Khả Hân về sau Mặc Lăng Vũ một khoảng thời gian, khi cô trở về đã thấy hai người kia thân mật, tựa như ôm ấp nhau rất tình cảm.

Nhưng chỉ cô thấy thế, Mặc Lăng Vũ hoàn toàn ngồi im không dám động chạm.

Chỉ có một mình Thanh Sương kia đơn phương thân mật.

“Về rồi?”

“Ừ, để tôi làm vài món cho bữa tối cho.”

Không để anh nói cô ngay lập tức bước vào bếp, như bình thường, cô đuổi hết mấy người hầu ra khỏi ra ngoài và bắt đầu làm vài món cơ bản.

Có thịt lấy thịt, có rau lấy rau, cô nhanh chóng định hình được mấy món mình định làm.

Trong lúc cô đang làm như thế, có vẻ như cô gái vẫn đang nằm trong lòng của Mặc Lăng Vũ nổi lên chút lo sợ.

Người ta nói: “Cách nắm bắt trái tim của một người trước tiên phải nắm bắt được dạ dày của người đó.”

Chắc vì lẽ đó nên cô ta không muốn để Khả Hân nấu ăn bên trong.

Cô ta bèn nói:

“Để em vào trong giúp chị ấy một tay.”

Cô ta chủ động muốn ra khỏi người  anh ta, Mặc Lăng Vũ liền vui vẻ đồng ý.

“Được.”

Thanh Sương thấy anh dễ dàng đồng ý như thế, cô ta còn tưởng Mặc Lăng Vũ mong chờ món ăn cô ta làm, nên cô ta hí ha hí hửng chạy vào bếp.

Lúc này tay Khả Hân cầm dao, chặt từng nhát dứt khoát xuống khúc xương sườn trước mặt.


Cô dự định làm món sườn hầm củ cải.

“Chị ơi, cho em làm cùng nhé.”

Lời xin phép của Thanh Sương chỉ là lấy lệ, cô ta nói xong chẳng quan tâm Khả Hân có đồng ý hay không, trực tiếp đi vào.

“Phật.” Khả Hân mạnh tay chặt mạnh một nhát vào miếng thịt, sau đó rút dao, quay lại nhìn người làm phiền tới cô.

“Tôi nhớ rằng mình đã đuổi hết đám người hầu ra ngoài rồi, sao cô ở đây?”

Vừa nói, cô vừa giơ con dao lớn còn dính máu kia lên, khiến Thanh Sương khiếp đảm.

“Chị… chị muốn làm gì?”

Cô ta kinh hãi lùi về sau vài bước.

Thấy cô ta có vẻ sợ, Khả Hân nhìn con dao trong tay, lại cố tình đưa lên đưa xuống như dọa dẫm.

“Sao? Tôi đang chặt xương đấy.

Cô muốn đưa xương để tôi chặt à?”

Bằng con dao vẫn còn dính máu kia, cùng với bộ dạng như muốn giết người của cô, Thanh Sương một cô nhóc sợ chết đã chạy mất dép không dám ở lại lâu.

“Hừ, nhát cáy.”

Sau đó Khả Hân quay lại, tiếp tục nấu ăn.

Sau khi trở thành đầu bếp, Khả Hân lại trở thành một con phục vụ, bày bòn đủ món ra bàn rồi trịnh trọng mời mấy người kia vào.

Mãi sau cùng mới trở thành một người thưởng thức ẩm thực.

“Ăn đi.”

Khả Hân sau khi tháo bỏ tạp dề và ngồi xuống bàn, trước mặt là Mặc Lăng Vũ và Thanh Sương.

“Ây da, chị thật chu đáo.

Làm nhiều món như vậy là muốn chiêu đãi em sao?”

Thấy cô ta tự mình đa tình, Khả Hân lại không ngại làm cô ta mất mặt.

“Không, bình thường tôi đều làm nhiều món thế này.

Chỉ là hôm nay có thêm một cái miệng chó thôi.

Tôi thấy cô cứ yếu đuối như thể xương sắp gãy ấy, nên thương tình, bố thí cho miếng ăn đấy.

Chúc ngon miệng.”

Thanh Sương hở tí lại ngã vào lòng Mặc Lăng Vũ, nói cô xương sống bình thường thì chắc là không.

“Chị…”

Cô ta tức, lại quay sang Mặc Lăng Vũ ầm ĩ:

“Anh…” Giọng cô ta yểu điệu.

“Chị ấy sao lại có thể gọi em là chó chứ.

Em không ăn đâu.”

Thanh Sương cử làm như mình là cún con, dính người được thương yêu.

Nhưng đối với Mặc Lăng Vũ chỉ là một đống phiền toái.

“Ăn đi.”

Anh không quan tâm cô ta bày trò, lại chỉ xem xem Khả Hân muốn làm gì.

Ai ngờ, cô như thân mật, gắp cho anh một miếng sườn.

Lại làm như lơ đãng nói:

“Đồ ăn trong chén, anh nhìn tôi làm gì?”

Khả Hân không thể nào ăn ngon mà ai đó cứ nhìn chằm chằm mình như thế.

Anh muốn cô sặc cơm chết à?

Mặc Lăng Vũ nhận ra mình nhìn người ta hơi nhiều, liền thu tầm mắt lại, bắt đầu ăn cơm.

Thanh Sương thấy đồ ngon, cùng nhanh chóng gắp thức ăn ăn thử.

Mặt cô ta tối sầm lại, ngay lập tức nhè đồ ăn ngon ra.

“A! Chị cố tình cho nhiều ớt vào đây đúng không? Em không thể ăn cay được!”

“Ờ, thế nhịn đi.

Món nào tôi cũng cho ớt cả.

Với lại, Mặc Lăng Vũ cũng thích ăn cay giống tôi, tôi làm theo khẩu vị của anh ta thôi.


Cô có ý kiến gì không?”

Nghe được tin Mặc Lăng Vũ thích ăn cay, cô ta không dám hó hé gì thêm, mặt nhăn mày nhó ngồi im không nói gì.

Cô ta không dám ăn cũng không dám phá.

Sau bữa ăn đó, Khả Hân đứng dậy giao phần còn lại cho đám người hầu, cô đang định rời đi, lại quay lại nhìn Mặc Lăng Vũ nói:

“Khuya rồi, đưa cô ta về đi.

Không biết anh thích cô ta thế nào, muốn làm chuyện gì với cô ta.

Nhưng tôi không thích cô ta.

Muốn làm gì cũng đừng làm trước mắt tôi.”

Thanh Sương nghe vậy cũng ảo tưởng mà đỏ mặt, nhưng Mặc Lăng Vũ trông lại rất vui vẻ, anh ta nắm tay Thanh Sương rồi dắt ra khỏi cửa, miệng vẫn mỉm cười mà nói:

“Sẽ có người đưa cô xuống thành phố.”

Sau đó anh đóng cửa trước sự ngỡ ngàng của Thanh Sương.

Mọi sự ảo tưởng của cô ta đều tan biến sạch sẽ, cô ta không thể hiểu nổi tên đàn ông này, lúc thì gần gũi, lúc thì xa.

Thật khiến người ta tức điên lên.

Còn Mặc Lăng Vũ lại chẳng quan tâm Thanh Sương nghĩ gì, anh nhanh bước đi theo Khả Hân lên lầu….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện