Chương 330

Từ trước đến giờ thư kí Ngô đều rất khách sáo với anh ta, nhưng mà hôm nay lại vì một người không quen biết mà trở mặt với anh ta sao?

Anh ta cũng biết là thư kí Ngô là người thân tín bên cạnh ba mình Dương Lệnh Quang, nếu như cãi nhau với anh ta chắc chắn mình không được lợi gì.

“Không đúng, thư kí Ngô, người này chính là tên ác đồ đó. Đánh anh Dương, còn đập xe, còn ra tay đánh lén chú Hai tôi, đánh người khác bị thương nữa…” Lý Thiên Lạc vội vàng bước lên nói.

“Anh đang dạy tôi làm việc đấy à?” Thư kí Ngô quay đầu nhìn Lý Thiên Lạc, lạnh mặt chất vấn.

Lý Thiên Lạc bị nhìn đến mức có cảm giác hít thở không thông, vội vàng cười nói: “Không dám, không dám! Tôi nào dám dạy thư kí Ngô làm việc cơ chứ?”

Thư kí Ngô quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó bỗng nở nụ cười, nói: “Tôi là thư kí của chủ tịch Dương Lệnh Quan, đặc biệt tới mời anh Tề.”

Lời này vừa dứt, cả hiện trường lập tức bùng nổ.

Chủ tịch Dương Lệnh Quan biết Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn cố ý phải thư kí của mình tới đón hắn?

Đầu óc Dương Văn Khải cũng ngơ ra, người này có lai lịch gì cơ chứ? Sao lại có thể để ba mình đích thân bảo thư kí tới mời hắn?

Hai ngôi sao nhỏ kia lúc nảy run lẩy bẩy đứng lên, bọn họ vừa nãy nói không ít những lời khó nghe, lúc này rất sợ bản thân mình bị sờ đến.

“Tìm tôi làm gì?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng hỏi.

“Tôi cũng không biết, nói là có chuyện rất quan trọng.” Thư kí Ngô cười nói.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu một cái, nói: “Không đi, tôi ở đây còn có chuyện chưa giải quyết xong.”

Hắn vừa nói những lời này, mọi người lại tiếp tục kinh hãi.

Con mẹ nó, chủ tịch tỉnh đó, quyền cao chức trọng, để cho thư kí mình tự mình tới mời người, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại nói không đi?

Phải kiêu ngạo đến mức nào mới nói ra được những lời như này cơ chứ?

“Đồ khốn, ba tao đã bảo thư kí Ngô đến mời mày rồi, mày dám không nể mặt à?” Dương Văn Khải giận dữ nói.

“Chủ tịch tỉnh thì không phải là người à? Hơn nữa, là ông ta mời tôi. Tôi đi hay không là chuyện của tôi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong.”

Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng. Mê lực của người đàn ông này, cũng không chỉ nằm ở bối cảnh to lớn đằng sau.

Hắn coi nhẹ chính quyền, khí chất ngạo nghễ, tất cả mọi thứ đều làm cho người khác mê mẩn. Trên thế giới này có mấy người không bị khuất phục trước quyền lực cơ chứ? Có mấy người có thể coi thường quyền lực?

Dù sao, những người ở chỗ này không một ai không bị những lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm cho kinh ngạc, vậy mà lại có người… không coi chủ tịch tỉnh ra gì?

Thư kí Ngô lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Văn Khải: “Cậu Dương, cậu làm gì để anh Tề không hải lòng?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Anh ta muốn lái xe đụng tôi, tôi vả vào mồm anh ta, đập xe anh ta, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Nếu như thư kí Ngô không hài lòng, có thể thử ra mặt cho anh ta.”

Nếu anh ta không hài lòng thì có thể ra mặt giúp hắn!

Nghe đi, đây là lời mà con người sẽ nói sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện