Cái lạnh thấu xương làm tôi tỉnh dậy.

“… Lạnh quá.”

Sau một hồi lăn qua lăn lại, tôi miễn cưỡng trườn ra khỏi chăn.

Tôi nhớ là tối qua mình ngủ quên trên ghế sô pha, rồi hình như có tiếng mẹ gọi, như là “con sẽ bị cảm nếu cứ nằmngủ ở đây.”

Nhưng thấy rõ là vô ích nên mẹ đành để tôi lại. Trong đống ký ức mơ hồ, tôi đã làu bàu cãi lại gì đấy rồi lăn ra ngủ thẳng cẳng. Không thấy Kamakura ở đây nên chắc cu cậu đã chui vào nơi nào đó ấm hơn rồi.

Tôi lắc cổ, vươn vai vài cái rồi đứng lên. Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.

Vừa ăn, tôi vừa nhìn lướt qua căn phòng trống. Bố mẹ đã đi làm, Komachi cũng đã đến trường. Chỉ còn mình tôi ở nhà.

Trên bàn là mấy cái bánh vòng tôi mang về nhưng có vẻ ít hơn tối qua. Chắc ai đó đã ăn mấy cái.

Trời trở lạnh làm tôi không không khỏi rùng mình khi thay đồ.

Không phải là bị cảm lạnh rồi đấy chứ…? Hay là do nằm sai tư thế nên thiếu ngủ? Tôi cũng thấy hơi nặng đầu. Chắc trong nhà có thuốc giảm đau… Tôi lục lọi khắp các kệ tủ và chộp lấy chai thuốc đầu tiên nhìn thấy.

Ahahahaaaaaaaaaa! Medishine là tuyệt ~ nhất ~!! [1]

Hmm, thật thoải mái sau khi uống thuốc.

Tôi rời nhà và đạp xe đến trường trong khi không ngừng tụng kinh “lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá.”

Hôm qua là ngày sau chuyến đi thực tế nên vẫn còn cái cảm giác bồn chồn kỳ cục. Nhưng khi lớp học đã quay lại quỹ đạo thường trực, mọi chuyến sẽ lại đâu vào đấy.

Cổng trường, bãi đỗ xe và cổng vào là những thứ đã dần quen thuộc với tôi sau hai năm theo học, nhưng chúng lại không mang đến chút cảm giác gắn kết nào, thật kỳ lạ.

Tôi chạm mặt Yuigahama lúc đi qua cửa.

“A… C-chào buổi sáng.”

“Chào cậu.”

Tôi vội vàng chào lại rồi đi nhanh về phía lớp học,

theo sau là tiếng bước chân nặng nề hơn thường lệ.

Từng tiếng thở dài phiền muộn và ngập ngừng vang lên như có điều điều muốn nói. Tôi vẫn tiếp tục đi dọc hành lang, giả vờ như không biết.

Nhận ra trên hành lang ngày càng vắng người, Yuigahama tiến lên phía trước và sóng vai với tôi.

“V-vậy, hôm nay… cậu có… đến câu lạc bộ không?”

Cậu ấy vụng về thăm dò. Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

“Không. Tớ sẽ không đến.”

Yuigahama cố gắng nở một nụ cười như thể cậu ấy đã biết trước điều tôi nói.

“Đ-đúng ha… Ư-ừm, chuyện là, bọn tớ sẽ nói chuyện với Iroha thêm một chút nữa để có thể tìm ra cách giải quyết tốt hơn.”

Xét theo giọng điệu thì có lẽ Yuigahama đang hợp tác với Yukinoshita và bọn họ đã có một cuộc thảo luận với nhau sau khi tôi về nhà.

Yuigahama tiếp tục nói trong khi chúng tôi bước lên cầu thang.

“Vậy nên, tớ chỉ nghĩ là trong trường hợp Hikki không biết chuyện đó…”

Có nhiều ẩn ý phía sau “chuyện đó” khi cậu ấy cố ý nhấn mạnh nhằm khơi gợi sự tò mò. Tôi liếc qua Yuigahama và thấy cậu ấy đang cúi đầu xuống như vẫn còn điều muốn nói.

Chiếc cầu thang hàng ngày tôi vẫn đi bỗng trở nên dài ra.

“Cậu không…”

Tôi buột miệng nói.

“Ê?”

“… A, không có gì đâu.”

“Cậu không giận đấy chứ” là những lời mà tôi đã kịp nuốt vào. Thật khó coi, vụng về quá sức.

Cố gắng hành động ngu ngốc thế này để làm gì chứ?

Yuigahama muốn trải qua những ngày như trước đây, như không có gì thay đổi.

Đó cũng chính là những điều tôi muốn.

Dấu kín mọi chuyện bên trong bộ mặt điềm tĩnh. Hết ngày này đến ngày khác. Chờ thời gian qua đi cho đến khi không thể làm gì để thay đổi được nữa rồi ung dung gọi đó là quá khứ và nghiễm nhiên có quyền hoài niệm, nuối tiếc. Sau đó tự an ủi bản thân về những kỷ niệm buồn vui lẫn lộn.

“… Nếu chỉ nghe cậu ấy nói thì không có vấn đề gì.”

Tôi lên tiếng khi chúng tôi vừa lên tầng trên rồi nhanh chóng đi về phía hành làng khi còn chưa kịp nghe câu trả lời.

× × ×

Tan học, mọi người tụm ba tụm năm ra về hoặc ngồi lại lớp tán gẫu trước giờ sinh hoạt câu lạc bộ.

Tôi đã dọn xong đồ đạc cá nhân nhưng vẫn ngồi lỳ tại chỗ. Có lẽ cái ý nghĩ đi thẳng về nhà chỉ là điều mà tôi muốn bản thân cũng nghĩ vậy.

Miễn là câu lạc bộ tình nguyện còn hoạt động thì không có gì buộc tôi phải đến nữa. Nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Yuigahama sáng nay khiến tôi thấy nên đi đến phóng câu lạc bộ để nghe giải pháp dành cho Isshiki.

Thành thật mà nói, kế hoạch của tôi có thể tiến hành mà không phụ thuộc vào Isshiki hay bất cứ hoàn cảnh nào. Thế nên, tôi không nhất thiết phải đến nghe kế hoạch của họ.

Tuy nhiên, có những chuyện xảy ra có thể ảnh hưởng đến kế hoạch mà Yuigahama và Yukinoshita lập ra.

Vậy việc biết thêm một chút cũng không thừa.

Tôi còn phải đối đầu với Yukinoshita đến bao giờ? Tình huống giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau và tranh luận về giá trị của phương pháp mà hai bên sử dụng vào bất cứ lúc nào có thể. Dù rằng đôi khi tôi có cảm giác cậu ấy toàn chỉ trích những việc tôi làm.

Thời gian như đang quay ngược lại. Yukinoshita vẫn sẽ phủ nhận cách làm của tôi. Nếu như vậy thì mối quan hệ bình thường của chúng tôi có thể được tiếp tục duy trì mà không có sự thay đổi nào.

Nếu không có gì xảy ra thì sẽ không có gì thay đổi.

Sau khi đi đến kết luận, tôi bật dậy khỏi ghế.

Tôi liếc nhanh chung quanh, mọi người đều đã rời đi. Cả Yuigahama cũng không thấy đâu.

Tôi bước ra hành lang và đi về phía phòng họp.

Dù mới vừa tan trường nhưng không khí yên tĩnh đến lạ. Vả lại, đây cũng là thời điểm các CLB văn hóa bắt đầu sinh hoạt.

Nghĩ lại thì vào khoảng thời gian này năm trước, tôi chưa từng đi dọc theo hành lang này. Cảm giác ớn lạnh của tiết trời cuối thu chợt lướt qua.

Tới nơi, tôi mở cửa bước vào không chút chần chừ.

“A, cậu ấy đến rồi…”

Người lên tiếng là Yuigahama. Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi xuất hiện.

Có hai người khác nữa đang ở trong phòng.

Yukinoshita liếc qua nhưng hình như cậu ấy đang bận rộn viết cái gì đó từ trước khi tôi đến nên nhanh chóng quay lại tập trung vào xấp giấy trước mặt.

Người còn lại là Isshiki Iroha, đang ngồi giữa Yukinoshita và Yuigahama. Em ấy vặn người một cái và tò mò nhìn tôi như thắc mắc “Gã này là ai? Lại đến nữa à? chắc mình vẫn nên chào qua một cái”, và mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu xuống.

Có lẽ đối với Isshiki, tôi hoàn toàn vô dụng nên vẻ mặt đó là có thể hiểu được. Đặc biệt là với người ở tầng đỉnh của tháp phân tầng xã hội như em ấy.

Cho dù không hoàn toàn phớt lờ nhưng cũng không tỏ ra thân thiện. Một cách thẳng thắn thì bản thân tôi trước đây cũng khó có thể thích những người như vậy. Chính vì mấy trò khôn vặt nửa vời của em ấy mà bây giờ chúng tôi phải tìm cách giải quyết hậu quả.

Tôi gật đầu chào Isshiki và ngồi xuống vị trí thường lệ. Yukinoshita tiếp đó lên tiếng.

“Chúng ta bắt đầu nhé?”

Vậy là họ vẫn chưa nói gì? Tôi liếc nhìn đồng hộ và thấy rằng đã kha khá thời gian trôi qua kể từ khi tiếng chuông tan trường vang lên.

Xem ra Yuigahama rất nghiêm túc khi tôi nói “sẽ đến”.

“… Xin lỗi đã khiến mọi người phải đợi.”

“… Không có gì.”

Yukinoshita đáp lại trong khi vẫn ngồi yên nhắm mắt. Không ai nói thêm điều gì nữa.

Sự im lặng như bánh răng đang bị chặn lại tràn ngập khắp căn phòng cho đến khi Yuigahama quay về phía Isshiki, gượng gạo cười.

“Ừm, xin lỗi đã bắt em đến đây. Em không bận việc ở câu lạc bộ chứ?”

“Không ~, không hề! Thêm nữa, em đã nói qua với anh Hayama và anh ấy cũng đã đồng ý rồi.”

Isshiki nghiêng người về phía trước, hăng hái trả lời.

“Nói mới nhớ. Chị học cùng một lớp với anh Hayama phải không? Bọn chị có nhắc đến em khi nói chuyện không?”

“Ê… ? Không, không hẳn.”

Yuigahama nghiêng đầu cố gắng nhớ lại, nhưng vô ích. Isshiki tỏ ra thất vọng.

“… Em biết rồi. Anh ấy cho phép em nghỉ ngay lập tức nên em đã nghĩ là có thể anh ấy đã biết trước.”

Hóa ra là vậy. Từ cách Isshikin nói, tôi có thể thấy được là em ấy thích Hayama.

Vậy thì có thể hiểu những lời đó như thế này “Anh ấy dễ dàng để em rời câu lạc bộ là vì hiểu được tình cảnh của em chứ không phải do anh ấy không cần em đâu.” Chà, tôi cũng khá hiểu rõ cảm giác đó nên không biết nói gì.

Có lẽ tốt nhất là tôi nên dừng việc quá chú tâm vào hành động của người khác. Biết được sự thật không phải lúc nào cũng tốt.

Nếu tôi có thể nhận ra được Isshiki đang nghĩ gì thì Yukinoshita cũng vậy.

Hình như cậu ta vừa chậc lưỡi một cái nhưng đã nhanh chóng quay lại theo dõi tiếp.

“A, nhưng mà Hayato là người mà dù có biết thì cũng không nói gì và sẽ bí mật hỗ trợ từ phía sau. Nên em không cần lo lắng quá đâu… Okay?”

“C-chị nói đúng!”

Yukinishita hờ hững theo dõi cho đến khi cuộc nói chuyện tạm dừng rồi mới lên tiếng.

“Yuigahama, bắt đầu thôi.”

“Được. Bây giờ chúng ta sẽ xác định mục tiêu nên bọn chị cần hỏi em một vài điều, không có vấn đề gì chứ?”

Yuigahama đi thẳng vào vấn đề chính và Isshiki lãnh đạm gật đầu đáp lại.

“Bây giờ, chúng ta sẽ tìm kiếm một ứng viên khác làm đối thủ. Sau đó em chỉ cần thua cuộc ở vòng bỏ phiếu cuối cùng. Bọn chị nghĩ rằng đó là cách tốt nhất. Em thấy thế nào?”

“Xem nào, như vậy thì rất có cảm giác chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Nhưng nếu có thể thì em muốn bị đánh bại bởi một người tài năng. Như thế sẽ tốt hơn.”

Dù nhìn như một kẻ vô lo vô nghĩ nhưng câu trả lời của em ấy thực sự ấn tượng.

Yuigahama là người trình bày nhưng ý tưởng này có lẽ là của Yukinoshita. Bọn họ bàn bạc với nhau để đi đến sự đồng thuận. Mục tiêu ngày hôm nay là thăm dò suy nghĩ của Isshiki từ đó tiến hành các bước tiếp theo.

“Các cậu đã tìm được người sẵn sàng trở thành ứng viên chưa?”

“Vẫn chưa…”

Yuigahama nghẹn lời quay mặt đi. Hm, từ hôm qua đến giờ thì đúng là khó mà làm được, điều quan trọng là đến lúc nào thì họ tìm được người.

“Hạn cuối có thể đăng ký tham gia tranh cử là vào lúc nào?”

“Thứ Hai hai tuần nữa. Hạn cuối đã trôi qua, nhưng hôm đó được dự kiến là ngày cuối cùng chấp nhận thêm ứng viên. Cuộc bỏ phiếu sẽ diến ra ba ngày sau, vào thứ Năm.”

Câu hỏi của tôi hướng đến Yuigahama nhưng Yukinoshita đột ngột xen vào trả lời. Ánh mắt vẫn tập trung vào xấp giấy trên tay và nói ra lượng thông tin cần thiết tối thiểu bằng một khuôn mặt vô cảm.

Tôi khoanh tay lại và bắt đầu tính toán.

Hôm nay là thứ ba và đã tan trường. Nếu bọn họ muốn thực hiện kế hoạch thì tốt nhất là bắt đầu vào ngày mai. Bỏ qua ngày thứ bảy vì không thể là được gì nhiều thì không còn lại quá nhiều thời gian để xoay xở.

Nếu tính thêm thời gian để thu thập danh sách và chữ ký của những người ủng hộ thì thời gian còn cấp bách hơn nữa. Trên hết, bọn họ còn cần tổ chức cả một chiến dịch tranh cử.

“Cho đến lúc đó, cậu cần tìm ra một ứng viên, thuyết phục người đó và ba mươi người ủng hộ. Và vẫn còn một chiến dịch tranh cử phải tiến hành nữa…”

“Bọn tớ ý thức được là còn rất ít thời gian.”

Yukinoshita lạnh lùng chặn ngang lời tôi rồi ngẩng đầu lên nói với Isshiki.

“Vậy nên bọn chị dự định sẽ làm như sau… Isshiki.”

“C-có.”

Isshiki bối rối trả lời. Yukinoshita có lẽ nằm trong số ít những người mà Isshiki không giỏi giao tiếp. Em ấy nhanh chóng chỉnh lại tư thế., nhưng vẫn thoải mái cầm lấy cổ tay áo, dùng chúng chỉnh lại viền váy. Không lộ ra môt chút lo lắng nào.

Isshiki nghiêm trang nhìn Yukinoshita và xem ra đã sẵn sàng lắng nghe. Yukinoshita nhìn vào em cậu ấy, bắt đầu nói.

“Cho dù kết quả như thế nào thì Isshiki vẫn cần một bài diễn văn.”

“A, cái đó không phải là vấn đề lớn…”

Xem ra em ấy quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý.

Nhưng cách mà em ấy nói cho thấy vẫn chưa nắm được vấn đề khiến tôi lo lắng. Nếu em ấy tiếp tục hành xử như vậy thì có thể gây rắc rối cho kế hoạch của tôi.

“Trong bài phát biểu, em cần cam kết rõ ràng các mục tiêu của mình. Mặc dù chị không nghĩ là có ai đó sẽ nghiêm túc lắng nghe…”

Khôn hiểu sao tôi lại nghe ra như cậu ấy đang tự giễu vậy. Xem ra vẫn còn điều gì đó mà cậu ấy muốn nói, nhưng Yukinoshita lựa chọn tiếp tục.

“ Sẽ tốt hơn nếu ứng viên kia quan tâm đến những vấn đề khác. Vì nếu giống nhau thì cuộc bầu cử sẽ trở thành một cuộc thi về độ nổi tiếng. Chúng ta sẽ nhắm đến hai bản kế hoạch khác biệt có thể dễ dàng nhận ra được.”

Đó là một ý tưởng tốt để hỗ trợ cho ứng viên khác nhằm tránh một trận chiến khốc liệt mà về bản chất chỉ mang tính phô trương. Trung tâm chú ý sẽ chuyển về người nói thay vì những điều họ cam kết.

Isshiki và Yuigahama nửa hiểu nửa không gật đầu.

Không quan tâm đến vẻ mặt của họ, Yukinoshita đưa ra một tờ giấy.

“Chị đã xây dựng một bộ khung cho bài diễn văn, em có thể xem qua chứ? Hơn nữa chị muốn em hoàn thành một bản kế hoạch chi tiết dựa trên đó.”

Isshiki cầm lấy và nhìn vào tờ giấy.

“… Ưm, đã hết chưa ạ?”

Isshiki đọc lướt qua rồi ngạc nhiên hỏi. Thực sự thì phong cách viết một cách trật tự của Yukinoshita Yukino càng ấn tượng hơn khi được viết trên giấy, nếu không đề cập đến số lượng ở đây.

Chiến dịch tranh cử sẽ cam kết thực hiện hai lời hứa.

Đó là thành lập trung tâm liên kết thông tin với các trường đại học và nới lỏng quy trình cấp tài chính cho các câu lạc bộ.

Vế liên quan đến câu lạc bộ khá dễ hiểu. Ý tưởng thật sự nằm ở vế đầu.

Nhằm trợ giúp việc học tập cho các học sinh, nhà trường sẽ xậy dựng một hệ thống lưu trữ dữ liệu về các bài kiểm tra có thể tiếp cận theo yêu cầu. Tất nhiên là nó không hề đơn giản do phạm vi bao phủ rộng lớn. Nhưng dự án có thể giúp các học sinh hình dung được khả năng của mình và tự tin theo đuổi các trường đại học mục tiêu dựa trên việc không ngừng nỗ lực cải thiện bảng điểm.

Bản kế hoạch này có thể nhận được sự ủng hộ từ cả các câu lạc bộ và các học sinh nhắm đến một tấm bằng tốt.

Isshiki ngạc nhiên nhìn lại tờ giấy một cách cẩn thận nhưng ngoài ngoài hai điểm nêu trên thì không còn gì nữa.

Yuigahama vừa nhìn Isshiki vừa xoa xoa quả bóng tóc trên đầu.

“Ừm, tớ cũng nghĩ là nó không được nhiều lắm.”

“Số lượng không phải là vấn đề. Những lúc như thế này thì càng ngắn càng tốt.”

Yukinoshita mỉm cười nói với Yuigahama. Khuôn mặt cậu ấy trở nên dịu dàng và trưởng thành hơn nhiều.

Tôi hiểu điều Yukinoshita muốn nói đến. Trong thực tế, bài phát biểu là phương tiện để định hướng các câu hỏi. Nói quá nhiều sẽ gây ra sự ngờ vực. Điều quan trọng là cần đi thẳng vào vấn đề với người nghe.

Nhưng điều kỳ lạ ở đây là Yukinoshita có vẻ rất quen thuộc với tình huống này, tôi không thể không nghĩ đến nhà Yukinoshita.

Nếu tôi nhớ không nhầm, cha Yukinoshita là thành viên hội đồng tỉnh hay đại loại thế. Cậu ấy có lẽ có vài yếu tố di truyền về bầu cử và phát biểu.

Những cam kết mà Yukinoshita muốn thúc đẩy không phải là vấn đề, cái tôi băn khoăn là những chuyện sau đó.

“… Phương pháp của cậu sẽ khiến ứng viên chỉ là một con rối, như thế không có vấn đề gì chứ?”

“…”

Nụ cười từ đầu đến giờ của Yukinoshita tắt ngấm. Rõ ràng là tôi đã đánh trúng điểm yếu khi cậu ấy im lặng không trả lời.

Yuigahama và Isshiki quay sang nhìn tôi thắc mắc.

“Không nói đến chuyện bản kế hoạch này có thành công hay không. Nhưng cứ cho rằng ứng viên sẽ chiến thắng thì người đó sẽ làm gì để quản lý hội học sinh? Liệu các cậu có tiếp tục trợ giúp? Điều này có thể kéo dài đến tận lúc tốt nghiệp.”

Dù không có ý định chỉ trích Yukinoshita, nhưng mọi từ ngữ tôi dùng đều sắc bén. Yuigahama nhanh chóng chen ngang.

“V-vậy nên bọn tớ mới muốn tìm một người có khả năng.”

“Các cậu chỉ đang làm mọi chuyện phức tạp hơn. Nếu nghĩ đến nhưng chuyện sau này thì đó không phải là một ý tưởng khả thi đâu.”

Không chỉ là về cuộc bầu cử, nó còn liên quan đến thẩm quyền của hội học sinh từ nay trở đi. Giải pháp của Yukinoshita và Yuigahama vẫn chưa hoàn thiện.

Tôi vẫn chưa hình dung ra đươc hàm ý sau chuyện này.

Yukinoshita gục mặt nhìn xuống bàn khiến tôi không biết được cậu ấy đang nghĩ gì. Không một bộ phận nào của cậu ấy cử động, từ khuôn mặt đang rũ cho đến những ngón tay thanh mảnh, lộng lẫy hay bờ vai mảnh khảnh.

Sau một tiếng thở dài, một giọng nói yếu ớt và run rẩy vang lên.

“… Vậy thì phương pháp của cậu có ý nghĩa gì chứ?”

Tôi không thể đáp lại câu hỏi của cậu ấy ngay lập tức. Ngay cả khi đó là một câu hỏi hoàn toàn đơn giản nhưng tôi chưa từng một lần suy nghĩ về câu trả lời.

Cách làm của tôi có ý nghĩa gì?

Rõ ràng là hoàn toàn không có.

Chưa từng có ý nghĩa gì cả. Mọi điều tôi làm chỉ là đặt mọi thứ sang một bên, giữ nó ở đó cho đến khi không cần phải quan tâm đến nữa. Mọi chuyện tôi làm đều chỉ theo một hướng. Không cần người khác phải chỉ ra, tôi hiểu rất rõ.

Nhưng có những trường hợp mà đó là phương pháp duy nhất hay hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề.

Đó cũng là sự thực.

Trường hợp này nằm trong số đó. Nếu không có gì khác biệt thì điều tôi cần nói đã rõ ràng.

“Nếu chỉ tính cho lần này thì đó sẽ là tránh né mọi thứ. Sau khi thất bại tại cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm, chúng ta sẽ rút lui và tiến hành cuộc bầu cử đặc biệt. Đó là câu trả lời chính xác.”

“Chỉ lần này thôi? Không đúng.”

Giọng nói của Yukinoshita không còn yếu đuối như trước mà mang theo sự chỉ trích lạnh lùng đầy sắc bén.

Yukinoshita, người vẫn cúi đầu xuống, nhìn lên.

Đôi mắt màu xanh hừng hực lửa. Ánh sáng từ đôi mắt sắc bén của cậu ấy không cho phép tôi quay đi chỗ khác. Sự chói lọi đó cứ như cô ấy đang dùng băng đâm vào cổ tôi vậy. Nó nắm chặt lấy tôi không cho vũng vẫy.

Tôi nuốt khan lo lắng.

Yukinoshita mím môi kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn thốt lên.

“… Cậu chỉ đang hành động như trước đây và chạy trốn khỏi mọi thứ.”



Cậu ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng với tôi lại như sét đánh ngang tai.

Đầu tôi như muốn nổ tung ra.

Ánh trăng xanh thẳm, đầy sinh động chiếu rọi rừng tre mang theo từng cơn gió lạnh quét qua từng chiếc lá, cành cây. Thứ đang trôi nối trong đầu tôi là hình ảnh này.

Trong khi cố gắng lắc đầu để thoát khỏi chúng, tôi vô ý làm tóc kêu lên sột soạt.

“Vậy… Có vấn đề gì không?”

Dù sao thì sự kiện diễn ra trong chuyến đi thực tế đã không được giải quyết.

Thay vào đó, nó bị chôn sâu xuống. Đó không phải là quyết định khiến mọi người dễ chịu. Mà toàn bộ câu chuyện vốn cũng không phải là thứ dễ chịu gì.

Vậy nên không ai có quyền chỉ trích tôi lần này.

Ngoại trừ Yukinoshita Yukino.

Ánh mắt mạnh mẽ của Yukinoshita vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào tôi.

Đôi môi cậu ấy run lên.

“Không phải cậu là người nói rằng sự hời hợt bề ngoài chẳng có chút ý nghĩa gì hay sao?”

Sự đơn độc vang lên đâu đó trong giọng nói mềm mại và lạnh lùng. Tôi không thể chịu được và quay đi chỗ khác.

Những lời thẳng thắn đó là điều mà tôi không thể trả lời được.

Chúng có thể là niềm tin duy nhất được chia sẻ giữa Hikigaya Hachiman và Yukinoshita Yukino.

Nhìn tôi im lặng ngồi yên, Yukinoshita thở dài bỏ cuộc.

“Cậu không định thay đổi, đúng không?”

“… Ừ.”

Tôi trả lời không hề do dự.

Tôi sẽ không thay đôi. Tôi không thể thay đổi.

“Ư-ưm…”

Yuigahama lên tiếng cố gắng làm cái gì đó để thay đổi bầu không khí đang căng cứng. Nhưng ánh mắt cậu ấy hết đảo quanh tôi rồi qua Yukinoshita mà không biết phải nói gì.

Thời gian trôi qua một cánh lạnh lẽo, cứng ngắc. Yukinoshita và tôi đều không ai mở miệng.

Isshiki thắc mắc nhìn Yuigahama. Bởi vì cả tôi và Yukinoshita đều không gần gũi với Isshiki nên người duy nhất em ấy có thể dựa vào lúc này là Yuigahama.

Trước khi Yuigahama tìm ra được điều gì đó để phá vỡ bầu không khí này, tôi đứng dậy khỏi ghế.

“… Tớ về nhà đây. Tớ đã hiều được điểm chính trong kế hoạch của các cậu rồi.”

Không còn lý do để ngồi ở đây thêm nữa bởi vì sẽ không thu thêm được điều gì khi làm vậy.

Tựa như nếu tôi ở lại thì chỉ có thêm mất mát.

Tiếng giày đơn điệu của tôi vang vọng khắp căn phòng.

Thời gian đi đến cửa không dài. Có thể vì tôi không suy nghĩ gì. Hoặc cũng có thể tôi đã suy nghĩ quá nhiều đến mức mất đi cảm giác về thời gian.

Tôi đóng lại cánh cửa phía sau rồi đi ra hành lang yên tĩnh. Đột nhiên, có tiếng trượt cửa vang lên.

Tôi quay lại theo phản xạ và nhìn thấy Isshiki Iroha. Tôi thả lỏng vai. Em ấy nhìn bình tĩnh nhiều hơn là chán nản. Ngay lúc này, tôi không tự tin là mình có thể nói chuyện đúng mực với một cô gái.

Isshiki lại gần và nói với tôi bằng giọng nhỏ nhẹ như đang lo lắng về căn phòng phía sau.

“Ưmmmm, có được không nếu em giao lại mọi chuyện cho anh chị…?”

Isshiki lo lắng hỏi. Em ấy đến để yêu cầu sự trợ giúp, nhưng thay vì nhận được giải pháp cho vấn đề, em ấy lại phải chứng kiến sự xung đột mà khó có thể gọi là tranh luận được. Tôi có thể hiểu tại sao em ấy lại lo lắng.

“Chỉ cần một người có khả năng thì em sẽ yên tâm hơn rất nhiều…”

“Nếu vậy thì Hayama có…”

“Anh Hayama thì không được!”

Tôi cũng nghi ngờ cậu ta sẽ làm điều đó…

“… A, đúng là càng lúc càng tệ, anh sẽ cố gắng làm cái gì đó. Ít nhất thì vài điều có thể làm được vào ngày bỏ phiếu.”

“Nếu cứ để yên rồi mong chờ vấn đề tự giải quyết thì sẽ gây rắc rối cho em…”

Tôi đã nói ra điều tôi có thể làm nhưng xem ra em ấy vẫn cảm thấy lo lắng. Tuy nhiên, Isshiki bỗng vỗ tay vào nhau và nở một nụ cười dễ thương.

“Nhưng mọi người thực sự đã giúp đỡ em rất nhiều. Không ai đến giúp đỡ trước đó cả. Em chỉ có thể dựa vào các anh chị thôi đấy.”

Cả hành động và lời nói của em ấy đều rất ấn tượng. Nếu không hiểu rõ, người khác sẽ đột nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Nhưng nếu biết đó là một phần con người em ấy, thì mọi chuyện sẽ khác.

Không giống như Orimota Kaori, cách cư xử của em ấy chịu ảnh hưởng từ những người bên ngoài hoặc có thể là một phần con người em ấy có quan tâm đến người khác.

Sự hời hợt và cả sự năng động lẫn điềm tĩnh.

Em ấy hành xử dựa trên những đặc điểm đó mà không có bất cứ sự liên quan nào đến cảm xúc cá nhân. Nếu không tuân theo cái khuôn được vạch ra, thì điều duy nhất còn lại là sự tự cao tự đại.

Thế nên hành động của em ấy không có ảnh hưởng gì đến tôi.

Không có lý do gì để làm thêm nữa.

Bằng chứng, mà cũng không thể gọi là bằng chứng, là Isshiki kêu lên như nhớ ra điều gì, vỗ tay một lần nữa rồi lùi lại giữ khoảng cách với tôi.

“Em vẫn còn phải tham gia câu lạc bộ nên xin phép đi trước. Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Isshiki nhẹ nhàng vẫy tay chào rồi chạy đi. Sự thiếu hứng thú với tôi được thể hiện trong những cử chỉ trái ngược nhau.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn đã nghĩ rằng có ẩn ý nào đấy đằng sau những cuộc trò chuyện vô nghĩa như thế này.

Hà, đúng là tôi chỉ trưởng thành theo những cách nhạt nhẽo nhất. Tôi tự nhiên phá lên cười tự giễu.

Ghi chú của người dịch

↑ Câu nói được sử dụng trong game eroge 18+ của Misakura Nankotsu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện