Cuối cùng, chẳng có bữa cơm nào diễn ra cả.
Mặc Lăng Vũ cất công gọi Khả Hân đến cũng chỉ làm trò được năm phút, sau đó ai nấy đều tự tiện bỏ về, chẳng ai để ông ta vào trong mắt.
Nhưng đối với ông ta mà nói, chuyện đó chẳng quan trọng bằng việc tỉa hoa trong vườn.
Nhà kính kia được trồng đủ các loại hoa hồng từ đắt tới rẻ, đủ màu sắc hương thơm hòa lẫn, hoa nơi đây được chăm sóc kĩ nên cực kì đẹp, chúng nở rộ to lớn gấp đôi bình thường.
Cả một vườn hoa to lớn, lại chỉ có một mình ông ta ở đó, những người khác không được phép vào trong làm bẩn chỗ này.
Sở dĩ ông ta trân quý vườn hoa này cũng vì nơi đây là một tay người thương của ông ta trồng lên, là vợ ông ta trồng lên.
Đối với ông ta, một bông hoa cũng đáng giá ngàn vàng, vì sợ mấy người dưới trướng làm ẩu mà đích thân cầm dụng cụ vào chăm hoa.
Tay cầm kéo, tay cầm bình sịt, ông ta vừa tỉa vừa nhăn mặt, giống như sợ làm khóm hoa hồng trước mặt sẽ bất chợt bị ông ta làm xấu.
Vừa chăm sóc tỉa tót, ông ta vừa chọn những bông hoa to nhất, đẹp nhất ra để gọn một bên, xung quanh giấy gói hoa cũng có đủ, nhưng ông ta không biết chọn màu sắc, nên phần giấy gói kia cũng trông quê mùa phát chán.
Nhưng ông ta không quan tâm chuyện đó, chuyện ông ta quan tâm chính là người kia vẫn chưa tới lấy hoa…
Đến lúc này một người bước vào, không chút do dự, cũng chẳng cần biết người bên trong có cho vào hay không, trực tiếp đi chẳng cần sự cho phép.
Mặc Lăng Tần thấy vậy cũng không tức giận, trái lại còn thấy vui vẻ.
Ông ta dừng lại một chút, nhìn người kia rồi nói:
“Cô đến hơi muộn đấy nhỉ? Bình thường cô sẽ tới đây vào buổi sáng.”
Người kia là Sở Ninh, bà ta không nói gì, hoàn toàn ngó lơ Mặc Lăng Tần, sau đó lại tự tiện cầm kéo ngắt hoa, chọn lựa ra những bông hoa đẹp nhất.
Mặc Lăng Tần thấy vậy cũng cười cười, ông ta cố tỏ ra thân thiện rồi nói:
“Hoa trên bàn, tôi lựa cả rồi.”
Giọng điệu này, ngay cả Mặc Lăng Vũ cũng chưa từng nghe qua.
Với người này, ông ta không dám dùng giọng điệu cao cao tại thượng kia ra, lại như kính nể, không dám khinh suất.
Sở Ninh kìm giọng, ngăn bản thân không lộ ra sự khinh bỉ mà “hừ” một tiếng, sau đó lại như lơ đãng nói;
“Vài bông hoa, không sửa chữa được lỗi lầm.
A Kỳ cũng sẽ không vì vài bông hoa của ông mà sống lại.
Tốt nhất ông lên tự giữ lấy mấy bông hoa ấy mà sám hối hết đời này đi.”
Mặc Lăng Tần ngừng hành động, đặt kéo xuống rồi làm như khổ sở, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh, trầm giọng nói:
“Sám hối tôi dùng cả đời, nhưng mấy bông hoa này tuy là tấm lòng, nhưng cũng chỉ đẹp đẽ được hai ba ngày.
Nhưng cô ấy thích nó, tôi cũng dùng tấm lòng gói lên một bó…”
“Hoa này của ông cô ấy không cần, lòng đó của ông cô ấy cũng không cần.
Cô ấy chết cũng đã hoàn toàn chết tâm, không còn cần ông nữa rồi.
Là ông bỏ cô ấy ở lại đó, là ông chính tay khiến cô ấy chết đi.
Sám hối đó của ông cũng chỉ là trồng một vườn hoa, một chút tưởng niệm vô giá trị.
Cô ấy vốn không cần.”
Sở Ninh gằn giọng, cố không để cảm xúc quá khích của mình theo lời nói mà tràn ra.
Hôm nay cô ấy hoàn toàn không muốn mất thời gian với tên bội tình bạc nghĩa này, cho nên sau khi lựa hoa xong, cũng chẳng thèm nhìn mặt ông ta lấy một cái, trực tiếp rời đi.
Mà những lời đó của Sở Ninh đã thành công khiến Mặc Lăng Tần phải suy ngẫm rất nhiều, ông ta ngồi sụp xuống đất, sau đó trầm tư nhìn vào khóm hoa trước mặt, dần nghĩ lại vợ của mình, sau đó lại nghĩ tới cái chết của bà…
Hai mươi năm trước, Mặc Lăng Tần đã có thể lựa chọn ở lại và chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nếu ông ta bỏ công việc một ngày theo lời của vợ ông ta, đã không có chuyện gì xảy ra…
Lúc đó Vũ Thư Kỳ còn là ảnh hậu, cô đang nằm ở độ tuổi 30, cái thời điểm nhạy cảm nhất của thanh xuân của một người phụ nữ.
Lúc đó Mặc Lăng Vũ tròn 5 tuổi, còn Mặc Lăng Kỳ mới sinh được mấy tháng.
Vũ Thư Kỳ lúc đó đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, thân là một ảnh hậu, tất nhiên hội tụ đủ tài năng và cả nhan sắc trời ban nữa.
Vì con gái ra đời, cô đã phải ở nhà trong suốt một thời gian dài.
Hơn một năm trời ở nhà và không được tham gia bất kì sự kiện nào, độ nhiệt của cô cũng giảm hẳn vì sự cạnh tranh của những minh tinh khác.
Trong quãng thời gian ấy, cô ở nhà ở cạnh hai đứa con, nhưng tâm trạng bắt đầu náo loạn, thấy những người trước đó còn chẳng quen mặt trong giới đã bắt đầu nổi tiếng nhờ sức cuốn hút của tuổi trẻ, cô về mặt tinh thần bắt đầu tự ti, rơi vào trầm cảm vì không thể tiếp thu nổi sự thật của hiện tại.
Cả ngày ngồi u uất trong phòng, nhìn ngắm nhan sắc ngày một sụt giảm, mấy đứa con được giao cho người hầu cũng chẳng biết mẹ mình làm sao lại trở lên như vậy, cũng không có cơ hội vỗ về mẹ của mình.
Trong giai đoạn ấy,người duy nhất có thể kéo Vũ Thư Kỳ ra khỏi bóng tối chỉ có duy nhất Mặc Lăng Tần.
Nhưng lúc đó ông ta một lòng muốn bành trướng thế lực, chẳng hề quan tâm tới vợ con, cũng chẳng hề biết vợ mình có vấn đề gì.
“Em lại đập gương nữa à? Cái thứ tám trong tháng rồi đấy.”
Trong phòng không có gương vì đã bị cô đập hết, ông ta không có gương soi để chỉnh trang quần áo.
“Anh có thể ở nhà hôm nay được không? Em cảm thấy không ổn...”
Vũ Thư Kỳ gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tiếng giọng thấp thỏm như đang sợ hãi điều gì đó nơi góc tối.
“Anh không có thời gian, giờ anh phải đi rồi.”
Không nói gì thêm, Mặc Lăng Tần tự chỉnh cổ áo không cần gương, sau đó lại đi ra khỏi cửa.
“Có thể đừng đi được không?”
Mặc Lăng Tần đã không chú ý tới sự khác lạ của vợ mình, ông ta lạnh lùng bước ra ngoài, đóng cửa không chút do dự rồi rời đi.
Và ngày hôm đó, ông ta thành công trở thành người có quyền lực nhất nơi này, nhưng lại chỉ có thể ngồi một mình trên cái ghế có tên quyền lực.
Vũ Thư Kỳ vì không thể chịu đựng thêm dày vò, đã lựa chọn cách tự sát để giải thoát bản thân.
Sau cái chết đó của vợ ông, Mặc Lăng Tần hoàn toàn đổ lỗi cho việc bà tham gia giới giải trí, ông ta đối xử với các con mình lạnh lùng gấp bội, giống như nuôi con người ta, không tình thương, không ấm áp.
Vì không thể chịu nổi tình cảnh đó, Mặc Lăng Kỳ khi tròn 16 đã dứt áo ra đi, sang nước ngoài du học.
Còn Mặc Lăng Vũ không thể tùy tiện như em gái, anh ta bị Mặc Lăng Tần nuôi dưỡng như một cỗ máy hoàn hảo, bắt ép trói buộc để sau này trở thành người thừa kế của mình.
Nhưng anh ta ngoài mặt làm theo, bên trong lại không ngừng trống cự.
Mặc Lăng Vũ lại cho rằng cái chết của mẹ anh hoàn toàn do người cha vô tâm của anh.
Vì vậy sau khi qua tuổi 23, anh bắt đầu không nghe lời, tự ý tạo ra một công ty giải trí Hoa Nghệ kia để chọc tức Mặc Lăng Tần.
Cũng chính vì lý do đó mà anh mới kiếm một người thuộc giới giải trí để làm bạn gái, và người được chọn đó chính là Khả Hân.
Mặc Lăng Tần sau khi ngồi sụp xuống đất suy tư bốn bề, bất giác sống mũi cay cay, đáy mắt rướm lệ, miệng run rẫy mãi nói được một lời:
“Anh ngu ngốc rời đi, em cũng không nguyện chờ.
Thư Kỳ, em ác với anh quá…”.
Danh sách chương