Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ sau khi đánh trọng thương thiên ti ma thì lùi về sau, hơi liếc nhìn Cơ Tuyết Oánh. Hắn có thể thấy rõ tình huống của nàng, nên tâm tình hơi chìm xuống, rõ ràng có người đang nỗ lực điều khiển nàng và nàng đang nỗ lực chống lại đối phương.
Từ thần sắc kia, rõ ràng Cơ Tuyết Oánh đang vô cùng thống khổ, con ngươi của nàng đã chuyển thành màu đỏ hồng, da thịt toàn thân nổi gân xanh. Đau đớn của nàng còn tràn qua đến Lâm Duệ, làm đầu hắn nhói đau như bị kim châm vậy.
Nhưng Cơ Tuyết Oánh vẫn có thể tự vệ, dù nàng đau đến không đứng vững nhưng đao khí tán loạn quanh người, điên cuồng cắt chém trong phạm vi một trượng quanh người nên không ai dám đến gần.
Hai con tam túc nê yêu thể hình to lớn cũng không dám gây sự với huyết đao cơ, chúng chỉ mở rộng tay lớn, phối hợp trái phải ập vào Lâm Duệ, gần như kín kẽ không để lại chút khe hở.
Lâm Duệ thấy vậy thì không chút hoảng hốt, nếu là võ giả khác thì chỉ có thể liều mạng lao ra, ngoài ra không còn biện pháp nào khác nhưng hắn là thuật võ song tu, tu tiên đấy! Hắn tạo thủ ấn, cả người hóa thành lôi đình, nháy mắt dịch chuyển đến bên trên con thiêm ti ma đang chạy trốn ở ngoài năm mét.
Con thiên ti ma này đang vừa chạy vừa nỗ lực khôi phục thương thế. Linh trí ít ỏi của nó giờ còn sợ run, Lâm Thập Nhị kia rõ ràng mới vào cấp 3, sao đao pháp kinh khủng như vậy, còn có thể ngự châm nữa? Nhiệm vụ của nó là làm mồi nhử dụ địch, rồi phối hợp với hai con tam túc nê yêu cấp 4 bao vây giết địch, kết quả là thân làm mồi nhử nên suýt bị một đao chém ch.ết!
Khi nó thấy Lâm Duệ xuất hiện trên đỉnh đầu thì nghi hoặc không hiểu, tên này làm sao làm được, sao đã đuổi tới hắn rồi? Hai con tam túc nê yêu kia bị ngu à, sao lại không vây chặn được Lâm Thập Nhị chứ? Mấu chốt là hai mươi cây phi châm vẫn đang đâm sâu vào trong cơ thể nó, làm nó không thể xuất lực chống cự được.
Ầm! Lôi hỏa song xà đỏ tím theo ánh đao bổ xuống, chém đôi thiên ti ma. Nguyên khí của nó đã hết không thể chống lại lực lôi hỏa của Lâm Duệ nên huyết nhục vỡ vụn.
Lâm Duệ chém xong đao này thì nhìn hướng Cơ Tuyết Oánh:
- Tuyết Oánh, thả lỏng tâm linh, nếu ngươi không chống được thì đừng chống đỡ một mình.
Cơ Tuyết Oánh đang đau nhức ôm đầu ngơ ngác nhìn Lâm Duệ. Ở Túy Hoa lâu hơn mười ngày trước, chủ nhân trước của nàng, Nguyên Dịch khi đó không muốn chịu đựng bất cứ đau đớn nào, nên nghiêm nghị quát mắng nàng, để nàng không được chuyển đau đớn sang cho hắn nên lúc đó nàng tận lực chịu đựng, không muốn để chủ nhân chịu ảnh hưởng.
Lâm Duệ đang bắt đầu liên thủ với Vương Sâm chém giết hai con tam túc nê yêu.
Thể hình tam túc nê yêu cao đến năm trượng, thân hình to lớn nên lực lượng lớn vô cùng, tuy vậy tốc độ lại rất kém, nhất là ba chân nên không thể chạy nhanh được. Hai người không hẹn mà gặp, cùng dùng kế vừa chạy vừa đánh. Vương Sâm vô cùng ăn ý kéo một con ra xa con còn lại.
Lâm Duệ không khỏi tán dương ý thức chiến đấu của đồng bọn, hắn có chút mất kiên nhẫn nói với Cơ Tuyết Oánh:
- Mau, nghe lời ta! Ta biết như ý đồng tâm kết có thể nối nguyên thần hai ta.
Hắn sáng nay cũng vừa trở về căn cứ số 9 tìm thêm tư liệu, biết được vật đó có thể củng cố huyết khế, giúp kết nối huyết nhục, tâm linh giữa “yêu ma sử” và “hộ pháp ma”, trợ giúp đôi bên trao đổi chân nguyên và tinh thần lực.
Hai mắt Cơ Tuyết Oánh khẽ sáng, nàng cắn răng mở kết nối, nếu như chủ nhân đã nói vậy thì thử một chút xem, nếu như hắn không chịu được thì lại đóng lại kết nối.
Sắc mặt Lâm Duệ vì đau mà vặn vẹo, cảm giác đau đớn ập đến làm hắn cảm tưởng đầu mình nổ tung vậy.
Đúng lúc này từ phía sau vang lên thanh âm:
- Lâm bộ đầu, mau lùi lại đây, ta đến tiếp viện.
Lâm Duệ quay đầu lại thì thấy một đám bộ khoái ở phía xa đang đến gần, dẫn đầu là Tào Quân, một trong bốn bổ khoái lưu lại nha môn lúc trước.
Bọn họ hẳn là được Trương Thiên Thường cử tới tiếp viện, hai đội người, 22 người, đã kết thành một trận nhỏ, sẵn sàng đón đầu kẻ địch.
Lâm Duệ chịu đựng đau đớn, mỉm cười nói:
- Cảm tạ lão Tào, nhưng không cần đâu, các ngươi hỗ trợ sơ tán cư dân xung quanh là được.
Tào Quân nghe đến hai chữ “lão Tào” thì hơi nhăn nhó, hắn hơi phất tay với thuộc hạ:
- Không nghe thấy sao, mau sơ tán bách tính xung quanh đi.
Đám bộ khoái phía sau thì nghi ngờ nhìn nhau:
- Má nó, đây là hai con tam túc nê yêu cấp 4 đấy, còn có một con thiên ti ma chưa ch.ết hẳn nữa, hắn đánh được chứ?
- Hừ! Nếu ta có huyết đao cơ làm hộ pháp ma thì cũng có thể làm được! - Ta thấy ngươi mù rồi, không thấy huyết đao cơ đứng im ở kia không động đậy được sao? Thiên ti ma kia rõ ràng không phải bị huyết đao cơ chém bị thương.
- Thân pháp Lâm bộ đầu thật nhanh, đủ năng lực đấy, lúc trước ta còn tưởng là dựa vào gương mặt kiếm cơm cơ.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, trước khi Lâm bộ đầu thu phục huyết đao cơ đã chém giết mấy con yêu ma cấp 3, huyện lệnh đề bạt hắn làm bộ đầu không phải vô căn cứ đâu.
- Vị Vương đai đen kia cũng lợi hại thật, thân pháp linh động như gió, có thể kiềm chế một con nê yêu lâu như vậy.
- Lợi hại thật! Hai người này đều là thiên tài võ đạo, thành tựu sau này chắc chắn rất cao. Ngươi nhìn lão Tào xem, hắn kẹt ở cấp 3 lâu năm như vậy rồi còn không tiến cấp.
Lâm Duệ cảm giác đầu vẫn đau như búa bổ nhưng sắc mặt của hắn dần bình tĩnh lại, không tự chủ được khẽ ngâm nga:
- Ta trồng hoa nhỏ trong vườn, vỗ về chở che chờ mong nảy mầm, ta lại trồng hoa nhỏ…
Hắn vừa chiến đấu vừa vẩy đầy thiểm lôi phù và sí viêm phù.
Lúc lúc này, Vương Sâm đã kéo được một con tam túc nê yêu ra xa, hắn bắt đầu dùng Băng Phong đao, thử đông lại phần đùi của con bùn yêu này.
Con ngươi Lâm Duệ lúc này sáng rực.
Ầm! Một tiếng nổ vang, mười thước xung quanh bùng lên biển lửa, sóng sét! Hơn năm mươi lá phù cùng lúc nổ tung!
Thân ảnh Lâm Duệ cũng theo đó nhoáng lên, xuất quỷ nhập thần hiện ra phía sau tam túc nê yêu. Lôi hỏa song xà quấn quanh người hắn, nháy mắt hắn chém ra hơn bốn mươi đao, mỗi đao đều vào sâu hơn năm thước! Nhưng tổn thương lớn nhất với tam túc nê yêu là lực lượng lôi hỏa của Lâm Duệ, lực lượng lôi hỏa chuyên khắc chế tà ma, làm cho thân thể nó không ngừng nổ vỡ.
Tam túc nê yêu hoàn toàn không thể kịp nhìn thấy Lâm Duệ, đôi tay to lớn chỉ biết vung vẩy loạn. Đây chính là điểm mạnh của Tử Diệu Lôi đao cấp tông sư phối hợp Xích Thiên Ngự Lôi pháp cấp tông sư! Đao bá đạo cùng cực, độn pháp biến hóa vô cùng, hai thứ này kết hợp với nhau tạo thành lực sát thương khủng bố!
Leng keng leng keng!
Lâm Duệ liên tiếp chém ra bốn mươi sáu đao, trước khi hết lực thì lùi lại phía sau. Giờ chân khí trong người hắn đã gần cạn kiệt, lồng ngực hắn phập phồng mãnh liệt, nỗ lực thở dốc.
Nhưng con tam túc nê yêu kia cũng đang đứng yên không nhúc nhích, chốc lát sau, thân thể khổng lồ của nó nổ tung, mảnh thân xác như đạn pháo văng tung tóe khắp nơi.
Lâm Duệ thấy vậy thầm vui, tiếp tục thở dốc, nỗ lực hồi tụ khí lực, nhưng chớp mắt sau, hắn thấy Cơ Tuyết Oánh cố nén thống khổ, thân thể loạng choạng đứng lên.
Hắn thấy vậy thì thầm nghĩ không ổn rồi, mấy ngày trước hắn đã từng thí nghiệm thử, Cơ Tuyết Oánh chém giết yêu ma thì hắn không thu được điểm hồn lực.
- Tuyết Oánh, không nên.
Cơ Tuyết Oánh đã chém về hướng con tam túc nê yêu còn lại. Nàng thầm nghĩ bản thân không thể vô dụng như vậy được, chủ nhân đã gánh chịu bốn phần mười đau đớn và áp lực mà vẫn có thể vung đao chém giết yêu ma. Nàng là “hộ pháp ma” của chủ nhân, sao có thể co quắp trên mặt đất được chứ!
Theo ánh đao của nàng lóe lên, con nê yêu không chút hồi hộp bị chém đôi!
Lúc này đám bộ khoái còn lại biến sắc, ánh mắt chấn kinh. Bọn họ nhìn nhau một lượt, xem ra vị Lâm bộ đầu này rất mạnh! Vị này có thể chém giết nê yêu nổi tiếng phòng ngự cao, nếu thêm vào hộ pháp ma phối hợp nữa thì cả huyện Ngân Nguyệt không có mấy người xứng làm đối thủ!