Chương 331

Những người chung quanh không khỏi trợn tròn mắt, người này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào cơ chứ, hay là đầu óc có bệnh, thế mà dám nói chuyện như vậy với thư ký của Tỉnh trưởng?!

Dương Văn Khải cả giận nói: “Ngông cuồng!”

Ngô bí thư vậy mà lại xoay đầu nhìn Dương Văn Khải, trầm giọng nói: “Dương thiếu gia, xem ra Tỉnh trưởng bề bộn công việc nên bỏ bê việc dạy dỗ cậu.”

“Cậu dám lấy xe dự phòng của Tỉnh trưởng đi ở ngoài này, còn đấu đá lung tung suýt nữa đụng vào người, có biết chuyện này sẽ mang lại ảnh hưởng tồi tệ gì đến Tỉnh trưởng không?”

“Ngay lập tức, xin lỗi Tề tiên sinh mau!”

“Nếu không tôi sẽ nói chuyện này cho Tỉnh trưởng, ông ấy chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu!”

Dương Văn Khải bị Ngô bí thư nói đến mữ sửng sốt cả người, tiếp đó cả kinh nói: “Cái gì? Anh để cho tôi xin lỗi hắn?”

“Nói đùa cái gì vậy? Dương Văn Khải tôi lại đi xin lỗi một con chó sao?”

“Ngô bí thư, đầu óc anh có phải bã đậu không thế?!”

Ngô bí thư giận dữ, vung tay tát vào mặt Dương Văn Khải một phát mạnh.

Anh ta mặc dù chỉ là thư ký của Tỉnh trưởng, nhưng lại vô cùng thân mật với Tỉnh trưởng, Tỉnh trưởng coi anh ta là tâm phúc của mình.

Anh làm việc rất có chừng mực, cho nên vốn không hề lo lắng cái bạt tai này của mình có thể gây nên chuyện không tốt gì.

“Anh…” Dương Văn Khải ngạc nhiên, ôm lấy mặt mình, vô cùng khiếp sợ nhìn Ngô bí thư.

Hai tiểu minh tinh cũng đang run lẩy bà lẩy bẩy, những chuyện như này họ cũng không dám nhiều lời.

Lý Thiên Lạc bên kia cũng giả bộ như không trông thấy cái gì cả.

Ngô bí thư mặt đen nói: “Hôm nay, nếu cậu không xin lỗi Tề tiên sinh, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho cha của cậu, để ông ấy tự mình tới xem, xem cậu đã làm ra chuyện tốt gì!”

Vừa nói chuyện, Ngô bí thư vừa lấy ra điện thoại di động, xem ra là định gọi thật.

Dương Văn Khải nghĩ đến người cha nghiêm khắc của mình, không khỏi run run người, sau đó cắn răng gật đầu, nói: “Ngô bí thư, anh làm tốt lắm, ép tôi phải nói xin lỗi với người ngoài, tôi nhớ kỹ rồi!”

Trong khi nói chuyện, Dương Văn Khải đã quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: “Thật xin lỗi, chuyện hôm nay là do tôi làm sai!”

“Thái độ gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.

“Cậu…” Dương Văn Khải giận tím mặt, hận xé xác người trước mắt này ra, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Ngô bí thư, chỉ có thể kiềm chế lửa giận trong lòng mình.

Hít sâu hai cái, Dương Văn Khải mới quay về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Tề tiên sinh, vô cùng xin lỗi, chuyện ngày hôm nay đều là do tôi không đúng, xin cậu tha thứ cho tôi.”

Lần này, thái độ của anh ta thành khẩn hơn rất nhiều, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít.

Tề Đẳng Nhàn biết rõ lời xin lỗi này không phải lời thật lòng của người này, nhưng mà lười dây dưa, phất phất tay, nói: “Cứ như thế đi!”

Dương Văn Khải hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Anh ta dắt theo hai tiểu minh tinh rời khỏi hiện trường, mặc kệ chiếc xe bị Tề Đẳng Nhàn đập bể.

Lý Thiên Lạc thấy đến cả Dương Văn Khải cũng phải ảo não rời đi như vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa, đỡ chú hai Lý rời khỏi nơi này.

“Lần này thật là mất mặt mà!” Trong lòng Lý Thiên Lạc hận muốn nhỏ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện