...Bộ con bé là đồ ngốc chắc? Ngay trước khi buổi học chuẩn bị bắt đầu, tôi buột miệng càu nhàu.
Trên mảnh giấy bỏ lẫn vào trong cặp tôi là nét chữ viết tay quen thuộc. Đây có lẽ là tin nhắn được gửi cho tôi từ em gái của tôi, Komachi.
Bức thư tình được trang trí bằng những họa tiết ngôi sao mang màu Giáng sinh rực rỡ như bông tuyết, và bên trong phong bì lại là một danh sách những món quà mà con bé mong muốn, chẳng đáng yêu tẹo nào.
Chà, cái con bé thật sự muốn nói chắc hẳn là cái được ghi ở phần cuối bức thư, nhờ tôi trên đường về nhà tạt qua mua hộ chai thuốc tẩy. Cái này chắc hẳn là cái người ta gọi là trò đùa kiểu Komachi... nhỉ? Nếu không, vậy chẳng phải đây là một cái danh sách với tính thanh khoản cực kỳ cao sao? Ôi chúa ơi, em gái tôi thật là đáng sợ.
Trước mắt, cứ lờ đi ba dòng đầu đã, tôi sẽ mua thuốc tẩy trên đường về nhà.
Nhưng ba dòng đầu là thứ duy nhất mà tôi có thể lờ đi. Phần còn lại trên bức thư khiến ngực tôi thắt lại.
-Hạnh phúc của tôi.
Chính xác thì nó là gì mới được chứ?
Hạnh phúc chính xác là gì...? Nước tương tuyệt hảo ở nhà tôi? Còn cần phải nói sao, ở nhà tôi đã có sẵn rồi! Thật may mà tôi sinh ra ở Chiba!! Nước tương Chiba là số một Nhật Bảnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn! (Về mặt sản lượng đầu ra)
Oooh, tí thì chết. Nếu chẳng may tôi không phải sinh ra ở Chiba, câu “Mình tự hỏi hạnh phúc là gì...” sẽ choán đầy tâm trí tôi và tôi sẽ đau đầu muốn chết mất. Cảm ơn, Kikkoman[1]. Thì ra là vậy, nhưng chữ kikko trong Kikkoman có hàm ý gì? Mãi mãi tuổi 17?[2] Này này.
Mà thế nào cũng được. Tôi phải lôi Chiba vào mà làm trò là bởi vì nếu không, tôi sẽ không tài nào trả lời câu hỏi đó được, vì nó xấu hổ đến chết mất. Komachi chắc hẳn cũng nghĩ vậy, thế nên con bé mới tốn công trang trí bức thư với những câu thừa thãi. Anh em chúng tôi quả thật là giống nhau như tạc.
Tuy nhiên, nếu Komachi đã đưa bức thư này ra thì có vẻ như con bé cũng có gì đó vướng bận trong đầu.
Chuỗi sự kiện liên quan tới kì bầu cử hội học sinh ngày hôm nọ cũng khiến Komachi quan tâm. Mà nói đúng hơn, tôi mới là người nhờ Komachi hợp tác.
Đến lúc này tôi vẫn chưa thể xác định được chuyện này là tốt hay xấu.
Komachi không gặng hỏi tôi về kết quả chi tiết, cứ như lo lắng cho cảm nhận của tôi. Chà, kể cả nếu con bé có khăng khăng hỏi, tôi nghĩ tôi vẫn chẳng thể giải thích rõ ràng được, và do vậy tôi cũng sẽ phát cáu lên thôi. Rồi sau đó, nếu chúng tôi lại nổ ra một vụ cãi vã mới, tôi sẽ chẳng có cơ thắng.
Tôi đoán do Komachi cũng biết chuyện này nên con bé mới tỏ ra quan tâm như thế này, dù là có hơi vòng vo Tam quốc. Quả nhiên là em gái xuất sắc của tôi.
Do đây là yêu cầu của em gái, dù có phải lên núi đao hay xuống biển lửa tôi cũng phải đáp ứng, nhưng buồn thay, tôi lại hết tiền rồi. Không chỉ vậy, cái điều ước mà em ấy nửa đùa nửa thật nói tôi cũng chẳng thể đáp ứng được.
Hạnh phúc của Hikigaya Hachiman, ước muốn của Hikigaya Hachiman, tham vọng của Hikigaya Hachiman.
Từ đó tới nay, tôi chưa từng dành quá nhiều thời gian suy nghĩ về chuyện đó.
Vậy, hạnh phúc của tôi là gì và cái tôi muốn là gì? Tôi không hề biết, nhưng rồi ngày hôm nay lại tới.
Nếu tôi có thứ tôi mong muốn, giống như những gì mà Komachi muốn tôi có. Nếu mong ước đó thật sự được lắng nghe. Và nếu nó được chấp thuận...
Nếu là tôi....
....Nếu là tôi, tôi sẽ ước cho Komachi được hạnh phúc, duh! Tôi sẽ ước được Pretty Cure Cure Lovely và Honey Princess Fortune và Happiness Charge[3]!
Tuy nhiên, do con bé là em gái đáng yêu của tôi, tôi phải đảm bảo không để em ấy bận tâm vào thời điểm này. Sau cùng thì em ấy cũng là một học sinh, và đang phải tham gia kì kiểm tra.
Tôi không muốn khiến em ấy lo lắng không cần thiết, cũng như không muốn khiến em ấy phí thời gian trong thời điểm quan trọng như thế này.
Vậy nên lúc này, tạm thời bỏ hạnh phúc của tôi và mấy thứ linh tinh sang một bên, tôi gấp bức thư lại và nhét vào túi trong của bộ đồng phục. Cái vị trí be bé nơi tôi nhét bức thư dường như ấm lên một chút. Cái gì vậy? Không phải các bạn đều yêu em gái của mình có hơi quá mức sao? Không sao cả, con bé là em gái của tôi, nên tôi chẳng sao hết.
Lộ ra vẻ mặt thả lỏng khi nhìn vào bức thư của em gái sẽ bị đánh giá là không tốt, vậy nên tôi ngồi thẳng người dậy và sửa lại cổ áo.
Chính thế. Tôi nên giữ gìn hình tượng lạnh lùng của mình. Tiện đây, có rất nhiều trường hợp khi bạn nghĩ bạn trông rất lạnh lùng, nhưng những người xung quanh lại cảm thấy bạn là một con người u ám, vậy nên bạn phải cẩn thận đấy (kết quả tự nghiên cứu).
Khi tôi ngồi đó nhìn bức thư của Komachi, lớp học buổi sáng đã sắp sửa bắt đầu. Bạn cùng lớp sẽ tấp nập ùa vào lớp ngay đây thôi.
Và trong nhóm người đó, có một cô gái đang thẫn thờ bước vào, chẳng hề để ý đến những thứ như tiếng chuông. Mái tóc sẫm màu, lớt phớt xanh đang đung đưa theo từng bước đi.
Kawa-gì-gì-đó... Không, Yama-gì-gì-đó? Hay là Yukata-gì-gì-đó? Chà, cứ tạm gọi là Kawayutaka-nào-đó-san vậy. Kawa-gì-gì-đó-san tiến tới chỗ ngồi, hờ hững trước những gì diễn ra trong lớp. Đang lơ đễnh, ánh mắt lạnh lùng và điềm tĩnh của cô ấy chạm phải ánh mắt của tôi.
Sau khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, chúng tôi đều trầm mặc một hồi. Và rồi, không hiểu vì lý do gì, chúng tôi đều cau mày.
Chúng tôi có lẽ chả quen thân gì, nhưng tôi ít nhất cũng nên chào hỏi cô ấy. Chà, mà tôi cũng chẳng biết tên cô ấy. Dù sao thì tôi cũng nợ cô ấy khi cô ấy giúp tôi trong vụ bầu cử hội học sinh ngày hôm trước. Tôi chưa cảm ơn cô ấy lần nào. Nhưng hiện tại, tôi chẳng biết phải nói gì, hay là phải nói chuyện với cô ấy như thế nào.
“Aah... chà, cậu biết đấy.”
Lúc này, tôi đang ậm ừ những lời tối nghĩa, hy vọng tìm thấy miếng trầu để mở đầu câu chuyện. Cùng lúc đó, bên kia dường như cũng đang cố tìm ra chuyện để nói. Đôi môi cô ấy mấp máy, để rồi khe khẽ nói.
“...Chào buổi sáng.”
“À-ừ.”
Cô ấy vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng như đá kia mà chào hỏi tôi, và tôi theo phản xạ đáp lại bằng câu trả lời nửa vời.
Bởi vì cô ấy đã mở lời, tôi ngồi thừ ra ở đó, chẳng biết nói gì cho ra hồn. Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng kết thúc tại đó và cô ấy vội vàng quay trở lại bàn của mình ở gần cửa sổ ở phía sau.
Chà, dù sao thì khoảng lặng kì quặc khi nãy cũng dài lê thê ra. Lựa chọn tốt nhất tại thời điểm như lúc này là bỏ chạy. Nhìn thấy tôi đã ngồi vào chỗ, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là đi về chỗ mình.
Không biết là do mất ngủ hay là do chán chường, ngay khi vừa ngồi xuống, cô ấy liền nằm dài lên bàn. Khi nhìn cô ấy, tôi bình tĩnh nhớ lại khoảnh khắc chúng tôi trao đổi khi nãy.
...Này, này, đùa à? Kawa-gì-gì-đó-san đãn chào hỏi tôi. Chúng tôi thậm chí còn không biết tên nhau, vậy đây chẳng phải là một bước tiến vĩ đại sao?
Tuy nhiên, kể cả học sinh tiểu học cũng sẽ chào hỏi mọi người tử tế. Thật sự thì, chúng được dạy ngay từ tiểu học là cần phải bình tĩnh và tự tin khi chào hỏi người lạ. Cứ thế, bên nào chào hỏi trước chứng tỏ rằng họ đã nghe thấy tin đồn về những kẻ đáng ngờ rồi! Đại khái là vậy đấy.
Chà, với một kẻ đáng ngờ như tôi, kẻ lộ ra vẻ mặt thả lỏng trước bức thư mà cô em gái đưa cho, một cú đâm thọc thế này cũng không có gì là bất ngờ. Nhưng khoan, chờ đã. Nếu trí nhớ của tôi vẫn còn hoạt động tốt, tôi nhớ cô từng cười toe toét khi đọc mail từ em trai của cô ta, Kawasaki Taishi. Ah, đúng vậy, tên của cô ta là Kawasaki.
...Ôi trời ạ, cô ta bị sao vậy trời, đáng ngờ quá. Lần tới, tôi sẽ chào hỏi cô ta và trông chừng cô ta cẩn thận.
Chào hỏi quả thực là vô cùng quan trọng, phải không?
Thế giới này đã trở thành nơi bạn không còn phải lo ngại mình hiểu nhầm giữa việc bị chào hỏi và việc có người cố ý tiếp cận mình, thay vào đó cứ cảnh giác tuốt tuồn tuột tất cả những người tới chào hỏi mình. POISON[4]
Vừa nhìn Kawasai, tôi chống cằm lên tay và đồng thời nhìn bao quát cả phòng.
Chẳng có thay đổi gì đáng kể trong đám bạn học, nhưng khung cảnh lúc này có đôi chút khác biệt.
Tủ khóa ở phía sau chất đầy những áo khoác và khăn len. Thậm chí còn có cả ấm trà mà ai đó đã vô tư mang tới. Tụi con gái mang theo chăn mỏng đặt trên đùi, che đi phần lớn đùi mình.
Và trong số những cô gái đó, vẫn có một cô gái vô tư khoe cặp chân dài. Đó là Miura Yumiko.
Khi cô ta mân mê lọn tóc uốn màu vàng hoe của mình, cô ta bắt chéo chân, từ từ đổi chân qua lại, cặp chân vươn ra từ váy ngắn. Mỗi lần đổi chân, mép váy liền khẽ phất phơ.
Tôi phản xạ ngay tắp lự, gắng sức kiềm chế đôi mắt mình không bị hút vào đó. Tôi khống chế sao cho cô ta chỉ vừa suýt soát nằm trong tầm nhìn của mình. Làm sao mà tôi kiềm chế được, huh? Tôi vốn đã nhìn rồi. Ah, nhưng chờ đã! Cô ta đang ngồi chứng tỏ cô ta đang thả lỏng phòng bị và cái khung cảnh tuyệt diệu kia sẽ... Tôi cũng tưởng vậy, tuy nhiên có một vệt khói mờ trôi nổi quanh Miura. Cái gì vậy, censor à? Chúng có được gỡ ra trong bản Blueray Disk[5] không?
Mắt tôi chỉ nửa nhắm nửa mở, nhưng tôi nghĩ tôi có thể thấy được thứ gì đó (màu hồng) nếu tôi nheo mắt lại. Khi tôi liếc đôi mắt cá chết của mình, tôi nhìn thấy một chiếc máy nhỏ đang đều đặn nhả khói ra. Aah, đó hẳn là cái máy giữ ẩm mà Yuigahama đã kể. Nó chắc chắn là đang nhả khói. Thứ khói nó nhả ra là loại khói được dùng khi nhân vật phản diện xuất hiện.
Miura vẫn đang tỏ vẻ Nữ hoàng như thường lệ, và bên cạnh cô ta vẫn là cặp đôi lúc nào cũng cặp kè phục vụ bên cạnh, Yuigahama và Ebina-san.
“Yumiko, cậu không lạnh à?”
Ebina-san quan tâm nói và Miura khẽ vuốt mái tóc vàng hoe của mình ra và nở một nụ cười đầy tự tin.
“Cũng không hẳn. Thế này cũng bình thường mà?”
Mặc dù cô ta nói vậy, Miura vẫn khẽ hắt hơi. Yuigahama và Ebina-san nhìn Miura đang ngượng ngùng xấu hổ và đều nở nụ cười ấm áp. Yep, yep, đến tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp đó.
Trái ngược với Miura, gần như khoe cặp chân trần ra cho công chúng, Ebina-san và Yuigahama đều mặc quần tất dưới váy. Này, hãy nghĩ cho những người phải thấy các cô ăn mặc như thế đi. Nó gây tụt cả hứng, vậy nên dừng lại đi.
...Không, chờ đã. Giờ tôi mới nghĩ tới, chỉ có nữ sinh trung học mới chưng diện cái kiểu đấy, vậy nên tôi cảm giác kiểu ăn mặc đó cũng có cái tốt của mình. Sự bất cập giữa quần tất thô thiển và dở hơi bên dưới váy lại tạo ra một vẻ huyền bí về mặt tổng thể. Không phải chính nhờ sự che che đậy đậy đó mới tạo ra khoảng không gian cho đôi cánh của trí tưởng tượng sải dài sao? Các cô chính là đôi cánh của tôi! Đừng bao giờ coi thường sức tưởng tượng của một thằng con trai!
Nhưng những gã bên cạnh họ trông chẳng có vẻ gì là hứng thú cả khi chỗ quần tất mà Yuigahama và những người khác đang mặc chẳng hề khiến họ để ý. Thương thay, bọn trẻ ngày nay thiếu hẳn trí tưởng tượng. Chà, cũng chẳng phải tụi con gái yêu cầu tụi con trai phải nhìn vào chúng, vậy nên thế cũng chẳng sao, tôi đoán vậy.
Nhưng trong khi tôi cẩn thận quan sát họ, tôi nhận ra vấn để có vẻ như không nằm ở việc thiếu trí tưởng tượng.
Tôi không chắc nếu cái này có thể coi là chứng cớ không, nhưng Tobe đang đung đưa không ngừng, vừa chải tóc vừa kéo nó ra sau gáy. Khi cậu ta làm vậy, cậu ta sẽ khẽ liếc nhìn phía nhóm bạn. Trông có vẻ không được thoải mái lắm.
Cậu ta nhìn Hayama, rồi nhìn Miura và những người khác, rồi quay sang Oooka và Yamato.
“Nhưng mà đúng thật là trời lạnh ghê.”
“Ừ.”
Oooka trả lời và gật đầu, còn Yamato thì thở dài một cái đã đời.
“Hoạt động clb trong một ngày như hôm nay á, còn lâu.”
“Aah. Đúng là có chuyện này.”
Vậy rút cục là có hoạt động clb hay không...? Tôi đánh giá “có” và “không” là hai từ đồng nghĩa do tôi tin rằng thế giới đang được vận hành theo Luật nhân quả [6]
Tobe gượng cười và nhìn Hayama, Miura cùng những người khác, nói “phải không?”, hy vọng họ cũng có ý kiến tương tự.
Khi cậu ta làm vậy, Hayama mỉm cười, không hề đưa ra câu trả lời rõ ràng nào.
Miura khẽ liếc nhìn họ trao đổi. Cô ta nhìn khuôn mặt của Hayama, nhưng cũng chẳng nói gì.
Từ đằng xa, bạn chắc hẳn sẽ chẳng tài nào nhận ra có điều gì khác biệt trong nhóm của Hayama. Nếu tôi lờ đi khoảnh khắc trao đổi nhỏ nhặt của họ vừa rồi, kể cả tôi cũng sẽ nghĩ rằng nhóm của họ chẳng có gì bất bình thường cả.
Tuy nhiên, chắc chắn đã có một vết rạn ở đâu đó.
Mặc dù các chàng trai và các cô gái vẫn ở đó, nhưng giữa họ không hề có một sự tương tác nào.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng không hẳn Tobe và đám con trai không hề quan tâm tới Miura và tụi con gái, mà chính xác là bởi vì họ quan tâm để ý nên họ mới giả vờ rằng họ không nhận ra.
Nhìn bề ngoài có vẻ như chẳng có gì thay đổi, nhưng chắc chắc là có.
Có lẽ chính là bởi vì hai mảnh ghép quan trọng, Hayama và Miura, hai trung tâm của hai nhóm có gì đó không thoải mái với nhau. Nếu giữa hai tâm điểm có vết rạn, tất nhiên là trong nhóm cũng sẽ có vết rạn.
Không ai đề cập tới chuyện đó.
Nhưng im lặng chỉ đồng nghĩa với việc phơi bày ra sự bất hòa giữa họ và chỉ tổ khiến khoảng cách giữa họ rộng ra.
Có chuyện gì xảy ra với họ chăng? Đừng nói Tobe bị lờ đi là do Miura ghét cậu ta nhé? Ôi trời, thật là một anh bạn đáng thương! Làm tôi nhớ tới chính bản thân mình.
Vấn đề không nằm ở phía Tobe, mà là Miura, người vẫn còn bận tâm về buổi hẹn hò đôi ngày hôm đó. Chà, nếu bạn chịu khó nhớ lại, thì chính là chuyện về Hayama mà chúng ta đang nói tới đấy. Tôi gần như chắc chắn rằng chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì sâu xa nếu cậu ta chỉ đơn giản là đi chơi với đám con gái từ trường khác. Tuy nhiên, hiện tại cái cách tôi đánh giá cậu ta đã có chút khác biệt.
Tất nhiên Hayama không phải là loại người bị dính vào những tin đồn về việc bản thân mình là một tay chơi sành sỏi. Thực tế, bạn có thể thấy rõ cậu ta luôn giữ một khoảng cách nhất định với những cô gái mà cậu ta không hiểu rõ.
Nhưng có lẽ chính vì vậy mà Miura mới thấy khó chịu khi thấy tận mặt cậu ta tại nơi đó.
Hayama trong mắt tôi và Hayama trong mắt Miura là hai con người hoàn toàn khác biệt. Nói cách khác, Miura coi Hayama là kiểu người sẽ không bao giờ làm chuyện đó.
…Chà, bạn biết đấy, tôi cũng thấy khá là có lỗi. Lý do mà Hayama làm vậy một phần là do tôi và Miura rút cục lại cảm thấy lo lắng kể từ khi cậu ta dính dáng với tôi. Nhưng người tự nhiên dính vào cũng là người cần bị khiển trách, vậy nên tôi hoàn toàn không phải là người duy nhất gánh vác toàn bộ tội lỗi. Nhưng tôi cũng chẳng làm gì xấu với Miura cả… Tôi quả thực đã nhìn thấy quần lót (hồng) của cô ta vào lúc đó, vậy nên sự cắn rứt lương tâm của tôi với Miura lại càng thêm ray rứt.
Quả nhiên, nếu Miura không năng nổ, vậy nguyên cả nhóm sẽ trở nên ảm đạm. Nhưng Miura không phải là người duy nhất bất thường.
Yuigahama cũng khác với ngày thường.
Cô ấy cười và yên lặng lắng nghe Tobe và những người khác nói chuyện, và cô ấy cũng lắng nghe Miura và Ebina-san tán gẫu.
Yuigahama khác hẳn so với khi ở phòng clb.
Cô ấy sẽ không cố gắng ép cho cuộc trò chuyện tiếp diễn. Không chỉ có vậy, cô ấy còn không hề cho thấy rằng cô ấy sẽ cố quan sát phản ứng và nét mặt của phía bên kia.
Rất có thể rằng Miura và những người khác mang tới cho Yuigahama sự thảnh thơi trong lòng. Tất nhiên rồi, clb không còn là nơi để cô ấy thả lỏng nữa.
Sự thật đó khiến ngực tôi nặng trĩu.
Cuộc nói chuyện trong nhóm Hayama kết thúc, nhưng Tobe cứ “aah” và ráng không để mình ngáp dài. Sau đó, cậu ta nói tiếp.
“…Nhưng các cậu cũng thấy thế đúng không? Mấy ngày hôm nay lạnh phát chết. Lạnh tới đóng băng mất.”
Tobe! Y như khi nãy! Cậu vừa nói những lời y hệt như khi nãy đấy! Ý tôi là, thời tiết tất nhiên là chủ đề số một để rẽ cuộc nói chuyện sang hướng khác, nhưng cậu đang lạm dụng nó đấy, cậu biết không… Nó đã biến tướng thành thứ chẳng khác gì Gondoh, Gondoh, Mưa, Gondoh[7]
Oooka và Yamato đáp lại lời Tobe cũng y hệt như những gì họ đã nói trướng đó.
“Chà, dù sao cũng là mùa đông rồi mà.”
“Tớ biết mà, thấy chưa?”
Tobe và họ tiếp tục cuộc trò chuyện nghe hệt như kiểu thế giới này hoạt động trên những vòng lặp không ngừng chứ không phải là Sự hòa hợp Tiên định [8]. Tuy nhiên Tobe ngày hôm nay đã thay đổi so với những vòng lặp trước, đánh vỡ vòng lặp. Chà, nói chung thì tôi cũng không biết ngày thường cậu ta thế nào để mà so sánh. Xin lỗi vì đã không để ý tới Tobe, được chưa?
“Nói mới nhớ, các cậu có định làm gì trong kì Giáng sinh không?”
Mặc dù Tobe dường như đang hỏi Hayama, nhưng chẳng phải tai của cậu ta đang đầy khả nghi chĩa về phía Ebina-san sao.
Để ý thấy nó, Ebina-san bèn khơi mào.
“Tớ nghĩ tớ bận phải chuẩn bị cho năm mới rồi.”
Aah, tôi cũng đoán vậy. Dù sao thì đầu năm lễ hội mùa đông cũng sẽ được tổ chức. Miura nãy giờ trông chẳng có mấy gì là để ý thì lúc này gật đầu như thể hiểu được lý do của Ebina. Cô ta thôi không vân vê lọn tóc quăn nữa.
“Giáng sinh à…? Ebina thì thôi đi…. Nhưng những người khác định làm gì?”
Nói đoạn, cô ta khẽ liếc nhìn về phía Hayama, nhưng rồi liếc sang chỗ khác ngay. Cô ta đang không ngừng vuốt ve mép váy, kéo chúng ra ở dưới bàn. Đôi má ấy dường như có hơi ửng (hồng).
Ooh, các cô gái tiến lên! Cố lên, Miura…! Cơ mà, tại sao tôi cứ chăm chăm về phía Ms.Queen thế nhỉ? Ah, tất nhiên tôi cũng chẳng chăm chăm nhìn Tobe-kun tí nào.
Nhưng Hayama khẽ lắc đầu, khiến sự cổ vũ của tôi trở thành vô nghĩa.
“Tớ có lẽ có việc phải làm rồi…”
“Ế?”
Cứ như giật mình trước những lời đó, giọng của Miura khẽ nghẹn lại khi cô hỏi cậu ta.
“Ha-Hayato… C-cậu có kế hoạch gì sao?”
“Hm…? Ah, chỉ là vài việc ở nhà thôi.”
Hayama đáp lại với một nụ cười không hề bồn chồn như khi nãy. Thay vào đó, nụ cười đó lấy lại được sự ấm áp thường lệ.
“H-Hmmm…”
Miura ngoảnh mặt khỏi phía Hayama và lại bắt đầu mân mê mái tóc, lạnh lùng bất định. Cô ta trông sốt ruột như thể muốn hỏi gì đó, nhưng rút cục cô ta cũng không tiến xa hơn thế.
Khi cuộc nói chuyện giữa hai người ngưng lại, đám con trai và con gái liền lại bị chia cách. Các chủ đề họ nói cứ thế chia cách nhóm ra; con trai thì bàn về hoạt động clb trong kì nghỉ đông và con gái thì trò chuyện về những thứ họ muốn mua vào kì Giáng Sinh.
Tobe dường như không hài lòng khi mọi chuyện cứ diễn ra thế này, cậu ta gãi đầu một hồi, rồi vươn ngón tay ra chĩa về phía mọi người.
“Oh, thế này thì sao! Cùng đi Hatsumode[9]”
Có vẻ như Tobe đang cố gắng hết sức bình sinh để lái chủ đề về hướng ban đầu. Tôi cũng không nhớ chính xác là khi nào mà Hayama đã từng miêu tả Tobe là ‘kẻ tạo bầu không khí’, nhưng tôi đoán cái danh hiệu này chẳng trật đi đâu được… Mặc dù có vẻ như cậu ta chẳng hề nghĩ ngợi gì, nhưng cậu ta lại cực kì quan tâm tới những người chung quanh. Hoặc có lẽ cậu ta nhận ra rằng không nên để khoảng cách giữa mọi người trong nhóm tiếp tục kéo dãn. Bởi vì cậu ta đã quá quen với việc gió chiều nào xuôi chiều ấy, vậy nên cậu ta dễ dàng cảm nhận được nó.
“Mmm, nhưng mà tớ định ăn tết cùng gia đình trong dịp Năm Mới…”
Tobe đã nỗ lực hết mức, nhưng Ebina lại một lần nữa, phá rối. Vai của Tobe liền sụp xuống.
Ít nhất là tôi nghĩ vậy, nhưng Ebina-san liền chạm ngón tay vào má mà suy nghĩ.
“Nhưng cũng không nhất thiết phải là ngày hôm đó… nếu chúng ta có thể cùng nhau đi chơi thì tốt quá.”
Ebina-san nhấn mạnh chữ “Chúng ta” trong câu và Miura liền ngẩng đầu phắt dậy.
“Ah, nghe hay đấy!”
“Ừ, công nhận.”
Khi Yuigahama đồng ý, cả Yamato và Oooka đều gật đầu. Đến đây, Tobe liền nhìn tất cả mọi người và nói “Đúng không? Đúng không?” Thấy vậy, Hayama liền nhẹ nhàng cười tươi.
“… Tất nhiên rồi.”
“Đ-đúng!? Vậy, vậy, vậy, chúng ta nên đi đâu bây giờ? Ah, Hayato-kun, cậu không phải là kiểu người đi lúc nào cũng được sao? Tiện đây, tớ cũng là kiểu người đi lúc nào cũng được.”
“Này, chúng ta có hoạt động clb đấy…”
Hayama thở dài, xen lẫn chút bất lực. Từ bên cạnh nghe được, Miura nói với vẻ chẳng quan tâm là bao.
“Vậy, khi nào chúng ta đi…? Tớ thì lúc nào cũng rảnh.”
Giọng của Miura rõ ràng chẳng nghe ra chút quan tâm nào, nhưng khi cô ta nhìn chỗ móng tay mà cô ta vươn ra chỗ sáng để ngắm, dường như cô ta có chút bối rối. Khi đã xác nhận được mọi thứ đều diễn ra đúng chiều, cô ấy liền cười khúc khích.
Ebina-san dịu dàng nhìn Miura.
Họ cuối cùng cũng có lại được cuộc chuyện trò ấm cúng. Yuigahama thở dài nhẹ nhõm.
“Ah, xin lỗi tí.”
Yuigahama xin lỗi Miura và mọi người để rời đi một lát. Ôi trời, cô ấy định đi ra ngoài hái vài nhánh hoa để chúc mừng sao? Nhưng mà cái đấy sao mà hợp với các cậu được? “Tớ sẽ ra ngoài một lát để săn vài con nai” nghe có vẻ ngầu hơn.
Tôi nghĩ vậy, nhưng có vẻ như không phải thế. Yuigahama tiến về phía tủ khóa ở sau lưng và cân nhắc gì đó. Sau đó, thay vì quay lại chỗ Miura và những người kia, không hiểu vì lý do gì, cô ấy lại tiến về chỗ tôi.
“Hikki.”
Khi cô ấy gọi tên tôi, tôi liền quay về phía Yuigahama. Thấy vậy, Yuigahama đứng sững một lát và người hơi run lên, dường như không thoải mái lắm. Và rồi, cô ấy miễn cưỡng nói.
“Cậu nãy giờ toàn nhìn sang bên này nên…”
“Ế, ế, không phải tớ đang nhìn hay gì đâu…”
Tôi vô thức lẩm bẩm trả lời. Tất nhiên rồi, tôi đang nhìn, nhưng bị nói thẳng mặt ra như thế thì có hơi kì. Khi tôi đang định tiếp tục biện hộ, Yuigahama vẫy tay và ngắt lời tôi với giọng nhẫn nhịn.
“Không, không, cậu chắc chắn là đang nhìn. Chính là vì Hikki cứ nhìn bằng cái ánh mắt kì quái kia. Nói thật, nó khiến tớ muốn thốt lên ‘ugh’.”
Cái “Ugh” kia là gì vậy…? Nó là từ có nghĩa sao?
“Đáng lý cậu mới là người không nên nhìn về bên này mới phải…”
“Eh!? Er, cái đó, cái đó cậu biết mà! Tớ chỉ cảm giác được thôi, cậu thấy đấy! Cứ như có gì đè nặng sau gáy, hay cơn rùng mình ớn lạnh, hay kiểu kiểu thế…”
Hai cái đó khá là khác biệt đấy, nhưng thây kệ… Khi cô ấy vẫy vẫy tay không ngớt với vẻ hoảng loạn khi tự bào chữa, cuối cùng Yuigahama cũng thêm vào.
“Dù sao thì, tại sao cậu lại nhìn sang bên này? Cậu cần gì sao?”
Mặc dù tôi nghĩ cũng chẳng có lý do gì đặc biệt khi tôi nhìn về phía bọn họ để trả lời cho câu hỏi, nhưng đâu đó trong tim tôi đang bị câu hỏi đó thắt lại. Tại sao tôi lại nhìn về phía bọn họ?
“…Không, không hẳn…. Chà, các cậu túm năm tụm ba thế kia nên tớ mới nhìn thôi.”
“Uh huh…”
Yuigahama đáp trả bằng tiếng ậm ừ kì quái, cứ như thể cô ấy vừa bị thuyết phục lại vừa không bị thuyết phục. Tuy nhiên, cũng không hẳn là tôi nói dối. Nhóm của Hayama đang túm tụm lại với nhau. Những thứ nổi bật luôn khiến bạn bị thu hút. Chính vậy việc vô tình nhìn qua cũng không phải là việc gì đó quá kì lạ.
Tuy nhiên, lý do tôi nhìn họ chắc chắn không chỉ có vậy.
Bạn sẽ xử lý thế nào khi tình thế đã vô cùng bết bát?
Nếu là nhóm của Hayama, vậy tôi nghĩ họ có thể cho tôi câu trả lời.
Điểm mấu chốt trong việc quan sát người khác không chỉ đơn thuần là quan sát. Thay vào đó, mục đích của việc này là để bắt chước những gì họ làm, cũng như phản ánh lại vào cuộc sống của chính bạn.
Lý do tôi quan sát nhóm của Hayama chắc hẳn là bởi vì mặc dù tôi nhận ra rằng trong nhóm đó thật sự tồn tại mối quan hệ mà tôi luôn nghĩ là hời hợt và giả tạo, tôi vẫn hòa bản thân mình vào đó.
Có thể Tobe chỉ phản ứng một cách vô thức trước bầu không khí đầy nhạy cảm, nhưng Ebina-san chắc chắn là nhận ra, do cô ấy đã cố hàn gắn lại vết nứt.
Bằng cách từ từ chỉnh sửa những điểm khác biệt nhỏ nhặt trong suy nghĩ cũng như những mối cảm xúc bất hòa, Miura, Hayama, Tobe và Ebina-san sẽ điều chỉnh lại cách ứng xử với những người khác, tìm đến một sự dung hòa nơi tất cả đều sẽ thỏa mãn. Trong mắt của tôi, họ là như vậy đó.
Mối quan hệ như thế vậy mà cũng có tồn tại.
Kể cả bọn họ cũng có những lúc phải lo lắng xem mình nên nói như thế nào, vụng về và lóng ngóng.
––Nếu vậy, cái gì mới là thứ giả tạo ở đây?
“Hikki?”
Ngay khi tôi đang ngụp lặn giữa dòng suy nghĩ của chính mình, Yuigahama liền mang tôi trở về thực tại. Tôi ngẩng đầu lên và thấy Yuigahama đang nhìn tôi với ánh mắt hơi lo lắng. Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, khuôn mặt của chúng tôi đã gần đến mức tôi cảm nhận rõ từng làn hơi thở ấm áp, cũng như đôi mắt ẩm ướt của cô ấy.
Tôi giật nảy người lùi lại trên ghế, kéo dãn chút khoảng cách. Bây giờ không phải là lúc để lộ ra nét mặt khiến Yuigahama lo lắng. Chắc chắn cô ấy cũng đang thất thần trước tình trạng hiện tại của Clb Tình nguyện. Tôi cũng là nguyên nhân đứng sau chuyện này, vậy nên ít nhất tôi cũng phải thật nghiêm túc kiểm điểm bản thân mình.
Tôi tạm thời thôi không suy nghĩ nữa. Tôi nghĩ đây là vấn đề chỉ nên suy nghĩ khi tôi ở một mình. Và gì chứ thời gian tôi ở một mình thì tôi có cả đống. Đến đây mới thấy là một kẻ cô đơn tiện lợi biết bao.
Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Dù sao thì, các cậu nên nhỏ giọng một chút nếu không muốn bị mọi người nhìn chăm chăm. Chính là vậy đó, cậu biết đấy. Tớ cược rằng 40% số ánh mắt chĩa về phía cậu là do các cậu quá xá là ồn ào.”
“Uu, vậy sao…. Nhưng Tobecchi đang ở đó, vậy nên tớ nghĩ chuyện yên lặng chẳng thể nào xảy ra đâu.”
Những lời cay đắng như vậy mà cô ấy cũng nói ra được. Tất nhiên, Tobe quả thực là ồn ào và khó chịu, nhưng cậu ta cũng có vài điểm tốt mà. Như mái tóc khỏe mạnh chẳng hạn.
Chà, dù có ồn ào hay là không, vẫn sẽ có lúc mắt bạn không tự chủ được bị thu hút vào đó. Dù cho tôi đang nói chuyện với Yuigahama lúc này, mắt của tôi vẫn không ngừng đảo liên hồi.
Thấy không, chuyện là vậy đấy, khi có thứ gì lọt vào trong tầm mắt bạn, nó sẽ thu hút sự chú ý của bạn đúng không? Tôi không nghĩ tôi có thể chống cự lại sự quyến rũ khi cứ phải nhìn chằm chằm vào cô gái đáng yêu như vầy.
Có lẽ chính vì vậy mà khi nghe tiếng cửa mở, tôi liền nhìn về phía đầu lớp.
Người vừa vào lớp, mặc một chiếc áo khoác dài tay và quần dài, chính là Totsuka Saika. Cậu ấy thở dài một hơi cứ như thể vừa chạy trong hành lang. Như phản xạ tự nhiên, tôi liền hít vào. Aah, chỗ không khí mà Totsuka vừa thở ra hiện giờ đang ở bên trong tôi… Được rồi, đến tôi cũng thấy việc này thật là ghê tởm mà.
Khi Totsuka để ý thấy Yuigahama và tôi, cậu ấy liền tiến về phía chúng tôi.
“Chào buổi sáng.”
Kèm theo lời chào buổi sáng là một nụ cười như nụ hoa nở rộ. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, chào hỏi thật là quan trọng… Tôi nghĩ rằng sẽ thật đáng buồn khi chào hỏi chỉ được dùng để ngăn ngừa các hành vi phạm tội, yep.
“Chào buổi sáng, Sai-chan.”
“Yo, chào buổi sáng.”
Khi Yuigahama và tôi chào lại, đôi mắt Totsuka chớp nháy như em bé. Cậu ấy thật là dễ thương… Ah, không, không phải vậy. Tại sao vừa rồi Totsuka lại hơi ngạc nhiên một cách đầy đáng yêu vậy nhỉ? Đúng ra tôi mới là người phải ngạc nhiên tại sao cậu ấy lại có thể dễ thương đến thế chứ.
“Có gì không ổn sao, Totsuka?”
Chúng tôi vừa nói gì đó kì quặc sao? Tôi hỏi lại Totsuka, thấy vậy, cậu ấy liền xua tay trước ngực, cứ như muốn chối.
“Tớ chỉ thấy thật hiếm khi mà thấy hai người các cậu ở cùng nhau trong lớp như thế này.”
“T-thật thế sao?”
Yuigahama ngạc nhiên nói và Totsuka liền vội vàng thêm vào, cứ như thể muốn Yuigahama an tâm.
“Ah, chỉ là đây là cảnh mà tớ chưa hề ngờ tới thôi.”
Khi cậu ấy nói ra, tôi liền để ý ngay. Quả thực là hiếm khi mới thấy Yuigahama tới nói chuyện với tôi trong lớp.
Aah, giờ tôi mới nhớ ra. Mặc dù cô ấy đi tới chỗ dãy tủ khóa ở sau lưng, cô ấy không hề mang theo cái gì đi cùng, đúng không? Nếu cô ấy đột nhiên tới nói chuyện với tôi, chắc chắn nó sẽ khiến mọi người tự hỏi ‘chuyện gì đang xảy ra vậy’. Vậy ra chính vì thế mà cô ấy mới lòng vòng để tránh chuyện này. Tôi nghĩ trước sự cẩn trọng của cô ấy thì chuyện này cũng không có gì quá bất ngờ.
Tuy nhiên, kể cả khi có cẩn trọng như vậy, nếu có người hữu ý quan sát, họ chắc chắn sẽ nhận ra sự bất thường ở đây.
“…Có chuyện gì xảy ra sao?”
Totsuka nhìn Yuigahama rồi lại nhìn tôi và lo lắng hỏi.
“Không, không có gì đâu…! C-chà, chỉ là chuyện về một yêu cầu cho clb thôi, tớ nghĩ vậy.”
“Aah, clb hử?”
Yuigahama bối rối thì thầm, còn Totsuka thì trông có vẻ như đã bị thuyết phục do cậu ta vỗ tay cái đốp. Yep, chẳng biết cách nghi ngờ người khác quả nhiên là một đức tính tốt. Với một người thuần khiết như Totsuka, rất có khả năng những người định lừa cậu ta ngược lại sẽ chết vì cắn rứt lương tâm.
“Nhưng nếu các cậu có thể hoạt động clb trở lại như trước kia thì tớ mừng lắm.”
Totsuka mỉm cười nói và tôi nghĩ cậu ấy mới hồn nhiên làm sao. Totsuka cũng dính vào chuỗi sự kiện về vụ bầu cử hội học sinh vừa qua. Có vẻ như nếu nhìn từ ngoài vào thì cái cảnh Yuigahama và tôi trò chuyện về clb là minh chứng rằng mọi chuyện vẫn diễn ra cực kỳ trôi chảy.
Tuy nhiên, vẻ mặt Yuigahama nặng trĩu lại.
“Ờ-ừ… Ah, đúng rồi! Nếu cậu gặp bất cứ rắc rối gì, cậu hoàn toàn có thể tới, Sai-chan!”
“…Ừ.”
Yuigahama bối rối một chút, nhưng ngay lập tức mỉm cười và nói tiếp.
Tôi không chắc nếu cậu có thể gọi nó là ‘như trước đây’ không. Rõ ràng là chúng ta vẫn nói chuyện bình thường với Yukinoshita, và tình huống chẳng hề có tí mùi thuốc súng nào. Chẳng ai bị lờ đi và chẳng có bất đồng ý kiến nào.
Chẳng có gì xảy ra cả.
Không, không hề có một cái gì cả. Đấy chính là vấn đề ở đây.
Totsuka nghiêng đầu khi thấy chúng tôi đáp lại cụt lủn và trao một ánh mắt đầy hoài nghi. Ánh mắt cậu ấy như muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tôi cảm giác tôi sẽ không thể giải thích cặn kẽ được cho cậu ấy. Vậy nên tôi nhanh chóng lái câu chuyện sang hướng khác.
“Không, chỉ thế thôi. Chẳng qua dạo này chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vậy nên chúng tớ hoàn toàn rảnh rang nên có sự vụ gì đó cần tớ bọn tớ thì tốt quá! Chúng tớ sẽ luôn hoan nghênh cậu bất kì lúc nào, ừ!”
“Hôm nay cậu có vẻ tích cực hơn mọi khi nhỉ!?”
Đôi mắt của Yuigahama sửng sốt mở lớn. Chờ đã, bình thường tôi trông thiếu tích cực thế sao…?
“Ahaha. Được rồi, vậy nếu có chuyện gì cần tớ sẽ tới.”
Totsuka mỉm cười rực rỡ và liếc nhìn đồng hồ. Giờ này giáo viên sắp tới rồi.
“Có vẻ như tiết sinh hoạt sẽ bắt đầu ngay đây thôi.”
“Oh, cậu nói đúng. Được rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi thôi.”
Nói xong, Yuigahama và Totsuka rời khỏi chỗ tôi ngồi. Và ngay lúc đó.
“…Ah, đúng rồi, Hikki.”
Yuigahama quay phắt lại và ghé vào tai tôi thì thầm.
Hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng đưa tới. Khi cô ấy đột nhiên tới gần, luồng hơi ấm ấy, thứ tôi đã từng được cảm nhận trong buổi chiều ngày hôm ấy, trong căn phòng lạnh lẽo nơi clb đi đến hồi kết, luồng hơi ấm đó lại hiện hữu trong tâm trí tôi.
Trái tim tôi nhảy dựng lên. Yuigahama khẽ thì thầm.
“…Lát nữa cùng tới clb nhé?”
Nói xong, Yuigahama vội vã quay về chỗ ngồi mà không thèm đợi tôi hồi đáp. Khi nhìn cô ấy ra đi, tôi vô thức đè chặt tay lên ngực.
Trái tim tôi không còn dồn dập nhảy nữa. Thực ra, tôi có cảm giác khi trái tim của tôi càng nhảy dựng ra, nó cứ như muốn ăn mòn lồng ngực tôi và tôi chỉ vừa vặn giữ cho nó không xé rách lồng ngực.
Lý do Yuigahama rời khỏi chỗ để nói với tôi ắt hẳn là vì cô ấy cảm thấy việc tới clb lúc này mới khó khăn làm sao.
Tôi cũng cảm thấy y hệt như vậy. Chỉ khác là tôi thậm chí còn không muốn tới.
Mặc dù mỗi ngày chúng tôi đều đến đó, không bỏ sót một ngày nào, nhưng việc tới căn phòng đó vẫn nghiệt ngã một cách kì lạ. Mặc dù cả ba chúng tôi thậm chí còn chẳng hề muốn tới đó.
Tuy nhiên, chúng tôi không muốn thừa nhận rằng chúng tôi vẫn sẽ tới. Đó là vì chúng tôi không muốn thừa nhận thứ chúng tôi đánh mất to lớn tới nhường nào.
Hoặc cũng có thể, chúng tôi tới chỉ là vì trách nhiệm, vì ý thức được bổn phận của mình, cứ như thể chúng tôi muốn giữ gìn nó, duy trì nó, cũng chả khác gì việc những sinh vật khác nhau cố duy trì nòi giống cũng như chính bản thân chúng.
Những ngày bạn cam chịu chỉ để thể hiện rằng mình không chạy trốn.
Cũng là những ngày bạn khóc thương cho những thứ đã mất đi.
Để không phải biện hộ cho những thứ đã mất đi. Để không phải chấp nhận sự thật phi lý. Chính vì vậy mà chúng ta mới nhất trí lại và cư xử như bình thường, cứ như chưa có gì xảy ra.
Đây rõ ràng chỉ là một sự lừa dối.
Tuy nhiên, người lựa chọn nó chính là tôi.
Bạn không được phép cân nhắc lại một quyết định đã được đưa ra. Thời gian không bao giờ quay trở lại, và cũng vì thế mà có vô vàn thứ không thể vãn hồi. Hối tiếc là hành động phản bội chính bản thân mình trong quá khứ.
Hối tiếc là bằng chứng chứng tỏ rằng những thứ bạn phải gánh chịu là quá lớn. Chính vì vậy, tôi sẽ không hối tiếc. Thực tế, tôi đã có thể nắm lấy những thứ mà bình thường tôi đừng hòng mà có được. Chỉ việc đó thôi cũng đủ thỏa mãn tôi rồi.
Nếu bạn đã quen với may mắn và hạnh phúc, vậy đối với bạn chúng là hiển nhiên, một sự kiện diễn ra hằng ngày, không hơn. Nhưng một khi nó kết thúc, vậy đây chính là lúc mà bạn cảm thấy đau buồn.
Nếu vậy, khi tôi giả sử rằng từ giờ về sau, hoạt động chẳng vì mục đích gì là chuyện hiển nhiên, vậy cứ liên tục làm thế thì tôi sẽ có được một cuộc sống viên mãn.
Ít nhất, nếu làm vậy thì tôi sẽ không phải chối bỏ chính bản thân mình trong quá khứ.
Từ giờ về sau, mỗi ngày tôi sống tôi đều sẽ hành xử như vậy.
× × ×
Vẫn đáng buồn như mọi khi, một ngày trôi qua mà tôi vẫn chẳng tiếp thu được tí kiến thức nào từ nhà trường. Tôi thu dọn hành lý xong và là người đầu tiên rời lớp học. Ngay trước khi đẩy cửa trượt sang bên, tôi liếc nhìn về phía Yuigahama. Có vẻ như Yuigahama vẫn đang nói gì đó với Miura và những người khác.
Chà, do cô ấy đã bảo tôi đi cùng, vậy tôi nên chờ thôi. Kể cả vậy, cũng không cần phải chờ ở một nơi lộ liễu thế này.
Tôi đi xuống hành lang, và sau khi bước vài bước, tôi dựa lưng vào tường.
Một phút trôi qua thì mới thấy Yuigahama chạy ra khỏi phòng. Khi cô ấy bồn chồn nhìn ngó chung quanh, cô ấy tìm thấy tôi ngay. Cô ấy tiến tới chỗ tôi với khuôn mặt thất vọng.
“Tại sao cậu lại đi trước!?”
“Tớ có đi trước đâu. Tớ chỉ chờ ở đây thôi.”
“Tớ thừa biết là….! Huh? Được rồi, vậy thì tốt.”
Sau khi Yuigahama nhanh chóng bị thuyết phục, cô ấy khẽ hít vào, chỉnh sửa lại cái balo sau lưng.
“…Ta đi được chưa?”
“Ừ.”
Chúng tôi đánh mắt nhìn nhau rồi bắt đầu đi dọc trên hành lang, tiến về phía tòa nhà riêng biệt.
Khi chúng tôi nhìn nhau, ‘hai kẻ đồng phạm’, cụm từ này bỗng nhiên xẹt qua trong tâm trí tôi.
Tôi bước đi thong thả hơn mọi khi. Nếu giữ nhịp chân như tôi bình thường tôi vẫn đi, tôi nhất định sẽ để Yuigahama rớt lại đằng sau.
Không giống như phòng học ấm áp ban nãy, hành lang lạnh hơn không biết bao nhiêu là lần.
Chẳng có lấy người nào đang đi trong đây, do khắp hành lang chỉ vang vọng mỗi tiếng bước chân chúng tôi. Hai người gần như bước đi trong im lặng.
Khi ở lớp, Yuigahama rất năng động, nhưng giờ cô ấy lại vô cùng yên tĩnh. Cứ như thể các bánh răng chệch ra khỏi nhau và cứ thế chỉ quay không, không còn kêu kẽo kẹt nữa.
Nhưng khi sắp tới phòng clb, Yuigahama cất tiếng, có vẻ như đã không chịu nổi sự yên lặng thêm một chút nào nữa.
“Hey…”
“Hm?”
Khi tôi than vãn hỏi lại, Yuigahama lại yếu ớt lắc đầu.
“…Không có gì đâu.”
“Ừ.”
Đáp lại xong, sự im lặng lại xâm chiếm không gian. Khi chúng tôi rẽ tại ngã rẽ tiếp theo, chúng tôi sẽ tới được clb. Với tôi, clb chỉ là một phần của cuộc sống hằng ngày, nhưng tôi tự hỏi với Yuigahama thì sao. Yuigahama hiện nay hẳn là vẫn đều đặn ăn trưa với Yukinoshita trong căn phòng đó. Tự nhiên tôi thấy tò mò và hỏi cô ấy.
“Ồ này, dạo này bữa trưa cậu làm gì?”
“Eh? Mmm, vẫn như mọi khi thôi.”
Yuigahama suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười khổ.
“…Tớ hiểu.”
Nghe thấy vậy, tôi liền biết ngay. Không còn nghi ngờ gì nữa, những chuyện họ nói với nhau hẳn đều là những thứ tạp nham vô ích. Yuigahama sẽ nói gì đó và Yukinoshita sẽ trả lời. Họ vẫn nói chuyện với nhau kiểu đó suốt đoạn thời gian này.
Nghĩ kĩ thì, sự ‘vẫn như mọi khi’ này chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Chính vì vậy mà Yuigahama mới phải nghẹn lại một chút rồi mới trả lời.
Vẫn là những thành viên đó, dành thời gian ở bên nhau tại nơi đó, vào cùng một khoảng thời gian đó, vậy mà bạn vẫn không thể nào coi hai cái là một.
Kể từ ngày hôm đó, tôi vẫn mải miết tìm kiếm sai lầm mình đã gây ra. Vẫn chưa tìm thấy được câu trả lời, tôi đặt tay lên cửa.
Cửa đã được mở khóa.
Mặc dù chúng tôi ra khỏi phòng học ngay khi giờ học kết thúc, chủ nhân của căn phòng này vẫn xoay sở tới sớm hơn chúng tôi cho được.
Tôi mở cửa ra và bước vào bên trong, căn phòng trống vắng đến phát khiếp. Làm gì có cái clb nào mà phòng trống không thế này? Vẫn cái bàn đó cùng những cái ghế đó, và ấm trà lâu rồi chưa được dùng đó, tất cả vẫn ở đó.
Và Yukinoshita vẫn ở đó, tựa như mọi khi.
“Chào buổi tối.”
“Yahallo! Yukinon!”
Yuigahama hào hứng chào lại và ngồi xuống cái ghế vốn dành cho cô ấy. Tôi khẽ gật đầu và tới chỗ ngồi. Những cái ghế bất động cứ như thể sinh ra chỉ để gắn chặt xuống sàn nhà.
Yukinoshita ngồi trên ghế của mình, lúc nào cũng giữ tư thế ngồi thẳng lưng, quay lại đọc sách. Yuigahama rút điện thoại ra còn tôi thì lấy quyển sách bìa mềm trong cặp ra lại.
Chuỗi những hành động cứ như thể là các khâu trong một nghi thức nào đó mà chúng tôi phải tuân theo răm rắp. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng chúng tôi có thể quay về như trước kia nếu chúng tôi cố gắng làm những chuyện như trước kia chúng tôi vẫn làm. Nhưng, cho dù chúng tôi có cố thỏa mãn bất kì điều kiện cần thiết nào, việc quay lại vẫn là không thể. Nếu chúng tôi chỉ nhái lại chuyện ngày xưa một cách hời hợt, vậy cuối cùng chuyện chỉ càng xấu thêm mà thôi.
Không một tiếng thở dài.
“Cậu biết không, hôm nay, Sai-chan––“
Yuigahama đột nhiên nói. Cái cách cô ấy nói khiến người khác nghĩ tới hình ảnh một đứa bé đang cố hết sức để nói chuyện với mẹ mình. Tuy nhiên, không phải vậy. Tất cả những gì Yuigahama đang cố làm nặn ra lời để nói hòng nỗ lực cải thiện bầu không khí tù túng này.
Cái này giống như việc Yuigahama hiểu được nhưng lại không diễn tả được những gì cô muốn nói.
Thấy vậy, tôi quyết định tham gia trò chuyện với Yuigahama.
Những cuộc chuyện trò bất tận. Cái này còn tiếp diễn tới bao giờ nữa đây? Nó có thể kéo dài tới bao lâu? Nếu không thể kéo dài được nữa, chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi chắc chắn rằng hôm nay, cũng như ngày hôm qua, vẫn sẽ diễn ra y như vậy.
Và rồi, có thể ngày mai và ngày mốt cũng thế.
Trong một thế giới khép kín, hòa bình không tồn tại, chỉ có ngột ngạt và bế tắc. Lối thoát duy nhất đã mục nát, cuối cùng bị lãng quên trong dòng thời gian.
Khi Yuigahama hết chuyện để nói, cuộc chuyện trò chấm dứt. Khoảng lặng đột ngột xâm chiếm căn phòng.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, cứ như thể phá hủy hoàn toàn sự tĩnh mịch cùng cảm giác bế tắc trong phòng.
× × ×
Cánh cửa lại được gõ.
Chúng tôi nhìn nhau theo phản xạ, do cũng lâu rồi chúng tôi chẳng có vị khách nào viếng thăm. Tôi không biết hai người kia có suy nghĩ gì khi thấy vị khách đột ngột này nữa. Yuigahama hiện rõ vẻ sửng sốt khi cô nhìn cánh cửa còn vẻ mặt Yukinoshita thì vẫn vậy. CÒn với tôi, tôi không hề nhận ra là mình đang khẽ cắn môi.
“Mời vào.”
Yukinoshita nhìn cánh cửa và gọi. Người đang chờ ngoài cửa nghe thấy vậy và mở cửa ra.
“Senpaaai…”
Cô gái đang lấy ống tay áo của chiếc áo len cổ trái tim rộng thùng thình, còn mái tóc nâu hơi phớt vàng đong đưa khi cô tiến vào phòng.
Đó là hội trưởng hội học sinh của trường Cấp 3 Sobu, Isshiki Iroha. Mặc dù em ấy đã trở thành hội trưởng hội học sinh, đồng phục của em ấy vẫn luộm thuộm như mọi khi.
Thấy Isshiki xuất hiện, Yuigahama lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong khi Yuikinoshita khẽ liếc nhìn. Về phần tôi, tôi hẳn đang cau có ra mặt. Em ấy chỉ vừa mới được bổ nhiệm làm hội trưởng hội học sinh thôi, vậy nên tại sao giờ em ấy đã ở đây rồi…? Mà cũng không có vẻ như em ấy tới đây để quậy phá….
Isshiki tiến về phía tôi và nói với giọng vừa đáng yêu, lại vừa ngọt ngào và cũng rất nỉ non, chẳng hề để ý tới ánh mắt ngần ngại của chúng tôi. Cô nàng cố ý bật khóc và rên rỉ “fueee...”
“Senpaaai, không ổn rồi, không ổn rồi…”
Vẫn ma mãnh như mọi khi…. Em đang thôi thúc anh chạy tới bảo vệ em đấy, vậy nên em có thôi đi được không….? Cứ thế này anh sẽ thật sự muốn giúp em đấy, chết tiệt. Tôi hẳn sẽ ngay lập tức tới bảo vệ em ấy nếu như em ấy không phải Isshiki.
“Iroha-chan, có chuyện gì vậy? À mà cứ ngồi xuống đã.”
“Ah, Yui-senpai, cảm ơn chị nhiều.”
Khi Yuigahama mời em ấy ngồi, Isshiki liền ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên như thể trận khóc khi nãy đã bay đi đâu mất, như chưa hề xảy ra.
Thấy vậy, Yukinoshita gọi em ấy.
“Và giờ, sao em không kể bọn chị nghe câu chuyện của mình?”
Giọng của Yukinoshita nghe chẳng khác gì mọi khi, và trong đó cũng chẳng ẩn chứa chút chán nản nào. Tôi nhẹ cả người khi thấy cô ấy có thể khống chế được. Nhưng cũng ngay lúc đó, cảm giác khó chịu lại nổi lên trước sự nhẹ người của bản thân.
Tại sao tôi lại nhẹ cả người?
Trước khi tôi kịp lần mò tìm hiểu bản chất của sự khó chịu kia, Isshiki đã cất tiếng.
“Chuyện là… Công việc đầu tiên của hội học sinh đã bắt đầu tuần trước.
“Ah, các em đã bắt đầu làm việc rồi à? Cũng lẹ quá ha!”
Yuigahama cũng đáp lại lời Isshiki, và em ấy lại tiếp tục.
“Nhưng mà, cái công việc đó thật sự là siêuuuuu tồi tệ luôn….”
Nhiệt huyết trong người Isshiki bỗng tụt xuống khi em ấy nói những lời đó. Có vẻ như là do nhớ lại chi tiết công việc đó. Hẳn là rất tệ, nhỉ….? Với suy nghĩ đáng sợ đó trong đầu, tôi quyết định hỏi xem chi tiết công việc là thế nào.
“Chuyện đó sao mà tệ?”
Khi tôi hỏi, Isshiki ngẩng đầu phắt dậy.
“Sắp tới Giáng sinh rồi, anh biết mà.”
“Aah, đúng vậy… Ế? Không, em đừng có chuyện nọ xọ sang chuyện kia thế chứ.”
Em ấy thật sự làm tôi ngạc nhiên rồi đấy… Quả ‘tổ lái’ như trong Tour de France kia là gì vậy?[10] Chà, đúng thật là cũng sắp tới Giáng sinh rồi. Khi tôi nói, Isshiki liền lộ ra vẻ xảo quyệt và cau có.
“Em chả có tổ lái gì hết. Nghe em nói cho hết đi!”
“Đúng rồi đó, Hikki.”
Không hiểu tại sao, Yuigahama nhảy ra bao che cho Isshiki. Eeeh? Tôi mới là người sai ở đây sao? Cái cách con gái các người nói chuyện cũng quá là đặc biệt rồi đấy. Tôi làm sao mà hiểu cho nổi đây?
Tôi trao cho họ ánh mắt ra hiệu rằng tôi hiểu rồi và cảm phiền họ nói tiếp đi. Isshiki lại tiếp tục.
“Vậy là, do sắp tới Giáng sinh, vậy nên mọi người mới bàn bạc chuyện cùng với một trường câp ba gần đây tổ chức một sự kiện Giáng sinh cho cư dân trong vùng. Có vẻ như là sự kiện cho người già và trẻ em thì phải…”
“Ooh, các em hợp tác với trường nào?”
“Trường kia là Trường cấp 3 Kaihin Sougoi.”
Haa, với trường đó hử… Đó là một trường dự bị đại học danh tiếng ở gần trường tôi. Trường đó tương đối mới so với những trường còn lại, là kết quả của sự hợp nhất ba trường lại với nhau. Với số lượng học sinh của ba trường, kích thước của nó khá là lớn, với các trang thiết bị xa xỉ, và những tòa giảng đường cũng rất đẹp. Họ thậm chí còn có cả những thứ hào nhoáng và tiện lợi như thang máy hay thẻ quẹt ID. Tôi không nắm rõ cơ chế hoạt động là thế nào, nhưng họ có hệ thống tín chỉ [11] hòng tập trung vào việc tạo ra một bầu không khí thúc đẩy khả năng lãnh đạo, vậy nên đó thật sự là một trường danh giá.
Tuy nhiên, tôi chẳng thấy giữa trường chúng tôi và họ có điểm chung gì đặc biệt cả. Nó làm tôi cảm giác cái sự kiện hợp tác này mới kì quái làm sao.
“…Ai là người đề xướng kế hoạch này?”
Khi tôi hỏi, Isshiki mỉm cười như chẳng có hàm ý gì, nhưng lại nói “oh thôi nào, senpaaai” cứ như thể tôi đã nói gì kì quặc lắm ấy. Rồi em ấy khẽ trả lời tôi, đủ kín đáo để chỉ một mình tôi nghe hiểu.
“Tất nhiên là bên kia đề xướng rồi. Còn lâuuuuuu em mới khơi ra.”
“Anh cũng nghĩ vậy…”
Cô gái này trông chả có vẻ gì là coi trọng công việc cả, tôi cược rằng em ấy chỉ là một kẻ phiền toái trong công việc thôi, phải không? Có người từng nói “sai lầm của một người chính là bài học của kẻ khác.” Tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ làm việc để đỡ phải trở thành cục nợ cho người khác.
Kể cả vậy, sao em ấy lại đồng ý với kế hoạch này chứ…? Tôi nhìn em ấy với vẻ bất lực và Isshiki tiếp tục hít hà, cứ như thể nhớ lại cơn giận lúc trước, nhưng vẫn đảm bảo không làm rớt cái mác ‘em dễ thương’ của mình.
“Nếu họ bảo em làm chuyện như thế này vào dịp khác, chắc chắn em sẽ từ chối, anh biết mmmmà. Em cũng có kế hoạch cho Giáng sinh nữaaaa.”
“Tất nhiên là em phải từ chối rồi….”
“Lý do của em ích kỷ quá đấy….”
Yuigahama và tôi trả lời Isshiki cùng một lúc. Tôi không hiểu con bé có thần kinh thép hay nó không biết sợ nữa… Không phải nhân cách của con bé mục ruỗng chỉ kém có tôi sao? Nỗi niềm đồng cảm trỗi dậy trong người tôi và nếu tôi không cẩn thận, tôi nhất định sẽ phải lòng em ấy, nên tôi phải chặn em ấy lại.
Nhưng có vẻ như không phải Isshiki không biết sợ do đôi vai của Isshiki chùng xuống khi em ấy lẩm bẩm.
“Nhưng Hiratsuka-sensei bảo làm, nên…”
Oh, tôi hiểu. Vậy ra cái con người đấy cũng liên quan. Vậy, lại một lần nữa, do Isshiki cũng vô cùng yếu đuối trước mặt Hiratsuka y hệt tôi, sự đồng cảm của tôi lại càng higher an)ry. [12]
“Vậy nên bọn em bắt đầu, nhưng biết nói thế nào nhỉ? Bọn em không cách nào tiến triển…”
Isshiki lần này trông thực sự chán nản và giọng của em ấy nghe có vẻ như không phải chỉ là đùa giỡn. Cũng không hẳn là em ấy đột nhiên chăm chỉ, và chắc chắn em ấy đang coi nhẹ công việc của hội học sinh, nhưng dường như em ấy vẫn lo lắng xem nên làm gì. Ít nhất tôi cũng nên khen ngợi em ấy vẫn còn tích cực khi em ấy không bỏ bê trách nhiệm của mình và thay vào đó tới đây xin giúp đỡ. Ngay từ đầu, Isshiki không phải là tự nguyện muốn trở thành hội trưởng hội học sinh. Tôi phần nào phải chịu trách nhiệm khi dẫn em ấy tới cương vị đó. Chính vì vậy tôi cảm thấy có hơi tội lỗi và thế là thái độ của tôi mềm mỏng hơn.
“Chà, nếu làm cùng với một trường khác, vậy chuyện đó là chuyện tất nhiên thôi. Đừng có lo về nó quá.”
“Vậy saooooo?”
Khi nói vậy, Isshiki nhìn về phía tôi với đôi mắt ngước lên trên và nghiêng đầu nói “phải không?” Em ấy diễn ma mãnh quá đà, làm mất hết vẻ dễ thương.. Tôi đoán đây chính là sự khác biệt giữa cô ấy và Komachi.
Dù sao thì, cứ tóm tắt lại những chi tiết đã được đề ra nãy giờ đã.
Có vẻ như công việc đầu tiên cho hội học sinh mới chính là tổ chức một sự kiện Giáng sinh cho khu vực. Trường Sobu sẽ không làm một mình, mà phối hợp với Cao trung Kaihin Sougou.
Cái này khó khăn gấp bội so với công việc thông thường mà hội học sinh phải xử lý. Tất nhiên, hợp tác với trường khác cũng là một vấn đề, nhưng mối quan hệ cũng như vị thế trong hội học sinh của chúng tôi vẫn chưa được định hình hoàn chỉnh. Trách nhiệm này có hơi quá nặng nề đối với những tay lính mới.
Xem xét về mặt thời gian mà nói, phải chăng đây chính là thứ đã được quyết định ngay trước cả khi Isshiki trở thành chủ tịch? Vậy nghĩa là đây là thừa kế từ thế hệ trước.
Bạn cũng biết mà, đúng không? Những thứ bị những người phụ trách trước đây vô ý bỏ qua. Chuyện đó cũng từng xảy ra khi tôi đi làm thêm trước đây. Bạn vẫn cứ làm việc như mọi khi và đột nhiên có thứ gì đó sẽ chình ình lòi ra như một bãi mìn và bạn bị ép phải giải quyết nó mặc dù chẳng biết cái vẹo gì về nó cả. Nhưng tệ nhất là, kể cả bạn có cố hỏi những người đi trước, người đó sẽ chẳng thể giúp gì được cả do hắn ta sẽ chẳng nhớ gì khi chuyện đã quá lâu rồi. Thế tôi đã xử lý thế nào hử? Nhờ vậy, tôi đã thành công chuyển nó lại cho đàn em khi tôi nghỉ việc mà chẳng động tới nó một tí nào. Chính vì vậy tôi chắc chẵn sẽ không làm gì cả, tránh làm đứt gãy chuỗi mắt xích đầy tiêu cực này.
Chà, nói chung đây không phải lúc kể chuyện của tôi.
Chuyện cần bàn ở đây là Isshiki và người tiền nhiệm.
“Sau em không tới thảo luận với Shiromeguri-senpai trước khi tới đây?”
Shiromeguri-senpai, chủ nhân của Megu Megu Megurin ♪ Megurin Power ☆. Shiromeguri Meguri-senpai là chủ tịch hội học sinh trước Isshiki. Chị ấy dễ thương và nồng ấm. Mà sao chị ấy lại có đoạn giới thiệu kì quặc thế này?
Vị trí chính thức cho chức chủ tịch hội học sinh hẳn vẫn đang trong quá trình chuyển giao. Ngay từ đầu, đáng ra phải thảo luận với chị ấy trước chứ. Mà nói mới nhớ, tại sao Isshiki lại ở đây nếu Meguri-senpai không tới? Meguri, Konkon, Koi Iroha[13]? Tôi có gọi em ấy tới đâu….
Khi tôi nói, Isshiki liền dời ánh mắt khỏi người tôi.
“Vâng, đúng vậy… Nhưng làm sao em có thể quấy rầy chị ấy khi chị ấy đang ở giữa kì thi được chứ, đúng không?”
Meguri-senpai chắc chắn là không bận đến thế, do chị ấy đã nhận được giấy báo từ một trong những trường chị ấy được tuyển thẳng…? Phải chăng em ấy không giỏi giao tiếp với Meguri-senpai? Chà, với một người tự tạo ra tính cách ngốc nghếch cho bản thân mình, đối đầu với một người ngốc nghếch thực sự, em ấy hẳn là không chống cự lại được trước vầng hào quang chói lọi. Hàng thật lúc nào cũng tỏa sáng hơn hết thảy, khiến họ trở nên không thể với tới. Tôi có thể hiểu được tại sao em ấy lại muốn lảng tránh sự thật đó.
“Em chỉ còn các senpai để xin nhờ giúp đỡ thôi!”
Sau khi Isshiki giải thích cặn kẽ, Yuigahama và tôi khẽ thở dài. Không hề có một chút bất ngờ nào trong tiếng thở dài đó. Chính là kiểu thở dài đó đấy.
Khi chúng tôi im bặt, bầu không khí trầm lắng cứ thế tiếp diễn.
Tuy nhiên, sự im lặng đó không chỉ do lỗi của mỗi chúng tôi.
Còn là vì Yukinoshita, người vốn từ trước đến nay đều sẽ cương quyết hỏi cặn kẽ tình huống, lúc này lại chẳng nói gì.
Để ý thấy chuyện này, tôi nhìn Yukinoshita.
Hàng mi dài nhẹ nhàng khép lại và cô ấy nhìn Isshiki, không, nhìn chúng tôi bằng đôi mắt trong suốt như nước trong hồ.
Ngay lúc đó, tôi nhận ra cái cảm giác khó chịu ban nãy là gì.
Đó là cảm giác khó chịu nảy sinh từ lúc tôi thấy nhẹ nhõm khi Isshiki tới đây và sau đó cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Tôi chột dạ chính là do chẳng có việc gì xảy ra khi Isshiki và Yukinoshita đối mặt với nhau.
Nếu như Yukinoshita thật sự muốn trở thành chủ tịch hội học sinh thì sao?
Người đã cản cô ấy làm vậy chính là Isshiki và trên tất cả, là tôi.
Nếu vậy, chẳng phải yêu cầu này của Isshiki cay nghiệt quá sao?
Nếu chúng tôi chấp thuận yêu cầu này, vậy cũng tương đương với việc chúng tôi trở thành người thay thế cho hội trưởng hội học sinh.
Tôi vẫn không biết Yukinoshita thực sự cảm thấy thế nào, nhưng tôi nghĩ nếu đổ trách nhiệm thuộc về hội học sinh tới trước mặt Yukinoshita thì thật là vô tâm. Khao khát một cái gì đó, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đong đưa trước mặt bạn, chẳng có từ gì khác để miêu tả ngoài nghiệt ngã.
Cứ thế này chấp nhận yêu cầu của Isshiki liệu có ổn không. Khi tôi vẫn đang chần chừ, ánh mắt của Isshiki liền đảo không ngừng đầy khả nghi trong yên lặng.
“Em nên làm gì đâyyyyyyyy”
Isshiki trông có vẻ như luôn sẵn sàng hỏi xin sự giúp đỡ, nhưng tôi rất tò mò không biết Yukinoshita sẽ nói gì. Tôi muốn chờ lời cô ấy nói, nhưng Yukinoshita không hề đưa ra câu trả lời.
Nhưng cứ như cảm nhận được ánh mắt chăm chăm của tôi và Yuigahama, Yukinoshita nhẹ nhàng đưa ngón tay tựa vào cằm và bắt đầu suy nghĩ.
“Chị hiểu… Chị đã nắm được cơ bản tình huống, nhưng…”
Mặc dù tốn kha khá thời gian để nói, Yukinoshita không hề đưa ra kết luận nào cụ thể và những lời của cô có phần lộn xộn.
Rồi cô ấy nhìn Yuigahama và tôi.
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Đây là lần đầu tiên phải không? Lần đầu tiên Yukinoshita hỏi chúng tôi có nên chấp nhận yêu cầu hay không. Cho tới mãi hôm nay, cô ấy vẫn luôn tự mình đưa ra quyết định.
Nếu bạn coi đây là một sự thay đổi tích cực, vậy cô ấy đang muốn thỏa hiệp, hòa đồng hơn. Tuy nhiên, tôi nghĩ là không phải vậy.
Ngược lại, đáp án của Yuigahama thì lại rõ ràng.
“Tại sao không? Cùng làm thôi.”
Yukinoshita nhìn Yuigahama, hỏi tại sao, và chỉ vậy thôi.
“Ý tớ là, cũng lâu rồi chúng ta chưa nhận được yêu cầu nào, đúng không? Ý tớ là, gần đây, chẳng có cái yêu cầu nào. Và chúng ta đều có vẻ rảnh cả, nên…”
Ánh mắt của Yukinoshita từ tốn nhìn về phía Yuigahama đang liên tục nói.
“Chính vì vậy mà tớ nghĩ chúng ta có thể gắng hết sức mình giống như, trước kia, kiểu kiểu thế…”
Cụm từ “như trước kia” như thụi vào người tôi.
Yuigahama hẳn muốn dùng nó làm cò súng. Một cò súng kích nổ bầu không khí nặng nề này khi chúng tôi tập trung giải quyết yêu cầu.
“Tớ hiểu. Nếu vậy, tớ nghĩ cũng không vấn đề gì.”
Tuy nhiên, thanh âm trong suốt của Yukinoshita dập tắt khả năng đó.
Nụ cười nhợt nhạt ấy không phải là một sự thỏa hiệp.
Đây là sự nhượng bộ. Một quyết định tương đương với từ chức. Nó rõ ràng là đùn đẩy trách nhiệm đưa ra đánh giá và kết luận cho người khác.
“…Không, tớ không nghĩ là chúng ta nên nhận lấy yêu cầu này.”
Tôi cất tiếng.
Căn cứ vào trạng thái hiện tại của Clb Tình nguyện, tôi không nghĩ club có thể làm được gì. Hơn thế nữa, tôi không muốn cứ để hội trưởng hội học sinh đứng sờ sờ trước mặt Yukinoshita như thế. Tôi không biết ý định của Yukinoshita là gì. Tuy nhiên, tôi cảm giác hành động của tôi cũng không phải là không hợp lý.
Tôi không thể để căn phòng này suy sụp thêm nữa. Chúng ta không nên mạo hiểm thêm một chút nào nữa.
Nếu tôi đã hành động để bảo vệ nó, vậy thì tôi phải hành động cho tới cùng. Kể cả nếu tôi không biết chính xác thì khi nào nó mới kết thúc cũng như đích đến rút cục là ở nơi đâu.
Yukinoshita không hề nói gì trước quan điểm của tôi, cô ấy chỉ nhìn tôi còn Yuigahama thì hỏi.
“Eh? Tại sao?”
“Đây là vấn đề của hội học sinh. Bên cạnh đó, cứ để Isshiki dựa dẫm người khác thế này cũng không tốt lắm.”
“Cũng đúng, nhưng mà…”
Ý kiến của tôi rất chung chung nên Yuigahama chỉ còn biết vò vò búi tóc và ra dáng suy tư. Mặc dù chung chung, nhưng quan điểm đó rõ ràng là rất logic. Thế là quá đủ để rút lui.
Nhưng vẫn có người dường như không bị thuyết phục.
“Eeeh? Cái gì vậyyyyyyy?”
Isshiki bắt đầu phàn nàn. Chà, tôi biết ngay mà.
“Bọn anh không phải là clb ‘làm mọi việc’. Tối đa bọn anh cũng chỉ phụ giúp một tay thôi. Bọn anh không phải là mấy tay nhà thầu khoán toàn bộ công trình. Mà làm nhà thầu cũng mệt bỏ xừ ra. Biết việc nhận thầu không? Mà thực ra anh cũng chả biết. Dù sao thì, em mới là người nên làm việc đó đấy Isshiki. Rõ chưa? Coi nào.”
Bằng những từ ngữ đanh thép, tôi ép em ấy đứng dậy, và tôi cũng đứng dậy luôn. Sau đó, tôi đẩy em ấy ra chỗ cửa phòng, gửi trả về chỗ em ấy đi vào.
Trong khi Isshiki miễn cưỡng đi ra do bị tôi đẩy, em ấy vẫn không quên chêm vào một câu rất bất đắc dĩ.
“Chính là vì Senpai nói nên em mới trở thành chủ tịch đấy, anh biết mà. Em muốn anh phải làm gì đó đi chứ.”
Nghe em ấy nói vậy, tôi cũng chùng xuống.
Chuyện tôi chịu trách nhiệm về việc Isshiki là việc rất hiển nhiên. Dù sao cũng vì những hành động của tôi mà em ấy mới trở thành hội trưởng. Vậy nên, trong trường hợp này, tôi cũng là người phải chịu trách nhiệm cùng với Isshiki.
Chính vì vậy, những gì tôi cần làm đã sờ sờ ngay trước mắt.
Tôi đẩy Isshiki ra khỏi vòng và cũng theo chân em ấy luôn.
Tôi lấy tay đóng cửa lại và bước vài bước ra xa khỏi căn phòng. Rồi tôi quay đầu lại trước Isshiki vẫn đang phụng phịu rồi khẽ thở dài.
“…Đúng là anh có nói vậy thật. Nhưng em không phiền nếu anh giúp em chứ?”
“Vâng?”
Em ấy trông có vẻ vẫn chưa hiểu những gì tôi nói lắm. Isshiki trông có hơi ngờ vực. Chà, khi nãy đúng là tôi có kiên quyết từ chối em ấy. Vậy nên phản ứng thế này cũng là bình thường thôi. Vậy nên tôi từ từ giải thích cho em ấy.
“Anh sẽ giúp em trên tư cách cá nhân chứ không phải là thành viên clb. Tức là Yukinoshita và Yuigahama sẽ không can dự vào. Anh nghĩ nếu chuyện chỉ có vậy thì anh vẫn đủ khả năng giúp em.”
Trong khi nghe tôi giải thích, đôi mắt Isshiki nheo lại khi em ấy ậm ừ suy nghĩ, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu.
“…Chà, thế cũng chẳng sao. Thực ra, nếu chỉ có mình senpai, chuyện sẽ dễ hơn gấp… , à ý em là sẽ thoải mái hơn, đáng tin cậy hơn.”
Không, em không cần phải tự sửa lại lời của mình thế đâu, okay?
“Được rồi, cứ thế nhé, được chứ?”
“Vâng!”
Khi tôi hỏi lại em ấy lần nữa, Isshiki hào hứng đáp lại.
Dù sao thì tôi cũng sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể. Tất nhiên tôi vẫn nghi ngờ không biết mình có thể làm được bao nhiêu, nhưng chà, tôi ít nhất cũng có thể học hỏi những gì Isshiki làm.
Isshiki nhìn qua thì trông có hơi đần, nhưng cũng không hẳn là em ấy không thông minh. Mặc dù vậy, nếu em ấy có thể xử lý công việc trôi chảy mà không cần dựa dẫm vào chúng tôi, vậy tôi dám cá rằng em ấy cũng sẽ ra dáng một chủ tịch hội học sinh lắm đấy…
Aah, đúng vậy. Nói tới dựa dẫm người khác tôi mới nhớ ra một chuyện. Giờ nghĩ lại, tôi nhớ trong lúc thuyết phục Isshiki nhận chức hội trưởng hội học sinh, tôi đã phải đưa ra một bí mật mới dụ được em ấy. Nhưng cái bí mật đó có vẻ như chưa được dùng. Trước khi bắt đầu làm việc, tôi phải hỏi cho rõ ngọn ngành.
“Mà này, chuyện gì đã xảy ra với Hayama? Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt hảo để nhờ cậu ta giúp sao?”
Khi tôi hỏi, Isshiki có hơi đỏ mặt và lảng tránh ánh mắt của tôi.
“…Chuyện này khá là phiền toái nên em nghĩ em cũng không nên làm phiền tới Hayama-senpai chút nào.”
Vậy thay vào đó, em chọn cách làm phiền tới tôi sao…? Chà, sao cũng được.
Cơ mà, để em ấy nói ra những lời đáng ngưỡng mộ như ‘không muốn làm phiền người khác’, Isshiki Iroha-san quả thực là một thiếu nữa đang yêu ha? Tôi thật sự bị ấn tượng đấy.
Nhưng ngay sau khi tôi bị ấn tượng, Isshiki liền nở một nụ cười gian xảo.
“Bên cạnh đó, ‘suốt ngày làm hỏng việc’ rõ ràng là dễ thương hơn ‘chẳng thể làm nổi một việc đơn giản’, không phải sao? Nếu việc quá đơn giản mà cũng làm không xong, nhiều lúc người ta sẽ chỉ trích chứ không phải là cảm thông, anh biết mà?”
“Aah, anh hiểu…”
Hnnn, cô gái này ‘quả thực’ có kiểu tính cách khá là ảo, ha…? Trả lại đây! Trả sự ngưỡng mộ của anh lại đây ngay! Không chỉ là một tiểu yêu tinh, con bé là một ác quỷ đích thực. Ma quỷ! Ác ma! Biên tập viên![14]
Tiểu yêu tinh Iroha chẳng thèm để ý thấy tôi đang trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ và cứ thế vào thẳng vấn đề.
“Được rồi, senpai, lát nữa gặp nhau tại cổng trường nhé. Em sẽ tới đó ngay thôi.”
“Eh, chúng ta bắt đầu ngay từ hôm nay à…?”
Nghe tôi nói, Isshiki lộ ra vẻ hối lỗi.
“Em xin lỗi, do thời gian chẳng còn lại bao nhiêu…”
Nếu thời gian chẳng còn lại bao nhiêu tức là kế hoạch đã phải có một bước tiến triển dài rồi, vậy nghĩa là Isshiki hẳn đã cố gắng hết mình ngay từ đầu. Rút cục em ấy vẫn quyết định nhờ tới tôi, tuy nhiên hẳn em ấy đã làm tất cả những gì có thể trước đó. Tôi chẳng thể nào chỉ trích em ấy được.
“…Không, không sao cả. Nhưng về chuyện nơi chúng ta gặp nhau. Sẽ khá là xấu hổ nếu để người khác đồn đại chuyện chúng ta đi về cùng nhau cho bạn bè của em nghe…”
“Huh?”
Vẻ mặt Isshiki trở nên nghiêm túc. Umm, tôi đoán bởi vì em ấy thuộc thế hệ khác nên chuyện này cũng không quá phiền toái đến vậy, huh? Em ấy không hề ra vẻ “senpai, làm gì có chuyện anh có bạn…” mà trái lại, lộ ra vẻ nghiêm túc. Rồi em ấy ngạc nhiên thở hắt ra.
“Chà, cũng không sao… Anh có biết cái nhà văn hóa phường ở gần nhà ga không? Đó là nơi bọn họ tổ chức họp mặt. Chúng ta có thể gặp nhau ở đó.”
“Aah, ở chỗ đó à?”
Tôi đã đi qua đó vài lần trên đường tới nhà gà. Tôi nhớ ở đó có một nhà trẻ. Ra vậy. Cụm từ “trong vùng” khi nãy là muốn ám chỉ là họ sẽ mời cả người già và trẻ em tới. Rất có thể sự kiện sẽ được tổ chức ở đó luôn.
Chà, tôi sẽ kiểm tra thông tin chi tiết sau. Bây giờ, cứ ra khỏi trường đã.
“Rõ rồi. Anh sẽ tới đó ngay.”
“Được rồi. Nếu vậy, xin nhờ anh giúp đỡ.”
Isshiki mỉm cười và cúi đầu. Đấy, chính vì thế tôi mới nói em ấy xảo quyệt đấy. Jeeez.
× × ×
Tôi đi cùng Isshiki tới góc cua nơi hành lang rồi quay trở về phòng. Và giờ, tôi cần phải chuẩn bị một chút trước khi tới điểm hẹn.
Khi tôi mở cửa phòng, Yuigahama và Yukinoshita đều nhìn sang phía tôi.
“Iroha-chan sao rồi?”
Yuigahama hỏi và tôi liền nhái lại những lời tôi đã chuẩn bị từ trước.
“Em ấy phàn nàn một hồi, nhưng có vẻ em ấy cũng bị thuyết phục rồi.”
“Ra vậy…”
Yuigahama trông có hơi thất vọng do tôi thấy cô ấy chùng vai xuống. Và rồi, Yuigahama tiếp tục lí nhí, cứ như muốn xem phản ứng của Yukinoshita.
“Chỉ là… tớ nghĩ sẽ tuyệt vời làm sao nếu chúng ta rút cục cũng có thể làm gì đó sau quãng thời gian dài đằng đẵng này…”
“Chà, cuối cùng cái gì tới rồi cũng sẽ tới thôi.”
Nếu thời điểm đó tới, tôi sẽ phải trả lời ra sao? Không biết phải đáp lại thế nào, tôi bèn nói lung ta lung tung.
Nghe tôi nói xong, Yukinoshita thở dài khá là khẽ.
“…Có khi tốt hơn hết là chúng ta không nên nhận được yêu cầu nào. Cứ yên bình mặc thời gian trôi thế này có lẽ tốt hơn.”
Yukinoshita khẽ liếc mắt về phía ngoài cửa sổ. Mảng trời nham nhở đỏ đen phản chiếu trong đôi mắt đó.
“…Có lẽ vậy.”
Tôi rút cục cũng đáp lại được lời thì thầm Yukinoshita. Để tránh không để chủ đề này đi xa hơn, tôi cũng nhanh chóng chêm vào.
“Có vẻ như hôm nay sẽ chẳng còn ai tới đây đâu.”
“Tớ đoán vậy…”
Yukinoshita đáp và gập sách lại. Có vẻ như cô ấy coi đấy là dấu hiệu để giải tán. Sau khi tôi nhận ra, tôi nhấc cặp lên.
“Vậy tớ về trước đây.”
“Ah, vậy tớ nghĩ hôm nay tới đây thôi.”
Nói xong, tôi quay đầu đi và rời khỏi phòng trước, trong khi Yuigahama và Yukinoshita vẫn đang lục tục chuẩn bị đi về nhà.
Tôi đã nhận ra nó từ rất lâu rồi. Không phải cứ cố gắng thì sẽ đạt kết quả tốt. Có những thứ luôn mang lại kết cục tồi tệ nhất kể cả khi điều bạn làm rõ ràng là đúng đắn. Luôn có những việc mà bạn không thể bắt đầu lại từ đầu, cũng như lấy lại những gì đã mất, vẫn mãi như vậy.
Nếu vậy, tôi––
Từ trước tới nay rốt cuộc chúng tôi đã làm những gì vậy?
Chú thích
↑ Hãng nước tương có trụ sở ở Chiba
↑ Kikuko Inoue là diễn viên lồng tiếng bị nghiện số 17.
↑ Từ phim Happiness Charge Precure, kiểu phim Mahou Shoujo, có mấy em gái biết phép thuật lao ra bùm bùm chíu chíu bảo vệ hòa bình trước quái vật. Mình cũng không xem phim này nhưng có vẻ đây là các đòn chúc phúc
↑ Câu nói đùa đến từ bài hát tên “POISON ~言いたいことも言えないこんな世の中は~” trong album HIGH LIFE. Bài hát có thể được dịch thành “POISON ~Đây là thế giới nơi bạn không thể nói những gì bạn muốn nói ~”
↑ Các cảnh hở hang có vệt sáng trong anime thường sẽ được gỡ ra trong bản Blueray
↑ trích từ Madoka Magica. Đại khái là tính chu kỳ của sự vật hiện tượng, những tác động ở tương lai sẽ chịu ảnh hưởng từ các sự kiện trong quá khứ. Trong Madoka, khi luật Nhân quả xuất hiện, các cô gái trước khi làm Mahou Shoujo sẽ biết trước được kết cục mà các cô phải chịu, tránh bị con thú trắng tinh kia lừa. Còn trong Oregairu, mình đoán ở đây 8man ám chỉ là dù đáp án là ‘không’ thì rút cục nó cũng sẽ dẫn tới ‘có’.
↑ Có vẻ như là cụm từ chỉ cầu thủ ném bóng trong đội bóng chày chuyên nghiệp cứ ném liên tục trong các hiệp, rồi trời đổ mưa, rồi lại ném tiếp.
↑ Pre-established Harmony, học thuyết triết học của Gottfried Leibniz(cái ông hay được nhắc tới cùng Newton), giải thích đơn giản là ông coi các cá thể đều chỉ vận động một cách độc lập, không hề tương tác với nhau, không ảnh hưởng gì tới nhau, vậy mà dường như mọi thứ có vẻ vẫn tương tác với nhau, sự tương tác này thực chất là do ‘Chúa’ đã lập trình cho tất cả hoạt động trên một quy trình nhất định khiến chúng nhìn có vẻ là tương tác với nhau, hài hòa với nhau, gọi là ‘Sự hài hòa tiên định’, chứ không thật sự là tương tác
↑ Tục đi chùa đầu năm tại Nhật, xem thêm tại
↑ Nguyên bản truyện nói kiểu khác, nhưng mình sửa lại để nội dung không thay đổi mà vẫn thú vị hơn
↑ Tín chỉ cũng là điểm tích lũy, để dành cho những bạn chưa học đại học biết
↑ tiếng lóng của dân 2chan khi họ tóm lược toàn bộ phần còn lại của tin nhắn của mình, bởi vì họ không cần phải nói thêm những điều mà ai cũng biết rồi nữa. Không rõ 4chan có liên quan gì ở đây không.
↑ Lấy từ manga và anime Inari, Konkon, Koi Iroha. Cái này là câu em main chính dùng để gọi mấy em cáo ra =))
↑ Chả hiểu ông biên tập viên làm ăn kiểu gì mà bị chửi xéo thế này
Danh sách chương