Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lời dịch giả: Srr mọi người, hôm qua mình làm sinh nhật cho con, uống say quá không tỉnh được ^^
Ở mười dặm phía đông huyện thành Ngân Nguyệt, Hỏa Khư trang ngập trong sương mù đỏ. Khi huyện lệnh tới đây thì phát hiện tòa trang trong trấn này vắng tanh, không một bóng người. Điều làm hắn âm thầm kinh hãi là tuy nhân khẩu Hỏa Khư trang ít ỏi, nhưng cũng phải có đến hơn 300 hộ, giờ lại không thấy một ai, chỉ thấy mấy chục bộ thi thể bị thiêu cháy nằm rải rác. Làm người khác ngạc nhiên hơn cả là tuy những thi thể này bị thiêu cháy nhưng phòng ốc xung quanh không chút dấu tích nào của hỏa hoạn.
- Là tự thiêu sao? Kỳ quái thật, giống như lửa nổi lên từ lục phủ ngũ tạng, huyết nhục cốt tủy vậy, vì sao lại thế chứ?
Sau khi huyện lệnh trẻ tuổi kiểm tr.a vài cỗ thi thể, thì đến gần một hố lớn ở trung tâm. Hắn mới cúi mặt xuống quan sát đã biến sắc. Hố này rất sâu, chí ít phải hơn 80 trượng, nhìn từ trên xuống không thấy đáy. Làm huyện lệnh kinh ngạc là kết cấu ở vách động, có thể thấy rõ dưới 20 trượng là 40 trượng tầng than, bên dưới tầng than còn có rất nhiều tinh thạch đỏ tím. Những tinh thạch này trải xen lẫn cùng than đá, một mực kéo xuống tận đáy động. Huyện lệnh kinh ngạc là vì bên dưới Hỏa Khư trang này lại là mỏ tử diệu nguyên tinh, xen lẫn cùng mỏ than mà quy mô không nhỏ.
Lúc này, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu khóc của phụ nữ trẻ nhỏ từ dưới truyền lên, còn có ma khí hắn rất quen thuộc nữa.
- Là mùi của tên kia!
Huyện lệnh khẽ cau mày lại, hơi chần chừ nhìn về hướng huyện Ngân Nguyệt rồi nhảy xuống hố. Thân hình hắn như hạc, mượn lực từ vách động nhẹ nhàng rơi xuống dưới.
Phía dưới là một không gian tương đối rộng lớn, vách tường cũng khảm đầy tử diệu nguyên tinh lớn nhỏ bất đồng. Xung quanh có bốn thông đạo nhưng không biết dẫn đến đâu, trong động vô cùng tinh mịch, huyện lệnh theo thanh âm truyền đến đi vào con đường phía đông. Vừa đi, ông vừa đánh lửa quan sát xung quanh.
- Nhìn dấu vết vách động thì hẳn là nhân công khai quật tạo ra, niên đại xa xưa nhưng không giống với quặng mỏ, không biết là ai làm đây?
Con đường này tĩnh mịch khúc khuỷa, ngã rẽ liên tiếp. Chừng hơn trăm hơi thở sau, huyện lệnh đi tới một hang động rộng rãi, nơi nay rộng đến trăm trượng, cao chừng năm trượng.
Hắn thấy một đám phụ nữ trẻ em bị xiềng xích vào cùng nhau, đặt trên bệ đá đang kêu khóc. Ngoài nữ nhân và trẻ em ra, bên cạnh còn chừng mười nam tử nữa nhưng thần sắc sa sút uể oải. Lúc này bọn họ đều bị ánh lửa trong tay huyện lệnh thu hút, nhao nhảo ngẩng lên nhìn. Những người này ban đầu còn chờ mong, nhưng khi nhìn thấy quan bào thất phẩm trên người huyện lệnh thì lại đầy tuyệt vọng.
Huyện lệnh thì đứng ở cửa hang, mi mày cau lại.
- Là trận pháp?
Trong động bố trí trận pháp quy mô không nhỏ, ẩn núp bên dưới mặt đất và vách động đang yên lặng khởi động. Đáng ăn mừng là huyện lệnh trẻ tuổi làm việc vô cùng cẩn thận, hắn không tùy tiện tiến vào nên giờ đang ở bên ngoài trận pháp.
Huyện lệnh đột nhiên có cảm giác, ánh mắt nhìn hướng sau lưng:
- Huyết Vũ Miêu Thì?
Ngay ở phía sau hắn, một thân ảnh cao to từ từ đi ra khỏi bóng tối. Không lâu sau, người này lộ rõ dưới ánh lửa, là một nam tử cao chừng hai trượng, râu tóc bạc trắng, mặc giáp đỏ. Hắn đã rất khó để được gọi là người, ngoài thân hình cao lớn kia ra, sau lưng hắn còn lồm cồm sáu bàn tay cường tráng đỏ ngòm nữa! Nếu nhìn kỹ hơn có thể phát hiện lớp giáp hắn đang mặc thật ra là cốt giáp hỗn hợp cùng huyết nhục, bên trên còn có mạch máu và gân xanh.
- Chính là ta! Trang đại nhân tìm ta đã lâu đúng không? Cũng đúng lúc ta ở đây chờ ngài đã lâu.
Nam tử này mở miệng cười nói, nhe ra răng nanh đầy miệng. Hắn còn chưa dứt lời, đường dẫn phía sau vang lên tiếng nổ vang. Theo tiếng nổ lớn, đường dẫn dần sụp đổ. Huyện lệnh trẻ tuổi nhìn về Huyết Vũ Miêu Thì và đường dẫn sụp đổ chặn đường thoát của hắn, ánh mắt ngưng trọng:
- Các ngươi cố ý bày nghi trận dụ ta đến đây, để ta rời khỏi huyện Ngân Nguyệt? - Chính xác! Ngươi không phải vẫn muốn giết ta sao? Mấy tháng này đuổi giết ta thật thoải mái nhỉ, nếu không phải ta trốn tới đây thì đã bị ngươi làm thịt rồi. Nhưng giờ ta có thể chơi đùa với ngươi ở đây!
Bóng dáng của hắn bỗng như bạo hùng nhào về hướng huyện lệnh.
Huyện lệnh tâm thần khẽ trầm xuống, mục tiêu của Huyết Vũ Miêu Thì này không phải là hắn, mà là phụ nữ trẻ nhỏ trên đài cao sau lưng hắn! Tên này muốn lấy tính mạng người dân để áp chế hắn, đẩy hắn vào cạm bẫy!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Duệ dậy sớm luyện Lôi Cực Thần Diệu thung trong Túy Hoa lâu.
Lôi Cực Thần Diệu thung cấp đại tông sư giúp tăng thêm một chút hiệu suất luyện huyết. Cần phải biết càng về sau tu hành càng khó, tốc độ luyện huyết càng giảm. Lâm Duệ hôm qua mỗi vòng thung công luyện huyết được 0,7%, hôm nay lại khôi phục 0,8%.
Ngoài ra, Lâm Duệ còn tích trữ thêm được chân khí lôi hệ, vượt qua hỏa hệ. Đó là nhờ bình thuốc cường hóa huyết mạch dị thể số 2, giúp hắn thức tỉnh thiên phú “lôi huyết”, giúp hắn tăng thêm độ thân thiết với nguyên tố lôi hệ.
Hắn còn mạo hiểm dùng luôn cả thuốc cường hóa dị thể số 2, tăng thêm tố chất thân thể cho dị thể.
- Hiện tại tiến độ luyện huyết của ta hẳn là 48%, đã vào trung kỳ, ngoài ra, dị thể nhờ nguyên huyết cường hóa, lực lượng, tốc độ, phản ứng đã vượt qua bản thể, vượt qua toàn diện, chừng 10%, đã tiến vào đại úy!
Lâm Duệ sau khi luyện xong thung công, đã là sáu giờ. Lúc này máu mũi hắn hơi trào ra, Lâm Duệ vừa dùng khăn tay lau mũi vừa nhìn Cơ Tuyết Oánh bên cạnh. Tố chất thân thể của hắn tăng nhanh như vậy một phần là nhờ huyết đao cơ này! Thân thể Lâm Duệ hiện giờ được nàng nuôi, vấn đề là quá bổ, để hắn huyết khí thịnh vượng!
Cơ Tuyết Oánh thì có chút không hiểu, mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Lâm Duệ, thầm nghĩ chủ nhân sao lại nhìn nàng như vậy?
Lâm Duệ khẽ cười xoa đầu nàng rồi luyện đao. Hôm nay hắn luyện đao khác với trước kia, hắn chỉ luyện một chiêu “Kinh Lôi Tuyệt Trảm”. Dù hắn đã thôi diễn chiêu này đến cấp độ đại tông sư nhưng dùng vẫn không thành thạo. Từ giữa trưa hôm qua đến giờ, hắn một mực luyện nhưng vẫn thấy chưa hài lòng. Hắn bây giờ còn chưa hình thành được ký ức cơ bắp, chưa thể thu phát tùy tâm, sai bảo như cánh tay được. Chỉ có đao đã luyện được rất nhanh, nháy mắt có thể hoàn thành chiêu đao này, nhanh đến mức huyết đao cơ không kịp phản ứng! Nhưng vẫn cần luyện thêm rất nhiều, uy lực Kinh Lôi Tuyệt Trảm cấp đại tông sư không chỉ dừng ở đây!
Lâm Duệ mới luyện nửa giờ, eo của hắn hơi nóng, hắn cầm lệnh bài lên có chút nghi hoặc. Là toàn điển? Vị bồ tát đất trong nha môn này liên hệ với hắn làm gì chứ?
Hắn ấn nút nghe, thanh âm toàn điển truyền đến:
- Lâm bộ đầu, hôm nay huyện úy đại nhân thay mặt huyện lệnh đăng đường quản việc, triệu tập tất cả nha dịch đai đen trở lên tiếp kiến, mời Lâm bộ đầu mau chóng trở về huyện nha.
Ánh mắt Lâm Duệ càng thêm nghi ngờ, huyện úy thay mặt huyện lệnh đăng đường? Chẳng lẽ huyện lệnh không có mặt? Huyện úy Chu Lệnh Thì triệu tập bọn họ là có ý gì?
Lâm Duệ theo bản năng cảnh giác, bắt đầu dặn dò:
- Nhập Thất, Tuyết Oánh, hôm nay huyện úy thăng đường, gọi chúng ta về huyện nha. Việc này không ổn rồi, chuẩn bị đầy đủ đồ đi.
Hắn đi về tầng 4, mặc lên thần vị giáp, và giáp da quân dụng. Hắn còn lấy theo phu lục, cất kỹ mấy bình thuốc, một nửa đặt trong túi, một nửa đặt trong tay áo và đai lưng, đều là những chỗ dễ lấy dễ sử dụng.
Lâm Duệ sau khi chuẩn bị xong thì dẫn Vương Sâm và Cơ Tuyết Oánh về huyện nha. Ngay khi hắn đến cửa lớn huyện nha, hắn đã thấy Trương Thiên Thường và mấy thủ hạ đắc lực, có đám Tào Quân nữa đang bị huyện binh ngăn ở cửa đại đường huyện nha.
Thiết Kích Ứng Nguyên hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn đám người:
- Huyện úy hôm nay có lệnh, không ai được mang theo binh khí vào đại đường, cởi bỏ đao kiếm cho ta!
Lâm Duệ nghe được câu này của Ứng Nguyên mà ánh mắt hung dữ.