Chương 4915

Vất vả lắm Quan Triều Viễn mới có thể sống lại một cuộc sống của người bình thường, vất vả lắm anh mới có thể kết hôn với người con gái mình yêu.

Lại còn sinh ra được ba đứa nhóc đáng yêu.

Khoảng thời gian này, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn.

Anh muốn sống với cùng với Tô Lam cả một đời.

Anh muốn nhìn thấy con mình lớn lên, đi học, rồi tiếp nhận sản nghiệp của mình.

Anh cũng là người thường, anh không phải là thần tiên.

Anh cũng có thứ mà mình sợ hãi.

Anh sợ rằng mình sẽ biến thành Quan Triều Viễn trước kia.

Anh sợ rằng mình lại sẽ vì tự trách mà áy náy lại rơi vào khoảng đen kia thêm một lần nữa.

Bởi vì nếu như thế thì sẽ không công bằng với cả Tô Lam và mấy đứa bé.

Cho nên anh nhất định phải điều tra chuyện liên quan tới Hạ Tâm Dương cho bằng được.

Hôm sau, khi Quan Triều Viễn xuất hiện tại câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan thì mấy người Quan Hạo Nhân đã chạy tới.

Quan Triều Viễn có thể nhận ra được là sắc mặt của bọn họ cũng không quá tốt.

Thẩm Tư Huy đã nghe ngóng được tin tức nào đó, và cũng đã nói cho bọn họ rồi.

“Nói đi.”

Quan Triều Viễn sải bước đi tới đối diện bọn họ rồi chọn một chỗ mà ngồi xuống.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, anh nhìn chăm chằm vào Thẩm Tư Huy.

Dường như là đang đợi câu trả lời từ anh ta.

Thẩm Tư Huy có chút do dự mà nhìn sang những người ngồi bên cạnh mình, anh ta đang suy nghĩ xem mình có nên nói thật hay không.

Nhưng Tần Tấn Tài, Quan Hạo Nhân và Hoa Đông đều quay đầu đi chỗ khác một cách hết sức ăn ý.

Xem ra bọn họ không có ý định muốn nhúng tay vào chuyện này.

Thẩm Tư Huy im lặng mà mắng thầm mấy người này một trăm lần.

Giọng điệu của Quan Triều Viễn dần trở nên nghiêm túc: ‘Em không cần nhìn bọn họ, em chỉ cần nói sự thật của chuyện này cho anh là được rồi.”

Thẩm Tư Huy nghe giọng điệu có chút không bực bội của Quan Triều Viễn thì cũng biết là anh đang dần mất kiên nhấn.

Thật ra anh ta cũng biết rất rõ khi Quan Triều Viễn nổi giận sẽ kinh khủng như thế nào.

Thế là Thẩm Tư Huy ho hai tiếng, hắng giọng một cái rồi nhìn về phía Quan Triều Viễn với vẻ thăm dò: “Thật ra những chuyện em biết cũng không phải là rất nhiều…”

“Vậy thì có bao nhiêu nói bấy nhiêu.”

Dường như Thẩm Tư Huy đã quyết định: “Vậy em nói, nhưng anh phải hứa là dù em có nói gì thì anh cũng phải bình tĩnh đó nhé.”

Thẩm Tư Huy vừa nói xong thì đã nhận được một ánh mắt vô cùng hung ác.

Ánh mắt kia dẫn theo một sức ép vô cùng lớn, bao phủ khắp người anh ta.

Điều này cũng có nghĩa là sự kiên nhân của Quan Triều Viễn đã tới giới hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện