Chương 4997

Quan Triều Viễn và Quan Hạo Nhân quay đầu lại thì thấy Thẩm Tư Huy đang tức giận chạy ra ngoài.

Quan Hạo Nhân đứng lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tư Huy nhanh chóng chạy đến cửa, cũng không quay đầu lại quát: “Phương Thu Cúc đi tìm Nguyễn Bảo Lan, em phải lập tức đi giải thích cho rõ ràng!”

“Phương Thu Cúc?”

Quan Hạo Nhân nhíu mày, đột nhiên cậu ta nhớ tới tin tức liên quan đến cái tên này. Cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn Quan Triều Viễn một cái, phát hiện trên gương mặt tuấn tú của anh sớm đã có mây đen nhàn nhạt bao phủ.

Nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tư Huy rời đi, Quan Hạo Nhân có chút xấu hổ sờ Sờ mũi: “Phương Thu Cúc mà anh ấy nói, không phải là Phương Thu Cúc kia chứ?”

Quan Triều Viễn lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Quan Hạo Nhân: “Vậy em nghĩ họ Chiến mà cậu ấy nói là họ Chiến nào?”

Trong lúc nhất thời Quan Hạo Nhân đành phải ngậm miệng không nói gì, chỉ có thể xấu hổ cười trừ hai tiếng.

Giây tiếp theo cậu ta đã ngay lập tức chuyển chủ đề: ‘Anh hai à, bây giờ anh định làm gì?”

Đầu ngón tay của Quan Triều Viễn nhẹ nhàng gố lên mặt bàn.

Bên trong con ngươi sâu thắm hơi lóe lên, Quan Hạo Nhân biết anh hẳn là đã có kế hoạch: “Đầu tiên tìm ra tên họ Cố, anh tin rằng có thể tìm thấy một số manh mối ở chỗ anh ta.”

Quan Hạo Nhân, nhíu mày: “Họ Cố?

|_ Anh đang nói về Cố Vân Đình à?”

“Nếu không em nghĩ còn có thể là ai nữa?”

“Nói cũng đúng, lúc trước quan hệ của Cố Vân Đình và năm người bọn họ cũng rất tốt.”

Quan Hạo Nhân suy nghĩ một giây, lập †ức đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Bây giờ em sẽ đi kiểm tra ngay lập tức.”

Lúc thấy bóng dáng Quan Hạo Nhân đã biến mất ở cửa phòng làm việc, Quan Triều Viễn ngẫm nghĩ một hồi.

Anh lấy điện thoại ra lần nữa và quay số điện thoại.

Điện thoại đã được kết nối sau ba tiếng chuông.

“Hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây hay sao mà em rể của tôi lại gọi điện thoại cho tôi thế này?”

Giọng điệu bên kia điện thoại rất trâm, còn mang theo ý trêu chọc.

Người ở đầu dây bên kia không phải ai khác, mà chính là anh trai Tô Lam – Tô Duy Nam.

Nếu không phải vì quan hệ với Tô Lam, chỉ sợ rằng hai người bọn họ đã gặp là như lửa với nước không thể dung hòa.

Mặc dù bây giờ những rắc rối giữa hai người không hoàn toàn được tháo gỡ, nhưng vấn có thể duy trì vẻ hòa bình bên ngoài.

“Tôi cân anh giúp tôi tìm một người!”

Quan Triều Viễn nói thẳng vào ý chính, cũng không có bất kỳ tính toán quanh co nào.

Phía bên kia điện thoại, lông mày Tô Duy Nam hơi nhíu lại.

Dựa trên sự hiểu biết của anh ấy về Quan Triều Viễn, nếu như không gặp phải chuyện vô cùng cấp bách, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng mở miệng nhờ vả anh ấy.

Nhưng dễ dàng đồng ý giúp đỡ Quan Triều Viễn thì lại khiến trong lòng Tô Duy Nam cảm thấy có chút không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện