------
Những ngọn gió đua nhau vồ vập vào ô cửa sổ. Khi ở ngay cạnh bờ biển, vùng lân cận lại chẳng có mấy tòa nhà to cao chắn lại, những ngọn gió cứ thế mặc sức táp vào những tòa nhà.
Phản ứng lại trước tiếng xào xạc của gió, ánh mắt tôi lướt ra bên ngoài cửa sổ.
Những tán cây run lên bần bật, trút khỏi người những chiếc lá, còn những đám bụi thì mịt mờ trong gió khô. Những người qua đường rải rác kéo cổ áo lên, vừa đi vừa nhún vai như muốn trốn sâu vào trong đó.
Ngôi trường này cũng vậy, rút cục cũng phải đối mặt với mùa đông. Thời điểm này năm ngoái cũng có một mùa đông y hệt, thế mà tôi vẫn không biết rằng những cơn gió lại có thể lạnh tới mức này...
Hòa lẫn vào tiếng rì rào của gió, vài giọng nói vang lên.
“Thấy chưa, trong này khô thoáng tuyệt đối, phải không? Chính vì vậy, Yumiko mang tới cái máy hút ẩm nhỏ kia và cứ thế, ngay giữa lớp học nó cứ hút vèo vèo mãi thôi. Và giống như những thiết bị hiện nay, cậu thậm chí có thể sạc điện nhờ cổng USJ... USA? Kiểu kiểu thế. Cậu biết đó, cái ấy ấy!” Yuigahama hoạt bát nói, còn phụ họa thêm bằng cách vung tay vung chân để diễn tả.
Yukinoshita mỉm cười nhìn cô ấy và gật đầu đáp lại. “Tớ hiểu. Cái đó hẳn là tiện lợi lắm.”
Yukinoshita bình thường không phải kiểu con gái nói nhiều, vậy nên chẳng có gì lạ về câu trả lời cụt lủn đó. Nhưng tôi lại chẳng thể nào nhìn thẳng vào nụ cười đó.
Tôi từ từ đảo ánh mắt vốn đang nhìn cô ấy xuống sàn nhà. Đôi chân của Yuigahama, lúc này đang ở ngay trong tầm mắt của tôi, xoay lại về phía tôi.
“Tớ biết mà, đúng chưa!? Vậy nên tớ đang nghĩ là chúng ta nên có một cái tương tự như vậy trong phòng clb. Đúng không, Hikki...? Hikki?”
Cứ như thể cả cơ thể cô ấy quay về phía tôi. Yuigahama hỏi lại tôi một lần nữa, thúc dục tôi trả lời. Nhưng bởi vì lòng tôi đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, câu trả lời của tôi có hơi trễ một chút.
Tôi cố ý thốt ra một tiếng thở dài giật mình, che đậy cho khoảnh khắc ngập ngừng kia và rồi trả lời, “...Tớ đang nghe đây. USB, đúng không? Chứ chúng ta cần điện ở tít tận Mỹ làm gì cơ chứ?”
“Ah, là nó!” Yuigahama vỗ tay và thốt lên. Rồi cô ấy liền tiếp tục nói ngay tắp lự, không để cho Yukinoshita hay tôi trả lời. “Giống như thiết bị điện tử ngày nay, cậu có thể sạc điện thoại chỉ đơn giản bằng cách cắm vào cổng USB, vậy nên nó cực kì tiện lợi, đúng không ~. Và cũng giống như bao thiết bị ngày nay, cái pin điện thoại của tớ cũng vèo cái đã hết!”
Từ đây, Yuigahama tiếp tục nói, dời sang một chủ đề mới về mẫu mã điện thoại.
Chính nhờ đó, buổi nói chuyện cứ thế tiếp diễn mà không có quá nhiều sự ngắt quãng. Tuy nhiên, chỉ có lời của của cô ấy là cứ liếng thoắng đều đều, trong khi cái chuyện đang cần được quan tâm lại chẳng được quan tâm.
Tôi đột nhiên cảm thấy như thể mình đang nhìn thấy một tảng băng trôi ở đằng xa. Lý do phải chăng là vì những cơn gió đang mải đung đưa những hàng cây ngoài kia đã lẻn được vào trong phòng qua khung cửa sổ? Cảm giác như thể tôi chỉ bước hụt một bước ra khỏi lối đi chính xác vậy mà liền chìm xuống vực sâu không đáy.
Phòng clb không có lịch, nhưng tôi nhớ hết ngày tháng mà chả cần nhìn tới nó. Kiểm tra ngày tháng về mặt nào đó giống như việc đếm ngược những năm bạn còn sống, ngày qua ngày.
Đã sắp sửa được nửa tháng Mười hai rồi. Chỉ còn khoảng hơn hai tuần nữa là tới Năm mới. Năm cũ sắp sửa kết thúc.
Mọi thứ sẽ kết thúc và bạn sẽ chẳng thể nào níu kéo lại được những ngày đó nữa.
Khi bạn nhìn cảnh mặt trời lặn, bạn cũng sẽ đột nhiên hoang mang trước việc một năm sắp kết thúc.
Tất nhiên, mặt trời vẫn lặn như ngàn đời vẫn thế, và với năm tháng cũng vậy, chẳng có gì khác cả. Nếu bạn được hỏi liệu mặt trời hôm nay có khác gì mặt trời hôm qua không, câu trả lời chắc chắn là không, bởi vì sau cùng thì, chúng đều là một thứ. Chỉ có cái cách mà mọi người nhận thức nó thay đổi thôi.
Tôi, không, chúng ta đều biết. Chắc chắn một trăm phần trăm, sự hiện diện rõ ràng của cái chết là thứ mà chúng ta đều đã nhận thức được và chính vì vậy mà chúng ta có những xúc cảm khác nhau kể cả trước một thứ đơn điệu như mặt trời lặn.
Nhưng trên dòng chảy thời gian kia, chỉ có căn phòng này là bị đóng băng.
Kể từ sau kì bầu cử hội học sinh, chúng tôi đã dành hết thời gian ở trong phòng clb này mà không hề có sự thay đổi nào dù là nhỏ nhất. Chúng tôi tiếp tục những cuộc chuyện trò đầy bất an mà không thể miêu tả bằng từ gì khác ngoài rỗng tuếch, để mặc cho thời gian trôi cứ như thể bước đi trên băng mỏng.
“Tớ chỉ đang nghĩ sao trời lại lạnh vậy, nhưng nó lại làm tớ nhớ tới một chuyện. Đã sắp tới Giáng sinh rồi ha...” Yuigaham lại, một lần nữa, tổ lái sang chủ đề khác.
Cả tôi và Yukinoshita đều hòa mình vào cuộc chuyện trò, đóng góp bằng những câu trả lời vô nghĩa: “lạnh thật”, “quả thực trời đã lạnh thêm”, và “ngày mai thậm chí còn lạnh nữa”.
Nhận ra chủ đề này không thể bị kéo dãn thêm nữa, Yuigahama năng nổ rướn người về phía trước. “Ah! Hay là chúng ta xin Hiratsuka-sensei cho một cái lò sưởi vào phòng, cậu nghĩ cô ấy có cho không!?”
“Thực ra, tớ nghĩ sẽ hơi khó đấy.” Yukinoshita nhẹ nhàng nở một nụ cười gượng gạo, không hề bị sự hiếu động của Yuigahama ảnh hưởng.
“Nếu là cô ấy, cô ấy chắc chắn muốn được thưởng cho chính mình trước.”
Hừ, tôi thì lại có cảm giác là cô ấy sẽ ưu tiên tự biến mình trở thành món quà cho người khác đấy. Người nào đó sẵn sàng rước phéng cô ấy đi, thật đấy.
Chúng tôi đều đáp lại một cách nhạt thếch và lần này, đến lượt Yuigahama cảm thấy xuống tinh thần. “Tớ hiểu... Tớ cũng nghĩ vậy, hử?” Đôi vai của Yuigahama khẽ nhún xuống, lộ ra ánh mắt chán nản.
Tôi tự hỏi không biết cảm giác này có giống cảm giác sau khi thả phanh xuống dốc đã đời và giờ đã hết đà? Cả tôi và Yukinoshita căn bản đều thuộc kiểu người yên tĩnh, vậy nên chúng tôi không thể thoải mái khui ra chuyện để nói được. Chính vì vậy, sau đó, Yuigahama lại mạnh dạn dẫn dắt câu chuyện.
Chủ đề tán dóc toàn những thứ bình thường và vô hại. Nó giống một cách giết thời gian hơn.
So với trước đây, tôi có cảm giác Yuigahama đã khá hơn trong việc tìm ra những lời chính xác để kéo dài câu chuyện.
Không, nói vậy thì không đúng lắm.
Chắc hẳn cô ấy đã là chuyên gia trong chuyện này trước khi cô ấy tham gia Clb Tình nguyện. Đó là một kĩ năng mà cô ấy luyện tập hằng ngày, đọc bầu không khí, đào sâu vào sự tĩnh lặng, khiến mọi chuyện diễn ra trôi chảy một cách giả tạo và giả vờ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cái này có lẽ giống với cái cách tôi mở một quyển sách mà tôi thậm chí còn không đọc.
Thời gian, lời nói, chúng cứ tiếp tục trôi. Tôi tránh không nhiều lời nhưng vẫn theo được câu chuyện, và giả vờ vô tình nhìn đồng hồ.
Nếu ngày hôm nay cũng không khác gì những ngày trước, vậy đây hẳn đã là lúc để Yukinoshita đề nghị kết thúc.
Mọi người có vẻ như đều hiểu chuyện đó và Yuigahama ngẩng lên nhìn trời qua ô cửa sổ. “Có vẻ như trời đã khá tối rồi nhỉ?”
“...Tớ cũng nghĩ vậy. Chúng ta kết thúc được chưa?” Yukinoshita chớp lấy cơ hội mà Yuigahama tạo ra để gập sách lại và để nó vào trong túi..
Chúng tôi đều nhất trí tuân theo, thu dọn xong xuôi và đứng dậy.
Ngay khi công tắc điện gạt xuống, căn phòng liền bị bao phủ trong màn đêm. Chúng tôi rời khỏi phòng và phía trước mặt chúng tôi cũng là bóng tối đang dần dần kéo xuống. Chúng tôi cứ yên lặng như vậy mà đi trên hành lang tĩnh mịch, để rồi bước ra cổng chính và ra ngoài.
Mặt trời đã lặn xuống, chỉ để lại chút tia sáng nhen nhúm và le lói luồn qua khe hở của giảng đường. Chút tàn sáng cũng chẳng thể soi rọi được cái bóng âm u của giảng đường. Phía bên nơi chúng tôi đang đứng đã hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ.
Dưới ánh đèn nhân tạo chiếu trên lưng, Yuigahama nhanh nhẩu dơ tay lên. “Được rồi, tớ đi bắt xe buýt đây!”
“Ừ.” Tôi trả lời Yuigahama, người vừa dơ tay lớn tiếng tuyên bố, và quay về phía bãi đỗ xe đạp.
Người còn lại, Yukinoshita, nhìn chúng tôi rời đi và trả lời cụt lủn như mọi khi. “Ừ, tạm biệt.”
Do bóng đêm bao phủ, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy chắc hẳn vẫn khoác nụ cười giống y như hồi nãy. Yukinoshita lặng lẽ chỉnh lại cái túi của mình và kéo cổ áo lên cho thẳng. Vẻ lạnh lùng điềm tĩnh đó khiến người ta ảo giác rằng cô ấy chẳng khác gì Yukinoshita trước đây.
“Hẹn gặp lại.” Tôi ngắn gọn đáp, đưa ánh mắt rời khỏi Yukinoshita và vội vã đi ra bãi đỗ xe đạp.
Nhưng bất chấp nỗ lực tránh nhìn vào cô ấy, vẻ mặt ấy vẫn nhảy bổ vào tâm trí tôi và cứ ở đấy mãi không chịu rời đi.
Nụ cười đó vẫn chưa hề thay đổi kể từ ngày đó.
Tôi mạnh mẽ đạp lên pedal, phóng xe đi như muốn bỏ hình ảnh đó lại đằng sau.
Bạn quen với nó, bạn trở nên thân thiện, và bạn trở thành vỏ bọc của chính bản thân mình trước kia.
Lúc đó, bạn sẽ gói gém tình thế lại, dán cho nó cái nhãn ‘mọi ngày’ và gửi nó vào sâu trong trí nhớ. Chắc chắn bạn sẽ cố biện hộ rằng nó cũng là một đoạn trí nhớ.
“Thời gian là liều thuốc cho mọi thứ.”
Nhưng sai rồi. Thời gian chẳng khác gì một liều thuốc độc tác dụng chậm. Nó từ từ ăn mòn mọi thứ trong quá khứ, chỉ hòng mục đích kết thúc mọi chuyện và ép bạn cam chịu.
Khi tôi phóng xe xuống phố, ánh đèn tô điểm cho mọi căn nhà khiến tôi chú ý. ĐÚng như Yuigahama nói, đã sắp giáng sinh rồi.
Đó là cái mà tôi chỉ đơn giản coi là ngày mà tôi nhận được cái tôi muốn hồi tôi còn nhỏ. Chà, nó về cơ bản chỉ là một phiên bản khác của ngày sinh nhật.
Tuy nhiên, giờ thì khác rồi. Tôi không còn là một thằng nhóc nữa và cũng chẳng có quà nào cho tôi.
Hơn thế nữa.
Những thứ tôi ao ước, những thứ tôi mong muốn, tôi đã mất chúng, tất cả.
Và tôi, tất nhiên, thậm chí còn không có tư cách khát khao bất cứ thứ gì.
Danh sách chương