Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Thập Nhị ca ngươi sao thế? Vương Sâm không thấy được huyết đao cơ, chỉ cảm ứng được khí tức trong lầu thay đổi.

Hắn vội lấy ra đao thuẫn, đứng bên người Lâm Duệ, cảnh giác nhìn bốn phía. Lâm Duệ một tay đè vai Vương Sâm lại, một mình chống lại đao ý, thần sắc bình tĩnh nhìn thiếu nữ áo đỏ đối diện:

- Ta lựa chọn huyết khế, nhưng không cần vội vã như vậy. Ngươi đợi thêm nửa ngày được chứ, ta cần thêm chút thời gian chuẩn bị huyết khế giữa chúng ta.

Huyết đao cơ lông mày khẽ nhíu, thu đao lại đi ra ngoài:

- Được! Vậy nửa ngày nữa!

Áp chế nghiện máu vô cùng thống khổ nhưng nàng tin mình vẫn chịu đựng được, nửa ngày nữa thôi, nàng chịu đựng được.

Thật ra nàng hi vọng Lâm Duệ có thể chạy trốn, chạy xa khỏi huyện Ngân Nguyệt này nhưng tên này vẫn chọn kết quả tồi tệ nhất!

Khi huyết đao cơ ra ngoài, không khí trong lầu quay về bình thường, Vương Sâm thu hồi kiếm thuẫn, khó hiểu nhìn Lâm Duệ:

- Thập Nhị ca, ngươi vừa nói chuyện với ai thế? Huyết khế gì chứ?

- Đương nhiên là huyết khế của yêu ma sử. Có một con yêu ma cấp 4 mạnh mẽ muốn ký huyết khế với ta, làm hộ pháp cho ta.

Lâm Duệ vừa mài chu sa vừa giải thích đơn giản. Hắn không dám nói đến ba chữ huyết đao cơ, hắn sợ Vương Sâm sẽ điên mất.

Vương Sâm nghe vậy thì hai mắt sáng ngời:

- Yêu ma cấp 4, đây là chuyện tốt a, là loại gì, phẩm cấp như nào thế?



Theo như hắn biết rất nhiều dị thể hành giả đều là yêu ma sử. Người và yêu ma ký kết huyết khế thì phải giúp trấn áp thần niệm cuồng loạn của yêu ma, làm tăng gánh vác lên tinh thần lực, đối với thực trang võ giả mà nói thì đây là gánh nặng khó đỡ, làm giảm thực lực đi.

Nhưng nếu trở thành yêu ma sử cũng có chỗ tốt, đầu tiên là có thêm đồng bọn chiến lực mạnh mẽ, tiếp theo là yêu ma nắm giữ đủ loại thiên phú thần kỳ, năng lực sinh tồn của dị thể hành giả cũng theo đó lên cao hơn hẳn. Ngoài ra khi dị thể hành giả quay về bản thể, yêu ma có thể giúp hộ pháp, bảo vệ dị thể cho chủ nhân.

Theo như Vương Sâm suy đoán, Phí thượng tướng rất có thể là yêu ma sử, còn ký kết với yêu ma thủ hộ rất mạnh là đằng khác! Nếu không trọng phạm truy nã bảng vàng như hắn, sao dám đem ý thức quay về căn cứ số 9, còn nhảy nhót tưng bừng thế kia chứ!

Lâm Duệ nếu có thể ký kết với yêu ma cấp 4 thì với bọn họ là chuyện tốt. Yêu ma cấp 4 – kim đan, tương đương với thiếu tá đến trung tá ở Liên Bang, thực lực đã rất mạnh. Chỉ cần ký được với một con, bọn họ có thể hoành hành ở huyện Ngân Nguyệt rồi! Yêu ma kia có thể giấu diếm được ngũ giác của hắn, xem ra huyết thống ít nhất là thượng vị.

Vương Sâm biết tinh thần lực của Lâm Duệ rất cao, thiên phú tốt, hẳn là có thể chịu đựng được.

- Loại gì à? Bí mật, đến giữa trưa ngươi sẽ biết.

Lâm Duệ cười đầy ẩn ý.

Vương Sâm nghe vậy thì hơi bực, lòng hiếu kỳ như mèo gãi liên tục, tên này thế mà thừa nước đục thả câu! Nhưng hắn vẫn đè xuống hiếu kỳ trong lòng, bắt đầu luyện võ. Hắn nhất định phải tăng cảnh giới võ đạo lên, để mấy môn võ đạo đến đại thành, xây nên cơ sở tốt cho võ đạo tương lai. Hắn được Phí Vân và huấn luyện viên dạy bảo tận tình, hiểu rõ Băng Phong chưởng, Băng Phong kiếm như bàn tay, giờ chỉ thiếu cường độ luyện tập nữa thôi.

Lâm Duệ thì lại chuyên tâm vẽ bùa, hắn chủ yếu vẽ sí viêm phù và thiểm lôi phù, hai loại này cấp bậc không cao, uy lực không lớn nên dễ vẽ. Chủ yếu nhất là hắn có thể mượn dùng hai loại phù này để thi triển độn thuật Xích Thiên Ngự Lôi pháp. Độn thuật của Xích Thiên Ngự Lôi pháp cần sấm chớp hay lửa cháy, nhưng vấn đề là trong chiến đấu có phải lúc nào cũng có lửa cháy hay sấm chớp ở xung quanh đâu… mà nếu có thì cũng có thể phương vị không phù hợp.

Lâm Duệ nghĩ tự lực cánh sinh, tự mình chế tạo phù, tạo ra sấm chớp và lửa thì tốt hơn! Hắn vẽ phù càng lúc càng nhanh, được hơn hai trăm tấm sí viêm phù và hai trăm tấm thiểm lôi phù mới dừng lại.

Hắn cảm giác bản thân đã dần quen vẽ bùa, bắt đầu có cảm xúc, có thể thử loại phù cao cấp hơn. Lại vẽ tiếp 108 lá phù, sau đó hắn dán lên khắp các tầng của Túy Hoa lâu.

Hắn còn dùng mực chu sa vẽ thành đồ án, sau đó đặt 36 viên nguyên thạch hạ phẩm vào bên trong. Nguyên thạch hạ phẩm là vật liệu thường dùng để bày trận và luyện khí ở Thiên Cực tinh, nó chứa rất nhiều dĩ thái nguyên tố.

Vương Sâm đứng bên cạnh nhìn xem cảm giác Lâm Duệ này ngốc thật rồi. Tên này còn vẽ trận nữa chứ, đồ án như gà bới thế kia thì có tác dụng rắm chó gì chứ? Một viên hạ phẩm linh thạch đáng giá 12 ma ngân đấy… mà một khi đã kích hoạt thì hết công năng, coi như bỏ đi…

Lâm Duệ sau khi bố trí xong trận pháp thì quay về tầng 4, lấy ra dược vật nhờ Vương Sâm chuẩn bị, đặt chúng nó bên trong một bình thuốc.

Đợi đến khi mọi chuyện đầy đủ, Lâm Duệ nhìn chip, giờ đã là 11 rưỡi, khoảng cách giữa trưa còn 30 phút nữa.

Một ngày ở Thiên Cực tinh là 25 giờ 43 phút, chính phủ Liên Bang để tiện nghiên cứu khoa học, phân chia thành 24 giờ. Cho nên giữa trưa ở Thiên Cực tinh cũng là 12 giờ.

Lâm Duệ nhìn về huyết đao cơ ở bên ngoài, thấy thiếu nữ này hai tay ôm chân, cuộn thành một vòng, trên da thịt trắng nõn nổi đầy gân xanh. Hắn nhanh chóng hiểu ra, đây là cơn nghiện máu phát tác.

- Ê, ngươi có thể đến…

Lâm Duệ còn chưa dứt lời bỗng sinh ra cảm ứng, thân hình hắn như điện giật lao ra khỏi cửa sổ, rơi xuống mặt đất,

- Nhập Thất, là con bách lao ma cấp 3 kia!

Vương Sâm hai mắt sáng ngời, vội đuổi theo.

Con bách lao ma cấp 3 kia chính là mục tiêu mà Lâm Duệ chọn sau khi giết ác tửu quỷ, nhưng đáng tiếc lần đó bọn họ vây công thất bại để nó trốn mất. Lúc đó hai người vừa tới gần thì bị ho khan không dừng, thân pháp bị ảnh hưởng nên chỉ đành trơ mắt nhìn nó chạy trốn. Về sau Lâm Duệ nhiều lần cảm ứng được nó nhưng nó học khôn sớm chạy mất. Tiền treo thưởng con bách lao ma này đã lên tới 170 ma ngân, trong đó đại đa đến từ thanh lâu.

Lâm Duệ và Vương Sâm bây giờ tu vi tăng nhanh, dù không cần độn pháp, tốc độ chạy cũng nhanh gấp đôi trước kia, bọn họ chỉ dùng một phút đã đến một cây cầu đá cuổi hẻm, thấy con bách lao ma cấp 3 kia.

Lần này bọn họ học khôn, đã sớm uống một viên thanh phổi trấn khục đan, có thể giúp hai người ngăn lại ho khan. Về phương diện chiến thuật thì cũng thay đổi, lần này chỉ có Lâm Duệ áp sát, Vương Sâm thì đứng ở xa, dùng băng phong chưởng kiềm chế từ xa, phụ trách chặn đánh.

Nhưng nằm ngoài dự liệu là, khi Lâm Duệ cầm trường đao, cẩn thận tới gần thì con yêu ma này không bỏ chạy, cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn mặt nước dưới cầu cạn.

Lâm Duệ nhìn gương mặt đầy mụn đen, xấu xí của nàng mà không hiểu, cho đến khi hắn dùng linh thức cảm ứng được thi thể bên dưới nước sông đục ngầu thì nhanh chóng hiểu ra:

- Thì ra là vậy! Vậy để ta tiễn ngươi lên đường, ngươi đã báo thù được rồi, đến lúc nghỉ ngơi rồi!

Theo ánh đao lóe lên, đầu lâu bách lao ma rơi khỏi cổ, lăn vài vòng dưới đất.

Nhắc nhở: chém giết yêu ma cấp 3, thu được 521 điểm hồn lực.

- Chuyện gì thế? Sao nàng ta không phản kháng?

Vương Sâm hoài nghi đến gần.

Lâm Duệ cười khổ chỉ nước sông:

- Dưới nước có một thi thể. Nếu ta đoán không nhầm thì đó là đại phu được tú bà mời tới, cưỡng ép nàng ta phá thai. Nữ nhân này hận nhất là tú bà và đại phu này, hiện giờ nàng đã báo thù xong, tâm nguyện hoàn tất cũng không muốn sống thêm nữa.

- Thảo nào, xem ra lần trước nàng bỏ chạy là để tìm giết đại phu này.

Vương Sâm lúc ấy rất kỳ quái, theo tình báo họ thu được, nàng hẳn là còn duy trì được lý trí, không muốn giết người. Nhưng yêu ma, càng muốn khắc chế dục vọng uống máu thì sẽ càng thống khổ, nghe nói nghiện máu còn khó chịu hơn gấp trăm lần nghiện ma túy, chuyện này với nàng mà nói quả là thống khổ, hẳn nàng cũng mong giải thoát mới đúng. Thế mà khi họ tìm được nàng, nàng ta lại chạy trốn.

Vương Sâm không khỏi cảm thán nói:

- Nếu tú bà và đại phu kia biết nàng ta có huyết thống mạnh như vậy thì đã không dám làm chuyện quá đáng như vậy.

Lâm Duệ nghe vậy chỉ mỉm cười đáp lại:

- Cũng không chắc.

Hắn lấy xuống túi thơm bên người bách lao ma làm chứng cứ. Nhưng đúng lúc này, hắn cảm ứng được vài khí thế mạnh mẽ đang nhanh chóng áp sát.

Phía dưới đáy sông, còn có một mối nguy hiểm tách khỏi bùn cát đang lao lên.

Lâm Duệ không khỏi nheo hai mắt lại:

- Chú ý, có mai phục!

Hắn một tay đè đao súc thế, một tay nắm chặt thân thể Vương Sâm nhanh chóng lùi lại cách xa cầu cạn, khóe miệng còn nở nụ cười châm biếm. Đối phương lại dùng thủ đoạn phục kích như lần trước! Thậm chí còn nóng vội không chờ trời tối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện