Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Hi nhìn thiếu niên tóc dài đối diện, cũng nhíu mày lại, nàng đến gần bên Lâm Duệ khẽ hỏi:
- Anh, hắn là ai vậy? - Hắn là Lữ Phương, được xưng là tiểu Lữ Bố, là thành viên mới của võ đạo xã đoàn, sau này sẽ là bạn học của anh.
Lâm Duệ có chút đau đầu xoa xoa thái dương, nói với Lữ Phương:
- Lữ Phương, chúng ta để ngày khác được chứ? Hôm nay ta hơi vội.
Hắn muốn dẫn em gái đi tham quan võ đạo xã đoàn, nhận phòng của mình và làm quen với trường đại học nên khá bận.
- Không tiện đánh à? Lâm Duệ ngươi không phải là sợ đấy chứ? Sợ thua ta à? Như vậy đi, ngươi mới cấy luân mạch, ta nhường ngươi, chỉ dùng tám phần mười sức mạnh thôi.
Lữ Phương sắc mặt lạnh lùng đánh giá Lâm Duệ, trong lời nói tràn đầy không phục và quyết tâm so tài. Hắn vừa rồi thấy Lâm Duệ và Phương Nhiễm Nhiễm cùng vào phòng giải phẫu, rõ ràng bà chủ Phương quan tâm tới đối phương hơn xa hắn.
Hai người họ cùng là học viên khóa 59, tiếng tăm của hắn lại hơn xa Lâm Duệ. Lữ Phương muốn biết tên này có điều gì thần kỳ, lại được Phương Nhiễm Nhiễm coi trọng như vậy, vì sao Nạp Lan Uy lại cho rằng hắn kém xa đối phương.
Ánh mắt Lâm Hi dần khó chịu, hai gò má không vui sưng lên. Lữ Phương này là ai chứ mà dám xem thường anh trai nàng? Tiểu Lữ Bố gì chứ, Lâm Hi nàng chưa từng nghe đến, Thập Kiệt khóa này không có tên kia!
Lâm Duệ thì thấy hơi bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Nếu ngươi kiên trì như vậy thì đánh một lần đi, nhưng không cần lên võ đài đâu, giải quyết ở đây là được rồi.
Lâm Duệ thầm nghĩ cũng không tốn thời gian mấy, có thể giải quyết nhanh thôi.
- Được! Ngươi dùng binh khí gì?
Lữ Phương bỗng thấy phấn chấn hẳn, hắn hạ túi binh khí trên vai xuống, lắp ráp thành đôi đoản kích 1m2.
Lâm Duệ lắc lắc đầu nói:
- Không cần thiết.
Thanh đao tập luyện thì hắn ném mất trên đường rồi, thanh đao chiến đấu lúc nãy thì bị cảnh sát giữ lại làm vật chứng. Nhưng Lâm Duệ dùng chưởng được rồi, cũng không phải hắn bất cẩn khinh địch mà vì nhờ cảm ứng điện từ, hắn đã cảm ứng tố chất thân thể và sức mạnh Lữ Phương khá rõ. Trên các phương diện, Lữ Phương hơn hắn chút nhưng không nhiều, về kỹ xảo chiến đấu thì đối phương không thể bằng hắn được.
Con ngươi Lữ Phương khẽ nhíu, người này xem thường hắn sao? Hắn hít một hơi thật sâu rồi đứng cách Lâm Duệ 3 mét, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như đao:
- Vậy ngươi chú ý nhé! Đừng để lúc thua lại bảo không kịp phản ứng!
Lúc này Dư Phỉ Thúy vừa thu dọn tài liệu xong đi ra ngoài, qua vách tường pha lê, nàng nhìn thấy cảnh bên dưới, dừng chân lại lo âu nhìn đôi bên nhưng nàng không định cản lại.
Lâm Duệ nếu muốn lên ngôi vua, giữ chức chủ tướng dẫn dắt võ đạo xã đoàn này thì nhất định phải dùng sức mạnh bản thân áp đảo đám thiên tài kiêu căng tự mãn khác. Trong võ đạo xã đoàn đều là như vậy, người mạnh đứng đầu, chỉ dựa vào mệnh lệnh quản lý sẽ không tâm phục khẩu phục.
Người để Dư Phỉ Thúy lo lắng là Lữ Phương. Trọng trận chiến sáng nay, biểu hiện của Lâm Duệ để nàng khiếp đảm! Lữ Phương giờ dám khiêu chiến thì đúng là không tự lượng sức.
Thiên phú của Lữ Phương cao hơn Nạp Lan Uy chút, nếu may mắn có thể đứng cuối Thập Kiệt nhưng còn kém xa Lâm Duệ. Lâm Duệ là cấp thánh điện không thể hoài nghi, tương đương với yêu ma bậc vương ở Thiên Cực tinh. Dựa theo tính toán điểm số của Liên Bang, giờ Lâm Duệ đã là mức S của cấp trung úy rồi, cùng cấp không có đối thủ! Lữ Phương chỉ chờ bị nghiền ép thôi… Hy vọng sau trận này, tâm tình của Lữ Phương không quá thảm.
- Ta sẵn sàng rồi, ra tay đi.
Lâm Duệ nhìn vai Lữ Phương nói.
Lữ Phương không chút khách khí, đôi họa kích bạc vẽ thành đường cong trên không trung, nháy mắt đâm tới trước mặt Lâm Duệ. Cơ sở võ đạo của hắn là một môn võ đạo rất hiếm gặp, “Nguyên Từ kích”. Không chỉ có thể dùng từ sinh ra điện để tăng tốc độ của thân, của kích mà còn có thể dùng từ lực hút hay đẩy đối phương.
Nhưng hôm nay lực hút của Lữ Phương không tạo được chút tác dụng nào, thân hình Lâm Duệ tiêu dao, phảng phát lá rơi giữa trời. Lữ Phương hơi nhíu mày, hắn thấy bên người Lâm Duệ cũng có từ trường, phá đi lực hút của hắn. Điều này cho thấy đối phương điều khiển từ trường tốt hơn hắn!
Tuy vậy, Lữ Phương không chút do dự, thân hình vẫn như mãnh hổ vung kích đâm hướng Lâm Duệ.
Chỉ là đúng lúc này, hắn thấy ba đầu ngón tay của Lâm Duệ có lôi hỏa song xà bò bên trên, sau đó đối phương không lùi mà tiến, như đạn pháo bắn đến. Lần này đối phương thay đổi lực từ, để hắn hút đối phương lại! Lúc trước Lâm Duệ tiêu sái bao nhiêu thì giờ lao lên mạnh bấy nhiêu!
Xích Lôi Xà Thủ! Con ngươi Lữ Phương co rút, một chưởng này của Lâm Duệ làm hắn không kịp phòng bị. Đôi họa kích đâm ra như hai cánh đã mở rộng, không kịp quay lại phòng ngự. Nhưng hắn vội liên tục thay đổi từ lực, nỗ lực cản chậm lại đối phương nhưng mọi nỗ lực đều không thành công, Lâm Duệ luôn có thể phán đoán chuẩn xác.
Lữ Phương không còn cách nào khác, chỉ đành buông bỏ họa kích, hai tay chắn ngang trước ngực, chuẩn bị gắng gượng đón đỡ đòn này.
Ầm! Theo tiếng nổ vang, sàn nhà rung lên. Thân thể Lữ Phương bị Lâm Duệ đánh văng ra ngoài, nện lên vách tường hợp kim cường độ cao phía sau tạo thành một hố nông. Lữ Phương tuy vẫn đứng vững tựa vách tường nhưng khóe miệng trào máu tươi. Hai tay vô lực buông xuống, sắc mặt hắn khó coi nhìn Lâm Duệ. Một chưởng này của Lâm Duệ đã đánh gãy xương tay hắn! Để Lữ Phương khó chịu chính là Lâm Duệ chỉ dùng một chiêu đã đánh bại hắn!
Lữ Phương bình tĩnh nhìn Lâm Duệ, tựa như nhận ra đồng đội của mình là ai:
- Là ta thua!
Lâm Duệ thu hồi tư thế:
- Đa tạ!
Hắn có chút áy náy nhìn Lữ Phương nói:
- Xin lỗi, thực lực của ngươi rất mạnh, ta không dám lưu thủ, cũng không thể giữ lực lại, có cần ta cùng đến phòng giải phẫu cùng?
- Không cần, tự ta đi được.
Lữ Phương ngữ khí lạnh nhạt, xoay người đi hướng phòng giải phẫu. Ánh mắt của hắn giờ có chút dị dạng, Lâm Duệ nói thực lực của hắn rất mạnh, ám chỉ phải toàn lực đối phó mới giúp hắn thoáng thoải mái hơn nhưng đối phương mạnh thật! Thật sự rất mạnh! Nhân vật như vậy sao không tiến vào Thập Kiệt chứ? Thảo nào xã đoàn trưởng coi trọng hắn như vậy, Nạp Lan Uy khi mời mình cũng nói theo đối phương là có phúc, tương lai nhất định Lâm Duệ có thể tiến vào giai đoạn đấu tranh giải. Lữ Phương lúc nghe mấy lời đó thì thấy khó chịu nhưng giờ quả thật tâm phục khẩu phục! Thiên phú võ đạo của Lâm Duệ quá biến thái!
Lâm Hi thấy cảnh này thì khẽ nhếch miệng, nàng biết Lâm Duệ vẫn giữ lại mặt mũi cho bạn học. Nếu như Lâm Duệ dùng đao hay phối hợp với ngự kiếm, ngự châm thì khả năng Lữ Phương còn không xuất kích được ấy chứ!