Trong lúc hang động càng lúc càng rung lắc dữ dội, dường như muốn sập, sập là đè ch.ết thật đấy, hắn muốn thoát nhanh khỏi đây, càng sớm càng tốt, Đại Du phải vặn óc nghĩ ra kẻ mà mình thù hận, kẻ mà mình muốn giết nhất để kích hoạt ký tự màu đen kỳ lạ trên thân ảnh trong suốt bên trong hệ thống.
Tưởng dễ, lần này còn khó hơn cả lần muốn ba con sâu biến hình, biết thù hận ai bây giờ, nghĩ mãi chẳng ra được là muốn giết ai, hắn đành uất ức ngẩng mặt lên trời hét lớn "Mẹ nó cuộc đời, ta hận mi...".
Quả nhiên hiệu nghiệm a, gì chứ lúc này hắn không hận đời thì hận ai, đời nó đưa đấy đến mức hắn chẳng còn tí danh dự nào, đời nó đè, nó đập đến mức oan khuất chẳng biết kêu ai, đời nó láo đến mức nam nhân như hắn phải đi mặc cái váy màu hồng này...., đời mà tụi bay... hoa văn màu đen hiện ra, nhưng cứ chập chờn, chập chờn, sát ý hận đời nó khác với sát ý giết người a.
Hắn không muốn bị đất đá đè ch.ết, chẳng ai rảnh hốt xác hắn ra cả, hắn sẽ mãi mãi đi vào quên lãng, cầm thanh đoản đao màu máu, đang bị những ký tự màu đen vây lấy, tỏa ra những làn khói đỏ đen rờn rợn, dường như bị khí tức gì đó kích thích, từ trong thanh đoản đao vang lên những tiếng tru bi ai, những âm thanh ai oán.
Chỉ có Vô Linh là tò mò hiện ra nhíu mắt nhìn trân trân, vểnh tai nghe ngón, tò mò và cực kỳ chăm chú, nó đang suy nghĩ gì đó. Còn Kỷ Kỷ thì nằm rệp xuống đất lo sợ và run rẩy, thanh đoản đao đó, đã lấy mạng người trong mộng của nàng, bị Huyết tộc cấm đoán yêu đương, nàng đã mạo phạm, để rồi mất tất cả, ích kỷ vì mạng sống của nàng mà lạnh lùng giết ch.ết tình nhân, để rồi từ một người con gái ngoan hiền thành kẻ độc ác, thành kẻ mang danh ɖâʍ nữ.
-----
Tiếng két két từ thanh đoản đao cắt vào lồng giam, tiếng đất đá rơi xuống ngày càng nhiều, trải qua sáu trăm chín mươi nhịp thở, lồng giam vẫn không có một vết trầy sướt, chứ đừng nói chi là sức mẻ, tình hình hang động càng lúc càng tồi tệ, chỉ có mỗi Đại Du hai tay rã rời, rỉ máu, hắn đành bỏ cuộc, vừa tĩnh tọa khôi phục, vừa vặn óc suy nghĩ tìm cách khác.
- Vô Linh, cách của mi có hiệu quả gì đâu hả, hang động sắp sập rồi, ngươi thích bị chôn vùi cùng ta hả.
- Không thích, chắc chắn không thích, ta sai, ta tính sai rồi.
- Má nó, giờ sao?
- Không biết.
Vô Linh trả lời chơn hởn, rồi lặn mất tăm, mẹ nó cái thứ vô dụng, uổng công bảo bảo ta bị đá nó đập, huhu, bao thằng bị gái nó đè sướng đến ch.ết, còn ta lần này lại bị đất đá nó đè đau đến ch.ết rồi, ba nữ nhân kia rõ ràng đã không còn để ý đến hắn nữa, bỏ mặc hắn sống ch.ết, Loạn Loăn ơi Loạn Loăn, lão xuất hiện trong đời ta, ta tưởng đó là may mắn, ai ngờ đó là cái bẫy dồn ta vào chỗ ch.ết a, đám lão già các ngươi, sao kẻ nào kẻ nấy đều thành tinh, tính toán như thần hết rồi.
Rầm rầm... liên tiếp mấy tảng đá lớn đập vào lồng giam, chấn động mặt đất nứt toắc, má, sao nãy giờ không nghĩ ra sớm, hắn kéo ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ lại, nàng đang tuyệt vọng thì hành động của thằng biến thái này lại làm nàng hết hồn, trân trân hai con mắt nhìn hắn.
- Đào đất, đào đá, đào hầm...
Từ hai kẻ sống ch.ết với nhau, bây giờ lại đồng tâm hiệp lực đi làm thợ mỏ, mặt đá cứng cỏi nhưng cũng chẳng nhằm nhò gì với thanh đoản đao, sau mười mấy khắc thời gian, một cái lỗ to lớn đã được đào xuyên qua dưới đất, hắn kéo ɖâʍ Kỷ Kỷ bay cái vút về cửa động, thi triển thủ pháp mở cửa, thoát ra bên ngoài hít thở sự tự do...
Hắn và ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ ngơ ngác nhìn lên bầu trời cao, Kỷ Kỷ khóc thét lên "Đại Du, cho ta vào lại trong hang động, huhu, Huyết tộc đến rồi".
------
Bên dòng thác nhỏ trong thung lũng... Hồng Nhạc cầm chặt cây quạt trong tay, trong lòng không yên.
- Ma Cô, ngươi xem tỷ tỷ ta, khi nào mới tỉnh lại được chứ, cái tông môn này tất nhiên là chẳng quan hệ gì với ta cả, ta chỉ cần đưa tỷ tỷ rời khỏi đây thôi.
- Đừng làm ồn Hoa Nhạc nữa, đang giai đoạn quan trọng, cứ đợi đi, mặc kệ tên đến đây, tu vi là Tiểu Thần, ta và tôn bảo của ngươi chiến đấu với hắn, vẫn có thể kéo dài thêm thời gian, chắc là đủ để Hoa Nhạc vượt bình cảnh.
- Khi nào mới chiến đấu hả, nếu đánh không lại, chẳng lẽ lại lôi nhau vào vùng không gian đứt đoạn, tiên thạch của chúng ta đã sắp cạn, vào đó khác nào chịu ch.ết.
- Khi nào "Vực" của Hoa Nhạc vỡ, dù có bạo thể xác, bạo linh hồn, ta cũng sẽ bảo vệ tỷ tỷ của ngươi.
Hừm hừm... Hồng Nhạc chẳng thể nào yên tĩnh thêm một chút được, vẫn bức rức, lo lắng không thôi, chỉ đánh nhau với một con quỷ cái của Huyết Tộc, mà bây giờ nó kéo cả nửa vạn tộc nhân đến đây, vũ vật, kẻ nào đang giữ, đến Tông mẫu Ma Cô tr.a hỏi trưởng lão, trưởng lão tr.a hỏi đệ tử, điều tr.a cả tháng cũng không phát hiện manh mối gì, ch.ết đến nơi rồi, còn ôm vũ vật đi theo làm chi, thứ đó đâu phải kẻ tầm thường mới dùng được.
- Thế còn cái tên trần truồng kia, ngươi nhốt hắn trong lồng cả tháng nay, nếu hang động có vấn đề gì, chẳng phải hắn sẽ ch.ết hay sao.
- Cô bé, sao lại tự dưng quan tâm đến hắn như thế, thích hắn rồi hả, Ngọc Thanh trưởng lão hắn cũng đè ra chơi được, cô bé như ngươi thì...
- Vả vô mồm bây giờ, ai là cô bé, hắn là cái mô tê gì, vì kẻ đó đã giúp tỷ tỷ hồi phục tinh thần, lại có thể sáng tác nên bài thơ như thế... tạm thời, tạm thời ta chưa muốn hắn ch.ết, hắn còn tuyệt tác nào không nhỉ?.
- Haha, cái lồng giàm đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng được làm bằng chất liệu đặc biệt, cứng cỏi vô cùng, mỗi lần Loạn Loăn hư đốn hay không làm ta thõa mãn, ta đều nhốt hắn vô đấy, hang động có sập, nó cũng không phá hỏng cái thứ đồ chơi đó được đâu, ngươi đừng lo quá.
- Con điên, hắn thì cửa ngõ gì, đáng để ta lo, mà tên đó cũng háo sắc thật, hắn có gì, chỉ là tu giả Sơ Linh, mà bên cạnh hắn lại có nhiều mỹ nhân chung tình như thế, Quảng Mục, Bì Công, đến Loạn Loăn cũng dây dưa với hắn.
- Hắn tuy tầm thường nhưng được cái tầm bậy, kẻ khác trước mặt trưởng lão, run như cầy sấy, còn hắn chẳng nể nang gì, sống thoải mái như huynh đệ một nhà, ta thấy bây giờ hắn chưa là gì, nhưng cũng chưa chắc đã thèm để ý đến cô bé như ngươi đâu.
- Tại sao?
- Mặc dù dú mi bé như mới nhú, nhưng được cái mông lép... lại háu ăn, sau này vòng eo liệu có thon.
.............
Nhìn bầu trời đỏ rực như màu máu, có vô số điểm đen lúc vọt lên, lúc xà xuống, tạo thành đám mấy đen kịt, bay lượn trên bầu trời của Đông Nhạc Thái Sơn tông, cùng với khói đen, khói đỏ tạo thành cảnh tượng như là chiến tranh, đây chắc chắn không thể là diễn tập, mà là đại họa diệt tông.
Bỏ lại Kỷ Kỷ ở khu rừng rậm, hắn phóng như bay, hướng về phía dòng suối nhỏ, nữ nhân hắn còn ở đó, đây không phải là lúc tính toán chuyện phải đối mặt rồi nói với nhau như thế nào, mà là lúc đối mặt với sống ch.ết. Từ đây bay về đó nhanh nhất cũng phải mất cả canh giờ, một canh giờ mà như mười năm, trong lòng thấp thỏm không thôi, hắn nhớ tới Bàn Cổ Ái Thi thị, hắn diệt mấy tông môn, dễ như trở bàn tay.
Càng lúc càng gần càng kinh hoàng, âm thanh chiến đấu, tiếng khóc lóc, tiếng kêu la vang vọng mọi nơi, từ trên trời, tộc nhân Huyết tộc với đôi cánh đen kịt lao vun vút, có kẻ từ trên cao nã như nã boom xuống bên dưới, có kẻ xà xuống dưới bắt tu giả xách lên cao, rồi cắt thành từng mảnh, theo làn gió, mùi tanh của máu lan đi nồng nặc, đến nơi ở của phàm nhân tham gia thí luyện cũng hoang tàn.
- Phu quân, cứu ta...
- Sư huynh, cứu muội...
Thấy hắn bay tới, Ni Na A Min nước mắt lăn dài, nắm lấy tay Sương Nhi cả người đầy máu, hấp tấp lao về phía hắn, phía sau có hai tộc nhân Huyết tộc đuổi theo sát rạt, khà khà, một luồng máu đỏ xông thẳng tới hai nàng, bàn tay Đại Du vươn ra, chưa kịp nắm lấy bàn tay thê tử, hai nữ nhân cứ thế tan biến như chưa từng tồn tại, hai nữ nhân mà hắn yêu thương đã ch.ết ngay trước mắt. Vô Linh lại hiện ra, hấp tấp thi triển thủ pháp gì đó...
- Không..............................
Vô lực, hắn đau đớn khụy gối xuống.
Chớp mắt, thân ảnh bên trong hệ thống xuất hiện hoa văn đen kịt dày đặc.
Chớp mắt, bản thể bên ngoài cũng chẳng khác gì, ký tự là lạ đen kịt xuất hiện khắp người, hàng chục ký tự thoát ra khỏi bản thể, xoay quanh người hắn.
Chớp mắt, thanh đoản đao rú lên như tiếng cô hồn dã quỷ...
Chớp mắt, đôi mắt hắn phát sáng, ánh sáng lại là những làn khói đen kịt.
Hắn điên rồi, hắn muốn giết... hắn nhặt Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm lên...
Thân ảnh bên trong hệ thống mở mắt, mở miệng, phát ra một tiếng... "HỦY".