Chương 4980

Quan Triều Viễn không ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trông thấy một bàn tay trắng nốn đang vươn tới trước mặt mình, trong mắt anh lộ ra sự lạnh lùng nhàn nhạt: “Tô Lam, có phải em cho rằng gọi một tiếng anh yêu thì cái gì anh cũng có thể bỏ qua cho em đúng không?”

Tô Lam chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, giọng điệu uất ức nói: “Em đã nhập sai mật khẩu nhà năm lần liên tiếp nên bây giờ cửa bị khóa mất rồi, chỉ có dấu vân tay của anh mới mở ra được thôi! Anh về nhà với em trước, mở cửa ra xong rồi lại quay về đây uống rượu được không?”

“Phụt!”

Thẩm Tư Huy ngồi bên cạnh chút nữa thì cười thành tiếng.

Quan Triều Viễn thế mà vẫn kiêu căng chờ vợ tới tận nơi dỗ dành mình!

Nhưng Tô Lam tới thì lại trực tiếp thành như thế này.

Như thế này thì chẳng phải Quan Triều Viễn muốn tự làm mình tức chết sao?

“Tô Lam, em tìm tới chỗ này là bởi vì em không mở được cửa ư?”

Gân xanh trên trán Quan Triều Viễn đã nổi phồng lên.

Tô Lam nói với vẻ mặt vô tội: “Không phải vì thế thì còn vì lý do gì nữa? Em là con gái, một mình qua đêm ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm!”

“Tô Lam!”

Quan Triều Viễn gầm gừ, giọng nói pha chút hơi men, chai rượu trên bàn cũng bị anh ném xuống đất, vỡ tan.

Diệp Hân Nguy đang ở ngay bên cạnh anh cũng vì thế mà sợ hãi kêu lên.

Tô Lam chỉ liếc cô ta một cái, cũng chẳng thể hiện chút thái độ nào.

Bầu không khí trong giờ phút này chợt phảng phất mùi thuốc súng.

Diệp Hân Nguy có vẻ như cũng hiểu được một chút sự tình rồi.

Quan Triều Viễn ném chai rượu về phía Tô Lam, điều này có phải thể hiện rằng mối quan hệ của hai người bọn họ đang xảy ra vấn đề hay không?

Bắt được cơ hội này, cô ta nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng trách móc: “Tô Lam, cô còn không biết xấu hổ nữa, không thấy cậu cả Quan bảo cô cút đi sao? Cô không biết bản thân mình đang làm phiền anh ấy à?”

Tô Lam lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô không còn giữ giọng điệu như đang làm nũng với Quan Triều Viễn nữa, mà giống như đã biến thành một người khác, lạnh lùng nói: “Tôi không thích những người phụ nữ đã chạm vào người đàn ông của tôi, bây giờ tôi không có thời gian để chơi với cô, còn không mau cút đi”

Sau khi nghe Tô Lam nói năm chữ “người đàn ông của tôi”, lông mày Quan Triều Viễn hơi hạ xuống nhưng sắc mặt của anh trông vẫn vô cùng khó coi.

Hân Nguy liếc Tô Lam một cái, thấy Quan Triều Viễn vẫn không nói gì, cô †a cảm thấy dường như anh đang đứng về phía mình nên lại càng thêm đắc ý: “Cô thực sự rất vô lý, hôm nay tôi đã chạm vào anh ấy rồi, cô làm gì được tôi?”

Tô Lam không kiêng nể mà nói: “Tâm trạng tôi bây giờ rất tệ, tính tình cũng không tốt, có thể đánh người đó!”

Hân Nguy cười lạnh một cái, sau đó không chút do dự xoay người nhào tới bên cạnh Quan Triều Viễn, ôm lấy cánh tay anh mè nheo: “Cậu cả Quan, anh có nghe thấy không? Anh xem cô ấy kìa.”

Tô Lam đột nhiên tức giận: “Tôi bảo cô cút, cô có nghe thấy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện