Đại Du quay sang nhìn Kỷ Kỷ, cái đám tu giả thuộc các giáo phái này từ nhỏ đã được bốc bỏ bí cảnh sơ cấp, đứa nào đứa đấy cũng có nhẫn trữ vật trên tay, hắn cũng có một cái, nhìn khá to, cũng đẹp, có vài hoa văn chấm chấm hình tròn đơn giản, mỗi tội không dùng được, đeo cho có.
- Kỷ Kỷ, cô có bộ quần áo nào dành cho nam nhân không, có vài sự cố nho nhỏ, ta không tiện nói ra, éo le đến nỗi ta chẳng có một bộ đồ hoàn chỉnh để mặc.
Kỷ Kỷ gật gật cái đầu, lấy ra một bộ đồ màu cháo lòng, trên đó còn dính vô số vết máu loang lổ, nhưng dường như có suy nghĩ gì đó, liền rụt người, bỏ bộ đồ trở lại, một tay nắm chặt nhẫn trữ vật, như sợ ai đó đến cướp.
"Ặc, có bộ đồ nhàu nát thôi cũng tiếc, chẳng lẽ cô muốn ngắm ta trùm cái mền hồng hào này đi đi lại lại trước cô, đợi ra ngoài, ta sẽ lấy linh thạch trả lại" - Con này vừa ɖâʍ vừa keo vãi đái, Đại Du lắc đầu ngao ngán, hay là nó thích cái bo đì của mình rồi a, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng biết đám rừng nhỏ bên dưới tháng trước bị cháy đen bốc khói nghi ngút, đã tươi tốt lại chưa, vết thương trên người Kỷ Kỷ đã có dấu hiệu lành lại, nhưng lại đổ màu đỏ thén, gớm thật, tà thuật của Huyết tộc làm tộc nhân sống dai dẳng, còn sống tốt hay không thì Huyết tộc không nói. Hạt máu trong cơ thể nô lệ, có thể biến con người trước mắt này thành cái xác khô bất kỳ lúc nào.
ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ lắc lắc cái đầu, vẻ mặc ảm đạm nói: "Ta chỉ có bộ này là dành cho nam nhân, trước kia ta tự tay may cho người ta yêu, chỉ có điều... hức hức... đã ch.ết, tự tay ta giết ch.ết chàng ấy, hức hức... ta không thể đưa cho ngươi".
Đù, cái thể loại ngôn tình này đi xó nào cũng gặp thế nhở, thôi, không hỏi nữa, hỏi nữa là sinh chuyện không hay a. Thấy Đại Du âm trầm, thở dài, Kỷ Kỷ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra tất cả trang phục còn lại bày ra ngoài, cánh tay chỉ chỉ vào đó: "Ngươi có thể chọn bất kỳ bộ nào, nhưng mong ngươi đừng để ý đến bộ đồ cũ kỹ kia".
- Đa tạ, ta không muốn mặc đồ của người đã khuất đâu a, còn đống đồ này, chậc chậc...
Xì líp này, áo yếm này, hở rún này, lòi háng này, ló nách này... Đại Du lục tung cả đống đồ lên để tìm bộ nào gọi tạm là phù hợp, chí ít cũng nhiều vải rồi định xào xáo lại, nhưng khiến hắn thất vọng rồi, nữ nhân này toàn khoác lên thân những bộ đồ thiếu vải trầm trọng, để có thể lòi ra những điểm nhạy cảm nhiều nhất có thể, nhìn nữ nhân thương tích đầy mình, nét mặt run run, hắn không thể nào nghĩ ra kẻ này đã từng được gọi là ɖâʍ nữ.
Cái váy này... nhiều vải nhất... lại có thể co dãn, oái oăm... nó lại màu hồng như cái mền kia, mặc đại vậy, khoác cái mền bên ngoài, chắc cũng chẳng ai nhận ra đâu a, thoát khỏi nơi đây, đi cướp một bộ đồ tử tế mặc vào cũng không tệ.
Trong cơn đau thương, Kỷ Kỷ cũng phải há mồm bật cười nhìn hắn mặc lên cái váy liền thân, màu hồng, bó sát, không thể nào kệch cỡm hơn nữa, lòi cả nửa ɖú trên, lông chân tua tủa đen thui, bảo bảo của hắn lại lòi lên một cục kìa.
Chuyện xử lý cái mặc đã xong, bây giờ đến chuyện xử lý cái lồng. Hắn thử vận hết sức cũng chẳng xi nhê gì, hàng của Tiên Tinh nó khác a.
- Vô Linh, cái lồng giam này, làm sao để thoát khỏi nó a.
- Với tu vi của ngươi, phá cái lồng này không dễ a, nó đơn giản, nhưng cứng cỏi vô cùng, may mà có ta ở đây.
- Dài dòng quá, làm sao để phá nó đây, ba nữ nhân kia bỏ đói ta ở đây, chắc là muốn ta ch.ết thảm đấy mà, lỡ như, mấy ả quay về, thấy ta chưa ch.ết, ta lại bị đập rồi mới bị đánh ch.ết a, ta bị đánh mi vui lắm á.
- Ai đánh mi hay mi đánh ai, hay ai đánh ai ta cũng vui cả, có phải ta bị đánh đâu mà không vui, ngươi thích nữ nhân, ta thích xem đánh nhau, phân bì gì chứ, ngươi thấy thanh đoản đao ở kia không, bảo vật tốt đấy, ngươi thử lấy nó lại, rồi nghĩ tới cái gì đó làm ngươi thù hận nhất, sát ý giết người lên cao nhất, để hoa văn hiện ra rồi cắt đứt từng thanh của cái lồng, quá đơn giản.
- Cách của mi đấy hả, khác mẹ gì thằng nông dân chặt cây, ngươi từng tạo cái lồng giam để nhốt tàn hồn Tà La Đen, ta nghĩ ngươi biết phá nó chứ.
- Biết, ta rất rành tạo ra trận pháp, trận pháp gì ta cũng biết, còn phá trận pháp thì cái gì ta cũng quên rồi, nhưng cái lồng này không có trận pháp, đợi hôm khác đi, lần sau có lẽ sẽ may mắn hơn.
- Vô dụng, còn mong lần sau ta bị nhốt nữa, tưởng có gì hay ho lắm chứ, thế mà nói như biểt rồi.
- Ơ hay, ta nói gì ta nói, ta có nói gì đâu.
Quên đi, cái thanh đoản đao đỏ máu kia, xa quá, lấy bằng cách chi lấy nó bây giờ, hắn trăn trở đi qua đi lại, làm Kỷ Kỷ cũng hết hồn, đang yên đang lành, tự dưng nó tỏ ra ngầu lòi, nhìn hành động tiếp theo của hắn, Kỷ Kỷ tim đập dồn dập, hắn vén váy lên làm cái gì chứ, lại còn đang quay tay nữa.
- Á á... ngươi tính làm gì, ta như thế này, mà ngươi còn tính hϊế͙p͙ ɖâʍ ta hay sao, huhu, ngươi giết ta đi, cha mẹ ơi, hức hức.
Đệch....
- À quên, ta mãi suy nghĩ, quên bén mất là còn có ngươi, ta đang tìm cách ra khỏi đây, ngươi nhắm mắt lại đi, có chút bất tiện, không muốn ngươi nhìn thấy, yên tâm, trước kia ngươi làm ta có hứng, nhưng giờ chỉ làm ta mất hứng thêm thôi, im lặng và đừng nói gì cả.
ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ mặc dù không thể tin lời thằng này nói, nhưng cũng không dám nhìn, đành quay lưng về một góc, lấy ta che mặt lại.
Nhìn về phía thanh đoàn đao, cũng không xa lắm, chẳng biết kỳ bảo ba con sâu có vươn tới hay không, quay mãi nó mới chịu lên, nơi đây lạnh quá.
Thấy cái hành động vô lại của hắn, thằng lớn không làm được lại bắt thằng nhỏ làm, Vô Linh lấy tay che mắt rồi lên tiếng: "Cẩn thận, loại thần vật này không có linh trí, nhưng tồn tại trong nó không biết bao nhiêu là oán hồn lúc nào cũng sẵn sàng xông ra, chỉ cần nó cắt một tí tí vào mi, toàn bộ máu và linh hồn của ngươi sẽ bị nó hút vào bên trong, loại quái gỡ như thế này, chẳng ai muốn làm vũ khí hộ thể cả, vì nó thiếu máu và linh hồn, sẽ quay sang cắn cả chủ nhân, may mà có ta ở đây".
- May cái con khỉ gì, chỉ cần ngươi đừng lên tiếng nữa là ta cảm ơn lắm rồi.
Quay quay mỏi tay, mới lên được tí tẹo, lại nghe Vô Linh nó hù một phát, thế là lại teo riết luôn rồi, Đại Du ngồi bệt xuống, thiệt là hết cách, mà nghĩ lại, chẳng còn cách nào khác, nên đành thử lại, khởi động cái động cơ chạy bằng cơ tay, khởi động trí não hồi tưởng lại những kỷ niệm phim ảnh thời còn ở địa cầu, những cảnh nóng hắn đóng cùng Bích Hà, Ni Na A Min, Sương Nhi... tưởng tượng thế mà không lên, hay sợ quá liệt luôn rồi.
Hắn quay tay xành xạch, còn Kỷ Kỷ lại run lên cầm cập, thằng biến thái này nó đã chịu hết nổi rồi, nên đứng đó quay tay, huhu, may mà mình bị hủy dung nhan chứ không sẽ bị nó hϊế͙p͙ là cái chắc rồi, từ khi nàng trở thành kẻ xấu xí, trong lòng buồn bã bí bách vô cùng, giờ mới thấy có chút may mắn vì mình xấu.
Miệt mài tưởng tượng đủ tư thế, đủ mỹ nhân, thế mà bảo bảo cũng im bặt, béo hơn chứ chẳng thẳng hơn, trong lúc chiến đấu ngoài rừng rậm, có hai mỹ nữ ở đó hở hang, nên hóc môn sinh lý nó còn tiết ra, chứ ở đây thì...
À à, mỹ nữ, làm sao ta lại quên bốn cái vếu tròn trịa căng cứng kia, làm sao ta lại quên cái bộ vếu non nớt phẳng lì mới nhú của con bé thích màu hồng chứ, làm sao ta lại quên hàng họ mướt rược từ thê tử của tông chủ, bị ta thấy hết chứ... sướng, phút chốc, bảo bảo biến hình dài vài mét, khổ sở thế mà vẫn còn thiếu một tí tẹo.
Hự hự hự hự... Đại Du lấy hết sức dộng thằng nhỏ tiến về phía trước, âm thanh này làm cho Kỷ Kỷ liên tưởng đến đủ điều, cảm thấy háng mình nó thốn thốn, liệu rằng nó mà hϊế͙p͙ mình, mình có lòi ruột ra luôn không, đáng sợ quá, cha mẹ ơi.
Đùng đùng... ngay lúc hắn tóm được thanh đoản đao, hang động đột nhiên rúng động dữ dội liên hồi, đất đá rớt tứ tưng, một hòn đá tuy nhỏ mà chẳng vừa rớt ngay ba con sâu.
- Á á á ét ét ét...
Hắn kêu lên một chuỗi dài những âm thanh thảm thiết, còn hơn cả lợn bị chọc tiết, gắng gượng giữ chặt thanh đoản đao, rút về phía lồng giam, rồi bụm dái lăn lóc khóc lóc liên hồi, long đầu trảm sao lại rơi trúng chym hắn chứ, tại sao hang động lại rung lắc lên từng hồi như vậy, phải chăng là động đất, cũng đúng lúc quá.
Ra rồi, hắn ra rồi... Kỷ Kỷ nghĩ thầm trong lòng, chỉ là xuất nòng nòng ra thôi, mà thằng này nó phê, nó đã, nó la a á lên như thế, huhu, cha mẹ ơi, cứu con.
Mặc kệ hang động rung lắc, Kỷ Kỷ lúc này đã sợ Đại Du hơn cả sợ sập động, trong đầu huyễn tưởng toàn những cảnh tượng bị thằng Đại Du nó hϊế͙p͙, ám ảnh không thôi.