Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Khi Lâm Duệ ra khỏi thư phòng huyện lệnh, hắn về viện nhỏ của mình rồi gọi Vương Sâm đi theo.

Theo như suy đoán, thời gian tới họ sẽ ở lại Túy Hoa lâu gác đêm nên hai người phải chuẩn bị chăn chiếu mang theo. Vương Sâm thậm chí còn mang thêm cả nồi niêu xoong chảo nữa… Vừa đi hắn vừa cười toe toét:

- Thanh lâu hàng đêm sênh ca, màn gấm đỏ thắm hương nến thơm, không ngờ ta Vương Nhập Thất cũng là nam nhân lấy thanh lâu là nhà.

Vừa rồi khi Lâm Duệ đưa ba viên hồn thạch trung phẩm cho hắn thì hắn mừng rỡ khôn xiết, lão Duệ này đúng là anh em tốt của hắn, lần này giúp hắn rồi.

Hiện giờ Vương Sâm cần nhất là tinh thần lực, vì trước đó hắn cấy quá nhiều thực trang, nên hai ngày gần đây, thỉnh thoảng toàn thân Vương Sâm đau đến co rút. Đó là vì tinh thần lực không đủ khống chế thực trang nên xảy ra tình trạng bài xích thực trang, đa phần võ giả dựa vào thuốc chống đỡ nhưng Vương Sâm thì dựa vào ý chí lực cứng rắn chịu đựng vượt qua. Bây giờ có ba viên hồn thạch trung phẩm này, tinh thần lực của hắn ít nhất tăng thêm 70 điểm nữa, hẳn là đủ giải quyết vấn đề. Hơn nữa Lâm Duệ còn giúp hắn kiếm được bí pháp tăng tốc khai thông luân mạch nữa.

Lâm Duệ nghe vậy thì cười nhạo:

- Hằng đêm sênh ca gì chứ? Ngươi không phải chưa thấy bộ dáng Túy Hoa lâu hiện tại, có mà mỗi tối làm bạn với năm ngón tay thì có…

Ngay khi bọn họ trò chuyện, có một đám người tới cửa lớn huyện nha. Người dẫn đầu để bọn họ ấn tượng không thôi. Đó là một trung niên lùn cường tráng, mái tóc cắt ngắn thô thẳng, râu ria lởm chởm, cổ to ngắn rụt lại, thân hình cao lớn vạm vỡ như thùng nước vậy, thậm chí phải mập gấp đôi Vương Sâm.



Đi sau người này là hơn bốn mươi huyện binh mặc giáp da, cầm binh khí, khí thế phô trương mãnh liệt. Một người trong đó còn mặc giáp sắt đen, thân hình thẳng tắp đứng sau trung niên kia, vừa nhìn đã hiểu đấy là “đô úy”, nhân vật hàng đầu trong huyện binh.

Trung niên lùn kia vừa đến cửa, toàn bộ văn lại và nha dịch đều vội dừng việc, nhao nhao tới trước mặt hắn chào hỏi “huyện úy”.

Lâm Duệ thấy thế thì nghiêm mặt lại đánh giá trung niên kia. Hắn nhận ra đấy là huyện úy Chu Lệnh Thì, Lâm Duệ trước kia đã thấy hình ảnh 3D của người này ở tư liệu cục quản lý dị giới, nhưng hôm nay mới gặp mặt.

Về phần đô úy mặc thiết giáp kia thì là hẳn là “thiết kích” Ứng Nguyên. Theo như thông tin thu được, người này dù không thông minh lắm nhưng huyết mạch mạnh mẽ, tu vi dù mới vào cấp 4 nhưng võ lực hơn rất nhiều cao thủ cấp 4 hậu kỳ, là cánh tay đắc lực của Chu Lệnh Thì. Cục quản lý dị thế đánh giá đối phương là thiếu tá cấp A, tương đương yêu ma cấp 4 thượng vị.

Ngay khi Lâm Duệ đánh giá người này, Chu huyện úy nhìn về họ, gương mặt hơi đen kia cười khẩy:

- Có chút ý tứ, mấy ngày không gặp mà thằng nhóc này đã lên bộ đầu rồi. Huyện úy dùng người khó lường thật, không theo quy củ gì cả.

Lúc này đám nha dịch và văn lại xung quanh cũng chú ý đến trang phục bộ đầu trên người Lâm Duệ. Thần sắc của họ khác nhau, có người chấn kinh, có người nghi hoặc, có người nhíu mày, thậm chí có người bất mãn.

Lâm Duệ cảm ứng được sát khí mơ hồ từ huyện úy Chu Lệnh Thì ập đến hắn, hắn nghiêng người nhìn Vương Sâm thầm ngạc nhiên, chẳng lẽ họ từng gặp huyện úy này rồi sao?

Lúc này họ nhận được tin cảnh báo từ chip ký ức, phát hiện hôm qua bọn họ đã từng gặp huyện úy này, lúc đó phản ứng của họ là tùy ý chắp tay, mũi vểnh lên trời không thèm quan tâm rời đi. Hai người không khỏi thấy bất đắc dĩ, ý thức hành vi của hệ thống phụ trợ còn rất nhiều điểm không ổn nhưng hôm qua họ đã như vậy rồi thì hôm nay không thể sợ được!

Lâm Duệ thần sắc hờ hững chắp tay với đối phương, cùng Vương Sâm ung dung lách qua đám người đi tới cửa nha môn.

Hành vi của hai người chọc giận đám huyện binh phía sau huyện úy, thiết kích Ứng Nguyên kia trợn trừng mắt quát lên:

- Làm càn!

Hắn nhanh chân đi lên chặn đường, thiết kích dậm xuống đất là mặt đất khẽ rung.

Lâm Duệ không khỏi nhíu mày, ấn đao sau lưng, ngay khi ánh mắt hai người va chạm nổ lửa, huyện úy cười ha ha, kéo tay Ứng Nguyên lại.

- Tiểu Nguyên không cần để ý, hắn cũng không thất lễ.

Rồi huyện úy phẩy tay với Lâm Duệ:

- Ngươi đi đi, đã làm tới bộ đầu thì nhớ cố gắng làm việc, đừng phụ mong chờ của huyện lệnh đại nhân đấy, cũng đừng để bách tính và đồng liêu ở đây thất vọng.

Lâm Duệ có thể nghe thấy ý khác trong lời này nhưng chỉ lơ đễnh mỉm cười đáp lại, nhanh chân rời đi.

Huyện úy Chu Lệnh Thì híp mắt lại nhìn theo bóng lưng Lâm Duệ rời đi.

Thiết kích Ưng Nguyên không kìm nổi tức giận nói:

- Đại nhân, xem ra huyện lệnh rất coi trọng đối phương. Hay là để thuộc hạ ra tay, trực tiếp xử lý thằng nhãi ranh này, cam đoan thần không biết quỷ không hay.

Chu Lệnh Thì không đưa ra ý kiến, thần sắc khó lường chắp tay nói:

- Ta lại thấy huyết đao cơ, hôm qua cũng như vậy, nàng ta cũng đi theo sau Lâm Thập Nhị. Xem ra mấy ngày này nàng ta một mực đi theo Lâm Thập Nhị, trên người tên bộ đầu này có gì hấp dẫn nàng chứ? Ứng Nguyên hai mắt run lên, sát ý mãnh liệt:

- Đại nhân, huyết đao cơ có phải coi trọng thằng nhóc đẹp trai đó rồi không?

Chu Lệnh Thì trợn trừng mắt nhìn lại, tên này ngốc à? Cũng đúng, Ứng Nguyên có chút ngu ngốc hơn người thường.

Chu Lệnh Thì thu lại tức giận, mỉm cười nói:

- Ngươi nói không sai, ta thấy nàng ta đang cố gắng khắc chế cơn nghiện máu, đúng hơn là đang không cam tâm. Nhưng không cam tâm cũng đúng thôi, nếu đổi là ta thì cũng không cam tâm. Thôi, nàng ta còn đang muốn dạo chơi bên ngoài thì cứ để nàng ta dạo chơi thêm một thời gian, dù sao cũng chỉ mấy ngày nữa thôi.

Hắn quay người lại, thần sắc vô cùng tự tại tiến sâu vào nha môn:

- Bên phía Lệ bộ đầu có phải đã bố trí rồi đúng không? Ngươi nói cho hắn, để hắn khi động thủ phải chú ý chút, nếu huyết đao cơ khác thường thì lập tức từ bỏ hành động. Ha ha, thật ra để nàng nhận chủ lần nữa cũng không sai, ta rất chờ mong vẻ mặt của nàng ta khi giết ch.ết chủ nhân lần nữa.

Hắn vốn tưởng rằng huyện lệnh sẽ bị dính bẫy nhưng không ngờ vào bẫy là một bộ khoái nho nhỏ! Đáng tiếc, đáng tiếc!

Lúc này hai người Lâm Duệ vẫn ngây thơ không biết, bọn họ sau khi rời nha môn thì tới một quán ăn ven đường ăn điểm tâm. Đây là quán Vương Sâm mới phát hiện, hắn phát hiện mì bò ở đây còn ngon hơn quán nổi danh lâu đời lần trước.

Nhưng khi hai người tới đây thì thấy một đoàn người áo trắng đang tới gần. Đó là một đội quy mô khổng lồ, đi đầu là một kiệu vàng 4 người khiêng, bên trên là tế đàn vàng, trên tế đàn có một đoàn xích kim hỏa diễm, xung quanh ngọn lửa thi thoảng có sấm sét nổ vang.

Đám người chen chúc đi sau tế đàn, nhốn nhốn nháo nháo, nhét đầy con đường lớn này, thậm chí kéo dài không thấy điểm cuối. Đám người này tay trái đặt lên vai, thần sắc thành kính tụng niệm:

- Thánh lôi diệu diệu, thánh quang sáng tỏ, chiếu rọi thế nhân, gian nan khổ cực thật nhiều. Thế sự thăng trầm, ma bụi nhiễm tâm, thiên tai bách nan, bách bệnh cận kề, nên sống có gì vui, ch.ết có gì khổ? Thánh lôi sáng tỏ, chiếu toàn thân ta, giúp tâm trong sáng, minh tính bản ngã, vì thiện trừ ác, hỉ nhạc sầu bi về với bụi đất.

- Hình như là ma… là Quang Minh thánh giáo!

Vương Sâm đứng bên cạnh Lâm Duệ ngạc nhiên nhìn đội ngũ trước mặt.

- Thật không ngờ Quang Minh thánh giáo phát triển ở huyện Ngân Nguyệt quy mô lớn như vậy, nhưng như này lộ liễu quá, dám diễu hành giữa ban ngày. Ta thấy Lưu Nhị Cẩu, tên này thế mà cũng là tín đồ thánh giáo, còn mặc áo trắng thành viên chính thức của thánh giáo đó nữa.

Lưu Nhị Cẩu là ông chủ bán bánh bao họ từng mua mấy ngày trước.

Lâm Duệ cũng kinh ngạc nhìn, tìm hiểu tư liệu trong chip trí năng. Thần sắc của hắn vô cùng quái dị.

Quang Minh thánh giáo trong miệng Vương Sâm là một giáo phái phát triển 1800 năm trước, ban đầu sùng bái lôi đình và hỏa diễm. Bọn họ cho rằng thiên địa tối tăm, chúng sinh cực khổ, chỉ có sấm sét mới bổ ra đêm tối, dẫn hỏa kiếp ngập trời thiêu đốt ô uế trong thiên địa mang đến ánh sáng cứu vớt chúng sinh khỏi bể khổ.

Ban đầu đây chỉ là một giáo phái nhỏ phát triển trong giới thủy thủ, cảng tàu nhưng đến đời giáo chủ thứ 7 thì phát triển toàn thịnh, thế lực quét ngang 4 châu 27 đảo, giáo chúng khổng lồ, thậm chí còn có hộ giáo quân, trở thành thế lực cao cấp nhất ở Thiên Cực tinh.

Nhưng thời gian cực thịnh của Quang Minh thánh giáo chỉ kéo dài 50 năm, bởi vì giáo nghĩa, tứ đại hoàng triều và thế gia Thiên Cực tinh coi họ như hồng thủy mãnh thú, coi Quang Minh thánh giáo thành ma giáo, trong trăm năm sau liên thủ vây quét, hết sức chèn ép. Để Lâm Duệ giật mình là chú thích cuối cùng của cục quản lý dị thế: “Nghi ngờ giáo chủ đời thứ 7 là dị thể hành giả!”

Khi Lâm Duệ thấy đoạn tin tức này, đúng lúc kiệu vàng đi qua bọn họ. Nháy mắt này, ngọn lửa trên tế đàn bỗng thiêu đốt mãnh liệt, từ ba thước nhảy vọt lên ba trượng, thanh âm sấm sét bùng nổ liên tiếp! Thậm chí tia sét còn văng lên người đám giáo chúng, làm họ đau đớn nhăn mặt lại.

Lúc này, một vị nữ tử áo bào trắng, đầu đội mũ rộng vành, tay áo trái phải thêu bốn tia sét, bốn ngọn lửa hô lên:

- Dừng lại!

Nàng vừa kêu lên dừng lại đội ngũ vừa nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lâm Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện