đứt động mạch và rồi dần chuyển sang bóp cổ.
Ngay lúc chạm đến cổ họng, Yukinoshita gạt tay của chị ấy đi.
Trong vài giây, Yukinoshita và chị Haruno đứng đối mặt với nhau. Không ai được phép xem vào giữa hai người bọn họ.
“Em hiểu rồi. Ra là vậy…”
Yukinoshita lẩm nhẩm và liếc nhìn qua Hayama. Cậu ấy thở ra một hơi dài và nhắm mắt lại trong khi chị Haruno mỉm cười không hề sợ hãi.
Yukinoshita xốc lại túi xách trên vai và quay đầu đi.
“Nếu chị không còn gì để nói nữa thì em về đây…”
Cậu ấy xoay người rồi bắt đầu bước đi.
Thời gian đang đông cứng chậm rãi di chuyển một lần nữa. Khi chúng tôi có thể tiếp tục thở, Yuigahama lấy lại cảm giác và đuổi theo Yukinoshita.
“Đ-đợi tớ, Yukinon!”
Ttiếng bước chân vội vàng dần biến mất, những người còn lại là tôi, Hayama và chị Haruno.
“Sao cậu phải làm cho mọi chuyện rắc rối đến thế chỉ để nói với Yukinoshita?”
Nụ cười tàn nhẫn trên gương mặt của chị Haruno biết mất và kín đáo thờ dài.
“Em còn phải hỏi sao? Từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy.”
“Nếu chị coi đó chỉ là chen vào công việc của người khác thì em thấy nó đã đi quá xa rồi.”
Cho đến lúc này, chị Haruno vẫn luôn can thiệp vào chuyện của Yukinoshita bằng cách này hay cách khác. Nhưng hôm nay hoàn toàn khác biệt. Sự khiêu khích nhằm mục đích gây hấn không dấu diếm. Tò mò về lý do, tôi quyết định hỏi, nhưng chị Haruno tao nhã quay đầu đi và giả ngốc.
“Em nghĩ vậy sao?”
Anh chị em luôn, không, chính vì là anh chị em nên sẽ luôn có những lúc bất hòa. Điều này còn rõ ràng hơn khi hai chị em gái liên tục so kè sự xuất sắc với nhau. Vậy nên dễ hiểu là Yukinoshita lại nghĩ về chị gái của mình theo một cách đặc biệt như vậy. Cùng lúc, chị Haruno cũng phải chịu đựng sự so sánh này. Do đó, sẽ không kỳ lạ nếu cho rằng chị Haruno cũng nghĩ tương tự về đứa em gái của mình.
“Vâng. Vì em cũng có một đứa em gái nên em khá hiểu về mối quan hệ giữa anh chị em một nhà, chúng luôn có một vài khúc mắc.”
Chính vì vậy mà tôi có thể nói điều này một cách tự tin.
Nhưng chị Haruno chỉ cười khi nghe điều đó. Một nụ cười hoàn toàn khác biệt với lúc ở trong cửa hàng bánh vòng. Không có dấu vết nào của sự bình tĩnh như lần trước.
“Hikigaya, hình như chuyện gì em cũng hiểu nhỉ?”
Giọng nói mỉa mai như đang chế nhạo sự nông cạn của tôi. Đồng thời, cũng dựng nên một bức tường cứng rắn ngăn cách người ngoài.
Áp lực ẩn dấu sau nụ cười đó khiến tôi nổi da gà.
“…”
Trông thấy thái độ của tôi, đôi mắt chị Haruno híp lại. Ánh mắt của chị ấy trở lại thay đổi và trở nên nhẹ nhàng hơn trước đó nhiều. Giọng nói cũng sáng sủa hơn.
“Đừng có làm bộ mặt đáng sợ như vậy. Chị thật sự bị ấn tượng đấy.”
“Cảm ơn chị…”
Chị Haruno dịu dàng nhìn thẳng vào tôi.
“Em rất thú vị. Luôn có thể nhìn ra được ẩn ý bên trong lời nói và hành động của người khác. Chị rất thích khả năng đó đấy. ”
Lời nói của tôi bị chặn ngang họng khi nghe được điều đó, chị Harino mỉm cười nói tiếp.
“Và càng dễ thương hơn khi biết co mình lại trước ác ý của người khác.”
Ham muốn hành hạ người khác bộc lộ rõ rệt trên khuôn mặt không hề mang một dấu hiệu dù là nhỏ nhất của tình yêu hay những điều tương tự. Nó đơn giản hơn nhiều. Đó là ánh mắt khi đang nhìn vào một con thú cảnh. Và rồi, ánh mắt đó dừng lại ở phía tôi.
“Những người có thể làm được mọi việc một cách hoàn hảo thì không thú vị chút nào, đúng không?”
Im lặng từ đầu đến giờ, Hayama phát ra một tiếng thở dài nghe như ho khan vậy. Không cần phải hỏi tôi cũng biết chị ấy nói đến ai.
Tôi và Hayama đứng im không trả lời. Chị Haruno nhún vai.
Sau đó chị ấy thu thập vật dụng để trên ghế ngồi.
“Tính ra thì chuyện chị muốn làm cũng đã làm xong rồi. Vậy nên chị về nhà trước đây.”
Chị Haruno nói rồi nhanh nhẹn rời đi. Phong cách thoải mái, tự do như chính con người chị ấy, không ai có thể níu giữ được.
Hương thơm nước hoa vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Chỉ còn lại tôi và Hayama.
Tôi muốn nhanh chóng kết thúc thời gian khó xử này nên vươn tay cầm túi.
Nhưng vẫn không nhịn được thốt lên.
“… Đừng tự tiện chen vào những việc không phải của cậu.”
Tôi không giận chuyện chuyện Hayama đã xếp đặt toàn bộ chuyện này. Cái tôi không thích là cậu ấy để Yukinoshita và Yuigahama thấy tôi cùng với Orimoto và người bạn.
Cho dù một phần trong tôi hiểu được, nhưng tôi không thể không cảm thấy khó chịu.
Hayama nở một nụ cười tự ti và duỗi vai ra. Lúc này, Hayama, người vẫn luôn oai vệ, trông thật nhỏ bé.
“Xin lỗi. Tớ không định để chuyện này xảy ra… Tớ chỉ làm chuyện tớ muốn thôi.”
“Cậu… đang nói đến chuyện Orimoto nói trước đó?”
Đó không phải là điều mà tôi nghĩ Hayama sẽ làm vào lúc bình thường. Cũng tương tự với nụ cười tàn nhẫn của chị Yukinoshita Haruno. Cho dù chị ấy rất xinh đẹp và rực rỡ, vẫn tồn tại bóng tối đâu đó trong nụ cười đó. Tôi hiểu rõ cậu ấy làm vậy để bảo vệ tôi, nhưng tôi không thể hiểu được tại sao cậu ấy lại đi xa đến mức phá hủy hình ảnh của mình.
“… Cậu vẫn ổn chứ? Ý tớ là chuyện cậu làm trước đó.”
“… Tệ chưa từng có. Tớ không muốn lặp lại chuyện này lần nào nữa.”
Hayama cắn môi, tôi tiếp lời.
“Vậy thì đừng bận tâm nữa.”
Thật sao, đúng là một trò cười. Tôi thật không thể hiểu được gã người tốt này đang nghĩ gì. Bởi vì bọn họ cảm thấy hạnh phúc khi mọi người ở cạnh nhau mà họ tạo ra thêm còn nhiều rắc rối hơn nữa khi cố gắng giải quyết một cái. Tôi không muốn bị lôi kéo vào cái vòng luẩn quẩn đó.
Hayama thả người vào ghế, nhìn tôi và đề nghị ngồi xuống. Tôi từ chối nhưng vẫn đứng chờ đợi.
Hayama thở dài, không thể làm gì hơn, cậu ấy đan hai tay vào nhau, cúi người về phía trước.
“… Tớ vẫn luôn suy nghĩ. Về việc làm thế nào tớ có thể sửa chữa những thứ đã bị phá hủy.”
“Hả?”
Tôi không hiểu Hayama định nói về cái gì.
Nhưng dựa trên cách nói mơ hồ, thì có thể hiểu được cậu ấy muốn tránh đề cập một cách cụ thể.
“Tớ… đã rất hy vọng ở cậu, và cho dù biết rõ rằng không nên nhưng cuối cùng tớ vẫn yêu cầu. Vì vậy…”
“Khoan đã.”
Đừng nói thêm gì nữa.
Giọng nói của tôi dữ dội hơn bình thường. Tôi không có tâm trạng để đồng cảm với điều cậu ấy đang nói đến, những thứ được đào xới khỏi mộ phần những điều đã xảy ra và kết thúc.
Hayama xem ra cũng không muốn nói nhiều nên dừng lại trong giây lát. Cậu ấy đi thẳng đến kết luận.
“Cậu cần hiểu được giá trị của mình… không chỉ vì cậu, mà còn cho cả những người xung quanh.”
“Cậu đang nói cái gì…? … Thế?”
Tôi lắp bắp trước câu nói bất ngờ của cậu ấy.
“Nhưng thất quá khó để làm điều đó… tớ nghĩ có cách khác để làm tốt hơn… nhưng đây là điều duy nhất tớ có thể làm.”
Hayama thốt lên những lời đầy tự ti và cười chua chát. Nhưng khi nụ cười đó biến mất, cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đầy đau thương.
“… Từ trước đến giờ cậu cũng đang làm như vậy. Cậu có thể dừng việc tự biến mình thành nạn nhân được không?”
“… Đừng đánh đồng tôi với cậu.”
Thứ bị chặn lại trong họng tôi thoát ra trong tíc tắc. Giọng nói của tôi vang vọng khắp của hàng. Trộn lẫn đầy sự khó chịu, tức giận, và một chút đau đớn mà chỉ mình tôi nhận ra.
… Aah, tôi thực sự khó chịu. Một cảm xúc đầy hỗn tạp.
Cho dù cậu chỉ đang dừng lại và cho dù cậu đã đến gần đến vậy. Tại sao cậu chỉ đứng đó?
Tôi biết tôi chỉ muốn biết sự thật và Hayama biết điều đó.
Nhưng nó không đúng.
Đừng có vừa coi thường vừa đồng cảm với tôi. Đừng có thương hại tôi.
Hayama đã hiểu nhầm, tôi cảm thấy thương hại nên mới giúp đỡ. Nhưng mọi chuyện sẽ vô nghĩa nếu cậu ấy thương hại tôi.
Một đống cảm xúc không thể hiểu rõ vuột ra khỏi miệng.
“Nạn nhân? Đừng có đùa. Chuyện đó hoàn toàn bình thường với tôi.”
Hayama im lặng nghe tôi bắn thẳng vào mặt. Cậu ấy ngồi yên với vẻ bất ngờ. Nó khiến tôi còn thấy khó chịu hơn nữa.
“Vì chỉ có một mình nên khi có vấn đề cần được giải quyết mà người duy nhất có thể làm là một kẻ như tôi thì rõ ràng là mọi chuyện tự đi theo cách của nó.”
Người duy nhất nói chuyện là tôi. Nếu có vấn đề xảy ra thì tôi luôn chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Vậy nên có cái quái gì ở quanh tôi cũng chẳng sao cả. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tôi luôn luôn và sẽ luôn luôn tự mình giải quyết được. Đừng có hiểu nhầm và nhúng mũi vào.”
Cái tôi của tôi hét lên.
Nếu tôi chọn làm gì đó và thất bại thì chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng nếu có người ngoài muốn nhận lấy hậu quả và xem đó là của mình thì lại là chuyện khác.
Bọn họ chỉ là kẻ tiếm quyền cố gắng hành xử như một vị cứu tinh.
Tôi nhìn thẳng vào Hayama và cậu ấy cũng đối mặt lại.
Cùng lúc, Hayama, có lẽ cũng không tự mình nhận ra, nắm chặt tay lại. Cậu ấy đột ngột thả lỏng nắm đầm và cúi đầu xuống.
“Cậu… cậu giúp đỡ người khác vì cậu muốn ai đó sẽ giúp lại, đúng không?”
Cậu ấy vẫn không thay đổi.
Con người này không hiểu gì cả.
Cậu ấy diễn giải mọi hành động của tôi như là những thứ được thực hiện sau khi đã tính toán kỹ.
Nhưng có thể nói có một nào đó đúng trong trường hợp của Hikigaya Hachiman.
Ai đó chứ không phải cậu ấy là người nên nói ra điều đó.
Thứ cảm xúc giả tạo đó là thứ mà tôi và cậu ấy đều không có trong những điều chúng tôi làm từ trước đến giờ.
“Nhầm rồi.”
Tôi không buồn nhìn cậu ấy.
Tôi không muốn một lòng tốt hay sự thương hại hời hợt. Câu chuyện tuổi trẻ trong hình mẫu về nước mắt khiến tôi kinh tởm đến muốn mửa.
Trong câu chuyện này, cấu trúc thế nào không quan trọng, sẽ luôn có một kẻ thất bại và một sự thất không thể tránh được. Tiếp đó, có khả năng là sẽ có những thời điểm mà tôi là một kẻ thất bại. Ngay cả Hayama trước mặt tôi cũng có thể trở thành một kẻ thất bại.
Đó là một trò chơi có tổng bằng không. Nếu ai đó nhận được cái kết tốt đẹp ở một bên cán cân thì ở đầu bên kia, phải có ai đó bị trừng phạt. Không còn gì khác nữa. Cho dù người ta có tôn vinh tuổi trẻ thì chỉ cần một sai lầm cũng sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.
Các người nên dừng lại việc phát xét những thứ các người coi thường.
Đừng thể hiện lòng trắc ẩn hay sự thương hại. Vì chúng chi là hành vi xoa dịu bản thân các người thôi.
Tôi chộp lá túi xách mà tôi thả xuống trước đó.
“Đừng có đặt lóng trắc ẩn đáng ghê tởm và tùy tiện thương hại tôi như cậu muốn. Sự áp đặt này không gì hơn là rắc rồi.”
Tôi nói ra những lời cuối cùng rồi quay lưng, đi xuống cầu thang.
Tôi đi nhanh ra khỏi cửa hàng và không dừng lại cho đến khi đến nhà ga. Không có ai đuổi theo nhưng tôi vẫn tiếp tục di chuyển.
Lúc đến bãi đỗ xe trong công viên, tôi mới dừng lại.
Tôi nhìn lên bầu trời vô số vì sao lấp lánh.
Số lượng xe đạp có vẻ giảm xuống vì trời tối và lạnh. Chiếc xe cuối dãy là của tôi. Trong khi tôi kéo từng chiếc ra, từ ngữ thoát ra khỏi mệng.
“… Đừng có giỡn với tôi.”
Câu nói đó nhắm đến ai?
Tôi sẽ không để bất cứ ai gọi đó là sự hy sinh. Tôi sẽ không để bất cứ ai gọi người đã làm theo lựa chọn tốt nhất và mang lại hiệu quả nhất khi không còn cách nào khác là nạn nhân. Đó là sự sỉ nhục hơn bất cứ thứ gì. Đó là sự xúc phạm với những người đang cố gắng đến tuyệt vọng để sống.
Cho dù không có hình hài cụ thể. Cho dù không được thể hiện ra bằng giọng nói hay ngôn ngữ.
Có vài điều mà tôi tin chắc.
Đó là điều mà tôi cùng chia sẻ với một người khác.
Lòng tin mà tôi từng có bây giờ đã biến mất.
Ghi chú của người dịch
↑ Các thuật ngữ liên quan đến Dragon Quest.
↑ Tin nhắn cảnh báo thoại trong Minami-ke.
↑
↑
↑ Tạp chí dành cho phụ nữ.
↑ Cách nói chuyện giống như Renge trong Non Non Biyori.
↑ Con đường có thể có nghĩa là con đường đón khác.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi chỉ bao gồm đến trường và về nhà. Ngay cả ở nhà, tôi cũng không gặp được Komachi và thực sự không có được một cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh nào với nó. Đối tượng tâm sự duy nhất là con mèo kamakura.
Hôm này tôi cũng có thể đi thẳng về nhà sau giờ chủ nhiệm mà không cần phải đến câu lạc bộ.
Không có lời nào của giáo viên chủ nhiệm lọt vào tai tôi. Tiết học nhanh chóng kết thúc.
Tôi cầm lấy cặp và đứng lên. Yuigahama vẫn còn trong lớp vì tôi có thể nghe thấy giọng cậu ấy trộn lẫn cùng tiếng những người khác. Tôi cúi đầu xuống để không bị nhận ra và bước đi.
Ra đến trước cửa thì có ai đó đột nhiên vỗ lên vai tôi.
“Nói chuyện với tớ một chút được không?”
Tôi quay người lại và đứng trước mặt là Hayama với một nụ cười ấm áp.
“…. Cậu muốn nói gì?”
Hayama quan sát xung quanh trước khi nói tôi đi theo. Xem ra cậu ta không muốn bị người khác chú ý.
Nhưng tôi không thích đứng sát nhau như thế này. Dù sao thì Ebina vẫn còn ở trong lớp… chuyện này, có chút… xấu hổ quá…
Mà sao cũng được. Chúng tôi chưa từng nói chuyện bình thường với nhau vậy nên chẳng có chuyện gì bí mật đến mức cần ở riêng cả.
Nếu có thì chỉ là những chuyện liên quan đến chuyến đi thực tế vừa rồi. Nhưng đó cũng là điều mà chúng tôi đều đã quyết định là sẽ không nhắc lại nữa.
Tôi nhìn cậu ấy thắc mắc.
Hayama nhún vai, cười bối rối. Xem ra đã đến lúc rồi.
“Là về Orimota và Nakamichi.”
“Ừm.”
Do chị Haruno nên cậu ấy buộc phải đến gặp mặt hai người họ. Ra là vậy, tôi đoán chuyện này gây rắc rối cho cậu ấy. Nhưng thật đáng tiếc, tôi chẳng thể làm được điều gì.
Nhưng đó không phải là mối bận tâm của Hayama.
“Tớ muốn thảo luận với cậu một chút về thứ bảy này.”
“Ừ, hả.”
Thứ bảy? Nhắc đến thứ bảy thì, có gì vào hôm đó nhỉ? Đó là ngày trước thời điểm của siêu anh hùng à? Vậy ra cậu ấy muốn nói về Jewelpet Sunshine và Pretty Rhythm. Vậy ra cậu muốn biết những chương trình này có được phát sóng hay không? Nếu chỉ có vậy thì đâu cần phải làm mọi chuyện rắc rối đến thế chứ.
Không thể nào mà Hayama lại hỏi về những chuyện như vậy được.
Vậy thì, ý của cậu ấy là gì…
Hayama nghi ngờ nhìn tôi.
“Không lẽ bọn họ không nói với cậu? Tớ nhận được nhắn tin mời đi chơi ở Chiba vào thứ bảy.”
“À, không, không có ai nói với tớ cả…”
Đi chơi? Đó là phạm trù mà tôi không hiểu được, thưa quý ngài…
Hay là tôi để lỡ mất nhỉ? Sao có thể chứ, tôi chưa từng đổi địa chỉ mail. Nhưng rõ ràng là tôi không được tin nhắn. A, ra vậy, đó là bởi vì bọn họ không biết được địa chỉ mail của tôi, bọn họ đúng là nhút nhát mà.
Hmm, có lẽ là trong kiếp sau.
Không cần phải nghĩ nhiều khi tôi không được mời.
Nhưng Hayama có vẻ vẫn chưa hiểu, nghiêng đầu nói.
“Vậy à… tớ nghĩ là bọn họ ám chỉ tất cả chúng ta khi nói đến buổi hẹn.”
Nếu xem xét vấn đề từ quan điểm của Hayama thì đúng. Cậu ấy là người luôn mong muốn mọi người hợp tác với nhau.
“Chà, đó chỉ là cái cớ thôi. Với lại một người không thể đến nếu không được mời. Các cậu cứ tự nhiên.”
“Không được mời à?”
Hayama gật đầu và mỉm cười nói tiếp.
“Cậu đi cùng với tớ nhé? Nếu số lượng đủ để bắt cặp thì sẽ vui hơn.”
“Làm như tớ sẽ đi…”
Cậu là đồ ngốc à? Không được mời có nghĩa là đã bị từ chối rồi đấy, Anhxtanh. Quá hiển nhiên là ngay vào lúc thấy tôi xuất hiện, khuôn mặt của bọn họ sẽ hiện lên dòng chứ “tại sao cậu ta lại ở đây?”.
Ngoài phản ứng của họ ra còn có các vấn đề khác.
“Bỏ qua cái đó đi, cậu thực sự nghĩ là tớ sẽ đi chơi với cậu à?”
Hayama thu hồi nụ cười và trở nên nghiêm túc. Có lẽ tôi cũng đang làm một khuôn mặt tương tự.
Chúng tôi khác biệt nhau đến mức mà tôi không thể tưởng tượng được cảnh cả hai hẹn gặp nhau bên ngoài trường học. Không, không cần thiết phải ở ngoài trường, tình huống hiện tại vốn đã rất bất thường rồi.
Dù nghĩ theo cách nào đi nữa thì bộ đôi này cũng hoàn toàn quái đản.
Tôi vẫn chưa thể quên được màn trình diễn về lòng thương hại của Hayama lần trước.
Khoảnh khắc mà vị trí của chúng tôi được phân định rõ ở phía trên và phía dưới cũng là lúc khoảng cách giữa chúng tôi được xác định. Tôi không được phép bước về phía bên kia cũng như không cho phép Hayama vượt qua lằn ranh.
Đó là sự khắt nghiệt của thế giới và cả bản thân tôi.
Cả hai chúng tôi đứng đó, yên lặng nhìn nhau.
Người lên tiếng trước là Hayama.
“Cậu không thể coi như đang giúp tớ được sao?”
Trước sự bất ngờ của tôi, Hayama cúi đầu xuống. Tôi không nhìn thấy được mặt, nhưng dựa trên nắm tay đang bóp chặt, cậu ấy chắc chắn không cười.
Tôi không thể hiểu được cậu ấy nghĩ gì mà đi xa đến mức sẵn sàng cúi đầu. Dù sao thì tôi cũng không quan tâm.
“Tớ không nghĩ là mình có thể giúp được gì với lại cậu có thể nhờ người khác giúp được mà?”
Hayama từ từ nhìn lên nhưng vẫn giữ tư thế cúi đầu.
“… Hơn nữa, hôm đó là ngày nghỉ nên tớ cũng không muốn đi ra ngoài. Ừm, thế này thì sao? Cậu mời thêm một người bạn khác đi cùng và giới thiệu cho bọn họ. Như vậy, mọi thứ đều hoàn hảo.”
Tôi rời đi ngay sau khi nói ra từ cuối cùng.
“Tớ biết rồi…”
Tiếng thì thầm vang lên trước khi tôi kịp đóng cửa lại.
× × ×
Tôi về nhà và lười biếng nằm chơi cho đến giữa đêm. Ti vi được bật lên, sách nằm rải rác khắp nơi, còn tôi thì đang cắm tai nghe chơi game trên di động. Hệ thống thương mại quốc tế quả là một sản phẩm hoàn hảo cho những người cô đơn.
Cha mẹ tôi về nhà muộn và trước những lời la mắng của họ, tôi chỉ trả lời mơ hồ bằng “dạ vâng”, “con biết rồi ạ” khiến họ để tôi lại muốn làm gì thì làm.
Bình thường thì tôi sẽ nhảy thẳng lên giường và đọc sách, nhưng gần đây, tôi không thể tập trung làm bất cứ việc gì.
Đã quá nửa đêm, tôi ngáp dài trên ghế sô pha và duỗi dài người chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng khách mở ra.
Tôi đoán là con mèo Kamakura chạy lăng xăng trong nhà. Nhưng cuối cùng lại không phải, đứng đó là Komachi đang mặc bộ đồ ngủ với cái nhìn bất mãn.
Tôi lo lắng tìm từ để nói thì Komachi lên tiếng trước.
“Anh, điện thoại.”
“Hả?”
Tôi ngạc nhiên lấy ra điện thoại di động và nhìn qua. Không có cuộc gọi nhỡ, không tin nhắn và cũng không phải pin yếu. Chà, tao thực sự ghét mày đấy.
Con bé muốn nói gì nhỉ? Tôi quay lại nhìn Komachi và kịp thời giơ tay ra theo phản xạ, bắt lấy một chiếc điện thoại di động trước khi nó tông thẳng vào mặt. Lúc tôi nhìn lại, đó là điện thoại của Komachi.
“Em đi ngủ đây. Lúc nào anh nói xong thì cứ để ở đây.”
“A, được.”
Con bé nói nhanh rồi đi về phòng.
Tôi nhìn vào điện thoại di động của Komachi, trên màn hình là một cuộc gọi chờ.
Tôi không biết ở đầu bên kia là ai nhưng nếu Komachi đã chuyển cho tôi thì chắc là một người quen.
Tôi nhận cuộc gọi và lên tiếng. Giọng tôi có chút mệt mỏi.
“… A lô?”
“Hallo!”
Một giọng nói vui tươi, đầy sức sống thôi thúc tôi dập máy ngay lập tức vang lên từ phía bên kia. Tôi đặt điện thoại ra xa tai một chút và kiểm tra lại màn hình một lần nữa. Trên màn hình là Yukinoshita Haruno.
Tại sao chị ấy lại gọi tôi? Còn nữa, làm thế nào mà con người này lại biết số điện thoại của Komachi… ? Tràn đầy thắc mắc, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại và từ đầu bên kia phát ra tiếng nói “này”.
Vì đã nhận cuộc gọi nên tôi không còn cách nào khác ngoài tiếp tục nói chuyện. Tôi đầu hàng và để điện thoại lại gần tai một lần nữa.
“Có chuyện gì ạ?”
“Em đang cãi nhau với em gái à?”
Trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác. Liệu Komachi đã nói gì đó hay chỉ đơn giản là chị ấy đoán được? Có lẽ mối ác cảm truyền kiếp giữa anh chị em ruột không phải là nói suông. Ư, dạ dày của tôi đột nhiên quặn lên khiến tôi chỉ muốn dập máy.
“So sánh với chị thì vẫn chưa thể gọi là cãi cọ được.”
Tôi mỉa mai đáp lại khiến chị Haruno bật cười.
“Ahaha, chị hiểu rồi.”
“Mà làm thế nào mà chị biết số điện thoại của Komachi?”
“Sau lễ hội văn hóa, chị có gặp con bé một chút. Bọn chị đã trao đổi vào lúc đó.”
Ra vậy… Dù mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên nhưng bọn họ đã cho nhau số điện thoại. Đứa em gái của tôi quan hệ rộng quá. Khoan đã, không phải như thế nghĩa là con bé có nhiều số liên lạc hơn tôi sao? “Mà quên cái đó đi, chị nghe được vài điều như là em không định đến cuộc hẹn à?”
“Đúng hơn là em không được mời…”
Có chuyện gì với chị ấy vậy? Không phải chị ấy gọi điện để trách mắng tôi đấy chứ? Khoan đã, vậy là Hayama đã nói với chị ấy? A, cậu ấy không nên làm thế…
Trong khi tôi đang nghĩ cách giải thích cho chị ấy hiểu thì một giọng nói dịu dàng vang lên từ đầu bên kia.
“Hayato đã mời thì sao em không đi cùng với nó?”
“Không. Thực sự thì em không thể…”
Việc này thật vô lý. Nếu tôi đi thì bọn con gái sẽ chẳng vui vẻ gì. Cả tôi cũng thế. Nếu tôi không có mặt thì bọn họ sẽ thoải mái trò chuyện hơn.
“Thôi nào, em sẽ được hẹn hò với cô gái mà mình từng thích đấy?”
Chị ấy cười ranh mãnh nói.
“Em không nghĩ đó là ‘thích’.”
“Ô, vậy sao?”
Tôi không cần có thêm thời gian để đưa ra câu trả lời, tôi đã luôn suy nghĩ từ thời trung học cơ sở đến giờ rồi. Từng từ một vuột ra khỏi miệng tôi một cách tự nhiên.
“Đó hoàn toàn là tình cảm đơn phương và vì là một sự hiểu nhầm nên em không thể coi là thật được.”
Chỉ bởi vì cậu ấy nói chuyện và lắng nghe khiến tôi trở nên tò mò và tự thuyết phục bản thân rằng cậu ấy thích tôi. Thứ tình cảm ích kỷ như thế không thể nào so sánh với tình yêu được.
Tỏ tình là hành vi thể hiện cảm xúc yêu thích của mình với đối tượng. Với tôi thì sao? Ngay cả bây giờ tôi cũng không có chút tự tin nào để trả lời câu hỏi đó nếu được hỏi.
Tiếng thở dài vang lên từ đầu bên kia.
Sau một thời gian im lặng, chị ấy bật cười khúc khích. Dù không gặp mặt trực tiếp nhưng dám chắc là đôi môi chị ấy đang dãn ra thành một nụ cười đầy mê hoặc.
Giọng nói của chị Haruno vang lên rõ ràng và đầy sức sống.
“Em cứ như một con quái vật ăn logic ấy.”
“Cái gì? Hoàn toàn không đúng.”
Đột nhiên bị gán cho một cái biệt danh kỳ cục, tôi bật cười đáp trả.
“Rồi. Vậy thì là kẻ chuyên lo xa.”
Giọng nói của chị Haruno không mang theo chút trêu chọc nào. Tôi biết chị ấy hoàn toàn chân thành.
Có lẽ vì vậy nên.
Tôi cảm thấy ấm áp khó nói thành lời.
Tôi biết sự tự nhận thức của bản thân đã không thể cứu chữa được nữa. Nó đã đến mức độ có thể phủ nhận cả khả năng tự nhận thức của bản thân tôi. Nó tựa như một con quái vật thức dậy sau giấc ngủ dài trong mê cung ở những câu chuyện thần thoại. Đến cuối cùng thì con quái vật đó sẽ bị giết bởi một người hùng, có lẽ vậy.
Một giọng nói mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi tình trạng ngơ ngác khi đắm chìm trong suy nghĩ.
“Được rồi. Em sẽ đến buổi hẹn nhé?”
“Không được! Ngày hôm đó em có chút việc phải làm.”
Mặc dù tôi không tỉnh táo lắm nhưng những lời đó được bật ra ngay lập tức cứ như được lập trình sẵn.
“Vậy nên buổi hẹn đã được chuyển sang thứ sáu. Em không muốn ra ngoài vào cuối tuần, đúng không?”
Nhưng kẻ thù lại quá xảo quyệt. Chị Haruno nhanh chóng gạt đi cái cớ của tôi. Đợi chút, sao chị ấy lại biết được tôi nói vậy? Chị ấy nghe được từ Hayama? Aaa, sao chị ấy lại tự quyết định mọi thứ vậy chứ?
“Ưm, hôm đó cũng…”
“… Cho dù em đã đi chơi với Yukino? Ý chị là em thậm chí còn đi cùng với Gahama.”
Kỳ nghỉ hè bất chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Lý do là vì cậu ấy được giới thiệu vào lúc đó. Chà, cậu ấy chắc chắn phải là một trong những người may mắn, những người bẩm sinh đã thu hút sự vui vẻ, thú vị. Những con người được chọn hiếm hoi.
Vậy nên, cho dù có xem xét thêm hai chuyện này thì vẫn không thể gọi là một cuộc hẹn hò được.
Chúng không thể so sánh với nhau.
Tôi không biết làm thế nào để diễn ta diễn tả chính xác khoảng thời gian đó. Vậy nên tôi quyết định nói bất cứ điều gì mà tôi có thể nghĩ ra được.
“Lần đó là một buổi đi mua sắm và làm người mang đồ. Không có gì hơn đâu ạ.”
“Đúng. Chỉ là đi chơi với nhau thôi mà. Em là người hộ tống Hayama hoặc cứ xem như em ngẫu nhiên đi cùng đường với họ.”
Đến lúc này, tôi không thể tiếp tục phản bác được nữa. Nếu tôi liên kết buổi đi chơi với một ý nghĩa đặc biệt thì tôi cũng tự chôn mình với buổi mua sắm và làm người mang đồ của Yukinoshita trước đây.
Grrr… Tôi nghẹn lại không nói được gì và chị Haruno tiếp tục đẩy thêm một cú.
“Hay không lẽ… em mong đợi một điều gì khác?”
“Không thể nào có chuyện đó.”
Tôi theo phản xạ trả lời ngay lập tức. Một tiếng cười thích thú vang lên.
“Thế thì không còn vấn đề nữa rồi. Hơn nữa, Hayato không phải là người sẽ cúi đầu khi nhờ vả người khác đâu.”
“Vậy sao? Nhưng hình như cậu ta nhờ giúp đỡ hơi nhiều đấy.”
“Nhưng nó không gạt đi lòng tự trọng hạ mình xuống. Em biết chuyện đó khó khăn đến thế nào mà.”
Thật vậy sao?
“Nếu em không xuất hiện thì chị sẽ đến tận nhà đấy!”
Cái… chị là bạn thưở nhỏ của em chắc? Mà chị thậm chí còn biết cả địa chỉ nhà em nữa cơ à. Đáng sợ quá. Nói mới nhớ, hình như chị em nhà Yukinoshita và Hayama quen nhau từ nhỏ.
Trong lúc đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ không liên quan, thì cuộc gọi chấm dứt. Chị ấy là một người ích kỷ thích nói gì thì nói, nhưng đó cũng là điều tạo nên con người được gọi là Yukinoshita Harunno.
Theo như hướng dẫn trước đó của Komachi, tôi đặt điện thoại lên bàn. Tôi không thể lên phòng để trả trực tiếp vì sẽ chỉ diễn ra cuộc trao đổi như lần trước. Hơn nưa, con bé đã nói là đi ngủ nên có lẽ nó sẽ không trả lời… Hmm, con bé có thể giả vờ như không nghe thấy.
Tôi hơi mệt một chút sau cuộc nói chuyện điện thoại kéo dài.
Tôi nằm gục xuống ghế sô pha và bắt đầu nghĩ. Cứ thế này, tôi có thể ngủ quên như lần trước. Tôi nên về phóng trong lúc vẫn còn tỉnh táo. Như vậy thì Komachi cũng có thể đến lấy điện thoại thoải mái hơn.
Tiếng mở và đóng cửa vang vọng khắp nhà khi tôi rời phòng khách trở về phòng của mình. Tôi đổ sập xuống giường.
Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Cho dù chỉ là bề ngoài, tôi cũng sẽ ra ngoài đi chơi với con gái. Ấy là chưa nói đến trong đó còn có cô gái tôi từng tỏ tình trước đây.
Thực ra tôi không cần phải nghĩ nhiều. Tất cả những gì tôi phải làm là trộn lẫn trong nhóm và chờ đến khi kết thúc. Tương tự như tấm biển quảng cáo trước cửa hàng, yên lặng cùng thời gian.
Lần này cũng vậy. Tôi là người hộ tống của Hayama, tham gia để lấp chỗ trống. Trong hộp cơm trưa, đó là rau muối. Tôi thậm chí không thể trở thành Baran. Tôi cũng không thể trở thành Hiệp Sĩ Rồng và càng không thể bắn ra Dragonic Aura. [1]
× × ×
Gần đến ngày hẹn với Hayama nhưng không có ai liên lạc với tôi. Có lẽ bọn họ không biết cách, nhưng mà… Cái cảm giác thêm vào cho đủ chỗ này… Đối xử với kẻ lấp chỗ trống như vậy thì khác nào với gia vị thức ăn chứ?
Tôi đến trường như bình thường, hòa lẫn với xung quanh và hướng về lớp học.
Mất một lúc để tôi đi đến chỗ ngồi.
Như thường lệ, Hayama được vây quanh bởi nhóm của mình ở phía sau lớp học, Toba, Miura, Yuigahama và vài người nữa. Cậu ấy nói chuyện với bọn họ như bình thường và mặc dù có kế hoạch hẹn hò nhóm vào hôm nay, trông cậu ấy không có nhiều khác biệt.
Chắc Hayama đã quen với tình huống này. Thật khác biệt với một kẻ lấp chỗ trống như tôi, ngồi đây và lo lắng một cách ngu ngốc “lúc nào thì bọn họ liên lạc với mình? Phải đợi đến khi nào đây?”…
Có lẽ sự bồn chồn của tôi được viết lên mặt rõ đến mức Hayama có thể nhận ra và khéo léo di chuyển đến gần.
Cậu ấy ngần ngừ một lúc để tìm từ rồi cất tiếng hỏi một cách lộn xộn.
“Về hôm nay, lúc nào cậu có thể đi?”
Có cái gì đó không đúng ở đây… Đừng nói là cậu muốn chúng ta cùng đi đến chỗ hẹn đấy…?
“Thế còn câu lạc bộ của cậu.”
Hôm nay là cuối tuần nên Hayama sẽ phải tham gia câu lạc bộ trừ khi cậu ấy ngụ ý muốn tôi đợi đến khi câu lạc bộ kết thúc. Chắc chắn tôi sẽ không làm thế.
Tuy nhiên, Hayama thờ ơ đáp.
“Hôm nay là ngày nghỉ. Đôi khi sân bãi quá đông nên bọn tớ quyết định giải lao.”
Đúng là sân trường của chúng tôi khá nhỏ. Câu lạc bộ bóng đá, câu lạc bộ bóng chày, câu lạc bộ các môn phối hợp và câu lạc lạc bộ bóng bầu dục đều dùng chung. Vậy nên thỉnh thoảng cũng có những ngày như thế này.
“A, đúng… thế thì chỉ cần cho tớ biết chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu là được.”
Cho dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ không cùng nhau đi từ trường đến Chiba. Gặp nhau tại một địa điểm hẹn trước là được.
Bên cạnh đó, tôi không có tâm trạng kéo dài cuộc nói chuyện này. Tôi nhận ra Yuigahama đang nhìn qua nên muốn nhanh chóng kết thúc.
Hayama tỏ ra đã hiểu, lùi lại một chút và lấy điện thại ra.
“Được… Cậu không phiền cho tớ số chứ?”
“Không.”
Tôi viết số của mình xuống một tờ giấy in. Tôi để quên điện thoại của mình ở nhà nhưng trí nhớ của tôi khá tốt.
“Rất đúng với phong cách của cậu khi chỉ cho mỗi số điện thoại.”
Trong khi lưu số, Hayama cười khúc khích. Chết tiệt, chúng ta sẽ không nhắn tin nói chuyện với nhau nên chỉ cần mỗi số là đủ rồi.
“Được rồi. Gặp lại sau.”
Cậu ấy quay lại chỗ ngồi sau khi để lại những lời đó. Không buồn liếc nhìn, tôi chống tay lên cằm dựa và nhắm mắt lại.
Còn chín giờ nữa trước khi đến Chiba. Bây giờ thì chắc chắn là tôi phải đi. Tôi càng lúc càng có ít động lực hơn.
Xem ra tôi sẽ phải trải qua một ngày ảm đảm.
× × ×
Tôi vội vàng rời khỏi lớp ngay khi tiết chủ nhiện kết thúc.
Địa điểm tập trung nằm trước nhà ga Chiba vì Orimota và người bạn sẽ đến bằng tàu.
Đó là một vị trí tốt để tìm ra nhau nhưng lại không phải là nơi để đứng chờ quá lâu.
Do xuất phát đến Chiba ngay khi tan trường nên tôi có khoảng một giờ để chuẩn bị. Tôi buộc xe đạp vào một nơi thích hợp và quyết đinh giết thời gian tại một quán cà phê cách đó không xa.
Tôi bước vào quán, gọi một ly cà phê và ngồi gần cửa sổ. Vị trí này không quá nóng và tôi có thể hít thở được khí trời trong khi thưởng thức ly cà phê.
Tôi thích cà phê nguội hơn. Loại MAX có thể dùng quanh năm nhưng nó đặc biệt ngon vào mùa này.
Nhưng mà một vài thương hiệu khác cũng không tồi… Cà phê đắng quá.
Tôi đeo tai nghe và bắt đầu đọc sách. Cà phê chỉ khá bình thường nhưng cảm giác vẫn rất dễ chịu.
Tôi lật từng trang sách trong khi nghe các bài hát nối tiếp nhau.
Chiếc cốc mà tôi cầm rất ấm.
Tôi kéo tay áo lên vào nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay để tính xem bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Vẫn còn một lúc nữa trước khi đến giờ hẹn. Tôi ngồi lơ đãng nghĩ về những việc cần làm từ bây giờ thì ánh sáng từ đèn đường đột nhiên biến mất.
Có ai đó đang vỗ nhẹ vào tấm kính cửa sổ.
Tôi quay mặt lại nhìn thì thấy chị Haruno đang đứng vẫy tay… Thế quái nào mà bà cô này lại ở đây?
Miệng chị ấy mấp máy nói cái gì đấy không rõ. Vi cách một lớp kính nên tôi lắc đầu ra hiệu không thể nghe được. Chị Haruno nhún vai và đi về phía cửa.
Sự hấp dẫn tự nhiên của Yukinoshita Haruno khiến hầu hết mọi người đều phải lén nhìn khi chị ấy đi ngang qua. Ngay cả khi đã vào cửa hàng, chị Haruno vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt.
Chị ấy mua một ly cà phê ở bàn đăng ký rồi đến ngồi đối diện tôi.
“Chị đang làm gì…”
Là thứ đầu tiên tôi thốt lên.
Chị Haruno cho đường và sữa vào ly cà phê rồi dùng thìa khuấy đều. Tiếp đó, chị ấy nở một nụ cười không thể đáng sợ và xảo quyệt hơn. Ưm, mặt chị ấy bây giờ còn đen hơn cả cà phê.
“Chỉ để theo dõi cuộc hẹn giữa một đứa em trai và một đứa em rể thôi. Là chị lớn trong nhà, tất nhiên là chị phải quan tâm rồi.”
“Em không phải là em rể của chị…”
Ai đó tương tự như một đứa em trai có lẽ ám chỉ đến Hayama khi mà chị Haruno lớn hơn cậu ấy ba tuổi. Nhưng làm ơn đừng nói cứ như là hai đứa bọn em đang hẹn hò với nhau vậy, xin chị đấy…
Chị Haruno tiếp tục nói nhưng lại giống như đang tự hỏi.
“Hơn nữa… chị có chút tò mò tại sao nó lại đi xa đến như vậy để kéo em đi cùng.”
Nụ cười của chị ấy đã thay đổi. Nó đáng sợ và ranh mãnh hơn.
Nhưng chị sẽ hiểu nếu thấy Hayama lúc ở trường. Cậu ẩy chỉ không thể chịu được khi có ai đó bị bỏ lại phía sau. Giống như việc tôi không được mời dù có mặt ở đó.
Vậy nên không có gì cần phải lo lắng. Thực ra thì người mà tôi tò mò là Yukinoshita Haruno.
“Chị hình như khá rảnh…”
Tôi nói lên thắc mắc trong lòng và chị Haruno hờ hững đáp lại.
“Chuyện đó là bình thường với một sinh viên có tiền và điểm số xuất sắc.”
Chậc, chị ấy vừa kheo khoang về bản thân một cách khéo léo.
Sinh viên đại học có rất nhiều thời gian cho bản thân.. nếu không tính đến công việc bán thời gian, nghiên cứu và bài tập về nhà.
Và còn rất nhiều thứ mà họ có thể làm. Đầu tiên, không cần phải đến lớp nghe giảng. Vào mùa xuân, họ đến triển lãm hoa; vào mùa hè, họ có BBQ; vào mùa thu, họ hóa trang tham gia Halloween; vào mùa đông, họ tham gia các bữa tiệc thân mật. Cả một năm nốc đồ cồn hay đại loại thế. Hầu hết bọn họ sinh hoạt gần trường, tại một trung tâm trò chơi, máy đánh bạc hay thậm chí là ở các nhà nghỉ Mahjong. Nếu sinh viên là như vậy thì tôi không nghĩ là tôi có thể hội nhập được…
Chị Haruno không mang lại cảm giác đó một chút nào. Nhưng lại xuất hiện một câu hỏi khác: Bình thường chị ấy làm gì…? Trong khi đang đoán già đoán non thì tôi đột nhiên nhớ đến một điều liên quan nên cất tiếng hỏi.
“Chị không có nhiều bạn bè phải không?”
“Đúng vậy, chỉ có Hikigaya mới chịu dành thời gian với chị thôi…”
Chị ấy cố tình giả vờ đau đớn khóc. Aaa, thật phiền phức.
Nhưng tôi không muốn để chuyện này trôi qua như một trò đùa.
Chị Haruno là người không sợ phải ở một mình. Hơn nữa, chị ấy còn là con cả nhà Yukinoshita, không quá ngạc nhiên nếu chị ấy bị cô lập.
Chị ấy được mọi người ngưỡng mộ do năng lực xuất chúng của mình và do đó, nhận được sự tôn trong, nhưng điều này cũng hàm chứa những mảng tối. Sẽ có rất nhiều người tiếp cận chị ấy để chia sẻ danh tiếng. Mặc dù đúng là tôi đã thấy chị ấy đi chơi với bạn bè vào lần trước.
Nhưng tôi cho rằng không có nhiều người mà chị ấy có thể thành lập một mối quan hệ ngang bằng.
Có lẽ vì vậy nên chị ấy mới quá cứng đầu với đứa em gái của mình, người cũng đang ở trong tình trạng tương tự.
Nhận ra tôi đột nhiên yên lặng, chị Haruno lên tiếng với một nụ cười làm hòa.
“Hmm, lúc trước là đùa thôi, chị không định làm phiền bọn em, vậy nên em không cần phải lo lắng.”
Tôi quay lại với thực tại và trả lời ngay lập tức.
“A, vâng. Chị cứ tự nhiên.”
“Ô, một câu trả bất ngờ đấy.”
Chị Haruno chớp mắt ngạc nhiên. Tôi không quan tâm lắm nếu chị ấy xuất hiện và trở thành một đống phiền phức. Thực ra tôi còn muốn chị ấy đến đập nát toàn bộ chuyện này CNCT (càng nhanh càng tốt). Như vậy tôi có thể về nhà sớm hơn.
“Vậy thì chị sẽ chấp nhận lời mời của em. À, đến giờ rồi.”
Thời điểm đến cuộc hẹn đang đến gần, chị Haruno nhìn đồng hồ đeo tay và nói. Tôi cũng liếc qua cái của mình. Sắp đến lúc rồi. Nếu tôi rời cửa hàng ngay lập tức, tôi có thể đến nơi đúng giờ. Bình tĩnh và xuất phát thôi.
Tôi nhanh nhẹn thu thập vật dụng của mình đang đặt rải rác trên bàn và chỗ ngồi. Chị Haruno ngồi đó cười toe toét nhìn tôi.
“Cố lên nhé!”
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức để không trở nên phiền toái.”
Đúng là chị Haruno không định đi cùng. Có lẽ chị ấy chọn cách kín đáo theo dõi.
“Đi chơi vui vẻ!”
Chị Haruno vẫy tay chào. Tôi quay đầu lại, cúi chào chị ấy và đi ra khỏi cửa hàng.
× × ×
Mặt trời lặn xuống phía sau đường chân trời, thành phố bắt đầu nhịp sống về đêm. Phía trước nhà ga, có rất nhiều người cũng đang đợi đến cuộc hẹn như tôi.
Lúc này đã là tối thứ Sáu. Có lẽ nhiều người cũng hẹn nhau đi uống.
Những cặp đôi vừa gặp mặt trao đổi vài từ rồi nắm tay nhau rời đi.
Tôi kéo tay áo xem lại thời gian. Vừa đúng năm giờ chiều. Đây là lúc chúng tôi hẹn gặp nhau. Nếu là người đầu tiên đến chỗ hẹn thì tôi sẽ thành người rất trông đợi cuộc hẹn này, nên tôi không hào hứng lắm. Nhưng tôi sẽ gây rắc rối cho người khác khi đến trễ, trái ngược với mục đích của kẻ lấp chỗ trống.
Hơn nữa, điểm hẹn có chút vấn đề. Tôi nên tránh việc đi đi lại lại trước cửa nhà ga và cản đường người khác.
Ngay trước khi đồng hồ điểm năm giờ, Hayama là người đầu tiên đến nơi. Hình như cậu ấy đến bằng tàu hỏa do đi ra cùng với đám đông từ cửa soát vé. Dù lẫn trong đám đông, thân hình cậu ấy vẫn rất nổi bật nên không khó để nhận ra.
Hayama đang chỉnh lại chiếc cà vạt thắt kiểu bolo trong khi quan sát xung quanh thì thấy tôi. Cậu ấy giơ tay lên ra hiệu và đi về phía tôi.
“Xin lỗi, tớ đến trễ quá.”
“À, cậu đến đúng giờ.”
Một hai phút không phải là vấn đề. Tôi không phải là một người quá tỉ mỉ về thời gian nên không quan tâm lắm.
Bây giờ là thời gian chờ đợi các quý cô… Trong khi tôi đang quan sát khu vực này, Hayama đứng cạnh tôi và cũng làm điều tương tự. Trông cậu ấy có vẻ như muốn nói điều gì đó.
“… Xin lỗi đã bắt cậu đi cùng. Cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Cám ơn.”
“Không có gì. Tớ đến vì bị chị Yukinoshita dọa. Nếu cậu muốn cám ơn thì hãy nói với chị ấy.”
Đúng là nếu chị Haruno không liên lạc với tôi thì tôi chắc chắn sẽ không đi. Trông thế này chứ tôi không giỏi từ chối yêu cầu của những cô gái lớn tuổi. Và cũng không nên quên rằng tôi cũng không cự tuyệt được lời cầu xin từ mấy đứa em gái. Thậm chí tôi cũng chỉ do dự một chút nếu bọn con gái trong lớp nhờ giúp đỡ. Ôi trời ơi, con gái đúng là đáng sợ.
Tôi không bận tâm lắm đến chuyện Hayama tận dụng điểm yếu của tôi. Phạm vi rộng lớn của trò bạn thân của bạn thân khiên tôi thấy sợ hãi. Đây không hẳn là để cảnh cáo nhưng ít ra thì tôi cũng muốn được phàn nàn.
“Nhưng mà cậu đâu cần phải nhờ người đó để…”
“A, hình như bọn họ đến rồi.”
Hayama cắt ngang và chỉ về phía khá xa. Hình ảnh là Orimoto và người bạn đang đi đến đó rõ dần.
Lúc nhận ra, bọn họ đi nhanh về phía chúng tôi.
“Xin lỗi đã bắt các cậu phải chờ!”
“Xin lỗi đã đến trễ…”
Orimoto không quan tâm đến những thứ tầm thường như thời gian nhưng cô bạn Nakamichi hay gì gì đó thì lại loay hoay cúi đầu giải thích.
“Không có gì… Chúng ta đi thôi?”
Hayama nhẹ nhàng cười và bắt đầu di chuyển. Orimoto và người bạn đi theo. Xem ra Hayama đã giải thích tình hình trước đó vì khi thây tôi, bọn họ không có chút ngạc nhiên nào.
“Đầu tiên là đi xem phim nhé?”
Hayama đi chậm lại để các cô gái theo kịp và bắt chuyện.
Tôi bắt đầu lẽo đẽo đi theo họ.
Không phải là tôi đang cư xử như một Yamato Nadeshiko đâu. Tất nhiên là nhìn thì có vẻ như tôi đang chú tâm vào khoảng cách giữa mọi người nhưng thực ra là có lý do lớn hơn đằng sau.
Lúc tôi gặp Orimoto và người bạn, cảm giác kỳ quặc như có cái gì đó không đúng xuất hiện.
Nếu phải nói thành lời, đó là cảm giác thất vọng khiến tôi nghĩ “hôm nay sẽ diễn ra như thế vậy?”. Cho dù ban đầu chỉ là ý định hời hợt thì đi chơi với con gái vẫn là sự kiện lớn đối với một học sinh trung học.
Vậy nên tôi khá ngạc nhiên khi có cảm giác này.
Kể cả khoảng thời gian giữa đầu mùa hè và trong kỳ nghỉ hè cũng rất khác biệt. Tôi thậm chí còn tự thuyết giáo bản thân không được hiểu nhầm. Nhưng hôm nay tôi không cảm thấy lo lắng chút nào.
Tôi không biết phải nghĩ về cái gì…
Thực ra, lúc Hayama xuất hiện, ít nhất tôi cũng có chút phản ứng. À, cái đó thì hẳn nhiên.
Tôi im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ xem phim rồi đi mua sắm. Giữa đường, chúng tôi sẽ dừng lại tại trung tâm trò chơi, kiếm cái gì đó để ăn và thế là xong. Đó cũng là những điểm chính của một cuộc hẹn.
Rất cơ bản.
Mười lăm phút đã trôi qua.
Những câu mà tôi đã nói cho đến giờ là: “Ừ”, “không”, “chắc vậy”, “Aah”, “vậy sao”, “tớ biết rồi”. Tôi khá chắc là game chiến đấu đối kháng tay đôi còn có nhiều lời thoại hơn thế…
Nhưng nếu nghĩ theo cách khác thì không phải việc tôi có thể thoải mái nói chuyện bằng số đề tài ít ỏi chứng tỏ khả năng giao tiếp của tôi là vô cùng tốt? Vậy thì rõ ràng là những kẻ không buồn nói chuyện với tôi chỉ là những khúc gỗ kém cỏi.
Sau khi lan man về mọi thứ và dừng lại tại một số chỗ, chúng tôi cuối cùng đã đến được rạp chiếu phim. Khoảng cách từ nhà ga đến đây chỉ khoảng năm phút nêu đi một mình nhưng bốn người chúng tôi phải mất hơn thế nhiều lần.
Đầu tiên là đi xem phim.
Mặc dù chúng tôi cùng vào rạp, nhưng xem bộ phim nào là do các cô gái quyết định. Còn tôi? Dĩ nhiên là không có quyền lên tiếng. Nhưng may mắn thay, bọn họ chọn bộ phim mà tôi chưa xem vào lên trước nên tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Hayama nhanh nhẹn chạy đi mua vé. Đúng là Hayama ~ ! Thật đáng tin cậy ~ !
Nhiệm vụ của tôi vào những lúc như thế này là chạy đi mua đồ uống. Nhưng tôi chỉ là kẻ bổ khuyết, người được mời để lấp chỗ trống, kẻ mà sự tồn tại là không thể chối cãi. Vậy nên đừng mong đợi điều gì đó quá lôi cuốn. [2]
Xem ra bọn họ có tính trước thời gian để chúng tôi vào phòng chiếu ngay mà không phải chờ.
Thứ tự ghế là Hayama ngồi giữa hai cô gái trong khi tôi ngồi cạnh Orimoto. Vị trí của Hayama thì không có gì phải bàn, vấn đề là tôi sẽ ngồi ở đâu. Chỗ thích hợp nhất là ở bên Orimoto vì chúng tôi quen nhau.
Cả bọn ngồi xuống chờ bộ phim bắt đầu. Tiếng nói chuyện ồn ào khắp phòng, ê, thực ra là từ bên phải tôi. Bọn họ thì thầm nói chuyện đầy hào hứng.
Tôi dựa vào tay ghế trái và nghiêng người nghiêng sang phải. Đó là tư thế ngồi thiền trên tòa bạch liên của Miroku cũng được biết đến như là “Âu dia, tôi đang nghe, đang nghe đây.” [3]. Tư thế này tạo cảm giác như tôi cũng đang tham gia cuộc nói chuyện. Tôi không cần phải lo lắng cho người khác và ngược lại, không ai phải miễn cưỡng quan tâm đến tôi.
Đèn trong phóng được tắt đi, mọi người rơi vào im lặng.
Trong ánh sáng lờ mờ, bộ phim về tên cướp bắt đầu chiếu. Gần đây, những bộ phim về đề tại cướp bóc tràn ngập các rạp chiếu phim. Khi nhân vật mọi người mong đợi xuất hiện, tiếng cười khúc khích vang lên. [4]
Trong khi tôi đang theo dõi bộ phim, có ai đó gõ nhẹ vào tay vịn bên phải. Lúc tôi nhìn qua, Orimoto che mồm nói khẽ.
“Hikigaya đến rạp chiếu phim. Tớ cá là bọn bạn hồi trung học cơ sở sẽ phấn khích lắm nếu biết được đấy.”
“Có lẽ…”
“Chắc chắn!”
Orimoto gật đầu trong lúc cố gắng nhịn cười.
Tôi ghét phải thừa nhận nhưng chắc chắn là bọn họ sẽ cực kỳ thích thú.
Kể cả chính tôi cũng cảm thấy kích động.
Tôi chắc rằng bản thân tôi trong quá khứ cũng vậy. Còn hơn cả hạnh phúc, hắn sẽ đào một cái hố, nhảy xuống và lảm nhảm những cái thứ không đầu không cuối. “Thật ra tớ không quá muốn một cuộc hẹn đâu, thật đấy.” Và cuối cùng thì không đi thật. Tôi thật sự không hiểu được cái lô gic quái đản về trinh tiết đầy bí ẩn của chính mình hồi trung học cơ sở.
Cho dù không phải mọi thứ đều đã thay đổi thì đi đến một nơi như thế này, có lẽ tôi cũng đã trưởng thành hơn một chút.
Ít nhất thì, tôi không còn hiểu nhầm và có những ảo tưởng nữa.
Cho dù có ai đó ngồi gần, cho dù khuôn mặt họ lại sát, tôi cũng sẽ không có những ý nghĩ kỳ quái gì nữa.
Khi tôi dựa người vào tay ghế vịn bên trái thì Orimoto làm điều tương tự với tay ghế vịn bên phải.
Cảm giác xa cách này thật hoài niệm. Nó khiến tôi nhớ lại những ngày trung học cơ sở. Bây giờ nhìn lại, Orimota và tôi chưa bao giờ ở gần nhau như lúc này. Nhưng đó là điều mà con người tên Orimoto làm với người cậu ấy không có hứng thú. Tất cả chỉ có vậy.
Tuy vậy, ngay lúc này, tôi biết mình đã có thể đặt dấu chấm hết cho một điều chưa từng được bắt đầu.
× × ×
Lúc rời khỏi rạp, những cơn gió lạnh đập vào má tôi.
Trong hai giờ chúng tôi theo dõi bộ phim, nhiệt độ ngoài trời đã hạ xuống.
Bộ phim khá hay. Có khá nhiều trường đoạn đáng chú ý khiến tôi không thấy buồn ngủ. Nếu phải bình luận thì nó mang phong cách rất Hollywood.
Tôi không phải là người duy nhất có ấn tượng đó. Hayama và hai cô gái cũng nói điều tương tự khi thảo luận với nhau. Nói chung thì đó cũng là lý do người ta thường chọn đi xem phim trong một cuộc hẹn. Vì nó cung cấp cho chúng ta đề tài để nói chuện ngay sau khi ra khỏi rạp; cái này chắc đã được hướng dẫn cụ thể trên tạp chí Hot-dog PRESS. [5]
Trong khi Nakamichi liên tục “cái đó tuyệt quá” và “cái đó cũng rất thú vị”, Hayama lịch sự mỉm cười và gật đầu. Orimoto cũng tích cực tham gia thảo luận.
“Nghiêm túc mà nói thì không lẽ vụ nổ đó lớn đến thế? Hikigaya hoàn toàn giật bắn lên khi đến cảnh đó. Thật là hài hước. Phản ứng của cậu ấy khiến tớ không nhịn được cười.”
“À, âm thanh có chút lớn hơn tớ nghĩ…”
Tôi bị cuốn vào cuộc nói chuyện nên đành đáp lại. Dù sao thì phớt lờ người gọi tên mình là rất bất lịch sự. Hơn nữa, điều quan trọng của hôm nay là không trở nên phiền phức.
Hayama tiếp lời.
“Đoạn đó tớ cũng bị bất ngờ.”
“Nhưng tớ nhớ là cậu rất bình tĩnh mà?”
Nakamichi đứng cạnh Hayama và nói trong lúc nhìn vào cậu ấy. Orimoto vỗ tay một cái thật kêu nhằm đánh lạc hướng.
“Tớ cũng nghĩ thế! Đúng là khá bất ngờ, nhưng Hayama không bị ảnh hướng lắm ~ c-còn Hikigaya thì…!”
Orimoto cố nhịn để không phá lên người đến mức cả người run lên. Nakamichi nhìn tôi và cũng bắt đầu khúc khích.
H-hmm, xem ra mọi người đều thích thú với vai diễn chú hề của tôi (ánh mắt không thân thiện)?
Nếu bọn họ cười một kẻ lấp chỗ trống thì tôi không phải là phiền phức. Vậy là được rồi.
Hayama cười lưỡng lự nhìn hai cô gái rồi nhìn đồng hồ và lên tiếng thúc giục.
“Chúng ta cần nhanh lên nếu không sẽ muộn mất.”
“A, đúng. Lúc nào thì các cửa hàng đóng cửa nhỉ?”
Orimoto hỏi. Tất nhiên là tôi không biết câu trả lời. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết chúng ta định đi đến của hàng nào… Và tại sao tôi lại phải tham gia vào một chuyến đi bí ẩn quanh thị chấn của mình chứ? [6]
Nakamichi lấy điện thoại ra tra cứu rồi trả lời.
“Ở đây nói là 8h30.”
“Không thể nào! Như thế không phải là, chúng ta hoàn toàn không có thời gian sao?”
Orimoto vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian. Hiện tại đã là 7h30. Chúng tôi còn chừng một giờ nữa. Tôi không biết bọn con gái thường mất bao lâu cho một lần mua sắm, nhưng hiện tại có lẽ không còn nhiều thời gian để lãng phí.
Không ai bảo ai, mọi người đều đi nhanh hơn.
Từ tốc độ của Hayama, tôi có thể ước đoán rằng chúng tôi đang rời đường Nampa-Dori để đi đến trung tâm thương mại PARCO.
Nampa-Dori [7] là một cái tên kinh khủng. Vậy mà còn có một cái cầu trong Kaihin-Makuhari mang tên cầu Nampa. Chuyện gì với Chiba vậy?
Chúng tôi tiếp tục di chuyển trong khi liếc nhìn các cửa hàng chạy dọc trên đường cho đến khi đến một ngã tư. Ở đầu bên kia là một công viên khá rộng mà chúng tôi có thể thấy rất nhiều thanh thiếu niên đang chơi trượt ván và khêu vũ.
Kế hoạch tiếp theo là đi mua sắm.
Chúng tôi đi vào PARCO và trong khi bước lên cầu thang cuốn, có một cuộc thảo luận về loại trang phục nào sẽ hợp với đồng phục mùa đông, khăng quàng cổ, vân vân… nói thêm là tôi không được tính vào.
Sau đó chúng tôi lên tầng hai.
Tầng này tràn ngập các cửa hàng để nữ sinh trung học thoải mái giết thời gian như các của hàng thời trang phụ nữ, nội thất hay đa dụng.
Các cửa hàng nội thất và đa dụng có giường, ghế sô pha và cho phép khách đi vào nghỉ ngơi, đắm mình trong bầu không khí nhẹ nhàng. Hai người sẽ gần nhau hơn nếu ngồi chung trên một chiếc sô pha; đó là nếu nhìn nhận theo quan điểm của Hot-dog PRESS.
Liên quan đến quần áo và phụ kiện, tôi hoàn toàn mù tịt trong vấn đề này.
Con trai thường làm gì để vượt qua quãng thời gian như thế này nhỉ?
Lần cuối tôi đi mua sắm tại khu vực dành cho phụ nữ, tôi đã rất xấu hổ, và hôm nay cảm giác đó lại quay lại.
Lúc đó tôi giả vờ như không quan tâm đến cái gì cả.
Nhưng hôm nay thì có vẻ như không cần phải làm vậy.
Đó là bởi vì có Hayama ở đây hay do chúng tôi là một nhóm bốn người? Cả nhân viên cửa hàng cũng không đặc biệt chú ý đến.
Nếu chúng tôi chọn quà cho ai đó thì tôi có thể nói lên vài ý kiến. Nhưng từ góc nhìn của hai cô gái này, tôi hoàn toàn không biết.
Tôi đứng yên bên cạnh Hayama chờ thời gian trôi qua.
“Hayama, cái này thế nào?”
“Thế còn cái này?”
Orimoto và Nakamichi bắt đầu một show diễn thời trang và độc chiếm Hayama.
Nói cách khác, do có rất nhiều thời gian rảnh rỗi nên tôi quyết định đi dạo một vòng. Tôi tưởng tượng rằng mình là vệ sỹ của một nhân vật quan trọng trong lúc khoanh vùng khu vực. Tôi kín đáo đặt tay lên tai như là đang liên lạc với ai đó qua thiết bị không dây và giả vờ như đang tìm kiếm vị trí của tay bắn tỉa.
Có vài điều thú vị lọt vào mắt tôi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Nhưng mà thử quần áo thì không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, chúng ta đang mặc đồng phục,đúng không?”
“Cậu là người muốn thử chiếc giày ống này, Yumiko…”
Tôi thận trong tìm kiếm người đang nói và nhận ra bạn cùng lớp đang ở trong một cửa hàng ở phía bên kia.
Đó là Miura Yumiko đang đứng trước gương với vẻ mặt không chắc chắn và Ebina Hina với vẻ mặt cam chịu.
“Đen tuyền à?”
Cậu ấy thì thầm tự nói rồi cầm lấy đôi bốt da đen và đi thử. Cậu ấy đứng lại trước gương một lần nữa với vẻ băn khoăn. Ebina, người vẫn đứng nhìn, có vẻ như nghĩ ra được điều gì đấy. Cậu ấy vỗ hai tay và ngoác miệng cười.
“Cái này được không? Bốt đen và đồng phục có thể khiến người ta nghĩ cậu là một kẻ ăn chơi đấy.”
“… Đừng bận tâm. Và nếu còn nói thế một lần nữa thì tớ sẽ đá cậu đấy.”
Bằng đôi bốt cậu ấy đang mang. Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh đó.
Miura làm mặt đã hiểu và bất mãn tháo đôi bốt ra. Nhìn qua thì cậu ấy có vẻ bực bội nhưng tôi nghĩ cậu ấy đang khá vui vẻ.
Xem ra bọn họ đang khá chơi đùa với nhau. Nhưng tôi có một chút lấn cấn khi không thấy Yuigahama ở đây. Bất cứ lúc nào bọn họ đi chơi hay đi mua sắm, hình ảnh ba người bọn họ đi cùng nhau như là điều hiển nhiên. Chắc cậu ấy có việc khác phải làm.
“Da Hoẵng có lẽ tốt hơn?”
Ebina lấy ra thứ khác từ kệ tủ và chậm rãi xoay quanh Miura. Giữa lúc đó, Ebina phát hiện ra tôi đang nhìn bọn họ.
“A.”
Lần cuối cùng chúng tôi mặt đối mặt với nhau là trong chuyến đi thực tế. Thời gian như đóng băng khi cả hai bên đều không biết phản ứng như thế nào.
Nhận thấy sự bất thường, Miura quay đầu lại.
“Ebina, có chuyện gì vậy?”
Và cậu ấy cũng nhận ra tôi, nói chính xác hơn, cậu ấy nhận ra Hayama ở trong cửa hàng đằng xa và cả hai người kia nữa.
“Ha-Haya…”
Mái tóc vàng mềm mại, hơi uốn cong của cậu ấy rung lên khi đứng dậy đột ngột.
Bị vướng phải đôi bốt cậu ấy vừa tháo ra, Miura ngã xuống.
Quần lót! Màu hồng! Thật không ngờ!
Woa, tôi suýt chút nữa đã nghĩ “May mà hôm nay mình quyết định đi chơi ~ !”
“C-ca, Yumiko, cậu không sao chứ!?”
Ebina vội vàng chay lại giúp cậu ấy đứng lên.
Miura đau đớn rên rỉ. HÌnh như là cậu ấy bị thương ở mông do lúc ngã xuống cơ thể vẫn giữ tình trạng đứng lên. Ebina nhẹ nhàng vuốt ve giảm đau. Bức tranh kỳ diệu nào thế này?
“Kuuuuuuuuh, ugh, Ha-Haya…”
Với cơn đau vẫn âm ỷ, Miura nhìn Hayama bằng đôi mắt ngập nước.
Aah. Thật quá đau đớn. Cả trái tim và cơ thể đều đau nhói.
Nhưng được thấy một cô gái bình thường đầy tự tin và quyết đoán trong làn nước mắt quả là rất ấn tượng!
Mà sao cũng được, nhưng bây giờ không phải là lúc bị cảm khái. Dựa trên phản ứng của Miura, vẫn cần một lúc nữa trước khi cậu ấy hồi phục và đi thẳng đến trước mặt Hayato, chiến đấu với Orimoto cùng với người bạn. Nếu cậu ấy lại bùng nổ như lần trước khi gặp Isshiki thì đó sẽ là một vấn đề lớn. Tôi có thể sẽ phải ở lại lâu hơn, về nhà muộn hơn.
Tôi lén lút lùi lại phía sau Hayama và thì thầm thông báo.
“Hayama, chúng ta nên đi sang chỗ khác.”
“Ê?”
Nghe tôi nói, Hayama xem lại đồng hồ. Không, tớ không nói về thời gian. Tớ đang nói về thứ khác đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng Hayama đột nhiên trở nên độc đoán và thì thào, “Đúng vậy.” Cậu ấy gọi hai người kia.
“Có mấy thứ tớ muốn xem qua một chút.”
Orimoto và Nakamichi trả lại quần áo và phụ kiện trở về chỗ cũ.
“Okay, cậu muốn xem thứ gì thế?”
“Chúng ta đi trước nhé?”
Cậu ấy lảng tránh câu hỏi của Orimoto và dẫn các cô gái đi về phía trước.
Chúng tôi kéo giãn khoảng cách với Miura và Ebina. Bây giờ là thời điểm mua sắm của Hayama.
Cho đến lúc này, tôi không có ý định tham gia. Không phải là tôi không muốn mua gì nhưng chỗ duy nhất mà tôi có thể đến là hiệu sách và trong trường hợp đó thì tôi thà đi một mình còn hơn.
“Tớ muốn đến của hàng thiết bị trượt tuyết.”
Hayama lên tiếng trong khi đi về phía cầu thang tự động. Dụng cụ thể thao được bày bán ở tầng sáu.
Từ phía đi xuống vọng lại những tiếng ồn ào.
“Irohasu. Tớ đã nói là Murasaki Sports rất tốt mà, đúng không?”
“Không hẳn. A, thế còn cửa hàng Lions Sports ở lối ra phía tây?”
“Đó là cửa hàng cho bóng chày. Nó không có chữ “sports” trong tên.”
Có hai người xuất hiện. Một người có mái tóc ngắn ép thẳng và người kia với mái tóc dài nhuộm nâu. Trong tay họ là những túi đồ thể thao mà chúng tôi đang nhắm đến.
“Ô, ô? Là Hayama đây mà.”
Xuống đến cuối, Tobe là người nhận ra Hayama trước và kêu lên.
“Yoo, Haaaayaatoo!”
“Có chuyện gì không Tobe?”
Hayama bối rối hỏi lại khi Tobe đột nhiên bám lấy cậu ta. Tobe có vẻ không vui và bắt đầu phàn nàn trong khi vuốt tóc.
“Nghe tớ này. Irohasu đột nhiên muốn một bộ áo đồ thể thao mới nên bọn tớ đã đến đây và em ấy chỉ nói về protein…”
Trong khi cậu ta vẫn tiếp tục nói, Orimoto, người bạn và tôi không nhịn được mà thở dài. Tobe nghẹn lời, lùi lại hai bước. Rõ ràng là cậu ta nghĩ chúng tôi đang trong một buổi hẹn đôi.
“Ê… A, xin lỗi đã chen ngang. Là lỗi của tớ! Tớ sẽ đi ngay đây. Đúng không Irohasu?”
Tobe bối rối nói và quay lại nhưng Irohasu không còn ở đó.
Bởi vì Isshiki đang đứng cạnh tôi.
Quá nhanh! Irohasu quá nhanh! Thật đáng sợ!
“Sao thế ~ ? A, anh đang đi dạo à?”
Em ấy nhẹ nhàng nói trong lúc nhăn răng cười. Những lời vốn bình thường khi gặp đàn anh trong thành phố giờ lại mang đến một ấn tượng thật kỳ quặc.
Bởi vì chúng nghe như em ấy đang nói “Anh thật cảm đảm khi dám lờ yêu cầu của em và chạy đi hẹn hò”. Không, không, anh thực sự không quên. Anh đã nghĩ nát óc cho yêu cầu của em rồi, vậy nên…
“À, không phải anh đang đi dạo hay…”
Trong khi tôi nghĩ cách để giải thích, Isshiki nắm chặt lấy tay áo và dùng đôi mắt hếch nhìn tôi như một con thú nhỏ. Cái gì thế? Em ấy quá dễ thương, đợi chút, rắc rối rồi đây.
Trong khi tôi đang nghi ngờ thì em ấy đột ngột kéo áo đến mức khiến cả người tôi nghiêng về phía trước.
Mặt tôi hạ xuống ngang tầm với Isshiki. Đôi môi màu hồng của em ấy run rẩy, bắt đầu di chuyển.
“Bọn họ là ai vậy? A, là bạn gái của anh à? Ê, nhưng mà lại có đến hai người… Quan hệ của bọn họ là thế nào vậy?”
Nguy hiểm… Thật quá đáng sợ.
Làm sao mà em ấy có thể nở một nụ cười vui vẻ trong khi thốt lên những lời lạnh lùng thế chứ…?
“Chuyện này, thì là…”
Trong khi tôi đang tìm cách trả lời để xoa dịu tình hình thì Hayama lên tiếng gọi Isshiki.
“Xin lỗi Iroha. Là anh ép cậu ấy đi cùng.”
“Aaah, là vậy sao ~ . Em cũng đang định lên phía trên, anh không phiền nếu đi cùng chứ?”
Em ấy bỏ tay áo tôi và quay lại với Hayama, quả là mạnh mẽ đến bất ngờ.
Bên kia, Tobe đáng cố gọi Isshiki lại. Cám ơn trời, tôi không còn bị em ấy nắm nữa…
“Thôi nào Irohasu, chúng ta nên đi thôi.”
“Cả hai đang đi mua sắm đúng không…? Vậy thì Iroha, Tobe, tớ sẽ gặp hai người sau.”
Hayama giơ tay lên chào và Isshiki cũng vậy.
“Vâng ~ . Gặp bọn anh sau.”
Sau đó, Ishiki vẫy tay chào tôi.
“Lần tới gặp nhau, senpai, nhớ kể chi tiết cho em nhé ~ .”
A, thôi quên đi, dù sao thì tôi vẫn không thoát khỏi em ấy được. Chắc chắn là tôi sẽ bắt ép phải phun ra cho bằng hết vào lần tới.
Lần gặp tới có lẽ sẽ rơi vào ngày diễn ra cuộc bầu cử. Như vậy, chúng tôi không cần phải gặp nhau trong một khoảng thời gian nữa.
Tốt nhất nếu em ấy thất bại do các lá phiếu bất tín nhiệm do bài diễn văn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thiển cận, vì nó có thể làm xấu đi hình ảnh của em ấy. Hơn nữa, không có gì đảm bào rằng em ấy không nhận được phiếu bầu cho dù bài diễn văn có tệ đến thế nào đi nữa. Đó cũng là một khó khăn cần tính đến.
Mà dù sao thì đó là chuyện có thể giải quyết nhanh chóng. Tôi sẽ thử nói chuyện với em ấy vào đầu tuần tới… Vậy thì tôi phải giải thích như thế nào nhỉ?
Trong khi tôi đang suy nghĩ về việc tôi không được tin tưởng đến thế nào và đống vấn đề cần phải lo lắng, Isshiki và Tobe rời đi.
Tobe vẫn liên tục “đúng”, “đi thôi!” và còn nhiều nữa, cố gắng làm cho Isshiki vui vẻ. Đúng là một đôi bạn tốt.
“Hài, Irohasu, đến của hàng Lion sports đi!”
“A, đúng. Dù sao thì cửa hàng đó cũng chủ yếu dành cho bóng rổ.”
Tôi có thể nghe được giọng nói rất thương tâm từ phía của họ.
“… Em ấy đúng là độc nhất.”
Tôi buột miệng thốt lên ấn tượng của mình khi thấy bọn họ rời đi. Nghe vậy, Hayama cười gượng.
“Ừ. Em ấy quả thật rất phiền nhiễu.”
“Còn cần cậu phải nói à ...”
Ô? Đang khoe khoang đấy à? Không phải, nghĩ lại đi, Hayama vừa nói điều gì đó đáng ngạc nhiên.
“Vậy là Iroha cũng cư xử như thế với cậu…?”
“Hả?”
Tôi quay lại không hiểu điều Hayama ám chỉ. Đột nhiên, khuôn mặt cậu ấy trở nên nghiêm túc.
“…Em ấy cư xử như thế không chỉ với mình tớ, Iroha gặp rất nhiều người và em ấy thường muốn thể hiện sự dễ thương của mình. Em ấy cho rằng bản thân có hình tượng cần giữ gìn. Và tớ cũng nghĩ là em ấy muốn được yêu mến. Thế nên, rất hiếm khi em ấy trở nên thành thật như thế.”
Thế không phải là em ấy không thích tôi đến mức có thể biểu hiện con người thật ra à…?
Khi hai người kia đi xuống dưới cùng và dần biến mất, Orimoto và người bạn, vốn vẫn giữ một khoảng cách tiến lại. Là bọn họ trở nên chu đáo hay cho rằng tốt nhất là không nên đến gần gã tóc xoăn và nên cảnh giác với sự hiện diện của Isshiki?
Chúng tôi theo cầu thang cuốn đi lên tầng sáu. Lên đến nói, chúng tôi đi vào cửa hàng đầu tiên xuất hiện trước mặt.
“Bọn họ là bạn cậu à?”
“Ừm, bọn tớ cùng tham gia câu lạc bộ bóng đá.”
Hayama trả lời thắc mắc của Nakamichi. Orimoto cũng chen vào bằng một động tác tỏ ra ngạc nhiên.
“Tớ cũng nghĩ thế! Bọn họ rất tự nhiên.”
Vậy sao…? Tobe mang lại cảm giác của một cầu thủ bóng đá. Nếu được hỏi cậu ấy hợp với cái gì, tôi sẽ không thể trả lời. Mà cũng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng không phải là Orimoto quan tâm đến Tobe.
“Hayama, hình như cậu có chơi bóng đá?”
Rõ ràng đây là điều mà cô ấy muốn hỏi.
“Ừ, nhưng tớ chỉ nghiêm túc khi vào trung học.”
Hô, sốc quá. Tôi cứ nghĩ là phải từ khi nhỏ hơn cơ. Tôi suýt nữa đã nói ra điều đó nhưng có lẽ nó đã được viết rõ trên mặt nên Hayama gượng cười nói thêm.
“Hồi tiểu học tớ quan tâm đến rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ thử chơi bóng đá. Chỉ có vậy thôi.”
Quả nhiên là vậy, tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu. Mà sao phản ứng của tôi cứ như là đang có nhiều hứng thú với Hayama còn hơn cả các cô gái ở đây thế nhỉ. Tôi không quan tâm gì đâu, chỉ đơn giản vì tôi không có gì để làm thôi.
Bầu không khí có một chút khó xử nên tôi quyết định di dời nó đi bằng cách nghịch mấy đồ thể thao và kẹp tay.
Bây giờ nghĩ lại thì Hayama đúng là một người bí ẩn. Không phải là tôi muốn biết điều gì, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói về bản thân. Theo một cách nào đó, khá giống với Yukinoshita. Phải chăng đây là cái mà người ta thường gọi là sự khiêm tốn của tầng lớp cao.
Nhờ đó, ngay cả người không để ý như tôi cũng muốn nghe câu chuyện của cậu ấy. Và tất nhiên là hai cô gái đi cùng cũng cắn câu.
“Oooh. Nhưng không phải trường trung học cơ sở của cậu rất mạnh sao, Hayama?”
“Mà câu lạc bộ trường bọn tớ thì lại khá yếu?”
Orimoto quay đầu lại phía tôi để xác nhận. Hạ thấp trường mình để tâng bốc nơi khác, chà, sự khiêm tốn của tầng lớp giữa. Tôi gật đầu đáp lại.
Orimoto “ah” lên như nhớ ra được gì đó.
“Nói mới nhớ, Hikigaya. Cậu không tham gia câu lạc bộ nào, nhưng mà, hình như là, có nhận được giải thưởng cho một bài kiểm tra phải không?”
“Ừ.”
Chuyện như thế đúng là có xảy ra… Cái được gọi là “bài kiểm tra thể thao” chỉ đơn giản là các học sinh ghi lại kết quả của nhau. Về cơ bản là mọi người ghi lại bất cứ kết quả nào mà họ thấy. Trong trường hợp của tôi, người bắt cặp không có động lực thi đấu và do 20 mét chạy tiếp sức, bọn họ trở nên quá mệt và không còn quan tâm đến kết quả nữa. Nhờ đó, tôi được điểm A. Nhưng kể cả thế thì yêu cầu cũng khá thấp. Trong lớp có rất nhiều người cũng được điểm A.
Tất nhiên là tôi cho rằng Hayama cũng lấy được con điểm tương tự.
Hayama với lấy vài món đồ thể thao và lên tiếng.
“Cậu có nhận được huy chương nào từ cái đó không?”
Hayama hình dung dựa trên ký ức mơ hồ của mình. Vì thế, cánh cửa ký ức của tôi mở toang ra.
“Có, có! Xem nào, trong lễ bế mạc, khi Hikigaya bước lên nhận phần thưởng, tất cả mọi người đều cười phá lên.”
Orimoto cũng cười rộ lên khi nhớ lại chuyện trước đây. Nakamichi thì đặt tay lên miệng cố gắng nhịn cười do những hình ảnh mà cô ấy tưởng tượng ra.
Ahaha. Tôi cũng cố gắng tạo ra một nụ cười.
Những điều như vậy cũng khá bình thường khi mà một người không hề nổi bật đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý. Cũng giống như khi có người phát âm rất chuẩn tiếng Nhật hoặc tiếng Anh. Sẵn sàng đón nhận sự khai sáng là lòng khiêm tốn của tầng lớp dưới.
Hai co gái trông có vẻ thỏa mãn sau khi cười no bụng và bắt đầu cầm quần áo thể thao khác đo xem có hợp với Hayama không trong lúc thì thầm “Trượt tuyết có lẽ sẽ vui lắm nhỉ.”
Tôi đứng phía sau quan sát bọn họ, Hayama yên lặng đi đến bên cạnh.
“… Cậu có khoảng thời gian trung học thật kỳ lạ.”
“Nhiều chuyện.”
Nó không kỳ lạ. Rất nhiều người cũng trải qua theo cách đó. Nếu có gì đó đặc biệt, thì nó hợp với Hayama hơn.
Nhưng Hayama không ám chỉ điều này. Cậu ấy nhún vai và tiếp tục.
“Ý tớ không phải thế … nghe nói lúc còn học trung học cơ sở, cậu thích cô ấy?”
Hayama nói và nhìn về phía Orimoto.
“Vậy đó là kiểu của cậu à…? Tớ khá là bất ngờ.”
“Cậu thật khó chịu…”
Hayama cười trêu ghẹo tôi. Cậu ấy là người luôn giữ một nụ cười bình thản trên môi do thói quen cư xử, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy thực sự vui vẻ.
Cho dù cậu ấy không nói, tôi cũng biết.
Tôi thậm chí còn dám nói rằng chuyện đó không là gì cả, nhưng sự thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ là một phần của tôi.
Cho dù tôi có ngoảnh mặt đi không thừa nhận, sự thực là tôi đã từng nghĩ mình thích Orimoto và tỏ tình với cô ấy vẫn không thay đổi. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Orimoto là người đặc biệt duy nhất.
“Không hẳn thế. Cậu hiểu nhầm rồi. Tớ cũng thích những cô gái điềm đạm và cả những người ồn ào nữa… chà, đại loại thế.”
Nói những điều này khiến tôi có một chút xấu hổ. Tôi ngập ngừng một chút trước khi nói hết.
“Những cái đó không thể gọi là thích được.”
Hayama bật cười. Thái độ trưởng thành đó của cậu ấy khiến tôi tức giận. Một sự khó chịu không nói thành lời trào lên. Tôi có nén lại và chậm rãi nói.
“… Hơn nữa, cho dù trước kia là vậy nhưng không có nghĩa là bây giờ vẫn thế.”
“… Đúng.”
Hayama gật đầu, có vẻ bị thuyết phục. Cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng kết thúc.
Ngay cả vậy, Hayama vẫn đứng cạnh tôi.
Chúng tôi im lặng đứng đó trong lúc lắng nghe bản nhạc đang phát của BGM, còn Orimoto và người bạn thì đang líu lo với nhau.
“Vậy là…”
Hayama đột nhiên lên tiếng.
Cậu ngập ngừng và nói thì ngắt quãng. Tôi quay lại nhìn khiến Hayama lặng lẽ nhìn sang hướng khác. Nhìn vào một nơi xa xôi nào đó, không nằm trong cửa hàng này.
“Cậu thực sự chưa từng thích ai?”
Câu hỏi như xiết chặt lấy dạ dày của tôi. Tôi ngừng thở trong một lúc, không thốt lên được từ nào. Đó là điều mà tôi chưa từng một lần nghĩ đến.
Nhưng trực giác cho tôi biết đứng yên không phải là điều nên làm và tôi hé miệng ra. Nhưng vẫn không có tiếng nào được thốt lên.
Tôi đứng đó mà không nói lại được một lời, Hayama nở một nụ cười tự giễu.
“… Cả cậu và tớ.”
Cậu ấy yên lặng nhìn lên như đang nhìn vào bầu trời. Vẻ mặt nhìn nghiêng như đang ăn năn về một điều gì đó.
“Thế nên tớ mới hiểu nhầm.”
Tiếng thì thầm của cậu ấy tan dần trong không khí và biến mất.
“Hayama, cái này thế nào?”
Giọng nói của Orimoto vang lên. Hayama mạnh mẽ nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra một lần nữa. Cậu ấy lại trở về với khuôn mặt sống động, vui vẻ như thường lệ.
“Cái nào.”
Cậu ấy đi về phía Orimoto và người bạn trong khi nói, đúng như cái cách của Hayama mà tôi biết.
Tuy nhiên, một Hayama Hayato mà tôi không biết có vẻ mặt đau đớn đến mức khiến cậu ấy gần như sắp khóc.
× × ×
Trong lúc bọn họ lựa chọn đồ thể thao thì đã đến lúc đóng cửa hàng. Cũng có nghĩa là đã đến gần cuối công việc dài đằng đẵng của tôi như là một kẻ lấp chỗ trống. Lúc chúng tôi ra ngoài, bầu trời đã tối đen như mực và không khí trở nên rất lạnh.
Hayama xem lại đồng hồ và gọi Orimoto cùng với người bạn.
“Các cậu có thấy đói không?”
“Có!”
Orimoto trả lời ngay lập tức khiến Hayama phải cười khổ. Cậu ấy không thể phớt lờ yêu cầu mạnh mẽ của Orimoto. Nhưng tôi lại nghĩ đây là lúc mà một ông chú nên thể hiện khía cạnh rụt rè của mình.
“Được rồi, chúng ta ăn gì đây?”
Nakamichi có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó khác nhưng rồi vẫn khiêm tốn trả lời.
“Với tớ thì cái gì cũng được.”
“Ăn gì à, xem nào…”
Orimoto xoay xoay và nhìn tôi. Khuôn mặt cô ấy như đang có ý định tinh quái nào đó.
Nếu bọn họ hỏi ý kiến tôi thì tôi có thể trả lời. Tôi muốn về nhà sớm vậy nên tôi sẽ chọn đâu đó gần đây. Như vậy, lựa chọn thích hợp nhất là cửa hàng ở ngay ngoài kia.
“Tớ nghĩ nên đến Saizeriya .”
Tôi biết Saizeriya có rất nhiều cơ sở nên không phải lo không tìm được. Nhưng đáp lại là cái nìn lãnh đạm của Nakamichi.
“… Êeeh.”
Không phải cậu vừa nói rằng cái gì cũng được sao…? Vậy thì còn vấn đề gì nữa? Cậu không thích Saizeriya? Hay là không thích tôi?
Mà thôi, không quan tâm đến tôi cũng được nhưng cậu cần xin lỗi Saizeriya. Đừng ghét lây cho Saizeriya nhé!
Ở hướng khác, Orimoto ôm bụng nói đứt quãng “Saize… Saize, huh… Sa, i, ze…” và phá lên cười. Trong lúc tôi đang nghĩ cứ như thế này thì chúng tôi rồi sẽ chẳng chọn được cái gì thì Hayama đứng ra hòa giải.
“Tớ nghĩ là lúc này không nên ăn mặn nữa nên chúng ta có thể đến quán cà phê đầu kia.”
Hayama chỉ về hướng quán cà phê bên kia đường. Đó là một cửa hàng sang trọng và hợp thời trang nên được các cô gái gật đầu đồng ý. Bọn họ chắc chắn gật đầu vì đó là lời đề nghị của Hayama, chắc vậy…? Nếu tôi buột miệng lần nữa thì sẽ không còn được nhìn thấy ngày mai. Về cơ bản là “Luật pháp quy định rằng bạn không nổi tiếng vì ở trong một ban nhạc mà bạn nổi tiếng vì bạn là một kẻ nổi tiếng trong ban nhạc đó.”
Chúng tôi qua đường và đi vào cửa hàng.
Bên trong khá ấm áp, ánh đèn mờ ảo tạo nên bầu không khí thoải mái.
Sau khi gọi món, chúng tôi đi lên tầng hai.
Cửa hàng khá vắng khách, có lẽ bởi vì đêm đã khuya.
Vài người ngồi cạnh cầu thang, bên cửa sổ khá vắng, chỉ có một. Xa hơn là các bàn trống. Nhóm chúng tôi quyết định chọn chúng. Từ vị trí này có thể thấy được chỗ ngồi dành cho người hút thuốc cạnh quầy thu ngân qua tấm kính trong suốt.
Ở tring đó có một vị khách nữ đội mũ che kín hết khuôn mặt đang đeo tai nghe và tất nhiên, cô ấy không có bất cứ một cái gạt tàn nào cho dù đó là khu vực dành cho người hút thuốc.
Chị ấy thực sự đi theo…
Chị Yukinoshita Haruno kín đáo vẫy tay để chỉ mình tôi có thể nhận ra.
Nhưng xem ra chị ấy không có ý định chen ngang vào nên tôi xem như không thấy… Dù sao thì cho đến giờ, chị ấy vẫn chưa làm gì.
Hayama cũng đã nhận ra nhưng không nói gì. Hiển nhiên là cậu ấy đang tỏ ra phớt lờ.
Orimoto và người bạn không hề nhận ra chị Haruno. Chuyện này không có gì lạ. Có lẽ bọn họ chưa từng nghĩ rằng chị gái học đại học lại có thể chạy theo quan sát cuộc hẹn của đứa em trong buổi hẹn hò. Kể cả tôi cũng không nghĩ thế.
Hơn nữa, cả hai đang hăng say nói chuyện với Hayama. Bất cứ thứ gì khác khó mà lọt nổi vào mắt họ. Kể cả tôi cung ~ bao gồm trong đó.
Nhờ đồ uống ấm, các cô gái nói chuyện thoải mái hơn. Tôi yên lặng ngồi nghe. Hầu hết thời gian, tôi đảm bảo là không quên trả lời khi được nói đến trong khi thổi cho ly cà phê nguội bớt.
Khi tôi ngước đầu lên và nhận ra ly cà phê của mình đã nguội, cuộc trò chuyện dừng lại.
Orimoto có vẻ như không biết nói về chuyện gì và nhìn tôi cầu cứu. Ê, cái gì, tớ cần nói cái gì đó à? Tôi có gắng tụ tập hết mọi trí thông minh của mình lại nhưng hóa ra là lại lo lắng không đâu.
Orimoto bật cười và nói một cách chế giễu.
“Nhưng mà Saizeriya thì tuyệt đối không thể!”
“Ừ.”
Nakamichi cũng khúc khích cười theo.
… Hô. Xin lỗi đã hỏi điều này một lần nữa, nhưng tên cậu là gì thế, cái gì đó michi?
Tôi có thể hiểu được việc Orimoto lấy tôi ra làm trò cười vì cậu ấy quen biết tôi từ hồi học trung học cơ sở. Thực tế thì nó rất bình thường. Nhưng đối với người bạn của cậu ấy thì lại là một chuyện khác…
Một khi đã coi thường người khác thì người ta có thể nói bất cứ điều gì mình muốn. Trước khi tôi biết điều này, tôi đã trở thành kẻ mà ai cũng có thể nói và lầm bất cứ điều gì.
Tự làm tự chịu, cái quá khứ do chính tôi tạo ra là thứ không thể thay đổi được nên tôi không thể có ý kiến gì nếu đó là Orimoto.
Tôi cam chịu không nói lại. Aaa, cà phê cũng như cuộc đời, vị đều đắng chát.
Tôi gượng gạo cười, có chút khô đắng. Hayama ngồi cạnh tôi đặt cốc của mình xuống.
“Tớ không nghĩ là mình thích loại chuyện này…”
“A. Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế!”
Nakamura trả lời cứ như cô ấy không biết mình vừa nói đến chuyện gì.
“Tớ không nói cái đó.”
Hayama mỉm cười.
Giọng của cậu ấy còn ngọt hơn cả sô cô la như đang nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Điều tớ muốn nói là hai cậu.”
Cậu ấy rạng ngời nói cứ như ánh mặt trời.
“Ê-Êr mm…”
Orimoto và Nakamichi bối rối đáp lại vì không kịp xử lý thông tin. Tôi cũng không nắm bắt được hàm ý trong những lời nói của cậu ấy và cảm thấy khó hiểu.
Không ai nói nên lời, bản nhạc của BGM đang phát trong cửa hàng dường như nghe to hơn.
Trong không khí im lặng, có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang và đang lại gần chúng tôi.
“… Xem ra bọn họ đến rồi.”
Hayama lẩm bẩm đứng dậy.
Tiếp đó, cậu ấy giơ tay lên chào và theo hướng nhìn là Yukinoshita và Yuigahama. Bọn họ mặc đồng phục và đeo cặp sách như đang trên đường về nhà.
Tôi đứng lên theo phản xạ khi những vị khách không mời xuất hiện.
“Các cậu…”
“Hikki…”
Yuigahama cười buồn yên lặng đứng đó. Cậu ấy ép chặt dây đeo chiếc ba lô sau lưng.
Đứng cạnh cậu ấy là Yukinoshita đang nhìn xuống chúng tôi. Đôi mắt lạnh lùng vô cảm.
Thái độ của hai người họ như muốn hành hạ, khôngcho tôi ngoảnh mặt đi.
“Sao các cậu lại ở đây…?”
Người trả lời câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng tôi là Hayama.
“Tớ là người gọi họ đến.”
Không chỉ mình tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy mà cả Orimoto và người bạn cũng vậy. Có lẽ họ không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Hayama đột nhiên trở nên khắc nghiệt và trên hết là những người lạ mặt xuất hiện. Không chỉ thế, người gọi hai cô gái kia đến lại chính là Hayama.
Trong khi chúng tôi đang bối rối không biết phải làm gì, Hayama quay lại nói với Orimoto và người bạn.
“Hikigaya không phải là người như các cậu nghĩ.”
Nụ cười trên gương mặt Hayama biến mất, thay vào đó là sự thù địch rõ nét. Orimoto và người bạn hóa đá dưới ánh mắt sắc lạnh đó.
“Cậu ấy chơi cùng với những cô gái còn tuyệt vời hơn các người rất nhiều. Vậy nên hãy dừng việc nói bất cứ những gì mình thích chỉ bởi vẻ ngoài cô độc của cậu ấy!?”
Hướng mà Hayama chỉ là Yukinoshita và Yuigahama. Orimoto và người bạn nhìn theo rồi thở dài.
Họ không thốt ra được thành lời. Có thể do bị vỡ mộng về con người tên Hayama Hayato, cũng có thể vì nỗi sợ hãi đang lớn dần hoặc là cả hai.
Bọn họ bối rối không biết phải đáp lại như thế nào. Sự im lặng lại nổi lên.
Ngoại trừ một người.
Là do sự tưởng tượng của tôi hay thực sự có tiếng cười khinh bỉ vang lên ở ghế ngồi bên cạnh quầy tính tiền trong khu vực hút thuốc lá?
Cuối cùng, Orimoto hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
“Xin lỗi, tớ về nhà đây.”
Cô ấy cầm túi xách lên khiến Nakamichi hốt hoảng chạy theo.
“A, xin lỗi. Tớ cũng vậy…”
Cả hai đứng lên và đi về phía cầu thang. Giữa đường, lúc băng qua Yukinoshita và Yuigahama, cô ấy dừng lại trong một khoảng khắc và nhìn thoáng qua hai người.
Yukinoshita tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi và Hayama cứ như trong tầm mắt của cậu ấy không tồn tại người tên Orimoto trong khi Yuigahama không thoải mái quay đi chỗ khác do bị nhìn.
“Hiểu rồi.”
Orimoto lẩm nhẩm rồi tiếp tục bước đi. Trong lúc Nakamichi đi xuống cầu thang, cô ấy quay lại nhìn Hayama một lần nữa trước khi quay mặt đi và yên lặng đi tiếp.
Sau khi Orimoto và Nakamichi rời đi, Yukinoshita phát ra một tiếng thở dài nhỏ rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tớ nhận được lời nhắn là chúng ta gặp nhau về chuyện liên quan đến cuộc bầu cử.”
Yukinoshita lạnh lùng liếc nhìn Hayama. Ánh mắt cay nghiệt của cậu ấy còn hơn bất cứ lời nói nào. Hayama không đáp lại mà quay đầu đi.
“Về cuộc bầu cử? ý cậu là hội học sinh?”
Yukinoshita phớt lờ câu hỏi của tôi còn Hayama thì yếu ớt gật đầu. Yuigahama lắp bắp cố gắng làm dịu bầu không khí.
“Ư-ưm, Yukinon và tớ nghĩ có thể đề nghị Hayato làm ứng viên, nên hôm nay bọn tớ đến nói chuyện với cậu ấy và, và…”
Cậu ấy nói như nuốt từng lời nhưng đến cuối cùng thì không biết nói gì tiếp nữa.
Quả nhiên là Yukinoshita và Yuigahama có ý định tiến cử Hayama. Quyết định này không quá bất ngờ. Ngược lại, nó là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu Hayama thực sự chấp nhận chuyện này thì lại rất kỳ quặc. Cho dù cậu ấy có là kiểu người không thể từ chối khi được người khác yêu cầu giúp đỡ đến mức nào chăng nữa thì Hayama vẫn đang hoạt động trong một câu lạc bộ. Hơn hết, cậu ấy còn là chủ tịch. Nếu cậu ấy không nghiêm túc đối với bất cứ một công việc nào thì sẽ gây ra rắc rối cho cả hai bên. Vậy nên, không thể nào có chuyện cậu ấy dễ dàng chấp nhận đề nghị của họ được.
Tôi đứng yên nhìn Hayama mà không thể hiểu được ý định thực sự của cậu ấy. Hayama nhìn lại tôi và yếu ớt đáp lại.
“Tớ chỉ muốn làm điều mà tớ có thể làm được.”
Người đáp lại những lời đó không phải là tôi.
“Hmm, hiểu rồi, chị hiểu rồi.”
Người phụ nữ vẫn ngồi trong góc của khu vực dành cho người hút thuốc từ đầu đến giờ đứng lên. Người đó tháo mũ xuống và đi về phía chúng tôi.
“… Chị Haruno.”
Lần đầu tiên, Yukinoshita run rẩy. Có lẽ cậu ấy không nghĩ là sẽ gặp chị gái mình ở một nơi như thế này. Trông thấy phản ứng đó, một nụ cười hiểm độc dần thành hình trên khuôn mặt chị Haruno.
“Vậy là Yukino không định thử làm chủ tịch hội học sinh à? Chị đã nghĩ là em chắc chắn sẽ làm cơ.”
Chị ấy từ từ tiến đến, thu hẹp khoảng cách rồi đứng trước mặt Yukinoshita. Cậu ấy cắn môi rồi từ từ gục đầu xuống.
Nhưng dù ngoảnh mặt đi, cậu ấy cũng không thể không nghe.
“Cái cách mà em đẩy mọi việc cho người khác hoàn toàn giống với mẹ.”
Yukinoshita không thể đáp lại những lời đó và tất cả những gì mà cậu ấy có thể làm là nắm chặt tay lại. Chị Haruno áp mặt lại gần và nhẹ nhàng cọ vào gáy cậu ấy.
“Trò này rất hợp với em đấy, Yukino. Em không cần phải làm gì cả, sẽ luôn có người thay em làm mọi chuyện, đúng không?”
Chị ấy kéo nhẹ một đường từ đầu ngón tay mềm mại thuôn dài cho đến chiếc gáy nhợt nhạt của cậu ấy. Động tác của chị Haruno vẫn tiếp tục như muốn cắt đứt động mạch và rồi dần chuyển sang bóp cổ.
Ngay lúc chạm đến cổ họng, Yukinoshita gạt tay của chị ấy đi.
Trong vài giây, Yukinoshita và chị Haruno đứng đối mặt với nhau. Không ai được phép xem vào giữa hai người bọn họ.
“Em hiểu rồi. Ra là vậy…”
Yukinoshita lẩm nhẩm và liếc nhìn qua Hayama. Cậu ấy thở ra một hơi dài và nhắm mắt lại trong khi chị Haruno mỉm cười không hề sợ hãi.
Yukinoshita xốc lại túi xách trên vai và quay đầu đi.
“Nếu chị không còn gì để nói nữa thì em về đây…”
Cậu ấy xoay người rồi bắt đầu bước đi.
Thời gian đang đông cứng chậm rãi di chuyển một lần nữa. Khi chúng tôi có thể tiếp tục thở, Yuigahama lấy lại cảm giác và đuổi theo Yukinoshita.
“Đ-đợi tớ, Yukinon!”
Ttiếng bước chân vội vàng dần biến mất, những người còn lại là tôi, Hayama và chị Haruno.
“Sao cậu phải làm cho mọi chuyện rắc rối đến thế chỉ để nói với Yukinoshita?”
Nụ cười tàn nhẫn trên gương mặt của chị Haruno biết mất và kín đáo thờ dài.
“Em còn phải hỏi sao? Từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy.”
“Nếu chị coi đó chỉ là chen vào công việc của người khác thì em thấy nó đã đi quá xa rồi.”
Cho đến lúc này, chị Haruno vẫn luôn can thiệp vào chuyện của Yukinoshita bằng cách này hay cách khác. Nhưng hôm nay hoàn toàn khác biệt. Sự khiêu khích nhằm mục đích gây hấn không dấu diếm. Tò mò về lý do, tôi quyết định hỏi, nhưng chị Haruno tao nhã quay đầu đi và giả ngốc.
“Em nghĩ vậy sao?”
Anh chị em luôn, không, chính vì là anh chị em nên sẽ luôn có những lúc bất hòa. Điều này còn rõ ràng hơn khi hai chị em gái liên tục so kè sự xuất sắc với nhau. Vậy nên dễ hiểu là Yukinoshita lại nghĩ về chị gái của mình theo một cách đặc biệt như vậy. Cùng lúc, chị Haruno cũng phải chịu đựng sự so sánh này. Do đó, sẽ không kỳ lạ nếu cho rằng chị Haruno cũng nghĩ tương tự về đứa em gái của mình.
“Vâng. Vì em cũng có một đứa em gái nên em khá hiểu về mối quan hệ giữa anh chị em một nhà, chúng luôn có một vài khúc mắc.”
Chính vì vậy mà tôi có thể nói điều này một cách tự tin.
Nhưng chị Haruno chỉ cười khi nghe điều đó. Một nụ cười hoàn toàn khác biệt với lúc ở trong cửa hàng bánh vòng. Không có dấu vết nào của sự bình tĩnh như lần trước.
“Hikigaya, hình như chuyện gì em cũng hiểu nhỉ?”
Giọng nói mỉa mai như đang chế nhạo sự nông cạn của tôi. Đồng thời, cũng dựng nên một bức tường cứng rắn ngăn cách người ngoài.
Áp lực ẩn dấu sau nụ cười đó khiến tôi nổi da gà.
“…”
Trông thấy thái độ của tôi, đôi mắt chị Haruno híp lại. Ánh mắt của chị ấy trở lại thay đổi và trở nên nhẹ nhàng hơn trước đó nhiều. Giọng nói cũng sáng sủa hơn.
“Đừng có làm bộ mặt đáng sợ như vậy. Chị thật sự bị ấn tượng đấy.”
“Cảm ơn chị…”
Chị Haruno dịu dàng nhìn thẳng vào tôi.
“Em rất thú vị. Luôn có thể nhìn ra được ẩn ý bên trong lời nói và hành động của người khác. Chị rất thích khả năng đó đấy. ”
Lời nói của tôi bị chặn ngang họng khi nghe được điều đó, chị Harino mỉm cười nói tiếp.
“Và càng dễ thương hơn khi biết co mình lại trước ác ý của người khác.”
Ham muốn hành hạ người khác bộc lộ rõ rệt trên khuôn mặt không hề mang một dấu hiệu dù là nhỏ nhất của tình yêu hay những điều tương tự. Nó đơn giản hơn nhiều. Đó là ánh mắt khi đang nhìn vào một con thú cảnh. Và rồi, ánh mắt đó dừng lại ở phía tôi.
“Những người có thể làm được mọi việc một cách hoàn hảo thì không thú vị chút nào, đúng không?”
Im lặng từ đầu đến giờ, Hayama phát ra một tiếng thở dài nghe như ho khan vậy. Không cần phải hỏi tôi cũng biết chị ấy nói đến ai.
Tôi và Hayama đứng im không trả lời. Chị Haruno nhún vai.
Sau đó chị ấy thu thập vật dụng để trên ghế ngồi.
“Tính ra thì chuyện chị muốn làm cũng đã làm xong rồi. Vậy nên chị về nhà trước đây.”
Chị Haruno nói rồi nhanh nhẹn rời đi. Phong cách thoải mái, tự do như chính con người chị ấy, không ai có thể níu giữ được.
Hương thơm nước hoa vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Chỉ còn lại tôi và Hayama.
Tôi muốn nhanh chóng kết thúc thời gian khó xử này nên vươn tay cầm túi.
Nhưng vẫn không nhịn được thốt lên.
“… Đừng tự tiện chen vào những việc không phải của cậu.”
Tôi không giận chuyện chuyện Hayama đã xếp đặt toàn bộ chuyện này. Cái tôi không thích là cậu ấy để Yukinoshita và Yuigahama thấy tôi cùng với Orimoto và người bạn.
Cho dù một phần trong tôi hiểu được, nhưng tôi không thể không cảm thấy khó chịu.
Hayama nở một nụ cười tự ti và duỗi vai ra. Lúc này, Hayama, người vẫn luôn oai vệ, trông thật nhỏ bé.
“Xin lỗi. Tớ không định để chuyện này xảy ra… Tớ chỉ làm chuyện tớ muốn thôi.”
“Cậu… đang nói đến chuyện Orimoto nói trước đó?”
Đó không phải là điều mà tôi nghĩ Hayama sẽ làm vào lúc bình thường. Cũng tương tự với nụ cười tàn nhẫn của chị Yukinoshita Haruno. Cho dù chị ấy rất xinh đẹp và rực rỡ, vẫn tồn tại bóng tối đâu đó trong nụ cười đó. Tôi hiểu rõ cậu ấy làm vậy để bảo vệ tôi, nhưng tôi không thể hiểu được tại sao cậu ấy lại đi xa đến mức phá hủy hình ảnh của mình.
“… Cậu vẫn ổn chứ? Ý tớ là chuyện cậu làm trước đó.”
“… Tệ chưa từng có. Tớ không muốn lặp lại chuyện này lần nào nữa.”
Hayama cắn môi, tôi tiếp lời.
“Vậy thì đừng bận tâm nữa.”
Thật sao, đúng là một trò cười. Tôi thật không thể hiểu được gã người tốt này đang nghĩ gì. Bởi vì bọn họ cảm thấy hạnh phúc khi mọi người ở cạnh nhau mà họ tạo ra thêm còn nhiều rắc rối hơn nữa khi cố gắng giải quyết một cái. Tôi không muốn bị lôi kéo vào cái vòng luẩn quẩn đó.
Hayama thả người vào ghế, nhìn tôi và đề nghị ngồi xuống. Tôi từ chối nhưng vẫn đứng chờ đợi.
Hayama thở dài, không thể làm gì hơn, cậu ấy đan hai tay vào nhau, cúi người về phía trước.
“… Tớ vẫn luôn suy nghĩ. Về việc làm thế nào tớ có thể sửa chữa những thứ đã bị phá hủy.”
“Hả?”
Tôi không hiểu Hayama định nói về cái gì.
Nhưng dựa trên cách nói mơ hồ, thì có thể hiểu được cậu ấy muốn tránh đề cập một cách cụ thể.
“Tớ… đã rất hy vọng ở cậu, và cho dù biết rõ rằng không nên nhưng cuối cùng tớ vẫn yêu cầu. Vì vậy…”
“Khoan đã.”
Đừng nói thêm gì nữa.
Giọng nói của tôi dữ dội hơn bình thường. Tôi không có tâm trạng để đồng cảm với điều cậu ấy đang nói đến, những thứ được đào xới khỏi mộ phần những điều đã xảy ra và kết thúc.
Hayama xem ra cũng không muốn nói nhiều nên dừng lại trong giây lát. Cậu ấy đi thẳng đến kết luận.
“Cậu cần hiểu được giá trị của mình… không chỉ vì cậu, mà còn cho cả những người xung quanh.”
“Cậu đang nói cái gì…? … Thế?”
Tôi lắp bắp trước câu nói bất ngờ của cậu ấy.
“Nhưng thất quá khó để làm điều đó… tớ nghĩ có cách khác để làm tốt hơn… nhưng đây là điều duy nhất tớ có thể làm.”
Hayama thốt lên những lời đầy tự ti và cười chua chát. Nhưng khi nụ cười đó biến mất, cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đầy đau thương.
“… Từ trước đến giờ cậu cũng đang làm như vậy. Cậu có thể dừng việc tự biến mình thành nạn nhân được không?”
“… Đừng đánh đồng tôi với cậu.”
Thứ bị chặn lại trong họng tôi thoát ra trong tíc tắc. Giọng nói của tôi vang vọng khắp của hàng. Trộn lẫn đầy sự khó chịu, tức giận, và một chút đau đớn mà chỉ mình tôi nhận ra.
… Aah, tôi thực sự khó chịu. Một cảm xúc đầy hỗn tạp.
Cho dù cậu chỉ đang dừng lại và cho dù cậu đã đến gần đến vậy. Tại sao cậu chỉ đứng đó?
Tôi biết tôi chỉ muốn biết sự thật và Hayama biết điều đó.
Nhưng nó không đúng.
Đừng có vừa coi thường vừa đồng cảm với tôi. Đừng có thương hại tôi.
Hayama đã hiểu nhầm, tôi cảm thấy thương hại nên mới giúp đỡ. Nhưng mọi chuyện sẽ vô nghĩa nếu cậu ấy thương hại tôi.
Một đống cảm xúc không thể hiểu rõ vuột ra khỏi miệng.
“Nạn nhân? Đừng có đùa. Chuyện đó hoàn toàn bình thường với tôi.”
Hayama im lặng nghe tôi bắn thẳng vào mặt. Cậu ấy ngồi yên với vẻ bất ngờ. Nó khiến tôi còn thấy khó chịu hơn nữa.
“Vì chỉ có một mình nên khi có vấn đề cần được giải quyết mà người duy nhất có thể làm là một kẻ như tôi thì rõ ràng là mọi chuyện tự đi theo cách của nó.”
Người duy nhất nói chuyện là tôi. Nếu có vấn đề xảy ra thì tôi luôn chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Vậy nên có cái quái gì ở quanh tôi cũng chẳng sao cả. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tôi luôn luôn và sẽ luôn luôn tự mình giải quyết được. Đừng có hiểu nhầm và nhúng mũi vào.”
Cái tôi của tôi hét lên.
Nếu tôi chọn làm gì đó và thất bại thì chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng nếu có người ngoài muốn nhận lấy hậu quả và xem đó là của mình thì lại là chuyện khác.
Bọn họ chỉ là kẻ tiếm quyền cố gắng hành xử như một vị cứu tinh.
Tôi nhìn thẳng vào Hayama và cậu ấy cũng đối mặt lại.
Cùng lúc, Hayama, có lẽ cũng không tự mình nhận ra, nắm chặt tay lại. Cậu ấy đột ngột thả lỏng nắm đầm và cúi đầu xuống.
“Cậu… cậu giúp đỡ người khác vì cậu muốn ai đó sẽ giúp lại, đúng không?”
Cậu ấy vẫn không thay đổi.
Con người này không hiểu gì cả.
Cậu ấy diễn giải mọi hành động của tôi như là những thứ được thực hiện sau khi đã tính toán kỹ.
Nhưng có thể nói có một nào đó đúng trong trường hợp của Hikigaya Hachiman.
Ai đó chứ không phải cậu ấy là người nên nói ra điều đó.
Thứ cảm xúc giả tạo đó là thứ mà tôi và cậu ấy đều không có trong những điều chúng tôi làm từ trước đến giờ.
“Nhầm rồi.”
Tôi không buồn nhìn cậu ấy.
Tôi không muốn một lòng tốt hay sự thương hại hời hợt. Câu chuyện tuổi trẻ trong hình mẫu về nước mắt khiến tôi kinh tởm đến muốn mửa.
Trong câu chuyện này, cấu trúc thế nào không quan trọng, sẽ luôn có một kẻ thất bại và một sự thất không thể tránh được. Tiếp đó, có khả năng là sẽ có những thời điểm mà tôi là một kẻ thất bại. Ngay cả Hayama trước mặt tôi cũng có thể trở thành một kẻ thất bại.
Đó là một trò chơi có tổng bằng không. Nếu ai đó nhận được cái kết tốt đẹp ở một bên cán cân thì ở đầu bên kia, phải có ai đó bị trừng phạt. Không còn gì khác nữa. Cho dù người ta có tôn vinh tuổi trẻ thì chỉ cần một sai lầm cũng sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.
Các người nên dừng lại việc phát xét những thứ các người coi thường.
Đừng thể hiện lòng trắc ẩn hay sự thương hại. Vì chúng chi là hành vi xoa dịu bản thân các người thôi.
Tôi chộp lá túi xách mà tôi thả xuống trước đó.
“Đừng có đặt lóng trắc ẩn đáng ghê tởm và tùy tiện thương hại tôi như cậu muốn. Sự áp đặt này không gì hơn là rắc rồi.”
Tôi nói ra những lời cuối cùng rồi quay lưng, đi xuống cầu thang.
Tôi đi nhanh ra khỏi cửa hàng và không dừng lại cho đến khi đến nhà ga. Không có ai đuổi theo nhưng tôi vẫn tiếp tục di chuyển.
Lúc đến bãi đỗ xe trong công viên, tôi mới dừng lại.
Tôi nhìn lên bầu trời vô số vì sao lấp lánh.
Số lượng xe đạp có vẻ giảm xuống vì trời tối và lạnh. Chiếc xe cuối dãy là của tôi. Trong khi tôi kéo từng chiếc ra, từ ngữ thoát ra khỏi mệng.
“… Đừng có giỡn với tôi.”
Câu nói đó nhắm đến ai?
Tôi sẽ không để bất cứ ai gọi đó là sự hy sinh. Tôi sẽ không để bất cứ ai gọi người đã làm theo lựa chọn tốt nhất và mang lại hiệu quả nhất khi không còn cách nào khác là nạn nhân. Đó là sự sỉ nhục hơn bất cứ thứ gì. Đó là sự xúc phạm với những người đang cố gắng đến tuyệt vọng để sống.
Cho dù không có hình hài cụ thể. Cho dù không được thể hiện ra bằng giọng nói hay ngôn ngữ.
Có vài điều mà tôi tin chắc.
Đó là điều mà tôi cùng chia sẻ với một người khác.
Lòng tin mà tôi từng có bây giờ đã biến mất.
Ghi chú của người dịch
↑ Các thuật ngữ liên quan đến Dragon Quest.
↑ Tin nhắn cảnh báo thoại trong Minami-ke.
↑
↑
↑ Tạp chí dành cho phụ nữ.
↑ Cách nói chuyện giống như Renge trong Non Non Biyori.
↑ Con đường có thể có nghĩa là con đường đón khác.
Danh sách chương