Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Sau khi chiến đấu kết thúc, cả đám bộ khoái không chút để ý đến hình tượng, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển dưỡng sức. Trận chiến này tuy rất ngắn, chỉ kéo dài chừng nửa khắc nhưng đã tiêu hao toàn bộ nguyên khí của bọn họ.
Vương Sâm chỉ hơi nghỉ ngơi, lập tức đến bên người Lâm Duệ, khẽ nói:
- Không ngờ thật sự là nguyên tinh quáng mạch xảy ra vấn đề, lượng phóng xạ phát ra là rất lớn.
Hắn nhớ khi trở lại căn cứ số 9, đã sớm điều tr.a tư liệu liên quan đến huyện Ngân Nguyệt, biết được bên dưới có mỏ khoáng mạch tử diệu nguyên tinh vô cùng lớn. Nhưng tử diệu nguyên tinh là khoáng vật phổ biến, cũng không phải tài nguyên Liên Bang đặc biệt cần nên dù trữ lượng nơi này rất lớn cũng không có công ty khai thác mỏ nào hứng thú với nơi đây.
Vương Sâm nhìn đám bụi mịn màu tím trước mặt, lập tức hiểu được tình huống đáng sợ như nào.
Lâm Duệ chỉ nhíu mày, vừa rồi khi chiến đấu, hắn vẫn chú ý đến bên ngoài, có nghe thấy Độ sư gia nói huyện lệnh đã đến Hỏa Khư trấn.
Lâm Duệ không khỏi đau đầu, hắn đã ám chỉ nhắc nhớ huyện lệnh rồi nhưng vẫn xảy ra vấn đề. Đây cũng là vì hắn “ám chỉ” không đủ nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, hắn không thể trực tiếp nói cho huyện lệnh biết ở bên dưới có mỏ khoáng tử diệu nguyên tinh, mà lại còn rất lớn được.
- Có vẻ tình huống không ổn rồi.
Vương Sâm đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thi thể yêu ma, huyện binh ngất xỉu và đám bộ khoái không ngừng thở dốc.
Hắn phát hiện trong đám huyện binh bị huyết đao cơ xung kích ngất xỉu, có người đau đớn đến không tự chủ được nhíu mày lại. Đám huyện binh này tu vi yếu kém, phần lớn mới “Thông Kinh”, đã bị bụi mịn tử diệu nguyên tinh ảnh hưởng.
Vương Sâm cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của đám văn lại nha môn bên ngoài, hắn khẽ ủ rũ hỏi:
- Thập Nhị ca, chúng ta có nên nhắn tin về nhà? Ý của hắn là nhắn về căn cứ số 9, cầu viện tập đoàn Thiên Lam và Phương Nhiễm Nhiễm.
Vương Sâm dù đã cẩn thận dùng chân nguyên chặn lại thanh âm, nhưng vẫn sợ bị người khác nghe được nên dùng ám hiệu. Hiện giờ hắn có chút không biết phải làm sao. Hắn giờ rất muốn lập tức rời đi, không thể nghi ngờ chút nào, đây là phương thức ứng phó chuẩn xác nhất. Hắn và Lâm Duệ là điều khiển dị thể giáng lâm, bọn họ mới đến được nửa tháng, trong dị thể không có quá nhiều bụi mịn nên không chịu ảnh hưởng gì, chỉ cần ra khỏi thành là xong. Vấn đề là nếu cả thành đều bị thiêu ch.ết, thì tại sao hai bọn họ lại còn sống?
Bọn họ đương nhiên có thể chạy trốn thật xa, thay tên đổi họ nhưng làm vậy sẽ bị mất thân phận yểm trợ, về sau rất khó phát triển ở Thiên Cực tinh, cái giá phải trả là rất lớn.
- Nhắn gì chứ, đã không kịp rồi. Đi tìm khởi nguồn dị biến trước đã, xem tình huống rồi tính tiếp.
Lâm Duệ không chút nghĩ ngợi lắc đầu, không biết vì sao, hắn không muốn rút đi. Hắn thầm nghĩ dù có rút đi cũng phải thu về tài sản quan trọng “huyết đao cơ” trước đã.
Lâm Duệ ngầm lấy ra một ít máu của huyết đao cơ đã trữ sẵn trong túi máu. Hắn chuẩn bị túi máu này làm thủ đoạn kiềm chế huyết đao cơ cuối cùng. Nếu như phương pháp của giáo sư Hàn không được thì Lâm Duệ có thể dùng huyết dịch của nàng, thi triển bí thuật giúp nàng tỉnh táo trong thời gian ngắn.
Lâm Duệ còn chuẩn bị khi có đủ tiền thì sẽ mang máu của Cơ Tuyết Oánh về căn cứ số 9, mời đội phân tích tính toán kết cấu DNA của Cơ Tuyết Oánh. Yêu ma nhân tạo như huyết đao cơ cũng có thể các loại thuốc cường hóa như dị thể. Chỉ là DNA của họ khác với người bình thường Thiên Cực tinh, nên cần nghiên cứu điều chỉnh lại thuốc.
Lâm Duệ thầm nghĩ đợi khi mình có tiền, nhất định sẽ chịu chi, bồi dưỡng huyết đao cơ đến bậc hoàng, thậm chí vượt hoàng cũng không phải vấn đề!
Chỉ là giờ chút máu này có tác dụng lớn nhất là truy tìm huyết đao cơ. Lâm Duệ vừa thi triển linh quyết, vừa khẽ hô khẩu lệnh, mười giọt máu trong tay hắn trôi nổi lên, tụ lại biến thành một con bướm máu, xoay người bay múa quanh hắn.
- Lão Trương, lão Tào, Độ sư gia, ta muốn đi xem khoáng mạch bên dưới, các ngươi còn sức lực không?
Trương Thiên Thường cũng đang có ý này, nên quay đầu lại nhìn Lâm Duệ:
- Thập Nhị, ngươi có biện pháp tìm đến lối xuống khoáng mạch sao?
Hắn thấy con bướm máu bên người Lâm Thập Nhị, hai mắt tỏa sáng:
- Đây là huyết dẫn thuật? Là máu của huyết đao cơ sao? Hay lắm! Ta đang muốn liều mạng với lũ chúng đây, sao có thể không còn sức lực được chứ!
Trương Thiên Thường vốn đang lo là cả cơ hội liều mạng cũng không có, chỉ có thể ngồi ở đây chờ ch.ết.
Tào Quân và mấy vị bộ đầu, phó bộ đầu liếc nhìn nhau rồi không chút do dự đứng lên, ngay cả đám bộ khoái đai đen cũng nhao nhao đứng lên theo.
Tình huống của bọn họ giờ không tốt chút nào, ít nhiều đều mang theo thương tích bên người, chân nguyên hao tổn rất lớn, trong thân thể thì nóng rực như bị bỏng. Nhưng bọn họ phải vùng lên tìm lấy cửa sống, nếu không liều thì ch.ết chắc! Cảm giác thiêu đốt trong người bọn họ càng lúc càng lớn, bọn họ nếu không liều thì không chỉ bọn họ phải ch.ết, mà vợ con họ ở huyện Ngân Nguyệt này cũng ch.ết theo.
Tào Quân thấy vậy nhíu mày, lời nói mang nặng uy quyền khí thế trước giờ:
- Những người cấp 3 trở lên đi theo, còn lại ở lại duy trì trật tự trong thành.
Hắn biết đám bộ khoái đai đen này đều đã cạn kiệt sức lực, vừa rồi chiến đấu với đám ma tu và yêu ma cấp 4 không dễ dàng chút nào.
Nếu như không phải huyết đao cơ chém ra mấy đao cứu viện thì hôm nay bọn họ ch.ết chắc. Chỉ nhờ mấy đao này, Tào Quân đã có thể buông bỏ hận ý với huyết đao cơ.
Lâm Duệ dùng thuật pháp điều khiển bướm máu, cho nó lần theo khí tức Cơ Tuyết Oánh.
Độ sư gia thấy vậy thì âm thầm kinh hãi, một chiêu này của Lâm Thập Nhị thật quá cao! Nhưng tên này mới học thuật pháp được bao lâu chứ? Độ sư gia cũng là thuật sư, sắp vào cấp 4, nhưng nếu nói về huyết dẫn thuật thì chưa chắc đã dùng thành thạo được như Lâm Thập Nhị.
Hắn lại nhìn về thiểm lôi phù và sí viêm phù dán đầy sảnh đường. Phù của Lâm Thập Nhị vẽ ra rất xấu, nhưng lại lĩnh ngộ được chân ý của phù, mỗi lá phù đều không tầm thường. Mà tên kia thiên phú võ đạo cũng rất tốt, Xích Lôi đao và Xích Thiên Ngự Lôi pháp đã luyện đến xuất thần nhập hóa, lộ hết kỳ diệu.
Độ sư gia chỉ khẽ lắc đầu, coi như đây là thiên phú và ngộ tính mạnh mẽ của Lâm Thập Nhị. Dù sao người thường không thể hiểu được thiên tài. Mấu chốt là đám vực ngoại thiên ma không ai hành động như Lâm Thập Nhị cả. Tất cả mọi người đi theo lưng hắn. Sắc mặt bọn họ vô cùng trầm trọng, ven đường có thể thấy không ít bách tính bình dân đã ngã xuống lăn lộn, có người còn đau đến ngất xỉu.
Bọn họ đi chừng năm mươi hô hấp thì thấy bướm máu dừng lại, bay quanh một hố sâu không thấy đáy. Đám người nhao nhao đến gần quan sát.
Tào Quân nhìn quanh, thần sắc biến đổi:
- Ta từng tới đây một lần, đây là biệt viện của huyện úy, ở đây vốn có một hồ nước.
Ánh mắt Lâm Duệ cũng có chút thay đổi, chỉ vì hắn vừa nhận được một thông báo của Chiến Linh giới.
Thông báo: phát hiện chiến linh cấp trung tướng, có muốn bắt lấy không?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an