Buông bỏ thân thể mỹ miều của Chi Chi, Kinh Thiên không quên vỗ mông nàng cái bép, hắn muốn khiêu khích Đại Du, muốn thấy vẻ mặt căm hờn mà chẳng làm gì được của thằng nhãi này.
Một tiếng rên khe khẽ từ miệng nàng thoát ra, ai oán và cam tâm chịu đựng vô cùng. Có lẽ nàng mê man, nhưng vẫn đang ý thức chuyện gì đang xảy ra, nàng cúi đầu. Để ý, một vài giọt lệ đã rơi ra từ hàng mi thanh tú ấy.
Kinh Thiên mặc lại trang phục, dù gì khoe chym trước hai thằng đực rựa cũng chả tốt lành gì.
"Ta tán tỉnh Chi Chi bao năm qua, có được đếch đâu. Từ lúc ta thấy nàng ta đi với ngươi, là ta biết đóa hoa chẳng còn trinh này cuối cùng cũng đã động lòng với nam nhân. Ngươi còn non và xanh xao lắm. Ngươi mới đến, làm gì biết biến hóa của cuộc tình ta với nàng như thế nào. Nàng động lòng, cho dù nàng không động lòng với ta, nhưng chí ít là nàng đã động lòng. Mà nàng động lòng rồi, thì việc còn lại đương nhiên là của ta"
"Nói thẳng ra, ta có thể chơi nàng thoải mái như này, là nhờ ngươi cả. Là vì sự ngu dốt của một tên kiêu ngạo. Haha"
"Chẳng có trò chơi nào ở đây cả. Mà là ta đang chơi ngươi. Chơi ngươi để ta chơi nàng. Vậy thôi"
"Chuyện ta bắt Chi Chi, trói nàng, bạo ɖâʍ nàng để thỏa mãn thú vui của ta, là vì nàng ta đã khuất phục. Vì sao nàng ta khuất phục. Vì ta đã nói ra mọi chuyện. Bí cảnh này là sự sắp xếp của ta và sư phụ cả. Chẳng có ai có thể thoát được khỏi nơi đây đâu. Chỉ tại đám tu giả điên cuồng hám tài hám lợi, như cá cắn câu mà thôi"
"Chi Chi nghe vậy liền hiểu. Hiểu liền sợ. Sợ vì lo lắng cho ngươi. Diễm phúc của ngươi lớn thật đấy"
Kinh Thiên nói một tràng, rồi ngửa lên trời cười lớn. Đại Du thì thấy hổ thẹn. Hà cớ gì nàng ta phải vì ta mà chịu nhục chứ.
Hắc xì vài cái, Kinh Thiên nói tiếp.
"Buồn cười nhất, nàng biết mọi chuyện, vẫn đặt hy vọng vào ngươi. Nàng tin ngươi sẽ là vĩ nhân giải thoát cho tất cả tu giả nơi đây nữa chứ. Phải chẳng nàng ta đã yêu ngươi, tình yêu mù quáng thật. Còn ta, chơi người yêu thằng khác thì sướng thật"
"Sư phụ, tên nhãi này tuy yếu, nhưng rất quỷ dị đấy. Sư phụ cẩn thận"
Nghe lời nhắc nhở ân cần của tên đồ đệ thối, Yến Xích Hà trong lòng cảm động, buộc miệng phải chửi: "Mày ngáo à. Nơi đây cho dù là Đại Năng xuất hiện, ta cũng không ngán, ngươi dặn dò ta cái gì. Ngu dốt"
Kinh Thiên cười trừ: "Người cố chấp như sư phụ, nghe gì cũng thấy sai cả. Trong người hắn, có khí tức Tôn giả đỉnh phong đấy. Ngoài ra, còn có một khí tức thôn phệ quái lạ, đệ tử dù giỏi giang, cũng không thể nhận ra được"
"Giỏi cái rắm, khí tức đó là của cao tầng sinh vật. Loại hỉ mũi chưa sạch, sinh sau đẻ muộn như ngươi làm sao hiểu được. Ta với Lão Lão tồn tại từ thời thiên thu vạn cổ, cái gì mà không biết. Việc gì ta không cố chấp. Việc gì ta phải nghe lời người khác"
"Hừm"
Kinh Thiên hừ một tiếng rồi lắc đầu, Yến Xích Hà không phải sư phụ hắn, hắn đấm cho vỡ mồm. Cho dù là sư phụ hắn, mà yếu hơn hắn, hắn cũng đấm cho vỡ mỗm. Loại người sống quá cố chấp, quá nguyên tắc này, chẳng khác nào tự tước đi quyền tự do của mình cả.
"Sư phụ, phần ngon nhớ chia" - Kinh Thiên chắc chán cái thằng sư phụ này lắm rồi, để lại một câu rồi rời đi.
"Chia cái rắm" - Yến Xích Hà lẩm bẩm trong mồm, công sức nuôi dạy bao năm, có cái gì cũng đòi chia.
Yến Xích Hà quay sang Đại Du, chẳng nói chẳng rằng, chẳng thèm để ý tâm trạng của hắn đang rối bời. Lão đạo sỹ từ từ tháo dây trói, rồi nhẹ nhàng lôi cổ hắn đi xềnh xệch. Hướng hắn đi là một lối vào căn hầm nào đó. Khoảng trăm thước, lão đạo sỹ ném Đại Du vào một căn phòng chẳng khác nào nhà tù.
"Ở yên đây mà suy nghĩ về nhân sinh đi. Ta có việc phải đi. Ta vẫn chưa hiểu vì sao luyện hóa lần đầu đối với ngươi lại không được. Nhưng chẳng có gì lạ, vì ta đã gặp lắm kẻ kỳ lạ. Tôn giả ký sinh trong cơ thể ngươi cũng chỉ là rác rưởi, có cũng được, không có cũng được. Cái chính là luyện hóa khí tức cao tầng sinh vật trên cơ thể ngươi, dâng cho Lão Lão, món hời này cũng đủ công lao để ta nhận thù lao từ Lão Lão. Có lẽ lần này, phần thường từ Lão lão cũng đủ để giúp ta hoàn thành Trường Sinh Bất Tử thuật, tiến vào đẳng cấp của Đại Năng, haha"
Nói xong, lão biến mất. Bên ngoài động có một Tinh Linh đang đợi hắn, triệu hồi hắn đi làm việc khác.
Hắn vừa đi, căn phòng ẩm thấp chói lên ánh sáng vàng rực rỡ, nóng bức. Sáu ngàn chín trăm lá bùa cứ thế rực sáng. Nơi đây, chắc như là một cái lò luyện đan vậy.
Tim Đại Du đập thình thịch, chẳng phải vì hắn sợ, mà vì tên Tôn giả Huyết tộc kia đang bức tức, Yến Xích Hà cũng chỉ xem hắn là rác rưởi.
Đại Du nằm dài, thẩn thờ nghĩ ngợi.
Chi Chi đã yêu ta? Chắc chắn không rồi. Cái mà nàng ta hy vọng, là hắn sẽ làm được chuyện không ai làm được, giải thoát cho tất cả tu giả nơi đây.
Lỗ Tấn từng nói: "Chỉ cần thường xuyên tiêu tiền thì mọi phiền não sẽ được giảm bớt 80%, IQ và EQ sẽ được nâng cao". Còn tiền ở đâu ra thì Lỗ Tấn không nói.
Nàng nói vậy, tin tưởng hắn vậy. Nhưng bằng cách nào, chẳng ai có thể nói.