“Em gái này, tìm một chỗ tách ra đi, ta sẽ đi tìm ngài Douma nhờ lực lượng thành viên giáo phái đông đảo của ngài ấy đi tìm kiếm người hái thuốc kia, em thì đến gần tên mập kia cố moi ra hình dạng của người hái thuốc kia như thế nào.”

Gyuutarou cân nhắc một hồi, ở trong đầu nói với Daki.

“Liên lạc với ngài Douma, có làm phiền ngài ấy quá không?” Daki có chút nhíu mày nói: “Chúng ta có thể tự mình moi ra thông tin, tự mình bắt đi tên hái thuốc là được.”

“Đây là để phòng ngừa bất ngờ, vả lại chúng ta phải báo trước với ngài Douma xác nhận trước một phen, nếu tên hái thuốc kia chỉ là buôn tình báo giả, chúng ta không phải là làm phiền vị đại nhân kia sao?”

“Anh nói đúng.” Daki nhẹ gật đầu đồng ý với ý kiến của Ryuutarou, cô cũng không muốn nhận trừng phạt của ngài Muzan.

Hai quỷ đạt đến nhận thức chung, Daki hất tay tú bà sang một bên, không để ý đến tú bà trụy xuống ôm tay đau đớn, trực tiếp xoay người rời đi.

Các kỹ nữ gần đó trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ sợ sệt, thấy Daki đi đến liền nhao nhao tránh sang một bên nhường đường, ánh mắt e dè dõi theo Daki rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Warabihime-oiran hôm nay là thế nào, làm sao cảm thấy cô ấy còn hung hăng hơn mọi ngày, trực tiếp không nhìn tú bà.” nhìn thấy Daki rời đi hồi lâu, một kỹ nữ mới lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy đấy, người khác nhìn vào cũng không biết ai là chủ ai là tớ.” Một kỹ nữ khác đứng gần đó cũng nhỏ ngọng hùa theo.

“Suỵt, tú bà đi qua kìa.” Một người khác ở gần đó ra hiệu hai người bạn của mình yên lặng lại, kẻo chuốc họa vào thân, bị tú bà ghim lấy chịu khổ.

Tú bà ôm lấy đã sưng lên cánh tay, từ bọn kỹ nữ xuyên qua, cũng không để ý đến tiếng xì xào nhỏ giọng bàn tán.

Mặc dù bà không nghe được những người này nói nhỏ cái gì, thế nhưng có thể đoán ra được nhân vật chính chính là bà cùng Warabihime-oiran.

Đối với bị Warabihime-oiran làm bẽ mặt chuyện này, bà cũng không dám làm gì Warabihime-oiran, bởi vì bà biết, Warabihime-oiran chính là quỷ!

Thân là tú bà của một trong ba kỹ viện lớn ở cái đất Tokyo này, không nói đến tin tức linh thông, việc gì cũng có thể biết, thế nhưng ở khu phố đèn đỏ này bà vẫn là biết người nào mất tích, vì sao mất tích.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào, nhanh nhanh chạy chạy.

Tú bà chạy đi tìm thầy thuốc chữa trị cánh tay, mà Daki và Ryuutarou cũng đã tìm được một nơi bí ẩn tách ra, riêng phần mình triển khai hành động.

“Ối chà, ngươi nói ngươi đã tìm được tung tích của Hoa Bỉ Ngạn xanh rồi?” Douma nghe Ryuutarou báo cáo, tay cầm quạt phe phẩy cũng dừng lại, xác nhận hỏi lại.

“Đúng vậy, Douma đại nhân, Daki đã đi tìm thông tin của người hái thuốc, thuận lợi liền có thể bắt về, nếu không còn cần giáo đồ của ngài trợ giúp.” Ryuutarou xác nhận gật đầu nói.

Chẳng mấy chốc, Daki xuất hiện bên thân cũng không có mang theo người, hiển nhiên là không có bắt được người.

“Chuyện thế nào rồi?” Ryuutarou nhìn Daki một thân một mình đến, gấp gáp muốn biết hỏi.

“Douma đại nhân.” Daki đối Douma hành lễ, mới bắt đầu mở miệng nói:

“Người sáng nay đã lại lên núi hái thuốc, đoán chừng ngày mai mới có thể trở về, chúng ta hay là ôm cây đợi thỏ đi.” nói rồi, Daki vung tay lên, đai lưng từ sau lưng duỗi ra bay múa, nhanh chóng cuộn lại hình thành một khuôn mặt người.

“Đây là … người hái thuốc?”

“Đúng vậy, chúng ta chỉ cần bắt lấy liền có thể xác định thông tin về Hoa Bỉ Ngạn xanh có phải là thật hay không.” Daki đối với Ryuutarou gật đầu nói.

Douma nghe hai người thảo luận, lắc đầu nói: “Làm sao có thể ôm cây đợi thỏ, lỡ như tên hái thuốc kia bị thú dữ tập kích, hay té núi ch.ết đâu?”

Khép lại quạt thép, Douma từ chủ vị đứng dậy vung tay lên, khí lạnh tỏa ra, bắt đầu ngưng kết thành từng cái khuôn mặt người, nhìn lại, chính là phục khắc khuôn mặt mà Daki vừa mới dùng đai lưng làm ra.

Búng búng tay, một tên quỷ từ bên ngoài đi vào, quỳ xuống chờ đợi Douma phân phó.

“Ngươi cầm những tượng băng dưới đất phân phát cho các giáo đồ, để bọn họ vào núi lực soát người này.”

“Vâng!” Tên quỷ đáp lời, lại đi ra ngoài kêu gọi thêm vài tên quỷ cầm lên đống tượng băng rời đi.

Toàn thể giáo đồ ở gần đó được động viên, đông người như thế vẫn là rất đồ sộ, thế nhưng nhiêu đó nhân lực muốn lùng sục cả một ngọn núi vẫn là như muối bỏ bể.

Trời dần sáng, mới có giáo đồ phát hiện người hái thuốc nghỉ ngơi ở một hang động ẩn núp, tình cờ bị một người giáo đồ muốn lười biếng tìm chỗ ngủ, chó ngáp phải ruồi mà bắt gặp.

Người hái thuốc còn mơ mơ màng màng liền bị giáo đồ bắt về cho Douma tr.a khảo, xác nhận tin tức là thật sự, Douma mới bắt đầu thông báo Nakime để cô thông báo Muzan đại nhân.

Không có cách nào, trừ phi Muzan đại nhân triệu kiến, những lúc còn lại chỉ có thể báo cho Nakime để cô thông qua Vô hạn thành liên lạc với Muzan đại nhân.

“Nếu Muzan đại nhân không thần bí như vậy là được rồi, cứ cách một khoảng thời gian lại chơi biến thân thay đổi hình dạng, làm bọn thuộc hạ có tâm muốn tìm cũng tìm không thấy.”

Douma nhún vai thở dài, đối với Daki và Ryuutarou làm bộ than phiền nói.

“Ồ vậy sao?”

Một giọng nói âm trầm vang lên, Douma quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ mặc một bộ kimono màu đen đoan trang xinh đẹp, nhưng hiển nhiên, hắn vẫn nhận ra tiếng nói này là của ai.

“Đại nhân, tôi chỉ là muốn nói ra đề nghị mà thôi, tựa như những lúc có thông tin quan trọng như thế này cũng không kịp lúc báo cho ngài.” Douma đối với Kibutsuji Muzan cúi người cười nói.

Kibutsuji Muzan liếc Douma một mắt, trầm ngâm phút chốc mới bỏ qua, hướng về phía người hái thuốc đi đến.

Vừa mới Kibutsuji Muzan đã đọc hết một lần ký ức của mọi quỷ ở đây, xác định việc này là thật cần gấp báo cho hắn, mới bỏ qua chuyện này.

Tuy đã từ trong trí nhớ xác nhận là việc thật, thế nhưng Kibutsuji Muzan vẫn là cẩn thận muốn xác nhận một lần.

Xoạt!

Kibutsuji Muzan một ngón tay kéo dài kéo nhọn, đâm vào một đầu ngón tay khác tích ra một giọt máu bỏ vào miệng của người hái thuốc trước mặt.

Người hái thuốc lúc này trải qua một hồi Douma, Ryuutarou, Daki ba quỷ tr.a khảo, cả người vết bầm, vết thương đầy rẫy, tiếp xúc với máu của Kibutsuji Muzan một khắc, cả người run rẩy dữ dội, gai ngược từ trong vết thương bắt đầu mọc ra, làn da cũng bắt đầu nứt nẻ, miệng không tự chủ được gào thét.

Kibutsuji Muzan cũng không quan tâm biến hóa của người trước mắt, xác định đã bị chuyển hóa thành quỷ sau liền bắt đầu đọc ký ức của người hái thuốc.

Không đọc không biết, đọc một cái liền hai mắt trừng lớn, đối với chờ đợi ở một bên ba quỷ truyền đạt tất cả 12 Nguyệt Quỷ tập hợp mệnh lệnh, liền trước một bước biến mất, xem xét là trở về Vô hạn thành.

Douma, Ryuutarou, Daki ba quỷ ba mặt nhìn nhau, không biết đây là chuyện thế nào.

“Không phải đây là tin tức giả, đại nhân muốn trước mặt mọi người xử phạt chúng ta rồi?” Daki cảm nhận được khí thế Kibutsuji Muzan vừa mới thả ra, cả người không khỏi run rẩy lắp bắp hỏi.

“Sẽ không, có thể ngài ấy đã phát hiện điều gì mà chúng ta không biết đi.” Ryuutarou ở bên cạnh trấn an nói.

“Được rồi, đừng đoán mò, chúng ta mau mau trở về tập hợp đi.”

“Vâng.”

Theo Douma lên tiếng, một tiếng gảy đàn nhẹ vang lên, ba quỷ cũng biến mất tại chỗ, để lại người hái thuốc nằm trong góc run rẩy không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện