Chương 247

“Dùng năm ngàn vạn tới mua đất của cậu chính là để mắt tới cậu, nếu không tôi cũng không cần tự mình tới đây làm gì, cứ trực tiếp cướp là được.”

“Lập tức nhận lấy số tiền này rồi soạn văn kiện chuyển nhượng ra đây.”

Ngữ khí của Triệu Cường đã mang theo tính chất mệnh lệnh ra khiến sắc mặt của mấy bảo an của tianlai capital đều kinh hoảng, đứng ngồi không yên.

Lý Vân Uyển mở to hai mắt của mình nhìn, năm ngàn vạn đã muốn đất thuộc về mình! Năm ngàn vạn này nếu chờ thêm mấy ngày nữa chỉ sợ mua nhiều nhất cũng chẳng được mười mẫu đất đâu.

Tên Triệu Cường này mang theo năm ngàn vạn tiền mặt tới muốn trực tiếp lấy của tianlai capital một trăm mẫu đất? Đùa cợt cái gì vậy chứ!

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh xuống, nói: “Ngu ngốc!”

Nói xong lời này rồi, hắn không định tiếp tục phản ứng nữa.

Sắc mặt Triệu Cường lạnh lùng ấn tàn thuốc trong tay xuống sofa bọc da thượng hạng, chọc cho sofa bọc da có một cái lỗ lớn rồi trực tiếp đá lăn cái bàn ở trước mặt va chạm với mặt đất, vỡ đến rối tinh rối mù.

“Dám nói chuyện với Triệu Cường tôi như vậy? Cậu cũng không tự mình đi hỏi thăm xem triệu gia ta là người mà cậu có thể chọc vào sao?” Triệu Cường đứng dậy lạnh giọng nói.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn lại bình tĩnh nói: “Năm ngàn vạn này tôi nhận!”

Triệu Cường sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói: “Bây giờ mới biết thức thời sao!”

Tề đẳng nhàn lại nói tiếp: “Nhưng năm ngàn vạn này là bồi thường cho việc anh phá hư đồ đạc của công ty tôi.”

Tề Đẳng Nhàn vừa nói xong lời này, Triệu Cường lại ngây ngẩn cả người, người ở xung quanh cũng theo đó mà sửng sốt.

“Người này bị ngốc rồi sao mà dám nói ra lời như vậy? Cái sofa này cho dù có làm bằng vàng ròng đi nữa thì cũng không đáng giá năm ngàn vạn được!”

“Đừng nói tới việc nó có đáng giá hay không, chỉ riêng việc hắn dùng thái độ như vậy nói chuyện với triệu tổng thôi thì hắn có một trăm cái mạng cũng không đủ dùng!”

“Các anh em hôm nay có việc để làm rồi! Đoán chừng cái công ty này lại phải trang hoàng mới lại toàn bộ từ đầu chí cuối rồi.”

Mấy người Triệu Cường dẫn tới đều cười dữ tợn, một đám bộ dáng không có ý tốt nhìn chằm chằm đánh giá Tề Đẳng Nhàn, tuỳ thời chuẩn bị tiến lên xé nát hắn.

“Cậu nói cái gì, tai tôi không được tốt, cho cậu cơ hội nói lại một lần nữa!” Triệu Cường ghé tai qua cười lạnh nói.

Lý Vân Uyển nhẹ nhàng kéo Tề Đẳng Nhàn một chút, nói: “Đừng vội xung đột làm gì, người này không đơn giản, nháo lớn chuyện đối với công ty không có chỗ tốt, xem xem có thể giải quyết trong hòa bình được hay không đã.”

“Hòa bình cái rắm!” Tề Đẳng Nhàn lại hừ lạnh một tiếng bỏ tay của Lý Vân Uyển ra.

hắn chỉ chỉ ngoài cửa, bình tĩnh nói: “Tôi cũng cho anh một cơ hội, năm ngàn vạn để lại, dẫn theo người của anh toàn bộ cút ra khỏi công ty của tôi! Nếu không tôi sợ lát nữa mấy người đi không nổi đâu!”

Triệu Cường lại cười ha hả, duỗi tay chỉ chỉ Tề Đẳng Nhàn nói: “Được lắm tên nhãi, mày giỏi lắm!”

“Đập cho tôi!”

“Ai dám ngăn cản cũng đánh cho tôi!”

“Đánh chết hay đánh tàn phế cũng được, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện