Theo cuối truyện có thể thấy được cuộc sống vẫn là sẽ tiến vào thời đại bình thường, kiếm kỹ và quỷ đều đã đi vào lãng quên, được người đời theo các thế hệ truyền tai nhau để lại, xem như là truyền thuyết.

Có lẽ chúng Trụ dành cả tính mạng để đối đầu với quỷ, đã không còn muốn tham dự vào cuộc phân tranh Thế Chiến này đi? Lắc lắc đầu, đang muốn tạm biệt rời đi, Qiu lại bị Kuwajima Jigorou giữ lại kéo qua một bên.

“Ông có chuyện gì nữa không?” Qiu nhỏ giọng hỏi.

“Lão muốn gặp một mặt Kaigaku, tự mình thanh lý môn hộ.” Kuwajima Jigorou đối mặt Qiu, giọng xen lẫn thành thẩn cùng nghiêm túc nói: “Xin cậu cho ta một cơ hội!”

“Ách, ông xác định mình có thể đánh lại Kaigaku sao?”

Qiu nhìn Kuwajima Jigorou một mắt, đầu tóc bạc phơ, đã hơn 70 tuổi cả người cơ bắp héo rút, dưới mắt trái còn có một vết sẹo cùng khoản với Luffy, không biết còn có thể cầm lên kiếm kịch liệt chiến đấu nữa hay không.

Nghĩ nghĩ, Kaigaku bây giờ cũng không phải như trong nguyên tác trở thành Thượng Huyền Lục, mà chỉ là vừa mới trở thành quỷ chiều hôm qua, có lẽ Kuwajima Jigorou vẫn có thể đối phó đối phương.

“Được rồi, tôi theo ông về lấy Nhật Luân kiếm rồi chúng ta đi gặp tên kia.” Qiu nhìn lại đám người vẫn đang mải mê thảo luận địa điểm du lịch, không đề cập gì đến việc đi gặp Kibutsuji Muzan và đồng bọn, gật đầu đáp ứng, ra hiệu Kuwajima Jigorou đi trước dẫn đường.

“Cám ơn cậu đã đáp ứng thỉnh nguyện của lão.” Kuwajima Jigorou đối với Qiu gật gật đầu, quay người hướng một bên dẫn đường.

Đợi Kuwajima Jigorou cầm lên Nhật Luân kiếm của bản thân, thanh kiếm này nhìn chuôi kiếm cùng kiếm cách liền biết nó đã trải qua biết bao trận chiến, thế nhưng làm lưỡi kiếm bị Kuwajima Jigorou rút ra kiểm tra, hàn mang sắc bén bắn ra bốn phía cũng chứng tỏ nó vẫn luôn được bảo dưỡng đầy đủ, có thể tùy thời rút ra chiến đấu.

Qiu thấy Kuwajima Jigorou đã chuẩn bị sẵn sàng, liền đưa ông và Kaigaku vào không gian của bản thân, lại ngăn cách ra một phiến không gian kín để hai thầy trò có chút không gian riêng tư để giải quyết mọi chuyện.

Trong không gian, bọn quỷ vẫn đang bị không gian áp bách không thể di chuyển bỗng nhiên thấy được Kaigaku không một dấu hiệu gì biến mất tại chỗ, riêng phần mình ánh mắt lấp lóe.

Tên ma mới kia đây là bị đem đi thanh lý môn hộ rồi? Douma nhìn lấy tình cảnh này, nhướng mày suy đoán, thế nhưng tiếp sau liền bỏ qua, hắn cũng có thể đoán được bản thân cũng sẽ được ch.ết, không cần thiết lại quan tâm đến tên không quen biết kia.

“Thầy Kuwajima!”

Một bên khác Kaigaku chỉ là chớp mắt một cái, bọn quỷ xung quanh đã biến mất, thay vào đó là Kuwajima Jigorou bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, làm hắn hoảng sợ thất thanh thốt lên.

Kuwajima Jigorou nhìn lấy đã từng là học trò tốt nhất của bản thân, thở dài một hơi, mới đẩy kiếm cách lộ ra một đoạn lưỡi kiếm, một tay khác đã vào tư thế, đối với Kaigaku nói:

“Kaigaku, lão thật không nghĩ tới, ngươi lại lầm đường lạc lối đến nước này.”

“Không, … không phải, con đây là bị bọn chúng bắt ép biến thành quỷ, đây cũng không phải là ý nguyện của con.”

Kaigaku liếc mắt thấy được Kuwajima Jigorou đã bày ra kiếm kỹ, ánh mắt co rụt lại, hắn có thể nhận ra đây chính là thức kiếm chiêu đáng ch.ết ấy, bắt đầu mở miệng giảo biện.

Kuwajima Jigorou đối với Kaigaku trợn mắt nói dối chỉ là khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về đối phương, sâu kín nói: “Ngươi không cần giải thích, ta đã biết đầu đuôi mọi chuyện, vốn muốn cho ngươi cơ hội sửa sai, không ngờ ngươi vẫn là lựa chọn phản bội đồng bạn.”

“Đáng ghét, quả nhiên là ông đã biết việc lúc đó, có phải là từ tên to xác kia biết được điều này nên ông mới không đưa ra cái vòng tay biến thân của tao đúng không?!!!”

Kaigaku nghe đến việc này đã bất mãn tức giận hết sức, cũng không lại muốn dây dưa dài dòng, hắn tuy không có vũ khí bên người, thế nhưng hắn bây giờ là quỷ, bản thân cũng học qua kiếm kỹ này, tuy không thể thi triển ra thế nhưng chỉ cần cẩn thận một chút là có thể chiến thắng lão già này, dù hắn đã từng mạnh như thế nào cũng không thể chiến thắng được thời gian, mà hắn, có thể.

“Gaaaa!!!” Kaigaku gào thét hướng phía Kuwajima Jigorou phóng tới.

Như ánh chớp lấp lóe thoáng qua, Kuwajima Jigorou lúc này đã tr.a kiếm vào vỏ.

“Ông, …!”

Kaigaku lướt qua người ông muốn qua đầu nhìn lại, tầm mắt đã bất chợt hạ thấp xuống, bên người thình lình xuất hiện một thân thể không đầu.

Đây là cơ thể của ta? Mang theo mê mang chìm vào bóng tối, Kaigaku triệt để ch.ết đi.

Hơi thở của Sấm Sét, thức thứ nhất, Phích Lịch Nhất Thiểm: Nhất Thiểm!

Đây chính là kỹ thuật mà Kuwajima Jigorou biến tấu từ kiếm kỹ thứ nhất của Hơi thở Sấm Sét để phù hợp với tình trạng cơ thể hiện tại của ông, dù sao Kuwajima Jigorou đã già không thể lãng phí thể lực dùng tốc độ cao phóng tới địch nhân, mà là lợi dụng tốc độ của địch nhân và kỹ thuật trảm kích nhanh chóng nhất chiêu diệt địch.

Kuwajima Jigorou nhìn Kaigaku như là tro tàn từ từ biến mất, trong lòng cũng hơi chút mất mát, làm sao thầy trò lại trở mặt thành thù đến nước này?

Cảm thán qua đi hồi lâu, Kuwajima Jigorou mới yên tâm trong lòng bắt đầu đi loanh quanh nhìn một vòng tìm kiếm lối ra, nói đến, làm sao mới có thể rời khỏi chỗ này?

Mà Qiu giờ phút này cũng không rảnh quan tâm đến Kuwajima Jigorou, sau khi đưa ông đi gặp học trò của mình, Qiu liền bước một bước vào hư không đến chỗ của Tamayo hỏi thăm tình huống.

Qiu vừa đến nơi, Yushirou đã phát hiện Qiu tới, một mặt hùng hổ nghênh đón.

“Ừm?! Tamayo đã điều trị xong những người kia rồi?” lúc ngang qua phòng bệnh Qiu có liếc ngang thấy được trên giường bệnh đã trống, bản thân còn nhớ được mấy ngày trước vẫn còn nằm mấy người cơ mà?

“Hừ, ngài Tamayo hai hôm trước đã điều trị xong hết rồi, ở đây cũng có gì để nói với anh, anh mau mau về đi!” Yushirou không muốn Qiu lãng vãng ở đây, mở lời xua đuổi.

Cậu vừa mới đưa người bệnh đi về nhà, cũng không lại muốn công tác, cái người này mỗi lần đến đều đem theo vấn đề tới, vừa quấy rầy không gian yên tĩnh giữa hắn và ngài Tamayo, vừa lấy đi thời gian yên tĩnh của hai người.

“Đừng không chào đón như vậy, vui lên nào, ngày hôm nay tôi có đem quà đến tặng cho Tamayo!” Qiu cười cười nói.

Yushirou căm tức nhìn Qiu không muốn nói chuyện, người này lần đầu tiên đến cũng là nói như thế, nói là tặng quà, liền trực tiếp đem ra hai đóa Hoa Bỉ Ngạn xanh đưa cho ngài Tamayo, làm đến ngài ấy không ăn không ngủ mê mẩn nghiên cứu suối mấy ngày liền, tiều tụy rõ ràng trông thấy.

Nếu không phải bản thân cưỡng ép đút ngài Tamayo máu người, đoán chừng ngài Tamayo đã ngất xỉu rồi.

Đang lúc Yushirou nghĩ thông suốt, chính mình một ngày ba bữa có thể đút cho ngài Tamayo ăn cũng là không sai, có thể chấp nhận, cái tên loài người đáng ghét này lại tới, bảo ngài Tamayo có thể cải tạo công cụ truyền dịch, để ngài ấy có thể định thời gian truyền máu, không cần lo lại lắng trong khi nghiên cứu lại bị cơn đói quấy rầy đánh rối.

Nghe một chút, đây là lời người bình thường có thể nói ra được sao?!

Chờ đợi không bao lâu, Tamayo liền từ trong phong đi ra, đối Qiu nói: “Chào Qiu, anh nhanh như vậy lại đến là có chuyện gì sao?”

“Lần này đến, là có một món quà muốn cho cô xem một chút.” Qiu nói rồi, phất tay một cái mở ra cổng không gian, ở bên trong thình lình là Kibutsuji Muzan và bọn thuộc hạ.

“Kibutsuji Muzan!”

Tamayo giọng trầm thấp gầm thét, gặp mặt kẻ thù, hết sức đỏ mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện