Chương 4996
Lúc Quan Triều Viễn nói những lời này, giọng điệu lạnh như băng.
Thẩm Tư Huy biết cái tên đó là điều cấm ky đối với anh, nhưng mà chuyện đã đến mức này thì dường như chỉ có anh ta mới có thể giúp được.
Anh hai à, chuyện đã qua lâu như vậy rồi…”
“Lời anh nói em nghe không hiểu à, hay là ra ngoài mà không mang theo tai?”
Quan Triều Viễn mở miệng một lần nữa, giọng nói đã trở nên lạnh như băng. Cho dù là ngồi đối diện anh, rõ ràng cách anh một khoảng cách rất xa, nhưng lại đều có thể cảm nhận được áp suất vô cùng thấp trên người anh. Thẩm Tư Huy biết, nếu như mình còn tiếp tục hỏi, Quan Triều Viễn nhất định sẽ nổi giận.
Vì thế anh ta bất đắc dĩ nhún vai, đưa tay lên miệng làm một động tác kéo dây kéo, ý rằng mình sẽ không lên tiếng nữa.
Quan Hạo Nhân nhìn Quan Triều Viễn: “Với khả năng của em, em chỉ có thể giúp tới đây thôi.”
Quan Triều Viễn nhìn chiếc túi da trước mặt, không nói câu gì.
Trong một thời gian ngắn, bầu không khí trong văn phòng trở nên kỳ lạ và im lặng đến lạ thường.
Thẩm Tư Huy có chút không chịu nổi bầu không khí này, anh ta đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì chuông điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.
““Reng, reng, reng, reng!”
Anh ta liếc nhìn màn hình điện thoại di động của mình. Khi nhìn thấy chuỗi số điện thoại, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi. Anh ta bước ra khỏi văn phòng và đi ra ngoài ban công.
Sau khi nhấn nút trả lời, giọng nói của Thẩm Tư Huy rõ ràng đã trở nên hơi thiếu kiên nhẫn: “Tên họ Chiến kia, anh còn muốn làm gì nữa?”
Giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại rất trâm thấp, dường như cũng không quan tâm đến thái độ đang không tốt của Thẩm Tư Huy: “Cô ta bỏ chạy rồi.”
Thẩm Tư Huy nhíu mày: “Ý anh là sao?”
“Ý tôi là, cô ta đã đi tìm Nguyên Bảo Lan rồi.”
“Anh đang nói về cái gì vậy?”
Thẩm Tư Huy nghe được tin tức này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Anh ta từng đồng ý với người này, giúp anh ta chịu nỗi oan ức này một ngày cuối cùng. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể thẳng thắn gặp Nguyễn Bảo Lan giải thích mọi chuyện, Thẩm Tư Huy cảm thấy thời gian ngày hôm nay dường như đã dài như một năm đằng đẳng.
Một ngày sắp qua rồi lại đột nhiên nhận được cú điện thoại này.
“Tên họ Chiến kia, con mẹ nó, cuối cùng là có làm được hay không? Ngay cả một người phụ nữ cũng không giữ được? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm hỏng việc của tôi thì tôi không để yên cho anh đâu!”
Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị cúp điện thoại đi tìm Nguyễn Bảo Lan, người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại lại mở miệng: “Hãy nhớ những gì đã hứa với tôi, bắt buộc phải cố qua ngày hôm nay!”
“Cố cố cái đầu mày! Nếu tiếp tục cố nữa thì vợ của tao chạy mất, con trai cũng không còn!”
Con mẹ nó, ai thèm quan tâm đến bạn bè tình thâm nữa!
Nếu không có Nguyễn Bảo Lan, nếu Nguyễn Bảo Lan tức giận mà làm đứa bé trong bụng bị sảy. Vậy thì Thẩm Tư Huy sẽ hối hận cả đời! Thà rằng anh ta đắc tội với người đàn ông ma quỷ này còn hơn.