Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Rất có thể. Nhưng việc này với ta không ảnh hưởng gì cả, không cần để ý.

Lâm Duệ lơ đễn lắc đầu, tiện tay đặt chén trà xuống bàn. Nếu để ý đến ý đồ của đối phương thì lại rơi vào tính toán của họ rồi.

Huyết đao cơ thì lạnh lùng khẽ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, không nói một lời.

Vương Sâm thấy vậy thầm thoải mái, hắn nghĩ nếu kẻ đứng sau muốn dùng dân ý bức ép Lâm Duệ thì tính sai rồi. Lâm Duệ và hắn đều là “vực ngoại thiên ma”, quan tâm gì đến thanh danh chứ, nhất là cái nhìn của bách tính bình dân về họ. Bọn họ săn giết yêu ma vì kiếm tiền, vi tăng tiến tu vi, vì sắm thực trang cao cấp hơn, thu được lực lượng mạnh mẽ hơn, địa vị xã hội cao hơn. Có thể bọn họ cũng có tâm hiệp nghĩa, muốn che chở bách tính xung quanh nhưng không nhiều.

Còn về phần huyết đao cơ kia, Vương Sâm gần đây tiếp xúc với nàng thì thấy nàng là yêu ma đơn thuần. Có thể vì Cơ Tuyết Oánh trước kia tự nguyện chuyển hóa thành huyết đao cơ nên nhận thức rõ ràng, nàng không còn coi mình là “người” nữa.

Huyết đao cơ này tâm linh mạnh mẽ, không để mạng người trong lòng, những ngày trước khắc chế không hút máu là vì không muốn mất đi lý trí, khuất phục bản năng rơi vào súc đạo mà thôi. Cho nên nàng cũng không chút áy náy với vụ án Túy Hoa lâu bản thân gây ra.

Lâm Duệ bỗng ngưng tụ tầm nhìn, bên ngoài nhao nhao tản đi để lộ ba bóng người một lớn hai nhỏ. Trong đó nữ nhân trung niên tuổi chừng 40, mặc áo trắng, khí chất dịu dàng nhu hòa, thâm thúy dịu êm. Hai đứa nhỏ bên cạnh thì một nam một nữ, chưa đến 10 tuổi, đều mang giỏ nhỏ, hình như bên trong là thức ăn.



Lâm Duệ vừa nhìn đã nhận ra nữ nhân trung niên là ai, nàng ta là đại tế ti của Quang Minh thánh giáo! Hôm nay nàng ta không đeo mũ rộng vành nhưng Lâm Duệ vẫn có thể nhận ra ngay.

Còn về hai đứa nhỏ còn lại thì Lâm Duệ thấy quen mắt nhưng nhất thời không nhận ra. Hắn vội tr.a cứu thông tin trong chip, mới nhớ đến là hai đứa nhỏ hắn cứu khi mới giáng lâm dị thể. Chính là căn nhà bà nội biến thành thiên ti ma, cha mẹ bị đun trong nồi… Dung lượng của chip rất nhỏ, chỉ ghi chép lại sự kiện trong ba tháng gần nhất.

Lâm Duệ vẫn còn canh cánh về ấn ký lôi hỏa trước ngực, giờ nhìn thấy đại tế ti kia thì lửa giận tuôn trào, thầm nghĩ nữ nhân này thế mà còn dám đến gặp mình? Chỉ là đại tế ti tà giáo lại dám coi thường bộ đầu hắn a…

Ngay khi đám người tản đi, nữ nhân trung niên kia nhẹ nhàng hành lễ với Lâm Duệ.

- Tế ti thánh giáo Lý Thu Phương xin chào người hữu duyên.

Lý Thu Phương vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Lâm Duệ. Nàng hơi nhíu mày rồi lập tức hiểu ra, khẽ nói:

- Người hữu duyên lo lắng về thánh ấn à? Thật ra không cần lo, thánh ấn là món quà “thánh lôi kiếp hỏa” ban tặng, chỉ cần người hữu duyên không cố ý lộ ra, dù là đại tu cấp 8 cũng không thể phát hiện. Lại nói việc này ta cũng bất ngờ, hẳn là người hữu duyên có huyết mạch lôi hỏa mạnh mẽ, lại có duyên phận rất lớn với giáo ta nên thánh lôi kiếp hỏa mới phản ứng, ban thánh ân.

Lâm Duệ nghe vậy thì khịt mũi khinh thường:

- Ban thánh ân? Chẳng lẽ ta còn phải cảm kích các ngươi? Trong lòng hắn khẽ giật mình, không khỏi nhớ đến giọt máu Lâm Hi đưa và thánh thể chưa giác tỉnh mà giáo sư Tư Mã nói tới.

Lý Thu Phương cười khổ lắc đầu nói:

- Ta hôm nay tới gặp mặt người hữu duyên vì muốn thuyết phục ngài gia nhập giáo ta, nhưng có thể thấy Lâm bộ đầu có thành kiến sâu nặng với giáo ta, nên thôi không đề cập đến nữa. Thêm vào ta muốn thay mặt giáo chúng, cảm tạ Lâm bộ đầu sát hại yêu ma, che chở đảm bảo bình an cho họ.

Nàng nói đến đây rồi trịnh trọng hai tay ôm vai, cúi người làm lễ với Lâm Duệ:

- Mười ngày này Lâm bộ đầu giết hơn 50 yêu ma. Yêu ma biết sợ lùi xa khỏi đông bắc thành, cả vùng được vậy mà bình an, bọn họ vốn mang ơn của Lâm bộ đầu.

Lúc này, hai đứa nhỏ cũng cảm kích đặt giỏ nhỏ mang theo lên bàn, cúi người với Lâm Duệ.

Vương Sâm nhìn thấy trong giỏ là trứng gà, trứng gà ở đây vô cùng lớn, chừng ba nắm đấm. Gà ở Thiên Cực tinh cũng rất lớn, còn to hơn cả đà điểu nữa! Thật ra sinh vật này không còn giống gà nữ nhưng các nhà khoa học lười đặt tên nên gọi là gà luôn cho tiện! Giống như là hải cẩu, hải ly ở Liên Bang… vậy!

Ngay khi Vương Sâm suy nghĩ lung tung, bé gái lấy hết dũng khí nói với Lâm Duệ:

- Lâm bộ đầu, em thấy bọn họ nói không đúng, ngài đừng để ý đến. Mọi người quanh đây đều biết bộ đầu là người tốt. Em nghe hàng xóm nói nếu không nhờ bộ đầu thì ra ngoài đi chợ thôi cũng phải cẩn thận từng li từng tí, ban đêm còn không dám ra ngoài nữa. Mọi người nói cả nha môn ngoài Trương tổng bộ ra, chỉ có ngài liều mạng giữ gìn bách tính, trảm yêu trừ ma thôi.

Lâm Duệ nghe vậy thì sững sờ nhìn bé gái, hắn thấy trong mắt bé vô cùng thuần khiết và đầy sùng bái. Hắn có chút chột dạ vội chuyển tầm nhìn, thầm nghĩ bản thân có phải là bảo vệ bách tính Thiên Cực tinh đâu, đây là vì thu hoạch điểm hồn lực và ma ngân treo thưởng của nha môn thôi.

Hắn quay sang nhìn Lý Thu Phương nói:

- Hai đứa nhỏ này là sao vậy?

- Cha mẹ của chúng vốn là giáo chúng trong giáo. Bọn họ không người nuôi dưỡng nên giáo ta thu nhận, ta chuẩn bị mang chúng về phân đàn Vọng Thành, ở đó chúng sẽ sống tốt hơn chút. Hôm nay chúng nghe nói ta muốn đến gặp Lâm bộ đầu nên muốn theo cùng để cảm tạ ân cứu mạng của ngươi. Hai đứa nhỏ này còn họ hàng xa nhưng đều là nhà nghèo, không đủ sức nuôi thêm. Hơn nữa nhà bọn họ xảy ra chuyện như vậy, nếu còn sống ở đây thì sẽ bị bàn tán dị nghị, chẳng bằng rời đến quận Vọng Thành, cuộc sống sẽ khá hơn.

Lâm Duệ nghe vậy thì thầm cười lạnh, suy đoán đại tế ti thánh giáo coi trọng thiên phú hai đứa trẻ này thì đúng hơn. Tất cả người ma biến đều có thiên phú huyết mạch, nhất là bà nội hai đứa bé này chưa từng tu hành mà ma biến thành thiên ti ma cấp 3, có thể thấy huyết mạch của nhà họ khá tốt.

Lâm Duệ bận tâm hai đứa nhỏ ở đây, nên chỉ hơi châm chọc:

- Quang Minh thánh giáo các ngươi mê hoặc nhiều tín đồ nhỉ?

- Chưa từng mê hoặc. Thế đạo bây giờ gian khó, yêu ma hoành hành, vạn dân thiên hạ chịu thuế nặng nề, bị triều đình chèn ép, còn chịu nguy hiểm từ yêu ma, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Ánh mắt Lý Thu Phương đột nhiên sắc bén, lắc đầu nói:

- Lâm bộ đầu xuất thân thế gia nha dịch, sinh hoạt đầy đủ nên không biết đến nỗi khổ dân đen. Ngươi nghĩ bố của hai đứa bé này là không muốn nuôi mẹ mình sao? Thật sự là nhà họ không sống nổi nữa, trước khi xảy ra chuyện, nhà họ đã nhịn đói ba ngày rồi. Ngươi có biết thuế ở huyện Ngân Nguyệt cao như nào không? Thuế thương là năm phần mười, thuế ruộng ba phần mười, còn có các loại thuế địa phương nữa… Là dân chúng thất vọng với triều đình, không còn đường sống nữa nên mới xin gia nhập Quang Minh thánh giáo, cầu mong giáo ta che chở.

Lâm Duệ nghe vậy thì không khỏi yên lặng nhìn Vương Sâm.

Lý Thu Phương nói đến đây thì thanh âm nhu hòa lại, khẽ cười:

- Lâm bộ đầu hiểu lầm chúng ta quá nhiều, hiện nói gì cũng vô ích, ngày khác còn nhiều cơ hội, khi duyên phận đến, Lâm bộ đấu tất có thể hiểu chúng ta. Lâm bộ đầu có tâm quang minh nhưng chưa giác tỉnh, thật là tiếc nuối a. Nhưng chỉ cần bộ đầu ôm tâm trong sáng, sớm ngày sẽ thức tỉnh.

Nàng lại làm lễ cúi chào rồi dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Ánh mắt Lâm Duệ nhìn bóng lưng Lý Thu Phương rời đi hồi lâu, nhíu mày suy ngẫm, tâm tư phức tạp:

- Không hiểu được a. Nhập Thất, chúng ta đi thôi, đi kiếm tiền, Cơ Tuyết Oánh đã tìm thấy thiên ti ma cấp 4 kia.

Lâm Duệ bỗng đứng lên, lao nhanh ra ngoài.

Vương Sâm nghe vậy thì tinh thần phấn chấn, bỏ qua mấy lời Lý Thu Phương vừa nói, vội đuổi theo. Hiện tại nha môn treo thưởng 500 ma ngân cho con thiên ti ma cấp 4 kia! Máu của nó nữa, cũng có thể bán lấy tiền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện