Chương 4979
Không cần mất nhiều thời gian cô đã tìm được Quan Triều Viễn.
Bởi vì anh vẫn như cũ, khuôn mặt đẹp trai cùng với ánh hào quang đó thì cho dù là ở giữa đám đông cũng không có cách nào có thể khiến người khác không chú ý được.
Quan Hạo Nhân vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Lam, cậu ta vội vàng dùng chân đạp Quan Triều Viễn: “Này, vợ anh đến rồi kìa, còn không mau đuổi mấy người phụ nữ xung quanh anh đi!”
Tuy rằng trước mặt người ngoài Quan Triều Viễn luôn thể hiện vẻ đẹp trai phong độ, khí phách ngời ngời, nhưng ở tận sâu trong đáy lòng anh lại là một kẻ sỉ tình.
Sau khi nghe thấy Quan Hạo Nhân nói, dường như là một phản xạ có điều kiện đã khiến anh đẩy những người phụ nữ xung quanh ra.
Nhưng anh chợt nhớ tới cảnh ở ngã †ư sáng nay, động tác vừa mới làm được một nửa đã đột ngột ngừng lại.
Khi đấy Tô Lam không hề từ chối người đàn ông đó ôm cô, mà thậm chí còn tỏ ra vô cùng thoải mái.
Một cơn thịnh nộ dường như sắp sửa bùng nổ.
Anh dừng lại động tác đang dang dở và lại tiếp tục uống rượu.
Tô Lam phát hiện ra bên cạnh Quan Triều Viễn có một người trang điểm vô cùng rực rỡ, cử chỉ vô cùng thân mật lại có chút quen mắt, ánh mắt cô chợt lóe lên.
Khi cô đến gần hơn thì nhìn ra người này không phải ai khác mà chính là Diệp Hân Nguy!
Tại sao cô ta lại ở đây?
Chẳng lẽ lúc trước anh trai đưa cô †a đến nơi này sao?
Thẩm Tư Huy nhìn thấy Tô Lam đang chậm rãi đi xuyên qua đám người tới đây, anh ta vội vàng đứng dậy.
Thẩm Tư Huy đi đến kéo cơ thể đang dính chặt vào người Quan Triều Viễn của Diệp Hân Nguy ra.
Trên đời này chẳng có mấy người phụ nữ lại không biết ghen tuông.
Nhưng mà lúc này Diệp Hân Nguy đã ngà ngà say. Thấy có người đến kéo mình, cô ta vô cùng không vui, gạt cánh tay anh ta sang một bên.
Giọng nói nhỏ nhẹ mà ngọt ngào dường như đang quyến rũ người ta đến tận xương tủy: “Cậu cả Quan còn không đuổi tôi, anh dựa vào cái gì mà kéo tôi ra?”
Mặt mày Thẩm Tư Huy nhíu lại.
Nhìn dáng vẻ thanh thuần trong sáng của Tô Lam mà xem, cậu cả Quan thích nhất chính là bộ dạng thanh thuần này.
Loại phụ nữ như Diệp Hân Nguy, cho dù có phúc mấy đời cũng đừng mơ tới lượt!
Nhìn thấy Tô Lam đang càng lúc càng lại gân, Thẩm Tư Huy chỉ muốn đưa tay kéo Diệp Hân Nguy ra ngay.
Quan Triều Viễn vốn dĩ vẫn luôn cúi đầu uống rượu nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lạnh băng đó đang nhìn vào Thẩm Tư Huy.
Lời cảnh báo đó quá rõ ràng.
Dáng vẻ Thẩm Tư Huy vô cùng tức giận, anh ta dứt khoát ngồi xuống ghế bên cạnh, cũng không nói thêm gì nữa.
Tô Lam cứ như vậy đi tới rồi dừng lại trước mặt Quan Triều Viễn.
Cô nhìn thấy Hân Nguy, vậy mà lại không nói câu nào, ngược lại còn quay sang mỉm cười với cô ta, rồi khom lưng trước mặt Quan Triều Viễn: “Anh yêu.”