Ngồi trước tấm gương sáng rọi vào đó, mới thấy.
Thân xác hoang tàn không nhận ra.
"Móa, đạo sĩ vô liêm sỉ, ác hơn đỹ nhiễm sida" - Hắn la oai oái.
Yến Xích Hà đã đi được sáu canh chín khắc, để lại Đại Du cô đơn với sáu ngàn chín trăm lá bùa dán khắp căn phòng như nhà tù không có nhà vệ sinh.
Nóng sáu trăm chín mươi độ xê. Thân thể Thể Tôn tinh cũng rã rời.
Từng lá bùa phóng ra ánh sáng vàng như mũi kim xông thẳng tới hắn chíu chíu. Mỗi khi bị đụng trúng, thân thể chẳng khác nào bị kiến lửa hay ong vò vẽ đốt túi bụi.
Chẳng phải cắn ngoài da, mà nó ăn sâu vào trong tủy. Cảm giác này chỉ có ai đã trải qua thời trẻ trâu phá làng, phá xóm mới hiểu được.
Khi xâm nhập vào cơ thể hắn, lại len lỏi chui ra ngoài rồi trở về lá bùa đối diện. Luồng ánh sáng có lực hút gì đó, như nhéo nhéo từng tế bào trong cơ thể hắn. Đó là cái cách mà lão đạo sĩ lấy tinh hoa quần què gì đó.
Đại Du nhảy nhót như con khỉ để tránh công kích. Trang phục tả tơi. Thân xác càng lúc càng héo mòn. Thân thể hắn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng "tách, tách" như tiếng kim đồng hồ. Hắn đoán do thân thể hắn đang bị luyện hóa nên vậy đấy. Nhưng hắn không hiểu thân thể hắn có gì lạ mà đến Tôn giả đỉnh phong như lão đạo sỹ cũng bó tay theo cách quay con vịt.
Bản năng con người, nắng nóng hay dễ bực bội. Đặc biệt nơi này, vừa nóng vừa bị tr.a tấn, dần dà thần kinh hắn căng lên, tức tối hiện rõ.
Điên rồi.
Hắn lột sạch quần áo trên cơ thể, ném sang một bên. Nơi này có ai dòm đâu mà phải sỉ diện.
Sự ngu si của kẻ điên thì ai cũng biết, và hắn cũng vậy. Bây giờ có lột da hắn ra, thì vẫn nóng, vẫn bị mũi kim ánh sáng xiên như thường.
Một hòn đá đen đen rơi ra từ bộ trang phục của hắn.
Hòn đá này chính là quả trứng thối mà thủ lĩnh Quái tộc Momo đưa cho hắn. Chẳng biết là đồ cổ nguyên thủy, hay con mụ nửa người nửa chim đó đẻ ra không nữa. Được cái cứng cáp vô cũng, bình thường để tiện tay tập viết Hư Thư, hay đút vào đũng quần, lấy ra cho tiện. Từ khi đến đây, hắn chẳng còn tập tành viết lách gì nữa. Lỡ lộ ra bí mật, thì đến cái nịt cũng chẳng còn, nói chi là vật quý như Hư Thư, vật mà đến Đại Năng Vương Nữ cũng thèm muốn.
Đại Du lụm quả trứng thối đen xì lên, ngắm nghía một chút, trên vỏ trứng chẳng có gì biến đổi, nhưng bên trong cứ kêu tách tách. Quả là dị vật, phiền hà vãi nỗi.
Vốn đang điên tiết, hắn cầm cục gạch Nokia hình trứng phang thẳng vể phía bức tường, uy lực cú phang sánh ngang với Thần. Mấy thằng điên thì mạnh mẽ lắm a.
"Bụp"
Một âm thanh vang lên. Đai Du nhìn thấy một lá bùa vàng cứ thế nổ như bong bóng. Một luồng năng lượng kỳ dị mạnh mẽ từ đó tỏa ra mạnh mẽ, rồi chớp mắt biến mất. Hình như bị quả trứng hút hết.
Có biến.
Đại Du suy đoán cực nhanh, có thể cục đá này có thể phá hủy mấy lá bùa này. Nghĩ là làm, hắn lụm quả trứng thối phang thẳng về phía lá bùa khác. Cảnh tượng vẫn diễn ra như lúc trước, bụp một tiếng rồi lá bùa biến mất. Kèm theo đó, từ trong quả trứng vang lên tiếng tách tách nhiều hơn. Năng lượng của lá bùa bị quả trứng thối hấp thu sạch quả.
Vạn vật tương sinh, tương khắc. Phế vật cỡ nào cũng có chỗ hữu dụng. Có lý thì nó mới tồn tại. Quả trứng thối này cũng thế à.
Hưng phấn, hắn lụm quả trứng thối phang túi bụi, phang đến rụng tời chân tay,
"Đệch mẹ lão đạo sĩ thối"
Lá bùa cuối cùng được hắn ném trứng thối, căng phòng vàng chóe lúc trước, giờ đã âm u, nhiệt độ dần dần thấp xuống. Quả trứng thối đen xì đó lại vang lên một tiếng tách rõ rệch, rồi nức ra.
Trứng đã nở, thối vô cùng.
Đại Du dụi dụi mắt, bảo vật nguyên thủy đã nở, nở ra con mẹ gì đây.
Quan sát kỹ càng, nó chẳng phải con mẹ gì hết, mà là một quả cầu hình tròn trong suốt còn dính nước ối.
"Oa, oa oa oa"
Quả cầu hình tròn, một tiếng khóc chói tai vang lên. Quả nhiên là loại nào sinh ra cũng khóc, cũng kêu la gì đấy để hút không khí vào phổi a.
Thật đáng thương. Nhanh như chớp. Đại Du lấy tay bịt mồm nó lại. Khóc bé bé vừa thôi còn được, khóc to qua, đến tai lão đạo sỹ, ăn cám cả lũ luôn à.
Hắn từ nhận trữ vật, lấy ra ít nước sạch và cái khăn bông, lau sạch khối cầu. Đôi mắt, cái mũi lần lượt xuất hiện sau cái miệng. Đợt một lúc, quả cầu này chẳng có biến hóa chi khác. Thấy êm êm, Đại Du thả tay ra khỏi miệng nó, dù gì bóp ch.ết một sinh vật mới chào đời, chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
"Oa oa, chủ nhân, ta tên là Tiểu Thế giới, đa tạ chủ nhân đã ấp ủ ta, giúp ta nở ra sau sáu trăm chín mươi triệu năm không có lẻ"
"Tiểu Thế giới, trứng gì bị ung lâu vậy mà còn nở?" - Đại Du gãi gãi tai, tự hỏi.
Một tay nâng Tiểu Thế giới lên, xoa xoa phía trên đầu nó, dù gì nó cũng khá dễ thương mà. Mình là giống đực, có ấp ủ gì đâu. Nó mà biết mình mới quăng nó như boom, chẳng biết sẽ nghĩ gì. Nó biết mình đút vào đũng quần, bầu bạn với con chym già kia, chẳng biết cảm xúc của nó dữ bằng sư tử Hà Đông hay không.
"Người đã nhận ta là chủ, vậy ta sẽ là chủ nhân của ngươi. Ngươi là sinh linh thời hồng hoang nguyên thủy gì đó, chắc mạnh lắm nhỉ?"
Đại Du chợt hỏi, nơi này nguy hiểm trùng trùng, bây giờ phải thoát ra ngay. Hắn chưa có sủng vật nào, có một con cũng được, có bạn đồng hành. Con này xuất thân hiển hách như vậy, chắc là bố đời lắm đây, haha. Ánh mắt của Đại Du chợt lé, không thể giấu nỗi vẻ nham hiểm.
"Mạnh, Tiểu Thế giới rất mạnh, chủng tộc của ta, thuở xưa cao thủ nào được chủng tộc ta đồng hành, tồn tại đến thiên thu vạn cổ"